Magenta Bedroom 2

Ultimate

Administrator
Staff member
LOCATION
Phòng ngủ Magenta 2
▶ Bedroom
2wyJUtt.jpeg
DESCRIPTION
Phòng ngủ.
INSPECTABLE ITEM
Bracelet Deactivator
Bảng tên trước phòng
Đèn đọc sách
Giường đôi
Giường bunk bed
Đèn đọc sách
Màn hình tivi
Bàn nhỏ
Bình nước
Giá phơi đồ
Cốc nước
Phòng tắm
Điều hòa nhiệt độ
▶ Bracelet Reader
Us1qVQV.png
DESCRIPTION
Máy đọc trước cửa phòng.
INSPECTABLE ITEM
Bracelet Reader
▶ Floor Plan
lG0pFo2.png
DESCRIPTION
Floor Plan.
INSPECTABLE ITEM
Bản vẽ (Không thể Inspect)





 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
nagareboshi
Night Time - Day 1

Flavia nghĩ mình đã ngủ một giấc ngon, nhưng khi tỉnh dậy thì căn phòng vẫn tối như lúc cô thiếp đi. Ledah dường như vẫn còn chìm vào giấc ngủ. Tóc hạt dẻ lấy điện thoại rồi nheo mắt lại bởi ánh sáng đột ngột, nhận ra hiện tại vẫn chỉ mới 3 giờ sáng hơn. Cô muốn ngủ thêm một chút, nhưng không tài nào nhắm mắt lại được nữa. Khi Ledah bước vào vòng tròn đó, lần đầu tiên trong cuộc đời Flavia cảm thấy cái chết gần gũi đến như thế, không phải với cô bởi lẽ nếu với cô thì nó là nỗi sợ, đối với người khác chính là nỗi bất lực.

Tóc hạt dẻ lò mò với tới cái công tắc đèn ngủ bên cạnh, mong nó không phải loại đèn ngủ mà mở lên thì sáng trưng cả phòng (đôi lúc vẫn có những căn phòng như thế, đèn ngủ nằm không khác gì đèn phòng chỉ có điều ánh sáng có màu vàng nhạt). Thật may chỉ là một ánh sáng vàng nhẹ dịu vừa đủ để đọc sách. Cẩn thận để không đánh thức Ledah, Flavia lấy giấy bút từ trong ngăn kéo mép giường, lại tiếp tục suy nghĩ về con thuyền bọn họ đang ở, và nhiều những thứ khác.

Cô nghĩ mình nên để lại di chúc.

Nhưng Flavia nói trắng ra thì không có tài sản gì, trông từ ngoài vào chỉ là một học sinh đại học bình thường. Thứ trông giống di chúc nhất cô có thể viết là liệt kê hết những đầu sách ở nhà và tên những cá nhân cô muốn trao gửi lại, mặc dù cô không rõ họ có cần điều đó hay không. Nhưng người ta vẫn thường bảo sách là tài sản của tri thức, có chữ 'tài sản' nên cô nghĩ về lý là hợp. Vừa suy nghĩ thì cô gái nhỏ đã viết được mấy dòng đầu tiên.

Gửi đến người đầu tiên đọc được lá thư này*,
※Note: là cậu đấy Ledah Scystre.

Tôi không biết tại sao mình lại phải thức dậy vào 3 giờ sáng để viết cái này, nhưng tôi nghĩ là nó cần thiết. Đối với một thám tử (thật ra là tôi còn chưa trở thành, nhưng cứ xem như là vậy đi), điều quan trọng nhất hẳn là chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất. Và ở cái lúc khi chuyện đó có thể xảy ra với bất kỳ ai chỉ thông qua trò bốc thăm trẻ con thường làm (ví dụ), tôi cảm thấy cần thiết để viết ra những lời cuối cùng này, trong trường hợp Flavia Dohaeris không còn nữa.


Lúc viết tới đây thì Flavia nhớ lại hồi lâu đài mình làm gì có cái suy nghĩ viết di chúc như thế này, dẫu tình huống cũng có thể xem như là một đi, có khi còn tệ hơn vì cô đã mém tí bị xem như kẻ giết người ma cà rồng.

Đây là lần đầu tiên tôi viết di chúc nên không biết phải trình bày theo trình tự thế nào. Nhưng tạm thời thì đây là những đầu sách ở nhà và tôi xin tặng lại nó cho những cá nhân sau đây:

Jane Eyre - Julie Waston
Hiệu sách cuối cùng ở London - Julie Waston
Series Nhân chứng cuối cùng - Ledah Scystre
Cánh Tư (xin đừng nói với Ledah là tôi đã lén cậu ấy mua thử quyển sách này) - Ledah Scystre
※Spoiler: nó dở tệ hại
Không Gia Đình - Johan Eleanora (thề với thầy là em không có ý gì đâu)

...


