Mittelos Rooftop

Ultimate

Administrator
Staff member
LOCATION
Sân thượng học viện Mittelos
▶ Rooftop 1
wXWKBFl.jpeg
DESCRIPTION
Sân thượng 1.
INSPECTABLE ITEM
Pin mặt trời
Thùng rác
Đèn trời
▶ Rooftop 2
G2ERWO8.jpeg
DESCRIPTION
Sân thượng 2.
INSPECTABLE ITEM
Pin mặt trời
Thùng rác
Đèn trời





 
Last edited:


Christopher Laurent

Shank Colburn






BEGIN
Tầng thượng[??/07/2024]


Ánh chiều tà màu đỏ rực bừng cháy nơi đường chân trời nay đã tắt ngóm cái rạo rực của mình để nhường chỗ cho ánh trăng mộng mị, ấy mà vậy cũng là khoảnh khắc hiếm hoi mà cậu trai nhà Laurent may mắn bắt được trong lúc đặt chân lên khu vực có tầm nhìn tốt nhất của học viên, cũng là nơi giữ được sự yên tĩnh giữa lòng thành phố nhộn nhịp bên dưới mặt đất.

Christopher đẩy cánh cửa chắn phía trước rồi dạn dĩ đứng giữa sân thượng, thỏa thích phóng tầm mắt ra xa giữa hàng ngàn tòa nhà nhấp nhô nơi tít tắp và mê mẩn đến mức muốn độc chiếm không khí của một chiều gió mát dịu đầy thơ mộng chỉ để dành riêng cho mình. Dù sao thì bản thân gã cũng vừa trải qua buổi tập huấn đầu tiên, dẫu không có vấn đề gì đáng quan ngại về kết quả cá nhân, song cũng có thể coi đây là phần thưởng cho tinh thần nỗ lực và cố gắng của gã trai này trong ngày hôm nay đi.

Phải hút một điếu chứ, nhỉ?

Vừa nghĩ, một tay gã theo thói quen lần mò trong túi quần lấy ra một bao thuốc lá tối màu, một điếu thuốc chóng đã nằm ngoan trên cánh môi gã. Để xem nào, tay còn lại sờ nốt vào túi bên cạnh tìm kiếm bật lửa.

Không có.

Dòm cái túi quần trống trơn là hiểu sáng nay trong lúc vội vã rời khỏi nhà gã đã quên khuấy mất rồi. Christ thở dài một hơi, cảm giác bức bối đành trút vào đuôi điếu thuốc bị cắn nhẹ trong khoang miệng. Cũng chẳng rõ khi ấy linh cảm mách bảo thế nào mà đôi đồng tử màu xám tro không còn lang thang trên mấy dãy nhà cao thấp đằng xa nữa, thay vào đó là nhìn khắp một lượt khu vực sân thượng và rồi dừng lại trước một bóng người đứng cách đó không xa. Là nam giới, đến hóng mát sao?

"Đằng đó có bật lửa không?"

Đôi chân dán chặt giữa khoảng sân rộng rãi cuối cùng cũng cất bước đi về phía người nọ với điếu thuốc trên môi.

"Nếu có, cảm phiền có thể cho tôi mượn chút lửa không?"






 

Ultimate

Administrator
Staff member
TUTORIAL
Sân thượng


Shank Colburn
Bật lửa, để làm gì á. Xì gà hả? May cho cậu là nhà tôi cũng giàu nên... Thuốc lá? Sao không xài zyn? Cậu thuộc người hoài cổ hả?

Bật lửa? Shank nghĩ đây chắc là một người cũng có tiền có của vô Mittelos. Người giàu vô đây thì cũng hơi lạ? Lúc Christopher tiến lại gần thì Shank mới nhận ra cậu ta đang hút thuốc lá. Cái thứ đồ này cổ lắm rồi. Cách đây cả chục năm thì giới trẻ bắt đầu chơi vape, mà lúc ý nó vẫn cứ phun phè phè như nhà máy nên cũng dần chả ai chơi nữa. Đồ chơi hiện tại thì zyn.


Shank lấy ra một cái bật lửa, kèm theo hộp nhỏ đưa cho cậu bạn mới quen. Zyn là một túi nicotine nhỏ như kẹo cao su, dùng để kẹp giữa hàm dưới và lợi của răng. Nó sẽ tan trong vòng 30-60 phút. Túi nicotine này có tác dụng như thuốc lá vậy.


Shank Colburn
Thử tí không? Kẹp giữa hàm dưới và lợi của răng, giữ ở đó 1 lúc là ngấm.


Trên sân thượng trường Mittelos đầy vỏ túi Zyn vứt cả đống. Có vẻ mấy đứa sinh viên toàn là hít xong rồi vứt vỏ ra như vứt vỏ kẹo cao su vậy. Hút thuốc lá thì vứt đầu lọc thuốc lá, ở đây thì vỏ kẹo. Không phải chỉ mỗi Shank hút mà đứa khác cũng hút, gọi là hút Zyn thì hay hơn chứ thực ra nó giống như kẹo ngậm.

FSZfEaB.jpeg

Shank Colburn
À, Shank Colburn, rất vui được gặp cậu.


Shank chìa tay ra bắt, không quên bỏ một miếng zyn vào mồm.


 
Last edited:

engel

Member

William Baskerville

Futaba Sakura



INFORMATION
Sân thượng Học viện Mittelos

Thành thực mà nói, William Baskerville không phải một người thích đi dạo. Đại đa số thời gian ngay từ những năm cấp hai, cấp ba, cậu đã luôn chôn chân mình trong phòng, bầu bạn với đống sách vở hay chiếc máy tính nhằm cắm mặt vào học. Có thể nói, cậu nhìn mặt đường là lạ lẫm, nếu không cẩn thận có thể bị lạc cả cây số lúc nào không hay. Nhưng thời buổi công nghệ ngày nay có thể khiến một kẻ mù đường trở thành chuyên gia ngõ ngách - Tất nhiên, trừ khi người đó cũng mù công nghệ, nếu không thì chỉ cần có thiết bị trên tay thì đường nào cũng biết.

