Maglev Train Station 1

Cải

Active member


Yenisei Vasilyev

Maglev Train Station || 13.05.2057

Sau khi xếp gọn chiếc vali xuống dưới chân ghế ngồi, nhỏ nối gót cô bạn tóc đen mà đuổi theo sau bóng trắng vừa vụt qua đó.

 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 13-5-2057


Seika mở điện thoại của mình ra xài một cái phần mềm ghép phòng random. Trang web wheelofnames có chức năng xếp phòng ngẫu nhiên, Seika nhớ trang này chắc chục năm rồi giờ vẫn còn có người dùng chỉ vì nó nhẹ. Sau vài cái bấm ngón tay thì cô nàng đọc phòng của mỗi người, ai muốn đổi sang phòng khác thì tự trao đổi với nhau để có phòng như ý.


Seika Higuchi
Phòng 1: Flavia Vincent Julie William. Phòng 2: Yenisei, Sylvia, Zya và Fotoula. Phòng 3: Navie, Carolina, Futaba và Chise. Còn lại là phòng cuối: Dome, Sorcha, Ivan và mình.


Diana Kokoro
Phòng riêng của mọi người có snack hay đồ uống ăn vặt không, không có thì lấy về này.


Arlo bốc thử một miếng snack da cá hồi và thấy nó cũng ngon phết. Trong khi đó thì Akira thấy Carolina với Yenisei đang đi tìm con mèo. Chàng trai thì lấy máy in để in một ít thịt cá hồi rồi để ra một cái đĩa nhỏ, cầm cầm để tìm con mèo.


Akira Schmid
Nãy tôi có thấy con mèo mà chả hiểu nó đâu. Có khi để đây phòng khi nó đói...


Akira tìm chả thấy con mèo đâu, cũng như Carolina với Yenisei, chả biết nó trốn ở góc nào rồi. Cả lũ ngồi vào bàn tiệc và bắt đầu ăn uống ngon lành. Có người thì chỉ uống nước cho đỡ khát thôi. Akira để tạm cái đĩa xuống dưới sàn. Chàng trai có vẻ là người yêu động vật dù có vẻ ngoài khá dữ dằn.

Sau khi mọi người đã ăn uống ngon lành, Ivan thì đi tìm mấy chai rượu để ngắm hoặc để nhậu tới khi thấy sao trời thì thôi. Arlo rủ Ivan làm một chầu rượu. Akira cũng ngồi vào với Arlo, dù Ivan không thích nhậu thì hai người kia cũng nhậu với nhau cũng được. Miya với Diana thì ngồi chơi bài và ăn snack. Nagito thì ngồi chơi game ở phòng giải trí.

HvTb5Kq.png

Ivan tìm thấy Absinthe, Whiskey, Tequila và Brandy. Toàn là rượu mạnh với nồng độ cồn cỡ 30-40%.
Ở đây có vẻ không dành cho người mới học túy quyền.

Nửa đêm đã tới, cả lũ học viên bắt đầu buồn ngủ và trở về phòng của mình.




 

Mực

Active member


Behind the Story
13 May
Flavia Dohaeris
Story Container
#1 #2 #3

Flavia nghĩ việc cùng mọi người trò chuyện cũng vui, nhưng cô có vài thứ cần sắp xếp trước đó nên đã xin phép những người khác để được về phòng. Tóc hạt dẻ hoàn thành việc sắp xếp đồ đạc trong khoảng 15 phút, sau đấy hướng ra ngoài hành lang giữa các toa.

"..."

Cô gái nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ, áp nhẹ tay lên cửa kính. Đúng như thầy Shinichi đã bảo, mọi thứ bên ngoài đen kịt và chỉ có những chấm sao nhỏ như những nỗ lực cuối cùng thắp sáng tấm vải đen tuyền của bầu trời. Hình ảnh của cô gái nhỏ phản chiếu qua cửa kính, một vài suy nghĩ thoáng qua rồi lại biến mất.

"... đói..."

Flavia đặt nhẹ tay lên bụng, tự nói với bản thân. Nhưng đột ngột vào thế này thì ngại quá, cô sẽ tìm thời điểm khác để tìm chút đồ ăn. Cô gái nhỏ lững thững đi bộ qua những hành lang dài, từ toa đầu tiên của học sinh Mittelos tới những toa phía trước. Hình như anh Nagito ở toa VIP thì phải, anh ấy ở có một mình thì có sợ ma không nhỉ...?

