[France] Paris

Kals

Member




7fSP77l.png
Shaun the sheep

Glenn



Thời gian: Unknown - Pre-TW
Địa điểm: Seine riverside

A journey on Seine


"Ý tôi là, tôi sợ Glenn nhìn rau nhiều, sẽ ngán."

Ừ đấy cũng có khả năng. Nhưng cậu ta phải ăn nhiều rau tới mức nào để khiến người ăn cùng mình phát ngán vì nhìn thấy rau chứ? Cậu ta bảo cậu ta không phải dân ăn chay, vẫn ăn thịt, thế nên hẳn là không tới nỗi... chứ?

"Không sao đâu."

Tôi không tin cậu có thể ăn hơn một tạ rau, Glenn nghĩ. Một tạ rau khả năng là con số có thể để lại PTSD cho Glenn. Khả năng. Anh ta nghĩ thế chứ thực ra thì anh cũng không hy vọng thấy một người ăn một tạ rau trong một bữa ăn. PTSD for real.

Ngoại trừ việc ăn uống thì có vẻ bọn họ không còn vấn đề gì khác. Thuyền tạm dừng ở bến cho khách đi tham quan, hẹn trở lại khoảng một tiếng rưỡi sau đó. Glenn nghĩ, nếu đi cửa sau lên tháp Eiffel đồng nghĩa với việc tiết kiệm thời gian, thì sau khi từ tháp Eiffel xuống khả năng họ có thể dạo quanh khu vực chân tháp vài vòng, thậm chí ghé vài quán ăn vặt hoặc lưu niệm trước khi về thuyền. Ngày hôm qua anh đã đi một vòng ở đây rồi, nhưng anh không phải dân bản xứ, chưa chắc nơi anh tới cho anh đánh giá đúng về nơi này.

Nếu Crea đã nói cậu ấy biết thì để cậu ấy dẫn đường.

"Vậy tất cả nhờ cậu đấy."

Glenn cười.

First stop, Eiffel Tower.



mèo méo meo
 
Last edited:

Kals

Member




7fSP77l.png
Shaun the sheep

Glenn




Thời gian: 2050 - Pre TW
Địa điểm: Montmartre, Paris

Fun game, drunk game


"Xin lỗi."

Glenn nhún vai, không bình luận gì thêm. Cũng có thể do cách nghĩ của họ khác nhau, Crea còn trẻ và cảm thấy cái chết rất xa, vậy nên cậu ấy có thể nói từ đó một cách nhẹ nhàng. Còn anh... Glenn không nghĩ bản thân đã già, nhưng là con người từng bước qua cửa tử, anh luôn cảm thấy cái chết sát bên cạnh. Nó có thể tới bất cứ lúc nào, và không phải là một trò đùa, hay một thứ có thê nhắc tới nhẹ như lông hồng.

Có lẽ do anh nghĩ nhiều. Gã thanh niên đánh lạc hướng mình bằng cách lắng nghe người bên cạnh bàn về ẩm thực Pháp, nhưng càng nghe càng muốn gãi đầu vì...

Rau. Toàn là rau. Cậu ấy có nhắc tới thịt, nhưng mà 99.99% là rau.

Glenn ăn thịt.

"Glenn, gọi ai thế? Tôi, là Crea mà."

Gã thanh niên tiếp tục hành động như thể không nhận ra lời mình nói ảnh hưởng tới người bên cạnh thế nào. Gã đi tiếp vài bước, sau đó nghiêng đầu nhìn người vừa thụt lùi về phía sau, chớp mắt.

"Hả? Đang nói về ẩm thực Pháp mà. Tôi biết cậu là Crea, sao thế?"





mèo méo meo
 

Crea

Active member








Shaun Roseworth


Glenn







<< Paris - Montmartre || 2050




"Hả? Đang nói về ẩm thực Pháp mà. Tôi biết cậu là Crea, sao thế?"

"..."

Shaun nhìn người bên cạnh mình, lòng có hơi cồn cào. Chẳng lẽ là do cậu nghe nhầm chứ ban nãy anh ta gọi là Crea thật? Uống rượu nhiều quá có sinh ra ảo giác không nhỉ? Hình như là có? Nãy giờ cậu uống bao nhiêu ly rồi?

Thiếu niên tóc đen nhìn tới nhìn lui xong nhìn lại lon bia của mình, quyết định đặt nó xuống cái bàn gần đó. Chắc uống hai thứ một lúc nên nghe thấy ảo thanh ấy mà...

"... Không có, gì. Chắc là tôi, nghe nhầm, thôi."

Ừm, vấn đề chính, vấn đề chính là, ẩm thực Pháp nhỉ...

"Ban nãy, nói về mấy món rau, và ăn kèm trong tiệc thịt rồi nhỉ. Nhưng mà, nếu mọi người, thích món thịt thì tôi cũng nấu, được. Poulet à la comtoise, chẳng hạn. Thịt gà nấu trong sốt, vang trắng, kem và phô mai. Hoặc là, Clapassade, thịt cừu, mật ong, oliu... Canard aux cerises, nếu Glenn, thích món vịt. Thịt vịt, anh đào chua, hành, cà rốt... Thêm ít thảo mộc, kiểu thế. Hoặc là thịt, thỏ, nấu với máu của chính nó, sốt vang đỏ... Ừm, Glenn thích ăn, thịt gì?"

Cậu ta lại nói một tràng, tiện đường nhìn quanh tìm bếp luôn. Muốn nấu chắc phải đi xem nguyên liệu trước đã rồi tính gì tính sau.



"Solo but wtf"






.
@Kals
 

Crea

Active member




Shaun Roseworth

Glenn




<< Eiffel Tower || 2050




"Không sao, thì tốt rồi. Chốc nữa, tôi có thể, giới thiệu cho Glenn, vài món đặc sản của, Pháp."

Shaun nói, sau đó cùng người bên cạnh đứng dậy xuống thuyền, tay vẫn ôm khư khư bọc snack nọ như thể nó là của hồi môn của mình. Xuống thuyền, đi thêm một chút là vào được khuôn viên tháp Eiffel. Khu vực bên ngoài không đông lắm, vẫn có khách du lịch đi bộ thơ thẩn và chụp hình từ xa, nhưng những ai muốn lên tháp thì đều phải xếp hàng ở một trong hai lối đi riêng, bên trái hoặc bên phải chân tháp. Xếp hàng mua vé, sau đó chờ đến lượt vào thang máy để lên tháp, tất nhiên không được nhanh gì cho cam, chưa kể còn vô cùng chật chội.