Nhìn sơ đồ trường học hiển thị trên màn hình, chẳng mấy chốc William đã bước chân lên sân thượng.

Không phải ngẫu nhiên mà cậu thanh niên bỗng dưng nổi hứng dạo chơi quanh trường. Chẳng qua là vì hôm nay cậu có lịch hẹn với một sinh viên trong trường.

À, chính xác hơn là bạn học cùng khóa.

"...Cậu là Futaba Sakura đúng không nhỉ? Tôi gọi cậu là Sakura nhé."

Chẳng mất nhiều công sức, cậu đã tìm được người mình muốn gặp. Một cô nàng với mái tóc cam đang đeo tai nghe chụp tai. Cứ tưởng rằng cô không nghe cậu nói gì, nhưng khi cậu vừa toan nhắc lại, cô đã quay ngoắt sang nhìn cậu.

"Tôi tên William Baskerville, sinh viên năm nhất, học cùng lớp với cậu. Ừm... Tôi muốn thỉnh giáo cậu vài chuyện."

William tự nhận mình là một người khai thác thông tin trên mạng giỏi. Bằng một cách kỳ diệu nào đó, cậu đã lần mò được thông tin liên lạc của toàn khóa, sau đó hẹn gặp người ta ở nơi này. Cũng may là cô ấy không từ chối lời mời của cậu.

"...Tôi có mang cho cậu 9up. Không biết cậu có muốn uống không?" Có lẽ là một trong những số lần ít ỏi hẹn người ta ra gặp, mặt mày cậu trai trông có vẻ cứng đơ hẳn. Ngay cả lời nói cũng ngập ngừng không kém.


@Ultimate



 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
TUTORIAL
Sân thượng


Futaba Sakura
Ơ, được thôi.

Futaba ngạc nhiên khi thấy người đối diện bảo là cậu cũng học cùng lớp với cô. Futaba chả để ý ai trong lớp cả. Vào đây cả tuần rồi mà cô vẫn chả quen ai. Lúc này thì William lôi ra một lon 9up. Người ta vẫn thường nói 9up ngon 7up hơn nhiều.


Futaba Sakura
Mà cậu định thỉnh giáo gì. Mình đâu phải thầy giáo.


Futaba tự hỏi có cái gì mà William không hỏi thầy Johan cho xong. Cô đôi lúc cũng phải hỏi thầy Johan, nhưng mà về lĩnh vực công nghệ thông tin thì cô khá tự tin. Bản thân cô vào GRAM cũng là nhờ tài năng IT xuất chúng.


 

engel

Member


William Baskerville


Futaba Sakura






INFORMATION
Sân thượng Học viện Mittelos


Có ai lại đi hỏi thầy giáo đáp án của bài kiểm tra không?

Dù hỏi thì vẫn có thể hỏi được, nhưng xác suất rất cao là thầy sẽ không trả lời. William không muốn tốn thời gian cho một việc được xem là bất khả. Thay vào đó, chịu khó lần mò thông tin những người bạn cùng lớp để học hỏi thêm là một lựa chọn không tồi.

Hơn nữa, cô gái này cũng có số điểm về lĩnh vực công nghệ cao ngất ngưỡng.

Giao tiếp... William vốn không xem trọng vấn đề giao tiếp lắm, nhưng ở một môi trường nhiều cá nhân xuất chúng, nếu không thể học hỏi được thì chỉ càng khiến bản thân thụt lùi mà thôi. Cậu không thể cho phép điều đó xảy ra. Thế nên, đối với câu hỏi của Futaba, cậu vừa thở hắt ra một hơi trong lòng, vừa cảm thấy tảng đá treo cao bấy lâu đã rơi xuống:

"Một số khó khăn trong đề bài kiểm tra ấy mà. Tôi không am hiểu về khoản IT lắm nên mong được cậu giúp đỡ." Không mất nhiều thời giờ nữa, William đề ra câu thứ hai mà bản thân gặp khó khi nãy. Phải nói rằng trong lòng dù căng thẳng, nhưng William đã khống chế cơ mặt rất tốt. Phong thái bên ngoài vẫn cho thấy cậu trai đang rất bình tĩnh và ung dung. Tất nhiên, đó là nếu không để ý đến bàn tay buông thõng đang nửa siết chặt của cậu.

"...Cậu thấy đáp án sẽ là câu nào?"



@Ultimate





 

Ultimate

Administrator
Staff member
TUTORIAL
Sân thượng


Futaba Sakura
Chắc chắn phải là một Modifier Key rồi.

Futaba ngẫm nghĩ khi đọc câu trả lời của đề, cô uống một ngụm 9up, nghĩ xem đáp án nào có thể là đáp án đúng. Modifier Key trên bàn phím? Futaba chỉ vào đáp án mà cô nghĩ là đúng nhất. Cô khá chắc đây là đáp án đúng, khó mà sai được.


Futaba Sakura
Là đáp án này nè.


Cô cầm lon 9up ném về phía xa, Futaba chắc cũng thuộc dạng thích xả rác bừa bãi. Hoặc cô cũng thuộc thành phần chống đối xã hội. Futaba vốn chả đọc sách bao giờ nhưng nhờ có William share cho mấy cái đề bài liên quan tới công nghệ cao, cô cũng cảm thấy thích thú ra mặt.


Futaba Sakura
Câu số 1 cũng hay nè. Tội phạm công nghệ cao thường đặt bom trong máy tính. Phòng khi bị xộ khám là ấn nút cho nổ ổ cứng luôn. Vậy nên quét các gốc nitrate để phát hiện bom trước khi đưa về Lab là đúng rồi. Máy tính của mình hồi xưa cũng đặt bom ở trong nữa.


90 đến 95% các chất nổ đều có sự hiện diện của oxydizer - chất oxy hóa. Chất oxy hóa phổ biến nhất là Potassium nitrate and sodium nitrate và đều có gốc nitrate ở trong đó. Chẳng ai muốn đem một quả bom vào phòng Lab cả nên cần quét các gốc nitrate trước.


