Mittelos Graveyard

Mực

Active member
LOCATION
Nghĩa trang trực thuộc học viện Mittelos
▶ Graveyard
BNYXJJb.png
DESCRIPTION
Điểm cuối của những hành trình.





 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Carolina
Revan Kuukyo
The Flow of Fate
Flavia nán lại cho đến cả khi gần như tất cả đã về hết. Cô đoán hẳn là một ngày mình cũng sẽ nằm lại ở đây, không biết lúc đấy họ có còn chỗ trống bên cạnh mộ của thầy không. Ở buổi lễ, trong vô thức của những vô thức, cô gái nhỏ đã nắm lấy tay người bạn gần mình nhất - một việc mà cô không thường làm. Không rõ là để an ủi người nọ, hay để cho những giông bão trong lòng không còn gợi lên nữa.

Chỉ là bàn tay ấy cũng giống cô, nhỏ nhắn, và có lẽ cũng đã có chút run rẩy.

.
.
.

Flavia tiến về phía của đàn anh tóc xanh. Cô đưa mắt nhìn xuống mộ thầy, rồi để ánh nhìn nán lại lớp kính lấp nửa khuôn mặt kia.

"... Anh đã nói gì với hiệu trưởng vậy?"

Không phải là một câu hỏi lấp lửng hay vòng vo, tóc hạt dẻ đi thẳng vào vấn đề. Cô cũng để ý có người bên cạnh, đủ để nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng điều đấy không làm Flavia bận tâm. Những lời thề của Julie sẽ không có ý nghĩa gì, nếu người trước mặt cô đây quyết định làm một cú plot twist mà bọn họ không ngờ đến.

Nhưng cô đã chọn tin tưởng anh, vì anh là người thầy tin tưởng.

Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 


Carolina Scott

Flavia Dohaeris

Revan Kuukyo






Nó biết tuổi đời mình còn quá ngắn để bắt đầu nghĩ về chuyện sinh tử. Những thứ trừu tượng, tâm linh, hay luân hồi là đôi ba mẩu chuyện không rõ nghĩa mà kẻ khác giao giảng. Carolina không tin, và không mấy để tâm. Con người chết đi là trở về với đất mẹ, kết thúc một vòng tuần hoàn với tự nhiên. Thứ còn lại chân thật là ký ức trong thâm tâm người ở lại. Và khi những ký ức cuối cùng tan biến thành tàn tro, khi ấy một người mới thật sự ra đi.

Cơn gió đông cuốn theo hương cỏ lẩn khuất len qua những bia mộ lớp lớp thẳng hàng. Nó tưởng đâu nghe được tiếng lá cây vỡ vụn đâu đây, khi những cành khô trên đầu đã trơ trụi đầu hàng trước khí lạnh từ lâu. Nó chìm trong suy tư không đầu cuối. Chợt đến, chợt đi, chẳng dừng chân. Em không phải người sẽ gửi gắm ước nguyện vào linh hồn trên cao hay tin những linh hồn đó có thật. Dẫu vậy hôm nay nó vẫn sẽ ở đây tiễn đưa thầy, và gói ghém những ký ức quý giá.

Thủy triều trong lòng em thật lạ. Đập mạnh lên bờ cát, rồi trôi tuột mất hút, để bàn chân ngâm trong cát ẩm mơ hồ tự hỏi liệu con sóng ấy có quay lại hay đây chỉ như một giấc mơ. Nó nhớ bản thân đã đau buồn hoảng loạn trong thời khắc chia ly kết thúc một đời người, mà giờ đây ký ức ấy đã tĩnh lặng phủ một sắc nâu - mơ hồ nhàn nhạt.

Chợt đến, chợt đi, chẳng dừng chân.

Bàn tay buông thõng bỗng bị kéo đi bởi bóng hình nhỏ nhắn. Từng bước chân của bạn học kéo em bỏ lại bãi cát ngày biển lặng, đi đâu đó. Ánh mắt dừng lại nơi đôi tay đang nắm chặt và làn tóc nâu dẫn đường khẽ đung đưa theo nhịp bước chậm rãi. Nó không thoải mái chút nào khi bị kéo đi, nhưng bàn tay của cô bạn nhỏ còn run nhè nhẹ khiến con bé chẳng nỡ, và nhiều hơn là không dám.