Liếc nhìn hàng người ở phía xa xa một chút xong thì Shaun quyết định một tay ôm bọc snack, một tay thò ra nắm tay người bên cạnh đi về hướng ngược lại với phòng bán vé và cả đoàn khách du lịch kia, sang một chân tháp khác cách phòng vé khá xa. Theo lẽ thường thì chỉ có hai chỗ bán vé và thang máy để lên, chỗ Shaun dẫn Glenn tới đúng ra phải không có gì, vậy nhưng cậu ta vẫn đưa tay ra phần tường chắn trước mặt, xong rồi kéo được một cánh cửa ẩn trong đó rồi đi vào.

"Mấy năm trước, tháp có thi công, định mở thêm một, phòng bán vé và, thang máy ở đây. Nhưng sau đó, đổi thành đường đi riêng, cho nhân viên. Bình thường không dùng, được, bị khóa. Nhưng mà, cửa hỏng bản lề rồi, chưa sửa. Chỉ là, không biết cách kéo, không vào được."

Nên biết cách mở cửa thì vào được, kiểu vậy. Shaun cũng không biết lý do sao người ta không sửa cửa cho nhanh, nhưng có lẽ là vì chỗ này nằm khá xa phòng bán vé, khách du lịch cũng không biết để đến. Chưa kể đến được rồi còn phải mở được cửa để vào, không mở được cũng bó tay. Có lẽ là không bị thất thoát gì lắm nên cứ mặc kệ cũng nên.

"Thang máy. Đi lên, tầm 60 mét, là đến. Cửa mở ra, phòng chứa đồ của, nhân viên tháp. Đi ra ngoài, là tầng 1 tháp Eiffel. Khá vắng, không sợ chen chúc. Đi tham quan cũng, tiện hơn."

Thang máy bình thường lên tháp Eiffel chật như nêm vì đông khách, muốn ngắm cảnh bên ngoài cũng hên xui xem liệu bạn có đứng gần cửa không. Hiện tại chỉ có bọn họ trong thang máy, chiều cao 57 mét cũng không quá xa, không quá ngắn, thang lại đi chậm hơn so với thang máy cho khách du lịch, có lẽ tạm ổn để ngắm cảnh, nếu muốn.

"Hay Glenn, thích đi bộ?"

Cậu ta dừng lại một chút trước cửa thang bộ và thang máy, sau đó hỏi.


"The law of physics"




@Kals
 

Crea

Active member




Shaun Roseworth

Ciara




<< Eiffel Tower || 2050




"Lên tầng ba, thì chỉ có thang máy thôi. Tầng 1 và 2, có thang bộ."

Đi bộ gần trăm mét thì lên được tầng một. Tầng hai.. cậu không nhớ lắm, nhưng chắc cũng tương tự. Riêng tầng ba thì buộc phải đi thang máy, nghĩ vậy nên Shaun nuốt thêm một miếng bánh sừng bò rồi chỉ tay về hướng sau lưng Ciara, là chỗ bán vé lên tháp.

"Xếp hàng, mua vé, sau đó lên thang máy và... chờ thôi."

Cậu nói, chủ yếu đi chơi tháp Eiffel thì phải chờ. Chờ mua vé, chờ thang máy, chờ lên đến nơi, kiểu thế.

"Ta, đi xếp hàng sớm, chứ?"

Shaun hỏi thêm một câu. Hàng người khá dài, chờ cũng lâu đây.



"All the way up"

.@aki_yoshi
 

Crea

Active member


Shaun Roseworth


Glenn


Kouen Ryouji


William Sutler


Soma



<< Paris - Montmartre || 2050




rxa7FFk.png

William đưa lại gợi ý giả giọng phương ngữ Pháp trong khi nấu ăn, mỗi tội Shaun nghe xong thì có hơi sặc một cái. Cậu vừa nhận ra rằng hình như bọn họ không có ai là người Pháp thật cả, dù cậu có nói tiếng Pháp rành rẽ đi chăng nữa thì vẫn là gốc Anh, thế nên không phải là có hơi sai sai sao?

... Mà thôi kệ đi, chắc là không sao đâu. Ở đây cũng đâu có người Pháp nào giám sát để xem bọn họ có phát âm chuẩn hay không chứ, haha. Với lại ban đầu cậu cũng thấy cái ý tưởng này thú vị nên là tại sao không?

Shaun vừa lắc ly rượu của mình vừa nghĩ ngợi, loáng thoáng nghe có một giọng nam bảo rằng muốn ăn thử đồ ăn cậu nấu. Rồi còn có cả bánh, và thịt nướng, chung có vẻ bọn họ định ăn xuyên đêm rồi. Cậu thì không có vấn đề gì lắm, dù gì cũng đã đến đây rồi, chẳng lẽ lại bỏ về sớm-

"Sẽ chỉ, tiếng Pháp, cho ai cần. Nếu mọi người, ừm, muốn. Dù sao thì, tiếng Pháp của tôi, có lẽ cũng, không phải bản địa. Nhưng mà đủ dùng, rồi."

Thiếu nam tóc đen uống một hồi thì cũng hơi lú một chút, đương nhiên không để ý đến việc ai đó vừa gọi tên thật của mình thay vì là Crea, rốt cuộc chỉ còn tập trung vào hai thứ. Tiếng Pháp và nấu ăn, kiểu thế.

"Mà vậy, ta nấu gì, đây? Anh Ryoji, làm bánh gì, thế?"

Cậu ngắc ngứ hỏi. Ờ thì kêu nấu cậu nấu được nhưng nấu cái gì mới là quan trọng, haha...



"After the party"


@Kals @samir @Sutler @mokongchung
 

Crea

Active member




Shaun Roseworth

Gái không ăn rau




<< Some Paris Restaurant || 2050




"À, đúng là, như vậy nhỉ. Có lẽ tôi cũng nên, đổi cách suy nghĩ, của mình."

Shaun đang bận chọt chọt phần tráng miệng của mình thì nghe người đối diện nói như vậy, thế là bèn ngẩng lên, có hơi cười. Đúng là bản thân muốn làm gì vẫn quan trọng hơn việc người xung quanh nói gì nhỉ, mỗi tội cậu thì...

Cái nĩa đâm trật món bánh trên dĩa một đoạn.

Thôi kệ đi, chuyện đó sau này tính.

"Chơi game kinh dị, có bạn đi cùng vẫn, tốt hơn mà. Ý tôi là, có bị dọa thì, vẫn là hai người cùng sợ, đúng không?"