... Không, trên đời này làm gì có ma quỷ!!!

Cô gái nhỏ đi dọc theo hành lang, chủ yếu kiểm tra xem có gì bất thường không - thói quen thường nhật của cô mỗi khi ở nơi xa lạ, cũng là cách để Flavia suy nghĩ được tốt hơn. Từng bước chân bước chậm rãi, đôi lúc lại dừng lại để những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.




Thank you midnightbrownie. for a wonderful background image and Cải for the HQ version!!

 
Carolina Scott
Akira Schmid


Bữa tối trên tàu. Ngày 13, tháng 5, năm 2057.

Carolina chọn vài nút trên màn hình và 'nấu' cho mình bát súp nấm nóng hổi. Đã quá giờ cơm, cái bụng đỏng đánh của con bé sẽ lười nhác chẳng muốn ăn. Nhưng là chủ nhân lâu năm, Caro biết thừa tới giữa đêm nó sẽ lại làu nhàu những bản ca ngại ngùng.

Trông Akira chuẩn bị đồ ăn cho bé mèo thất lạc, nó nâng bát súp đã vơi quá nửa tới đứng cạnh, vừa húp những miếng nhỏ vừa hỏi chuyện cậu ta:

"Xin chào, cậu có nuôi mèo hả?"

"À, tớ là Carolina."

Tới lúc này, nó mới nhận ra mình đã quên tên cậu bạn trước mắt. Caro thầm ngại trong lòng mà im bặt, tập trung ăn bát súp gần cạn nhưng đôi chân chẳng dám rời đi dù chỉ một bước.
 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 13-5-2057


Chàng trai chìa tay ra bắt tay với Carolina, trông cậu ta ngó trước ngó sau thay vì nhìn vào mắt Carolina, kiểu cũng hơi ngại ngại khi gặp con gái.


Akira Schmid
Đúng rồi, mình nuôi 4 con, thấy mèo là thương, sợ nó đói.


Dù con mèo kia cũng không gầy lắm, chưa kể nó còn nhanh như gió nữa. Chạy qua chân người ta rồi vù vù đi mất thì không giống con mèo bị thiếu calorie tí nào. Akira nghĩ chắc nó cũng không đói tới mức đó, chàng trai hỏi Carolina thêm.


Akira Schmid
Nhà cậu có nuôi mèo không, có thì chia sẻ kinh nghiệm nuôi hoàng thượng nhé.


Akira gãi gãi, hơi cúi đầu.




 
Last edited:

ryanclow

Member

Sorcha Voler


Seika Higuchi


CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 13-5-2057


Xem ra thì không mấy ai mặn mà lắm với việc ăn uống, tiệc tùng như lời đề nghị của cô bạn mang mặt nạ cáo và anh trai mắt hí. Một nhóm thì về phòng, một nhóm thì lo đuổi theo con mèo vừa mới nhảy tàu đi ké còn một nhóm thì giống như bao thám tử đang trên đà trở thành thực thụ khác thì dĩ nhiên là đi thám thính và tìm hiểu. Còn Sorcha thì nhìn theo ngần ấy người, từng ấy hành động đan xen, trong phút chốc không tránh khỏi có cảm giác bứt rứt, khó chịu.

Đông thật.

Cô hít sâu, điều hướng suy nghĩ của bản thân sang một khía cạnh khác khi lặng lẽ lăn bánh theo sau một vài người khác vào toa ăn. Hai mươi mốt người trên một con tàu sẽ không thể mở cửa nữa sau khi khởi hành. Như thế này chẳng phải là hiện trường khép kín lý tưởng cho một vụ án mạng trong tiểu thuyết sao? Đó là còn chưa kể bọn họ ai nấy đều có thể đóng vai thám tử đấy chứ.

"Ồ, chúng ta chung phòng này, bạn Higuchi."

Cô ngó qua bảng kết quả lựa chọn ngẫu nhiên vừa có mà nói với cô nàng tóc tím trong khi tay với vào tủ lạnh lấy đủ nguyên liệu để in một cái bánh kẹp và ít sữa nóng cho bữa tối.

"Thế cậu về phòng luôn chưa?"

Mà dù sao thì có lẽ Sorcha cũng nên tới đó sớm, chỉ để giành cho mình một chiếc giường thuận tiện hơn cho việc di chuyển.

