Ω Milky Way River

Ultimate

Administrator
Staff member


HimHim

Dread




Milky Way River | ????.??.??

<<< Post trước

"Ừm, tui có ước rùi nà, trong đó chỉ cần một cái thành hiện thực là tui thấy thỏa mãn lắm~"

"Cô rất vui nhỉ?"

Dread cũng mừng khi thấy HimHim như thế. Mấy ngày này người ta treo lên cả trăm điều ước khiến chả biết bao nhiêu thành hiện thực, HimHim thì chỉ mong muốn có 1 cái thành hiện thực khiến anh cũng nghĩ cô có mấy điều ước nhỏ nhoi. HimHim nhỏ bé nhưng lượng fan của cô lại không nhỏ một chút nào. Giàu năng lượng và tràn đầy sức sống, cô gái nhỏ lúc nào cũng vui vẻ.

" Và có chứ! Được Admin của game đích thân dẫn đi tham quan thì còn gì tuyệt vời bằng!"

Dread hơi gật nhẹ, dẫn cô đi thăm quan thì cũng không phải vấn đề. Bản thân Dread là người code mấy trò chơi minigame trong khu vực này mà.

"Cơ mà trước đó chúng ta nên thay đồ cho có không khí chứ nhỉ? When in Rome, do as the Romans do!"

"...Đừng chụp ảnh lại nhé."

Dread gãi má, nhìn HimHim nháy mắt. Chiều cô vậy. Dread mở menu của Game Master, ấn một nút là chuyển sang bộ đồ yukata cùng với một cái mặt nạ cáo ở trên đầu. Anh dẫn cô đi ngang qua mấy cây cầu gỗ, để cô ngắm nhìn dòng sông ngân hà trôi lặng lẽ. Cô nhin thấy mấy con cá bơi lướt qua dưới chân mình. Đi ngang qua cái cây tre treo điều ước, Dread nhoẻn miệng cười khi thấy 1 điều ước ghi: Chúc ai đọc được cái này sẽ có một ngày thật tuyệt vời.

"Cô có muốn ăn gì không?"

Anh hỏi khi cả hai đi ngang qua một sạp bán đồ ăn, ở đây có Yakitori, Takoyaki, Mì soumen, bánh cá đậu đỏ, kẹo táo... Thơm điếc mũi. Dread dừng lại để HimHim lựa chọn món trước đã.


 


HimHim
Dread


Time: Event Tanabata
Location: Milky Way River


"...Đừng chụp ảnh lại nhé."



Mặc dù không cười như vậy, chắc thế, nhưng HimHim chỉ gật đầu trong lúc khóe miệng vẫn cong lên đầy hào hứng và lém lỉnh. Dào ui gì chứ cô cũng đâu phải người hay chụp chân dung đâu, điều khiến cô sinh viên vui hơn cả là trong một khung cảnh... luôn luôn phải có bóng dáng của con người trong đó để còn dạt dào cảm xúc.

Cái gì ta, là Tức cảnh sinh tình đó!

Và cuối cùng Dread cũng chuyển sang bộ đồ Yukata với mặt nạ cáo để cùng HimHim dạo chơi quanh sông Ngân hà. Bước chân của họ để lại tiếng cọt kẹt trên những chiếc cầu gỗ, ngoài ra cả không gian cũng tĩnh lặng không khác gì mặt nước kia. Có tiếng động khác, thì là mấy con cá thi thoảng trồi lên lọc bọc nhìn đám con người làm phiền chúng.

Rồi chợt nghĩ, HimHim cũng muốn thấy một khung cảnh tương tự như vậy ngoài đời thực. Đành rằng cái concept này là sản phẩm từ trí tưởng tượng của con người, là những chuỗi mã liên kết lại với nhau cùng với tài nguyên, texture và các khối hình ảnh pixel, nhưng chao ôi, hiện giờ HimHim thấy nó thật quá, chỉ muốn hét lên một tiếng đầy sảng khái và thoải mái thôi.

Mà dĩ nhiên cô sẽ không làm vậy, thay vào đó là vươn vai, hít một hơi thật sâu và nhún nhảy theo giai điệu một bài hát nào đó trong đầu.

Để trong ánh mắt, vẫn là bầu trời đầy sao kia...

"Cô có muốn ăn gì không?"

"Có chứ, Dread cũng ăn cùng tui nhé!"


Dread hỏi khi họ dừng lại ở khu vực bán đồ ăn. HimHim hí hửng quét một lượt từ sạp này sang sạp nọ, do cô đang đói thật hay là khứu giác ảo của cô cũng được họ tăng cường lên ở trong game vậy nhỉ? Mà có thế nào thì cũng phải thử hết, xem coi mùi vị nó có... đúng với thực tế hay không! Nên là HimHim cười toe toét bởi đồ ăn mà kéo tay cậu trai quản trị viên của The World luồn lách để đến quầy đầu tiên.



Mùa lễ hội bên Nhật người ta thường có một cái túi dây cầm tay nho nhỏ, nên giờ HimHim đang lôi nó ra và giơ tay hình chữ V lên trước.

"Tui lấy mỗi loại 2 thứ na!" Cô nói với người bán sạp Yakitori, là đồ que nướng. Thịt gà, thịt lợn, rồi có cả viên chiên? Họ xiên chúng lại với nhau, xen lẫn là cả củ và hành khiến mùi thơm từ vỉ nướng chỉ khiến bụng HimHim chỉ thiếu điều kêu ọt ẹt nữa là chuẩn combo. Cô dung dăng dung dẻ tay của Dread, mắt sáng như sao. "Dread không bị dị ứng hay gì chứ? Dù tui không chắc nếu dị ứng thì có ăn được mấy cái tín hiệu truyền lên não này không, hôm bữa tui thử đi ăn cá nướng xong vị giác hoạt động khá giống ngoài đời thật á, thành ra bữa tui còn định xẻo thịt mấy con sói trong dungeon để nướng thử hay gì đó cơ!"

Xong nụ cười của cô thành cái gì đó khá là thốn. "Rồi xong tui bị con sói ở trong quest nó đợp cho phát thế là đi gặp Tử Thần đúng nghĩa luôn!"



wc:
 

samir

Active member


Samir S. Stanley

vV2Rtkg.jpg
37.2ºC


Milky Way River | 2050

OqmXdrM.png
"Thật ra thì ... " Anh ngước nhìn những mảnh giấy có màu sắc sặc sỡ đang treo trên những cành cây kia " ... lễ hội này ở quê tôi vốn không phải để ước những gì cho bản thân mình kiểu như bây giờ. Vốn nó là những điều ước đơn giản để cầu khấn Orihime sẽ giúp họ khéo léo hơn trong công việc may vá, viết chữ đẹp cũng như mong muốn Hikoboshi sẽ mang đến cho họ những vụ mùa bội thu và sự thịnh vượng. Cũng chỉ là một chút tín ngưỡng và cũng là thứ để người ta tin vào thôi. Bản thân tôi không thực sự tin vào chuyện viết lên tờ giấy có thể thực hiện được điều ước của mình, mà tôi tin vào khả năng của bản thân."

Đó là lý do anh viết nhăng viết cuội vào tờ giấy treo lên cây, dù anh cũng không có ý xấu.

Nói xong thì mùi thơm từ phía các gian hàng ăn xông vào mũi anh. Dù không có cảm giác đói, thế nhưng khứu giác bị kích thích thế này thì anh cũng thấy thèm.

"Đây là game mà, nó chỉ ảnh hưởng đến một số giác quan thôi. Và t cũng không bị dị ứng với thứ gì, nên ăn thoải mái."

Trong khi anh bạn chọn Takoyaki, thì anh lại nhặt lấy hai cái bánh cá vị matcha và phomai, rồi đưa ra cho 37:

"Nếu đã từng ăn Takoyaki rồi thì anh cũng nên thử cái này đi. Ngon lắm đó. Có vị phomai và vị matcha này, anh thích chọn vị nào?"
@Kals

 

Kals

Member




FcMTLby.jpg
Samir

vV2Rtkg.jpg
37.2°C




Thời gian: 2050 post event Tanabata
Địa điểm: Milky Way River

Alliance.


"Ồ..."

37 nghe Samir nói, cũng nhìn về phía mấy cây tre treo thẻ lần nữa. Có vẻ theo thời gian và xã hội phát triển thì mong ước của con người cũng thay đổi, từ những thứ đơn giản trở thành phức tạp. Giống như quá trình lớn lên của một đứa trẻ, từ nhỏ đến trưởng thành, có lẽ đây là sự trưởng thành của xã hội chăng?

"Anh nghĩ, liệu có phải vì con người bắt đầu yêu cầu quá nhiều nên thần linh mới không đáp ứng không?"

37 không tin thần, nhưng biết đâu người khác tin. Khả năng đây cũng là câu trả lời cho bọn họ, khi mỗi lần nguyện ước không được hoàn thành thì lại than trách tại sao thần linh không lắng nghe.

Nhưng thôi.

"Tôi đùa thôi. Đúng là vẫn nên tin vào sự cố gắng của bản thân thì hơn."

Miếng takoyaki mà 37 chọn khá ngon, cắn vào có hơi nóng một chút, nhưng không tới nỗi bị bỏng. Hoặc đây là trong game nên thiết kế thực phẩm không gây bỏng được, anh không biết. 37 chỉ biết, nếu món nào tổ thiết kế cũng làm được như món takoyaki này thì anh sẵn sàng ăn hết cả lễ hội.

Dù sao cũng không no.

Samir đưa qua hai chiếc bánh cá, 37 nhìn cả hai, cân nhắc. Qúa khứ ùa về, có một lần ở ngoài đời thực anh qua nhà bạn ăn bánh ngọt, nó làm bánh gì đó phủ bột matcha. Vì cho bột matcha quá nhiều, 37 cắn một miếng mà sặc bột tới nửa tiếng. Từ đó anh không nhìn mặt matcha nữa. Hiện tại đang là trong game nhưng cứ nhìn matcha là ba mươi phút khụ khụ vì bột đó lại ùa về, vậy nên anh quyết định...

"Tôi lấy cái này đi."

Ăn vị phô mai thì không thể sai đi đâu được đúng không? 37 nghĩ. Rồi sau khi anh cắn một miếng bánh...

"Ô, cái này ăn ngon vậy, tên nó là gì thế?"