Nghe hơi sai sai thì phải? Nhưng ý cậu là chơi mấy cái game kinh dị thì đi càng đông càng đỡ sợ hơn, có bị dọa thì cả đám bị dọa, không có ai lẻ loi cả.

Shaun vừa nghĩ vừa ăn, được một lúc thì hết phần của mình, cả đống rau bên dĩa của cô gái kia. Cậu trai nhìn lại đồng hồ trên điện thoại, thiết nghĩ giờ về nhà cày game là đẹp. Cày tới tối xong hên xui ăn tối rồi ngủ, kiểu thế.

"Mà, cám ơn cô, về phần rau. Tôi nghĩ giờ mình phải, đi rồi. Nhưng nếu cần có người hướng dẫn đi ăn hàng, ở Pháp thì, tôi có thể giúp."

Ý là lần sau. Còn hiện tại thì cậu nghĩ mình nên về nhà rồi.


"Nobody here lives a healthy life"

@Iceheart .
 

samir

Active member


Kouen Ryouji

Blue haired ̶d̶̶r̶̶a̶̶g̶̶o̶̶n̶


Seine River- Paris |2050


"Làm một anh trai tốt có cực lắm không?"

Hơi nghiêng đầu ngạc nhiên một chút, anh có chút thắc mắc tại sao lại hỏi câu vừa rồi. Có thể cô có hiềm khích gì đó với anh trai cô chăng? Cũng không phải là anh giả bộ hay ra vẻ làm một người anh tốt. Quan hệ của anh với em gái cũng tương đối tốt, nên việc anh mua quà cho con bé cũng là chuyện hết sức bình thường. Nhưng gia đình mỗi nhà mỗi cảnh, anh không thể đánh đồng chuyện quan hệ của anh với người khác được. Nên anh quyết định im lặng, giả vờ như không nghe thấy câu nói vừa rồi. Bản thân anh cũng không biết phải đáp lại câu hỏi ấy thế nào nữa. Trong lúc đang cảm thấy hơi awkward chút xíu thì cô gái lại nói tiếp:

"Tôi tính thanh toán luôn phần của anh đấy."

Từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, cô ta làm anh cảm thấy hơi choáng. Mắc mớ gì phải thanh toán cho anh để anh làm quà cơ chứ? Hay giàu quá không biết tiêu vào đâu? Hoặc cô ta hâm thật, cũng hâm từ lúc ném giày đi rồi. Anh vừa gãi đầu vừa nói:

"Không cần đâu, như tôi đã nói thì tôi mua làm quà cho người thân mà. Để tôi tự trả"

@Iceheart

 

samir

Active member


Kouen Ryouji

Shaun Roseworth

Glenn

????

????


Paylak _ Montmartre, Paris |2050


"Mà vậy, ta nấu gì, đây? Anh Ryoji, làm bánh gì, thế?"

Suy nghĩ một lúc thì anh trả lời Shaun:

"Nếu có thể thì tôi nghĩ Shaun nên làm một chút đồ ăn nhẹ để nhắm rượu vang, như khoai tây chiên hoặc một món salad rau củ nào đó. Còn nếu muốn nấu món chính thì có thể là steak hoặc pizza. Còn về phần tôi tôi đang nghĩ do Glenn đã nướng thịt, và Shaun cũng làm đồ ăn nhắm rượu rồi, nên có lẽ làm một vài loại bánh ăn thanh nhẹ một chút, sẽ phù hợp hơn sau khi ăn những đồ giàu dinh dưỡng, Như Mousse Raspberry hay Caramel Pudding chẳng hạn."

Vừa nói anh vừa uống hết chỗ rượu còn lại trong ly của anh, rồi sẵn tay áo lên đi vào khu bếp. Có chút rượu cùng không khí vui vẻ này cũng khiến anh có chút hưng phấn. Vừa coi nguyên liệu vừa lẩm nhẩm:

"Mousse hay Cheesecake đều cần thời gian chờ làm đông hỗn hợp, nên có lẽ chia nhỏ thành từng phần sẽ dễ làm đông hơn, mọi người sẽ không phải chờ lâu. Sẽ mất 1 tiếng 30 phút để làm đông nó, như vậy sẽ có thời gian làm Caramel."

Xong bỗng quay sang chỗ của Glenn và Shaun:

"Cũng không tự tin về khả năng nấu ăn lắm nhưng nếu hai người cần giúp gì thì t vẫn có dư tay để giúp nha."

@Kals @Crea @Sutler @mokongchung

 

Kals

Member




DPGFYYy.png
Rosemond

Glenn



Thời gian: Unknown - Pre-TW
Địa điểm: Coffee shop, Champs-Élysées

Outsider's trivias


"Gọi là Rosemond, Glenn. Hoặc cái gì đó ngắn hơn mà anh thích. Còn tên của anh ấy, gọi lên nghe thật dịu dàng."

"Mm-hm, I'd call you Rosemond then. A lovely name, it suits you. About my name... haha, thanks, you're the first to say that I think."

He is calm, playing with his cup while talking to her. He looks at Rosemond while answering her questions, his voice sounds natural but inside his head, it's a mess. Either it's because of the sun burning his perception, or the fact that the girl blushes just from his words.

Glenn thinks that's cute. He merely states a fact. Words slip through his mouth smoothly and naturally, yet the girl is blushing. And she's fidgetting with her hair strands as well, which is, again, in his mind, screaming cute to him. Perhaps he has allowed his bad working habit to take over for a few seconds, using words to inspect people. The results did not disappoint him though.

The girl, Rosemond, asks him if he's a model or something, or an actor. Glenn can see where this is going. He smiles and replies with a question.

"Why, what makes you think that I'm a model?"

He stops for a few seconds then continues.

"Your question is fine. However, sorry to disappoint you. I am neither a model nor an actor. I am just a normal office worker, sitting in the office most of the time and work with the computer. Modeling sounds nice but sure I won't be able to handle the stress."

The popularity. It sounds scary to Glenn. To be exposed, watched, and followed by thousands of people. Unable to hide anything. Unable to have secrets or time on his own. People will know everything about him, even those he doesn't know will learn about his past. That definitely terrifies him.

Glenn prefers a certain level of privacy. So yeah, no.

But hey, that's not the point here. Rosemond only asks a question out of curiosity. She doesn't need to know all of these.

So Glenn smiles and lets the story move on.