@Ultimate






 

Encyclopaedias

New member

Navie De La Croix



INFORMATION
MAGLEV TRAIN STATION

Ô, có con mèo lẻn lên tàu.

Navie hoàn toàn bị thu hút bởi vật thể mềm mại màu trắng. Nó chạy theo con mèo và Carolina xem thử con mèo đi đến đâu.

Nó cũng không quên Futaba đang nói dở.

"Nếu cậu không ngại thì chúng ta ở cùng phòng nhé. Tớ đi xem mèo con!"

 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 13-5-2057


Seika cũng vớ cho mình ít đồ ăn trên bàn sau khi dùng máy in in ra, đi theo Sorcha về phòng. Cô nàng tóc tím thấy chỉ cần cho ít nước màu trắng vào kho nguyên liệu thì cái máy in cũng in được sữa. Cô đi theo Sorcha về phòng, không hề đề xuất ý tưởng đẩy xe lăn cho Sorcha, cô tin là Sorcha có khả năng tự lập và cô nghĩ cô nàng tóc bông kia không phải người yếu đuối nên cô coi cô bạn như người lành lặn.


Seika Higuchi
Đồ ăn ở đây không tệ mà mình thấy mệt quá.


Seika ngáp rõ to với Sorcha, cả hai cô gái về phòng định trò chuyện một lát thì Sorcha thấy uống xong cốc sữa với ăn một cái bánh kẹp là người nặng trĩu cả ra rồi. Gái tóc tím cũng cố ăn nốt miếng hamburger và uống cốc nước nhưng cô thấy cơ thể mình hôm nay có vẻ mệt hơn hay sao đó.


Seika Higuchi
Chung phòng mà chắc mình nghỉ sớm, cảm thấy hơi mệt, cậu có phiền nếu tắt đèn không?


Seika từng thức trắng đêm mà cũng không thấy mệt như bây giờ, cô nàng bò lên giường, cất cái kính qua một bên. Sorcha cũng cảm thấy đầu cô hơi oải oải, mắt của cô cứ díp lại sau khi ăn xong bữa tối.

Sorcha bắt buộc sẽ phải để nhân vật đi ngủ ở post sau. Seika đã đi ngủ.


 

Mực

Active member


Behind the Story
13 May
Flavia Dohaeris
Vincent Nguyen
Story Container
#1 #2 #3

Flavia có nhớ người trước mặt là ai, mặc dù từ lúc gặp nhau giới thiệu không lâu nhưng cô đã nghe thấy đủ điều về cậu bạn này. Nhưng tóc hạt dẻ vốn không phải người đánh giá người khác qua những lời đồn đoán, nhưng cô chắc chắn là người sẽ bị đau cổ nếu cứ phải ngước lên tiếp chuyện với cậu ta.

Giữ một khoảng cách phù hợp, Flavia gật đầu đáp lại.

"Không... mình không hợp với những bầu không khí đấy cho lắm."

Chính xác hơn là giữ thói quen như thế. Những người ở bên cạnh Flavia đủ lâu sẽ thấy cô nói lời tạm biệt hay chia tay vô cùng nhẹ nhàng, dẫu có là ở những cuộc chia ly dường như không thể gặp lại. Không phải cô không coi trọng mối quan hệ nọ, cũng không phải cố giữ niềm tin sẽ gặp lại. Cô gái nhỏ chỉ không giỏi với việc bộc lộ cảm xúc của bản thân, và những lời nói sướt mướt. Cô tin bằng việc đặt khoảng cách, bản thân sẽ có thể mạnh mẽ hơn một chút khi đối mặt với những nỗi buồn.

"Bạn Vincent cũng không đi sao?"

Cô gái nhỏ tò mò nghiêng đầu. Cô đã nghĩ cậu là người rất thích những hoạt động thế này, giao lưu với bạn bè và tạo dựng mối quan hệ.




Thank you midnightbrownie. for a wonderful background image and Cải for the HQ version!!

 

Julie Waston

Active member

Julie Waston



INFORMATION
Mittelos Student Room [??/??/2056]


Điểm danh lên tàu: Đã có mặt

-----------


FDQFWk5.jpeg
@Absolute Darkness




 

ryanclow

Member

Sorcha Voler


Seika Higuchi


CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 13-5-2057


"Ừm, để mình tắt đèn."

