nagareboshi
Night Time - Day 1
Flavia nghĩ mình đã ngủ một giấc ngon, nhưng khi tỉnh dậy thì căn phòng vẫn tối như lúc cô thiếp đi. Ledah dường như vẫn còn chìm vào giấc ngủ. Tóc hạt dẻ lấy điện thoại rồi nheo mắt lại bởi ánh sáng đột ngột, nhận ra hiện tại vẫn chỉ mới 3 giờ sáng hơn. Cô muốn ngủ thêm một chút, nhưng không tài nào nhắm mắt lại được nữa. Khi Ledah bước vào vòng tròn đó, lần đầu tiên trong cuộc đời Flavia cảm thấy cái chết gần gũi đến như thế, không phải với cô bởi lẽ nếu với cô thì nó là nỗi sợ, đối với người khác chính là nỗi bất lực.
Tóc hạt dẻ lò mò với tới cái công tắc đèn ngủ bên cạnh, mong nó không phải loại đèn ngủ mà mở lên thì sáng trưng cả phòng (đôi lúc vẫn có những căn phòng như thế, đèn ngủ nằm không khác gì đèn phòng chỉ có điều ánh sáng có màu vàng nhạt). Thật may chỉ là một ánh sáng vàng nhẹ dịu vừa đủ để đọc sách. Cẩn thận để không đánh thức Ledah, Flavia lấy giấy bút từ trong ngăn kéo mép giường, lại tiếp tục suy nghĩ về con thuyền bọn họ đang ở, và nhiều những thứ khác.
Cô nghĩ mình nên để lại di chúc.
Nhưng Flavia nói trắng ra thì không có tài sản gì, trông từ ngoài vào chỉ là một học sinh đại học bình thường. Thứ trông giống di chúc nhất cô có thể viết là liệt kê hết những đầu sách ở nhà và tên những cá nhân cô muốn trao gửi lại, mặc dù cô không rõ họ có cần điều đó hay không. Nhưng người ta vẫn thường bảo sách là tài sản của tri thức, có chữ 'tài sản' nên cô nghĩ về lý là hợp. Vừa suy nghĩ thì cô gái nhỏ đã viết được mấy dòng đầu tiên.
Gửi đến người đầu tiên đọc được lá thư này*,
※Note: là cậu đấy Ledah Scystre.
Tôi không biết tại sao mình lại phải thức dậy vào 3 giờ sáng để viết cái này, nhưng tôi nghĩ là nó cần thiết. Đối với một thám tử (thật ra là tôi còn chưa trở thành, nhưng cứ xem như là vậy đi), điều quan trọng nhất hẳn là chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất. Và ở cái lúc khi chuyện đó có thể xảy ra với bất kỳ ai chỉ thông qua trò bốc thăm trẻ con thường làm (ví dụ), tôi cảm thấy cần thiết để viết ra những lời cuối cùng này, trong trường hợp Flavia Dohaeris không còn nữa.
Lúc viết tới đây thì Flavia nhớ lại hồi lâu đài mình làm gì có cái suy nghĩ viết di chúc như thế này, dẫu tình huống cũng có thể xem như là một đi, có khi còn tệ hơn vì cô đã mém tí bị xem như kẻ giết người ma cà rồng.
Đây là lần đầu tiên tôi viết di chúc nên không biết phải trình bày theo trình tự thế nào. Nhưng tạm thời thì đây là những đầu sách ở nhà và tôi xin tặng lại nó cho những cá nhân sau đây:
Jane Eyre - Julie Waston
Hiệu sách cuối cùng ở London - Julie Waston
Series Nhân chứng cuối cùng - Ledah Scystre
Cánh Tư (xin đừng nói với Ledah là tôi đã lén cậu ấy mua thử quyển sách này) - Ledah Scystre
※Spoiler: nó dở tệ hại
Không Gia Đình - Johan Eleanora (thề với thầy là em không có ý gì đâu)
...
Flavia dành khoảng 2 trang rưỡi giấy A4 để liệt kê ra hết, mỗi trang có tầm 2 cột. Những quyển sách không quá đặc biệt thì cô sẽ không nhớ ra, mà nếu vậy thì cũng chẳng cần đem tặng ai. Bút mực chấm trên tờ giấy dừng một lúc tạo thành vệt đen ngòm, có lẽ là do tóc hạt dẻ đang không biết viết gì tiếp theo. Flavia sau đấy quyết định dành một vài lời cho người thân và những người bạn của mình.
Sau đây là những lời tôi xin gửi đến những người thân của mình.
