[France] Paris

Summer

Member



Julius Einfall


Mayah Valrel



Paris | 2050

"Hmm, khi anh đến Ý đã ăn bánh mì kẹp của họ, thịt nguội, phô mai nướng, tỏi nướng và xà lách, vị không thể nhầm lẫn đi đâu được, dù thật ra anh mải nói chuyện với lão bán bánh mì hơn là ăn: hôm nào em có ý định đi Ý chơi anh sẽ giới thiệu chỗ ấy. Ông lão thân thiện cực, một lát cắt là ba câu chuyện. Ông ấy cắt phô mai thành từng tảng rồi đi một vòng mời tất cả mọi người quanh đó dù họ có ăn của ổng hay không. Ông ấy lặp đi lặp lại rằng ẩm thực Ý là về con người. Con người và phô mai!"

Anh còn nếm được trên đầu lưỡi mình vị mằn mặn thơm béo ngậy của phô mai nướng ngày hôm ấy, chảy tràn vị giác với tí mùi khói đượm của củi bếp lò. Trên chuyến tàu băng vun vút đường ray nước Pháp, anh nhắm mắt lại thoáng chốc và nghĩ về một đất nước khác rất gần. Hmm. Julius lại muốn ghé thăm ông già.

Anh híp mắt nhìn Mayah bày trò, giả giọng một classic cat lady, với thái độ và xương sống của bà chủ nhà trong Mr.Bean. Huh, điều đó có biến anh ta thành ngài Bean không?

Julius bật cười, giựt lại cái bánh từ miệng con bé.

"Trả cho anh. Cái bánh mì này xứng đáng với một người biết trân trọng và thưởng thức nó!"

Anh nổi tính nghịch ngợm, buông bánh trong tay xuống, chưa chùi vào đâu cả, đưa thẳng lên xoa đầu con bé, nhếch mép.

"Mà, với một đứa nhóc bảy tuổi thì trông em lớn thật còn gì?"


 

Absolute Darkness

Active member



Paris || 2050

Mayah cạp hụt miếng bánh mì, cảm thấy rất uất ức.

"A-anh làm gì thế!! Á, buông ra!!"

Cô bé giãy dụa, cố gắng thoát khỏi nanh vuốt của tên khổng lồ đang cào loạn trên đầu mình.

"A-anh dám nói em - một dân Pháp thứ thiệt - là không biết thưởng thức bánh mì hả!! Aaaaaaa hơn nữa em đ-đã mười chín tuổi rồi!!! Không phải bảy tuổi!! Anh mới bảy tuổi ý!! Hứ!!!"

Mặt Mayah đỏ bừng lên vì máu nóng dồn hết cả lên đầu. Cô bé nhanh chóng nhận ra mình không phải đối thủ của chàng trai cao hơn mình tới... hai cái đầu này. Dùng hết sức bình sinh, Mayah gỡ tay của Julius ra khỏi đầu nó, và.

"Goằm!"

Và con bé cạp một cái lên ngón trỏ của Julius. Nhẹ thôi, Mayah không cố ý làm anh chàng đau, và cạp lên ngón tay thì sẽ đỡ đau hơn rất nhiều so với cạp lên những chỗ thịt mềm khác nếu chẳng may cô bé lỡ dùng lực hơi mạnh. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh. Ngay sau một khắc, Mayah chợt nhận ra có cái gì đó không đúng, liền vội vàng nhả ngón tay của Julius ra khỏi miệng. Bàn tay của Julius vẫn còn thơm mùi bánh mì và cà phê. Một ít nước bọt lấp loáng còn vương lại trên ngón tay của anh. Mặt Mayah đã nóng đến mức có thể đem đi chiên trứng. Thậm chí người ta còn có thể thấy khói trắng bốc lên từ trên đỉnh đầu cô nếu họ đang ở trong một bộ anime nào đó.

"A--- X-xin lỗi..."

Mayah loay hoay mở cái túi đeo chéo của mình ra, tìm mấy tờ khăn giấy, nhét vào tay Julius.

"A-anh nên lau sạch tay, t-trước khi đặt lên tóc con gái chứ..."

Cô bé lí nhí nói ra mấy chữ chống chế. Ý nó là: Em làm như vậy là vì tự vệ! Tự vệ chính đáng!!!

Sau đó, sợ mình bị hiểu nhầm, còn ráng nói thêm mấy chữ.

"Ở Pháp bọn em đều như vậy!"

Nói, chắc nịch, cứ như thể đó chẳng phải là một điều bịa đặt vừa mới nhảy ra trong đầu cô một giây trước vậy.


@Summer



aaa
 

Kolulu

Member




Rosemond


Glenn




Thời gian: Năm 2050
Địa điểm: Champs-Élysées


“Cao quá cũng có cái không tiện nhỉ? Em nghĩ là em hiểu được, nhưng mà… anh thường đi xem phim một mình sao?"

Rosemond có chút cảm thấy buồn cười, người ta nói cái gì quá cũng không tốt. Cô đi bên cạnh anh trên vỉa hè, bất kể giày cao gót dường như cũng có một khoảng chênh lệch lớn. Nhưng cô không hề cảm thấy phiền, trước giờ cô luôn nghĩ chênh lệch chiều cao có sự đáng yêu riêng khi họ sánh bước cùng nhau. Cô kéo cao cổ áo khoác lên một chút, quay sang nói.

“Áo khoác của Glenn cảm giác tuyệt thật đấy, tới mức mà em nghĩ mình nên mua lại nó từ anh và không cần mua cái mới nữa.”

Tất nhiên đó là lời nói đùa, và Rosemond cũng sẽ không để bản thân nhận lấy đồ của một người con trai mới quen ngay lần đầu đi cùng nhau thế này được.

Dù cô không nghĩ đó có thể là thứ hiện thực mà cô có thể buông xuống, nhưng…

Rosemond nhìn vào một cửa hiệu có lẽ là chuyên về âu phục nữ, nơi mà manequin đang mặc lên một chiếc áo khoác len cổ lọ xám, cùng blazer màu be. Xem chừng rất hợp với chiếc váy và đôi giày của cô.

"Ừm, Glenn, em thấy chỗ này có vẻ được này.”

