Mittelos Rooftop

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Flavia Dohaeris


Sân thượng || Năm 2057

Kì nghỉ xuân khiến cho trường học trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Ding.

Marie lững thững bước ra khỏi thang máy. Ánh hoàng hôn phủ lên sân thượng học viện Mitellos một màu vàng cam ngọt ngào như mật ong.

Một ngày như mọi ngày. Chỉ khác cái là hôm nay Marie Monroe không có tiết, không có việc làm thêm, và cũng không có bạn bè. Đa số mọi người đều đã rời ký túc xá để quay về nhà, tận hưởng một kỳ nghỉ dài bên cạnh gia đình.

Marie thì không có nhà.

Cô rút một điếu thuốc, châm lửa. Làn khói trắng từ từ bay lên và mùi thuốc lá bắt đầu lan tỏa trong không khí.


@Mực



aaa
 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Marie Monroe
I think of you when I think about forever
Flavia trở về sớm trong kì nghỉ đông. Tóc hạt dẻ thích không khí im lặng của khuôn viên trường trước khi trở nên nhộn nhịp vào mùa nhập học. Ngày hôm nay ấm hơn mọi khi, màu hoàng hôn ướm bầu trời đỏ rực. Flavia mở cửa lên sân thượng, bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc gần đấy.

"Bạn Monroe...?"

Cô cất lời với người nọ, sau đấy ho khù khụ bởi khói thuốc. Cô tưởng mọi người hầu hết đã trở về nhà, nhưng Flavia cũng không hỏi gì thêm. Tóc hạt dẻ tiến lại gần, đứng cạnh cô bạn rồi đưa mắt dõi về phía đường chân trời.

"Hm... mặc dù kì nghỉ đông vẫn chưa kết thúc nhưng không hiểu sao tớ có cảm giác lâu lắm rồi chưa được gặp cậu vậy."

Đưa tay vén lọn tóc trước vai, cô gái nhỏ cười nhẹ.
Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Flavia Dohaeris


Sân thượng || Năm 2057


Đang chill với cảnh hoàng hôn trên sân thượng, chợt Marie nghe thấy có tiếng bước chân từ đằng sau.

"Bạn Monroe...?"

Giọng nói nhỏ nhẹ, rất êm tai. Marie gần như có thể đoán ra được ngay lập tức người vừa đến là ai. Cô vội vàng dập điếu thuốc còn đang hút dở.

"Bạn Dohaeris."

Marie mỉm cười với cô bạn.

"Xin lỗi nhé, tôi tưởng trên này không có ai."

Cô phẩy phẩy tay cho tan đi hết khói thuốc rồi đứng nhích sang một bên như để nhường chỗ cho Flavia, mặc dù sân thượng thì rộng thênh thang, muốn đứng ở đâu mà chẳng được.

"Hm... mặc dù kì nghỉ đông vẫn chưa kết thúc nhưng không hiểu sao tớ có cảm giác lâu lắm rồi chưa được gặp cậu vậy."

Marie lấy ra một hộp kẹo trái cây nhỏ, tự bỏ vào miệng hai viên để tẩy đi mùi thuốc lá, sau đó chìa hộp kẹo sang mời Flavia.

"Chắc có lẽ do tôi vốn mờ nhạt sẵn rồi, nên bạn Dohaeris không để ý đó thôi. Hoặc là do tôi không mấy khi xuất hiện bên ngoài lớp học." Marie nhún vai một cái rồi nói tiếp. "Đi làm thêm, cậu biết đấy."

"Mà, sao cậu quay lại trường sớm thế? Kì nghỉ của cậu thế nào?"




@Mực



aaa
 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Marie Monroe
I think of you when I think about forever
Đi làm thêm...

Flavia chưa từng nghĩ tới những việc đấy, hầu hết chi phí của cô đều là gia đình lo liệu và mỗi khi cô nhắc đến thì ba mẹ sẽ nói những câu kiểu như, con chỉ cần nhìn về tương lai và phấn đấu còn phía sau ba mẹ hỗ trợ kiểu kiểu vậy. Cô gái nhỏ dường như đã xem đó là điều hiển nhiên, nhưng cô đoán không phải gia đình bất cứ ai cũng giống nhau, và tương lai họ hướng đến lại càng khác biệt.

"Tớ về thăm nhà mấy ngày, đi chơi ở những nước khác rồi trở về đây sớm. Dù sao ở đây cũng dễ tập trung học tập hơn, ở nhà tớ có mấy con mèo và bọn chúng nhất quyết không để tớ và mấy quyển sách yên ổn."