Cậu ấy không nói, nó cũng sẽ không hỏi. Dẫu sao hôm nay là một ngày buồn.




 

Ultimate

Administrator
Staff member
EPILOGUE: Farewell, Sensei
Johan's Funeral


Revan chỉnh lại cặp kính mắt trước khi quay lại nói chuyện với 2 người đang tiến lại gần. Học sinh của thầy, Revan từng gặp cả hai rồi. Với Flavia thì là ở thư viện, với Carolina thì là phòng lab. Cô gái tóc hạt dẻ hỏi về chuyện đã nói gì với thầy hiệu trưởng. Revan nghĩ là một thám tử thì điều quan trọng nhất là sự thật, cho dù nó có đau lòng tới đâu thì cũng phải nói ra. Tất nhiên Flavia cũng là người thẳng tính tới mức chẳng cần phải nói vòng vo câu chuyện, vậy nên anh ta cũng đáp lại ngắn gọn.


Revan Kuukyo
Sự thật.


Thám tử không có nhiệm vụ phải trừng phạt người có tội, đó là việc của toà án. Nhiệm vụ của Revan, của Flavia hay của Carolina chỉ là thu thập chứng cứ và bằng chứng để đưa chúng ra trước toà. Toà án và những người thuộc bồi thẩm đoàn mới là những người quyết định người đó có tội hay không. Tất nhiên Revan nghĩ thầy hiệu trưởng sẽ tìm cách bẻ lái câu chuyện sang một hướng khác. Một hướng có lợi hơn cho danh tiếng của trường. Revan làm trong GRAM đủ lâu để hiểu những vấn đề truyền thông có thể gây ảnh hưởng tới danh tiếng của tập đoàn như thế nào.


Revan Kuukyo
Có nhiều cách để xoay xở, Mittelos vẫn sẽ ổn thôi. Học viện có thể ứng biến được.


Những gì đã nói trong đám tang, rất khó để thay đổi lại. Thầy Johan, vẫn sẽ được coi là một nhà giáo mẫu mực trong mắt của các học viên. Mittelos có thể xoay xở được với bên báo chí từ những manh mối mà các học sinh lớp 31A cung cấp. Revan nghĩ Wojslav có thể nói thầy Johan buộc phải làm thế, nói Atris là một kẻ đê tiện đã muốn giết tất cả học sinh nên thầy phải chọn cách hy sinh bản thân mình... Nhưng đó cũng không phải vấn đề của Revan nữa, giờ chàng trai là người cầm tiếp cây gậy trong cuộc thi chạy tiếp sức này.


Revan Kuukyo
... Với tôi chuyện đó cũng không quan trọng nữa. Hai người còn vấn đề gì không?


Revan ở đây là để phá án. Và sau khi nhận được sự tin tưởng của Johan như vậy, lẽ nào người thanh niên có thể từ chối?


 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Carolina
Revan Kuukyo
The Flow of Fate
"Em nghĩ-"

Flavia nói đến giữa câu, chợt nhận ra tay mình vẫn nắm lấy tay cô bạn. Cũng không rõ là vì sao cô lại kéo Carolina đến đây, có lẽ là vì vô thức, nhưng Flavia không tự nhận bản thân đủ già để có thể lú lẫn đến như vậy. Cuối cùng cô đi đến kết cục là vì hai mình vẫn hơn một mình, và người bạn bên cạnh, sự hiện diện của họ thôi cũng khiến tóc hạt dẻ có thêm chút dũng khí.

Nhưng như vậy mãi cũng không phải, thế nên cô buông nhẹ tay cô bạn, để cậu chọn ở lại, hoặc đi.

"... Em nghĩ chuyện này còn có ẩn khuất ở đâu đó." - Flavia chia sẻ. "... Trực giác thám tử."

Cô biết nghe nó không có tính thuyết phục lắm, nhưng hiện tại thông tin họ có được là quá ít ỏi và mọi suy luận chỉ có thể dựa trên trực giác. Flavia hơi đưa mắt nhìn về bên cạnh, có lẽ để xem xem cậu còn ở đấy hay không. Và rồi cô suy nghĩ, về nhiều thứ, cuối cùng mới cất tiếng sau khoảng lặng dài.

"Chuyện lần này có liên quan đến vụ mất tích em gái của thầy không ạ?"

Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 


Carolina Scott

Flavia Dohaeris

Revan Kuukyo






Nghĩa trang Mittelos. Tháng 12.

'Ồ, thả tay rồi...' - Carolina dường như chú ý hơi ấm mới đây còn ở trên tay hơn cả việc bản thân đang bị kéo đi đâu, và hơn cả việc chúng nó sắp sửa nói chuyện với ai. Những ngón tay mất đi ấm áp bao bọc bị cơn gió nhanh nhẹn vuốt qua, để lại cảm giác man mát dần chuyển lạnh. Em đưa hai tay sát miệng, chụm lại, yên lặng bắt lấy làn sương trắng đuổi đi giá buốt bất chợt.

Carolina ngước nhìn người nọ. Revan Kuukyo trong trí nhớ của em chỉ đơn giản là một tiền bối lạ mặt. Người ghé qua Mittlelos những ngày rảnh rỗi để giúp đỡ bọn đàn em. Nó võ đoán có lẽ anh ấy muốn theo nghiệp giáo mà hướng dẫn chị Yuina và đứa năm nhất mù mờ như nó thật tận tình. Nhưng sự thật là những điều đó đều trật lất. Làm việc tại GRAM, và phụ trách vụ án lớn như vậy, nó không tin người thanh niên trước mặt có thể là kẻ tầm thường hay đôi ba từ tài năng có thể diễn tả. Và hơn cả, nó đoán anh ta còn trẻ. Một người trẻ mang trên mình lớp mặt nạ trắng. Thú thật Carolina thấy phong cách ấy trông thật trẻ con, nhưng nó thừa biết bản thân đừng nên nhiều lời. Nhất là khi Revan vừa giúp bọn học sinh lớp A chúng nó trong vụ án Reyhend.

Nhét bàn tay trong túi áo mềm mại, nó tự hỏi bản thân một lần về những chuyện vừa qua. Người bạn bên cạnh hẳn đang tìm câu trả lời khác cho điều đã quẩn quanh bọn học sinh chúng nó nhiều ngày. Một lý do, một nguyên cớ thuyết phục.

Thời gian trôi qua đã đủ để đứa học trò lý trí phải chấp nhận sự thật, hoặc không. Với Caro, nó không rõ. Nó thấy mình mù mờ như bầu trời phủ sương xám trên đầu. Thầy là hung thủ. Thầy cứu chúng nó. Với Carolina như vậy đã đủ rồi. Nó chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, chẳng muốn nhìn lại những chi tiết có bao lần vẫn chỉ rõ kết quả duy nhất.

Rõ ràng Flavia không đồng tình với điều ấy. Cô bạn đề cập một vụ án khác, một câu chuyện Caro chưa từng nghe qua. 'Có vẻ trực giác thám tử của mình bị mài đi bởi cảm xúc mất rồi.' - Nó nhìn làn tóc suôn và đôi mắt kiên định bên cạnh, lẩm bẩm nghĩ.

"Cậu nghĩ có ai đó lợi dụng chuyện này sao?"




 

Ultimate

Administrator
Staff member
EPILOGUE: Farewell, Sensei
Johan's Funeral


Không rõ ai là người ở trên tàu nghĩ ra ý tưởng dùng con robot, nhưng nếu phải đoán thì chắc là Flavia. Cô nàng rất nhạy với những tình huống suy luận thiếu manh mối nhưng cô có thể nhìn vào một cái bóng màu đen và nói nó giống thứ gì. Đây là một trong những kỹ năng rất quan trọng đối với một thám tử, công việc điều tra cơ bản là đặt giả thiết và suy luận liên tục với từng giả thiết. Flavia có năng khiếu nhìn người, Revan thừa nhận.


Revan Kuukyo
Đúng, nhưng giờ đó không phải việc của học sinh lớp A nữa.


Dựa theo những gì trên bức thư, Revan không rõ ai là người có tội, nhưng anh chàng biết rõ những ai thuộc diện tình nghi. Nếu Flavia có năng khiếu nhìn người thì Carolina thuộc dạng chả thể hiện một chút cảm xúc nào. Nếu cô là một thợ lặn, thì chỉ có mũi của cô là nhô lên mặt nước, còn lại cơ thể của cô sẽ chìm nghỉm để tránh bị chú ý.