"What about you? My guess is that you are not from anywhere around here, plus your accents... Are you, perhaps, Irish? Or Austrian? Pardon me, I always have few accents mixed up. But your voice is special, I am sure that I know the accent. Are you in Paris for a vacation?"

His coffee cup is empty but he is strangely awake.




mèo méo meo
 

Kals

Member




7fSP77l.png
Shaun the sheep

Glenn




Thời gian: 2050 - Pre TW
Địa điểm: Montmartre, Paris

Fun game, drunk game


Ừ, chắc cậu nghe nhầm, hoặc không. Glenn không bình luận. Anh tiếp tục nghe cậu nói về ẩm thực Pháp. Menu lần này anh thích này. Thịt. Vậy là được rồi. Dù vẫn có rau xen lẫn nhưng anh không ghét bỏ, bởi vì sống khoẻ mạnh thì sẽ không từ bỏ rau. Nhưng chủ yếu là phải có thịt.

"Thịt cừu hoặc thịt vịt đều được. Nghe nói thịt vịt nhiều mỡ, dễ béo, sợ mọi người không quen thì nấu thịt gà trước cũng được."

Thức ăn đúng là đã được đưa đến. Ở căn phòng gần đó, không gian mở, trên bàn đặt đầy nguyên liệu nấu ăn, ngoài balcony xếp không ít vỉ nướng và có cả lò. Bên trong là bếp đầy đủ tiện nghi, mọi thứ đều sẵn sàng. Glenn nhìn quanh, cân nhắc.

"Đúng rồi, quên không hỏi cậu Shaun, cậu thích ăn thịt gì?"

Danh từ riêng được nói rất nhẹ, gần như lẫn vào đại từ trong câu, nghe không kỹ có lẽ cũng không nhận ra.





mèo méo meo
 

Crea

Active member








Shaun Roseworth


Glenn







<< Paris - Montmartre || 2050




"Ừm, vậy chắc là, thịt gà sốt vang. Hoặc là. Poulet à l’Estragon. Gà nấu kem, ấy. Để tôi xem, ta có gì. Ở đây vậy."

Shaun vừa nói vừa bước đến quầy bếp để xem có những nguyên liệu nào. Nói chung thì đồ không thiếu, từ thịt đến rau củ lẫn mấy thứ lặt vặt dùng để nêm nếm đều có đủ cả. Thiếu nam tóc đen lấy một phần thịt gà và một phần thịt cừu ra rồi bắt đầu với tay tìm mấy dụng cụ bếp. Nồi hầm thịt, khay nướng, nồi nấu, dao thái các thứ...

"Glenn, thích phô mai không? Mà, ừm, cũng cần, rượu vang nữa. Nếu muốn ăn, đúng cách. Không biết, mọi người còn uống, được không."

Ẩm thực Pháp, đặc điểm nổi bật là nguyên liệu đắt đỏ, chế biến công phu, bài trí tinh tế và thưởng thức đúng điệu. Ai đó đã từng nói như thế, và bản thân Shaun cảm thấy điều đấy không sai. Cậu ta bình thường có thể trông như kiểu người dễ dãi, thích gì làm nấy, nhưng lúc cầm dao lên thì lại khác. Không biết cái này có tính là stereotype French hay không, nhưng Shaun có vẻ không để ý đến điều đó lắm, vừa chuẩn bị dụng cụ vừa hỏi chuyện người bên cạnh.

... Sau đó Shaun lại nghe thấy ảo giác, và cậu nhíu mày. Cậu nhìn Glenn, sau đó nhìn xuống quầy bếp, hai mươi giây sau quyết định đặt dụng cụ ở đó mà đi rửa mặt cho tỉnh táo một tí. Nghe thấy ảo giác một lần thì còn bỏ qua được, nhưng mà nghe đến hai lần trong vòng năm phút thì ừm...

Hay là do cảm xúc tội lỗi khiến cậu nghe thấy ảo thanh nhỉ? Shaun rửa mặt xong thì lại cau mày nhìn đi đâu đó dưới sàn bếp, một tay vuốt tóc, một tay với tìm khăn lau.

"... Xin lỗi, ban nãy. Glenn hỏi, gì ấy nhỉ? Tôi nghĩ, mình hơi say rồi. Cứ, nghe thấy. Ảo thanh, thì phải?"

Mà nói đó, cậu đâu có uống nhiều vậy? Hay là có?



"Solo but wtf"






.
@Kals
 
Last edited:

Kals

Member




7fSP77l.png
Shaun the sheep

Glenn



Thời gian: Unknown - Pre-TW
Địa điểm: Seine riverside

Sceneries and Boundaries


Đặc sản của Pháp à? Glenn thử qua vài món rồi, không kỳ vọng cho lắm. Nhưng ai biết được, có thể anh tới không đúng chỗ. Kỳ vọng vào người bản địa vẫn tốt hơn là tự dò đường phải không.

Nên ừ, anh chờ.

Họ rời thuyền, trong lúc Crea ôm bịch snack như vật bất ly thân thì Glenn mở balo lấy ra một hộp kẹo Geisha khác. Lại chocolate. Bìa cứng. Mới toanh. Anh ta lấy một thanh ra ăn, lại đưa cho người bên cạnh một thanh. Vừa đi vừa ăn, thấy hàng người đang xếp hàng vô tháp Eiffel thì anh cũng định đi tới xếp hàng. Ai ngờ mới đi được vài bước thì bị kéo lại, sau đó...

Glenn nhìn cánh cửa trước mặt, nghe người bên cạnh giải thích. Cảm giác thật là khó tả. Bọn họ đang... trốn vé hả?

Thì ra đây gọi là đi cửa sau hả?

Là một công dân tốt bụng ngoan ngoãn tuân thủ luật lệ quốc gia, Glenn...

"Đi thang máy đi, thuyền nghỉ cũng không lâu lắm, lên cao ngắm cũng được. Tôi có mang máy ảnh, lát nữa chụp ảnh không?"

Đây là Paris, Pháp. Không phải Helsinki, Phần Lan. Anh vẫn tuân thủ luật lệ quốc gia (mình). Glenn đưa Crea một thanh kẹo khác rồi đi vào.

"Chỗ này ít người biết hả? Cậu tới đây bao lần rồi?"

Nói khí không phải chứ nhìn cậu đi một cách chuyên nghiệp làm anh thấy tò mò.





mèo méo meo
 

Kals

Member




7fSP77l.png
Shaun the sheep

Glenn




Thời gian: 2050 - Pre TW
Địa điểm: Montmartre, Paris

Fun game, drunk game


Người kia đang nói thì khựng lại, nhìn quanh. Rồi bảo cái gì mà ảo thanh. Glenn đang cầm chai rượu vang lâu năm chuyền qua, nghe cậu nói vậy cũng ngơ ngác, hỏi lại.