Flavia dành khoảng 2 trang rưỡi giấy A4 để liệt kê ra hết, mỗi trang có tầm 2 cột. Những quyển sách không quá đặc biệt thì cô sẽ không nhớ ra, mà nếu vậy thì cũng chẳng cần đem tặng ai. Bút mực chấm trên tờ giấy dừng một lúc tạo thành vệt đen ngòm, có lẽ là do tóc hạt dẻ đang không biết viết gì tiếp theo. Flavia sau đấy quyết định dành một vài lời cho người thân và những người bạn của mình.

Sau đây là những lời tôi xin gửi đến những người thân của mình.

Gửi ba mẹ: Cảm ơn ba mẹ đã nuôi con khôn lớn. Con biết thật ra trong thâm tâm ba mẹ luôn cảm thấy bất an với con đường của con, nhưng cảm ơn ba mẹ vẫn luôn lựa chọn ủng hộ và tin tưởng cô con gái nhỏ của ba mẹ.[...]

Gửi Julie Waston: Nếu có thể, tớ luôn muốn được sánh vai cùng cậu như một thám tử. Cảm ơn cậu đã luôn đứng lên vì những gì cậu tin tưởng, cậu không biết điều đó mang lại ý nghĩa lớn lao như thế nào với tớ đâu. Julie Waston là một cô gái mạnh mẽ, và tớ mong rằng sự mạnh mẽ đó sẽ cứu giúp được nhiều người hơn nữa. Tớ có để lại một vài (chục) đầu sách cho cậu, trinh thám thì cậu có thể hỏi mượn Ledah Scystre, hãy đọc chúng và nhớ về tớ nhé (vì không hiểu sao nghĩ đến việc bị cậu lãng quên mất tớ lại thấy buồn buồn). [...]


Flavia dành thêm trọn vẹn 2 trang A4 để viết gửi Julie Waston, đến một khoảng thì tự nhiên trang giấy bị nhòe nên cô không thèm viết nữa mà chuyển sang viết cho người khác.

Gửi Ledah Scystre: Xin hãy nói với tớ là cậu đã tìm được màu xanh khác của cuộc đời cậu đi vì cậu mà không vào phòng được thì tờ di chúc này cũng không có ý nghĩa gì! (tiện thể thì xin lỗi vì đã chiếm mất giường đôi của cậu, mặc dù nếu cậu muốn thì lúc nào tớ cũng có thể nằm nép lại một góc để cậu bò lên chung mà)

Cảm ơn cậu vì ngày hôm đó đã đứng dậy bảo vệ tớ ở vụ án đầu tiên. Thật tiếc vì chúng ta không thể thường xuyên gặp nhau, mà mỗi lần gặp nhau là lại có biến xảy ra. Tớ thật sự thật sự mong tới một ngày có thể cùng cậu trải qua những ngày tháng yên bình, chúng ta có thể đi nhà sách và những nơi cậu muốn, chia nhau bữa sáng và nửa chiếc bánh crepe. Không hiểu vì lý do nào đấy tớ luôn cảm thấy bản thân luôn có thể trở nên bình tĩnh khi ở cạnh cậu, và có thêm chút tự tin nữa.

[...]


Flavia dành thêm 1 trang để kể về những kỷ niệm ngắn ngủi nhưng hiếm hoi với Ledah Scystre, về những thảm cỏ hướng dương, về tất cả sao và trăng trên bầu trời.

[...]

Cảm ơn cậu vì đã luôn ở bên cạnh tớ. Tớ mong cậu có thể trở thành một thám tử như cậu mong muốn (mà chắc chắn là sẽ được thôi), nhớ đọc hết những quyển sách tớ gửi cậu, riêng Cánh Tư thì cậu có thể chọn đọc hoặc dùng nó ném vào đầu hung thủ cũng được.

Tớ mong tất cả những vì sao đẹp nhất trên bầu trời ở sân thượng ngày hôm đó sẽ luôn phù hộ và dõi theo con đường của cậu.


Dưới trang giấy cuối cùng gửi cho Ledah, tóc hạt dẻ viết thêm vài từ nhưng vì lý do nào đấy mà đã gạch đi sạch sẽ. Xong xuôi hết tất cả thì cô xếp những tờ giấy vào một phong thư và để lại trong ngăn kéo bàn. Vừa lúc trời tờ mờ sáng thì Flavia lại thấy buồn ngủ trở lại, thế nên cô tắt đèn ngủ và một lần nữa cuộn mình trong chăn chìm vào giấc ngủ sâu.

Nếu Flavia biết lúc cô thức dậy đã gần trễ giờ tập trung và cô phải ăn sáng trong tình trạng tóc còn rối bù, chắc là cô gái nhỏ đã dẹp luôn việc viết mấy chục trang di chúc vào lúc ba giờ sáng. Nhưng khi mở cánh cửa và nhìn thấy hai xác người trước mắt, tất cả những suy nghĩ đó đã biến mất, và hình ảnh lá thư trong hộc tủ thoáng qua tâm trí cô gái nhỏ, chỉ một chút thôi trước khi chúng nhanh chóng trở về thực tại.

Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Ledah Scystre
あなたという季節の中で
Bọn họ không có quá nhiều thời gian trước Night Time, nên cả hai chỉ nhanh chóng làm chút đồ ăn nhẹ để mang lên phòng. Flavia làm cho mình phần bánh sandwich kẹp thịt nguội đơn giản, lấy thêm một hộp nước ép hoa quả vì cô cảm thấy mình đang thiếu vitamin. Khi cả bọn lên tới phòng thì cũng đã 8 giờ kém 15.

Flavia vừa gặm bánh mì vừa cố gắng note lại những sự kiện của ngày hôm nay vào quyển sổ ghi chép. Những suy nghĩ trong đầu cô gái nhỏ như một mớ chỉ hỗn độn, cũng không để ý Ledah đã hoàn thành bữa tối và đi tắm từ lúc nào.

Bất kỳ đứa nào giữ đồ mà không thông báo, tao sẽ coi là kẻ tình nghi. Sáng mai sẽ là lúc bỏ phiếu. Tất cả đồ phải được đem nộp.

Lời của đàn anh ngắt đi mọi sự tập trung của cô gái nhỏ, nhưng không có sự hối hận nào trong đáy mắt. Trong invoice mà cô và Ledah thấy chỉ có một khẩu súng, nghĩa là đây có khả năng cao là hung khí duy nhất. Tiếng cửa mở từ phòng tắm khiến Ilyninsky đột ngột giật mình, như một đứa trẻ vừa bị phụ huynh bắt gặp nói dối điều gì đó.

Suy nghĩ một lúc, cô gọi cậu lại ngồi cạnh mình trên giường, và với một chút sự chần chừ, tóc hạt dẻ lấy ra khẩu súng đã giữ kĩ trong túi áo khoác và đưa cho Ledah xem.

"..."

Flavia bất chợt không tìm được ý gì để nói, đừng nói đến việc giải thích những suy nghĩ hiện tại. Bàn tay giữ khẩu súng run nhẹ, và điều cô muốn làm nhất nhưng không thể, chính là nhìn vào biểu cảm khuôn mặt của cậu lúc này.

Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: Red Blood, Green Heart, Blue Sea
Ship of Fools


Ledah vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy một cảnh tượng hãi hùng. Tim của cậu tí nữa là tụt từ lồng ngực xuống mắt cá chân luôn. Chẳng phải thám tử nào cũng được dạy là không động vào hiện trường vụ án sao? Giờ Flavia đang cầm một khẩu súng. Đây hẳn là khẩu súng có trong hiện trường vụ án.


Ledah
.... Mình tưởng học viện có dạy không được động vào hiện trường vụ án.


Ledah thở dài, ngồi lên giường cạnh Flavia khi cô ra hiệu cho cậu lại gần ngồi cạnh mình. Căng thẳng khi phá án là có, nhưng vấn đề là họ như đang trong một trò chơi tử thần mà không biết kẻ địch là ai. Cho mấy người khác một cái cớ để vùi dập mình trước bàn dân thiên hạ là đảm bảo bị bỏ phiếu lên đoạn đầu đài luôn. Ngón trỏ gãi gãi một bên tóc, cậu cầm khẩu súng lên kiểm tra cho chắc 4 viên đạn còn nguyên không. Vẫn còn, tức là chưa có ai khiến Flavia nổi điên tới mức bắn người ta.


Ledah
Hm.. cậu muốn giữ mọi người an toàn và không tin ai trừ bản thân hả?


Lúc này chả tin ai được nên đây là suy nghĩ của một người muốn bảo vệ tất cả mọi người. Nhưng do cô không thể tin ai nên đi lấy khẩu súng về. Đây là cách tốt nhất để bảo vệ người khác, khi mà không tin được ai. Bạn chỉ có thể tin bản thân mình thôi. Đây không phải suy nghĩ của hung thủ. Vì hắn lúc nào cũng muốn tránh xa sự chú ý của người khác. Có trong tay một khẩu súng sẽ đi ngược lại điều đó. Nhưng Ledah nghĩ cậu nên nói điều đó cho tất cả mọi người, súng có 4 viên thôi. Flavia mà bị hội đồng là cũng chịu thua.


Ledah
Để đó, ngày mai mình nhận là mình lấy cho.


Cậu cầm cái camera mà Sabrina đưa cho, tối nay họ còn phải test cái Bracelet nữa. Ledah vớ một miếng sandwich ăn tạm cho đỡ đói. Cậu uống một ngụm nước hoa qua, ngồi lại cạnh chỗ Flavia.


Ledah
Không sao đâu, Flavia.


 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Ledah Scystre
Julie Waston
あなたという季節の中で
[Lược bỏ một tỉ phần giải thích ở đây]

"Julie, bây giờ cậu bước vào phòng bọn tớ, đợi hiện countdown 90 giây, xong ra ngoài thử xem."