Revan Kuukyo
Thầy đã giao lại việc cho tôi, từ giờ tôi sẽ là người lo nốt.


Nếu có kẻ đút thứ này vào túi áo thầy, có nghĩa hắn phải ở trên thuyền. Chả ai đi nhờ người trong diện tình nghi đi điều tra vụ án. Trừ khi Revan muốn Flavia, hay Carolina nắm được thông tin gì, còn không thì anh chàng sẽ đảm bảo quá trình điều tra này sẽ được giữ kín với tất cả mọi người. Kể cả những người thuộc GRAM. Chàng trai giơ hai cái danh thiếp ra, trên đó có số điện thoại và email liên lạc. Revan quay đầu, vẻ lãnh đạm. Ở trước ngôi mộ của Johan, Revan không nghĩ mình nên nán lại lâu hơn nữa.


Revan Kuukyo
Gọi cho tôi khi hai người có thông tin gì để khai báo.


 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Carolina
Revan Kuukyo
The Flow of Fate
"Khoan đã."

Nhận thấy người kia có ý quay đầu, tóc hạt dẻ cất tiếng. Nếu anh ta tiến thêm bước vào nữa thì, xin lỗi thầy, nhưng mà Flavia chắc vẫn đủ sức để kéo áo người kia lại. Bọn họ còn có tận 2 người, mặc dù cô không biết Carolina sẽ phản ứng thế nào trước sự bướng bỉnh của cô gái nhỏ.

"Anh nói thầy đã giao việc lại cho anh, nhưng anh không có trên chuyến tàu đó." - Flavia bắt lấy những mẩu thông tin nhỏ nhặt, và một lần nữa chìm vào suy nghĩ. - "... Nghĩa là, hoặc anh biết thầy đã lên kế hoạch tự sát từ trước - điều gần như không thể, vì đến thầy còn không biết sẽ có chuyện xảy ra như vậy trên tàu."

"Hoặc thầy đã để lại thứ gì đó, và anh chỉ vừa đọc được nó gần đây."

Cô không quan tâm, cũng không suy nghĩ đến lý do vì sao thầy lại làm như thế. Hẳn là có một sự tin tưởng tuyệt đối dành cho đàn anh trước mắt cô, giữa thầy và anh, còn giữa Flavia và Revan thì vẫn rank 1 do GM không chịu nhả nên cô không quan tâm.

"Mọi thứ thuộc về hung thủ đều là vật chứng quan trọng và cần được trình ra."

Chất giọng kiên định, nhắc nhở người đối diện những nguyên tắc cơ bản của một thám tử. Nếu có gì Flavia học được qua những vụ án, đó chính là mọi thứ luôn tiến triển tốt hơn khi có nhiều cái não tập hợp lại, hơn là tự mình giải quyết một chuyện gì đó.

Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 


Carolina Scott

Flavia Dohaeris

Revan Kuukyo






Nghĩa trang Mittelos. Tháng 12.

Carolina trầm ngâm vân vê tấm danh thiếp đang nằm gọn trên tay, câu cho mình một thoáng suy tư. Ánh mắt em đã âm thầm từ bỏ việc soi xét lớp mặt nạ bí ẩn kia từ lâu, chầm chậm chuyển hướng sang cô bạn bên cạnh. Nó tự hỏi cậu ấy đang nghĩ gì?

Về phần mình, Caro chỉ biết con bé đã bỏ cuộc từ lâu. Trước cả khi con thuyền của kẻ khờ cập bến và bị đám người chớp nháy đèn flash dội trên đầu. Đôi đồng tử xao động những gợn nước bé xíu chẳng đủ tạo nên một con sóng. Ấy vậy, em nghe tiếng biển cả đâu đây lẫn trong những vụn vỡ của lá đông. Là Flavia chưa hề bỏ cuộc, là cậu ấy dẫn nó theo.

Đôi mắt nâu kiên định bám theo người nọ không buông, bàn tay nhỏ cố níu lấy sự thật tưởng như sắp vuột mất. Carolina không hiểu. Điều gì đó đã khiến em muốn giúp cậu ấy. Một điều gì đó mơ hồ lăn tăn trên mặt biển ngày lặng gió.