 

engel

Member

William Baskerville

Futaba Sakura



INFORMATION
Sân thượng Học viện Mittelos

Đưa ra đáp án nhanh thật. Đúng không hổ danh là một trong những người có điểm IT cao nhất khoá.

William gật gù trong lòng, chăm chú nghe cô nàng giảng giải. Đúng là người giỏi thì làm gì cũng có phong thái — Ừ thì đó là trừ việc vứt rác lung tung ra sân thượng. Trước ánh mắt của Futaba Sakura, cậu đứng lên nhặt lại lon nước bị ném ra phía xa, đứng lên tìm một thùng rác để bỏ vào.

Không phải bảo vệ môi trường gì đâu, William không nghĩ bản thân mình có trách nhiệm xã hội cao đến vậy, đến mức vứt rác hộ người khác. Chỉ là nhìn rác thải xung quanh khiến cậu khó chịu, muốn giữ cho tầm mắt mình thanh sạch nhất có thể thôi.

Làm xong việc từ đầu đến cuối, William lại quay về với cô nàng tóc cam. Cậu hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe vào câu chuyện mà cô nàng đang kể. Đúng là chạm trúng lĩnh vực chuyên sâu có khác, cô nàng nói liên tục không ngừng, âu cũng là do có hứng thú với nó chăng.

"Cảm ơn cậu đã giúp tôi đề mục này nhé." William mỉm cười. Cậu rất hiếm khi người với người khác, nhưng đối với lòng tốt của đối phương với mình — Cởi bỏ lớp phòng vệ một chút cũng không hại gì.

Có một điểm trong lời cô nàng nói khiến cậu chú ý, "Hồi xưa có đặt... Tức là bây giờ thì không hả? Nghe cậu nói khiến mình muốn lắp đặt một cái. Cậu biết đấy, trong phòng mình chẳng hạn." Không thể phủ nhận là một William Baskerville mỉm cười khi nói những lời này, thế mà lại đáng sợ hơn hẳn khi không có biểu cảm trên gương mặt.


@Ultimate



 

Ultimate

Administrator
Staff member
TUTORIAL
Sân thượng


Futaba Sakura
Ơ.. ừm... Đại loại thế.

Gái tóc cam gãi gãi đầu, ép vai sát vào như kiểu một con chuột đang thu mình lại. Cô cúi mặt xuống nhìn người bạn cùng lớp nhặt lon nước thay vì bảo cô đừng có xả rác bừa bãi. Chắc William mà vào phòng Futaba là ngất luôn ấy chứ. Phòng của cô đầy đồ ăn vặt, soda và thiết bị điện tử.


Futaba Sakura
Chuyện dài lắm...


Futaba hơi xị mặt ra, nhìn về phía xa. Nhưng đúng là hồi xưa cô có gài mấy quả bom nho nhỏ vào trong cái máy tính cá nhân. Tại sao thì cô không tiện nói ra, William đang học làm thám tử mà, có khi William đoán ra được rồi, chả cần cô phải nói.


Futaba Sakura
Mình phải về đưa bà nội đi tập tạ, tạm biệt nha.


William unlock Rank 1 với Futaba Sakura. End tương tác.


 
Last edited:


Christopher Laurent

Shank Colburn






TEXT
Tầng thượng [07/2024]




"Không biết nữa, nếu cậu đã nói thế thì chắc là vậy rồi?"

Nụ cười trên Chris chỉ rõ hơn khi gã tiến lại gần người nọ, và càng đậm nét hơn khi nhận thấy lời chào đầu của đối phương. Quả nhiên, gã đã không nhầm khi đã chủ động nhìn trúng người bạn mới này để kết thân mà.

"Christopher Laurent. Hân hạnh."

Mồi lửa trên điếu thuốc bừng cháy, gã rít nhẹ một hơi sảng khoái, lòng đầy thỏa mãn khi được làn sương mỏng có mùi hăng hắc vây lấy cơ thể mình. Khi được mời thử loại nicotine mới thịnh hành gần đầy, Chris cũng không từ chối mà nhận lấy viên ngậm Zyn, gã chẳng vội nếm thứ vị mới mẻ của món "đồ chơi" này mà chỉ quan sát nó một lúc rồi đưa viên ngậm lên mũi ngửi, có ngửi thấy mùi hương gì hay không?

"Quả thật tôi có dùng qua Zyn một lần rồi, nhưng vì thấy không hợp nên không dùng nữa. Đừng nói đến việc chờ đến phút 30, 5 phút đầu là viên ngậm đã bị tôi cắn nát rồi." - Gã lắc đầu rồi nói tiếp.

"Xét cho cùng mỗi loại sẽ tương thích với mỗi kiểu người hút khác nhau. Một người ưa thích việc từ từ gặm nhấm chất gây nghiện một cách chậm rãi để vơi bớt muộn phiền, cho đến khi ngập ngụa trong thứ mật ngọt chết người lúc nào không hay như tôi thì thuốc lá là lựa chọn phù hợp nhất rồi. Dẫu rằng quần áo có thể dễ bị ám mùi bởi khói thuốc, song với tôi đó cũng chẳng phải vấn đề lớn lao gì."

Gã thở dài, rồi chuyển ánh nhìn của mình sang người nọ.

"Dù sao thì cũng cảm ơn cậu. Còn cậu, sao lại lên đây hút thuốc một mình vậy? Không có ai đi cùng sao?"








 

Ultimate

Administrator
Staff member
TUTORIAL
Sân thượng


Shank Colburn
Hoài cổ cũng không sao. Quan trọng là sướng là được. Cậu thuộc dạng thích cắn hả?

Christopher ngửi thấy mùi của nicotine là chính, đâu đó phảng phất mùi hương nhẹ của tá dược. Shank đưa thêm một hộp màu đỏ, loại này có mùi của bạc hà, chanh xả, quế. Một loại khác thì có màu xanh lá, mùi của chanh, xoài, táo, dâu tây, và cả thanh long nữa. Loại cuối thì màu vàng có hương mật ong. Zyn có một điểm khác với thuốc lá hay vaping là không khạc nhổ, không phun khói ra trước mặt người khác, giảm thiểu khói thuốc lá nhiễm lên người khác.