"Tôi hỏi cậu thích ăn thịt gì. Cậu sao thế? Nếu say rồi thì ra ghế ngồi nghỉ đi, trên bàn có khăn ướt, lau mặt tạm. Say mà đi đứng một mình thì không được đâu."

Tiện thể lấy luôn phần thịt cậu ta chuẩn bị sẵn trên bàn. Gà sốt vang? Gà nấu kem? Sao phải chọn. Người lớn rồi, họ ăn cả.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng nói.

"Nếu cậu say rồi thì làm một phần gà nấu kem cho cậu vậy. Đọc công thức đi, tôi thử làm."

Không thể khó hơn món gà của bà ngoại anh được.



mèo méo meo
 

Crea

Active member


Shaun Roseworth


Glenn



<< Paris - Montmartre || 2050



Shaun nhíu mày, mặt tỏ rõ ý phản đối. Cậu thấy mình chưa say mà, về cơ bản thì các giác quan vẫn đang hoạt động hết sức bình thường, chẳng qua là... nghe thấy ảo thanh thôi. Hay do dạo này chơi game nhiều lại sống một mình nên gặp ảo giác nhỉ...?

Thiếu nam tóc đen trầm tư nghĩ ngợi, song nghe thấy người kia nói thì ngẩng đầu lên, lại nhíu mày một chút thì mới đáp.

"Không phải, Glenn bảo. Muốn nếm thử, món tôi nấu?"

Hình như ban nãy anh ta có nói như thế mà nhi? Hi vọng không phải là một loại ảo giác khác...

"Tôi vẫn. Nấu được mà. Nhưng nếu, Glenn muốn, thì..."

Shaun đưa tay chỉ vào lò nướng.

"... Làm nóng, nó trước. Rồi chuẩn bị, chảo. Ừm, áp chảo thịt gà, đến khi hai mặt, chuyển màu nâu. Là được..."

Poulet à l’Estragon thực ra khá đơn giản so với một món Pháp, hay ít ra đó là những gì Shaun nghĩ. Áp chảo hai mặt của phần thịt gà, sau đó đổ rượu vang trắng vào chảo đun sôi, xong thì đổ lên thịt gà, cho thêm thảo dược trang trí và đặt vào lò nướng, cuối cùng là thêm kem vào rồi nấu chín và nêm nếm lại.



"Solo but wtf"

@Kals
 

Crea

Active member




Shaun Roseworth

Glenn




<< Eiffel Tower || 2050




"Được. Cảnh ở Eiffel, lúc nào cũng. Đẹp mà. Chụp bao nhiêu lần, chắc cũng. Không chán."

Glenn nói về việc chụp ảnh, Shaun thì gật đầu. Không biết ý của anh là gì, nhưng cậu trai tóc đen bên cạnh anh thì chỉ nghĩ ý người thanh niên là anh muốn chụp ảnh ở trên tháp cao thôi. Shaun bước vào trong thang máy rồi bấm nút, cũng tiện tay nhận thanh kẹo từ Glenn rồi đứng dựa vào tường mà bóc ăn, trong khi khoang thang máy từ từ đưa họ lên cao.

Bên trong chỉ có hai người họ. Vắng lặng, không ồn ào không chen lấn, khác hẳn không khí ở mấy khoang thang máy cách đó vài trăm mét. Đương nhiên vắng lặng là vì đi lậu vé, nhưng tính ra thì chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng bầu không khí xung quanh lắm. Cảnh vẫn đẹp, thang vẫn chạy bình thường, chung là thoải mái hơn so với chen chúc mua vé à mà thôi.

"Chắc là... nhiều hơn, hai lần? Không nhớ lắm. Có lần, tôi buồn chán. Nên đi lang thang quanh. Paris, vào ban đêm. Vô tình thấy được, có mấy người quét dọn. Dùng cái cửa này. Nên hôm sau, có quay lại xem, thử. Ừm. Đại khái là vậy."

Shaun vốn cũng không phải kẻ nổi loạn phá luật, cậu ta phát hiện cái chỗ này hoàn toàn là do ngẫu nhiên, thế nhưng sau đó thi thoảng khi đi dạo vào ban đêm mà muốn lên tháp Eiffel nhanh nhanh thì cũng dùng đường này. Đương nhiên trốn vé cũng không hay lắm, thế nên lúc nào lên tới nơi Shaun cũng đặc biệt mua nhiều cà phê và bánh ngọt ở quán cafe tầng 1, xong còn đặc biệt bo thêm ít tiền. Coi như mất ở dưới bù lại ở trên đi, cũng là trao đổi đồng giá cả mà nhỉ?

"Lên đó. Tôi, mua cà phê. Cho Glenn. Ừm, nếu như mà, mua đồ ăn ở cafe bên trên, nhiều hơn tiền vé. Thì cũng đâu gọi là đi, lậu, nhỉ? Trao đổi đồng giá, có qua có lại. Mà ha?"

Cậu trai vừa nói vừa giải thích cho Glenn, hoặc là đang tự biện hộ cho chính mình. Thang máy đi cũng không lâu, có lẽ chỉ chậm hơn thang bình thường một chút. Shaun ngước lên nhìn, xong cũng tiện giải thích cho người đi cùng là lối ra được nối với một hành lang. Hành lang thông với phòng chứa dụng cụ quét dọn của nhân viên làm ở mấy tầng trên tháp, WC khẩn cấp và mấy thứ linh tinh khác, vậy nên họ đi ra đi vào cũng có thể bảo là đi tìm WC rồi lạc. Đương nhiên lúc lên tới nơi, lối hành lang khi họ bước khỏi thang máy có khóa để tránh mấy người tọc mạch, nhưng mà về phần này thì...

"Glenn quay đi, chỗ khác đi? Đừng nhìn. Nếu không muốn, thành tòng phạm?"

Cậu nói, tay đặt lên cái khóa cửa có ổ khóa số xoay. Chẳng rõ thời đại nào rồi mà còn dùng cái này, nhưng thôi cậu cũng biết ơn lắm.


"The law of physics"




@Kals
 

Iceheart

Active member


Blue haired girl


Red eyed boy



Time: ??? - Location: Seine River

"Mọi người đều bảo tôi không biết cách đối xử với người khác."