Bước vài bước về phía trước, nó đứng chắn trước con đường Revan toan rời đi. Giọng em nhàn nhạt, hơi khàn, mang theo nét chân thành và đôi ba phần nghiêm túc. Tuy đôi tay còn nhét trong túi áo bông chẳng chịu đương đầu với giá rét, Carolina nghĩ chừng này đã đủ để người kia hiểu chúng nó muốn gì.

"Bọn em là thám tử, và bọn em cũng là học sinh của thầy. Nếu quả thật còn điều gì đó ẩn giấu trong vụ án, chúng em xứng đáng được biết."

"Và nếu thực sự có ai đó mất tích, chẳng phải càng nhiều người giúp đỡ sẽ càng tốt sao?"





 

Ultimate

Administrator
Staff member
EPILOGUE: Farewell, Sensei
Johan's Funeral


Flavia túm cái áo choàng của Revan để kéo anh ta lại. Chàng trai cũng ngạc nhiên khi thấy cô gái nhỏ níu mình, chủ động và bạo dạn hơn những gì anh ta nghĩ. Dám nói không với thám tử điều tra và đề nghị được biết sự thật, chính ra mối quan hệ giữa Flavia và thầy Johan cũng có chút gắn bó hơn người thường, nhưng với các đàn chị năm bốn cũng vậy. Họ cũng muốn được biết, nhưng có dùng xà beng cũng chả cậy được miệng của Revan.


Revan Kuukyo
Điều đó chỉ đúng khi 2 người không phải kẻ tình nghi, và 2 người đều nằm trong GRAM.


Còn không thì chả có lý do gì để cho kẻ tình nghi biết hắn đang bị điều tra. Revan cũng chỉ có thể nói thông tin này cho công ty mà anh ta đang làm, tức là tập đoàn GRAM, rằng hung thủ khiến thầy phải hạ sát Reyhend là một trong số những sinh viên trên chuyến tàu đó. Giờ hiện tại, cả Flavia và Carolina đều chỉ là những sinh viên năm nhất của Mittelos. Thứ duy nhất mà họ nên quan tâm bây giờ là kiến thức phá án của kỳ 2. Đành rằng hai cô gái này đã tốt nghiệp kỳ 1 với điểm A, nhưng Revan nghĩ lúc nào cũng có thể học thêm được. Sự học đâu có dừng lại khi bạn đạt điểm A ở tất cả các môn. A true master is an eternal student.


Revan Kuukyo
Khi tốt nghiệp, nếu hai người vào GRAM, tôi sẽ cho hai người biết manh mối, còn giờ ... tôi xin phép tạm biệt.


Revan khoát tay, làm Flavia tuột tay khỏi cái áo choàng trắng xanh. Người đàn anh dừng lại một bước, hơi ngoảnh đầu lại phía sau. Sự bướng bỉnh và đam mê với những câu đố giúp anh chàng nhìn thấy chính mình ở trong hai cô gái năm nhất. Làm nghề này thì ai cũng là kẻ tình nghi cho tới khi được tuyên án vô tội. Anh cũng muốn tin tưởng họ, nhưng không thể. Đây là công việc.


Revan Kuukyo
Tôi sẽ ở GRAM, để chờ hai người. Nếu khi đó hai người còn muốn điều tra về em gái thầy Johan.


End tương tác với Revan. Cả 2 unlock Rank 1 với Revan Kuukyo.


 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Carolina
The Flow of Fate
Thấy sự nhất quyết đến thế của đàn anh, Flavia cũng không dò hỏi thêm gì nữa. Đôi mắt hổ phách lướt nhẹ xuống ngôi mộ của thầy, và những đóa hoa bên cạnh. Ít ra bọn họ cũng đã thu thập được những thông tin nhất định, còn lại chỉ là kết nối chúng với nhau, và cố gắng để vào được GRAM. Nhưng lúc đó bọn họ đã là học sinh tốt nghiệp, thời gian có thật sự chờ được không?

Gạt qua những suy nghĩ nội tâm phức tạp, tóc hạt dẻ quay sang Carolina, và hiếm hoi nở nụ cười nhẹ, có lẽ là nụ cười duy nhất Carolina thấy được từ khi bọn họ trở về. Nếu thầy Johan chọn tin tưởng đàn anh, thì cô cũng sẽ làm vậy.

"Tớ bắt đầu thấy đói rồi. Carolina có hứng với chút đồ ngọt chứ?"