Shank Colburn
Đầu lọc thuốc cũng vị không tệ hả.


Shank nghe tới việc Christopher thích cắn, chỉ biết cười nhẹ. Năm 2056 rồi mà kiếm được cửa hàng bán thuốc lá thì cũng hay. Shank cũng tôn trọng sở thích người khác, người này có thế này người kia có thế kia, miễn không làm hại ai là được. Trừ bản thân ra thì cứ phá sức khoẻ thoải mái đi. Có khi tầm chục năm nữa là phổi của Christopher cũng có màu của than tổ ong à.


Shank Colburn
Chắc kiểu hơi chán á. Hồi cấp 3 thì người ta không thúc giục bạn học. Mọi thứ ở đây là tự giác, tôi là người kiểu phải có người hét vào tai thì mới ngồi vào bàn ấy. Nên đang lên trên này suy ngẫm.


Shank nhét thêm một viên zyn vào miệng.


Shank Colburn
Khi nào cậu đi học thì gọi tôi cái được không?


Christopher unlock Rank 1 với Shank Colburn.


 


Christopher Laurent

Shank Colburn






TEXT
Tầng thượng [07/2024]




"Chắc chắn rồi. Nhớ add tài khoản của tôi để giữ liên lạc đấy nhé."

Gã gật đầu cái rụp, môi nhếch lên tạo thành một nụ cười hài lòng. Không ngờ cơ duyên này cũng phần nào giúp gã móc nối được người bạn mới này một cách thuận lợi như vậy. Nghĩ vậy, gã cũng nhanh chóng truy cập vào tin nhắn group lớp tìm tên mạng xã hội của Shank và nhấp nút kết bạn.

"Cậu còn quen bạn học nào khác trong lớp mình không?"

Chris rít một hơi, tiện tay nhét viên Zyn vào túi quần mình.








 

Julie Waston

Active member


Julie Waston

Navie De La Croix





INFORMATION
Mittelos Rooftop [??/07/2056]




"Ừm? Cháu không về đâu Julia ạ. Sắp tới cháu có một chuyến đi quan trọng do học viện sắp xếp."

"Yên tâm, cháu sẽ giữ gìn sức khỏe. Chú mua giúp cháu một bó oải hương đặt lên mộ bà nhé, bà lúc nào cũng thích ngắm hoa oải hương mà."

"Được rồi, sau chuyến đi cháu sẽ sắp xếp về để nghe di chúc từ bà. Cháu nghĩ chú nên cẩn thận trong khoảng thời gian này. Đám người kia không dễ gì để yên đâu."

"Cháu nhớ rồi, tạm biệt nhé chú Julia, giữ gìn sức khỏe đấy."

Cúp điện thoại, Julie khẽ thở dài. Chú Julia có lẽ là người thân ruột thịt cuối cùng trên thế gian này thật lòng yêu thương cô sau khi bà cô mất đi. Ông chú là em của ba Julie, khá trẻ, đâu đó chỉ lớn hơn cô tầm 10 tuổi. Ổng là một bác sĩ phẫu thuật cừ khôi và rất được giới thể thao lẫn tầng lớp thượng lưu tin tưởng. Bằng chứng là lịch phẫu thuật của chú ta lúc nào cũng được xếp kín đến cuối năm, bận đến mức một tuần chỉ về nhà 3 4 hôm để ngủ.

Bầu trời đêm của Fanacia không tối hẳn, mà có chút xám xịt bởi ánh đèn từ các tòa cao ốc. Dù đã ở trên sân thượng, nhưng cái cảm giác bức bối vẫn bủa vây lấy Waston, hệt như cảm giác bị nhốt trong một chiếc lồng mà không thể thoát ra.
Thường thì trong những lúc cảm thấy bức bối thế này, người ta thường hút một điếu thuốc để giải toả, nhưng mà Julie lại không biết hút thuốc. Đi đến một qóc của sân thượng, phủi sạch bụi rồi lót một miếng bìa carton, cô ngồi xuống, lôi cây guitar mà vừa nãy mang theo ra khỏi vỏ, khẽ ngâm nga một bản tình ca…







 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
TUTORIAL
Sân thượng


Shank Colburn
Ok. Add nick Bsky của tôi nè.

Bsky là mạng xã hội nổi tiếng nhất bây giờ. Ở trường này chắc ai cũng có nick, kể cả ông anh Jeager khó tính. Shank nghĩ là ổng cũng có, chỉ là không biết nick là gì thôi. Tầm vài phút sau thì Christopher đã trở thành bạn của Shank trên mạng xã hội. Tường của cậu ta (trong Bsky gọi là Sky thay vì Wall) thì đầy những dòng chia sẻ trạng thái, nói về thuốc lá, phim ảnh, giải trí, chính trị, y tế...

Shank Colburn
Errr không, nhưng ở lớp khác có quen vài đứa. Nhắc mới nhớ, bọn nó hẹn tôi đi bây giờ. Gặp cậu sau.


End tt với Shank.



 


Carolina Scott






Sân thượng Mittelos. Tháng 12, năm 2056

Bầu trời say giấc đã lâu, khi tia nắng cuối nhường lại sân khấu cho đêm đen mộng mị. Vạn vật dần chìm trong mơ màng, thời gian chậm trôi, chờ ánh dương bừng tỉnh. Là vòng lặp bất tận của thời gian. Vậy mà sao, giờ khắc này nó thấy bản thân như kẹt nơi đồng hồ ngừng chạy. Thao thức, chẳng thể ngủ. Đêm dài lê thê, ngày chẳng sáng. Dường như còn điều gì trong tâm trí mơ hồ, giữ lại mí mắt ai khỏi hòa chung với màn đêm tĩnh lặng.

