[France] Paris

Crea

Active member




Shaun Roseworth

Gái không ăn rau




<< Some Paris Restaurant || 2050





Nghe cô gái kia có vẻ muốn giữ bí mật nên Shaun cũng không hỏi nữa. Có hơi tiếc, năm sau cũng là năm cậu thi đại học mà giờ chưa biết nên học gì, thiết nghĩ có thêm tham khảo từ người khác vẫn tốt hơn một chút. Mà thôi vậy, hiện tại cậu cũng chưa chắc mình có hứng thú với ngành Y lắm. Khi khác rồi tính.

"Có một số loại rau... ăn sống sẽ ngon hơn. Cô không thích đồ sống?"

Cậu muốn hỏi liệu người nọ có thích ăn sushi không nhưng có lẽ giờ không phải lúc. Shaun nhớ ra mình còn một cái bánh sandwich đang cắt dở, và lúc cậu cúi xuống nhìn thì phô mai đã khô hẳn trên mặt rồi, nhìn là thấy chán.

"Nếu thay bạch tuộc ra thì nó đâu còn gọi là Takoyaki nhỉ?"

"Cũng giống như người ta quảng cáo trong mì gói, sẽ, có mấy thứ hệt như bên ngoài ảnh bìa vậy, mà đâu có."

Shaun đáp êm ru. Gì thì vụ bao bì mì gói lừa tình cậu quen lắm nè, thấy hoài mà. Cứ thấy bao bì có tôm có thịt đồ xong mua về mở ra thì... thôi, tốt hơn hết là không nghĩ đến nữa, càng nghĩ càng đau lòng.

"Đùa chứ. Tôi nghĩ là nhân loại ngày nay... hiểu nhầm cái tên đó nhiều lắm, có lẽ toàn nghĩ là chỉ cần bỏ nhân vào bột bánh thì nó sẽ là takoyaki, nất kể nhân gì."

Vì cậu thấy cũng nhiều chỗ bỏ phô mai hay sò hoặc gì gì đó vào làm nhân thay vì bạch tuộc rồi. Cũng không phải là điều gì quá quái lạ, một kiểu trải nghiệm mới mẻ cũng tốt, nói chung Shaun cũng không kì thị lắm đâu.

"Rồi. Một hai lần gì đó... ở phố Tàu trong khu nước Anh. Tính ra có mấy món lạ lắm, từ hình thức đến nguyên liệu... Cô chưa ăn bao giờ?"







"Nobody here lives a healthy life"




@Iceheart .
 

Crea

Active member








Shaun Roseworth


Glenn







<< Paris - Montmartre || 2050






Shaun không phản kháng gì trước đề nghị thi uống của người kia, trái lại còn hơi cười mà nhìn Glenn rồi đáp.

"Tôi nghìn chén không say đấy. Chúc Glenn... may mắn."

Một câu chẳng giống tiếng Pháp cũng chẳng giống tiếng Anh được người kia nói ra vô cùng rành rọt. Thiếu nam nhà Roseworth bình thường chắc chắn không gáy to đến thế này, mấy lời nãy giờ khéo có khi là do rượu vào. Mỗi tội dường như rượu còn làm tê liệt dây thần kinh xấu hổ hay nhận thức gì của cậu ta rồi, nãy giờ gáy lần nào ăn hành lần đó nhưng mãi không chừa.

"Glenn... uống thoải mái thế, định sáng mới về?"

Cậu tiện miệng hỏi lúc nhặt một ly rượu lên. Nãy cậu có thấy vài người cũng là khách du lịch đi ngang qua thấy tiệc vui thì ghé vào, nhưng được vài ba chai thì xin tạm biệt cả, chắc cũng sợ nơi đất khách mà uống lắm quá thì sáng thấy mình đang ở sau song sắt phòng giam không chừng, hoặc nằm kế bên một cô gái lạ hoắc mà khéo còn không phải người Pháp. Gì chứ mấy cái này trong phim cậu thấy mãi.

Challenge: Radiata's Drinking Game. 3 Round.




"Solo but wtf"












.
@Kals
 

Crea

Active member




Shaun Roseworth

Glenn




<< Seine Riverside || 2050





"Stereotype... Nghe cũng, mới mẻ thật. Tôi không rành về điều này lắm... không biết stereotype của người Pháp là gì đây. Tôi, trong mắt Glenn, có giống người Pháp điển hình, không?"

Cậu đoán cái mà người bên cạnh nói có thể gọi là đặc trưng vùng miền hay gì đó? Một kiểu người ở vùng nào đó thì sẽ thường như thế nào. Mấy câu nói kinh điển rập khuôn hoặc mấy lời đùa cợt truyền tai nhau, cuối cùng trở thành thứ được gọi là stereotype kia... Shaun vừa nghĩ vừa đoán, nếu như thế thì người Anh kinh điển là phải thích trà và bánh ngọt hay gì đó, đúng như những gì người ta hay mô tả trên màn ảnh hả?

"À, nhưng đúng là tôi thích bánh ngọt và thé... à, trà thật. Glenn có hút thuốc không? Như người Phần Lan đích thực?"

Shaun lẩm bẩm, không lớn nhưng vừa đủ cho người bên cạnh nghe. Glenn cũng có thể thấy cậu ta lầm bầm một hồi xong là tự cắn môi sửa lại cái từ lạ lạ nào đó trong câu về ngữ pháp tiếng Anh, xong nhận ra mình vừa làm chuyện vớ vẩn thì vội đằng hắng thật mạnh rồi cào đầu, dứt khoát quên nó đi.

Mà nói đó, thực ra cậu đã nghĩ đến tình huống khi mà Glenn nổi đóa lên hoặc thấy người Pháp kinh điển ngồi cạnh anh ta chẳng khác gì thằng hâm dở thì gọi xe cứu thương đến rước cậu đi giúp... Mỗi tội người nọ không làm thế. Glenn thay vào đó ngồi cười, cười đến mức khiến Shaun nghĩ rằng nếu cậu đứng dậy ra boong tìm đường nhảy xuống sông Seine làm lại cuộc đời thì chắc cũng chẳng ai để ý. Mà Shaun có lẽ đã làm thế thật, nếu không phải vì ai đó đẩy bịch snack sang cho cậu, khiến thiếu niên tóc đen phải ngồi lại xuống ghế rồi vờ vịt như là ba mươi giây trước đó mình chẳng có ý định bỏ chạy gì hết.

"... Avoir la moutarde qui monte au nez... Bởi vì anh lấy bịch snack tỉnh như không, đấy. Tôi nóng giận nhất thời... Aiz, mà coi như, ừm, nãy giờ chúng ta nói chuyện qua filter google translate, được không? Nghĩ lại thì cảm thấy ngượng chết được..."

