Thời gian: Tanabata Festival
Địa điểm: [The World] Ω Milky Way River
"Tôi nghĩ Bit thuộc dạng introvert nặng. (⊙_☉)"
"Introvert hay extrovert đều như nhau, Bit đều có thể tham gia những cuộc phỏng vấn gửi đến mình như bình thường. Nhưng sau đó, anh ta sẽ cần không gian riêng để hồi năng lượng để tiếp tục. Cũng như thiết bị điện tử của anh, cụ thể hơn ở đây là điện thoại, khi chúng hết pin rồi thì sẽ cần sạc đầy lại mới có thể sử dụng tiếp."
Arcane từng thấy, introvert có đôi khi, đang nói chuyện chẳng hạn, bọn họ một lúc nào đó cũng sẽ zone out, và phải mất một lúc sau đó mới thấy bọn họ quay lại cuộc trò chuyện với mọi người. Extrovert thì có hơi ngược lại, dù ít hay nhiều, có lẽ là do vẻ bề ngoài và năng lượng tích cực mà bọn họ đem đến đối với người xung quanh mình đi. Nhưng nhìn chung, bọn họ đều cần thời gian để phục hồi cả. Giống như cách tóc trắng so sánh trước đó, điện thoại khi hết pin sẽ cần được sạc đầy.
"Nếu Bit cần máy tính của mình, anh có thể hiểu đó chính là nguồn sạc của anh ta."
Có nhiều cách riêng tùy theo mỗi người, không nhất thiết cứ phải nghỉ chút, nằm chút, mới được cho là phục hồi năng lượng.
"Sao người Nhật kỳ cục vậy? Ví dụ...inemuri đi? Tôi chưa bao giờ thấy việc ngủ gật trong giờ làm lại là chứng tỏ cho việc bạn rất chuyên tâm tới công việc."
"Anh cứ coi như, bọn họ đã thức đêm để làm việc của ngày hôm trước nên hôm sau mới như vậy đi. Hoặc là, đầu óc bọn họ chỉ đang lang thang đâu đó ở ban ngày thôi, khi cần đến, bọn họ vẫn có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào."
"Sao người ta có thể cưới cái gối ôm..."
"Có thể là sở thích thôi."
"Thế là đồng nghĩa với việc không thể thưởng cho người khác vì sự xuất sắc trong service được. Họ gọi nó là gì nhỉ? Omotenashi?"
"Omotenashi."
Cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ giống như mỗi kì phản biện đồ án của Arcane. Hẳn nhiên, không có kiểu thầy hỏi một câu trò đáp lại bằng một câu, hay có khi là mười câu để bảo vệ đồ án, mà cô ta sẽ phải đợi thầy hỏi hết, ghi lại những ý định sẽ trả lời trong một quyển sổ tay đem theo, rồi mới trả lời. Nếu phải nói xuất sắc hơn, thì như đàn anh của cô ta, chỉ cần nghe hỏi một lúc là có thể nhớ và nhảy số đáp lại được ngay.
"À, lúc ý tôi sực nhớ ra là mình đặt pizza, xong phải log out để trả tiền rồi lấy pizza. Ăn pizza thì không chơi game được nên tôi mở Netflix cày phim. Xong lúc log in vào lại thì tôi có thói quen chuẩn bị đồ giống nhau để phòng bị PK, nên quên mất luôn mình bị rớt đồ. ฅ^•ﻌ•^ฅ"
"Nghe giống như, anh đã quen với chuyện bị PK như thế này rồi?"
Đúng hơn có vẻ như ở The World, người ta rất thích làm PK đi chém giết người khác, bất kể là quen hay lạ, có lý do chính đáng hay làm thế chỉ để cho vui. Arcane chỉ nói và hỏi có thế, sau đó thì ăn phần takoyaki của mình trước khi nó mất đi vị ngon vì để nguội.
"Thế là cô gặp Haseo rồi hả? Thấy sao?"
"Giống một con mèo."
Arcane nói ngắn gọn trong bốn từ, sau khi cô ta ăn miếng bánh thứ ba của hộp. Không rõ tính cách của Haseo bây giờ gặp cô ta, và lúc mới gặp Asimov có khác gì nhau không, nhưng nếu câu trả lời không khác đâu, tính anh ta vốn dĩ là thế, thì cô ta lại tò mò bằng cách nào mà hai người này có thể trở thành bạn bè của nhau. Rồi chuyện gì sau đó khiến Haseo không còn coi Asimov là bạn nữa và ngược lại, những điều kiểu như vậy. Mà dù là gì, bọn họ vẫn coi người kia là bạn của mình, chỉ là theo cách khác thay vì nói ra ngoài miệng.
Tóc trắng nghĩ thế thôi, chứ không hỏi, đến lúc cần sẽ biết thôi.
"Tôi từng gặp một con mèo, mèo hoang thôi, lông đen tuyền."
Giống như bộ giáp của Haseo.
"Mặt mũi lúc nào trông cũng lầm lì khó ở."
Giống như nó hận cả thế giới ấy.
"Tôi phải mất một thời gian để có thể làm quen được nó."
Ban đầu còn bị thương, hẳn rồi. Kể cả khi mặc áo dài tay và cố gắng tiếp cận bằng những thức đồ yêu thích của loài mèo, thì khi thấy đối phương xuất hiện liền xù tợn lông lên, khè người, rồi thấy người tiến gần là cào cắn cấu xé đến chảy máu, nếu không sát trùng sớm cũng có thể để lại thành sẹo, lớn hay nhỏ, nông hay sâu, lồi hay lõm, đều phụ thuộc vào lực của nó.
"Khi quen được rồi tính khí sẽ dễ chịu hơn."
Mỗi lần thấy dù mặt vẫn khó ở lầm lì như giang hồ hận đời đấy, nhưng ít nhất đã chịu cho cô ta chạm vào.
"Haseo cũng giống như vậy."
Giống một con mèo, Arcane lặp lại.
"Ad astra."