Paris là thành phố của tình yêu và lãng mạn, nhưng thời trang ở những nơi nổi tiếng luôn cực kì thanh lịch và mang nét sang trọng. Thế nên Rosemond cũng muốn mình có thể, một phần nào đó, hòa vào sự thanh lịch của Paris. Và thật may là cô đã gặp một người con trai cực kì thanh lịch.

“Anh có nghĩ là cái này được không? Anh trai em thường nói em chỉ nên mặc màu đen thôi, còn những màu sắc như thế này... sẽ khiến mái tóc của em gây sự chú ý quá mạnh.”

Cô chỉ vào con manequin, đôi mắt có lấp lánh một chút. Thực ra cô vốn không cần tới việc ai cho ý kiến về việc cô muốn mặc gì, nhưng vì Glenn ở đây, cô cứ thế tự nhiên muốn nghe anh nói. Ừm, từ bỏ thói quen làm mọi thứ, quyết định mọi thứ một mình trong ngày hôm nay, cũng không điều gì quá tệ.

@Kals [1][2][3][4][5][6][7][8][9][10]



mèo méo meo
 

Absolute Darkness

Active member




Mayah Valrel

Venn Vanderbloom


2050 || Nhà


"Cũng không lâu lắm đâu, em chắc chưa ăn gì đúng không, mình đi một tý xem có chỗ nào hợp khẩu vị thì tạt vào ăn một xíu rồi tính tiếp"

Mayah gật đầu, chống nạng đi bên cạnh Venn. Cũng lâu rồi cô bé không ra ngoài đi dạo với ai.

"Công việc anh dạo này thế nào rồi?"


Lần đầu tiên hai người gặp nhau, Venn vẫn còn đang học đại học, thế mà bây giờ anh chàng đã tốt nghiệp và bắt đầu đi làm rồi. Thời gian đầu hẳn cũng khó khăn nên mãi cũng chưa có thời gian gặp. Hôm nay gặp liền tranh thủ hỏi thăm một tí.

"Mọi thứ vẫn ổn chứ hả?"




aaa
 

Sutler

Member






William Sutler
???


Toà nhà homestay ở Montmartre - 2050
__________________

“Anh biết nhiều thật.”

"Ha ha. Thật ra tôi cũng chỉ được kể lại thôi."

Sự khác biệt giữa một kẻ lắm lời và người hiểu biết thật sự khá mỏng manh. William đút kết được kinh nghiệm đó qua biết bao những cuộc đối thoại cùng vô số người và cậu cũng phần nào tự tin rằng mình sẽ ít phải bị đánh giá tệ. Bí quyết cho việc đó thì cũng đơn giản thôi, đó là tìm đúng người, nói đúng việc và phải luôn mang trên mình một chiếc mặt nạ mà người đối diện muốn thấy nhất.

Cậu chưa biết cô gái kia sẽ thoải mái với gương mặt nào của mình, nên chẳng khó hiểu khi William vẫn giữ một thái độ rất trung lập, giống hệt một anh chàng hướng dẫn viên không hề có chút ý niệm nào về việc tạo ấn tượng với người khác giới, dù cho rằng cô nàng thật sự rất quyến rũ.

“Hôm nay tới được bữa tiệc này có vẻ cũng là may mắn của tôi.”

Cậu trai tóc vàng gật đầu đồng tình mà không nói gì thêm. Vì bản thân William cũng nghĩ như vậy, thật khó tin rằng mình sẽ có một trải nghiệm thật mới lạ ở kinh đô ánh sáng này. Ấy mà chưa nói đến việc đây chỉ mới là bắt đầu, về sau chắc chắn sẽ còn nhiều điều thú vị hơn nữa.

Mà khi nói về nấu nướng, William khó mà không phì cười.

"Nếu cô đã nói thế thì cánh đàn ông chúng tôi buộc phải dốc hết công lực rồi."

Thật ra ngay từ đầu cậu cũng nghĩ mình buộc phải thế. Nhưng sau câu nói của cô gái, William lại nghĩ mình cần phải làm tốt hơn cả vậy. Đúng rồi, vượt qua 100% thì còn 120% mà. Xa hơn nữa thì có thể tận 100000% khả năng. Kỹ thuật có thể khó mà vượt mức, nhưng tâm trí và động lực thì có thể. Nhận lấy lời khen từ tất cả mọi người nói chung, và cô gái này nói riêng quả là một động lực tốt nhất cho đến thời điểm bây giờ. William nghĩ, công nhận và chắc chắn sẽ làm thế.

“Tôi… ừm, là Rosemond. Tôi có thể gọi anh là ngài William được không?”

"Rose..."

Một tý nữa là William nói lại tên cô ta. Đó là một điều bất lịch sự trong cái danh sách "việc không nên" của nhà Sutler và cũng may mắn thay, người thừa kế cái danh ấy mới không phạm luật.

"Được, thưa cô Rosemond."

Nên thay vì ngớ ra, cậu đáp, với vẻ mặt thoải mái như không hề có vấn đề gì. Nhưng dù có là tay diễn kịch tài giỏi đến mấy, thì không khó để bất kì ai cũng nhận ra điều gì đó hơi khác lạ của cậu dù chỉ trong phút chốc.

"Mà tên của cô hợp với người lắm đấy."

Một nhận xét thật lòng, và ấy cũng là lý do vì sao William đã dường như đánh mất đi cái trung lập vốn có của mình. Cậu là một người yêu thích trường phái lãng mạn, say mê cái nghệ thuật của thời cận đại nên thật khó mà kìm lại trước những thứ nên thơ như tên hợp người. Như một vở kịch, đó là cách mà cậu luôn gọi. Mà nếu đây là một vở kịch, thì cô Rosemond hẳn là nữ chính, một mĩ nhân mạnh mẽ có mái tóc đỏ, nhưng lại thật có vẻ cuốn hút thần bí bởi ánh mắt màu tựa lục bảo.

Thật đáng kinh ngạc. Và cũng thật nên thơ, đầy trữ tình.

"Có vẻ hơi lạc đề, nhưng cô Rosemond nghĩ gì về sân khấu kịch? Như Broadway chẳng hạn?"

Đó là một câu hỏi rất hiếm khi được cậu đặt ra, đặc biệt là với người xa lạ.