Thực ra thì là do cậu ta thấy có người cao hơn mình 30cm lấy mất bịch snack như đúng rồi, thế là trong một thoáng phát rồ lên mà quyết định đóng vai người Pháp yêu nước chỉ biết tiếng Pháp để hành hạ đời Glenn và bắt anh ta cà giật cà thọt tiếng Anh với mình. Đáng tiếc là hành đâu không thấy, nói nói một hồi Shaun chỉ thấy như đang tự hành hạ bản thân, đến mức nói nói một hồi cậu cảm giác như mình sắp quên luôn phần vốn còn lại của tiếng mẹ đẻ rồi. Glenn cũng có thể thấy, người bên cạnh anh từ nãy đến giờ phát âm tiếng Anh vô cùng chuẩn, y như người Anh bản địa, mỗi tội cách nói chuyện vẫn ngắc ngứ không thôi. Nếu không phải cố tình thì là thói quen rồi.

Mà, nghĩ lại thì hơi nhảm nhí đấy... Shaun cau mày, tự dưng cảm giác mặt mình đang đỏ rần lên vì xấu hổ, vậy nhưng tay vẫn ôm cứng bịch snack như kho báu của mình, kiểu gì cũng không có dấu hiệu muốn buông.

"Có. Anh người Phần Lan điển hình này, tên anh là gì? Tôi là Crea đấy."

Shaun lúc nói câu này trông có hơi hờn thế gian. Tự làm xong tự dỗi, best.



"Strangers"




@Kals
 
Last edited:

Crea

Active member








Shaun Roseworth


Amiya Eleanora








<< Paris - Montmartre || 2050





"Không sai đâu. Tôi biết nấu. Chỉ là, quen nấu cho bản thân hơn là nấu cho người khác thôi."

Shaun lắc đầu, tỏ ý cô gái tóc trắng không cần phải xin lỗi làm gì. Cậu ta đúng là biết nấu ăn mà, chỉ là thi thoảng mới nấu thôi, và nấu cho mỗi bản thân. Nhà có điều kiện, cậu ta cũng không muốn lúc nào cũng phải xuống bếp nên toàn gọi đồ ăn bên ngoài. Hôm món Á hôm món Tàu hôm món Nhật, về cơ bản không hết ý tưởng để gọi, chỉ sợ hết tiền-

"Bánh Pháp, tôi có biết làm. Nhưng... ừm, bánh Anh thì quen tay hơn một chút. Dù gì cũng thấy hợp hơn."


Người Anh điển hình thích uống trà ăn bánh nên biết làm bánh, nếu như đùa thì chắc Shaun sẽ đùa như thế. Mỗi tội cậu ta lười nói nửa đoạn sau nên cứ cắt ở đó, cho Amiya tự do muốn đoán hợp là hợp cái gì.

Nhân tiện, lúc Shaun còn đang nghĩ ngợi thì tự dưng thấy cô bạn nốc một lèo hết ly rượu, thế là cậu đực mặt ra nhìn, mấy chữ thốt ra tiếp theo cứ như phản xạ tự nhiên.

"... Amiya. Phòng tắm, hướng này."

Xong cũng theo phản xạ chỉ sang hướng nhà tắm thật để phòng khi người nọ muốn nôn-




"Hangover"












@Mực
 

Mực

Active member
Paris
[Paris] 2050.??.??


Amiya Eleanora


Shaun Roseworth




"K-không sao đâu."

Nói thế nhưng Amiya cảm thấy giống như có ai đang cầm tim cô ném lên rồi quật xuống liên tục vậy. Tất cả những gì kiềm Amiya lại bây giờ chỉ là một chút tiết tháo còn sót lại, và nói chung không muốn mất đi sự ngầu lòi trước mặt Shaun. Amiya lấy cho mình một ly nước gần đó rồi uống trôi hết vị đắng còn sót lại của rượu rồi quay sang Shaun.

"Chúng ta lên sân thượng nào."

Amiya vừa nói vừa chỉ tới chỗ thang máy.

[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10]


 

Kals

Member




7fSP77l.png
Shaun the sheep

Glenn



Thời gian: Unknown - Pre-TW
Địa điểm: Seine riverside

A journey on Seine


"Trước thì có một chút, giờ thì không giống lắm. Stereotype của người Pháp à, không biết tiếng Anh, nói chuyện lơ lớ bằng giọng mũi, văn nghệ và rất giỏi nấu ăn. Cậu trúng một cái. Mà trà với đồ ngọt không phải là người Anh à?"

Glenn trả lời, anh thấy chuyện stereotype này nhìn chung cũng như một câu chuyện cười, nói để biết vậy chứ chắc chắn không thể chính xác được. Bản thân anh cũng vậy thôi.

"Tôi ấy hả? Không hút thuốc, nhưng đúng là có uống rượu, và thích sauna. Cho là đúng một nửa đi."

Glenn nhìn người phía trước thay đổi thái độ liên tục, cũng nghe người ta càu nhàu về cách họ nói chuyện như Google Dịch suốt nửa buổi. Công bằng mà nói, đâu phải lỗi của anh. Là do một người nào đấy vì một bịch snack mà nhất quyết tỏ vẻ như thể mình không hiểu tiếng Anh, dùng tiếng Pháp lơ lớ gần hết mỗi câu còn gì? Lại còn nghĩ lại thấy ngượng nữa. Anh ta cười nhìn Crea ôm bịch snack, hỏi.

"Cậu thích ăn loại đó à? Giới thiệu lại đi, tôi là Glenn, khách du lịch đến từ Phần Lan, không hẳn là mẫu người Phần Lan điển hình đâu. Tôi thích uống rượu, thích ngắm cảnh, ưa đồ lạnh và không hút thuốc. Rất vui được biết cậu, Crea."

Khoang thuyền đông dần, hành khách lên đủ. Thông báo qua loa vang lên, du thuyền của họ chuẩn bị khởi hành. Dọc theo bờ sông Seine, đi một vòng quanh thắng cảnh của Paris. Điểm dừng đầu tiên, nơi gần nhất với bọn họ, tháp Eiffel.




mèo méo meo
 

Iceheart

Active member


Blue haired girl


Black haired boy



Time: 2050 - Location: Some Paris Restaurant

Rau sống. Nói tới đây gái nghĩ liền tới salad và không thể không rùng mình một cái, không hiểu sao loài người có thể ngồi ăn một tô salad toàn rau củ sống như vậy. Ăn sống sẽ ngon hơn? Đối với người như gái thì không, nghĩ tới thôi là đã thấy rén rồi. Đến cả con cún của gái cũng chỉ ăn rau đã luộc sẵn chứ không bao giờ ăn sống như vậy luôn, nó giỏi hơn gái vì ít ra còn ăn được đủ thứ rau củ đó.

"Không, tôi không thích."

Gái dùng nĩa xé gà ra từng miếng nhỏ cho dễ ăn, dù sao cũng có người khác ngồi trước mặt nên không thể cầm cả miếng lên mà gặm như ở nhà được đúng không? Gái mà làm vậy thì sẽ bị người kia chớt ching mất, haha.