"Cụ thể là pancake xốp của Nhật, tớ biết có chỗ này khá ngon."

Đút hai tay vào túi áo khoác, Flavia cũng rục đầu vào chiếc khăn choàng đỏ. Thời tiết dần trở lạnh, và khung cảnh ấm áp của tiệm pancake với một ly cacao nóng hổi dường như không thể rời khỏi tâm trí của cô gái nhỏ.

Có lẽ, Flavia cũng đã mệt rồi.

Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Sylvia Darlington


Mittelos, Camerata || Năm 2057

Một ngày đẹp trời đầu năm, có nắng dịu và gió nhè nhẹ thổi qua những tán lá cây, Marie rảo bước dọc con đường lát đá của nghĩa trang, quanh quẩn những ngôi mộ.

Đã vài tuần sau khi mọi thứ kết thúc. Ngày hôm đó Marie đã vắng mặt trong lễ tang của thầy Johan, giờ đây cô đến và đặt lên mộ thầy một bó hoa khiêm tốn.

"Xin lỗi thầy, em đến muộn."

Cô ngồi xuống bên cạnh mộ thầy Johan, trầm ngâm, như thể có ngàn lời bộc bạch, chỉ là cuộc trò chuyện của họ đang diễn ra trong im lặng.

"Em còn nhiều điều muốn hỏi thầy, nhưng thật đáng tiếc..."

@Sylvia Darlington



aaa
 
Last edited:

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Marie Monroe


Mittelos Graveyard
Sylvia Darlington



"Không ngờ lại gặp cô ở đây."

Tiết trời đầu năm có chút se lạnh, chủ nhân của giọng nói vừa cất lên đang từ tốn rảo bước, ngày một đến gần. Sylvia trong trang phục mùa đông ấm áp, trên tay là một bó hoa cúc vàng tươi. Vốn chỉ định đến đây nhanh rồi về, chẳng ngờ lại gặp mặt người quen ở một ngày ngẫu nhiên đến vậy. Bước đến bên ngôi mộ của người thầy đã khuất, cô nàng nhà Darlington nhẹ nhàng đặt chúng đâu đó trên nền mộ lát gạch.

Sylvia chắp tay, mi mắt khẽ khép hờ, thực hiện những cử chỉ viếng thăm đúng mực. Trong khoảng lặng yên bình ấy, có những lời chưa gửi đã được làn gió mát cuốn đi.

"Tôi xong rồi, chuẩn bị đi trước nhé."

Cô nàng hé mi, tầm mắt xanh lướt qua gương mặt đầy ưu tư của người bạn. Sylvia không phải là kiểu người sống mãi với phút giây trong quá khứ, càng không là người thu gom tro tàn của kí ức xa xưa, để rồi lặp lại một vòng tuần hoàn tiếc thương không hồi kết.

Cô đến đây, vì là lần cuối sẽ gặp lại thầy.





 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Sylvia Darlington


Mittelos, Camerata || Năm 2057

Marie mỉm cười, chống tay đứng dậy, phủi bớt đi một ít bụi đất bám trên quần áo. Đáng lẽ ra lúc này cô sẽ đưa tay ra bắt lấy tay Sylvia như mọi khi, nhưng có lẽ ngại mình vừa ngồi xuống đất có vẻ hơi bẩn nên chỉ đút tay vào túi quần, bước đến bên cạnh cô bạn.

"Tôi cũng không còn việc gì ở đây nữa, cùng đi chứ?"

Giọng nói của Marie nhẹ nhàng, lẫn vào giữa tiếng lá cây xào xạc. Sylvia có lẽ là bạn học đầu tiên mà cô trò chuyện kể từ khi rời khỏi con tàu.

"Hôm nay cậu có kế hoạch gì à? Ý tôi là, không có nhiều người đến trường trong kì nghỉ xuân đâu, cậu biết đấy?"

Dù không có chủ đích gặp gỡ ai khác ở đây, nhưng Marie vẫn cảm thấy vui khi người đang đi bên cạnh mình là Sylvia. Trông cô bạn lúc nào cũng thoải mái, chỉn chu, đúng mực.

Khiến người khác yên tâm.

@Sylvia Darlington



aaa
 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Marie Monroe


Mittelos Graveyard
Sylvia Darlington


"Đi thôi."