 
Last edited:

Kals

Member




7fSP77l.png
Shaun the sheep

Glenn



Thời gian: Unknown - Pre-TW
Địa điểm: Seine riverside

Sceneries and Boundaries


"Glenn chắc chứ? Tôi, không ăn ảnh. Lắm đâu. Cũng không biết, cười, hay tạo dáng gì."

"It's fine. Just be you."

Nghĩ lại thì mấy người thợ chụp ảnh nào cũng bảo thế, chẳng có tí sức trấn an nào, nên anh bổ sung.

"Cậu làm gì cứ làm, không cần để ý đâu. Không sao cả."

Thứ Glenn cần không phải là một bức ảnh đẹp như tranh vẽ, hay thơ mộng hút hồn của thành phố. Ừ, nếu có vài tấm như thế thì cũng được, nhưng chỉ để đó thôi. Những tấm hình anh chụp... mang giá trị kỷ niệm nhiều hơn.

Anh đi đâu, làm gì, lưu lại nơi này thế nào, có gì đặc biệt, Glenn muốn lưu lại hết.

Ở Paris có nắng ấm, cảnh đẹp, du thuyền, đông người. Ở Paris cũng có tháp Eiffel, có Seine, cơ số điểm dừng mà không lâu nữa họ sẽ đi. Nhưng ở Paris lần này còn có Crea, hướng dẫn viên đặc biệt thù dai của Glenn, quen biết chỉ vì một bịch snack.

Anh chụp hình Crea khi cậu đang nâng ly chocolate của mình lên, bên phải là cảnh phía trong nhà hàng, bên trái là bên ngoài tháp. Crea ngồi giữa, hì hụi với miếng bánh tart và đồ uống của mình.

Glenn bật cười đi qua cho Crea thấy tấm hình.

"Cũng ăn hình lắm mà."

Anh nói.



mèo méo meo
 




Venn Vanderbloom

Mayah Valrel



2050 || Nhà

"Công việc anh dạo này thế nào rồi?"

Nghe Mayah hỏi Venn cũng thở dài...nhắc đến công việc Venn có hàng tá thứ để phàn nàn, bình thường anh cũng hay phàn nàn với đứa em ở nhà nhưng được đôi ba câu thì nó lại bỏ đi, cũng đúng, ai lại thích nghe người khác suốt ngày phàn nàn bao giờ. Thế là Venn nay đã có dịp...

"Cũng bình thường em à, chẳng qua có sếp mới chuyển về ban đầu hành tụi anh sml luôn, haizz sao người mới lúc nào cũng thích ra oai phủ đầu nhỉ, chỉ thương tụi tôm nhỏ như tụi anh."

"Chắc anh phải kiếm thêm công việc phụ nữa, Margaret sắp vào đại học rồi, phải chuẩn bị cho nó đủ thứ nữa"


Nghĩ nghĩ Venn lại càng thấy đau đầu, thôi kệ cố gắng vậy. Quay sang Mayah em ấy vừa đi vừa nghe mình than phiền nhưng vẫn chăm chú.

"Thế còn Mayah, em thế nào rồi?"




aaa
 

Absolute Darkness

Active member




Mayah Valrel

Venn Vanderbloom


2050 || Nhà


Mayah nghe Venn than phiền. Cuộc sống của người trưởng thành khó khăn thật đấy. Cô bé nghĩ.

"Thế còn Mayah, em thế nào rồi?"

"Vẫn ổn thôi ạ."


Mayah đáp lại Venn bằng một câu trả lời có lệ. Cuộc sống cấp ba cũng không có gì đặc sắc để kể cả. Hai người sóng vai nhau đi trên phố, hôm nay nắng nhẹ, gió thoảng hiu hiu, là một ngày đẹp trời, thích hợp để đi dạo.

"Em không hay ra ngoài lắm. Anh có gợi ý chỗ nào ăn ngon ngon không?"

Ăn ngon ngon, ý của Mayah ở đây là unhealthy food.




aaa
 

Kals

Member




7fSP77l.png
Shaun the sheep

Glenn




Thời gian: 2050 - Pre TW
Địa điểm: Montmartre, Paris

Fun game, drunk game


Glenn nghe Crea nói ra một loạt tên các loại sauce thì lại cảm thấy nhức đầu. Ngừng. Được rồi, anh là Glenn-can-cook, không phải Glenn-master-of-sauce. Ở Phần Lan họ cũng có cơ số loại sauce, nhưng trong gia đình anh thì hầu hết đều là mẹ và em gái nhỏ làm. Glenn khi đó không phải không muốn giúp, mà có giúp cũng bị đá ra ngoài bởi vì... ờ, kẻ như anh thì chỉ có tác dụng lấy đĩa trên ngăn tủ cao cho mẹ thôi. Chuyện sau đó nữa thì...

Tóm lại, Glenn mù sauce là có lý do thơ ấu. Rất hợp lý.

Nên khi Crea đọc cơ số sauce ra thì anh khôn ngoan chọn loại được gọi tên đầu tiên mà anh nghe hiểu (mayonnaise) và lờ đi chỗ còn lại. Crea hỏi anh cần giúp chọn sauce không, anh...

"Không sao, vậy là được rồi."

Hôm nay anh không có tinh thần thử nghiệm dipping sauce mới. Khi khác.

Glenn đeo đôi găng bếp vào, cẩn thận lấy nấm từ trong lò ra. Chỗ nấm còn lại vẫn ở trong rổ, anh chuẩn bị mang ra ngoài nướng thì phát hiện ánh mắt Crea nhìn găng trên tay mình. Anh nhướn mày, hỏi.

"Sao thế?"

Bộ đôi găng này có gì đặc biệt hả?



mèo méo meo
 

Crea

Active member



Paris. Eiffel Tower
"The law of physics."


Shaun nghe người nọ bảo cậu cứ làm gì thì làm, vậy là bàn tay đang để lơ lửng giữa không trung lại tiếp tục chuyển động, giống như là vừa được giải tỏa khỏi một loại áp lực vô hình nào đó vậy. Cũng chẳng phải là gì quá đặc biệt, chẳng qua là đưa nĩa xuống, xắn lấy một góc bánh rồi đưa lên miệng thôi. Nhưng lần này, cậu trai ngậm cái nĩa trong miệng hơi lâu một chút, vừa ngậm vừa với tay lấy cốc chocolate phía xa của mình. Lúc cậu nhai xong miếng bánh và nhả cái nĩa nọ ra thì cũng vừa vặn thấy Glenn đi sang phía mình rồi cười.