"Cũng giống như người ta quảng cáo trong mì gói, sẽ, có mấy thứ hệt như bên ngoài ảnh bìa vậy, mà đâu có."

Gái đứng hình nhiều tí, sau đó thở dài.

"Tôi sẽ coi đó là một sự lừa dối."

Đồ mà gái ăn ở nhà đều đã có người nấu cho sẵn nên gái cũng chả biết ban đầu nó có giống với quảng cáo hay không. Còn khi ra ngoài mua đồ thì gái chỉ tin mấy món đồ đựng trong hộp nhựa trong suốt hoặc thấy nó trước khi nó được cho vào bịch thôi.

"Vậy thì có lẽ tôi muốn thử Takoyaki mực vì nó gần với bạch tuộc nhất."

Gái cầm tô súp hải sản lên tính húp một miếng xong nghĩ gì đó rồi lại đặt xuống, sau đó mới xài muỗng múc một miếng lên thử. Ừ thì vị cũng không tệ lắm, ước gì gái có thể dùng một hơi mà húp hết thay vì ngồi múc từng muỗng như này.

"Ồ cậu từng tới Anh rồi à? Cảm thấy nơi đó thế nào?"

Nghe người khác từng đặt chân tới quốc gia của mình khiến gái có chút hào hứng, gái chỉ là tò mò muốn biết người bên ngoài nghĩ gì về Anh quốc thôi.

"Tôi có ăn rồi, tôi thường xuyên ăn "lumpia" nhưng không rõ người châu Á gọi nó là gì. Rồi còn mì Udon, kim bắp, ... Nói chung là cũng khá nhiều món. Với lại tôi là kiểu hễ thích món nào là sẽ ăn món đó suốt luôn."

@Crea
 

Kals

Member




7fSP77l.png
Shaun the sheep

Glenn




Thời gian: 2050 - Pre TW
Địa điểm: Montmartre, Paris

Fun game, drunk game


"Nghìn chén không say à, vậy thì chắc tôi phải xin thần may mắn chiếu cố thêm nữa rồi."

Glenn đùa, ánh mắt hạ xuống nhìn bộ poker trên bàn. Tối nay đúng là anh uống nhiều hơn so với bình thường, nhưng so với giới hạn tửu lượng thì còn xa lắm. Phần nào đó trong anh ta vẫn là một stereotype Finnish, mà Finnish thì-

"Glenn... uống thoải mái thế, định sáng mới về?"

Anh cười, hạ bài, rót đầy một ly chuyển qua cho Crea. Cậu chàng lúc mới chơi gào rất to, nói phải thắng anh, tới giờ thua cũng được hai ván rồi. Họ chơi tới ván thứ ba, nếu để người ta thua cả ba ván thì không nể mặt quá, hơn nữa đối phương mới mười tám.

Glenn có chủ ý của riêng mình, ván cuối sơ ý đánh thua, bị Crea bắt thóp uống nốt chỗ rượu còn lại. Rượu vang Pháp thơm, không nặng, uống mấy cũng được. Anh uống rượu không đỏ mặt, dù say cũng không nói lung tung, không ai biết. Tới tận khi hạ bài, lượng rượu hai người uống vào là ngang nhau, nhưng Crea là do thua, còn Glenn là uống vì thích.

"Đi chơi thì phải thâu đêm, tiệc chưa tàn đã về thì phí phạm lắm."

Nhớ không nhầm thì ban nãy cậu chủ host tiệc có nói họ còn sẽ tổ chức nướng thịt và làm bánh. Khoảng thời gian bọn họ chơi strip poker và uống rượu có lẽ vừa đủ để người ta mang thịt đến. Glenn đứng dậy định giải quyết nỗi buồn một chút rồi quay trở lại, nhưng nhìn Crea lăn lóc ôm chai rượu còn đang bận ăn mừng thì...

"Bên kia chuẩn bị nướng bánh nướng thịt đấy, cậu đói thì qua đó trước đi. Tôi ra ngoài một chút."

Tiện thể đi qua vò đầu Crea một chút.



mèo méo meo
 

Kals

Member




VCLCGEz.jpg
Glenn

vxzgdtU.png
Sutler

kfmjqFZ.png
???

NIQimBb.png
Shaun

Mgwmpvu.png
Kouen




Thời gian: 2050 - Pre TW
Địa điểm: Montmartre, Paris

Strip party (II)


Glenn không nghĩ bản thân sẽ gặp không ít người quen ở đây. Không phải không vui, chỉ ngạc nhiên thôi. Người quen cũ lẫn mới, cả người lạ mặt gặp tại một bữa tiệc lớn, chơi cùng nhau rồi cuối cùng là cùng ngồi xuống uống rượu.

Cũng không đến nỗi tệ.

Mọi người ở strip party unlock rank 1 với Glenn.

Nghe cậu chủ party nhắc đến đồ ăn, Glenn liền lên tinh thần. Ngồi uống mãi từ nãy tới giờ cũng chán rồi, còn đói nữa. Nhìn cậu trai nọ chỉ vào Crea và giới thiệu Shaun biết nấu ăn, anh bèn nhìn qua Crea một hồi, rồi cười nói.

"Vậy à, anh nói làm tôi tò mò rồi đấy. Muốn nếm thử đồ ăn Shaun nấu, lát nữa chuẩn bị đồ ăn có thể để Shaun chủ đạo nhỉ? À đúng rồi, Kouen nữa, anh ấy cũng có tìm hiểu về các loại bánh đấy, tôi cũng muốn nếm thử bánh Kouen làm. Cá nhân tôi thì... có thể nướng thịt, nếu mọi người không ngại ăn thịt nướng giữa đêm. Mọi người thấy sao?"

Host party hồ hởi, Glenn cũng không muốn loại bản thân ra khỏi không khí tiệc. Dù sao cũng đã xác định là thâu đêm, kiếm gì đó làm cũng tốt. Chưa kể anh cũng thèm ăn thịt thật.

"Nhưng mà nói trước, tôi không biết tiếng Pháp đâu, một chữ bẻ đôi cũng không, nên giả giọng tiếng Pháp thì tôi chịu. Mọi người phải hướng dẫn trước."

Anh đùa.

HvXg1p3.jpg



mèo méo meo
 
Last edited:

Crea

Active member








Shaun Roseworth


Amiya Eleanora








<< Paris - Montmartre || 2050





Shaun hơi hé miệng, trông như định nói gì đó với Amiya nhưng cuối cùng lại quyết định im lặng. Thôi thì Amiya bảo không sao nên chắc là không sao đâu ha? Cậu trai tóc đen mơ hồ nghĩ, sau đó bèn giúp cô bạn đẩy xe lăn rồi mở cửa phòng, dẫn cả hai đến chỗ thang máy lên tầng thượng.