Khung của sổ lặng im, tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu, nhập nhòa trong đêm đen. Trên từng ô kính mờ mờ điểm xuyết những vì sao sáng, mời gọi ai đó rời khỏi chiếc giường để chiêm ngưỡng chúng. Vầng trăng tĩnh lặng lan lan thứ ánh sáng dịu dàng khiến nó muốn tan trong ánh thanh lạnh mỗi lần nhìn ngắm. Người có điều gì muốn nói? Carolina hỏi. Rồi em lại im lặng, tìm kiếm câu trả lời. Từ lâu nó đã coi vầng trăng như tấm gương phản chiếu tâm tình. Mọi chuyện dẫu có rối rắm mờ mịt tới đâu, em sẽ đợi một đêm trăng sáng, nhìn ngắm, trò chuyện, rồi những câu từ chân thật từ đáy lòng này sẽ tuôn như suối chảy. Dòng tâm tình tinh khiết, không chút vẩn đục bởi những lo toan vụn vặt hay cảm xúc nhất thời. Mỗi lần ngắm trăng, là một câu chuyện khác. Mỗi lần ngắm trăng, trăng là một người khác. Trăng cũng thay đổi theo dáng hình em cần nơi đáy lòng. Khi thì lặng im lạnh lẽo như một học giả già nua, kiên nhẫn chờ đợi đứa học trò yêu quý tự tìm cho mình câu trả lời. Khi thì dịu dàng ủi an như người chị ruột thân thương đã lớn lên cùng em nhỏ, thấu hiểu đồng cảm. Chẳng phải tự nhiên từ lâu con người đã ngắm trăng, và thổi hồn cho trăng cả ngàn câu chuyện. Khi là người tình yểu điệu, khi là người thầy soi sáng, khi là đồng chí kề vai. Trăng là trăng thôi. Trăng bất biến, chỉ có chúng ta thay đổi mà mỗi lần nhìn ngắm lại một lần cảm nhận khác biệt. Trăng là trăng.

Bất biến, không đổi.

Vậy em còn điều gì thao thức?

Carolina không rõ. Nó sẽ đi tìm vầng trăng còn treo cao nơi đỉnh đầu. Xỏ tạm đôi giày thể thao và khoác trên mình lớp áo dạ dài che đi bộ đồ ngủ, choàng thêm lớp khăn len trắng như bông. Đủ mềm mại, đủ ấm áp để chống lại cái lạnh lẽo tháng mười hai ở nơi em cần đến.

Đặt chân lên tầng thượng của khu ký túc, hai tay đẩy ra cánh cửa nặng trịch đang chặn lại hơi lạnh đêm dông. Trong một khoảnh khắc, vầng trăng dịu em nhớ mong đã xuất hiện nơi mảnh trời nhỏ. Không tròn đầy, sáng tỏ, mà mảnh mai, e thẹn nép mình mờ nhạt dưới tầng sương mù xanh xám. Kết thúc của một chu kỳ, trăng dần tàn, chờ đợi mùa trăng mới. Dưới ánh trăng, là bóng hình im lặng của ai đó, tựa người vào lan can. Dừng chân phía lối đi, đôi bàn tay em níu lấy tay nắm cửa lạnh lẽo, ngập ngừng dợm bước, rồi lại thôi. Carolina không rõ người nọ là ai khi em chỉ thấy một bóng lưng lạ lẫm.

Ngước lên trăng kia, kiếm tìm câu trả lời. Trăng mơ màng không đáp.

Carolina nhẹ nhàng kép lại khung cửa phía sau, bước tới lan can, cách người nọ một khoảng. Em học vầng lưỡi liềm cuối tháng, tĩnh lặng không nói.





 

Ultimate

Administrator
Staff member
TUTORIAL
Sân thượng


Katherine ???
Chào.

Cô gái nhỏ quần khăn quàng trắng bông đang tiến lại gần thì nghe tiếng chào của đàn chị. Theo trí nhớ của Carolian thì bả là học viên năm bốn, bả đang ngồi hút một điếu gì đó ở gần chỗ lan can sân thượng. Từ sau lưng cô nhìn thấy gáy của bả có vài vết băng cứu thương, hay miếng dán giảm đau gì đó, có vẻ gặp chấn thương do tập luyện. Trăng chiếu rọi xuống bóng hai người, đủ để thấy gương mặt của đàn chị tóc đen dài tới chớm vai.

Katherine ???
Năm nhất hả? Sao lại lên đây? Làm điếu?


Nếu lên đây không phải để hút thì chả biết để làm gì luôn? Xã hội này giờ còn ai ngắm trăng nữa. Giờ là thế hệ nhìn vào màn hình vi tính và điện thoại. Đàn chị đưa cho Carolina một điếu vẫn còn đang bốc khói. Khác với Carolina ăn mặc khá ấm áp thì bà chị chỉ mặc một cái áo khoác ngoài đủ để che gió. Điện thoại trên tay của bả vẫn còn sáng, đúng kiểu vừa hút vừa nhắn tin. Có một số người thì nhắn tin ở bất kỳ đâu, một số người thì lên sân thượng nhắn tin.

Katherine ???
Không phải ma túy đâu, hứa.


 
Last edited:


Carolina Scott

???






Sân thượng Mittelos. Tháng 12, năm 2056

Mùi khói cay nồng, lảng vảng mơ hồ nơi đầu mũi. Điếu cần mảnh bằng ngón tay út, đang kẹp gọn trong bàn tay được chị đưa tới trước mặt nó. Khói xám lượn lờ vẽ đường mờ ảo trong không khí rồi tan biến thật nhanh. Nó chỉ nhớ mang máng gương mặt kia, là một tiền bối năm bốn không biết tên, hoặc có khi nó đã quên. Carolina không định hỏi lại. Đêm nay lên đây cũng không để làm thân với ai đó.

"Em không thích mùi khói, cảm ơn chị." - Nhẹ giọng từ chối lời mời, nó cùng lúc xích ra xa hơn vài bước chân, né tránh mùi cỏ cháy cay mắt.