Gửi ba mẹ: Cảm ơn ba mẹ đã nuôi con khôn lớn. Con biết thật ra trong thâm tâm ba mẹ luôn cảm thấy bất an với con đường của con, nhưng cảm ơn ba mẹ vẫn luôn lựa chọn ủng hộ và tin tưởng cô con gái nhỏ của ba mẹ.[...]
Gửi Julie Waston: Nếu có thể, tớ luôn muốn được sánh vai cùng cậu như một thám tử. Cảm ơn cậu đã luôn đứng lên vì những gì cậu tin tưởng, cậu không biết điều đó mang lại ý nghĩa lớn lao như thế nào với tớ đâu. Julie Waston là một cô gái mạnh mẽ, và tớ mong rằng sự mạnh mẽ đó sẽ cứu giúp được nhiều người hơn nữa. Tớ có để lại một vài (chục) đầu sách cho cậu, trinh thám thì cậu có thể hỏi mượn Ledah Scystre, hãy đọc chúng và nhớ về tớ nhé (vì không hiểu sao nghĩ đến việc bị cậu lãng quên mất tớ lại thấy buồn buồn). [...]
Flavia dành thêm trọn vẹn 2 trang A4 để viết gửi Julie Waston, đến một khoảng thì tự nhiên trang giấy bị nhòe nên cô không thèm viết nữa mà chuyển sang viết cho người khác.
Gửi Ledah Scystre: Xin hãy nói với tớ là cậu đã tìm được màu xanh khác của cuộc đời cậu đi vì cậu mà không vào phòng được thì tờ di chúc này cũng không có ý nghĩa gì! (tiện thể thì xin lỗi vì đã chiếm mất giường đôi của cậu, mặc dù nếu cậu muốn thì lúc nào tớ cũng có thể nằm nép lại một góc để cậu bò lên chung mà)
Cảm ơn cậu vì ngày hôm đó đã đứng dậy bảo vệ tớ ở vụ án đầu tiên. Thật tiếc vì chúng ta không thể thường xuyên gặp nhau, mà mỗi lần gặp nhau là lại có biến xảy ra. Tớ thật sự thật sự mong tới một ngày có thể cùng cậu trải qua những ngày tháng yên bình, chúng ta có thể đi nhà sách và những nơi cậu muốn, chia nhau bữa sáng và nửa chiếc bánh crepe. Không hiểu vì lý do nào đấy tớ luôn cảm thấy bản thân luôn có thể trở nên bình tĩnh khi ở cạnh cậu, và có thêm chút tự tin nữa.
[...]
Flavia dành thêm 1 trang để kể về những kỷ niệm ngắn ngủi nhưng hiếm hoi với Ledah Scystre, về những thảm cỏ hướng dương, về tất cả sao và trăng trên bầu trời.
[...]
Cảm ơn cậu vì đã luôn ở bên cạnh tớ. Tớ mong cậu có thể trở thành một thám tử như cậu mong muốn (mà chắc chắn là sẽ được thôi), nhớ đọc hết những quyển sách tớ gửi cậu, riêng Cánh Tư thì cậu có thể chọn đọc hoặc dùng nó ném vào đầu hung thủ cũng được.
Tớ mong tất cả những vì sao đẹp nhất trên bầu trời ở sân thượng ngày hôm đó sẽ luôn phù hộ và dõi theo con đường của cậu.
Dưới trang giấy cuối cùng gửi cho Ledah, tóc hạt dẻ viết thêm vài từ nhưng vì lý do nào đấy mà đã gạch đi sạch sẽ. Xong xuôi hết tất cả thì cô xếp những tờ giấy vào một phong thư và để lại trong ngăn kéo bàn. Vừa lúc trời tờ mờ sáng thì Flavia lại thấy buồn ngủ trở lại, thế nên cô tắt đèn ngủ và một lần nữa cuộn mình trong chăn chìm vào giấc ngủ sâu.
Nếu Flavia biết lúc cô thức dậy đã gần trễ giờ tập trung và cô phải ăn sáng trong tình trạng tóc còn rối bù, chắc là cô gái nhỏ đã dẹp luôn việc viết mấy chục trang di chúc vào lúc ba giờ sáng. Nhưng khi mở cánh cửa và nhìn thấy hai xác người trước mắt, tất cả những suy nghĩ đó đã biến mất, và hình ảnh lá thư trong hộc tủ thoáng qua tâm trí cô gái nhỏ, chỉ một chút thôi trước khi chúng nhanh chóng trở về thực tại.