Tầng thượng khu căn hộ mà William bao trọn gói có kha khá thứ để làm. Vài bộ bàn ghế để uống cà phê hóng gió, vườn cây mini ở một góc để cho các vị khách muốn ngắm cảnh trong lúc thưởng trà, vân vân và mây mây, chung lên để ngắm cảnh hay hít khí trời thì đều ổn cả. Shaun đẩy Amiya đến chỗ lan can có thể nhìn xuống toàn cảnh bên dưới, sau đó lên tiếng hỏi.

"Amiya... uống gì không?"

Cậu hất đầu về quầy cà phê ở xa xa, bất chấp ban nãy thấy con người ta uống hết một cốc rượu.

"... Hoặc cứ hóng gió thôi."

Cậu nghĩ nghĩ một chút rồi bổ sung.




"Hangover"












@Mực
 

Crea

Active member




Shaun Roseworth

Glenn




<< Seine Riverside || 2050





"... Là không biết tiếng Anh?"

Shaun nghe người kia nói về stereotype thì tiếp tục gật gù với biểu hiện kiến thức này đã được tiếp thu, mỗi tội nghe về stereotype của Pháp xong thì cá nhân cậu thấy mình chẳng giống cái quái nào trong đó cả. Cậu biết tiếng Anh, cậu không nói chuyện lơ lớ, cậu cũng không văn nghệ... Về phần nấu ăn thì Shaun miễn cưỡng cho rằng bản thân nấu ra mấy thứ ăn được, chẳng qua là không thể đạt đến trình độ rất giỏi thôi.

"Ừm, được rồi, sẽ nhớ nếu có sang Phần Lan... Không từ chối lời mời sau-na, của Glenn."

Câu chuyện chuyển sang stereotype của Finland, và Shaun cũng vừa vặn biết được hai thứ mới mẻ. Uống rượu, thích sauna... Cậu sẽ ghi nhớ rằng nếu sang Phần Lan mà gặp Glenn thì sẽ đi xông hơi thử một lần cho biết. Không phải vì sợ người nọ thủ tiêu mình nếu không đi hay gì, mà là nghĩ rằng nếu Glenn thích xông hơi thì cậu sẽ đi cùng, cho biết, và đi đông thì chắc sẽ vui hơn, kiểu vậy. Shaun vừa ôm bịch snack vừa nghĩ, lúc ý nghĩ về việc đi du lịch thoáng chạy qua đầu thì lại nghe người bên cạnh lên tiếng, thế là tay níu chặt bịch bánh hơn, được một chút mới nói.

"Tôi là... người Anh. Nhưng mà, sống ở Pháp được gần mười năm, rồi. Hiện tại sống một mình. Thích trà, bánh ngọt, snack... Mấy thứ có đường, trà sữa cũng ổn. Tôi không biết về mấy mẫu người điển hình đâu nhưng mà, rất hân hạnh, Glenn."

Cậu ta cào đầu, được một chút mới tiếp tục.

"Ừm, tôi thích loại này. Vị ngon, hơn nữa lại dày và muối đậm. Và, xin lỗi vì, hầy..."

Nghĩ tới nghĩ lui thì đây không phải là lỗi của cậu sao? Shaun sau khi bị cơn nóng giận và cơn ngượng quét qua người thì chỉ còn lại cảm giác trống rỗng trong đầu nên suy luận thấu đáo được một chút, ngắc ngứ thêm hồi thì cậu ta bèn thở ra rồi tiếp.

"... Vì bắt anh nói chuyện như vậy suốt nửa buổi du ngoạn."

Thiếu niên mười tám tuổi, nói ra khéo không ai tin, vì nhìn thế quái nào cũng như con nít bày trò nghịch dại rồi bị phát hiện nên đang lấm lét thú tội với bố mẹ.

"Mà, này. Glenn đến tháp Eiffel, rồi? Cảm giác thế nào?"

Shaun nghe thông báo qua loa, tiện mồm hỏi một câu, cũng vừa vặn tìm cách đánh lạc hướng bọn họ khỏi cái chủ đề này luôn.

Glenn Unlock Rank 2 with Crea


"Strangers"




@Kals
 
Last edited:

samir

Active member



Kouen Ryouji

Glenn


Pastry shop _ Paris (France) |2050


Bản thân anh cũng bị cuốn vào câu chuyện này. Cũng dễ hiểu thôi, vì nói chuyện với người khác về thứ mình thích, thứ mình có hiểu biết, bao giờ cũng sẽ lôi cuốn mà, ai chả thế. Nếu như anh ta mà học cùng anh, có lẽ sẽ thành bạn thân được đó. Anh nghĩ vậy, và anh cũng tin vậy.

"Yeah, anh nói phải. Có lẽ là do khác nhau về văn hoá, địa lý, lịch sử nên ẩm thực cũng khác nhau. Tôi cũng biết cũng có rất nhiều nước phương Tây ăn những thứ mà người châu Á lại ít người chấp nhận được. Pho mai mốc chẳng hạn."

"Tới lượt tôi thanh toán rồi. Cảm ơn gợi ý của anh nhé. Nói chuyện với anh rất vui, hiểu biết của anh về ẩm thực hơn tôi rất nhiều, thú vị vô cùng. Biết là anh đi công tác nên có lẽ thời gian rảnh không nhiều, nhưng nếu được có thể để lại cách liên lạc không? Vài hôm nữa khả năng tôi lại đi mua bánh tiếp, nếu anh có thể tư vấn thì tốt. Email hay gì đó đều được, của tôi là-"

Chà tiếc thật. Dù anh cũng muốn nói chuyện thêm, nhưng người ta còn công việc của người ta, không thể kéo lại mà nói chuyện được. Và bản thân anh cũng phải đi, chứ không anh cũng rủ anh chàng kia ra làm vài cốc cafe rồi.

"Vâng, vậy có lẽ trao đổi email rồi biết đâu có dịp tôi có thể mời anh cốc cafe và chúng ta lại có thể đàm đạo về ẩm thực hoặc một vài chủ đề khác. Hoặc có thể sau này tôi qua Finland chơi, đến lúc đó lại phiền anh làm hướng dẫn viên cho tôi vậy"

Vừa nói anh vừa rút điện thoại ra, dùng ngón tay lướt vào màn hình siêu cảm ứng một hai cái rồi đưa ra cho người kia quét mã. Làm xong, anh chào tạm biệt người kia, rồi quay lại tủ nằm ở phía gian trong của cửa hàng, lựa chọn tiếp một số thứ nữa rồi mới đi thanh toán và ra về. Thật là một buổi chiều thú vị ở Paris.

[Unlock rank 1 cho Glenn]

@Kals

 

Crea

Active member








Shaun Roseworth


Glenn







<< Paris - Montmartre || 2050






"Thắng Glenn một ván rồi này!!"