Người Nhật đúng biết cách sử dụng tốt nhất nguyên liệu trong tay mình.


mèo méo meo
 

Ultimate

Administrator
Staff member


HimHim

Dread




Milky Way River | ????.??.??

Nếu thiết bị ghi hình là mặt trời thì anh ta là mặt trăng, không bao giờ đội xuất hiện cùng một lúc. Nhìn cái điệu cười khoái trá của cô, Dread như con cá bị mắc vào lưới rồi, giờ chỉ biết chờ sự nhân từ của HimHim. Chàng trai nhìn cô gái vươn vai hít một hơi trên cầu gỗ, đàn cá bơi thoắt qua dưới chân cầu, trên đầu của cô thì có cái vòng halo phát sáng. HimHim nhún nhảy với nụ cười rạng rỡ, mỗi nhịp bước đi như hoa nảy mầm dưới đôi bàn chân nhỏ nhắn. Thế giới này tự nhiên có ý nghĩa nhiều hơn là những khối polygon được đắp texture, nếu nó có thể khiến cô gái thiên thần tóc đen cười lém lỉnh.

"Có chứ, Dread cũng ăn cùng tui nhé!"

"Ừm. Từ từ thôi..."

HimHim kéo Dread tọt đi qua cửa hàng, cười toe toét. Dread cũng phải bật cười khẽ khi được cô kéo đi. Cảm giác vui vẻ của HimHim như những viên đạn của khẩu súng sơn, bắn vào người ai là tô màu tươi tắn cho người đó. Cô khịt khịt mũi ngửi thử xem đồ ăn có giống thật không. Mùi thơm phức của bột bánh khiến cả Dread mê mẩn. Anh nhìn cô nàng nhỏ nhắn gọi mỗi thứ 2 suất, thịt xiên, mì soumen, takoyaki...Nếu là ngoài đời thì cả hai chắc chẳng bao giờ ăn hết chỗ này, nhưng đây là game. Ăn uống linh đình trong game hẳn là ước mơ của bao người nam thanh nữ tú. Đồ ăn dù heo thỳ hay không khi chúng ta có thể ăn thỏa thích. Dread dòm HimHim dung dăng dung dẻ tay mình, nghe cô hỏi thăm về việc bị dị ứng.

"Dread không bị dị ứng hay gì chứ? Dù tui không chắc nếu dị ứng thì có ăn được mấy cái tín hiệu truyền lên não này không, hôm bữa tui thử đi ăn cá nướng xong vị giác hoạt động khá giống ngoài đời thật á, thành ra bữa tui còn định xẻo thịt mấy con sói trong dungeon để nướng thử hay gì đó cơ!"

"Game không giả lập được cả việc dị ứng đâu. Dù kể cả thế, tôi cũng không dị ứng."

Dread nhoẻn miệng cười nhẹ với HimHim. Nghe cô kể cứ như cô định ăn thịt sói xem biết mùi vị thế nào nhưng quái vật trong dungeon khi ded là nó thành sương thành khói hết. Tất nhiên sói thì có rớt ít thịt, cái đuôi, quả tim ra nhưng mà nó là vật phẩm để mua đồ. Dread chưa bao giờ nghĩ HimHim sẽ ăn mấy thứ đó. Để thành streamer hẳn khó lắm. Không rõ ngày xưa cô có phải tự thiêu bản thân để có nổi 100 sub không? Ngồi xì xụp một tô mì cay cấp độ 7 hẳn là sẽ hút views lắm.

"Rồi xong tui bị con sói ở trong quest nó đợp cho phát thế là đi gặp Tử Thần đúng nghĩa luôn!"

"À, quest Red Riding Hood."

HimHim kể cho Dread như một nhà thám hiểm thực sự đang kể về những điều kì lạ ở một vùng đất mới. Trong Quest của cô, cô bị một con sói cạp một phát ở cổ, chỗ xương bả vai khiến máu chảy ra bê bết, như cô đang chơi mấy trò như kinh dị có yếu tố jump scare vậy. Trên bàn của hai người lúc này chình ình một đống đồ ăn mà ngoài đời Himmel Blau sẽ chả bao giờ ăn hết. Mì Soumen mềm, sợi mì dai, ngọt dịu. Bánh đậu đỏ thơm phức, Teriyaki béo ngậy.

"Làm Streamer phải lúc nào cũng vui vẻ nhỉ?"

Dread thổi một miếng takoyaki, nhìn sâu vào mắt HimHim, để thấy cả trời sao phản chiếu trong ánh mắt cô.

HimHim unlock Rank 2 với Dread


 

samir

Active member


Samir S. Stanley

Crea


Milky Way River | 2050

OqmXdrM.png
Nhìn cái "cục" được xoắn lại trên đôi đũa của cậu ta, anh nhắm mắt nghiêng đầu bất lực. Thật ra bảo cậu ta tập cũng khó, vì dùng cái này phải thường xuyên thì mới quen tay, sử dụng mới nhuần nhuyễn được.

"Nếu cậu tập quen cách dùng đũa, thì có thể dùng để gắp mọi món được. Nó có thể sử dụng thay cho kẹp hoặc nĩa đó. Cá nhân tôi nghĩ nó tiện lợi hơn nĩa khá nhiều. Dù ..... ờm ... trông dùng dao nĩa thì lịch sự và sang trọng hơn somehow."

Khả năng cao là cái món bánh xèo kia cậu ta cũng không tự ăn được, nên trước khi lấy nó từ quầy, anh liền lấy thêm một đôi nữa để còn xắn chiếc bánh ra cho cậu ta.

"Cái này, ăn làm sao. Đây? Cứ ăn từ trên, xuống, là được?"

Anh cười không đáp. Ngón tay anh khéo léo sử dụng chiếc đũa xắn chiếc bánh kia làm sáu phần, rồi vun hành lại cho từng miếng để có cảm giác đều nhau.

"Đó, như vậy là được rồi. Bánh hành thì phải ăn một miếng bánh kèm với hành thì mới ngon được. Đừng quên ăn kèm cả lòng đỏ trứng nữa." Vừa nói anh lại vừa trộn trứng lòng đào với hành cho hai miếng "Giờ nếu có thể cậu gắp lên thì sẽ tốt hơn, hoặc xiên vào rồi ăn cũng được."

@Crea

 

Crea

Active member



Milky Way River. Tanabata Event
"It takes two to make a crowd."



"Dao nĩa, trông như. Quý tộc ấy. Ừm, ăn rất, sang trọng. Rất là có, phong cách. Tôi muốn, làm một ác quỷ, có phong cách cơ."

Crea miệng thì nói vậy nhưng thực ra chỉ đang cố tìm lý do để đánh lạc hướng Samir khỏi việc dùng đũa này thôi, vì lý do chủ yếu vẫn là cậu ta không cảm thấy cái thứ này tiện lợi ở chỗ nào hết... Không rõ dùng quen rồi thì có khác không, nhưng hiện tại Crea thấy dùng nĩa còn dễ dàng hơn gấp trăm lần.

Cậu trai trầm mặc nhìn đôi đũa trên tay mình, sau đó thấy Samir nhận phần bánh xèo kia, lại kèm theo đũa, vậy là nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. Thanh niên tóc đen sau đó khéo léo dùng đũa tách chiếc bánh xèo ra làm sáu phần, trông chuyên nghiệp vô cùng, thế là lại khiến Crea mở to mắt.

"Samir, tách bánh ra. Mà không bị nát sao?"

Vì thiếu niên nghĩ chỉ cần cậu dùng đũa thọc ngoáy cái bánh thì bảo đảm nó sẽ thành một đống hổ lốn ngay. Người bên cạnh cậu thì lại không như thế, trông thế nào cũng là dân dùng đũa chuyên nghiệp.

"Giờ nếu có thể cậu gắp lên thì sẽ tốt hơn, hoặc xiên vào rồi ăn cũng được."

"Ừm..."

Crea nhìn cái bánh, sau đó nhìn Samir, biểu cảm căng thẳng vcl, cuối cùng sau ba giây thì quyết định cầm hai chiếc đũa xiên thẳng vào miếng bánh rồi đưa lên miệng gặm.

Ừm ừm ừm...

"... Ngon quá!!"

Thiếu niên tóc đen vui vẻ đáp, mắt sáng lấp lánh.

"Tôi, có thể, ăn đồ ăn Nhật Bản. Cả ngày, đó!!!"

Rõ là trông cậu ta đang vui vcl, vì Crea vừa nói vừa thò đũa sang miếng bánh có trứng lòng đào kế tiếp. Vừa có vị hành lại vừa thơm mùi bánh nướng, chưa kể trứng lòng đào làm sốt cũng khá ổn áp, chung là một cảm giác vô cùng hài hòa mà cậu siêu thích.



@samir
 

Cải

Active member


Arcane


Asimov


Thời gian: Tanabata Festival
Địa điểm: [The World] Ω Milky Way River





yB58U4e.jpg


"Tôi cũng không phải stalker, biết có thế thôi. Anh ta không có social media, chắc tại developer toàn đứa ít tiếp xúc á. ಠ_ಠ"

"Cũng có thể là vấn đề bảo mật thông tin thôi."

Hoặc chỉ đơn giản là để tránh đi sự phiền toái.

Trên mạng xã hội có người này người kia. Có người thích chụp ảnh bản thân, nơi họ sống, thứ họ ăn, công việc họ làm, cả những thông tin về họ, đăng lên tài khoản trên bất kì đâu và chia sẻ chúng với những người thân quen hay lạ lẫm của phương xa, chẳng hạn. Nhưng cũng sẽ có những người, thông tin họ chia sẻ có lẽ chỉ dừng ở trên đầu ngón một bên tay, mặt không để lộ, và ngay đến giọng nói của chính mình còn cảm thấy bất an kia. Còn tại sao cô ta lại nói câu như thế, cứ coi như là trước đó từng tìm hiểu qua đi, dù không nhiều bằng số sách phiên bản giới hạn cô ta săn đem về và để trên kệ tủ của mình đi.

"Cô ăn kẹo táo không? Takoyaki? Ramen? Tôi thì kẹo táo."

"Takoyaki, cảm ơn anh."

Ăn mặn trước rồi thêm chút ngọt, sau đó ăn thêm đồ mặn sẽ được nhiều hơn mà không cảm thấy bị ngấy, trừ phi Asimov có cái bụng không đáy. Cô ta nói thêm câu đó, rồi khẽ gật đầu và đưa hai tay nhận lấy hộp takoyaki nóng hổi từ tay chủ quầy.