Phóng tầm mắt phía xa, nó hít một hơi căng phổi thứ mùi của đêm. Thứ mùi chẳng biết từ đâu, chỉ biết sẽ hiện diện khi đêm xuống và đặc biệt rõ khi trời đông. Từ điển của em đã có cái tên này từ khi còn là một đứa trẻ, cũng như mùi của mưa và mùi của biển. Mùi của mưa là mùi đất ẩm, mùi của biển là mùi của muối. Còn đêm đông thì sao? Không khí hít vào căng tràn hai lá phổi, lành lạnh, mà sảng khoái. Mùi của đêm dường như không chỉ cảm nhận bằng khứu giác với không khí trong lành hơn, khi mọi hoạt động công nghiệp dừng lại. Thị giác cũng gửi tín hiệu về một nơi không còn chói mắt khi nhìn thẳng cái đĩa tròn trên bầu trời. Thính giác dường như nhạy bén hơn khi vạn vật còn ngủ yên. Carolina đã dám cá mình có thể nghe thấy tiếng xe chạy ngang qua từ cả trăm mét lúc hai giờ sáng, điều bất khả nếu diễn ra vào hai giờ trưa.

Đêm nay, mùi của đêm có lẫn khói nồng. Carolina học theo người ngồi cạnh, hít một hơi thật sâu, nhả một làn khói trắng. Làn khói của em vội vàng tản đi ngay khi chạm vào màn đêm, chẳng tạo thành hình, chẳng kéo dài bao lâu. Nó im lặng đánh mắt về phía tiền bối, người chốc chốc sẽ thả làn khói xám và gõ gõ thứ gì đó trên điện thoại. Ánh sáng trắng từ màn hình hắt lên gương mặt chị và ánh trăng chiếu xuống khoảng không giữa hai người, chẳng có lời nói nào được cất lên.

Hướng lên đám mây bồng và vầng lưỡi liềm e thẹn, Carolina thầm thì với trăng điều gì đó. Tỉ như em đang nhớ nhà và thời gian này chuẩn bị thi cử thật áp lực. Túi đồ đã được chuẩn bị sẵn cho chuyến tàu và đáy lòng em vẫn còn gì đó vướng bận. Đồ ăn ở trường mười phần mười không thể ngon bằng ở nhà. Không được vì không còn người lớn trông coi mà bỏ bữa sút cân. Mùa đông đã đến và nó nhớ cái ôm của mẹ. Giáng sinh gần kề và mọi người hẳn đã chuẩn bị dựng cây thông...

"Trăng ơi..."

Carolina giật mình khi bất giác buột ra lời gọi thỏ thẻ. Dẫu tiếng động bé xíu ấy tưởng chừng có thể nhầm với tiếng thở dài chẳng đáng để tâm, nó vẫn để ý xem người ngồi cạnh liệu có nghe thấy.

Một giây, hai giây. Trong tâm trí em ngập sự bồn chồn dần tăng lên. Ba giây, bốn giây. Chị ấy không nghe thấy đâu nhỉ? Năm giây, sáu-

"Chị ơi."

Ánh mắt nó lướt nhanh tìm kiếm điều để nói. Giấu chữ 'trăng' trong từ 'chị', là một ý hay. Bảy giây... tám giây...

"Miếng băng phía sau gáy chị, là do bị thương khi luyện tập ạ?"




 

Ultimate

Administrator
Staff member
TUTORIAL
Common Room


Katherine ???
Ờ, Trông em cũng giống người thích giải trí bằng màn hình hơn. Em tên gì đấy? Chị là Katherine Cunningham

Katherine lắc đầu ngán ngẩm. Vừa thấy Carolina lùi lại vài bước thì cô cũng dập điều thuốc đi, quăng luông từ trên nóc nhà xuống mái hiên ở tầng dưới. Trường này cũng không hẳn là quá thiết quân luật đến mức đi gô cổ hết mấy đứa hút hít. Cô nghĩ là Mittelos cũng khá thoáng và làm ngơ trong một số chuyện, kiểu cái gì cho qua được thì cho qua, bọn nó có thể hút cần để giải trí đôi chút, miễn là không làm hại ai. Cô nhún vai thì nghe Carolina nói: "Trăng ơi" thì mặt dài thườn thượt.


Katherine Cunningham​
Đừng em bảo lên đây vì mới chia tay bạn trai nhé. Chị không chịu nổi đâu.


Ở Camerata hay có câu chia tay như sau: Tình yêu của chúng ta giống như nửa tối của mặt trăng vậy. Katherine nhớ trên này cũng có vài đứa con gái thi thoảng lên đây khóc, vì đủ lý do trên trời. Bạn trai. Điểm kém. Bạn nợ tiền. Nợ tiền bạn. Cô lên đây để chill, không phải để làm bác sĩ tâm lý nên nếu Carolina lên đây vì một lý do nào đó thông thường, cô sẽ đăng xuất khỏi sân thượng này ngay. Lúc này thì cô gái nhỏ hỏi về mấy cái băng sau gáy.


Katherine Cunningham​
Hử? Ừ, do tập luyện. Mà chắc không đau bằng lúc hai đứa bạn em đánh chị ở cái máy bán hàng tự động.



Katherine vừa nói vừa rút một lon cafe từ trong túi ra, lon cafe còn nóng, mở ra uống một ngụm. Cô vẫn nhớ những đứa đánh mình ngày hôm đó, Carolina cũng nằm trong lớp đó mà cô không thuộc dạng thích đánh nhau, cũng không thuộc dạng rượu chè, cờ bạc. Nghĩ tới ngày hôm đó, cô chỉ cười khẩy, lắc đầu, gãi gãi ngón tai.


Katherine Cunningham​
Tóm lại lên đây để làm gì thì nói đi. Chị mày không đánh giá gì. À, trừ việc ăn xong không chịu rửa bát, để phòng bẩn, không đổ rác trong phòng...


 
Last edited:

Encyclopaedias

New member

Navie


Julie Waston


INFORMATION
Mittelos Rooftop [2056.07.??]