Flavia nói sau khi đã cùng Ledah scan mở cửa phòng.

Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 

Julie Waston

Active member


Julie Waston

Flavia Dohaeris

Ledah Scystre



INFORMATION
Magenta Bedroom 2 [14/12/2056]


"Ừm ờ...ok."

Julie không hỏi nhiều về lý do tại sao Flavia bảo mình vào phòng. Cô tin tưởng tuyệt đối tóc hạt dẻ, nên cô bạn giờ có bảo cô làm gì thì cô cũng sẽ làm theo mà không cần nghĩ nhiều. Bước chân vào phòng, Julie gật đầu ra hiệu với Flavia và Ledah.

"Okay, các cậu đếm đi á."






 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: The White Door
Ship of Fools



Day Time.


Ledah, Flavia và Julie cùng vào phòng sau khi Ledah và Flavia đã scan ở phía ngoài.

Đồng hồ của cả ba hiện: 90... 89....88...


Ledah
Rồi đó. Giờ chỉ có mình và Flavia scan Deactivator thôi.



Ledah scan với Flavia vào cái Deactivator. Tới Julie là người thứ 3 thì cô cũng chả thể scan vào cái Bracelet Deactivator được. Nó chả có tác dụng gì cả do đã nhớ thông tin của Ledah và Flavia. Đồng hồ của cô vẫn đếm ngược tới 70s. Cô chạy vội ra khỏi phòng. Đồng hồ dừng lại ở 70 giây rồi sau đó hiện lại thanh nhịp tim của cô.


Ledah
Giờ cậu vào lại thử.


Thanh nhịp tim lại chuyển sang đồng hồ khi cô vào lần hai. Đồng hồ của Julie hiện: 70... 69....



 
Last edited:

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Ledah Scystre
Julie Waston
あなたという季節の中で
"Stop, Julie!!!"

Flavia kéo cô bạn nhanh ra khỏi ngay khi thấy countdown trên máy của cậu không reset. Tóc hạt dẻ ôm cậu vào lòng một cách nhẹ nhàng rồi thả ra.

"Cảm ơn cậu, cậu về phòng với Christopher đi." - Vén nhẹ một lọn tóc vương trên má cậu, Flavia cười nhẹ. - "Chúc cậu ngủ ngon, Julie Waston."

Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 

Julie Waston

Active member


Julie Waston

Flavia Dohaeris

Ledah Scystre



INFORMATION
Magenta Bedroom 2 [14/12/2056]


"Cảm ơn cậu, cậu về phòng với Christopher đi."

Nghe câu này của Flavia làm Julie tưởng đâu cậu sắp gả mình cho Christopher. Gái Anh nhận một cái ôm của Flavia, kèm một lời chúc ngủ ngon từ cậu. Cô khẽ gật đầu, vỗ nhẹ lên vai của tóc hạt dẻ.

"Cần gì thì cứ gọi Julie, đừng làm mọi thứ một mình. Julie luôn đứng về phía cậu, dù thế nào đi nữa."

"Thôi, Julie về phòng đây. Ngủ ngon Flavia, ngủ ngon Ledah."






 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Ledah Scystre
あなたという季節の中で
"Cậu biết tớ sẽ không bao giờ dùng nó."

Kể cả là cho hành động tự vệ xứng đáng, tóc hạt dẻ cũng sẽ không bao giờ tự cho mình quyền để tước đoạt lấy sinh mệnh của bất kỳ ai. Một suy nghĩ nghe vô lý, cô biết, nhưng đó là lý tưởng mà Flavia Dohaeris tin tưởng vào.

"Cậu cũng biết tớ không để ai chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Kinh nghiệm bị tình nghi của tớ hơi bị dày dặn đó."

Người ta dễ cảm thấy sợ hãi, thật ra cô cũng thế, nhưng những nỗi sợ đó lúc này chỉ như những gợn sóng nhỏ xíu xiu trong biển lặng tâm hồn của cô bé. Tóc hạt dẻ nhận ra sự trưởng thành của bản thân qua từng ngày, và đi cùng sự bình tĩnh đó chính là sự tin tưởng tuyệt đối vào khả năng của bản thân.

"Có nhiều thứ cần phải suy luận, nhưng tớ nghĩ hung thủ là một trong những người ở đây. Trực giác của thám tử."

Sắp là, thám tử.

"Để biết được điều đó thì chúng ta phải kiểm tra qua chiếc vòng tay đã." - Flavia cất khẩu súng ở một nơi an toàn, rồi lấy chiếc camera của chị tóc hồng để ở một góc hướng ngoài cửa, đủ để nhìn thấy phía bên ngoài hành lang. - "Đây, cậu làm đi. Tớ bị ngại chụp hình."