5ggsOpj.jpg

"Cô có biết nhiều về Nhật không?"

"Còn tùy vào điều anh muốn biết là gì."

Arcane đáp lại, một tay cẩn thận đỡ đáy hộp, tay còn lại dùng chiếc tăm nhỏ được đặt bên cạnh chọt thử lớp vỏ bên ngoài của takoyaki, giống như muốn kiểm tra độ giòn lớp vỏ những chiếc bánh tròn nhỏ xinh đó có đủ như ở ngoài đời thật hay không.

Về trang phục thì có lẽ cô ta không rành, ít nhất là phân biệt giữa sự khác nhau trên họa tiết của yukata và kimono, cả cách mặc chúng như thế nào, thắt obi ra sao, có đọc tài liệu cũng chỉ là lý thuyết, và trong The World, chỉ cần vài thao tác là có thể thay đổi được trang phục, giống như trong The Sims nhân vật mở tủ, xoay người như lốc xoáy, thế là sang đồ khác. Còn về văn hóa hay những thứ khác nữa... Không nhiều lắm, nhưng chắc vừa đủ để dùng.

"Ý tôi là để làm event này thì chắc C.C Corp phải nghiên cứu chút ít về văn hóa Nhật? Tôi từng đi Nhật một lần và đi ăn ở nhà hàng, để lại tiền tips, xong nhân viên còn đuổi theo trả lại cho tôi. Tôi là người Mỹ."

"Vì tipping ở Nhật thường sẽ bị coi là hành vi thô lỗ, trong một số trường hợp, nó còn là sự xúc phạm nữa."

Tóc trắng giải thích. Còn chuyện C.C Corp có nghiên cứu hay không về văn hóa Nhật để có thể tổ chức sự kiện như thế này cho người chơi, hay chuyện đi Nhật lần nào hay chưa, về phía của cô ta, Arcane không nói gì nhiều thêm, bởi có lẽ, cái thời ra riêng mới đi tìm nhà trọ để ở, sinh viên nghèo thì làm gì có tiền đi du lịch, và việc trao đổi sinh viên giữa trường này và trường kia đôi khi không phải là cứ đăng ký là được ngay.

"À."

Arcane giống như vừa nhớ ra điều gì đó, tay cầm chiếc tăm xiên miếng bánh đầu tiên của hộp takoyaki vừa đưa lên thì lại đặt xuống vị trí cũ trong hộp, và Asimov thấy phía bên mình hiển thị bảng thông báo, Người chơi Arcane muốn trade item với bạn, đồng ý hay từ chối? sau khi trông cô ta làm vài thao tác trước đó.

"Đồ của anh." Cô ta nói. "Lần trước tôi về Mac Anu định đem trả thì anh lại offline mất rồi. Tuy giờ không đúng lúc lắm, nhưng trả đồ cho chủ của nó vẫn là tốt hơn cầm mãi như thế."




"Ad astra."



@Ultimate
 

Kals

Member




qY7pWtX.png
Crea

vV2Rtkg.jpg
Glenn




Thời gian: 2050 post event Tanabata
Địa điểm: Milky Way River

Making a wish.


Toàn đồ ngọt... Đậm chất Crea, nhỉ. Đúng khẩu vị của trẻ c- à thôi. Ít ra thì đúng như cậu nói, họ đang chơi game thôi, ăn gì chẳng được. Có điều...

"Vậy thử cơm với đậu đỏ trước đi, hoặc bánh bột nhân kem. Chúng có tên gọi riêng không, kiểu như takoyaki hay gì đó? Cậu nghĩ trong event lần này họ có bán món đó không?"

Nếu không có thì tiếc thật đấy. 37 nghĩ, có cách nào đặt đồ ăn làm riêng trong game được không nhỉ.

@Crea



mèo méo meo
 

Crea

Active member



Milky Way River. Tanabata Event
"Wishes."



"Ừm... Hình như, tên là mochi. Thì phải. Mochi, chắc có bán đó. Tôi nghĩ, nó dù gì. Cũng chỉ là đồ, ngọt bình thường. Thôi. Đi một chút, chắc sẽ thấy?"

Ít ra theo Crea nhớ là thế. Mochi thì hình như trong siêu thị cũng có bán, loại bánh công nghiệp ăn cho đỡ buồn chứ không phải món gì cao xa hay có vị đặc trưng của đất nước hoa anh đào, nhưng như thế cũng đủ chứng tỏ nó không phải hàng độc lạ exclusive gì gì đó chỉ bán vào dịp lễ. Cơm đậu đỏ thì...

"Cơm, đậu đỏ. Tôi không biết, có tên riêng. Hay bán đại trà, không. Vì, ừm, tôi chỉ, mới ăn một lần. Cái đó, vào sinh nhật. Kiểu, cơm đậu đỏ, nhà làm, mừng sinh nhật. Theo phong cách, Nhật Bản, ấy."

Crea nói đến đây thì mắt trái hơi giật một chút, rõ ràng là lại đang flashback cái gì đấy rồi.

"37, muốn ăn thử cơm, đậu đỏ không? Ta có thể, đi tìm xem, ở đây có không."

Theo logic bình thường thì chắc là không, nhưng bọn họ đang ở trong game, thế nên ai biết được. Khéo nhà sản xuất cũng có tâm design ra mấy món mà ở lễ hội thông thường sẽ không ai bán.



@Kals
 


HimHim
Dread


Time: Event Tanabata
Location: Milky Way River


"À, quest Red Riding Hood."

"Đúng rồi, chính nó đấy!"
HimHim gật gù, nghĩ tới cái áo khoác màu đỏ trong inventory của mình rồi hào hứng khi đồ ăn của họ bắt đầu được dọn ra bàn. "Còn cái quest hợp đồng với thần chết chắc tui làm sau, mới nhận thôi chứ chưa đụng vô gì luôn."

Vì lần đó Solo đã đủ chết lên chết xuống, giờ mà còn phải uýnh boss nữa thì HimHim chỉ biết mếu máo với RNG. Nghĩ lại việc con Decoy cứ được một hai bước là cô lại phải hồi máu, rồi tính toán sao cho chi li... Ừ thì xài não cũng vui, nhưng cái việc tim cô chỉ muốn rớt khỏi lồng ngực mỗi lần tính dam nó không ổn tẹo nào cả...

Xong thành ra HimHim cứ nghĩ hệ thống RNG của The World đang kì thị cô luôn! Có nên nói cho Dread về việc đó không nhỉ? Dù theo như những gì hiện giờ thấy thì khả năng cao cô sẽ bị Dread cười thì đúng hơn.

Mà chắc chắn sẽ là một nụ cười kín đáo. HimHim có để ý chứ, thi thoảng thấy khoé môi đối phương cong lên là cô thấy tự hào lắm. Đem được niềm vui cho người khác bằng sự hiện diện của mình... nó khiến cô có cảm giác làm được cái gì đó cho ngày của họ có thêm màu sắc.

"Làm Streamer phải lúc nào cũng vui vẻ nhỉ?"

"Không hề nhá!"


Cô gái tóc đen đáp ngay tắc lự với một vẻ tự tin. Dread hỏi câu đó khiến HimHim nhớ về những lần cô nhìn những thứ checklist cho asset và đồ stream khác mà bản thân làm rồi chỉ biết buông một lời thở dài nhẹ. Tham công tiếc việc, miệng kêu healthy nhưng thực tế thì lịch sinh hoạt hơi loạn xí ngầu cả lên... Fan của cô hoàn toàn biết chứ, xong họ cũng quạu quá trời luôn!

"Dù là công việc hay làm điều mình thích thì không phải lúc nào chúng ta cũng cười được, cái này thì hiển nhiên rùi há? Tui cũng vậy, bạn tui mấy đứa bên khoa khác cũng thế, giáo viên của tui cũng thế, đàn anh hồi tui làm bán thời gian ở tiệm cũng thế... thậm trí cả Dread cũng thế, tui dám cá luôn!"

HimHim dùng đũa đang ăn mì chọc luôn vào một cái takoyaki rồi hướng nó về phía Dread.

"Tui nói lan man ra tận mấy cái đó chỉ là để muốn nói làm streamer cũng y hệt dị thôi, chỉ khác chút xíu là nó gần gũi hơn với người xem chút." Cắn một miếng, HimHim nhai nó trong lúc dùng tay còn lại che miệng lịch sự, nuốt xuống rồi mới tiếp lời. "Nếu là trên phương diện streamer thì tùy xem bản thân muốn đưa tới cái gì và thể hiện cái gì tới người xem. Còn cá nhân thì... tui muốn khiến chính mình và mọi người cười thôi."

Xong HimHim cười toe toét, hai tay làm fingergun chĩa vào người đối diện. "Thế giới có quá nhiều thứ cần phải u sầu lo nghĩ rồi, phải thoải mái cười cho đã để còn tiếp tục vật lộn chứ~"

Xong HimHim giật mình, lướt tay mute luôn chế độ record rồi mới hồi hộp nhìn chàng trai đối diện. Trong mắt cô giờ còn mỗi Dread cùng chiếc mặt nạ cáo.

"Và Dread thì sao? Công việc hiện giờ là quản trị viên nè, khi không còn trong thế giới mà Dread cùng đồng nghiệp tạo ra để mở mắt về với thực tế của chúng ta thì làm gì? Chia sẻ tui nghe với."





wc:
 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member

Asimov

Arcane


Ω Milky Way River | 2050.??.??


"Cũng có thể là vấn đề bảo mật thông tin thôi."

"Tôi nghĩ Bit thuộc dạng introvert nặng. (⊙_☉)"

Asimov tin là mấy đứa thích chơi game đều có ít nhiều phần introvert trong người. Thậm chí còn là dev thì còn là introvert nhiều hơn nữa. Kiểu cả ngày ngồi code lên code xuống, dán mắt vào màn hình. Thử tưởng tượng một người dành 60-70 tiếng một tuần để làm game mà còn phỏng vấn để PR game của bản thân nữa. Bit kiểu như là một gamer đích thực, chỉ thích chơi game và làm game. Theo bài phỏng vấn, Bit trả lời: Có người sống cần oxy, nước uống và thức ăn còn tôi sống cần cái máy tính của mình. Lúc này thì Arcane gọi Takoyaki ra để ăn. Asimov nhìn Arcane rồi tự hỏi sao không xõa, có béo được trong game đâu, anh gọi thêm 1 suất mì soumen nữa.