Cậu trai chớp mắt.

"Glenn thấy ổn, là được."

Shaun hạ mi mày, lẩm bẩm. Không rõ vì sao nhưng trông cậu ta có một thoáng giống như là đang hờn dỗi. Có lẽ vì cảm thấy bản thân không thực sự ăn ảnh, có thể là cảm thấy xấu hổ, nhưng dù gì thì việc đó cũng trôi qua nhanh vô cùng, chỉ ba giây, giống như việc hờn dỗi đó chỉ là ảo giác vậy.

"Bên ngoài, cảnh cũng ổn lắm. Chúng ta ăn xong, có thể ra đó chụp."

Thiếu niên tóc đen nói rồi đưa tay trỏ ra bên ngoài.

"Hoặc là, lên cao nữa. Càng cao, càng nhìn thấy cảnh rõ ràng, hơn. Nhưng mà, lên cao nữa, phải đi thang máy bình thường. Không thể, dùng cửa sau. Đâu."

Có vẻ như cậu tin rằng anh có đam mê chụp ảnh cảnh vật thật...



@Kals
 

Crea

Active member



Paris. Montmartre
"Solo but wtf."


"... À, không. Không có gì."

Shaun lúc nghe hỏi thì mới nhớ ra rằng nãy giờ mình đang nhìn cái găng bếp kia chằm chằm, thế là vội lắc đầu. Mỗi tội sau đó cậu ta lại bổ sung, không biết là do sợ Glenn không hiểu, hay là chỉ do buồn chán vì rượu kích thích.

Hoặc có thể là do cả hai.

"Tôi quen, với đôi găng bếp, ở nhà hơn. Nãy, nhìn cái này, trong một thoáng. Thấy như thể, mình cầm nhầm, găng người khác."

Cậu cào đầu. Mấy lời nói vớ vẩn, không theo trật tự cứ thế tuôn ra, nhưng dường như trong mắt cậu trai lúc này lại hợp lý.

"Đôi găng ở nhà, của tôi, có hình dạng mấy con vịt, ấy. Trông buồn cười, lắm. Mà dùng cũng, tiện..."

Nói một hồi xong thì bèn dọn món mang ra ngoài, nhưng trước đó còn nhìn sang Glenn, hơi nhíu mày.

"Glenn, giờ nướng thịt, phải không?"




@Kals
 

Iceheart

Active member


Blue haired girl


Red eyed boy



Time: ??? - Location: Seine River

Tóc xanh mỉm cười đáp lại người kia và cũng không nói gì thêm về anh chị của mình. Lát sau họ cũng đến được nơi cần đến, đầu tiên là thấy người xếp hàng rất đông nên tóc xanh nghĩ là quán kem này rất nổi tiếng? Mất gần chục phút sau hai người mới bước vào được bên trong, mọi thứ được trang hoàng tạo cảm giác khá ấm cúng so với một tiệm kem đấy.

Tóc xanh nhìn vào cái menu cho có lệ thôi vì cô đã tự lựa chọn cho mình mấy vị kem ưa thích từ lúc xếp hàng rồi, gái không thích việc đứng nhìn vào menu cả buổi trời rồi mới lựa đâu.

"Một cà phê, một dừa và một khoai môn không kèm topping."

Rồi gái quay sang thanh niên tóc đen.

"Anh muốn vị gì?"

@samir
 

Mực

Active member

Amiya Eleanora

Rosemond


[France] Paris | 2050

Tóc đen đeo kính? Những câu hỏi thế này thật sự thử thách trí nhớ cá vàng của Amiya. Bữa tiệc nhiều người như thế, cô lại chỉ chui rúc vào trong góc, ít nhất là sau khi bị lột hết, như thế thì làm thế nào để nhớ mặt ai chứ... Nếu không phải Rosemond có một mái tóc đỏ đặc trưng nổi bật như thế, có khi bây giờ bọn họ đã không ở đây cùng nhau rồi. Amiya và Rosemond cứ thế men theo con đường, cuộc trò chuyện khiến hành trình có vẻ ngắn hơn một chút.

Cả hai dừng trước một khách sạn cỡ nhỏ, chỉ tầm năm tầng nhưng tiện nghi cũng không khác gì một khách sạn tầm trung lưu.

"Chắc là tới đây được rồi, Rosemond cũng phải về đúng không?" - Amiya quay sang nói với cô bạn. - "Nhân viên ở đây cũng nhiệt tình, nên tôi sẽ không sao đâu."

Hơn nữa cô cũng có số điện thoại của cô bạn rồi mà, không phải chỉ cần bấm vài nút là có thể liên lạc được sao. Kể cả khi không thể gặp mặt, vài dòng tin nhắn cũng sẽ khiến người ta bớt cô đơn hơn, nhất là trong những ngày đêm buốt một mình xứ người thế này.

"Hôm nay thật sự cảm ơn cậu, Rosemond. Khi nào có dịp đến Đan Mạch nghỉ ngơi, lúc đó hãy để tôi làm... hướng dẫn viên cho cậu."

Mấy từ cuối phát ra có chút ngượng ngùng, chắc vì Amiya không quen tự xưng bản thân là hướng dẫn viên hay gì đó lắm. Nhưng những gì cô muốn truyền đạt, hẳn Rosemond sẽ hiểu. Cô gái nhỏ lấy từ trong túi ra một gói bánh Đan Mạch rồi đưa cho Rosemond, một thói quen mỗi khi kết được bạn mới của cô bé. Chiếc xe lăn bánh dần vào khách sạn, nơi nhân viên đã mở cửa sẵn, trước khi biến mất đằng sau cánh cửa gỗ.

Rosemond Unlock Rank 2 with Amiya

[1][2][3][4][5][6]



 

Kals

Member




7fSP77l.png
Shaun the sheep

Glenn



Thời gian: Unknown - Pre-TW
Địa điểm: Eiffel Tower

Sceneries and Boundaries


Glenn nhìn thái độ của Crea, nụ cười hơi nhạt đi. Anh hỏi.