Chẳng rõ Shaun có để ý đến việc người kia sơ ý hay không, nhưng cậu chỉ biết rằng ván đầu cậu kém Glenn nên cố thêm một lá, ai ngờ lại quá đà nên thua. Ván thứ hai, Shaun nghĩ phong độ mình đang cực tốt thì người kia hạ bài, vô cùng hoàn hảo, đẹp như bằng khen học sinh giỏi 12 năm liền được phụ huynh đóng khung mang treo trên tường, thế nên cậu hết cái để nói. Ván cuối cùng cả hai sát nhau, Glenn úp bài trước, cậu thì được ăn cả ngã về không. May mà lần này go big chứ không go home, cuối cùng cũng gỡ gạc được sĩ diện một chút, vậy là mắt sáng ngời mà đẩy rượu qua cho người kia, trông còn hăng hái hơn người mới trúng vietlott.

Nghe người kia có ý định thâu đêm, Shaun cũng không định ý kiến gì. Dù gì thì William cũng bao cả tòa nhà rồi, không sợ thiếu không gian hay nằm như cá mòi xếp lớp nếu định ngủ lại. Chơi chán rồi thì ra ngoài tùy tiện chọn một phòng, đi vào khóa cửa ngủ đến sáng cũng không sợ ai làm phiền, cậu nghĩ thế.

"Chắc tôi cũng, ở lại. Giờ đi bộ, hay là xe đạp về cũng đều không ổn. William... có lẽ chuẩn bị đủ phòng cho mọi người rồi, hi vọng thế."

William ý là cậu chủ bữa tiệc. Shaun Roseworth bình thường sẽ không gọi thẳng tên người khác như vậy nếu có thể gọi họ, nhưng chắc cậu ta say rồi, thường thức đánh giá cũng chẳng còn chuẩn nữa.

"... Vò đầu, sẽ làm người ta lùn đi đấy. Tôi không muốn lùn hơn hiện tại..."

Shaun cau mày nhìn bàn tay của ai đó cào tóc mình, vậy nhưng làu bàu thì làu bàu chứ cũng chẳng né đi hay gỡ tay Glenn ra. Cậu ta rõ là uống cũng cả mớ, nhưng vẫn cố tỏ ra bản thân tỉnh táo. Mà có vẻ làm cũng tốt, nói năng hay hành động cũng không quá lảo đảo hay lè nhè, chẳng qua là trông hơi mơ màng thôi, khéo tí nữa cũng quên đi phép lịch sự với thường thức hằng ngày.

"Glenn, tí nhớ quay lại ăn đấy. Biết nướng thịt không?"

Ừ, mất thường thức thật. Chủ ngữ sắp bay sạch khỏi câu nói rồi.




"Solo but wtf"









.
@Kals
 

Crea

Active member




Shaun Roseworth

Gái không ăn rau




<< Some Paris Restaurant || 2050





"Takoyaki mực... Nếu có thời gian, tôi sẽ hướng dẫn cô đến vài khu của người Á gần đây. Chắc là, họ có takoyaki mực ở đó."

Hoặc là bạch tuộc nhưng bảo là mực, riêng điều này thì Shaun không nói ra. Ẩm thực châu Á vô cùng đa dạng và phong phú, lại còn dễ biến tấu, tính ra đi thử thì đường nào cũng không cảm thấy thiệt thòi. Kiểu như không có món này thì sẽ có món khác thay thế ấy, cậu nghĩ thầm. Chỉ có điều món nào cũng sẽ có rau, ít hoặc nhiều, hi vọng cô gái kia không có ác cảm với rau quá-

Đang nghĩ ngợi thì cậu nghe người kia nói gì đó về Anh, thế là sặc luôn miếng sandwich trong cổ họng. Shaun bèn cố tự kiềm nén ho khụ khụ mấy cái trước khi trả lời.

"À tôi... là người Anh, đến Pháp từ mười năm trước..."

Ngại vl. Shaun nói xong còn phải vớ lấy ly nước gần đó tu liền mấy ngụm để miếng bánh kia trôi xuống, hi vọng người kia không để ý haha.

"Lumpia... Spring rolls? Tôi biết món đó, tên thì cũng khá đa dạng, hình như là vậy. Ngoài nhân thịt và nấm ra còn có nhiều chỗ, ừm, dùng khoai môn nghiền làm nhân nữa. Ăn cũng ổn lắm."

Cậu nghĩ nghĩ một chút, bèn cười.

"Cô nên đến thử, khu Á ở Pháp, nếu có dịp. Đảm bảo đồ ăn mới lạ đến ngạc nhiên, hơi nhiều món có rau thôi. À mà, ăn mãi một món cũng không có lợi cho sức khỏe, lắm đâu."

Said by người ăn mì gói 6 lần 1 tuần.







"Nobody here lives a healthy life"




@Iceheart .
 

Mực

Active member
Paris
[Paris] 2050.??.??


Amiya Eleanora


Shaun Roseworth




"Oaaaaa... đẹp thật!"

Bao nhiêu cảm giác khó chịu bỗng tan biến trong phút chốc, thay vào đó là sự choáng ngợp của cô trước khung cảnh thành phố trước mặt. Những ngọn đèn lung linh tỏa sáng giữa đêm tối, từ đây còn có thể nhìn thấy cả tháp Eiffel nữa.

"À cảm ơn Shaun, tôi uống đủ rồi."

Amiya cười trừ, cô mà nuốt thêm ngụm nào vào người thì chắc mặt mũi không còn để vào đâu nữa.

"Ở Paris có ngắm được sao không nhỉ...?"

Cô gái nhỏ ngước mắt lên bầu trời, bất chợt hỏi.

[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12]


 

samir

Active member


Kouen Ryouji

Blue hair white skin ̶d̶̶r̶̶a̶̶g̶̶o̶̶n̶ girl


Seine River- Paris |2050


Cũng có chút ngại, nhưng anh cũng mặc kệ. Bỏ ngoài tai ngoài mắt những ánh nhìn và lời nói của người qua đường, anh vẫn tiếp tục đi dọc bờ sông Seine cùng với cô gái tóc xanh. Dù đường phố Paris không được sạch như thủ đô Reykjavik của Iceland, nhưng nó cũng không đến nỗi bẩn. Trời nắng dịu không mưa cùng độ ẩm thấp cũng khiến nó đỡ cảm giác khó chịu.

"Vâng tôi là du khách. Tôi đến từ Ireland" Anh đáp

Có lẽ cô gái đã nhận ra anh không giống người bản địa. Và càng không giống người châu Âu, nên cô mới hỏi vậy. Nhưng thôi, nếu cô không hỏi chi tiết, thì anh cũng không có ý định nói nguồn gốc xuất xứ. Dù sao thì cô là người Anh, theo anh đoán là vậy, thì chắc cũng biết đất nước hàng xóm Ireland cũng có kha khá dân nhập cư mà. Cũng không có gì lạ nếu có người châu Á, hay từ các nơi khác đến đây định cư.

"Anh có muốn vào không?"