"Takoyaki, cảm ơn anh."

Takoyaki ở đâu thì cũng là bánh nướng ăn nhẹ có hình cầu làm bằng bột mì với nhân bạch tuộc, nhưng nước sốt ở đây thì khác. Độ giòn của bánh cũng như mấy loại takoyaki mà cô hay ăn ở ngoài, nhưng sốt ở đây thì có mùi thơm, ngọt dịu, chua chua, mằn mặn. Có vẻ là sốt Takoyaki của The World được làm từ Sốt Worcestershire, nước chấm Mentsuyu, đường và ketchup được pha lẫn với nhau.

"Còn tùy vào điều anh muốn biết là gì."

"Sao người Nhật kỳ cục vậy? Ví dụ...inemuri đi? Tôi chưa bao giờ thấy việc ngủ gật trong giờ làm lại là chứng tỏ cho việc bạn rất chuyên tâm tới công việc. Sao người ta có thể cưới cái gối ôm... Kiểu có cái cứ có cái gì thấy lạ ở Nhật là tôi hỏi hướng dẫn viên du lịch khi đó. Nhận đc câu trả lời là: Never nuke a country twice"

Ở hầu hết các quốc gia, ngủ tại nơi công sở không chỉ là hành vi đáng xấu hổ mà còn có thể khiến bạn mất việc như chơi. Nhưng tại Nhật Bản, ngủ tại công sở là một điều khá phổ biến và được xã hội chấp nhận. Trong thực tế, ngủ gục lại là dấu hiệu tích cực cho thấy cá nhân đó đã nỗ lực hết mình trong công việc. Rồi còn chuyện người Nhật kỳ lạ như thế nào trong các chuyện khác, kể hết ra chắc là tới tận thất tịch năm sau.

"Vì tipping ở Nhật thường sẽ bị coi là hành vi thô lỗ, trong một số trường hợp, nó còn là sự xúc phạm nữa."

"Thế là đồng nghĩa với việc không thể thưởng cho người khác vì sự xuất sắc trong service được. Họ gọi nó là gì nhỉ? Omotenashi?"

Người Nhật rất xuất sắc trong công tác phục vụ và Asimov học được từ omotenashi ở Nhật, có nghĩa là phục vụ đến từ trái tim. Cá nhân hóa trải nghiệm của khách hàng. Asimov kể lại cho Arcane với giọng hào hứng khi cô lôi cái đồ của anh ra thì anh cũng hơi xấu hổ.

"Đồ của anh. Lần trước tôi về Mac Anu định đem trả thì anh lại offline mất rồi. Tuy giờ không đúng lúc lắm, nhưng trả đồ cho chủ của nó vẫn là tốt hơn cầm mãi như thế."

"À, lúc ý tôi sực nhớ ra là mình đặt pizza, xong phải log out để trả tiền rồi lấy pizza. Ăn pizza thì không chơi game được nên tôi mở Netflix cày phim. Xong lúc log in vào lại thì tôi có thói quen chuẩn bị đồ giống nhau để phòng bị PK, nên quên mất luôn mình bị rớt đồ. ฅ^•ﻌ•^ฅ"

Asimov kể cho Arcane là anh ta kiểu có một tiếng rảnh cũng sẽ cố vào The World chơi, đặt một cái pizza, người ta làm trong 45 phút hoặc một tiếng thì anh ta sẽ log in vào game, làm cái quest ngay chứ không chờ. Nhận được đồ, Asimov cám ơn Arcane, anh chàng xì xụp bát mì soumen, hỏi cô gái:

"Thế là cô gặp Haseo rồi hả? Thấy sao?"



 

Ultimate

Administrator
Staff member


HimHim

Dread




Milky Way River | ????.??.??

"Còn cái quest hợp đồng với thần chết chắc tui làm sau, mới nhận thôi chứ chưa đụng vô gì luôn."

"Cố lên nhé."

Dread hơi ngước mắt suy nghĩ về những nhiệm vụ Dark Knight. Đi chiến đấu với một Dark Knight, HimHim sẽ nhận được sự trợ giúp từ những người chơi khác cũng có giao kèo với thần chết. Hệ thống sẽ cặp cô với một người chơi ngẫu nhiên khác, giống như Assitant Summoning nhưng khác là những người chơi này có thể có cấp độ rất cao, miễn là từng gặp NPC: Death thì sẽ có thể giúp cô được. Nghe có vẻ cô giống người chơi solo, Steam Gunner solo được với việc đẩy Decoy lên phía trước và bắn tỉa phía sau, mỗi tội class này có nhiều kỹ năng hỗ trợ và hồi phục nên đi buff cho cái hình nhân thế mạng nghe có vẻ hơi buồn. Dread nghĩ cô là streamer, sẽ phải có nhiều muốn người chơi với cô.

"Dù là công việc hay làm điều mình thích thì không phải lúc nào chúng ta cũng cười được, cái này thì hiển nhiên rùi há? Tui cũng vậy, bạn tui mấy đứa bên khoa khác cũng thế, giáo viên của tui cũng thế, đàn anh hồi tui làm bán thời gian ở tiệm cũng thế... thậm trí cả Dread cũng thế, tui dám cá luôn!"

"Cô có nhiều năng lượng tích cực lắm. Tôi nghĩ đã lên stream thì khó mà buồn được. Tôi thường ít giao tiếp, ngồi nhìn máy tính cả ngày nên cảm xúc... ổn định"

Kiểu tràn hết cả ra ngoài. Dread biết cô thể nào cũng có lúc buồn thôi, nhưng nếu là streamer thì cô thường sẽ phải nén chúng lại, không ảnh hưởng tới lịch stream, nếu không thì chất lượng buổi stream sẽ không được tốt. Tự nhiên anh thấy cô xiên một viên Takoyaki hướng về phía Dread. Anh ngập ngừng rồi cắn một lần hết cả viên, như sợ có người khác thấy.

"Nếu là trên phương diện streamer thì tùy xem bản thân muốn đưa tới cái gì và thể hiện cái gì tới người xem. Còn cá nhân thì... tui muốn khiến chính mình và mọi người cười thôi."

Không rõ là do nhai viên Takoyaki hay là Dread nhoẻn miệng cười khi nghe thấy HimHim nói thế.

Thế giới có quá nhiều thứ cần phải u sầu lo nghĩ rồi, phải thoải mái cười cho đã để còn tiếp tục vật lộn chứ~"

"Ừ."

Nhìn cô fingergun mình, Dread tự xiên thêm một viên Takoyaki nữa, ăn thêm cả mì soumen luôn. Cô thấy anh chàng hơi ngoảnh đầu qua chỗ khác khi đang nhai, nhìn dòng người qua đường rồi liếc nhẹ về phía HimHim trước khi lại ngoảnh vội đi khi thấy cô để ý.

"Và Dread thì sao? Công việc hiện giờ là quản trị viên nè, khi không còn trong thế giới mà Dread cùng đồng nghiệp tạo ra để mở mắt về với thực tế của chúng ta thì làm gì? Chia sẻ tui nghe với."

"Tôi...hm... tôi tẻ nhạt lắm. Tôi cũng ở 1 mình, thường chơi piano nếu phải rời khỏi máy tính, cũng có thể đọc sách hoăc tưới cây. Nhưng hiếm khi có lúc nào tôi rảnh. Làm Game Master, thấy nhiều sự tiêu cực của con người lắm.... Nhưng nếu tôi không làm, sẽ không có ai làm cả. Dù có phải làm 60 tiếng/tuần thì tôi cũng không ngại...

Lúc gặp nhau lần đầu, chính mắt HimHim đã nhìn thấy một khi còn mạng internet thì toxic hay hater lúc nào cũng xuất hiện ở đó. Trong thoáng chốc, cô nhìn thấy Dread thở dài. Có lẽ anh có vẻ cũng không quen việc phải nói chuyện nhiều thế này. Con người Dread có lẽ cũng thuộc dạng khó giao tiếp. Hoăc là anh nghĩ rất kỹ những từ mình định nói ra. Chàng trai quay lại nhìn HimHim, Dread chậm rãi nói:

"Nhưng mà... my world is The World"

Hãy học cách yêu công việc của mình.

"Cô có thể giúp người khác cười bằng cách stream, tôi nghĩ mình cũng nên cố gắng để cô làm việc đó dễ dàng hơn."

HimHim unlock Rank 3 với Dread



 

Kals

Member




azkcaUe.png
Carneliane

1pCI0vi.jpg
37.2ºC



Thời gian: Tabanacostarica event
Địa điểm: Cầu ô thước

When the sky is clear


“Anh có biết khi một người con trai muốn gọi một cô gái bằng một cái tên riêng biệt, là ý nghĩa gì không vậy?”

Anh biết hay không thực ra cũng không quan trọng, quan trọng là cô gái hiểu như thế nào. 37 giải thích.

"Là có ý nghĩa gì? Anh thấy tên Liane rất đặc biệt, hợp với em."

Như cá bơi trong nước, chim bay trên trời, 37 cảm thấy cách gọi Liane hợp với cô gái hơn nên anh gọi. Người khác thế nào anh không biết, mà dù có biết cũng không để tâm. 37 chưa từng là người khác. Anh từng muốn như người khác, nhưng đây là The World, nên 37 chỉ là chính mình thôi.

Cô gái nói về chuyện event, rằng nếu anh tìm thấy người mình muốn tìm rồi thì... không phải nên dành thời gian cho người đó sao. 37 nghĩ, phải rồi, tìm được người đó rồi thì nên dành thời gian cho họ, nhưng sao cô biết anh chưa làm vậy chứ. Dành thời gian với người đó, trò chuyện với người đó,...

Anh nhìn về phía cô gái. Sóng nước loang loáng, sau lưng tràn ngập ánh đèn, ánh sáng của lễ hội làm sáng rực cả một vùng sông. Họ mới bước qua cầu ô thước bằng gỗ, trời đêm còn thăm thẳm. Có lẽ tiếng chuông reo dọc con đường khiến anh nghe nhầm, tiếng lá trúc xào xạc theo gió, hạ xuống mỗi khi có người treo điều ước lên, cả những thanh âm náo nhiệt của người dự lễ, tất thảy khiến anh đã hiểu nhầm lời nguyện cầu của nàng Orihime.