Nói rồi Flavia đưa chiếc vòng cho Ledah, còn cần kiểm tra cái gì, không nói cô cũng nghĩ cậu sẽ tự hiểu được.

Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 2: The White Door
Ship of Fools



Ledah biết là Flavia sẽ không dùng nó, thế nên cậu mới an tâm nhất khi cô là người cầm nó. Nhưng đó là góc nhìn của cậu, chứ còn góc nhìn của người khác về cô thì cậu không biết. Cậu từng có quá khứ với cô, cậu hiểu con người tóc hạt dẻ là như thế nào. Chàng trai nghe Flavia nói tới chuyện kinh nghiệm bị tình nghi thì chỉ muốn facepalm.


Ledah
Ê, đấy không phải cái gì đáng tự hào đâu.


Ledah cười khổ. Cậu thấy cô cũng trưởng thành hơn nhiều rồi, không muốn để người khác nhận trách nhiệm cho hành động của mình. Nhưng mà cậu lại muốn làm thế. Nhìn bờ vai nhỏ nhắn ở phía sau, cậu chỉ muốn pat nhẹ vào lưng cô và nói rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chớp mắt chầm chậm, tóc xanh để cái camera sát cửa. Cả hai người cùng nhau mở cửa. Cậu lấy một thanh gỗ ở chỗ giá phơi đồ để làm nẹp, gắp cho cái Bracelet ra khỏi mép cửa.


Ledah
Night Time rồi này... Tớ cũng bị ngại chụp hình...


Đồng hồ của màu đỏ hiện: 90...89....Như vậy là ra ngoài Night Time sẽ bị đếm ngược y như lúc vào phòng mà không Scan. Cả ai chờ hết 90 giây. Lập tức một mũi tiêm thò ra từ vòng cổ tay. Khoảng 9 giây sau, mũi tiêm thứ hai thòi ra từ cái vòng. Cả hai nhìn thấy có chất lỏng rỉ ra từ đầu kim khi nó thòi ra.


Ledah
May là không ai đeo vòng, không là chết rồi.
Ra ngoài sau 90 giây sẽ chết. Mũi tiêm thứ nhất hẳn là thuốc mê, mũi tiêm thứ hai sẽ là thuốc độc.


Ledah kéo cái vòng lại. Mấy cái kim sau khi tiêm thì thụt trở lại như cũ. Chả biết có học sinh nào đi lấy bản thân làm thí nghiệm test không chứ Ledah thấy sợ với cái vòng này đấy. Cậu tắt camera sau khi đã thu hình đầy đủ.


Ledah
Để tớ viết ra giấy, mai đi trình bày cho mấy đàn anh đàn chị có cả văn bản, lẫn video. Ai mà biết được có chuyện gì...


Ledah mở ngăn bàn để tìm giấy và bút thì thấy một cái phong thư. Cậu mở luôn ra xem vì nghĩ chẳng có gì quan trọng. Ai ngờ đập vào mắt cậu là mấy dòng di chúc của một nét chữ rất quen. Ledah biết ngay chỉ có 2 người trong phòng này và cậu không phải là người viết cái này. Di chúc của Flavia Dohaeris.


Ledah
Cậu có muốn giải thích về cái này không vậy? Làm thế này deathflag lắm đấy.


Chàng trai hướng mắt nhìn xuống sàn. Tay cậu vẫn cầm tờ di chúc của cô. Chắc chỉ chờ chực xé luôn tờ giấy đi, mà sợ xé xong thì cô lại viết lại rồi giấu chỗ khác. Cậu hít một hơi dài, gấp tờ di chúc lại, cất lại vào ngăn cho cô. Mắt của cậu trĩu buồn, nhưng vẫn hướng mắt lên nhìn Flavia.


Ledah
Cậu là màu Xanh dương duy nhất của mình, rõ chưa?


 
Last edited:

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Ledah Scystre
あなたという季節の中で
"Ông chủ tịch do không để lại di chúc nên mới bị thủ tiêu sớm đấy."

Flavia không tin vào tâm linh nên cũng không tin vào deathflag nốt. Cô gái nhỏ trả lời khi vẫn còn đang chăm chú suy nghĩ về chiếc vòng, dường như lúc này không có cái gì phá vỡ được sự tập trung suy luận của cô. Rốt cuộc hung thủ đã làm cách nào để ra khỏi Night Time? Cô cảm tưởng nếu không giải được một vài mấu chốt vấn đề thì sẽ không đối diện được với sự chất vấn của những người khác vào ngày mai. Bọn họ không có nhiều thời gian.

"Tớ không dự định chỉ làm màu xanh của cậu trong trò chơi này đâu, Ledah." - Sau một hồi suy nghĩ, Flavia hiếm hoi để ra tiếng thở dài. - "Thế nên tớ mới ở đây, cố gắng suy nghĩ hung thủ đã làm thế quái nào để ra khỏi căn phòng này vào buổi tối."