Tóc hạt dẻ trả lời. Trời trở lạnh và từng hơi thở phả ra làn sương mờ.

"Marie đi làm thêm ở đâu vậy? Có gần đây không?"
Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Flavia Dohaeris


Sân thượng || Năm 2057



"Tớ về thăm nhà mấy ngày, đi chơi ở những nước khác rồi trở về đây sớm. Dù sao ở đây cũng dễ tập trung học tập hơn, ở nhà tớ có mấy con mèo và bọn chúng nhất quyết không để tớ và mấy quyển sách yên ổn."

"Ồ..."


Marie mỉm cười, chăm chú lắng nghe câu chuyện của Flavia về kì nghỉ của cô bạn.

"Tôi chưa từng rời khỏi Camerata bao giờ. Kì thi vừa rồi có lẽ là lần tôi đi xa nhất trong đời rồi đấy. Nhà bạn Dohaeris ở đâu vậy?"

Mặc dù giờ là thời đại công nghệ thông tin rồi, và vlog du lịch hay review chỗ này chỗ nọ thì nhan nhản cả trên mạng, nhưng nghe một người thật ngay trước mắt mình kể về trải nghiệm của chính họ vẫn là một cái gì đó thú vị, hơn nữa Flavia lại còn có một cách nói chuyện rất nhẹ nhàng, dễ nghe.

"Lũ mèo nghịch như quỷ, đúng không? Hì, tôi chưa từng nuôi mèo bao giờ, nhưng tôi có cho lũ mèo hoang ăn. Thỉnh thoảng bọn chúng theo tôi về nhà. Tôi cứ để bọn chúng làm tất cả những gì chúng muốn. Sau đó bọn chúng rời đi. Lúc ở cùng, chúng cũng giúp tôi xử lý mấy con gián hay chuột quanh nhà."

Trải nghiệm về cuộc sống của hai người bọn họ thật sự rất khác nhau, và Marie cũng rất vui lòng chia sẻ nó với bạn của mình, mặc dù cô nghĩ trải nghiệm của cô cũng không phải là thú vị gì cho lắm, nhưng việc có người cùng trò chuyện khiến cô cảm thấy vui.

"Marie đi làm thêm ở đâu vậy? Có gần đây không?"

"Tôi đi làm thêm ở nhiều chỗ lắm, dạo này thì tôi làm ở một quán cà phê gần khu vui chơi, cách đây khoảng 20 phút đạp xe."

"Nhưng mà thỉnh thoảng có job ngon hơn, tôi cũng sẽ chạy đi làm. Đa số là những công việc thời vụ, kiểu họ cần người bổ sung đột xuất hay gì đấy thì họ sẽ trả tiền nhiều hơn. Tôi sẽ đổi ca với đồng nghiệp trong quán, hoặc nhờ họ làm giùm phần của tôi luôn rồi tôi sẽ trả tiền cho họ cao hơn lương của quán một tí, hoặc là thuê lại người khác làm việc, nói chung là có nhiều cách. Nếu có lợi hơn thì mình làm."

"Ví dụ trong kì nghỉ này chẳng hạn, tôi có quen một ông anh làm ở trạm thu phí đường ra vào cảng hàng hóa. Ổng muốn dành thời gian này để đưa con gái đi chơi vì con bé được nghỉ học, nên ổng thuê tôi làm công việc của ổng. Công việc đó trả lương cao phết đấy, tại phải có mối quan hệ mới xin vào được. Ổng trả lương cho tôi theo giờ, cao hơn gấp 3 lần sau với lương tôi đi làm ở quán cà phê, và cao hơn so với ngày thường của ông ấy một tí, nhưng bù lại thì ổng không cần đi làm mà vẫn được nhận tiền thưởng với tiền tăng ca này nọ từ công ty, kiểu vậy, thì ổng vẫn có lợi."

"Ngoài ra thì thỉnh thoảng mấy ông tài xế qua trạm cũng cho tôi một ít tiền để du di cho mấy cái lỗi nhỏ nhặt như đuôi xe bị xước tem, xước biển, hoặc đôi khi là nhờ tôi giữ giùm hồ sơ tài liệu gì đó để giao cho người khác... Nói chung là mấy việc lặt vặt nhưng nguồn thu thì đáng kể đấy."


Marie lơ đãng kể một hồi rồi chợt im lặng, sau đó nở một nụ cười ngại ngùng quay sang Flavia, gãi gãi má.

"...Ờ, xin lỗi nha, tôi có nói hơi nhiều quá không?"