"Nếu cậu không thích thì không chụp nữa không sao."

Anh ngẩng lên, nhìn ra ngoài, cũng ngắm máy ảnh lên chụp một tấm khác. Máy ảnh nháy rất nhanh, một tấm ảnh khác tiếp tục được lưu lại.

Glenn trở về vị trí của mình, cẩn thận đặt máy ảnh sang một bên. Anh nếm thử một miếng tart ngọt ngoài sức tưởng tượng của mình, rồi trở lại với smoothie. Sinh tố trái cây quả nhiên vẫn hợp ý nhất. Crea nói gì đó về việc lên cao cần phải đi thang máy chung, anh không mấy để tâm, chỉ thắc mắc.

"Như vậy thì đi chung với những khách du lịch khác phải không? Cá nhân tôi thì không sao, nhưng nếu đi quá lâu thì khả năng ảnh hưởng tới lịch trình chung."

Thuyền chỉ dừng lại ở đây khoảng hơn một tiếng, sau đó sẽ di chuyển tới điểm tiếp theo. Sẽ phiền lắm nếu bọn họ trở về trễ.




mèo méo meo
 

Kals

Member




7fSP77l.png
Shaun the sheep

Glenn




Thời gian: 2050 - Pre TW
Địa điểm: Montmartre, Paris

Fun game, drunk game


Nghe người kia nói vậy thì anh cười bảo.

"Loại găng tay nhà Sutler có lẽ là dạng tiêu chuẩn, còn của cậu có thiết kế đặc biệt, hẳn là mua trong cửa hàng chuyên dụng. Không thấy quen cũng là bình thường. Hy vọng công dụng cả hai không quá khác nhau."

Anh chưa từng chú ý tới vẻ ngoài của mấy món đồ thế này. Đồ dùng nhà Glenn hầu hết đều là hàng tiêu chuẩn, vậy nên nếu Crea không giải thích thì anh cũng không hiểu. Trước đây ở nhà anh không thế, nhưng từ khi chuyển tới Helsinki và sống trong căn hộ thì mọi thứ đều trở thành vậy.

Có lẽ anh cũng nên thử tìm thứ gì đó đặc biệt chút, mang dấu ấn riêng, gọi là nhà.

Glenn tự hỏi, bộ súng săn ở trong kho câu lạc bộ có tính là dấu ấn riêng không.

Anh mang rổ nấm ra ngoài. Ban công về đêm quả thật có chút lạnh, nhưng cũng không tới nỗi. Khá dễ chịu, đặc biệt khi lát nữa anh còn đứng cạnh bếp nướng. Lần lượt đặt nấm lên vỉ, sau đó làm theo hướng dẫn, châm lửa, đốt hồng than. Giữa quá trình làm, Crea có gọi.

"Glenn, giờ nướng thịt, phải không?"

"Ừ, cậu mang một phần ra đây đi, một phần bỏ lò trong đó là được. Hai trăm độ, hai mươi phút."

Anh không quay lại, chỉ nói với vào.




mèo méo meo
 

Crea

Active member



Paris. Eiffel Tower
"The law of physics."


"... Đừng."

Shaun chớp mắt nhìn người thanh niên kia, sau đó vội vã lắc đầu. Có lẽ cậu thấy được nụ cười của anh hơi nhạt đi, có lẽ là do linh cảm, nhưng dù gì thì Glenn thấy cậu nhóc đối diện mình rất vội vã thanh minh. Lúc thanh minh trông lúng túng vô cùng, rõ ràng trông còn bối rối hơn lúc nãy, không biết là sợ anh hiểu nhầm rồi buồn hay thế nào, nhưng mà ừ, cậu ta nhìn như gà mắc tóc ấy.

"Ý tôi, là. Glenn cứ chụp đi. Thoải mái mà. Chẳng qua tôi vẫn, không thấy mình lên ảnh, trông ổn tí nào. Chỉ là sợ, sau này Glenn nhìn lại, ảnh sẽ, ừm..."

Thấy hối hận vì hồi đó chụp cả cậu nữa, kiểu vậy. Phần này thì Shaun nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng lại không nói ra mà chỉ tiếp tục lắc đầu, rõ là đang dùng hết mọi nỗ lực để thanh minh.

"Tôi, không phiền gì đâu. Nên Glenn thích thì cứ, thoải mái. Đừng ngại gì hết, được chứ? Tôi chắc chắn, không phiền mà."

Shaun nói hơi nhiều, nói cả những điều cậu không định nói với một người lạ từ lần đầu gặp mặt. Mỗi tội có vẻ bệnh lo âu chạy trước bệnh cẩn thận rồi, thế nên cậu trai nói xong thì bèn chìm vào cái ghế lần nữa, cố gắng gạt bớt suy nghĩ bản thân không ăn ảnh và này nọ ra khỏi đầu trong vài phút trước khi tiếp tục.

"Lên tầng trên nữa thì... Ừm, sẽ phải, đi chung thang máy. Khả năng lên rồi, không xuống kịp. Hay là, Glenn muốn, tham quan mấy cửa hàng, quanh đây không?"

Cậu nghĩ một chút rồi hỏi, trong một thoáng hoàn toàn quên mất bọn họ chỉ có một tiếng đồng hồ ở tháp Eiffel.




@Kals
 

Crea

Active member



Paris. Montmartre
"Solo but wtf."


"Không khác. Chẳng qua, mấy đôi găng kia. Đáng yêu hơn. Vịt con ấy. Cả ngỗng nữa, nhìn vui lắm. Glenn có biết, mấy cái trò trên điện thoại, khi mà Glenn phải, lai giống mấy con vịt. Với nhau không? Xong nhìn chúng nó, đột biến ấy."

Shaun vừa chuẩn bị đồ vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã trở nên lạc đề. Cậu nói về cái găng vịt của mình, game nuôi vịt trên điện thoại, khéo tí nữa sẽ lạc đề qua cái trò làm ngỗng phá người trên PC luôn. Thiếu niên tóc đen nói mà không để ý lắm, giống như không thực sự quan tâm xem người khác có nghe câu nói không, vẫn cứ tiếp tục lảm nhảm như thể vịt là điều tuyệt vời nhất của đấng tạo hóa vậy.