Chừng nào mắt xích vẫn còn đó, bọn họ đơn giản không thể tiến về trước. Flavia ra bàn ngồi, bắt đầu ngồi viết lại hết những gì bọn họ đã biết đến thời điểm hiện tại. Suy nghĩ đến giữa chừng cô tự dưng nghĩ có khi hung thủ là ma thật.

3tbNrRh.jpeg

Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 2: The White Door
Ship of Fools



Chưa gì mà cô nàng tóc hạt dẻ đã nghĩ ông chủ tịch bị thủ tiêu. Ledah cũng không biết làm sao cô nàng tin thế nhưng cậu cũng tin cô, vậy nên nếu ổng bị giết thì khả năng cao là George có liên quan rồi. Ông chú là người được lợi nhất khi ngài chủ tịch chết. Mà có khi để lại di chúc cũng chả đỡ được, nhất là khi thủ phạm là người nhà. Ledah tựa lưng ra sau ghế.


Ledah
Mình cũng đang nghĩ vậy. Hắn đã dùng một cách nào đó mà ra được khỏi phòng vào Night Time.


Ủa, nãy tóc xanh nghe tóc hạt dẻ bảo không dự định chỉ làm màu Xanh của cậu. Giọng của cô gái nhỏ cứ đều đều khiến cậu cứ nghĩ mình nghe nhầm. Hay là cậu nghe nhầm thật. Mong rằng Task thứ 3 không phải là định nghĩa Flavia Dohaeris bằng một đồ thị hàm số. Ai bảo con gái khó hiểu thì Ledah đồng tình cả hai tay hai chân. Cuối cùng, cậu quyết định không đề cập tới câu nói đầy hint kia của Flavia. Ledah kê hai chân lên ghế, liếc mắt nhìn cô trong khi miệng thì bảo vẫn đang nhìn tờ giấy A4.


Ledah
Ừm, cậu ghi chi tiết nhỉ...


Ledah không nghĩ là một cách nào đó quá khó, hay cũng không thể là một cách cần hai người làm. Cậu không tin vào việc hung thủ là hai người. Nhưng cậu không nghĩ hung thủ là một kẻ tầm thường. Đây là một con tàu thiết kế rất phức tạp, với hàng loạt những cái bẫy. Hắn đã lên kế hoạch này rất kỹ. Đây là một vụ án cực kỳ khó với ba người chết chỉ trong một ngày.


Ledah
Thứ tự chết không biết được nữa. Giờ nếu George chết, xong Macey chết, xong Simon chết thì thừa kế thuộc về Winona. Giờ nếu George chết, xong Simon chết, xong Macey chết thì thừa kế thuộc về Lance.


Ledah
Cậu có gặp Winona hay ai người nhà Bregan thì thấy sao?


Ledah nghĩ giờ là lúc nên chọn thay vì điều tra theo bằng chứng tang chứng thì chúng ta lôi cảm xúc để suy luận. Đôi lúc đọc vị đối tượng cũng là một phương hướng để suy luận. Tuy không dùng làm bằng chứng trước tòa được nhưng biết đâu có thể dẫn chúng ta tới một chân trời mới.


 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Ledah Scystre
あなたという季節の中で
"Ừm... tớ nghĩ thứ tự chết sẽ có liên quan đến cách thức gây án, nhưng cụ thể thế nào thì..."

Ledah thấy cô gái nhỏ bắt đầu nằm dài ra bàn, để con ong nhồi bông kẹp giữa khiến mặt cười của nó giãn ra méo mó.

"Winona, chị ấy trông như là một người tốt, nhưng có vài thứ chị ấy nói khiến tớ hơi khó hiểu."

Flavia kể lại cho Ledah cuộc trò chuyện trên tàu với Winona Bregan, và cả những lời như 'Chị phải cảm ơn em mới đúng' hay là 'Ước gì chị gặp em sớm hơn'. Đôi lúc cô gái nhỏ sẽ lấy con ong để thuật lại câu chuyện, kiểu như đưa hai tay lên và múa qua lại. Mỗi lần Ledah cười khúc khích với những hành động đó, không hiểu sao tóc hạt dẻ lại càng muốn làm thêm.

"Thật ra tớ có một chút lo lắng vào ngày mai, chuyện cây súng, camera và... nhiều thứ khác nữa."

Tóc hạt dẻ nói, tắt cây đèn bàn rồi rời khỏi ghế trở về giường, sau đó mới liếc mắt về chiếc camera đã được đặt gọn trong góc.

"Mà cậu nghĩ camera này có đang chiếu 24/7 thật không? Kiểu như là chúng ta quay gì chị ấy cũng thấy ấy?"

Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 2: The White Door
Ship of Fools



Ledah nhìn cô nàng ườn ra bàn, nghịch con ong. Cô cũng chăm chỉ như một con ong, cậu nghĩ tới việc cô viết hết ra giấy cả đống này thì cô thuộc dạng con nghiện chữ nghĩa ấy chứ. Tóc hạt dẻ đọc cũng nhiều và viết cũng nhiều luôn. Ledah cảm giác như cô là một cái thư viện di động. Cậu nghĩ cô nếu không làm thám tử chắc sẽ làm thủ thư của một nhà sách nào đó có Slogan là: Believe in Your Shelf.


Ledah
Hm... vụ này có liên quan tới Winona?


Nói chung cũng không khẳng định được. Giờ là lúc lôi bài Tarot ra bói hung thủ đây này. Cậu nhìn cô gái cầm con ong múa múa như người diễn hề nói tiếng bụng vậy. Cậu cứ nhoẻn miệng cười mỗi lần cô xài con ong để giải thích. Cô gái nhỏ còn lo lắng cho cả đống thứ nữa, cậu cũng lo mà chẳng giải quyết được gì. Ở trên tàu với một tên sát nhân? Cậu không nghĩ mình từng gây thù chuốc oán với ai mà có kẻ muốn giết mình. Sống sao cho đừng để có ai muốn giết mình, Ledah nghĩ làm thám tử thì nên học được bài học đó.


Ledah
Chắc thế, mình đoán là họ lấy từ cái camera ở phòng theo dõi. Xong rồi cắm cái đầu thu sang tivi phòng riêng của bà Hildagard. Mà bọn mình đóng nắp camera rồi thì chắc chả thấy gì nữa.


Ledah nhìn Flavia trở về giường, cậu cũng nhấc mông khỏi bàn làm việc mà quay về cái giường tầng yêu dấu.


Ledah
Cẩn thận trêu bả là bả ý đánh cho đấy. Lúc bả ý đưa camera cho bọn mình, nếu mắt của bả là ánh mắt hình viên đạn thì bả bắn cả băng đạn vào mặt bọn mình rồi.


Ledah cười khổ khi chém về khả năng trông mặt mà bắt hình dong của mình. Cậu cũng muốn trêu lại bà chị năm bốn mà tại đang căng quá nên sợ không dám nói gì. Ledah có khả năng đánh nhau nhưng cũng chả phải người hiếu chiến. Giờ đùa thì cứ như là đến sân bay rồi nói là trong balo của tôi có bom vậy. Ledah cười tủm tỉm khi ở cái giường tầng, nhìn về phía Flavia.


Ledah
Mà mình cũng chả tin ai có thể theo dõi 24/7 đâu. Giống bảo vệ toàn lướt coi phim, hay chơi game trong phòng camera mà.


 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Ledah Scystre
あなたという季節の中で
Tóc hạt dẻ vừa nằm trên giường vừa nghe Ledah kể chuyện, đôi lúc ậm ừ đôi cái, đôi lúc cười nhẹ với những câu đùa của cậu. Gì chứ bảo chị Sabrina đánh thì cô tin lắm... Chuyện ngày hôm đó tóc hạt dẻ vẫn chưa kể với Ledah, cũng không nghĩ có lúc nào hợp lý để kể. Vả lại những chuyện đó so với ba cái án mạng cùng một ngày thì cũng chỉ như hạt mưa rơi vào thác nước - bọn họ có những thứ quan trọng hơn để dành thời gian với nhau.

Cuộc trò chuyện kéo dài đến một lúc thì Flavia bắt đầu nửa tỉnh nửa mơ, cô trùm mình trong chiếc mền trắng, tay ôm con ong nhỏ. Dụi dụi mắt, tóc hạt dẻ với lấy công tắc đèn gần giường rồi tắt chúng đi, căn phòng một lần nữa trở nên tĩnh mịch.

"Ừm... Ledah nè..."

Những câu từ nửa vời đi khỏi tâm trí nhưng không tài nào phát ra thành tiếng. Flavia nhìn tóc xanh, mờ mờ dưới ánh trăng nhẹ hắt qua rèm cửa sổ, sau đó lại quấn mền lên hết cả người, bây giờ cô trông như đang nằm trong một cái kén size XXL nằm ngang.

"Thôi không có gì, tớ ngủ trước đây."

Flavia quay người về phía ngược lại, hình như cô vừa nhớ ra cái gì đó, hình như là không. Khi gần ngủ thì trí nhớ của bản thân sẽ hoạt động tốt nhất, và những gì bọn họ trao đổi vừa nãy chảy về như suối trong dòng chảy kí ức của cô gái nhỏ.

Hồi nãy Ledah vừa nói cái gì... màu xanh của cậu ấy nhỉ?

Tóc hạt dẻ đưa hai tay rờ lên má, cảm thấy nóng hơn bình thường. Nhịp đập tim cũng nhanh hơn, giống như sắp nhảy ra khỏi kén và hóa bướm luôn vậy.

wpvTNHb.jpeg

"... Ledah ngủ ngon."