Sorcha gật gù đồng ý với cô gái tóc tím trước khi uống thêm một cốc nước để tráng miệng sau bữa tối nhẹ trên tàu. Tự dưng lại mệt quá nhỉ? Cô vươn vai, ánh mắt mờ mịt nhìn người cùng phòng đã trèo vào giường trùm chăn rồi cũng vặn nhỏ cường độ sáng của đèn. Vẫn còn hai người nam khác cùng phòng nên có lẽ để lại ít ánh sáng cho họ vậy.

Đẩy xe lăn về lại bên cạnh giường, cô gái nhỏ che đi một cái ngáp dài khác khi để cho cánh tay máy nâng bản thân vào chăn ấm nệm êm. Ý định đọc nốt quyển sách còn dang dở từ đêm trước có lẽ cần phải gác lại thêm hôm nữa, cô nên đi ngủ thôi. Mà bình thường cô có ngủ sớm như vậy không nhỉ?

Cứ có cảm giác thứ gì đó sai sai...

Suy nghĩ đó lạc đi khi Sorcha nhắm mắt lại, chìm mình trong thứ yên bình giả tưởng trước bão giông.

@Ultimate






 

Absolute Darkness

Active member




Vincent Nguyen

Flavia Dohaeris


May 2057 || Ga tàu
"Ra là vậy."

Vincent mỉm cười với Flavia. Đoán chắc đó là một câu trả lời khéo léo kiểu "mình là người hướng nội không thích tiệc tùng" của cô nàng.

"Well, mình thì không thích đồ ăn của máy in thức ăn cho lắm, mình đang định đi tìm cái gì đó giết thời gian. Nghe nói phòng chơi game với xem phim trên tàu này cũng được lắm. Bạn Dohaeris có thích xem phim không?"

@Mực


aaa
 

Mực

Active member


Behind the Story
13 May
Flavia Dohaeris
Vincent Nguyen
Story Container
#1 #2 #3

Flavia nghe nói đến coi phim, lại nghiêng đầu như nghĩ ngợi điều gì đó. Không phải cô nàng không thích coi, chỉ là giữa những việc có thể giải trí thì coi phim không quá nhiều lần nằm trong những lựa chọn của tóc hạt dẻ. Kiểu như nếu phải chọn giữa đọc sách và xem phim thì hầu hết Flavia sẽ luôn chọn đọc sách, vì sách thì trong tầm với và điều khiển TV thì cô không biết dùng.

"Hm... tớ không xem quá nhiều phim, nhưng như vậy có nghĩa là tớ còn rất nhiều phim hay để xem...?"

Tóc hạt dẻ nói xong thì ngơ người ra một chút, ngẫm lại những gì mình nói có hợp lý hay không. Người ta thường bảo lần đầu xem một bộ phim hay là lần cảm xúc nhất, và chỉ có thể là một trải nghiệm duy nhất trong đời trừ khi cô bị mất trí nhớ liên tục.

"Vừa hay tớ cũng vừa đi dạo về, bạn Vincent có muốn gợi ý phim nào hay để chúng ta cùng xem không?"

Flavia cười nhẹ. Dù sao tối nay bọn họ cũng ở chung phòng, biết được người cùng phòng của mình như thế nào hẳn là vẫn tốt hơn.




Thank you midnightbrownie. for a wonderful background image and Cải for the HQ version!!

 

Absolute Darkness

Active member




Vincent Nguyen

Flavia Dohaeris


May 2057 || Ga tàu
"Chà, đó đúng là một cách nghĩ hay."

Không biết có phải dạo gần đây Vincent cứ bị người ta từ chối liên tục nên khi thấy Flavia chủ động nói muốn xem phim cùng mình thì cậu ta cảm thấy vui vẻ hơn bình thường hay không. Cậu ta làm một động tác mời để Flavia đi trước, cả hai cùng sóng bước về phía phòng chiếu phim.

Vừa đi, Vincent vừa nghĩ nên xem phim nào thì phù hợp.

"Cậu thích thể loại nào? Tình cảm, học đường, siêu anh hùng, trinh thám, kinh dị, phá án, tâm lý tội phạm? Hay là cậu muốn mình gợi ý?"

@Mực


aaa
 

nhclaire

Member

Chise Wanatabe



CHISE WATANABE
Mittelos Classroom.



