Mittelos Graveyard

Mực

Active member
LOCATION
Nghĩa trang trực thuộc học viện Mittelos
▶ Graveyard
BNYXJJb.png
DESCRIPTION
Điểm cuối của những hành trình.





 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Carolina
Revan Kuukyo
The Flow of Fate
Flavia nán lại cho đến cả khi gần như tất cả đã về hết. Cô đoán hẳn là một ngày mình cũng sẽ nằm lại ở đây, không biết lúc đấy họ có còn chỗ trống bên cạnh mộ của thầy không. Ở buổi lễ, trong vô thức của những vô thức, cô gái nhỏ đã nắm lấy tay người bạn gần mình nhất - một việc mà cô không thường làm. Không rõ là để an ủi người nọ, hay để cho những giông bão trong lòng không còn gợi lên nữa.

Chỉ là bàn tay ấy cũng giống cô, nhỏ nhắn, và có lẽ cũng đã có chút run rẩy.

.
.
.

Flavia tiến về phía của đàn anh tóc xanh. Cô đưa mắt nhìn xuống mộ thầy, rồi để ánh nhìn nán lại lớp kính lấp nửa khuôn mặt kia.

"... Anh đã nói gì với hiệu trưởng vậy?"

Không phải là một câu hỏi lấp lửng hay vòng vo, tóc hạt dẻ đi thẳng vào vấn đề. Cô cũng để ý có người bên cạnh, đủ để nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng điều đấy không làm Flavia bận tâm. Những lời thề của Julie sẽ không có ý nghĩa gì, nếu người trước mặt cô đây quyết định làm một cú plot twist mà bọn họ không ngờ đến.

Nhưng cô đã chọn tin tưởng anh, vì anh là người thầy tin tưởng.

Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 


Carolina Scott

Flavia Dohaeris

Revan Kuukyo






Nó biết tuổi đời mình còn quá ngắn để bắt đầu nghĩ về chuyện sinh tử. Những thứ trừu tượng, tâm linh, hay luân hồi là đôi ba mẩu chuyện không rõ nghĩa mà kẻ khác giao giảng. Carolina không tin, và không mấy để tâm. Con người chết đi là trở về với đất mẹ, kết thúc một vòng tuần hoàn với tự nhiên. Thứ còn lại chân thật là ký ức trong thâm tâm người ở lại. Và khi những ký ức cuối cùng tan biến thành tàn tro, khi ấy một người mới thật sự ra đi.

Cơn gió đông cuốn theo hương cỏ lẩn khuất len qua những bia mộ lớp lớp thẳng hàng. Nó tưởng đâu nghe được tiếng lá cây vỡ vụn đâu đây, khi những cành khô trên đầu đã trơ trụi đầu hàng trước khí lạnh từ lâu. Nó chìm trong suy tư không đầu cuối. Chợt đến, chợt đi, chẳng dừng chân. Em không phải người sẽ gửi gắm ước nguyện vào linh hồn trên cao hay tin những linh hồn đó có thật. Dẫu vậy hôm nay nó vẫn sẽ ở đây tiễn đưa thầy, và gói ghém những ký ức quý giá.

Thủy triều trong lòng em thật lạ. Đập mạnh lên bờ cát, rồi trôi tuột mất hút, để bàn chân ngâm trong cát ẩm mơ hồ tự hỏi liệu con sóng ấy có quay lại hay đây chỉ như một giấc mơ. Nó nhớ bản thân đã đau buồn hoảng loạn trong thời khắc chia ly kết thúc một đời người, mà giờ đây ký ức ấy đã tĩnh lặng phủ một sắc nâu - mơ hồ nhàn nhạt.

Chợt đến, chợt đi, chẳng dừng chân.