Khóe môi của cô cong lên, nhẹ nhàng đáp trả. Từng bước đi trên con đường lát gạch dẫn ra ngoài, Sylvia duy trì bầu không khí lặng yên, đôi đồng tử hướng về từng tán cây xanh, cùng những suy tư nằm gọn trong đáy mắt. Cuộc đời của một điều tra viên, liệu sẽ có thêm bao lần chứng kiến cái chết của những người xung quanh nhỉ.

Bận tâm về vấn đề này, ngay sau khi vừa chắp tay viếng thăm đúng là kì lạ, Sylvia nhìn sang Marie Monroe, mỉm cười như muốn xua tan ý nghĩ hẵng còn tồn đọng. Với đôi lời gợi chuyện từ bạn học, cô nàng treo những lời định nói ở đầu môi, chỉ khi rời khỏi nghĩa trang mới bắt đầu cất tiếng.

"Đến trường không nằm trong kế hoạch của tôi. Cô thì sao?"

Dù không cho rằng việc đến nghĩa trang lại có mối liên quan nào với trường học, nhưng cô nàng nhà Darlington chẳng ngần ngại tiếp nối cuộc trò chuyện. Có lẽ cũng như cô nàng khi nãy, người bạn đang bước đi kề bên hẵng còn mải bận lòng.






 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Sylvia Darlington


Mittelos, Camerata || Năm 2057

"Đến trường không nằm trong kế hoạch của tôi. Cô thì sao?"

"Vậy à..."


Marie hơi trầm ngâm, cô sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu một mình chút. Kế hoạch của cô à? Sống đến giờ này phút này, Marie hiếm khi được ai đó hỏi cô nghĩ gì, muốn gì, dự định thế nào.

"Tôi đến tạm biệt thầy thôi, lần trước tôi đã vắng mặt trong lễ tang của thầy."

Marie mỉm cười. Tự hỏi không biết có phải định mệnh đã đưa Sylvia đến đây gặp cô chứ không phải ai khác?

"Tôi có vài điều muốn hỏi thầy, thế nhưng thầy đã không còn ở đây nữa, nên tôi đã nghĩ có lẽ tôi nên tự đưa ra quyết định thôi..."

Bước chân của Marie chậm lại, rồi dừng hẳn.

"Tôi tự hỏi, không biết tôi có phù hợp với con đường trở thành một thám tử hay không..."

Cô mỉm cười với bóng lưng của Sylvia. Từ buổi đầu gặp gỡ, Marie đã nhận ra rằng giữa cô và người bạn này có một điểm đặc biệt giống nhau, cả hai đều thích mỉm cười khi nói chuyện, nhưng đó là hai nụ cười hoàn toàn khác nhau.

"Sau khi suy nghĩ về việc đó rất lâu, cuối cùng tôi cảm thấy, tôi không có cái khao khát mãnh liệt đi tìm kiếm sự thật..."

"...hoặc là, công lý."


Marie nhoẻn miệng cười. Nụ cười có hơi bất đắc dĩ.

"Vì vậy, tôi sẽ không theo đuổi con đường này nữa. Tôi chưa tìm được thứ mình thật sự khao khát, nhưng có lẽ đó là sự tự do."

"Tôi cũng không biết nữa, bạn Darlington ạ. Nhưng tôi sẽ thử đi tìm nó xem sao."


@Sylvia Darlington



aaa
 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Marie Monroe


Mittelos Graveyard
Sylvia Darlington


Khẽ lướt ánh nhìn sang gương mặt của đối phương, Sylvia vẫn giữ một thái độ im lặng, không một lời phản hồi đáp lại. Qua những lần quan sát vụn vặt, cô nàng thừa đủ cơ sở để tin rằng, việc vắng mặt vừa rồi không phải là vô tình. Cố nhiên, tất cả đều từ dưới góc nhìn chủ quan mà thành, Sylvia nào sẽ đả động đến.

Một hơi thở lành lạnh tỏa ra, chiếc khăn quàng trắng ấm áp quấn quanh cổ, Sylvia chậm rãi xoay người.

Đối diện với mái tóc vàng ươm màu nắng, đôi mắt xanh mông lung, và nụ cười treo lơ lửng. Hệt như người đi trên dây.

Từng suy nghĩ, lần lượt tan vào mặt hồ phẳng lặng.