"...37, ừm, nếu em nói em cảm giác mình đã biết anh cả ngàn năm rồi, anh có tin không?"

Một lần nữa, anh có tin hay không thực ra cũng không quan trọng. Quan trọng là Liane tin thế nào.

37 nhìn biểu cảm nghiêm túc của cô, cũng nghiêm túc mà đáp lại.

"Anh không có ký ức của ngàn năm, cũng không biết làm sao để nhớ được. Nhưng mà, nếu thật sự em biết anh từ ngàn năm trước thì..."

"... rất vui khi được gặp lại em."

Anh vừa nói dứt câu thì phía khu phố du lịch rộn lên tiếng pháo bông, cả tiếng cười ồn ào nữa. Có vẻ như bên đó có vài hàng quán bắt đầu mở sự kiện nhỏ để thúc đẩy kinh doanh. 37 cười cười, bảo với Liane.

"Em muốn qua bên kia không, hình như mới có sự kiện, náo nhiệt đấy."



mèo méo meo
 

samir

Active member


Samir S. Stanley

Carneliane


Milky Way River | 2050

OqmXdrM.png
"Giữ lại đạn để làm kỉ niệm? Anh cũng kì lạ thật đó."

"Và cô cũng không phải người đầu tiên nói câu đó."Anh cười và nói như thể đó là một sự thật hiển nhiên. "Tôi thường giữ những vật mà cũng chẳng ai nghĩ đến chuyện giữ nó, và cũng không rõ tại sao lại giữ nó nữa."

Trong giây lát anh bất chợt nhìn xuống như hoài niệm chuyện gì đó, rồi lại trở về khuôn mặt lúc bình thường.

"À xin lỗi, tại cũng không ít người hỏi tôi như vậy. Nhưng cô là người đầu tiên tôi hỏi đó. Có lẽ tôi cũng bị ảnh hưởng một chút bởi cái truyền thuyết của lễ hội này."

Anh vừa nói, miệng cười mỉm, vừa nhìn thẳng vào đôi mắt xanh kia. Rồi anh cúi mình xuống một chút, đưa tay ra đằng trước

"Vậy hãy cùng tôi vượt qua nó được chứ? Tôi có thể vượt qua ngàn con sông hay quầy đồ ăn kia nhưng không thể vượt một mình được, tôi cần có người đồng hành cùng tôi. Cô có giúp tôi không?"

Anh nghiêng đầu cười tinh nghịch quay sang nhìn về phía mấy quầy đồ ăn đang chật ních người kia, rồi quay sang nhìn cô gái:

"Tôi cũng khá rành về mấy món bên đó, tôi có thể giới thiệu một ít cho cô".
@Kolulu

 

samir

Active member


Samir S. Stanley

vV2Rtkg.jpg
37.2ºC


Milky Way River | 2050

OqmXdrM.png
- "Anh nghĩ, liệu có phải vì con người bắt đầu yêu cầu quá nhiều nên thần linh mới không đáp ứng không?"
- Anh nghĩ vậy sao? Chắc cũng có thể đó. Nhưng dù sao thì cũng chẳng thể nào đáp ứng được, vì dù có tồn tại hay không, nếu như thần linh đáp ứng hết những yêu cầu của loài người thì không phải sẽ khiến loại người diệt vong vì sự tham lam và lười biếng của bản thân sao.
- "Tôi đùa thôi. Đúng là vẫn nên tin vào sự cố gắng của bản thân thì hơn."
- Tôi cảm thấy chuyện hơi nghiêm túc mất rồi. Tôi nghĩ chúng ta nên tập trung vào những món ăn kia chứ không nên nói chuyện nghiêm túc thêm nữa. Ra chỗ cái quầy người ta đang dùng xiên gẩy gẩy những cái bánh hình tròn kia nào.
.
.
.
Bình thường có người sẽ ăn cả miếng takoyaki, hoặc có người sẽ gỡ ra để bớt nóng đi. Riêng anh anh thích cho cả miếng vào miệng. Miếng tako nóng hổi, cho thẳng vào miệng, rồi cảm nhận vị ngon lan toả trong khoang miệng cùng sức nóng để rồi kể cả khi nuốt xuống dạ dày, nó đọng lại ở hai gò má vị và đầu lưỡi vị ngọt, bùi, béo ngậy. Sau khi xuống đến dạ dày, nó lại tiếp tục lan toả hơi ấm đến khắp cơ thể. Đó là lý do thời điểm ăn tako mà anh thích nhất là vào mùa đông. Khi mà băng tuyết che phủ mọi thứ thì viên takoyaki như một con bạch tuộc lửa, sẽ đánh bay cái lạnh, mang lại hơi ấm cho cơ thể. Cái cảm giác rân rân khi đang lạnh, lại có thứ gì đó làm nóng từ bên trong, thật là thích.

"Ô, cái này ăn ngon vậy, tên nó là gì thế?"

"Taiyaki. Vị nguyên bản của nó là nhân đậu đỏ. Nhưng thú thật thì tôi lại không thích vị nguyên bản đó lắm, mà lại thích mấy vị phá cách kiểu này. Anh có muốn thử vị đậu đỏ không? À mà nghe đồn ăn đậu đỏ vào hôm nay thì năm sau sẽ có người yêu đó, nếu anh còn đang độc thân."
@Kals

 

Cải

Active member


Arcane


Crea


Thời gian: Tanabata Festival
Địa điểm: [The World] Ω Milky Way River





yB58U4e.jpg


"Được, chứ. Nếu như cô Arcane, không ngại. Ừm, tôi là, Exiled Hunter ấy. Còn, cô?"

"Exiled Hunter ngầu lắm đấy."

Arcane nói, như đúng rồi, vì cô ta đã chung party với Exiled Hunter bao giờ, nhưng nghe giới thiệu qua về class, thêm cả câu chuyện quen một người có hiểu biết về súng ống, cuộc hội thoại dài và có thể nói được nhiều nhất giữa hai người bọn họ thay vì người nói người ừ hử, cũng là liên quan đến những khẩu súng như Tommy Gun, Pistol, Sniper Rifle,... thì đúng rồi, Exiled Hunter ngầu đấy.

"Tôi là Adept Rogue."

Arcane tay gạt nhẹ màn hình làm thao tác mở giao diện và gửi Member Address sang cho cậu trai nhỏ, tiếp lời. Một trong hai hệ class khó của The World, nghe đồn thế, nhưng cô ta không nói, chỉ thay bằng một câu nói khác, có lẽ là một lời bông đùa (?) giữa những người cùng class với nhau đi.

"Class của tôi có thể là Jack of all Trades." Theo như lời mô tả về class lúc người chơi đăng kí, kèm theo mấy câu đại loại như nhanh hơn sát thủ, mạnh hơn đấu sĩ, đến bậc cuối còn nghe phong thanh có thể đổi đa vũ khí trong một trận đấu. Ngầu bá cháy và xịn sò đấy, nhưng cú lừa cả thôi. "Hoặc cũng có thể là, A Newbies first Mistake."

Nghe văn vẻ là thế, nhưng nói thô ra theo thuật ngữ gamer chỉ có pro và noob, và hacker, như một số game cô ta từng chơi, nhưng chắc không đến mức đấy, abuse bug thì có thể. Còn nếu hỏi Arcane thuộc hệ người chơi nào, cô ta chỉ là yolo-er. Đôi khi có tính toán, một chút thôi, nhưng nếu vào trận mà không theo như dự tính vì nhiều nguyên do mà ở đây là RNG, chẳng hạn, thì phải tùy cơ ứng biến. Đi mình là thế, đi với đồng đội sẽ khác, cẩn thận hơn chút, có lẽ vậy sẽ đỡ trở thành gánh nặng.

Có lẽ.

"Ừm, tôi cũng bị. Rắn cắn. Sau đó thì, đồng đội bỏ tôi lại, mà lên thuyền, đi mất rồi... Tôi, đi đến đây một mình, xong gặp bạn. Mỗi tội bạn đó, thì..."

Mái đầu trắng hơi nghiêng nhìn Crea, đúng hơn là nhìn tâm trạng thể hiện trên mặt của cậu trai nhỏ. Trải nghiệm không được tốt lắm nhỉ? Hoặc chỉ là đen thôi đỏ quên đi? Cô ta hỏi thêm mấy câu nữa liệu cậu ta có dỗi hẳn luôn không thèm nói chuyện cùng nữa không? Nếu dỗi thật thì dỗi như nào? Nghe nói con đường ngắn nhất đến trái tim là đi qua dạ dày, vậy dẫn đi ăn được chứ?

"Chúc Nữ? Lần đầu. Có người chủ động, hỏi tôi, câu này đó. Toàn là, ngược lại, mà thôi."

"Ừm, tôi, ở bên này bờ mà. Đâu có tìm được, Chúc Nữ của mình."


That's the point.

Arcane có thể thấy được điều mà mọi người đều thấy, sau mỗi câu hỏi, Đã gặp được người mình muốn gặp chưa? Đã tìm thấy được Ngưu Lang hay Chức Nữ của mình bên kia bờ hay chưa?, đại loại vậy, là nếu như ở bên này không tìm được, thì sang bờ bên kia cũng thế, chưa chắc đã tìm thấy được. Nhưng dù sao dev cũng nhọc công làm ra sự kiện như thế này, còn tổ chức trò chơi với phần thưởng nữa, những vấn đề đó có thể tạm bỏ qua cũng được. Cứ tận hưởng thôi.

"Vậy nếu tìm được, cậu mong Chức Nữ của mình sẽ là một người như thế nào?"

Không phải muốn, mà là mong, vì người gặp được có thể sẽ không như những gì mình nghĩ. Thế nào cũng được, nhưng Arcane hỏi cậu trai nhỏ này là hoàn toàn nghiêm túc, với người khác cũng thế. Không vì mục đích gì cụ thể cả, càng chắc chắn không phải để sắp đặt và mai mối cho người khác thành một đôi, như vậy còn dễ làm tình sứt mẻ kéo theo nhiều vấn đề khác hơn là để tự nhiên nó đến, nên ừ, chỉ đơn thuần là cô ta muốn biết thôi đi.

Crea nhận Member Address của Arcane.



"I feel small; but so are stars."