Nhưng nếu như người bên cạnh có phản ứng gì, chắc chắn cậu ta sẽ dừng lại ngay.

"Hiểu rồi. Đợi tôi, một chút."

Một phần thịt bỏ vào lò nướng. Hai trăm độ, hai mươi phút. Shaun làm đúng như hướng dẫn mà người kia đưa ra, sau đó mang một phần thịt ra ngoài. Cậu đặt khay thịt chưa nướng lên bàn nguyên liệu, tiện mồm nói.

"Glenn. Ăn steak tartare, bao giờ chưa?"



@Kals
 

Summer

Member



Julius Einfall


Mayah Valrel



Paris | 2050

"Huh, em nên rửa miệng trước khi cắn anh chứ?"

Julius đáp trả, không yếu thế chút nào. Trong một giây khi bản tính bông đùa còn chưa bị kiềm hãm đúng mực, anh cân nhắc việc dùng miệng làm sạch ngón tay thay vì khăn giấy - chỉ để xem phản ứng của cô bé như thế nào thôi. Nhưng anh nghĩ lại, vì không khéo cô bé lao ra khỏi tàu mất.

"Mà anh đoán là dân Pháp thích dùng miệng của họ thật. Hôn môi hay chỉ là nói chuyện thôi, khi anh học bảng chữ cái tiếng Pháp thì chợt hiểu là một khi đã phát âm chuẩn tiếng Pháp thì quả nhiên người ta có thể tự động hôn được kiểu Pháp."

Julius làm dáng điệu ngẫm nghĩ, tay đã lau sạch đưa lên cằm trong tư thế suy luận của Conan.

"Ở Anh thì người ta không dùng miệng mà dùng tay, nên anh mới làm như vậy."

Anh ta bật cười, mắt híp lại.

"Coi như là giao lưu văn hóa đi, nhóc con, ăn tiếp này. Mau ăn chóng lớn!"

Julius để bánh mì lên miệng Mayah, chạm nhẹ vào, thúc giục nó há miệng ra.



 

Absolute Darkness

Active member




Mayah Valrel

Julius Einfall


2050 || Paris

"K-không phải nhóc con, ư----"

Mayah còn chưa kịp hoàn thành xong lời phản bác của mình thì đã bị Julius chặn họng lại bằng ổ bánh mì. Như một phản xạ tự nhiên, cô bé há miệng ra gặm lấy thứ được đưa đến. Nhai nhai, nuốt. Julius có thể đánh giá cách Mayah ăn bánh mì cũng rất... tiêu chuẩn. Ăn không phát ra tiếng, không chép miệng, thức ăn chỉ được nhai từ tốn trong miệng và hoàn toàn không để người khác nhìn thấy thức ăn trong miệng mình khi đang nhai.

"Ở Anh, người ta có nhét 'tình yêu' vào miệng người khác thô bạo như anh không?"

Mayah hơi bất mãn, nhưng vẫn há miệng cắn thêm một miếng bánh nữa. Mặt vẫn đỏ nhưng so với lúc nãy thì đã bình tĩnh hơn nhiều.

Nói thật, nếu vị trí mà Mayah đang ngồi không phải là bên cạnh Julius, và cũng không đóng vai chính trong cái cảnh tượng vừa rồi, mà chỉ đơn giản là người qua đường vô tình nhìn thấy, thì hẳn là Mayah sẽ lập tức bổ não ra được 7749 tình tiết trong tiểu thuyết. Nhưng ngược lại thì, ở vị trí là người trong cuộc, Mayah cũng chỉ cảm thấy hơi không đúng lắm, chứ cũng không rõ là không đúng ở điểm nào...

“Vậy... người Anh họ dùng tay, khác người Pháp như thế nào thế?”

@Summer



aaa
 
Last edited:

Summer

Member



Julius Einfall


Mayah Valrel



Paris | 2050

"Em nghe lời thì anh mới nhẹ nhàng chứ?"

Julius mỉm cười hiền lành như đang dỗ trẻ nít. Có lẽ trong mắt anh Mayah là một đứa trẻ thật, hoặc do bản năng thầy giáo của anh trỗi dậy nên mới có cảm giác như thế. Thật ra tính khí Julius không hiền hòa như anh thường thể hiện, bởi ý chính xác của anh là: nếu Mayah còn nghịch nữa thì anh sẽ đánh đòn cô bé như một bà mẹ Châu Á với đôi tay và cây thước kẻ. Đánh đến khi nào mông sưng đỏ và nó khóc ré lên thì thôi.

Đương nhiên anh không nói ra miệng, một lần nữa, vì sợ dọa cô bé chạy mất. Thay vào đó anh dành thời gian nhấp môi thưởng thức cốc cà phê. Vị ngọt hơn một nốt dù cách thức pha chế y hệt với cái anh uống ở London. Có lẽ ở Paris người ta rang cà phê non hơn, bớt đi vị đắng và cafein, hoặc chỉ quán cà phê này là như thế?

Anh cho phép mình thưởng thức nhé? Hay là thôi, vì ra khỏi đây thì anh cũng chẳng nếm lại nữa. Nếu bây giờ khẩu vị anh thay đổi thì nó có làm thay đổi tất cả mọi thứ khác về anh không?

Julius liếm môi xóa đi vết bọt cà phê ở mép miệng. Hmm một tiếng. Anh nghĩ về câu hỏi của Mayah.

"Tay và miệng - chính xác hơn là răng và móng tay - là hai thứ vũ khí nguyên thủy nhất của loài người, bản năng sử dụng chúng đã in sâu vào não bộ con người nói chung rồi chứ không riêng gì người Anh hay Pháp."

Lời giải thích mang đầy tính học thuật lần nữa làm nổi lên cái tính đặc trưng của một ông thầy giáo. Anh lại đưa tay xoa đầu Mayah, lần này là với bàn tay sạch sẽ của mình, đầu ngón tay luồn giữa mái tóc dài, cạ nhẹ lên da cô bé.

"Nên chỉ có thể nói về sự khác biệt giữa dùng tay và dùng miệng thôi. Anh để tay như thế này có thể làm em thoải mái, cũng có thể làm em đau."