Tóc xanh đặt đôi giày đen của mình lên quầy thanh toán. Gái không thấy lạ lắm khi người khác nhìn mình với con mắt kiểu "cô là người từ trên trời rơi xuống à?", đó giờ vẫn thế nhưng gái không tính thay đổi cách sống của mình, chính xác hơn là không biết cách.

"Bởi vì khi có ai đó giúp đỡ tôi, tôi liền đưa tiền cho họ như một lời cảm ơn. Một số người bảo rằng tôi nên mua gì đó hay mời họ cái gì đó sẽ tốt hơn thay vì đưa tiền thẳng thừn như vậy."

Gái đưa mắt nhìn sang thanh niên tóc đen.

"Tôi sẽ để anh tự chọn."


@samir
 

Kolulu

Member




Rosemond


Amiya Eleanora




Thời gian: Năm 2050
Địa điểm: [Paris] Montmartre, sau strip party


Rosemond quấn mình trong chiếc áo khoác măng tô dài, cùng một chiếc khăn quàng màu đỏ rượu. Mái tóc cô có hơi rờn lên trong gió đêm, được vén lại sau tai một cách lười biếng, một số lọn tóc rũ ra phóng túng và kiêu kì. Cô có chút ngạc nhiên khi bước xuống và thấy cô bé kia đã ở đó với hai cốc ca cao nóng, kể ra có vẻ cô ấy cũng không gặp quá nhiều bất tiện khi di chuyển. Nghe nói đến chuyện phòng khách sạn, Rosemond chỉ khẽ bật cười.

"Vậy ra Amiya là trẻ ngoan à? Như vậy cũng đúng nhỉ, nếu có khách sạn ở gần đây thì cứ về nghỉ ngơi cho riêng tư."

Bởi vì không phải bất kì ai cũng sẽ có tinh thần hăng hái với những cuộc chơi bời thâu đêm suốt sáng, mà ở lại chỗ không có đồ đạc của mình thì cũng hơi bất tiện thật.

"Đúng đó, tôi là khách du lịch, Paris là điểm đến ưa thích vào mỗi kì nghỉ hè, cho nên tôi cũng không xa lạ với đường xá đâu. Tôi đưa Amiya về được là được rồi."

Dù có gần tới mức không cần gọi taxi thì con gái trên đường phố ban đêm một mình cũng khiến người ta cảm thấy không an toàn, huống gì chân cô ấy như vậy, lỡ mà gây sự chú ý với cái lũ vô lại mà chẳng biết có thể vô tình có mặt ở đây hay không, thì cô cũng muốn có thể đưa người ta về tận nhà. Ít nhất là vào được tới thang máy cái khách sạn cô ấy ở.

"Amiya cũng thích đi du lịch sao? Xin lỗi nếu tôi có hơi thẳng thắn quá, tinh thần của cậu có vẻ rất tốt, so với chuyện đi lại khiến người khác ngần ngại ra đường như thế. Chưa kể lúc nãy Amiya cũng rất hăng hái tham gia tiệc nữa."

Tất nhiên, đấy là lời khen.

Ban đêm, mọi thứ ở đây yên tĩnh hơn, không phải con phố nào ở Paris cũng ồn ào suốt cả ngày. Nhất là những khu có những khách sạn cực kì lớn, như cái mà bọn họ tới lúc nãy. Cô hỏi bâng quơ.

"Amiya một mình tới đây không có ai đi theo à? Làm thế nào cậu lại tới được bữa tiệc kì lạ này vậy?"

@Mực [1][2][3]



mèo méo meo
 

Kals

Member




7fSP77l.png
Shaun the sheep

Glenn



Thời gian: Unknown - Pre-TW
Địa điểm: Seine riverside

Sceneries and Boundaries


Glenn cũng không chắc đối phương hiểu ý mình hay không. Có một thứ anh đồng ý với Crea, cảnh đẹp thì ngắm mãi không chán, và mỗi tấm ảnh dù chụp ở cùng một địa điểm, chỉ cần thay đổi góc độ chụp một chút là sẽ mang ý nghĩa khác.

Thang máy ở tháp Eiffel là thang máy cửa kính trong suốt đời cũ, khoảng những năm 2030. Tuy qua hơn hai mươi năm rồi nhưng có vẻ vẫn chạy tốt, chẳng biết tại sao với lượng khách du lịch đông như vậy mà bên đầu tư không thay nổi thang máy đời mới hơn. Có lẽ là do muốn bảo trì văn hoá cũ? Glenn không rõ. Lớp kính của thang máy tuy trong suốt nhưng vẫn mang lại cảm giác nhìn qua một lớp kính, không được chân thật cho lắm. Từ chỗ họ có thể nhìn ra ngoài, cũng có thể nhìn thang máy đối diện. Anh chợt hỏi.

"Cậu nghĩ ở bên kia họ có thấy chúng ta không?"

Và giả như họ có thấy thì sao, liệu có người tò mò tại sao bên này lại chỉ có hai người trong khi bên kia thì chật ních. Khách du lịch có thể không biết, nhưng nếu là nhân viên thì sao? Glenn nghiêng đầu nhìn sang con người đang tập trung gặm chocolate, suy ngẫm.

Thôi, tới đâu thì tính tới đó. Anh cũng gặm chocolate, tranh thủ nhìn ra ngoài. Paris nắng, qua một lớp kính tạo cảm giác nực. Glenn không chụp ảnh, anh không thích ảnh qua kính. Lát nữa lên trên chụp cũng không muộn.

Crea bảo cậu sẽ mua cà phê cho anh. Glenn nhún vai, không từ chối. Người khác có lẽ sẽ cảm thấy uống cà phê giữa ngày là kỳ lạ, nhưng với đứa con đất nước ngàn hồ như anh thì đó là chuyện bình thường. Tương tự, anh nghĩ một chút rồi cũng nói.

"Vậy cậu mua cà phê, tôi mua snack là được. Trao đổi ha."

Fair and square. Theo lời Crea nói, chứ không phải anh thấy cậu ta ôm mãi bịch snack mà tò mò. Chắc chắn không.

Lên tới trên tháp, chuẩn bị ra cửa. Lẽ thường nếu có khách du lịch tới thì cửa tháp sẽ luôn mở, nhưng vì bọn họ không hẳn là khách mà là đi lậu nên cánh cửa tháp đóng chặt. Glenn nhìn vào ổ khoá số, khoanh tay. Nghe Crea nói xong chỉ cười không nói gì, nhưng cũng nghiêng đầu đi nhìn chỗ khác.