@Crea
 

Cải

Active member


Arcane


Asimov


Thời gian: Tanabata Festival
Địa điểm: [The World] Ω Milky Way River





yB58U4e.jpg


"Tôi nghĩ Bit thuộc dạng introvert nặng. (⊙_☉)"

"Introvert hay extrovert đều như nhau, Bit đều có thể tham gia những cuộc phỏng vấn gửi đến mình như bình thường. Nhưng sau đó, anh ta sẽ cần không gian riêng để hồi năng lượng để tiếp tục. Cũng như thiết bị điện tử của anh, cụ thể hơn ở đây là điện thoại, khi chúng hết pin rồi thì sẽ cần sạc đầy lại mới có thể sử dụng tiếp."

Arcane từng thấy, introvert có đôi khi, đang nói chuyện chẳng hạn, bọn họ một lúc nào đó cũng sẽ zone out, và phải mất một lúc sau đó mới thấy bọn họ quay lại cuộc trò chuyện với mọi người. Extrovert thì có hơi ngược lại, dù ít hay nhiều, có lẽ là do vẻ bề ngoài và năng lượng tích cực mà bọn họ đem đến đối với người xung quanh mình đi. Nhưng nhìn chung, bọn họ đều cần thời gian để phục hồi cả. Giống như cách tóc trắng so sánh trước đó, điện thoại khi hết pin sẽ cần được sạc đầy.

"Nếu Bit cần máy tính của mình, anh có thể hiểu đó chính là nguồn sạc của anh ta."

Có nhiều cách riêng tùy theo mỗi người, không nhất thiết cứ phải nghỉ chút, nằm chút, mới được cho là phục hồi năng lượng.

"Sao người Nhật kỳ cục vậy? Ví dụ...inemuri đi? Tôi chưa bao giờ thấy việc ngủ gật trong giờ làm lại là chứng tỏ cho việc bạn rất chuyên tâm tới công việc."

"Anh cứ coi như, bọn họ đã thức đêm để làm việc của ngày hôm trước nên hôm sau mới như vậy đi. Hoặc là, đầu óc bọn họ chỉ đang lang thang đâu đó ở ban ngày thôi, khi cần đến, bọn họ vẫn có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào."

"Sao người ta có thể cưới cái gối ôm..."


"Có thể là sở thích thôi."

"Thế là đồng nghĩa với việc không thể thưởng cho người khác vì sự xuất sắc trong service được. Họ gọi nó là gì nhỉ? Omotenashi?"

"Omotenashi."

Cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ giống như mỗi kì phản biện đồ án của Arcane. Hẳn nhiên, không có kiểu thầy hỏi một câu trò đáp lại bằng một câu, hay có khi là mười câu để bảo vệ đồ án, mà cô ta sẽ phải đợi thầy hỏi hết, ghi lại những ý định sẽ trả lời trong một quyển sổ tay đem theo, rồi mới trả lời. Nếu phải nói xuất sắc hơn, thì như đàn anh của cô ta, chỉ cần nghe hỏi một lúc là có thể nhớ và nhảy số đáp lại được ngay.

"À, lúc ý tôi sực nhớ ra là mình đặt pizza, xong phải log out để trả tiền rồi lấy pizza. Ăn pizza thì không chơi game được nên tôi mở Netflix cày phim. Xong lúc log in vào lại thì tôi có thói quen chuẩn bị đồ giống nhau để phòng bị PK, nên quên mất luôn mình bị rớt đồ. ฅ^•ﻌ•^ฅ"

"Nghe giống như, anh đã quen với chuyện bị PK như thế này rồi?"

Đúng hơn có vẻ như ở The World, người ta rất thích làm PK đi chém giết người khác, bất kể là quen hay lạ, có lý do chính đáng hay làm thế chỉ để cho vui. Arcane chỉ nói và hỏi có thế, sau đó thì ăn phần takoyaki của mình trước khi nó mất đi vị ngon vì để nguội.

"Thế là cô gặp Haseo rồi hả? Thấy sao?"

"Giống một con mèo."

Arcane nói ngắn gọn trong bốn từ, sau khi cô ta ăn miếng bánh thứ ba của hộp. Không rõ tính cách của Haseo bây giờ gặp cô ta, và lúc mới gặp Asimov có khác gì nhau không, nhưng nếu câu trả lời không khác đâu, tính anh ta vốn dĩ là thế, thì cô ta lại tò mò bằng cách nào mà hai người này có thể trở thành bạn bè của nhau. Rồi chuyện gì sau đó khiến Haseo không còn coi Asimov là bạn nữa và ngược lại, những điều kiểu như vậy. Mà dù là gì, bọn họ vẫn coi người kia là bạn của mình, chỉ là theo cách khác thay vì nói ra ngoài miệng.

Tóc trắng nghĩ thế thôi, chứ không hỏi, đến lúc cần sẽ biết thôi.

"Tôi từng gặp một con mèo, mèo hoang thôi, lông đen tuyền."

Giống như bộ giáp của Haseo.

"Mặt mũi lúc nào trông cũng lầm lì khó ở."

Giống như nó hận cả thế giới ấy.

"Tôi phải mất một thời gian để có thể làm quen được nó."

Ban đầu còn bị thương, hẳn rồi. Kể cả khi mặc áo dài tay và cố gắng tiếp cận bằng những thức đồ yêu thích của loài mèo, thì khi thấy đối phương xuất hiện liền xù tợn lông lên, khè người, rồi thấy người tiến gần là cào cắn cấu xé đến chảy máu, nếu không sát trùng sớm cũng có thể để lại thành sẹo, lớn hay nhỏ, nông hay sâu, lồi hay lõm, đều phụ thuộc vào lực của nó.

"Khi quen được rồi tính khí sẽ dễ chịu hơn."

Mỗi lần thấy dù mặt vẫn khó ở lầm lì như giang hồ hận đời đấy, nhưng ít nhất đã chịu cho cô ta chạm vào.

"Haseo cũng giống như vậy."

Giống một con mèo, Arcane lặp lại.




"Ad astra."



@Ultimate
 

Crea

Active member



Milky Way River. Tanabata Event
"Until that shooting star returns."



"Bộ kĩ năng, nghe cũng ngầu lắm. Haha, cám ơn, Arcane nhiều..."


Crea nói, có thể thấy trên mặt cậu ta hiện rõ vẻ hạnh phúc do được khen là ngầu. Ban đầu Crea vốn chọn Exiled Hunter vì bộ skill đa dụng và có vẻ tiện solo của nó, sau này thì suy nghĩ có khác đi một tí nhưng chung được khen ngầu thì ai mà chẳng thích cơ chứ, nhất là người có tâm huyết trở thành đại ma vương tương lai như Crea.

"Vậy là, Arcane. Dùng vũ khí gì, cũng được sao? Ngầu quá. Kĩ năng, thì thế nào? Tôi chưa, đi với. Adept Rogue. Bao giờ."

Không đi cùng nên không biết Adept Rogue đánh đấm ra sao, kiểu vậy. Jack of all trades, nghe qua thì có vẻ như là dạng class cái gì cũng làm được, khéo cũng như Exiled Hunter bọn họ chăng? Đánh đấm hồi máu shield kéo đẩy các thứ cái gì cũng làm được, kiểu thế nhưng sẽ theo một phong cách riêng biệt hơn.

"Bạn tôi, có người bảo. Mấy class, tay to, khó chơi của Newbie, hình như có. Harvest Cleric, với Adept Rogue."

Cậu nghĩ nghĩ một chút, nói.

"Nhưng mà, tôi nghĩ. Chơi vui, chơi hợp. Là được. Còn lại thì, không, cần quan tâm. Chỉ cần luyện tập lấy kinh nghiệm, rồi sẽ chơi được thôi."

Mấy lời này tương tự như hồi ở Tavern trong Mac Anu mà cậu nói với một Harvest Cleric khác. Có lẽ cậu trai còn định nói thêm vài câu gì đó nữa, nhưng chưa kịp thì Arcane nói đến Chúc Nữ, thế là lại ngẩng lên.

"Ừm... Chúc Nữ, sao..."

Crea lộ vẻ do dự, trong một thoáng giống như là không biết nói gì. Hoặc có thể là cân nhắc chuyện khác cũng nên. Nhưng dù gì thì, nửa phút sau, cô gái tóc trắng có thể nghe thấy Crea đáp.

"Người, sẽ mua. Bánh cho tôi. Mua bánh, của cả lễ hội, là được rồi..."

Nghe rất bình thường, rất đơn giản, hợp lý. Mỗi tội giọng cậu trai rất nhẹ, lại bình thản, không biết là đang nghĩ gì trong đầu khi nói ra mấy chữ kia. Cũng chẳng rõ là vì lý do gì, vậy nhưng Crea giống như không định nghĩ đến nó nữa, bèn mở bảng giao diện ra trao đổi Member Address với Arcane.

"À. Sau này, Arcane đi Dungeon, cần cứ. Gọi tôi."

Arcane nhận Member Address của Crea




@Cải
 

Ultimate

Administrator
Staff member

Asimov

Arcane


Ω Milky Way River | 2050.??.??


"Nếu Bit cần máy tính của mình, anh có thể hiểu đó chính là nguồn sạc của anh ta."

"Cô nói có vẻ uyên bác ghê"

Nói chung Asimov không nghĩ introvert hay extrovert như thế. Cứ tưởng người introvert là bị tuki mà hóa ra không phải. Arcane có vẻ có đọc nhiều về văn hóa Á đông hay các tài liệu khoa học hơn so với Asimov. Lúc ở trong Twilight Brigade, tuy rằng ngang cấp nhau nhưng Asimov nghĩ mình thụt lại phía sau nhiều so với Haseo. Sau đó anh được nghe cô giải thích về đủ thứ từ việc sở thích người Nhật tới văn hóa phục vụ từ tận trái tim...

"Nghe giống như, anh đã quen với chuyện bị PK như thế này rồi?"

"Ừ, hồi xưa tôi nghĩ tôi duplicate đồ được bằng bug nên có mấy đứa nhờ tôi đúp đồ, xong người ta fix bug đó nên tôi lỡ bán đồ của người ta..."

Với cả mấy người mà Asimov lỡ bán đồ là thành viên của Kestrel. Tất nhiên anh ta có đền bù sau đó nhưng có vài người không coi sự đền bù của Asimov là thỏa đáng nên giờ cũng thích tìm anh ta mà chém, đa phần là anh ta thường chạy trước nhưng người của Kestrel vẫn hay truy giết anh lắm. Vừa nói, Asimov vừa ăn mì soumen. Món này ngon nhất là khi ăn nóng.

