Absolute Darkness
Active member


May 2057 || Ga tàu
Vincent chậm rãi bước đi bên cạnh Flavia, cố tình làm như không để ý đến sự bối rối thoáng qua của cô nàng, để yên cho cô tự chìm vào suy tư của chính mình. Ánh mắt mông lung, bước chân chậm dần, ngón tay vô thức cuốn lấy lọn tóc. Vincent nghĩ, cậu ta tốt hơn là im lặng, không nên chen lời cô nàng làm gì, vì có vẻ như cô là người có nhiều tâm sự. Mà thật ra, cậu ta nghĩ là mình có thể đoán được phần nào. Chuyện của lớp này quá nổi tiếng, lên cả báo, trên mạng xã hội thì rần rần suốt cả tháng trời, tất cả mọi người đều bàn tán về sự kiện đó cả. Không sang chấn tâm lý thì cũng uổng...
"... Lý do gì khiến cậu muốn trở thành thám tử vậy?"
Có vẻ như Flavia không muốn tiếp tục đề tài nặng nề kia nữa, cô nàng khéo léo chuyển câu chuyện lên người Vincent, còn cậu ta thì chủ động để cuộc trò chuyện này trôi theo ý cô nàng.
"Mình cũng đang muốn hỏi cậu câu đó đấy."
Vincent nhìn Flavia, đôi mắt đen chạm phải ánh nhìn của cô nàng. Cậu ta mỉm cười, nói sao nhỉ?
"Gia đình mình có định hướng nghề nghiệp rõ ràng cho con cái. Cậu có đọc The Godfather chứ?"
Cậu ta nhịp nhịp ngón tay lên thân tàu, cẩn thận lựa chọn một câu trả lời.
"Nếu cậu có đọc thì đại khái là gia đình định hướng mình trở thành một nhân vật kiểu giống như Tom Hagen ấy. Một Consigliere của gia đình. Một người hiểu nhiều biết rộng, đưa ra những quyết định quan trọng trong gia đình, làm gương mặt đại diện, xử lý những vấn đề trong và ngoài gia đình, đại khái là vậy. Gia đình mình cho rằng việc đào tạo một thám tử cũng khá tương đồng với việc đào tạo một Consigliere, thế là họ gửi mình vào đây. Mình thì lại là người đơn giản, dễ thỏa hiệp, thêm nữa là có chút trí tò mò..."
Vincent nhún nhún vai, nụ cười hiện lên vẻ lười nhác u ám. Có vẻ như đây là một lời giải thích tương đối dễ tiếp cận, tuy vậy, sau khi ngẫm nghĩ một lúc thì cậu ta vội bổ sung thêm:
"Tất nhiên nhà mình không phải mafia gì đâu nhé, chỉ là công việc kinh doanh bình thường thôi."
Chút u ám vừa thoáng qua nhanh chóng biến mất, trên gương mặt ưa nhìn lại hiện lên vẻ hòa nhã thường ngày. Cậu ta mỉm cười, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách.
"Còn cậu thì sao?"
@Mực