Cô hỏi anh khi cả hai dừng chân tại một cửa hàng giày trên mặt đường ngay mặt đường Quai Saint-Michel. Thay vì trả lời câu hỏi của cô thì một tay anh mở cửa, người hơi cúi một tay anh ra hiệu mời cô gái vào trong, trông anh hiện giờ như nhân viên cửa hàng này vậy. Nhưng thực ra đó chỉ là cách anh thể hiện lịch sự và galant đối với phụ nữ thôi.

Bước vào trong cửa hàng, anh mới thấy nó rộng hơn bên ngoài nhìn rất nhiều. Rất nhiều loại giày, rất nhiều mẫu mã, cảm giác cũng hơi choáng ngợp trước cảnh tượng này. Cửa hàng chủ yếu là giày của nữ với rất nhiều kiểu dáng đẹp và có một góc dành cho nam, nhưng số lượng và mẫu mã cũng không hợp mắt nhìn anh lắm. Có lẽ anh cũng mua một hai đôi về làm quà cho mẹ và em gái chăng, anh nghĩ, dù gì thì cũng chưa mua gì làm quà cho gia đình. Nhưng trước hết thì anh sẽ thử tìm một vài mẫu cho cô gái đã. Dựa vào dáng người, màu tóc, và quần áo, anh lấy ra hai đôi trên kệ:

"Cô thấy hai đôi này thé nào?"

@Iceheart

 

samir

Active member


Kouen Ryouji

Shaun Roseworth

Glenn

????

????


Paylak _ Montmartre, Paris |2050


Mời Rosemond đi cùng cũng một phần để đỡ ngại đi một mình tới bữa tiệc như vậy. Anh nghĩ đến đó cũng chỉ gặp Shaun là quen thôi, ai ngờ gặp không ít người quen ở đây. Glenn, chàng trai với vẻ ngoài ngầu ngầu anh vừa quen hôm qua, tưởng bảo hẹn gặp lần sau ở một nơi xa ngoắc nào đó, như Helsinki hoặc Dublin chẳng hạn, thì lại gặp lại một cách bất ngờ; rồi có cả cô gái tốt bụng Ciara, người đã cho anh cốc cafe vào mấy tháng trước; cô gái ngáo tóc xanh anh vừa gặp buổi chiều, tối lại gặp lại. Quay qua nhìn Shaun, anh nghĩ có khi tên này cũng không phải dạng vừa. Cậu ta có khi quen cả cái paris này, hoặc thậm chí là rộng hơn mất. Dù sao thì, gặp lại người quen vừa bất ngờ vừa vui. Anh cũng cảm thấy thoải mái hơn. Không biết cậu trai Shaun có chơi đồ hay hút cỏ trước khi chơi không, nhưng cảm giác cậu ta bay hết mình, chơi tới bến, còn rủ Glenn solo strip poker.

Chơi bời paylak cùng nhau xong, mọi người ngồi xuống uống rượu, ăn uống. Sau khi Shaun giới thiệu, và nghe được tên chủ bữa tiệc này, anh đứng lên đưa chén rượu mời cậu trai tóc vàng:

"Chào cậu, tôi là Ryoji. Cảm ơn đã chiêu đãi bữa tiệc ngày hôm nay. Hôm nay tôi rất vui"
.
.
.
"Mà Shaun đây rất giỏi nấu nướng đấy. Mọi người nghĩ sao về việc cùng mở một "sòng bếp" trổ tài nấu nướng và giả giọng phương ngữ Pháp?" Sutler nói

"Vậy à, anh nói làm tôi tò mò rồi đấy. Muốn nếm thử đồ ăn Shaun nấu, lát nữa chuẩn bị đồ ăn có thể để Shaun chủ đạo nhỉ? À đúng rồi, Kouen nữa, anh ấy cũng có tìm hiểu về các loại bánh đấy, tôi cũng muốn nếm thử bánh Kouen làm. Cá nhân tôi thì... có thể nướng thịt, nếu mọi người không ngại ăn thịt nướng giữa đêm. Mọi người thấy sao?"Glenn nói

Trước lời đề nghị khéo từ Glenn, anh cũng nổi hứng làm vài thứ đơn giản cho vui. Nghe nói cậu Sutler sở hữu cái toà này, chắc phòng bếp cũng đầy đủ tiện nghi về đồ dùng cũng như nguyên liệu. Có đồ ăn của Shaun, có thịt nướng của Glenn, vậy anh sẽ làm một ít mousse raspberry nhẹ nhàng, thanh mát ngọt dịu, có lẽ sẽ phù hợp sau khi ăn đồ nhiều đạm như thịt nướng. Và sẽ làm cả caramel cùng cheesecake nữa, bên phía mấy cô gái chắc sẽ thích lắm.

"Được, vậy để tôi làm, hi vọng sẽ hợp khẩu vị của mọi người. À mà tôi cũng không biết tiếng pháp giống Glenn nên mong mọi người thông cảm."



 
Last edited:

Kals

Member




7fSP77l.png
Shaun the sheep

Glenn



Thời gian: Unknown - Pre-TW
Địa điểm: Seine riverside

A journey on Seine


"Ừm, nhưng những gì tôi nói cũng chỉ mang tính tham khảo thôi, không cần để tâm lắm."

Glenn gật đầu, cũng cười trấn an khi Crea có vẻ nghiêm túc về việc không từ chối lời mời. Về cơ bản thì, ừ, nếu thật sự không đi được thì cũng sao, như việc đám bạn thường đi chơi cùng nhau nhưng thi thoảng bận thì vắng mặt vài buổi cũng được.

Anh nghe Crea ngập ngừng tự giới thiệu lại, trong lòng suy nghĩ có phải đối phương hơi căng thẳng về chuyện đã xảy ra không. Có thể là do anh chưa từng nói rõ, nhưng Glenn thật sự không để tâm lắm, dù sao cũng chỉ như một trò đùa vô hại chưa gây ra hậu quả gì. Cảnh bên ngoài không ngừng thay đổi, tàu di chuyển chầm chậm bên sông cho khách du lịch được dịp ngắm cảnh. Bên trong khoang tàu, nhân viên cũng bắt đầu giới thiệu về Paris, về Seine.

Crea hỏi anh ấn tượng về tháp Eiffel, Glenn suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

"Nghiêm túc mà nói thì tôi không có khiếu nghệ thuật, nên không thể đánh giá văn hoa và chính xác được. Nhưng tôi thích không khí náo nhiệt ở đây, đồ ăn cũng khá thú vị nữa."

Nhìn Crea ôm bịch snack như thủ hộ sự sống còn của mình, cuối cùng anh cũng nhịn không được mà bảo.

"Nếu cậu muốn ăn thì lát nữa xuống tàu tham quan có thể mua thêm. Nó không phải chỉ bán ở 7-11 thôi đấy chứ?"




mèo méo meo
 

Kolulu

Member




???

???