Đầu ngón khẽ siết lại trong lời cảnh báo mà Mayah chỉ có thể mơ hồ cảm nhận. Khóe miệng Julius tự động nhếch lên như một phản xạ, anh nhanh chóng biến nó thành nụ cười bình thản.

"Còn miệng thì chỉ làm tóc em ướt thôi."



 

Absolute Darkness

Active member




Mayah Valrel

Julius Einfall


2050 || Paris

"...Anh để tay như thế này có thể làm em thoải mái, cũng có thể làm em đau."

Thốt nhiên, vào khoảnh khắc Julius siết nhẹ vào da đầu Mayah, tim cô bé đã ngừng đập một nhịp. Không phải ngừng đập theo cái kiểu hồi hộp, khi được người mình thích đụng chạm, mà là ngừng đập theo cái kiểu hoảng loạn vì quên mất cách hô hấp. Cả người Mayah cứng đờ; và bằng một cách đột ngột không hề báo trước, trong hốc mắt cô bé tràn ra từng giọt nước mắt.

Khóc là một trạng thái đặc biệt của con người, dùng để biểu đạt nhiều loại cảm xúc; thường thấy nhất chắc là quá vui, hoặc quá buồn. Nhưng rõ ràng, ánh mắt đông cứng của Mayah nói lên một trạng thái hoàn toàn khác: Sợ hãi.

Mayah là một người đặc biệt mẫn cảm với cảm giác bị thống trị và uy hiếp.

"...Còn miệng thì chỉ làm tóc em ướt thôi."

Khoảnh khắc đó đến cũng nhanh và đi cũng nhanh. Julius lại trở về là Julius, nhẹ nhàng và ấm áp, cứ như toàn bộ áp lực bao trùm trong không khí vừa rồi chỉ là ảo giác. Mayah cảm thấy đầu ngón tay mình run lên nhè nhẹ, sau đó len lén lấy tay chùi nước mắt. Cô bé mong là Julius sẽ không nhìn thấy cảnh này. Có lẽ sự chênh lệch chiều cao và tầm nhìn bị khuất bởi cánh tay sẽ giúp cô bé che giấu.

"Ừm..."

Mayah ậm ừ trong cổ họng, tim đập thình thịch.

"Nếu anh nói như thế, ý em là về việc con người từng sử dụng tay và miệng như vũ khí ấy, thì việc người ta hôn nhau có giống như việc người ta đang cố gắng... giết nhau không?"

Mayah đã nghĩ mãi về điều đấy từ rất lâu rồi. Cô bé từng đọc được ở đâu đó rằng "Yêu là chết trong lòng một ít". Đấy có phải ẩn dụ văn hoa cho việc khi yêu thì người ta tự giết chết - từ bỏ bản ngã của mình không? Hành động ôm hôn và âu yếm, có phải là một hành động biểu tượng cho bản tính chiếm hữu? Và khi người ta làm tình với nhau, thì có phải người ta đang giải phóng bản năng săn mồi nguyên thủy của mình - cắn, xé, cào, siết - con mồi của mình hay không?

Nghĩ lại thì, Mayah bằng với kiến thức hạn hẹp của mình, chưa bao giờ nhìn thấy những loài động vật khác có hành vi như thế. Chúng chỉ đơn giản là giao phối - truyền lại mã gen của mình mà thôi.

Không giống con người - giao phối để đánh dấu và chiếm hữu.



@Summer



aaa
 

Summer

Member



Julius Einfall


Mayah Valrel



Paris | 2050

Đám trẻ luôn nghĩ rằng chúng đủ thông minh để qua mặt người lớn, rằng nếu che lại thế này thì giáo viên sẽ không biết chúng đang gian lận trong giờ kiểm tra, hay đảo mắt thế kia thì sẽ chẳng ai nhìn thấy mấy lá thư lặng lẽ chuyền tay nhau trong lớp. Nói dối, ăn vụng, đọc truyện tranh, lo ra, ngủ gật,.... và khóc.

Julius hít một hơi, không khí nghẹn kín lồng ngực, anh mất đi giọng nói của mình trong một hai giây khi phải đấu tranh để không nâng mặt cô bé lên nhìn cho rõ, khắc sâu màu đỏ ở khóe mắt Mayah vào tâm trí mình, để còn gợi lại vào những ngày mưa. Giọng anh ôn tồn khi giải thích cho con bé nghe về điều nó muốn, nhưng gương mặt anh thì không bình thản đến thế. Nếu Mayah ngẩng đầu lên ngay lúc đó thì cô bé sẽ thấy rằng nụ cười trên môi anh ta lúc đó không thân thiện cũng chẳng hiền lành. Đó là một nụ cười phấn khích hài lòng. Julius nghiêng đầu, thu khóe miệng, bày lại vẻ nghiêm túc.

"Sự gần gũi về mặt tình dục của con người có đôi khi là biểu tượng cho sự thống trị."

Trong giây lát ánh nhìn của anh vô định, nghĩ xem mình nên nói thế nào.

"Em sẽ thấy, các con đực ngoài tự nhiên đánh nhau để giành con cái, đó là bản năng duy trì nòi giống."

Bàn tay đặt trên mái tóc nâu sẫm nhè nhẹ vuốt ve, trở lại nhịp điệu ưa thích của nó.

"Chính bản năng ấy có thể làm chúng nó đau, thậm chí mất mạng, nhưng nó vẫn làm, vì đó là điều nó 'phải' làm."

Bàn tay còn lại đặt ly cà phê xuống, thả lỏng trên tay ghế, đầu ngón miết vào miếng đệm bọc. Dư vị cà phê ngọt đắng đọng lại trên đầu lưỡi vừa thơm vừa bứt rứt. Julius liếm môi.

"Nếu việc làm người khác đau hay giết họ cho em niềm vui thích thì em có thể làm vậy thay vì hôn họ. Bằng tay, bằng miệng, bất cứ cái gì em muốn. Hoặc họ muốn, với em."

Anh nói, đưa tay xuống nâng mặt Mayah lên để cô bé nhìn thẳng vào mắt mình, mỉm cười khi nhìn vào mắt cô bé. Ah, vẫn còn đấy dấu vết của việc cô đã khóc.