Bàn tay buông thõng bỗng bị kéo đi bởi bóng hình nhỏ nhắn. Từng bước chân của bạn học kéo em bỏ lại bãi cát ngày biển lặng, đi đâu đó. Ánh mắt dừng lại nơi đôi tay đang nắm chặt và làn tóc nâu dẫn đường khẽ đung đưa theo nhịp bước chậm rãi. Nó không thoải mái chút nào khi bị kéo đi, nhưng bàn tay của cô bạn nhỏ còn run nhè nhẹ khiến con bé chẳng nỡ, và nhiều hơn là không dám.

Cậu ấy không nói, nó cũng sẽ không hỏi. Dẫu sao hôm nay là một ngày buồn.




 

Ultimate

Administrator
Staff member
EPILOGUE: Farewell, Sensei
Johan's Funeral


Revan chỉnh lại cặp kính mắt trước khi quay lại nói chuyện với 2 người đang tiến lại gần. Học sinh của thầy, Revan từng gặp cả hai rồi. Với Flavia thì là ở thư viện, với Carolina thì là phòng lab. Cô gái tóc hạt dẻ hỏi về chuyện đã nói gì với thầy hiệu trưởng. Revan nghĩ là một thám tử thì điều quan trọng nhất là sự thật, cho dù nó có đau lòng tới đâu thì cũng phải nói ra. Tất nhiên Flavia cũng là người thẳng tính tới mức chẳng cần phải nói vòng vo câu chuyện, vậy nên anh ta cũng đáp lại ngắn gọn.


Revan Kuukyo
Sự thật.


Thám tử không có nhiệm vụ phải trừng phạt người có tội, đó là việc của toà án. Nhiệm vụ của Revan, của Flavia hay của Carolina chỉ là thu thập chứng cứ và bằng chứng để đưa chúng ra trước toà. Toà án và những người thuộc bồi thẩm đoàn mới là những người quyết định người đó có tội hay không. Tất nhiên Revan nghĩ thầy hiệu trưởng sẽ tìm cách bẻ lái câu chuyện sang một hướng khác. Một hướng có lợi hơn cho danh tiếng của trường. Revan làm trong GRAM đủ lâu để hiểu những vấn đề truyền thông có thể gây ảnh hưởng tới danh tiếng của tập đoàn như thế nào.


Revan Kuukyo
Có nhiều cách để xoay xở, Mittelos vẫn sẽ ổn thôi. Học viện có thể ứng biến được.


Những gì đã nói trong đám tang, rất khó để thay đổi lại. Thầy Johan, vẫn sẽ được coi là một nhà giáo mẫu mực trong mắt của các học viên. Mittelos có thể xoay xở được với bên báo chí từ những manh mối mà các học sinh lớp 31A cung cấp. Revan nghĩ Wojslav có thể nói thầy Johan buộc phải làm thế, nói Atris là một kẻ đê tiện đã muốn giết tất cả học sinh nên thầy phải chọn cách hy sinh bản thân mình... Nhưng đó cũng không phải vấn đề của Revan nữa, giờ chàng trai là người cầm tiếp cây gậy trong cuộc thi chạy tiếp sức này.


Revan Kuukyo
... Với tôi chuyện đó cũng không quan trọng nữa. Hai người còn vấn đề gì không?


Revan ở đây là để phá án. Và sau khi nhận được sự tin tưởng của Johan như vậy, lẽ nào người thanh niên có thể từ chối?


 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Carolina
Revan Kuukyo
The Flow of Fate
"Em nghĩ-"

Flavia nói đến giữa câu, chợt nhận ra tay mình vẫn nắm lấy tay cô bạn. Cũng không rõ là vì sao cô lại kéo Carolina đến đây, có lẽ là vì vô thức, nhưng Flavia không tự nhận bản thân đủ già để có thể lú lẫn đến như vậy. Cuối cùng cô đi đến kết cục là vì hai mình vẫn hơn một mình, và người bạn bên cạnh, sự hiện diện của họ thôi cũng khiến tóc hạt dẻ có thêm chút dũng khí.