Thời gian: Năm 2050
Địa điểm: Champs-Élysées



Lúc người kia đến gần, cô đã rất nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường. Có lẽ cô đã luôn như thế, chưa bao giờ thả lỏng bản thân quá lâu, một chút xinh đẹp của Paris lúc sáng sớm cũng chỉ ở đó trong một khoảnh khắc.

"Vậy thật xin lỗi. Tôi đã quen phải uống ngọt rồi, đắng một chút cũng không uống được. Trả lại tiền cho anh này." Cũng không biết tại sao cô lại nói về điều này nữa. Nhưng làm phiền người khác là không nên, và cô nàng thật sự cảm thấy có chút áy náy, dù rất nhanh sau đó vị ngọt đã khiến cô thả lỏng đôi chút.

"Không sao, không có gì." Vì nhất định là những viên đá lúc nãy đã làm xong việc của chúng. "Chỉ như vậy bôi thuốc một, hai ngày là hết."

Với một làn da mong manh như thế này, một chút đụng chạm cũng có thể dễ dàng bầm tím, nhưng cô cũng không quá chú tâm đến vết bỏng, cô muốn được vui vẻ ở đây thay vì tập trung vào những thương tổn mà nhất định sẽ không thể khỏi trong thời gian ngắn. Vì thế không cần nhìn cũng thấy cô nàng đã cố gắng uống nhanh hơn một chút, cô không muốn để người khác chờ đợi mình trong bất cứ chuyện gì.

"Nói như vậy, anh không phải người ở đây. Nhưng mà... cách xử sự của anh, không khiến người ta nghĩ khác đi được."

Một chút cà phê vương trên khóe môi đỏ được cô nhẹ nhàng dùng khăn quệt đi. Người châu Âu ở đâu cũng thế cả, nhưng vẫn thật khó phân biệt gốc gác của từng người, bởi đặc điểm ngoại hình đều là như nhau. Dù có hơi do dự trước lời đề nghị bất ngờ của người đối diện, cô nghĩ mình vẫn, ừm, là vẫn nên gật đầu.

"Tôi không biết mình trông thế nào trong áo khoác nam đâu." Cô bật cười. "Nhưng tôi sẽ không từ chối cơ hội để thử. Vậy chúng ta cứ đi loanh quanh ở đây trước?"

Cô có hơi nghiêng đầu, nheo mắt lại, một bóng nắng lọt vào nhãn cầu của cô. Mua sắm ở Đại lộ nổi tiếng nhất nước Pháp, nơi được gọi là kinh đô thời trang của thế giới, xem ra nhất định sẽ là một chuyến đi đáng mong đợi.

Mà người trước mặt cô, xem ra cũng không có chút vội vàng nào.

@Kals [1][2][3][4][5]



mèo méo meo
 
Last edited:

Crea

Active member








Shaun Roseworth


Amiya Eleanora








<< Paris - Montmartre || 2050





"Ngắm sao... Có, nhưng, cũng không dễ lắm. Ừm... Tìm được đúng chỗ, tránh ánh đèn từ thành phố, khá là khó khăn."

Shaun đang dựa người vào ban công thì nghe người bên cạnh mình lên tiếng, vậy là nghĩ nghĩ một chút rồi đáp lời cô bạn. Cậu ta vừa nói vừa dùng tay diễn tả ý mình, mấy ngón tay vẽ hình lên không khí, nhanh đến mức chẳng đọc được là đang vẽ thứ gì. Hoặc có khi không phải đang dùng tay diễn tả những gì muốn truyền đạt, Shaun chỉ là đang dùng nó để giúp bản thân nhớ ra từ ngữ cần nói thôi.

"Nhưng mà có thể... Để xem, hừm... đến Champ de Mars, hoặc mấy bãi cỏ trống khác rồi chờ, mặt trời lặn. Có thể không thấy hết sao, nhưng ít ra sẽ ở ngay dưới bầu trời sao."

"Như là, đi dã ngoại vào ban đêm ấy."


Cậu ta nghĩ nghĩ một chút, lại bảo.

"Hoặc Amiya, có thể đến Pháp vào tháng 7, hoặc 8... Khi đó có, sự kiện ngắm sao. Ừm. Hoặc là đến đài thiên văn, cũng ổn."




"Hangover"










@Mực
 

Crea

Active member




Shaun Roseworth

Glenn




<< Seine Riverside || 2050





"Không cần có, khiếu nghệ thuật mới có thể có ấn tượng, mà. Tôi cũng không muốn nghe đánh giá văn hoa, hay mang tính... ừm, phê bình sâu sắc gì đó đâu."

"Tôi chỉ muốn biết liệu Glenn có thích Paris hay không thôi."


Mấy thứ đó thì thà lên mạng đọc review hay gì đó còn hơn. Shaun thực ra không quan tâm đến mấy bài cảm nhận sâu sắc mười nghìn chữ miêu tả vẻ đẹp của Paris hay gì đó, cậu chỉ đơn thuần là muốn biết người kia có thích nơi này hay không, có cảm thấy đông quá hay náo nhiệt quá hay thế nào, hoặc cảm giác nơi này choáng ngợp không. Một câu trả lời hai ba từ đúng với trải nghiệm của bản thân nhất là đủ khiến Shaun Roseworth thấy vui rồi, kiểu thế.

"Đồ ăn cũng, tốt lắm. Ẩm thực Pháp luôn được đánh giá cao mà. Nếu Glenn thích thì ta có thể, đi ăn thử."

Thực ra ẩm thực Pháp có món rau hầm nên cậu khá thích nó nữa, đơn giản là vì có nhiều rau. Shaun nghĩ nghĩ một chút, ăn nhà hàng thực ra cũng ổn, tiền mặt cậu mang trong người đủ để ăn một bữa no nê mà không phải nghĩ ngợi gì nhiều. Mỗi tội hôm nay Shaun đang không có hứng thú ăn nhà hàng lắm.

"Tôi dẫn Glenn đi ăn nhà hàng, còn tôi ăn snack. Nghe ổn chứ?"

Nhân tiện mua thêm snack cũng là ý hay đó, Shaun nghĩ thầm trong đầu. Thực ra lý do cậu ta ôm cứng bịch snack từ nãy đến giờ là do đang ngượng nên muốn tìm cái gì đó làm để đánh lạc hướng bản thân thôi chứ không phải vì đam mê nó đến thế. Thiếu niên không nghĩ hành động của mình sẽ làm Glenn hiểu lầm, vậy nên nghe bảo mua thêm bánh thì bèn gật đầu không chút suy nghĩ, có người mua cho ăn thì vui thôi mà.

"Hoặc ta có thể, ăn tráng miệng Pháp... Ừm, Glenn thích món tráng miệng, không? Macaron? Tulipes? Savarin? Crème Brûlée? Vacherin? Meringue Galette? Soufflé?"

