Thời gian: Unknown - Pre-TW
Địa điểm: Coffee shop, Champs-Élysées
Outsider's trivias
Anh mỉm cười khi nghe cô gái miêu tả mình. Trước giờ anh không mấy chú trọng tới vẻ ngoài, ít nhất với anh nó không quá quan trọng, chỉ cần đảm bảo gọn gàng, sạch sẽ, ngăn nắp là chấp nhận được. So với diễn viên hay người mẫu, những người mỗi bước đi đều có phong cách thần thái riêng, mỗi góc đều phải chăm chút thật kỹ, biểu hiện thật hoàn hảo... Glenn thấy mình còn xa lắm. Khái niệm đẹp của người mẫu và của người bình thường khác nhau. Một cái là tiêu chuẩn, một bên là quan điểm. Rosemond có lẽ chỉ nói lên suy nghĩ của mình, chứ không chú ý tới chuẩn mực. Đây chẳng qua là bệnh nghề nghiệp của anh. Lời khen của cô quá đỗi tự nhiên, dịu dàng, anh cười cho qua.
"Cảm ơn em. Giá mà mấy người ngồi sau anh ở rạp phim cũng nghĩ như em thì tốt. Họ sẽ thôi phàn nàn về việc người phía trước chắn tầm nhìn và ảnh hưởng tới buổi xem phim của họ."
Anh đùa, một câu chuyện nửa thật nửa giả. Glenn của năm mười tám tuổi đi coi phim thường ngồi hàng ghế cuối hoặc gần cuối, một phần bởi vì đi đông người, một phần vì anh cao. Glenn của năm hai mươi tuổi... Không mấy khi tới nơi tụ họp như vậy nữa. Chỉ thi thoảng nhớ lại những kỉ niệm trước đó, ví dụ như bây giờ.
Anh đặt chiếc cốc xuống bàn và nghe cô gái nói chuyện. Thiếu nữ đến từ Tây Ban Nha. Glenn cười trừ, thầm nghĩ có lẽ nắng Paris thật sự độc hại, có thể ảnh hưởng tới tư duy, bằng không anh lại nhận nhầm giọng Tây Ban Nha với giọng Áo, hay Ireland chứ. Chất giọng của người Tây Ban Nha đặc biệt như vậy. Nói đi cũng phải nói lại, Rosemond khi nói tiếng Anh không giống người Tây Ban Nha nói tiếng Anh. Không mang theo chất giọng gốc, thanh điệu rõ ràng, mỗi từ trong câu, phát âm đều bình ổn, thoải mái tự nhiên.
Cô nói, nếu anh không phải là diễn viên thì tốt. Đi cùng anh sẽ không lo bị paparazzi theo gót. Anh bật cười, ai lại nghĩ tới góc độ này, trừ phi cô ấy tôn trọng riêng tư giống anh vậy. Anh gật đầu:
"Nếu Rosemond đã nói thế thì hẳn là như vậy. May mắn khi anh không theo nghiệp diễn xuất, nếu không chúng ta cũng không thể quang minh chính đại ngồi đây trò chuyện được. Khá chắc là dù anh tới đây đi du lịch thì cũng sẽ có người bám theo, hỏng hết không gian riêng tư. Và cả, sao nhỉ, biết đâu thay vì đào được chuyện của anh, họ lại chụp được em. Thêm một tiềm năng ưu tú cho màn ảnh bạc?"
Glenn nhìn Rosemond. Khi cô trò chuyện, khi uống cà phê. Cô ấy giới thiệu về Tây Ban Nha, đất nước với nền bóng đá bay bổng nhất. Anh nghĩ, thực ra còn là đất nước với vô số lễ hội, bãi biển, nắng ấm và sangria. Năng động và rực rỡ như màu tóc của cô gái, đặc biệt là dưới ánh dương. Anh có hơi ngạc nhiên khi cô nhắc tới bản thân đang "chạy trốn hiện thực". Anh không hiểu đó có nghĩa là gì, khả năng nhiều là rắc rối, giả như cô gái đang gặp phải vấn đề lớn trong cuộc sống mà chưa tìm được cách giải quyết nên bỏ đi. Trốn tránh là phản ứng tự nhiên khi con người gặp chuyện, nhưng không phải cách giải quyết cuối cùng. Vấn đề riêng tư của Rosemond thì anh không tiện hỏi, có điều...
"Đây là lần đầu anh tới đây, đi để trải nghiệm, mở mang tầm mắt. Tới hiện tại thì cũng không đến nỗi nào, nếu không muốn nói là rất tuyệt."
Anh mỉm cười, đứng dậy khi cô nói cả hai nên đi. Áo khoác ngoài được Glenn cởi ra, khoác lên người cô gái. Đúng là dài, so với cô, nhưng ít ra nó làm được nhiệm vụ của mình, tức là che được vết cà phê trên áo cô. Hơn nữa, anh cũng không đoán sai, Rosemond vẫn xinh đẹp trong áo khoác nam.
"Đi thôi. Dọc đoạn đường này có một chuỗi cửa hàng, để xem có nơi nào mang em thoát khỏi hiện thực này không."