Inspect: Khoang điều khiển tàu bằng tay.







 

Ultimate

Administrator
Staff member
PROLOGUE
Maglev Train Station, 6-5-2057


Chise Watanabe
....


Chise đi kiểm tra khoang điều khiển tàu bằng tay, cái khoang bé tẹo, được đặt ở toa 1 và toa 7. Tuy nhiên cô không có chìa khóa nên không vào bên trong được. Muốn mở cửa vào bên trong thì cô phải có thẻ từ của nhân viên ga tàu, hẳn là vậy nếu không thì ai cũng vào điều chỉnh cái tàu này được...




[/div]
 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 13-5-2057


Futaba cũng há mỏ khi thấy con mèo, cả hai cô gái quyết định đi chơi trò bắt mèo với nhau, hình như Yenisei với Carolina cũng cóa hứng thú tìm mèo nhưng Futaba nhát chả dám rủ thêm ai, chỉ muốn tự mình tìm thôi.


Futaba Sakura
Yeah, mình cũng nghĩ nên ở với người quen.


Chính xác hơn là Futaba ngại nói chuyện với người lạ lắm. Có Navie ở đây là cô quen một chút chút xíu, ít ra cũng đỡ... Navie thấy Futaba tháo tai nghe nhạc, để ở trong hộc tủ phòng cô trước khi chạy đi tìm mèo với Navie.


Futaba Sakura
Mình hay nghe nhạc linh tinh, chắc cất tạm ra để nghe xem có thấy tiếng mèo không...


 
Last edited:

Mực

Active member


Behind the Story
13 May
Flavia Dohaeris
Vincent Nguyen
Story Container
#1 #2 #3

"Hm..."

Flavia nghiêng đầu, dường như cũng đang nghĩ về thể loại phim mình thường xem. Lần cuối xem phim là ở cùng nhóm bạn ở Mittelos, bọn họ xem phim về tâm lý tội phạm...? Một thể loại khá kén người xem, cô nghĩ vậy. Ngó đầu sang Vincent, một vài suy nghĩ không liên quan lướt qua đầu hạt dẻ, đại loại như là bọn họ ăn gì mà cao thế, không biết Vincent có thể chia sẻ một chút chiều cao với cô không.

"Dạo này tớ đang tập khống chế nỗi sợ..."

Bắt nguồn từ một vài nguyên nhân cụ thể nào đó mà không tiện nói ra, nhưng tóm lại thì.

"C-Chúng ta xem phim kinh dị đi!"

Đưa hai tay thành nắm đấm rồi giơ trước ngực, Flavia hừng hực khí thế nhìn sang người bên cạnh.

"Vincent nghĩ ma quỷ có tồn tại hem...?"

Nếu Vincent sợ thì không sao, còn cô thì không sợ!




Thank you midnightbrownie. for a wonderful background image and Cải for the HQ version!!

 
Carolina Scott
Akira Schmid


Bữa tối trên tàu. Ngày 13, tháng 5, năm 2057.

Carolina đón lấy cái bắt tay từ người bạn mới. Lực tay nó nhẹ hều, trông chờ một thoáng khẽ chạm rồi rời đi. Nhưng Akira không cho phép điều đó diễn ra. Bàn tay cậu bao lấy tay nó, nắm chặt lắc lắc. Carolina thoát không được, đành đăm đăm trông đợi hai ba giây đằng đẵng kết thúc khi cái máy đánh chữ trong đầu hoảng loạn gõ lạch cạch "sao không thả ra vậy? sao không thả ra? sao chưa thả-".

"À, ra là vậy." - Nó chỉ đáp được bấy nhiêu giữa tiếng động ồn ã trong đầu. Đôi môi gượng kéo theo nụ cười xã giao, giấu đi hàng mày khẽ nhăn.

Nó không chắc bản thân ngại ngùng bao nhiêu, nhưng Carolina khá rõ nó không thích ai đó chạm vào mình. Bàn tay phải mới được thả còn vương chút nhiệt lóng ngóng không biết để đâu. Tầm mắt nó rơi thẳng xuống bát súp và xa hơn là mũi giày của kẻ đối diện, lấp ló đĩa thức ăn cho mèo đang chất đầy pate và cá hồi.