Trong lúc bọn họ nói chuyện, ráng chiều rực rỡ cũng đã chuyển dần sang sắc xanh của buổi sâm sẩm tối. Người ta bảo vào mùa đông thì ngày ngắn đêm dài. Đèn đường còn chưa lên mà trời thì đã chực tắt nắng.

"Trời sắp tối rồi, bạn Dohaeris có muốn đi ăn gì không?"

Marie nhoẻn miệng cười.

"Tôi mời."



@Mực



aaa
 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Marie Monroe
I think of you when I think about forever
Flavia chăm chú lắng nghe câu chuyện làm thêm của Marie, miệng của cô gái nhỏ liên tục chuyển từ chữ A sang chữ O, đôi lúc là mỉm cười nhẹ. Những thứ này đối với cô gái nhỏ quá đỗi mới mẻ, khiến cô cứ vô thức chìm vào từng câu chữ của cô bạn bên cạnh.

"Nhà tớ cũng ở Camerata, cách đây cũng không xa lắm đâu."

Tóc hạt dẻ trả lời câu hỏi của cô bạn, sau đấy bật cười khi cô bạn hỏi liệu bản thân mình có nói nhiều quá không. Flavia dù ít nói, trông dạng sống nội tâm nhưng thật ra rất thích nghe những câu chuyện xung quanh. Cô cảm giác chỉ khi mình hiểu được đời sống sinh hoạt của những người khác, lúc đấy mới có thể thật sự tin tưởng được họ. Người ta dẫu sao cũng không bao giờ thích những kẻ khoe khoang.

"Được, vậy tớ không khách sáo nhé." - Cô cười. - "Bạn Monroe có ăn được cá sống không? Tớ biết chỗ này bán món cơm chan trà rất ngon. Họ để cá sống lên trên cơm và cậu sẽ rót trà vào, vị trà hòa lẫn với vị ngọt từ cá và gia vị bên dưới tạo vị thanh ngọt tự nhiên."

Giá cả cũng rất tương đối nữa, nếu không phải chọn loại cá quá đắt tiền thì nó cũng chỉ tầm bằng một chiếc hotdog.

"Mà những chỗ làm thêm của cậu nghe thú vị thật đấy, tớ cũng muốn làm thử. Khi nào có chỗ, cậu nhất định phải rủ tớ nhé."
Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Flavia Dohaeris


Sân thượng || Năm 2057



"Cơm chan trà hả... nghe lạ quá nhỉ? Ăn với cá sống nữa à?"

lần đầu tiên Marie nghe tới món này luôn, nhưng mà nghe Flavia tả thì tự nhiên cô cảm thấy rùng mình ớn lạnh. Cái trải nghiệm ngộ độc thực phẩm suýt chết từ cái hồi còn mót đồ ăn trong thùng rác đột nhiên lũ lượt quay lại khiến Marie vô thức sờ lên bụng mình một cái.

"Tôi chưa thử bao giờ, nhưng mà nếu Flavia bảo thế thì hẳn là ngon rồi. Quán đó cách đây có xa không?"

Nếu không xa lắm thì có thể đi bộ. Nếu hơi xa thì ngồi xe bus cũng được, nhưng mà Marie thích đi bộ hơn."

"Mà những chỗ làm thêm của cậu nghe thú vị thật đấy, tớ cũng muốn làm thử. Khi nào có chỗ, cậu nhất định phải rủ tớ nhé."

Marie sờ sờ cằm suy nghĩ.

"Cũng được, nhưng mà đa số là sẽ rất vất vả đấy. Ví dụ như công việc vừa rồi tôi mới kể thì cậu chỉ được phép rời khỏi chỗ sau khi hết ca, tức là khoảng 6 tiếng mới được đi vệ sinh đấy. Thời gian giao ca là 15 phút, nên nếu cậu làm 2 ca thì gần như là phải ngồi 1 chỗ không nhúc nhích suốt 12 tiếng đồng hồ..."

Hai người sóng vai nhau bước ra chỗ thang máy, còn Marie thì vẫn tiếp tục luyên thuyên.

"...Tất nhiên là cũng sẽ có một số công việc dễ chịu hơn. Nhưng mà ít khi lắm tại vì nếu có người ta cũng tranh nhau làm hết, mà lương cũng không quá cao nên tôi ít khi nhận. Nhưng nếu Flavia muốn thử, thì khi nào có job tôi sẽ gọi cậu."

"Chúng ta trao đổi số điện thoại chứ? Cậu có dùng Bsky không?"




@Mực



aaa
 
Top