Dù đã cố gắng hòa nhập với môi trường học đường mới được một khoảng thời gian, nhưng có lẽ Navie thật sự không phù hợp với mấy hoạt động ồn ào kia. Cuối cùng, sân thượng trường học dưới bầu trời đêm lấp lánh ánh sao mới là không gian tuyệt vời nhất. Navie thường xuyên lui đến đây lắm, cứ như đã trở thành thói quen từ lúc nào. Nó cũng không biết vì sao lại thế. Chỉ là nơi này mang lại cho nó một cảm giác yên bình, thư giãn, và dường như tách biệt khỏi thế giới xô bồ ngoài kia.

Cánh cửa dẫn đến sân thượng từ từ được hé mở, học viên năm nhất một mình lên đây vào giờ này liệu có bị người ta đánh giá không nhỉ? Dù sao, nó cũng không mấy quan tâm về vấn đề này. Navie cảm nhận được luồng gió mát, có chút se lạnh của màn đêm buông xuống. Nó tựa vào cánh cửa, nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu, như trút bỏ hết những mệt mỏi và muộn phiền trong một ngày dài của nó. Navie chìm dần vào thế giới tưởng tượng của riêng nó, nơi những vọng tưởng trở thành sự thật. Để rồi nó chợt bừng tỉnh khỏi những mộng mơ ấy, bởi tiếng đàn guitar dịu dàng, và bản tình ca vang lên bởi giọng hát trong trẻo.

Không biết ai lại lên đây vào giờ này nhỉ?

Sự hiếu kì của đứa trẻ bên trong Navie hình như đang trỗi dậy. Thật lòng, nó mong muốn tìm kiếm nguồn gốc của tiếng đàn ca kia, thật lãng mạn trong màn đêm dần buông xuống thành phố.


@Julie Waston
 


Carolina Scott

Katherine Cunningham






Sân thượng Mittelos. Đầu tháng 12, năm 2056

"Em không." - Nó lắc đầu, đôi tay kéo cao khăn quàng chắn lại khí lạnh khỏi tràn xuống cổ họng khi trò chuyện. Carolina thích mùa đông, phần nhiều do khí lạnh thanh tỉnh, một phần bởi em có thể dễ dàng giấu mình sau những chiếc khăn.

"Mấy màn hình đó trông đau lắm, phantom pain ấy." - Đôi mắt em dán trên miếng băng trắng, tưởng như mình cũng bị thương sau gáy. Cảm giác tê rần lan dọc sống lưng khi hình dung nơi ấy sẽ bị rạch ra mà cấy thứ gì đó vào.

"Em là Carolina, sinh viên năm nhất."

Nó nhìn màn sương mù bao khắp tầm mắt chỉ lọt bóng trăng nhạt nhòa trên bầu trời, lòng tự hỏi bản thân nên nói cái gì. Nhiều chuyện để kể thì đúng, nói không có gì cũng không sai, bởi chúng đều là những thứ lặt vặt. Dẫu con bé không có thói tâm sự kể lể, có một người lắng nghe cũng tốt. Em nhìn chị gái tỉnh rụi ngồi bên cạnh, lòng dao động.

"Em chưa xa gia đình như này bao giờ, là nhớ nhà thôi, không có chuyện gì cả." - Nó kể vắn tắt, giữ cho giọng mình tỉnh bơ. - "Vả lại em thích trời lạnh, nên lên sân thượng hít gió."

Hít mùi của đêm thì đúng hơn, nhưng nó chẳng buồn kể. Chẳng rõ chị ấy có nghe lọt lời giải thích này, vì thật tình thì hít gió lúc một hai giờ sáng có hơi quai quái.

Chủ động lơ đi vụ máy bán hàng tự động, Carolina từ chối nghe mấy chuyện bắt nạt mà nó ghét cay ghét đắng. Tuy có chút bất ngờ năm nhất đánh năm tư, em không mấy để tâm. Bản thân nó không quá thân thiết với bạn học nào, có khi có người còn chẳng nhớ đứa mờ nhạt như Caro tính cách ra sao để mà chuốc thù.

"Còn chị thì sao ạ? Nhắn tin với bạn trai ạ?"

Em nhoẻn miệng cười dưới lớp khăn, không biết lấy đâu ra hứng thú để tò mò chuyện người lạ. Có lẽ bởi đêm đen tĩnh lặng, có lẽ bởi tiền bối chủ động hỏi chuyện nó, như nào cũng được.




 

Julie Waston

Active member


Julie Waston

Navie De La Croix



INFORMATION
Mittelos Rooftop [??/07/2056]


"Ai đó?"

Tiếng đàn trên sân thượng bỗng ngừng lại khi Julie Waston nghe thấy tiếng bước chân hướng về phía này. Cô cảnh giác đặt cây đàn xuống, bật đèn pin từ cái điện thoại hướng thẳng vào nơi phát ra âm thanh kia. Một cặp kính cùng một mái tóc có phần hơi chĩa ra là thứ đập vào mắt Waston. Cô khẽ thở phào, cảm thấy may mắn vì đó không phải là tóc đen hay là tóc hồng. Tắt đi ánh sáng phát ra từ điện thoại, Julie quay lại chỗ ngồi, ôm cây đàn lên, cúi người nhìn xuống sheet nhạc.

"Hình như cậu là người cùng lớp với Julie. Navie phải không? Tối không ngủ mà chạy lên đây làm gì?"

Vừa vặn lại mấy cái dây đàn, Waston vừa hỏi cô bạn trước mặt mình.









@Encyclopaedias
 

Ultimate

Administrator
Staff member
TUTORIAL
Roftop


Katherine lắc đầu thầm cảm ơn vì Carolina không lên đây để chia tay bạn trai. Chia tay thì có buồn, cô thừa nhận nhưng nỗi buồn nào cũng sẽ giúp ta trưởng thành hơn. Cái mà Katherine buồn gần nhất chắc là vì bị mấy đứa năm nhất đánh làm vỡ cả cái máy bán hàng tự động. Đáng lẽ cô phải giận nhưng rốt cuộc là chả giận đến mức ấy. Dẫu sao đàn em cũng giới thiệu tên, cô nâng lo cà phê lên.


Katherine Cunningham​
Chào Carolina. Thích trời lạnh mà sao ăn mặc như con mèo vậy?