Carolina đã nghĩ ngay tới cá tính ồn ào náo nhiệt khi nhận lấy cái bắt tay ấy, nhưng thực tế lại khác hẳn. Cậu trai đưa tay gãi gãi đầu, ánh mắt lang thang chẳng chịu nhìn Caro. Cậu ta nhìn mặt bàn phía sau, tủ lạnh phía cuối phòng, và cả tấm thảm dưới sàn nhà. Nó thầm thở phào, bởi Akira không hừng hực năng động như đã tưởng.

Không ai chịu nhìn ai, để câu chuyện về mèo trắng mất dạng được tiếp diễn.

"Nhà tớ không nuôi thú cưng. Chỉ là thấy bé mèo dễ thương, nên hôm nay nổi hứng đuổi theo thôi." - Nó thật thà đáp.

Carolina tưởng tượng cậu chuyện dưới góc nhìn của mèo nhỏ, để bờ môi nhẹ cong với giả thiết nếu bản thân chẳng biết dưới chân là con tàu đang chạy. Rằng, nó chẳng qua đang tìm một quán ăn tối, tiện đó có thể nghỉ qua đêm, và tỉnh dậy thấy mình ở nơi xa thật xa không chút quen thuộc.
 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 13-5-2057


Chàng trai nhận ra cú bắt tay tương đối chặt khiến Carolina nghĩ là cả hai vừa mới ký một hợp đồng đáng giá cả triệu đô với nhau và giờ họ sắp mở sâm panh ăn mừng. Sau cứ bắt tay chắc như thể đang đấu vật thì Akira buông tay của cô ra, gãi gãi đầu. Tiếng ra là vậy của Carolina là như tiếng không biết phải trả lời thế nào. Nhiều người thấy bề ngoài của Akira thì chắc có vẻ sợ sợ, nhưng thật ra chàng trai cũng khá là trầm tính.


Akira Schmid
Vậy hả? Cậu nên nuôi, nhất là nếu bị trầm cảm thì nuôi mèo tốt lắm.


Thú nuôi, nhất là chó mèo thì có tác dụng giảm trầm cảm, cô đơn, khiến bạn chịu khó vận động và vui vẻ hơn. Ví dụ nuôi chó giúp bạn vận động, khiến bạn ra ngoài nhiều, giảm các bệnh về tim mạch. Quan tâm tới động vật giúp trẻ con trở nên giàu lòng cảm thông và biết cách bảo vệ người khác hơn. Akira nghĩ là mèo dễ thương thì con gái nào cũng thấy thế, chàng trai định nói gì thêm thì nhận ra câu vừa rồi hơi bất lịch sự.


Akira Schmid
Ý mình là, không phải là cậu giống người bị trầm cảm.


Chàng trai không biết nói sao để Carolina hiểu, chỉ là cậu nói một fact vậy thôi. Không phải fact thì Akira cũng tin thế. Chàng trai nhìn bạn bè của mình, nói nốt một câu với cô gái mới quen.


Akira Schmid
Mình có đang làm tình nguyện ở một cái animal shelter, nếu cậu có muốn nuôi thì cứ tới thăm nhé.


 
Carolina Scott
Akira Schmid


Bữa tối trên tàu. Ngày 13, tháng 5, năm 2057.

"Tớ không nghĩ gì đâu, đừng lo." - Carolina đáp nhẹ nhàng, chẳng mang dáng vẻ của người e ngại những chuyện khó nói. Trên môi mỏng đương đọng lại ý vui nhàn nhạt từ viễn cảnh giả tưởng mới đây. Trên con tàu vún vút hướng tới Kushiro đã có thêm bé mèo lẻn vào. Nó lủi thật nhanh giống bạn lông trắng, và sẽ mon men đĩa pate này ngay khi tiếng người dần chìm trong màn đêm và cái bụng cất tiếng meo meo. Nếu thật vậy, Carolina nên cảm ơn người bạn mới này rồi.

Nó nhìn Akira, gương mặt cậu ngại ngùng cùng gượng gạo thu gọn trong tầm mắt. "Không sao mà." - Caro bồi thêm, chẳng muốn bạn mới lo lắng. "Nếu tớ quyết định nuôi mèo sẽ ghé qua." - Nó đáp vậy, chẳng hề hỏi thêm nơi ấy ở đâu.

Bát súp trên tay thoáng chốc đã thấy đáy. Mí mắt dần nặng trĩu, kéo theo màn sương mờ phủ lên tâm trí. Có lẽ đã tới giờ đi ngủ.