Nhưng như vậy mãi cũng không phải, thế nên cô buông nhẹ tay cô bạn, để cậu chọn ở lại, hoặc đi.

"... Em nghĩ chuyện này còn có ẩn khuất ở đâu đó." - Flavia chia sẻ. "... Trực giác thám tử."

Cô biết nghe nó không có tính thuyết phục lắm, nhưng hiện tại thông tin họ có được là quá ít ỏi và mọi suy luận chỉ có thể dựa trên trực giác. Flavia hơi đưa mắt nhìn về bên cạnh, có lẽ để xem xem cậu còn ở đấy hay không. Và rồi cô suy nghĩ, về nhiều thứ, cuối cùng mới cất tiếng sau khoảng lặng dài.

"Chuyện lần này có liên quan đến vụ mất tích em gái của thầy không ạ?"

Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 


Carolina Scott

Flavia Dohaeris

Revan Kuukyo






Nghĩa trang Mittelos. Tháng 12.

'Ồ, thả tay rồi...' - Carolina dường như chú ý hơi ấm mới đây còn ở trên tay hơn cả việc bản thân đang bị kéo đi đâu, và hơn cả việc chúng nó sắp sửa nói chuyện với ai. Những ngón tay mất đi ấm áp bao bọc bị cơn gió nhanh nhẹn vuốt qua, để lại cảm giác man mát dần chuyển lạnh. Em đưa hai tay sát miệng, chụm lại, yên lặng bắt lấy làn sương trắng đuổi đi giá buốt bất chợt.

Carolina ngước nhìn người nọ. Revan Kuukyo trong trí nhớ của em chỉ đơn giản là một tiền bối lạ mặt. Người ghé qua Mittlelos những ngày rảnh rỗi để giúp đỡ bọn đàn em. Nó võ đoán có lẽ anh ấy muốn theo nghiệp giáo mà hướng dẫn chị Yuina và đứa năm nhất mù mờ như nó thật tận tình. Nhưng sự thật là những điều đó đều trật lất. Làm việc tại GRAM, và phụ trách vụ án lớn như vậy, nó không tin người thanh niên trước mặt có thể là kẻ tầm thường hay đôi ba từ tài năng có thể diễn tả. Và hơn cả, nó đoán anh ta còn trẻ. Một người trẻ mang trên mình lớp mặt nạ trắng. Thú thật Carolina thấy phong cách ấy trông thật trẻ con, nhưng nó thừa biết bản thân đừng nên nhiều lời. Nhất là khi Revan vừa giúp bọn học sinh lớp A chúng nó trong vụ án Reyhend.

Nhét bàn tay trong túi áo mềm mại, nó tự hỏi bản thân một lần về những chuyện vừa qua. Người bạn bên cạnh hẳn đang tìm câu trả lời khác cho điều đã quẩn quanh bọn học sinh chúng nó nhiều ngày. Một lý do, một nguyên cớ thuyết phục.

Thời gian trôi qua đã đủ để đứa học trò lý trí phải chấp nhận sự thật, hoặc không. Với Caro, nó không rõ. Nó thấy mình mù mờ như bầu trời phủ sương xám trên đầu. Thầy là hung thủ. Thầy cứu chúng nó. Với Carolina như vậy đã đủ rồi. Nó chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, chẳng muốn nhìn lại những chi tiết có bao lần vẫn chỉ rõ kết quả duy nhất.

Rõ ràng Flavia không đồng tình với điều ấy. Cô bạn đề cập một vụ án khác, một câu chuyện Caro chưa từng nghe qua. 'Có vẻ trực giác thám tử của mình bị mài đi bởi cảm xúc mất rồi.' - Nó nhìn làn tóc suôn và đôi mắt kiên định bên cạnh, lẩm bẩm nghĩ.

"Cậu nghĩ có ai đó lợi dụng chuyện này sao?"




 
Top