Đàn chị nhìn cô cứ như con mèo vào ngày đông, nấp sau cái khăn quàng cổ. Nói chung đàn chị cũng hiểu cảm giác đó. Trời nóng thì bật điều hòa rồi đắp chăn, trời lạnh thì đắp chăn, và bật luôn cả lò sưởi. Người đàn chị cười châm chọc khi nghe cô gái nói về phantom pain, Katherine biết là gì, nhưng cô ở đây chỉ để nói mấy chuyện đơn giản thôi.


Katherine Cunningham​
Nhớ nhà? Sao không gọi về cho nhà? Hay là em có có nhiều điểm giống con sóc hơn là ba má của mình?


Tất nhiên cô hiểu nhớ có thể hiểu theo kiểu nhớ là việc mình muốn thực sự ở một nơi, chứ không phải qua điện thoại. Nhưng gọi điện thì có thể nguôi ngoai phần nào. Nhưng có khi mỗi gia đình một kiểu, Katherine thì chả ưa gì gia đình của cô nên việc phải học nội trú ở đây lại là một ân huệ. Nãy đàn chị gọi cô là mèo, giờ gọi cô là sóc. Nhưng mà cô không nghĩ Carolina ghét gia đình, nếu ghét thì đã chả nhớ. Tiếp theo đàn chị nghe một câu hỏi từ đứa đàn em về việc cô có bạn trai chưa? Nhắn tin với bạn trai? Katherine cười nhạt.


Katherine Cunningham​
Chị mới chia tay từ 5 tháng trước rồi. Yêu xa mệt lắm em. Lớn rồi, khó mà yêu theo cảm xúc mãi được. Em theo ngạch điều tra, sau này cũng phải sống lí trí lên.


Carolina unlock Rank 1 với Katherine Cunningham.


 


Carolina Scott

Katherine Cunningham






Sân thượng Mittelos. Đầu tháng 12, năm 2056

"Em không phải mèo." - Giọng nó bình bình mà hùa theo đàn chị một cách tự nhiên. - "Mèo có lông dài thích ấm, em mặc áo ấm thích lạnh. Khác nhau đấy."

Giữa ngàn loài vật thì nó chẳng ngại được so sánh với mèo hay sóc, đều dễ thương cả. Nó tự hỏi, chị Katherine thì giống gì nhỉ? Cặp mắt sắc và rõ là hay đánh giá người khác, còn mặc phong phanh hóng gió giữa trời đông nữa. Carolina không biết nhiều về tự nhiên, điều ấy khiến em bỏ cuộc trên hành trình tìm câu trả lời nhanh như cái cách câu hỏi ấy đến. Có lẽ đợi một vài phút nữa hẳn nó sẽ quên biến dòng suy nghĩ này,

"Cha mẹ em họ bận lắm." - Caro tiếp lời, đáp đơn giản. - "Nhưng em nghĩ mình có nhiều điểm giống họ."

"...giống ở điểm thích làm chuyện của mình hơn là dành thời gian cho người khác.' - Nó thầm nghĩ, chẳng nói ra. Nó chẳng có phản ứng gì nhiều khi nhận ra mình đã học gia đình tính cách ấy. Nó vốn không xa cách như vậy, nhưng lại nhận ra sống như này sẽ dễ dàng hơn. Là thuận theo tự nhiên.

"Nghĩ lại thì, em thấy chị giống con này này."

Lôi ra chiếc điện thoại từ trong túi áo, nó nhìn tiền bối khoác áo gió mỏng manh chừng vài giây, đôi tay gõ gõ thứ gì đó trên màn hình rồi đưa cho Katherine xem. Carolina tự nhủ sẽ không sao đâu, cản lại mọi suy nghĩ lan man chực nhú lên khiến nó rụt lại ý tưởng so sánh một ai đó.

ko5Zp8K.png





 

Ultimate

Administrator
Staff member
TUTORIAL
Roftop


Katherine cười nhạt, ví dụ thế thôi, đúng thì đúng, không đúng thì thôi. Đàn chị uống hết lon cà phê, giơ cao, ném một phát trúng cái thùng rác ở xa. Cái thùng rác có nắp dậy, chỉ có một cái khe để ném qua nhưng bà chị này ném chuẩn xác như mấy người ném bóng chày vậy.


Katherine Cunningham​
Cha mẹ lúc nào chả kêu bận. Em mà giống họ thì kiếm một bạn trai chịu lo cho em ấy. Nếu có nhu cầu thì chị giới thiệu cho mấy thằng bạn.



Đàn chị cũng chẳng có nhiều trong kinh nghiệm tình trường nên chả dám khuyên đàn em như thế nào. Nói thật là nếu mình không lo cho bạn trai mà cứ để bạn trai lo cho mình thì cũng chả được, tìm được người nào như thế chắc tiêu chuẩn của người ta cũng cao lắm. Cô đánh mắt nhìn qua điện thoại của Carolina thì cô giơ hình con sói ra.


Katherine Cunningham​
Cũng đúng. Chị mày cũng dữ lắm. Hay dây vào mấy trò bạo lực nữa.


Katherine bật cười, kéo Carolina lại gần, giơ điện thoại lên chụp một tấm ở sân thượng có cả mặt hai chị em. Xong đàn chị giơ số điện thoại ra cho Carolina lưu lại.


Katherine Cunningham​
Lưu vào, cần gì thì gọi. Chị té đây.


 


Carolina Scott

Katherine Cunningham






Sân thượng Mittelos. Đầu tháng 12, năm 2056

Trên tay là chiếc điện thoại còn ở ứng dụng chụp ảnh, màn hình hiển thị bức hình mới. Chị Katherine đã chuẩn bị sẵn cái nhếch mép dễ chịu, còn Carolina thì ngây như phỗng với đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào ống kính. Nó chậm chạp như chiếc máy tính đời cũ đối diện với bản mặt ngốc nghếch của mình. Đợi tới lúc tiền bối đã quay người rời đi gần tới cửa ra thì con bé mới giật mình, nói với theo câu chào bé xíu.

[Kết thúc tương tác với Katherine]




 
Top