"Bé mèo sẽ cảm ơn cậu nhiều lắm đó." - Nhoẻn nụ cười hiền, nó chỉ chỉ đĩa thức ăn yên lặng nằm trên sàn.

"Mà bây giờ chắc tớ sẽ về phòng đây, nói chuyện với cậu sau." - Carolina chào, tới cuối cùng vẫn chưa nhớ ra tên người bạn mới.
 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




Vincent Nguyen

Flavia Dohaeris


May 2057 || Ga tàu
Vincent nghĩ phim kinh dị không phải ý tồi, mặc dù đó giờ cậu ta cũng hiếm gặp cô gái nào thích xem phim kinh dị, nhưng một cô gái đã chọn con đường trở thành thám tử thì hẳn là có điểm khác biệt so với những cô gái bình thường.

"Tiếc là mình không biết nhiều phim kinh dị lắm. Trái tim mỏng manh yếu ớt này của mình không chịu nổi mấy cảnh jump scare."

Vincent cười cười, muốn trêu cô nàng nhỏ con này một tí.

"Ma quỷ ấy hả? Mình nghĩ đám shadow lúc nhúc dưới Abyss kia cũng có thể được coi là ma quỷ, chỉ là chúng được đặt một cái tên khác mà thôi."

Cậu ta nhún vai. Thú thật thì so với ma quỷ, Vincent nghĩ con người đáng sợ hơn nhiều.

"Suy cho cùng thì chúng ta càng biết nhiều về một cái gì đó, thì chúng ta càng ít sợ hãi đối với nó. Ma quỷ cũng vậy, shadow cũng vậy..."

Cậu ta chợt dừng lại, để Flavia đi lên trước mình, sau đó âm thầm đứng sau lưng cô nàng, nở một nụ cười mô phỏng kiểu sát nhân trong phim kinh dị, chờ cô nàng quay đầu lại.

@Mực


aaa
 

Mực

Active member


Behind the Story
13 May
Flavia Dohaeris
Vincent Nguyen
Story Container
#1 #2 #3

"Ừm... cậu nói phải."

Flavia nhẹ mỉm cười, có hơi bật cười thành tiếng khi cậu nói về trái tim yếu ớt mỏng manh của bản thân. Mà, tóc hạt dẻ đoán dù có là cao 2m hay 3m, thì bọn họ cũng có cùng một trái tim như nhau thôi. Nếu Vincent cúi đầu xuống, chắc là sẽ được cô gái nhỏ xoa xoa đầu.

Tóc hạt dẻ để ý cậu bạn đi chậm hơn một chút, nhưng cũng không lấy chuyện đó quá để tâm. Flavia đi trước, ngắm nhìn kiến trúc của con tàu khi nghĩ về những vụ án trên tàu từng đọc qua.

"Hm..."

"Vậy nếu cậu biết càng nhiều về cái chết... thì cậu có càng ít sợ hãi với nó hơn không?"

Quay đầu về, Flavia Dohaeris cười với cậu bạn.




Thank you midnightbrownie. for a wonderful background image and Cải for the HQ version!!

 

Absolute Darkness

Active member




Vincent Nguyen

Flavia Dohaeris


May 2057 || Ga tàu
Thấy Flavia hồn nhiên cười với mình, Vincent biết kế hoạch hù dọa cô bạn này của mình đã thất bại. Cậu ta nhanh chóng từ bỏ, điều chỉnh lại biểu cảm hòa nhã bình thường trên gương mặt mình rồi bước về phía Flavia.

Đấy, vì Flavia đã biết sau lưng mình là Vincent rồi, nên cô nàng chẳng sợ cậu ta chút nào cả. Vincent nghĩ thế. Giả sử Flavia cảm thấy một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình từ phía sau mà chẳng biết đó là gì thì mới đáng sợ, đúng không?

Cậu ta đút tay vào túi quần, suy nghĩ một tí về câu hỏi của Flavia. Không phải là cậu chưa từng nghĩ về nó, cậu ta nghĩ nhiều là đằng khác, chỉ là đang tìm một câu trả lời phù hợp dành cho cô nàng.

"Theo mình thì..."

Vincent chậm rãi mở miệng. Như thế nào đây nhỉ? Cậu ta sờ sờ cằm ra chiều suy nghĩ.