"Cô sẽ không cho tôi biết những điều này để tìm kiếm một cái gật đầu đồng tình. Và vài câu từ sáo rỗng, như là chúc may mắn trên con đường mới."

Sylvia cong môi cười, một nụ cười nhàn nhạt. Vì bản thân cô, vẫn luôn bước đi trên con đường xa cách ấy.

"Không phải ai ở nơi đây cũng đều có khát khao lý tưởng như cô đã nói."

"Tránh né chưa từng là một giải pháp, bạn học Monroe.”

Một khoảng lặng nối tiếp khoảng lặng. Sau cùng, Sylvia hé môi.

"Vì sao cô chọn nhập học vào đây?"






 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Sylvia Darlington


Mittelos, Camerata || Năm 2057

Một cái gật đầu đồng tình hay một câu chúc may mắn ư? Có lẽ Sylvia nói đúng, đó không phải là thứ Marie cần. Còn về lý do tại sao cô lại quyết định chọn nhập học vào đây à...

"Tôi cũng không có lý do gì đặc biệt cả, chỉ là muốn cải thiện vị trí của mình trong xã hội thôi. Mitellos có vẻ là một khởi đầu tốt cho một cái background tốt sau này."

Không biết câu trả lời này có phải hơi... quá thẳng thắn hay không? Thường thường thì người ta sẽ có những lý do khác thú vị hơn, ít nhất là Marie nghĩ thế. Kiểu kiểu như là trở thành một thám tử tài giỏi hoặc một cảnh binh mạnh mẽ đóng góp gì đó cho xã hội... chắc vậy?

"Tôi không biết nữa, bạn Darlington ạ. Tôi không nghĩ bản thân mình có mục đích sống cao cả gì. Tôi chỉ cố gắng sống tốt hơn mỗi ngày cho đến ngày tôi xuống lỗ thôi. Ngày ăn 3 bữa, đêm ngủ 8 tiếng, tuần làm 5 ngày, mùa hè ngủ trưa thì có máy lạnh, mùa đông ra đường thì có đủ áo ấm, thỉnh thoảng được ăn đồ ăn ngon và đi du lịch đây đó."

Marie nhoẻn miệng cười. Nghe chừng ước mơ tương lai của cô toàn là khao khát được hưởng thụ thôi.

"Tôi nghĩ tôi là người khá tầm thường. Đôi khi tôi cũng muốn làm cái gì đặc biệt hơn, nhưng hầu hết thời gian thì tôi không mấy khi nghĩ gì đến chuyện đó. À, tôi có một thằng em. Cậu ta thì ngược lại. Suốt ngày đòi trở thành siêu anh hùng rồi giải cứu thế giới á. Tôi thì chỉ muốn thư giãn thôi."

Giờ thì có lẽ Sylvia đã nhận ra là Marie là người ít khi nói nhưng một khi đã nói thì nói đặc biệt nhiều. Nói cả những thứ không ai hỏi mà bộ trưởng vẫn trả lời. Nói lan man đến mức nếu không có ai kêu cô ta im mồm đi thì cổ vẫn sẽ tiếp tục nói được cho tới ngày mốt.

"Còn cậu thì sao? Tôi cũng tò mò muốn biết lý do cậu quyết định chọn vào đây đấy?"

@Sylvia Darlington



aaa
 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Marie Monroe


Mittelos Graveyard
Sylvia Darlington


Content available for Absolute Darkness, midnightbrownie., Mực only.






 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Sylvia Darlington


Mittelos, Camerata || Năm 2057

Sylvia không trả lời câu hỏi của cô, nhưng Marie có vẻ như không lấy đó làm thất vọng. Cô đút tay vào túi quần, lắng nghe những lời mà Sylvia nói, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười.

"Cám ơn cậu, Darlington. Tôi sẽ xem đó như một lời chúc phúc."

Marie quay người, rẽ sang một hướng khác.

"Được sống dưới một bầu trời mà có một điều tra viên xuất sắc như cậu, tôi cảm thấy yên tâm hơn nhiều."

"Tạm biệt, bạn học Darlington."


Marie giơ tay lên như để chào tạm biệt. Khoảng cách của hai người kéo giãn dần.

Cuối cùng, mỗi người đi trên hai con đường hoàn toàn khác biệt.

Tạm biệt.

- End tt -
@Sylvia Darlington



aaa
 
Top