Nhìn về phía thang máy họ vừa lên. Nhìn ra ngoài, có lẽ vậy. Trong lúc chờ đợi, anh rút máy ảnh ra và chụp một bức. Không phải quang cảnh bên ngoài tháp Eiffel, không phải cảnh Paris, chỉ là một hành lang cũ, lối ra thang máy, mấy bức tường và hình như có bóng người đứng cạnh cửa.




mèo méo meo
 

samir

Active member


Kouen Ryouji

Blue haired ̶d̶̶r̶̶a̶̶g̶̶o̶̶n̶


Seine River- Paris |2050


"Tôi sẽ để anh tự chọn."

Đôi mắt sắc lạnh nhìn từ phía cô gái làm anh cũng hơi lưỡng lự đôi chút. Anh sẽ không đánh giá việc đối xử với người khác như vậy của cô là đúng hay sai. Chỉ là với tình thế hiện tại thì anh cảm thấy không thoải mái lắm về việc cô lại bỏ tiền mua một món quà của anh cho người khác. Nhìn vào đôi mắt cô, anh không nghĩ anh có thể xoay chuyển được ý định của cô gái này. Mỗi lời nói, mỗi ánh mắt của cô, tạo cho anh một cảm giác chắn chắn như đinh đóng cột. Gãi đầu gãi tai rồi thở dài một tiếng:

"Thôi được, tôi sẽ mua một đôi khác, nhưng đôi này vì nó sẽ có ý nghĩa "đây là món quà của anh trai dành cho em gái" nên tôi sẽ tự trả."

Thanh toán xong xuôi các thứ, anh quay sang nói với cô gái:

"Tôi nghĩ cô "trả để cảm ơn" cho tôi hơi dư tiền rồi. Cô có muốn đi ăn gì không? Tôi mời"
@Iceheart

 

Kals

Member




7fSP77l.png
Shaun the sheep

Glenn




Thời gian: 2050 - Pre TW
Địa điểm: Montmartre, Paris

Fun game, drunk game


Tay cầm thức ăn của Glenn khựng lại một chút khi nghe Crea nói, nhưng cũng chỉ một chút thôi. Cái gì làm anh ta khựng lại thì không biết, chột dạ hoặc lương tâm đột nhiên thức tỉnh chăng. Anh không quay lại, chỉ đáp:

"Đúng là tôi có nói như vậy, nhưng đó là trong điều kiện cậu còn đủ sức. Cậu vừa nói bản thân nghe thấy ảo giác thì sao nấu được?"

Anh nghe lời Crea làm nóng thịt, sau đó áp chảo nó, v.v. Mọi chuyện nhuần nhuyễn, tuần tự, đâu ra đấy. Với Glenn, đây đơn giản là lặp lại những gì được hướng dẫn. Sau khi đặt gà vào lò, anh quay lại bàn và nhấc chai rượu lên uống một ngụm. Chú ý tới Crea ngồi trên ghế có vẻ buồn chán, Glenn cười bảo.

"Coi như lần này cậu hướng dẫn tôi đi, sau này còn dịp khác mà. Lần tới cậu nấu, tôi chờ."

Cũng không rõ dựa vào đâu mà anh cảm thấy bọn họ còn lần tới. Cả hai quen chưa được bao lâu, chưa kể một là người địa phương, một khách phương xa. Một dạng hữu duyên tương ngộ, hi hữu tương phùng. Chẳng qua, lời hẹn gặp lại nói ra rất tự nhiên, như thể nó là điều hiển nhiên xảy đến. Glenn cũng không nhận ra bản thân vừa nói gì. Anh chỉ cảm thấy nên như vậy.

Nhìn vẻ mặt không mấy tươi tỉnh của đối phương (có thể là do rượu?; hoặc do ánh đèn?), Glenn nghĩ một lúc rồi nói.

"Ban nãy cậu nói cậu thích ăn loại nấm nào nhỉ, để tôi thử nướng cùng xem sao."

Lần này thì anh ta ngừng lại ở cuối câu, lâu hơn một chút rồi mới nói ra rõ ràng, "... Shaun."




mèo méo meo
 

Crea

Active member




Shaun Roseworth

Glenn




<< Eiffel Tower || 2050




"Chắc là có. Nhưng có lẽ, không để ý đâu. Tôi chưa bị bắt, lần nào cả."

Tháp Eiffel không nhỏ, khoảng cách từ chân tháp này sang chân tháp kia đủ lớn để che đi mấy chi tiết nhỏ trong đấy. Như người đứng bên kia có thể thoáng thấy bên này như có thang máy đang di chuyển nhưng cũng chẳng nhìn rõ được ai bên trong. Hơn nữa lại được ngăn cách với nhau bằng hai lớp kính cũ hơi mờ, hai lớp sắt do chân tháp tạo thành, và một khoảng cách khá xa. Cùng lắm chắc sẽ nghĩ là nhân viên dọn dẹp hay sao đó, hay ít ra là Shaun tin như vậy. Cậu ta đi vài lần rồi mà chưa bị bắt, vậy nên cũng có chút tự tin. Sau này có bị gậy ông đập lưng ông không thì không biết.

"Chắc tưởng là, nhân viên dọn dẹp. Thôi. Nếu bị bắt, tôi sẽ bảo, tôi đầu têu. Glenn không cần lo, đâu. Tôi sẽ bảo vệ, Glenn. Nhiệm vụ của hướng dẫn viên, là thế. Đúng chứ?"

Và giả vờ như anh không biết tiếng Pháp ấy, Shaun nghĩ. Cậu cũng tin rằng nếu có chuyện xảy ra, cậu ta có thể làm như mình là người dụ Glenn vào đây để không ai hỏi hay làm phiền anh. Kiểu thế.

Trẻ con chưa trải sự đời, tự tin thái quá, kiêu ngạo...

Shaun Roseworth có thể là một trong ba loại, hoặc cả ba. Chỉ là, bình thường cậu ta không hay thể hiện ra ngoài mà thôi.

Cậu trai tựa mình vào cửa kính, hơi hướng ra bên ngoài nhìn cảnh vật dưới kia. Cậu ta chỉ nhìn một chút thôi, lúc nghe Glenn nói về việc mua snack thì quay đầu lại nhìn, sau đó nói.

"Tôi muốn ăn, bánh. Hoặc cà phê cũng được. Không nhất thiết, là snack. Đồ ăn ở đây, khá ngon. Nhất là, bánh ngọt."