"Con người đã cố làm điều đó suốt rồi đấy thôi, bằng tôn giáo. Sau khi chết, nếu cậu làm đủ việc tốt, cậu sẽ về với chúa, hoặc lên thiên đường, hoặc thoát khỏi luân hồi, tùy vào niềm tin của cậu là gì."

Nụ cười trên môi Vincent bất giác cong lên thêm một chút, dường như chủ đề này làm cậu ta lấy làm thích thú lắm.

"Nếu cậu biết rằng, hoặc tin là cậu biết rằng cái chết sẽ giúp cậu đến với một cái gì đó tốt đẹp hơn, vậy thì nó cũng chẳng đáng sợ lắm. Đấy là mình nghĩ vậy. Còn bạn Dohaeris, cậu nghĩ sao?"

@Mực


aaa
 

Mực

Active member


Behind the Story
13 May
Flavia Dohaeris
Vincent Nguyen
Story Container
#1 #2 #3

"Hm..."

Từng bước chân bước thật chậm rãi, khác với vẻ đi bộ cố bắt cùng nhịp với người bên cạnh thường ngày. Tiếng lộp cộp của hai đôi giày trong hành lang vắng vẻ, lại là âm thanh duy nhất cố chắp nối những mạch suy nghĩ với nhau. Hẳn là nếu bầu trời bên ngoài có chút sao thì hình ảnh một trai một gái đi cùng nhau trong mắt người khác sẽ nom có dáng vẻ của sự lãng mạn, nhưng niềm hứng thú của những thám tử luôn đặt ở những bức màn đen bí ẩn mà theo cô sự lãng mạn tuyệt vời nhất, là khi vén chúng lên và tìm thấy vạn ánh sao sâu thẳm hơn cả bầu trời.

Tóc hạt dẻ lén đưa ánh mắt nhìn về người bên cạnh, tự hỏi sao trong mắt cậu sẽ trông thế nào.

"Mình nghĩ..."

Ngón tay quấn lọn tóc trước vai, bước chân cạnh Vincent dừng lại.

"... thật sự không có cách nào để làm quen với nỗi sợ. Kể cả là nỗi sợ đối với cái chết, hay bất kỳ điều gì đi chăng nữa."

Nỗi sợ được hình thành từ nhiều yếu tố khác nhau, nhưng trọng điểm là chúng luôn gắn liền với một ký ức không mấy đẹp đẽ trong con người. Niềm tin vào tôn giáo hay những bài học đối diện với nỗi sợ chính là phản ứng phòng thủ tâm lý có điều kiện và chủ đích của con người, nghĩa là có sự can thiệp của mạch suy nghĩ có ý thức vào mạch suy nghĩ thụ động. Nỗi sợ của từng người vẫn còn đó, và sẽ mãi không bao giờ biến mất, Flavia nghĩ như vậy.

"Có một số người dùng niềm tin để đánh lạc hướng nỗi sợ, một số dùng tri thức và sự hiểu biết, nhưng cốt lõi của nỗi sợ sẽ không bao giờ thay đổi."

Thả lọn tóc xuống vai, Flavia nhìn khuôn mặt bản thân phản chiếu qua khung cửa, màu tóc hòa lẫn vào màn đêm đen kịt.

"Nhưng tớ cũng tin vào một cuộc sống tốt hơn sau khi chết, tớ muốn tin là như vậy. Không phải vì bản thân họ, chỉ là tớ cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghĩ như thế thôi. Và những ký ức đấy khi nhớ về sẽ không khiến lồng ngực quá đau nữa."

Mọi cái chết đều có ý nghĩa của chúng, Flavia tin là như thế. Cô muốn tin là như vậy, và sẽ cố gắng tiếp tục tin là như thế. Thật dễ dàng để hướng niềm tin vào những thứ không có thật, vì người duy nhất phải thuyết phục chính là bản thân chúng ta. Không có phản luận, không có logic để suy luận ngược lại. Chỉ có những sợi tơ vò của cảm xúc và lựa chọn nhìn chúng như thế nào thôi.

"... Lý do gì khiến cậu muốn trở thành thám tử vậy?"

Một chút chuyển đề tài cho không khí đỡ ngột ngạt, bước chân rời khỏi vị trí gần khung cửa sổ, lại chậm rãi bước tiếp.




Thank you midnightbrownie. for a wonderful background image and Cải for the HQ version!!

 
Top