Toà nhà homestay ở Montmartre - 2050
__________________
“Anh biết nhiều thật.”
"Ha ha. Thật ra tôi cũng chỉ được kể lại thôi."
Sự khác biệt giữa một kẻ lắm lời và người hiểu biết thật sự khá mỏng manh. William đút kết được kinh nghiệm đó qua biết bao những cuộc đối thoại cùng vô số người và cậu cũng phần nào tự tin rằng mình sẽ ít phải bị đánh giá tệ. Bí quyết cho việc đó thì cũng đơn giản thôi, đó là tìm đúng người, nói đúng việc và phải luôn mang trên mình một chiếc mặt nạ mà người đối diện muốn thấy nhất.
Cậu chưa biết cô gái kia sẽ thoải mái với gương mặt nào của mình, nên chẳng khó hiểu khi William vẫn giữ một thái độ rất trung lập, giống hệt một anh chàng hướng dẫn viên không hề có chút ý niệm nào về việc tạo ấn tượng với người khác giới, dù cho rằng cô nàng thật sự rất quyến rũ.
“Hôm nay tới được bữa tiệc này có vẻ cũng là may mắn của tôi.”
Cậu trai tóc vàng gật đầu đồng tình mà không nói gì thêm. Vì bản thân William cũng nghĩ như vậy, thật khó tin rằng mình sẽ có một trải nghiệm thật mới lạ ở kinh đô ánh sáng này. Ấy mà chưa nói đến việc đây chỉ mới là bắt đầu, về sau chắc chắn sẽ còn nhiều điều thú vị hơn nữa.
Mà khi nói về nấu nướng, William khó mà không phì cười.
"Nếu cô đã nói thế thì cánh đàn ông chúng tôi buộc phải dốc hết công lực rồi."
Thật ra ngay từ đầu cậu cũng nghĩ mình buộc phải thế. Nhưng sau câu nói của cô gái, William lại nghĩ mình cần phải làm tốt hơn cả vậy. Đúng rồi, vượt qua 100% thì còn 120% mà. Xa hơn nữa thì có thể tận 100000% khả năng. Kỹ thuật có thể khó mà vượt mức, nhưng tâm trí và động lực thì có thể. Nhận lấy lời khen từ tất cả mọi người nói chung, và cô gái này nói riêng quả là một động lực tốt nhất cho đến thời điểm bây giờ. William nghĩ, công nhận và chắc chắn sẽ làm thế.
“Tôi… ừm, là Rosemond. Tôi có thể gọi anh là ngài William được không?”
"Rose..."
Một tý nữa là William nói lại tên cô ta. Đó là một điều bất lịch sự trong cái danh sách "việc không nên" của nhà Sutler và cũng may mắn thay, người thừa kế cái danh ấy mới không phạm luật.
"Được, thưa cô Rosemond."
Nên thay vì ngớ ra, cậu đáp, với vẻ mặt thoải mái như không hề có vấn đề gì. Nhưng dù có là tay diễn kịch tài giỏi đến mấy, thì không khó để bất kì ai cũng nhận ra điều gì đó hơi khác lạ của cậu dù chỉ trong phút chốc.
"Mà tên của cô hợp với người lắm đấy."
Một nhận xét thật lòng, và ấy cũng là lý do vì sao William đã dường như đánh mất đi cái trung lập vốn có của mình. Cậu là một người yêu thích trường phái lãng mạn, say mê cái nghệ thuật của thời cận đại nên thật khó mà kìm lại trước những thứ nên thơ như tên hợp người. Như một vở kịch, đó là cách mà cậu luôn gọi. Mà nếu đây là một vở kịch, thì cô Rosemond hẳn là nữ chính, một mĩ nhân mạnh mẽ có mái tóc đỏ, nhưng lại thật có vẻ cuốn hút thần bí bởi ánh mắt màu tựa lục bảo.
Thật đáng kinh ngạc. Và cũng thật nên thơ, đầy trữ tình.
"Có vẻ hơi lạc đề, nhưng cô Rosemond nghĩ gì về sân khấu kịch? Như Broadway chẳng hạn?"
Đó là một câu hỏi rất hiếm khi được cậu đặt ra, đặc biệt là với người xa lạ.