"Giống một con mèo...Haseo cũng giống như vậy."

"Đó là một kiểu suy nghĩ rất.... độc đáo."

Chưa bao giờ Asimov nghĩ kiểu ấy luôn. Mèo á? Tất nhiên không phải con mèo nào cũng là cục nghiệp chướng biết đi. Mà kể cả nó có thể cào vào tay, cấu vào mặt, cắn vào mông của cô nhưng không bao giờ cô có thể giận nó.

"Tôi gặp Haseo lúc cậu ta sử dụng Assistant Summoning ở trận Promotion bậc 3 lên 4. Nói chuyện, làm quen, mời cậu ta vào Guild: Twilight Brigade."

Đó là 1 quãng thời gian vui vẻ, hạnh phúc, ít nhất là với Asimov. Guild không quá quan trọng việc PKK. Asimov nghĩ đó là một thời kỳ The World đơn giản hơn, giống như trong truyện cổ tích so với truyện sử thi vậy. Ở đó nơi mà những thiếu nữ thì xinh đẹp, tài năng trong khi những hiệp sĩ thì can đảm, nghĩa hiệp. Còn bây giờ thế giới thì phức tạp hơn, người tốt kẻ xấu không rõ ràng như xưa nữa. Có người vui khi họ thắng, cũng có người vui khi họ thắng, nhưng người khác thì phải thua. Nói về Haseo thế đủ rồi, Asimov đá sang chuyện khác:

"Cô hẳn là yêu động vật lắm nhỉ? Ngoài đời, nuôi mấy con mèo? Tên của chúng là gì?"

Không phải là có nuôi không, chắc chắn là có rồi, quan trọng là mấy con thôi.

"Tôi đoán là ít nhất 2 con."



 

Mực

Active member


Ilyninsky

Arcane


Δ Milky Way River | 2050


Ilyninsky nhìn bàn tay đưa ra trước mặt, rồi ngẩng lên nhìn cậu, khẽ gật đầu rồi nắm lấy, để cậu dẫn đường. Cô chưa đi hết cả gian hàng ở đây nữa, chỉ là dạo vòng xung quanh một chút, có lẽ vì đối lập với dải thiên hà trên đầu họ, ánh sáng của đèn lồng và những quầy bán hàng quá rực rỡ đi, khiến cô gái có chút chói mắt. Đông người nữa, lỡ lạc thì thế nào?

Hình ảnh tóc trắng một mình đứng giữa dòng người, quả thật có chút cô độc.

"Arcane.. không đi cùng ai sao?"

Cô bật hỏi khi cả hai vẫn đang len qua dòng người, ở đây cặp đôi thì không thiếu mà nhóm bạn chơi chung cũng thế. Dù sao hầu hết ở các nước, Thất Tịch mang nghĩa của những cuộc gặp gỡ, gắn kết người với người, vậy nên cũng không lạ... Như thể câu trên vẫn còn mơ hồ, cô gái nhỏ thêm một câu, mặt có hơi cúi xuống.

"Những ngày đặc biệt thế này, đi với một người như tôi có ổn không?"

Bởi vì Ilyninsky không giỏi giao tiếp với người khác, cũng sẽ chẳng phải người có thể gợi lên những cuộc trò chuyện thú vị. Không phải đã cất công đóng thuyền băng sông để gặp một người sao? Đêm ngắn thế này, nếu không nhanh lên sẽ không gặp được đâu.



 


HimHim
Dread


Time: Event Tanabata
Location: Milky Way River


Xung quanh là từng tốp, từng nhóm, rồi có cả từng cặp đang trò chuyện một cách rôm rả tạo nên một khung cảnh náo nhiệt. Mùa lễ hội, nếu không phải là tiếng cười đùa của bọn họ, thì cũng sẽ là những sắc màu tới chói lóa, ánh đèn của khu bán đồ và sạp hàng lễ hội Tanabata đang mời gọi mọi người tới xem. Bầu trời đêm nơi sông ngân hà vẫn không đổi, sao trời như rơi vào trong ánh mắt của ai đó, lấp lánh, đem theo một thứ cảm xúc dịu nhẹ làm mờ đi sự chói lòa bên dưới.

Nên HimHim cũng nhìn theo hướng chàng trai nọ đang ngước mắt, để rồi sắc xanh nọ lại quay về mà phản chiếu khuôn mặt đang suy tư kia. Có vẻ việc trò chuyện thế này với Dread không diễn ra nhiều bởi như anh ta nói, ít giao tiếp, thường ngồi nhìn máy tính cả ngày và những thứ tương tự. Ừa thì... có thể cho là điển hình các bạn bên lập trình không? HimHim sẽ nói là cô không muốn áp một cái khuôn khổ nào cả, nhưng ít nhất, cô gái có thể cảm nhận được việc mở lòng mà thoải mái trao đổi, chia sẻ về chuyện của bản thân cậu trai này.

Dù vậy, không phải hiện giờ mọi người cũng đang ngồi máy tính cả ngày đó sao? Trước kia HimHim còn ra ngoài gặp gỡ bạn bè và tới quán để làm việc, nhưng từ khi lại có lệnh giãn cách rồi này nọ... cô sinh viên Himmel cũng chỉ ngồi thui thủi ở phòng trọ để làm việc. Bạn cùng phòng thì chà, nó sẽ là trường hợp đặc biệt chút, ít nhất thì Himmel không bao giờ cảm thấy quá bất lực.

Bởi đó, dù chỉ là một thế giới ảo nhưng cô vẫn được gặp mọi người mà. Rồi biết thêm bạn mới, kiểu như anh bạn quản trị viên của game này chả hạn?

HimHim thoáng thấy cái liếc nhẹ nào đó khiến cô chỉ tiếp tục cười toe toét. Một nụ cười tự tin!

"Tôi...hm... tôi tẻ nhạt lắm. Tôi cũng ở 1 mình, thường chơi piano nếu phải rời khỏi máy tính, cũng có thể đọc sách hoăc tưới cây. Nhưng hiếm khi có lúc nào tôi rảnh. Làm Game Master, thấy nhiều sự tiêu cực của con người lắm... Nhưng nếu tôi không làm, sẽ không có ai làm cả. "

Bằng một cách thần kì nào đó HimHim đang tưởng tượng ra hình ảnh Dread đang mặc áo thun hoặc sơ mi làm những điều đó trong một căn trọ hạng trung. Nếu tầm tuổi của cô, hoặc giả là lớn hơn chút thì có thể giải thích việc Dread đang fulltime thế này. Tội mấy cái cây, HimHim thở dài cái nhẹ rồi chống một tay xuống bàn, tay còn lại dùng đũa xiên takoyaki để vừa ăn vừa nghe tiếp.

Vụ thái độ tiêu cực... hiển nhiên không gian mạng sẽ có rồi. Vốn là một phần của con người, rồi khi lên trên thế giới ảo, cái việc được khoác lên một cái nhân dạng ẩn danh để tha hồ đập bàn phím và các thứ tương tự... HimHim chợt nhớ tới mấy cuộc thí nghiệm mà cô đọc được về sự hung ác mà con người có thể đạt được rồi thấy lòng chùng xuống. Lúc stream quả nhiên cũng sẽ có những thành phần như vậy, những câu chat, lời bình luận ác ý, vô văn hóa và tương tự... cũng may HimHim có chat mod để quản lí việc đó bằng cách xóa với ẩn đi. Nhưng cô vẫn nhìn thấy chứ, đôi khi muốn nhíu mày, muốn thể hiện sự không hài lòng của mình nhưng... rồi cũng để làm gì chứ? Nên nuốt nó lại vào trong, hít thật sâu và tiếp tục...

Bất giác, tay cầm đũa của HimHim chạm lên nơi khóe miệng của cô, cũng vẫn đang là một nụ cười.

"Dù có phải làm 60 tiếng/tuần thì tôi cũng không ngại..."

Cô gái xạ thủ thấy Dread thở dài thì liền đẩy cho anh một ly nước. Cô nghĩ nó là nước lọc, hoặc giả là đồ có cồn thì cũng không làm sao cả. Dread chậm rãi và từ tốn nói, nên HimHim cũng không vội vã mà gật đầu, lắng nghe cẩn thận và...

Gì cơ? 60 tiếng một tuần?

HimHim tròn mắt.

Làm việc fulltime ở các công ty trung bình là khoảng 38 tới 40 giờ trong một tuần, một vài cái ít hơn là 50 tiếng... nhưng Dread thì tận gần 60 tiếng á hả?! Nếu có thể thì chắc chắn HimHim đang đổ mồ hôi, cái kiểu làm việc này... mong không tới chết, vì HimHim thấy anh bạn này xem chừng giống kiểu người sẽ không để ý thời gian mà cứ cắm đầu tập trung vào làm lắm.

Gì chứ... cô tưởng giờ mọi người work-from-home thì sẽ thoải mái hơn rồi chứ? Wieso? Tại sao?

"Nhưng mà... my world is The World"

"Hmm..."

"Cô có thể giúp người khác cười bằng cách stream, tôi nghĩ mình cũng nên cố gắng để cô làm việc đó dễ dàng hơn."

"Hmmmmmm..."


Họng cô phát ra những tiếng chỉ bản thân HimHim mới nghe được vì đang mím chặt môi. Cô đang đắn đo rất nhiều thứ, từ việc có nên hỏi Dread thêm về công việc của cậu ấy không, hoặc thậm trí cả những thứ kiểu như cấp trên của anh ấy trong dàn nhân sự không chia việc đều hay sao cùng với 7749 thứ khác. Cô quan ngại sâu sắc, nhưng vì Himmel bên ngoài cũng đang trong một cái tình trạng tương tự như vậy với khối lượng commission vẫn đang theo lịch để hoàn thành cùng với stream thường xuyên hơn nên... chẳng có tư cách gì mà nói.

Yêu công việc cũng hại bản thân quá đi ta...