Shaun nói. Bánh ngọt hoặc cà phê, tiệm ở tầng một tháp Eiffel có tất cả. Cậu ta thường thì thích bánh ngọt hơn, nhưng thi thoảng đổi gió bằng cà phê cũng không tệ.

Bọn họ lên tới trên tháp, Shaun mở khóa, cũng không để ý đến việc sau lưng có người chụp ảnh. Cậu làm xong việc của mình thì quay ra sau, nhìn Glenn rồi hỏi trong lúc mở cửa.

"Glenn, đi không?"

Cửa khóa tự động, bước ra ngoài đóng cửa là cửa cũng tự khóa, không cần bọn họ đụng tay vào. Hành lang này đi một chút là dẫn ra bên ngoài, lúc đó có thể tham quan tầng một của tháp Eiffel rồi.



"The law of physics"

@Kals
 

Crea

Active member


Shaun Roseworth


Glenn



<< Paris - Montmartre || 2050



"Tôi nghe thấy, ảo giác. Đâu phải là, nhìn thấy..."

Shaun cau mày. Theo lý luận của cậu thì khi nào nhìn thấy ảo giác mới coi là nghiêm trọng, lúc đó không ai nói thì cũng tự đi nằm nghỉ để đề phòng chốc nữa nhìn tay mình ra cái thớt hay gì đó. Nhưng đây là nghe thấy ảo thanh chứ không phải là nhìn thấy ảo giác, vậy nên việc nấu nướng sẽ không bị ảnh hưởng. Dù sao đi chăng nữa, cậu nấu bằng tay và mắt mà, đâu có nấu bằng tai...

Mỗi tội phản đối cũng vô hiệu, vì Glenn sau đó nấu ăn rồi. Thiếu niên nhà Roseworth nhìn anh nấu nướng, sau đó bó gối ngồi nhìn. Nghe người kia nói về lần tới, cậu chớp mắt nhưng rồi cũng không phản đối, chỉ đơn giản là lấy một cái gối trên ghế rồi ngồi ôm nó và quan sát Glenn làm món gà. Được một hồi, Shaun mới lên tiếng.

"Lần tới, chắc chắn Glenn chờ tôi, nấu xong đấy?"

Glenn là khách du lịch, cậu là dân địa phương. Bọn họ gặp nhau một cách tình cờ trên hành trình của Glenn mà thôi. Một chuyến du lịch, một buổi tiệc, chưa gọi là đủ quen để đảm bảo rằng lần kế Glenn đến Paris cậu sẽ biết. Hay ít ra là Shaun nghĩ như thế. Vậy nhưng trước câu nói của người kia, cậu vẫn đáp lại, tự nhiên, giống như phản xạ, có lẽ là làm theo trực giác. Có lẽ.

Nói xong câu đó, bọn họ chuyển đề tài sang nấm. Cái này thì Shaun không cần phải nghĩ nhiều nữa, cậu trả lời anh rất nhanh.

"Nấm đông cô. Nấm hương. Ừm, khi nướng thì, để ngửa chúng, không xoay, cứ như vậy đến khi chín, sau đó ăn kèm nước chấm. Ngon lắm. Ngoài ra có thể nướng cả, nấm kim châm này..."

"... Shaun."

"..."

Shaun thao thao bất tuyệt, sau đó... lại nghe thấy ảo thanh. Lần thứ ba. Trong cùng một ngày.

"... Glenn này."

Thiếu niên tóc đen nhíu mày, trong một thoáng đã định hỏi, nhưng lúc suy nghĩ đó chớm lên trong đầu thì cậu ta lại thắc mắc, giờ hỏi thì hỏi cái gì đây? Shaun là ai hả? Không, câu đó ban nãy cậu hỏi rồi. Anh biết tên thật tôi rồi? Thế thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này?? Mà biết rồi thì sao, chẳng lẽ lại ngồi xin lỗi người nọ vì trước giờ nói xạo??

... Thôi, thà cậu nghĩ rằng mình đang nghe thấy ảo thanh, thế còn dễ thở hơn nhiều.

"... À, không có gì. Tôi nghĩ, tai tôi hôm nay, thực sự không ổn. Ừm..."

Shaun lúc nói câu này thì hoàn toàn nhìn đi chỗ khác, không còn vẻ hoang mang hay khó hiểu về chuyện ảo thanh trên mặt nữa, mà rõ là đang không muốn chấp nhận sự thật.

Glenn +1 point rank kế



"Solo but wtf"

@Kals
 
Last edited:

Iceheart

Active member


Blue haired girl


Red eyed boy



Time: ??? - Location: Seine River

"Cám ơn anh vì đã chiều theo ý muốn ích kỉ của tôi."

Tóc xanh nói rồi đưa tay lên che miệng cười. Không phải gái có ý muốn chọc anh ta hay gì, chỉ là tình cảnh này làm cho cô nhớ tới một người. Cho dù cô có yêu cầu điều gì quá đáng hay vớ vẩn thì người đó cũng chỉ thở dài mà chiều theo thôi, đột nhiên tâm trạng trở nên tốt hơn hẳn.

"Tôi muốn ăn kem."

Nói rồi tóc xanh mang đôi giày màu đen mình mới mua được vào. Cô muốn ăn kem thật, ai cũng thích kem mà đúng không? đặc biệt là mấy cô gái trẻ. Gái đi ra bên ngoài cửa tiệm, ló ngó xung quanh.

"Ở gần đây có xe bán kem hay quán kem nào không nhỉ?"

@samir
 

aki_yoshi

Member




Ciara

???



Eiffel Tower | ??? - 2050
"To the highest place of France"

1- 2 - 3 - 4 - 5 - 6 - 7


Ciara mỉm cười gật đầu, khẽ nói cảm ơn trước khi cùng người nọ đi về phía hàng người đang xếp hàng. Nhưng đứng ở đó một chút cô chợt quay sang hỏi anh, câu hỏi lúc này ít mang theo sự nghi ngờ hơn lúc nãy.

"Anh sẽ đi cùng tôi luôn hả?"

Hỏi rồi cảm thấy có chút không đúng. Hình như câu này dễ gây hiểu lầm lắm.

"Ý tôi là... nếu anh có việc thì không cần thiết phải dẫn tôi lên tận nơi đâu. Tôi cũng làm phiền anh nãy giờ rồi?"

Cô có cảm giác là việc lôi kéo một người bản địa tới xếp hàng vào một ngày mùa hè ở danh lam thắng cảnh trên quê hương của họ thiệt tình cũng hơi kì cục đó.

@Crea



.
 
Top