I think of you when I think about forever
Flavia chăm chú lắng nghe câu chuyện làm thêm của Marie, miệng của cô gái nhỏ liên tục chuyển từ chữ A sang chữ O, đôi lúc là mỉm cười nhẹ. Những thứ này đối với cô gái nhỏ quá đỗi mới mẻ, khiến cô cứ vô thức chìm vào từng câu chữ của cô bạn bên cạnh.
"Nhà tớ cũng ở Camerata, cách đây cũng không xa lắm đâu."
Tóc hạt dẻ trả lời câu hỏi của cô bạn, sau đấy bật cười khi cô bạn hỏi liệu bản thân mình có nói nhiều quá không. Flavia dù ít nói, trông dạng sống nội tâm nhưng thật ra rất thích nghe những câu chuyện xung quanh. Cô cảm giác chỉ khi mình hiểu được đời sống sinh hoạt của những người khác, lúc đấy mới có thể thật sự tin tưởng được họ. Người ta dẫu sao cũng không bao giờ thích những kẻ khoe khoang.
"Được, vậy tớ không khách sáo nhé." - Cô cười. - "Bạn Monroe có ăn được cá sống không? Tớ biết chỗ này bán món cơm chan trà rất ngon. Họ để cá sống lên trên cơm và cậu sẽ rót trà vào, vị trà hòa lẫn với vị ngọt từ cá và gia vị bên dưới tạo vị thanh ngọt tự nhiên."
Giá cả cũng rất tương đối nữa, nếu không phải chọn loại cá quá đắt tiền thì nó cũng chỉ tầm bằng một chiếc hotdog.
"Mà những chỗ làm thêm của cậu nghe thú vị thật đấy, tớ cũng muốn làm thử. Khi nào có chỗ, cậu nhất định phải rủ tớ nhé."