"Ừm, vậy cả tui và Dread đều cố gắng nhé! Và cùng giữ sức khỏe nữa vì tui nghe 60 tiếng thấy hoảng quá! Ăn uống đầy đủ nè, nghỉ ngơi đầy đủ nữa, bởi nhờ có anh trải nghiệm của tui với game lúc nào cũng số 1 hết hì hì." Trừ vụ gặp Pvp, nhưng chúng ta không nói tới chuyện đó. HimHim khua đũa rồi ăn phần mì của mình, tiếp tục suýt xoa khen ngon để mà nói tiếp sau khi nuốt xuống. "Tui đoán Dread thuộc dạng yêu công việc, nhưng... tự dưng sập ra đó thì có phải là tệ không! Tui không biết Dread ở đâu nhưng nghe như kiểu anh thuê trọ ở một mình ấy, nên phải cẩn thận đó!"

Nhắc tới đó HimHim mới nhớ lần đầu gặp Dread có chào cô bằng tiếng Đức lúc cuối. Mà công ty của The World ở đâu ý nhỉ?

"Nhưng chà... Thế giới của sự kinh sợ - Dread's World... hiện giờ nó đẹp và thơ mộng ghê ha?"

HimHim chống cằm cười toe toét. Cô đang nghĩ tới một ý tưởng táo bạo, nhưng có lẽ để triển khai nó thì cần... rất nhiều thời gian và đầu tư.

-------------------------

Bonus:





wc:
 
Last edited:

Kals

Member




qY7pWtX.png
Crea

vV2Rtkg.jpg
Glenn




Thời gian: 2050 post event Tanabata
Địa điểm: Milky Way River

Making a wish.


Mochi... nghe quen quen, hình như 37 nghe ở lâu rồi. Suy ngẫm mất mấy giây, anh chợt ngộ ra.

"Mochi không phải là bánh gạo nếp à?"

Cái đó thì ngày thường vẫn ăn không phải à? Nó là đồ ăn vặt thì đúng hơn. So với cơm đậu đỏ thì có vẻ món này dễ tìm hơn, nhưng cũng không ý nghĩa bằng. Anh nghĩ, nếu không thì cứ tìm xem có chỗ nào bán cơm đậu đỏ không đã, nếu không có thì thử mochi cũng được. Dù sao cũng không bị giới hạn.

"Ừm, đi tìm thử cơm đậu đỏ trước đi. Sinh nhật cậu mà."

Anh nhìn khu phố trước mặt, một chuỗi hàng dài dằng dặc như thế... mong là họ sẽ không phải thất vọng.

Người xung quanh khá đông, ồn ào lại náo nhiệt đúng chất lễ hội, vài cửa hàng còn có người chen chúc đứng nữa. Dù biết đây là thiết kế của game, người đông tới mấy cũng sẽ không bị ngộp, chẳng qua ảnh hưởng thị giác mang tới cho thần kinh vẫn không ít. Khi có người đi tới sát mình, theo bản năng, cơ thể vẫn sẽ tránh đi.

37 tránh một đám đông ùa qua bên cạnh trong lúc đưa mắt tìm kiếm khắp các gian hàng, chủ yếu là đọc qua biển hiệu từng gian. Đồ ăn, đồ ăn...

"Cậu có muốn gì khác không, quà sinh nhật chẳng hạn?"

Đột nhiên anh lên tiếng hỏi.

@Crea



mèo méo meo
 

Crea

Active member



Milky Way River. Tanabata Event
"Wishes."



Crea gật đầu khi nghe 37 hỏi, cũng bổ sung.

"Nghe bảo, mochi nhiều vị, nhiều cách làm. Mấy loại, làm nhân dịp đặc biệt. Sẽ, ừm, đặc biệt hơn."

Còn đặc biệt ra sao thì cậu cũng không chắc lắm, Crea nghĩ thầm. Chắc nhân là món gì đó thú vị hơn, vỏ ngoài hay ho hơn, vân vân và mây mây. Kiểu thế. Cậu vừa nghĩ vừa cùng người kia đi dọc lễ hội, nhìn ngắm mấy gian hàng. Mỗi tội sao thấy toàn đồ ăn thế này...

"Quà, sinh nhật?"

Lúc đang nhìn qua một cửa hàng bán takoyaki thì Crea nghe người bên cạnh hỏi, vậy là ngẩng đầu lên, hỏi lại như một phản xạ.

"Thần kiếm, huyền thoại, trong truyền thuyết?"

Dừng hai giây, bèn nói tiếp.

"... Đùa đấy. Ừm, 37, không cần đâu. Mua đồ ăn, là được rồi."

Cậu trai tóc đen khép hờ mắt mà nói. Dù sao bọn họ cũng đang ở trong game, mua đồ ăn coi như là phương án tối ưu nhất rồi. Crea đương nhiên không định đòi hỏi gì, bắt người ta tặng quà sinh nhật cho mình không phải sẽ kì lắm hả? Cậu không biết bọn họ có đủ thân thiết để nhắc đến quà cáp không, riêng việc Glenn nhớ sinh nhật cũng đủ làm cậu bối rối rồi.

Thế nên cuối cùng, cậu chỉ trỏ tay vào một gian hàng gần đó mà nói.

"Bên kia, có bán cơm kìa. Sang đó, không?"

Đánh trống lảng 101. Gian hàng nọ dường như bán mấy món chế biến từ gạo, thế nên khéo sẽ có cái mà họ cần.



@Kals
 

Ultimate

Administrator
Staff member


HimHim

Dread




Milky Way River | ????.??.??

Chỗ đông người như rút cạn năng lực của Dread nhanh hơn, cảm tưởng như anh là hiển thận của sự nhợt nhạt trong một bức tranh đen trắng ảm đạm. Việc HimHim rủ anh đến Tanabata cũng như một cây cọ bút tô màu cho cuộc sống của Dread. Anh tự coi bản thân mình là một cái hộp được nhét đủ thứ linh tinh vào trong đó cho tới khi nó thành một cỗ máy. Dread là một cái cỗ máy có đủ thứ để tạo nên mọi sự sống trong The World, thế giới của anh tạo ra có cả niềm vui và nỗi buồn, có cả kẻ xấu và kẻ ác nhưng anh chẳng thể cảm thấy sự hạnh phúc trong việc đóng vai chúa trời trong thế giới ấy. Mỗi lần nhìn vào nụ cười của HimHim, anh nghĩ là cô đang nhét thêm sự cảm kích của cô dành cho đội ngũ phát triển vào trong hộp cảm xúc của Dread.

Nhìn cô gái xiên một miếng Takoyaki, Dread cũng làm theo, như cố gặm nhấm đi nỗi lo của mình vậy. Cô là streamer, hẳn thừa hiểu việc bình luận ác ý, toxic, hater đủ để khiến một ngày của cô trở thành một ngày tồi tệ. Thế nhưng cô là một người của công chúng, là người biểu diễn, còn Dread chỉ đứng sau cánh gà và nhìn thấy sự rối rắm và xấu xí của nó. Được một lúc, Dread hơi nhắm mắt lại, thở dài. Được HimHim đẩy cho ly nước, anh ngửa cổ lên uống một ngụm chậm rãi.

"Ừm, vậy cả tui và Dread đều cố gắng nhé! Và cùng giữ sức khỏe nữa vì tui nghe 60 tiếng thấy hoảng quá! Ăn uống đầy đủ nè, nghỉ ngơi đầy đủ nữa, bởi nhờ có anh trải nghiệm của tui với game lúc nào cũng số 1 hết hì hì."

"Tôi biết rồi, HimHim cũng giữ sức khỏe để Stream."

Dread mỉm cười với cô gái. May mắn thay là còn có những người như HimHim, đủ để Dread biết rằng sự cố gắng của mình không phải vô ích. Đôi khi dù có dăm ba đứa toxic nhưng chỉ cần vẫn còn những người như HimHim tiếp thêm năng lượng thì Dread vẫn còn đủ nhiên liệu để kéo The World bứt phá. Đây đang là trò chơi hay nhất thế giới và anh vẫn sẽ tiếp tục giữ điều đó xảy ra.

"Tui đoán Dread thuộc dạng yêu công việc, nhưng... tự dưng sập ra đó thì có phải là tệ không! Tui không biết Dread ở đâu nhưng nghe như kiểu anh thuê trọ ở một mình ấy, nên phải cẩn thận đó!"

"Tôi à... ở Đức á... Ừm, nhưng tôi sẽ nhớ cẩn thận."

Không hiểu sao Dread lại kể cho HimHim biết mình ở đâu, chẳng giống với tính cách một người hướng nội. Người Đức thường rất khó cởi mở và luôn coi là họ là những người kỷ luật thép trên toàn thế giới. Ví dụ ở Pháp người ta có câu nói “Cái gì không cấm thì được phép làm” trong khi ở Đức thì người ta có câu “Cái gì không cấm thì vẫn không được phép làm.” Tất nhiên không phải người Đức nào cũng lạnh lùng và khó gần, cô gái trước mặt Dread là một ví dụ.

"Nhưng chà... Thế giới của sự kinh sợ - Dread's World... hiện giờ nó đẹp và thơ mộng ghê ha?"

Chưa vội trả lời ngay, Dread ngồi nghĩ về câu nói của cô gái nhỏ, nhìn nụ cười toe toét, đáng yêu tệ của cô gái tóc đen nhỏ nhắn, Dread nhận ra là mình hôm nay nói nhiều hơn mọi ngày, thời gian ở bên cạnh HimHim trôi nhanh hơn thời gian ngồi cạnh máy tính của Dread. Thế giới dù có kinh sợ thế nào, nụ cười của HimHim cũng tỏa nắng và khiến nó tươi sáng trở lại. Nhận ra là mình đã ăn hết cả đĩa thức ăn.

"Cô biết không, tôi không ăn vặt. Ngoài đời ý."

Chàng trai gãi đầu. Nhưng ăn trong game có tính là ăn vặt không? Ý của Dread có vẻ hơi trúc trắc, nhưng đại ý thì chắc HimHim hiểu. Cô gái thấy chàng trai đang nhìn mình thì bỗng có một khung chat màu trắng nhảy lên ngay trước mặt Dread, chắn ngang tầm nhìn giữa cả hai người.

"Có tin nhắn từ nhóm Game Master, lại có bug rồi."

Dread thu màn hình trắng lại thì lập tức một cái khác hiện ra nữa, anh phải ấn nút đóng cửa sổ lần nữa. Event lớn thế này, hẳn là lại có bug ở đâu đó thôi. Có thể có đứa nào đó chặt cây tre xong ko có gỗ, hay bị rắn cắn stun vĩnh viễn...Dread từ từ đứng dậy, như có chút luyến tiếc:

"Cám ơn, HimHim. Vì ngày hôm nay. "



 
Top