Về đồ ngọt và món tráng miệng thì Shaun đương nhiên rành hơn, thế nên trong một thoáng tốc độ bắn tên mấy món ăn còn nhanh hơn tốc độ nhân viên thao thao bất tuyệt về Seine với Paris trên tàu của bọn họ. Lúc cậu ta nói xong thì nhân viên cũng kịp thông báo rằng bọn họ còn tầm năm phút nữa là cập bến điểm đến đầu tiên, mọi người có thể chuẩn bị để xếp hàng xuống tham quan. Bọn họ có thể mua vé lên tháp Eiffel hoặc đi lòng vòng xung quanh tầm 30 phút rồi đi tiếp. Đương nhiên việc tham quan tháp có sẵn người hướng dẫn, nhân viên tàu có làm việc với nhân viên hướng dẫn ở tháp Eiffel, thấy khách tới thì bàn giao qua giúp thôi. Khách đi tàu có thể lên tháp theo đoàn, sẽ tiện hơn, còn không thì cũng chẳng sao cả. Shaun dựa người ra ghế mà nghĩ, được một chút lại mở miệng.

"Glenn... Lên tháp Eiffel bằng porte de derrière không?"

Cửa sau, ý cậu ta là vậy. Khách du lịch đi lối thông thường đến quen, Shaun lại nghĩ ra trò đi cửa phụ, chẳng biết nó là gì nhưng chắc đang muốn mang lại trải nghiệm mới mẻ cho người bên cạnh hay sao đó.







"Strangers"




@Kals
 

Iceheart

Active member


Blue haired girl


Black haired boy



Time: 2050 - Location: Some Paris Restaurant

Nghe thanh niên kia nói về việc hướng dẫn gái tới khu của người châu Á gần đây, gái liền phì cười.

"Tôi cũng hi vọng là mình cũng sẽ có thời gian."

Chắc gì lúc cậu ta có thời gian thì gái cũng rảnh và cũng hi vọng nếu có thì gái không giở chứng không muốn đi, gái là kiểu người khá tùy hứng và ít khi lên kế hoạch cụ thể lắm. Nhìn cậu ta mắc nghẹn miếng sandwich khi gái nói về việc cậu ta từng tới Anh quốc, cảm giác như hình như chuyến đi không diễn ra suôn sẻ cho lắm?

"À tôi... là người Anh, đến Pháp từ mười năm trước..."

Oh, I see.

"Vậy chắc cậu thông thạo tiếng Pháp lắm."

Gái nói trong khi xử lý gần hết đĩa gà sốt, ừ thì năng lực của gái là làm mọi thứ một cách nhanh chóng, đặc biệt là khi ăn thì gái không cần dùng quá 5 phút để xử lý một đĩa cơm đâu. Nhanh nhẹn nhưng vẫn rất thanh lịch nhé.

"Tôi thường mua spring rolls ở cửa hàng tiện lợi rồi nhờ cô giúp việc chiên dùm. Để ý là bên trong đó có thịt, khoai tây, cà rốt và nấm."

Đúng là bên trong có rau củ đó.

"Nhưng vì nó chín và không có nhiều mùi vị của rau lắm nên là... ok."

Gái đồng ý là mình có hơi lươn lẹo nhưng đó là sự thật, chỉ cần món ăn đó không thể hiện rõ vị rau và nó không phải đồ sống là được, có rất nhiều ngoại lệ mà.

"Có thể tối nay tôi sẽ tới đó luôn, dù sao cũng không bận bịu cái gì."

Còn việc ăn mãi một món thì... gái là người sống cho hiện tại nên ưu tiên việc hưởng thụ là chính nhé.

@Crea
 

Kolulu

Member




Rosemond


Amiya Eleanora




Thời gian: Năm 2050
Địa điểm: [Paris] Montmartre, sau strip party


Khoác trên người một chiếc áo khoác hờ mà cô tìm được ở góc một căn phòng sang trọng nào đó, cô gái nhỏ đi loanh quanh để hóng gió đôi chút, đồng thời cũng là để quan sát kiến trúc của tòa nhà này. Lúc nghe tiếng gọi và nhìn thấy một cô gái ở đó, cô nàng có hơi giật mình. Và ờm, lúc nãy tất cả đều ngồi trong phòng nên cô cũng không để ý, hóa ra là cô ấy không đi được.

"Cậu định về vào lúc tối muộn như thế này à?" Cô nàng chép miệng, nhìn lại việc trên người mình còn chưa có đồ, bèn nghĩ nhanh một cái. "Nếu nhất định về thì chờ tôi một lát, lên thay đồ rồi chúng ta cùng gọi taxi."

Cô nghĩ nếu cô có biến đi đâu đó một lúc thì Kouen cũng không để ý đâu.

Chừng năm phút sau thì cô xuất hiện lại dưới bãi xe với áo măng tô và boot đầy đủ.

"Lúc nãy chưa nói, tôi là Rosemond... ừm, Eleanora sống ở gần đây sao?"

@Mực [1]



mèo méo meo
 

Mực

Active member
Paris
[Paris] 2050.??.??


Amiya Eleanora


Shaun Roseworth




Amiya lại thấy Shaun đang dùng cử động tay vẽ vẽ gì đó, rất tiếc là cô gái nhỏ không hiểu được. Nhưng hồi lúc gặp 3 năm trước thì cậu ấy đã có thói quen đó...? Uh... sao cô không nhớ ra gì hết.

"Champ de Mars...? Đó là nơi như thế nào vậy?" - Amiya tò mò hỏi, giống kiểu đài thiên văn hay sao nhỉ. - "Thật tiếc khi bây giờ không phải mùa tháng 7 tháng 8 nhỉ, lần sau nếu có thể tôi sẽ ghé đúng dịp này xem sao."

Nói đoạn cô chỉ tay lên bầu trời.

"Shaun thấy sao băng bao giờ chưa?"

[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14]


 

Kolulu

Member




???

???




Thời gian: Năm 2050
Địa điểm: Montmartre



Nghe nói khi ăn tiệc xong mà phải dọn thì cuộc vui giảm đi một nửa, bây giờ cô mới thực sự thấy một người ứng dụng chuyện đó triệt để, và còn lợi hại nữa. Kể ra những cuộc ăn chơi tận hưởng cuộc sống cần những con người giống như anh chàng này nhỉ.

"Được, vậy anh dẫn đường đi, tôi cũng khá có hứng thú với kiến trúc ở Pháp." Nên đi thăm thú xung quanh cũng là ý kiến không tồi, bởi dù bây giờ có học ngành gì thì cô vẫn thích nhìn ngắm nhà cửa như xưa.

"À nhưng..." Cô ngập ngừng. "Mọi ngóc ngách trong tòa nhà này đều được bảo mật chứ? Ý tôi là... camera hay gì đó, anh có kiểm tra chưa?"

Kể ra đó là một câu hỏi hơi lạ, nhưng cô không muốn ở đây có camera hay gì đó, còn nếu có thì phải biết chỗ mà tránh đi.

@Sutler [1][2][3]



mèo méo meo
 
Top