"Đôi khi người ta lựa chọn sự thân mật, hoặc làm nhau đau. Đôi khi người ta chọn cả hai."

Con ngươi vốn đã đậm hơn màu hổ phách tự lúc nào thu nhỏ lại, gần như biến thành đen thẫm, nổi rõ qua màu của lớp kính sát tròng.

"Cẩn thận với những kẻ thích làm em đau, nhé."

Anh vuốt má cô bé một cái như lời trấn an, mỉm cười, rồi buông tay thả người lại trên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ toa tàu chờ đợi bóng dáng của tòa lâu đài tráng lệ bậc nhấc đất Pháp.



 

Absolute Darkness

Active member




Mayah Valrel

Julius Einfall


2050 || Paris

"Nếu việc làm người khác đau hay giết họ cho em niềm vui thích thì em có thể làm vậy thay vì hôn họ. Bằng tay, bằng miệng, bất cứ cái gì em muốn. Hoặc họ muốn, với em. Đôi khi người ta lựa chọn sự thân mật, hoặc làm nhau đau. Đôi khi người ta chọn cả hai."

Mayah cảm thấy khó thở. Nhìn vào đôi mắt của Julius, cô bé thấy linh hồn mình đang chết chìm trong đó. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cô bé sẽ thật sự ngừng thở. Nhưng may mắn cho cô, là Julius có vẻ như không có ý định bóp nát cô tại đây, hay chí ít là trong lúc này. Đối mặt với anh, Mayah có một ảo giác bị nhìn xuyên thấu tất cả suy nghĩ, và điều đó thậm chí còn đáng sợ hơn cả việc khỏa thân ở giữa chốn đông người. Vì Mayah luôn cho rằng, thứ bí mật kinh khủng đen tối và nhục nhã nhất của con người chẳng bao giờ nằm trên thân thể của họ cả.

"Cẩn thận với những kẻ thích làm em đau, nhé."

Mayah cảm nhận được nhiệt độ của Julius khi đầu ngón tay của anh lướt qua gò má cô. Mayah chưa bao giờ là người thích đụng chạm thân mật với người khác cả, nó gợi cho cô những ký ức không hay và có phần đau đớn, dù đã trải qua một thời gian dài có thể tính bằng năm.

"Em từng nghe ai đó bảo rằng, chỉ có trong đau dớn, con người ta mới cảm thấy mình đang sống..."

Mayah ngước nhìn Julius, nhìn thẳng vào mắt anh ta, cố gắng đoán xem điều gì đang diễn ra đằng sau ánh mắt dịu dàng ấy. Nếu ban đầu, Mayah cảm thấy anh ta thật nhẹ nhàng, chân thật và có phần đáng tin cậy, thì bây giờ Julius trước mặt cô đã bớt đi vài phần hiền lành như cái vẻ ngoài ban đầu mà anh cho cô thấy. Dù vẫn đáng tin cậy, nhưng theo một cách hoàn toàn khác. Không phải là vẻ đáng tin cậy như một người anh rành rẽ sự đời muốn bảo vệ em gái nữa, mà là đáng tin cậy theo kiểu đồng phạm trong một tội ác - người mà có thể mang theo bí mật của bạn xuống mồ. Có lẽ, anh ta đủ thông minh và khôn ngoan để làm điều đó, và nó đáng được xem như một vụ giao dịch đối với anh, không hơn.

Mayah tò mò, một người như vậy, sẽ có bộ mặt thật sự như thế nào?

"Vậy, anh là loại nào? Lựa chọn sự thân mật, hay là làm nhau đau, hay là..."

Mayah hít một hơi dài, thở ra chầm chậm. Trái ngược với dáng vẻ hoảng sợ lúc nãy, giờ đây trong đôi mắt xám chẳng có chút ánh sáng lấp lánh nào, cũng chẳng có mảnh cảm xúc nào mà Julius có thể đọc. Nếu có, đó là một sự nhạt nhẽo thờ ơ, cứ như thể việc mà Mayah đang hỏi anh đây chẳng có một tí gì gọi là hứng thú.

"...Cả hai?"


@Summer



aaa
 

Summer

Member



Julius Einfall


Mayah Valrel



Paris | 2050

Julius nhìn thoáng qua Mayah, tiếp nhận ánh mắt thờ ơ của cô bé với nụ cười cố hữu, vừa như không rõ ý cô bé là gì, lại như hiểu quá sâu nhưng lại chẳng quan tâm mấy. Biểu cảm anh ta vừa lòng như khen tặng đứa học trò trả lời đúng câu hỏi khó, hoặc đưa ra một đáp án khiến người ta phải suy nghĩ, cả hai đều làm hơi ấm thắp nóng trong lồng ngực.

"Anh thích lựa chọn cho người nọ hơn. Làm họ thích thú, hay là làm họ đau. Làm họ thích thú, rồi làm họ đau, rồi lại thích thú, cứ như vậy cho đến khi hai điều đó hợp lại thành một."

Anh chống tay lên cằm, nhắm mắt lại, nghiễm nhiên, bình thản.



 

Absolute Darkness

Active member




Mayah Valrel

Julius Einfall


2050 || Paris

Mayah đáp lại câu trả lời của anh bằng một cái cười nhạt. Tất nhiên rồi. Anh ta là con người như thế. Không phải cùng một loại với lũ cặn bã đầu đường xó chợ, mà là một thể loại còn cao cấp hơn nhiều.

"Vậy... à?

Lần đầu tiên sau nhiều năm, Mayah mới có lại cái cảm giác hưng phấn điên cuồng bùng nổ này. Cả người cô bé run lên nhè nhẹ, và nụ cười trên môi trở nên rạng rỡ như ánh mặt trời. Mayah đã tìm được đồng phạm để thực hiện tội ác của mình mà không cần phải thấy xấu hổ nữa.

"Hay là, chúng ta. Anh, và em. Thử xem?"

Mayah cười đến híp cả mắt lại. Cô bé mời Julius ngủ với mình cứ như là mời một chầu cà phê.

Cứ như thể, là thuận tiện mở mồm mà thôi.

Summer unlock rank 4 với Mayah

@Summer



aaa
 
Last edited:
Top