Tiếng cô gái nhỏ lí nhí trong mền, như thể không buồn biết cậu có nghe được hay không. Não cô đã quá tải với những suy luận và trái tim cô thì giống như mặc kệ và ráng nhét thêm vào mấy suy nghĩ của nó nữa. Flavia nhắm chặt mắt, buộc bản thân mình chìm vào giấc ngủ.
Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 2: The White Door
Ship of Fools



Chàng trai tóc xanh thở dài, ngồi cạnh giường cô cho tới khi cô trùm mền rồi gạt công tắc đèn. Cậu cũng lặng lẽ bò về cái giường tầng của mình. Nghĩ nhiều quá rồi cả hai chắc cũng kết thúc việc suy luận lại ở đây mà chuẩn bị cho ngày hôm sau. Cậu đắp chăn, tự tính kế cho ngày mai làm sao đói mặt với mấy đàn anh đàn chị của trường cô bạn. Nếu cô bạn mới vào học được nửa năm thì chắc cũng không rõ nhiều về họ. Cậu đành lôi bổn cụ soạn lại ra nếu phải đối đấu với ông anh Jeager thôi.


Ledah
Vậy tớ cũng đi ngủ. Có gì mai tớ lo cho.


Ledah nhìn khẩu súng lần cuối, tự nghĩ xem mình sẽ phải làm gì ngày mai. Vừa vắt tay lên trán, chàng trai nghe thấy tiếng gọi của cô bạn. Cậu hướng mày lên nhìn về phía bóng tối, nơi có một sinh vật đang quấn cái mền như thể nhiệt độ ngoài trời là độ âm. Cô nàng cứ lí nhí trong chăn như với con ong của cổ, Ledah ngoảnh lại.


Ledah
Hm, gì thế?


Vừa hỏi xong thì cô nàng lại bảo không có gì nữa. Con gái đúng là một phương trình mà cậu tìm hoài không ra nghiệm của nó. Bỗng dưng cậu nghe thấy tiếng chúc ngủ ngon lí nhí phát ra từ trong bóng tối. Chàng trai cũng nhoẻn miệng cười theo. Đối lập với suy nghĩ lúc này là Flavia bị lạnh, có khi nên có một hiệp định chống biến đổi khí hậu giữa Ledah và Flavia bởi nếu họ ở gần nhau hơn thì tóc hạt dẻ sẽ làm tăng nhiệt độ bề mặt trái đất.


Ledah
Ừa, Flavia ngủ ngon.


Chàng trai tóc xanh nằm ở tầng dưới mà nghe tóc hạt dẻ chúc ngủ ngon xong cậu có cảm giác như đang được ngủ ở giường tầng trên vậy. May mà cậu ngủ ở giường tầng dưới, chứ nếu cậu ngủ ở giường tầng trên, chắc giờ đã bay thủng trần nhà.

Flavia unlock Rank 7 với Ledah Scystre. End tương tác.

Ở Rank 7, NPC được tăng 1 lượt Inspect.


 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Ledah Scystre
everytime we touch
Cả hai trở về phòng sau một ngày mệt mỏi. Flavia như thường lệ ngồi trên bàn làm việc của mình, ghi chép ra những manh mối đã tìm được ngày hôm nay trong lúc đợi Ledah tắm. Tiếng cửa phòng tắm kéo ra và tóc hạt dẻ cũng gấp quyển sổ lại, cất gọn gàng vào ngăn kéo bàn rồi bước vào phòng tắm sau khi Ledah đã tắm xong.

Nước tràn vào khuôn mặt, rửa trôi hết những suy nghĩ và bất an của cô gái nhỏ. Flavia bước ra ngoài, tóc xõa dài hai bên, hai mái được kẹp gọn bằng kẹp hình con thỏ và mặc bộ đồ pajama trắng sọc hồng, lớp vải bông mềm giữ ấm cho cô những ngày rét buốt. Cô gái nhỏ thấy Ledah đang ngồi trên giường, mắt chăm chăm vào màn hình TV nên cũng ngồi lại gần, cách cậu tầm 1 gang tay.

"Chúng ta chơi gì đó đi."

Nói rồi cô lọ mọ lấy mấy tay cầm điều khiển Ninten-duo Swap, rồi đưa cho Ledah một cái.

"Cho cậu chọn game, tớ không hay chơi nên không rành lắm."
Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 3: The Bastard of Bregan
Ship of Fools


Ledah
Xong rồi đó, cậu tắm đi...


Ledah thở phào, lấy cái máy sấy cầm tay để sấy, tranh thủ nhìn bản ghi chép của Flavia để đọc lại xem hôm nay có những thông tin gì bỏ sót mà cậu quên không. Có vẻ là không, hoặc cậu cũng chẳng có thời gian mà nghĩ bởi cái bụng và lưng còn đau sau khi chịu mấy cú thọi từ người đàn anh của Flavia. Tuy cậu có ưu thế của một cú đánh trước nhưng về cơ bản cậu không đủ khỏe để knock out đối thủ trong một đòn. Ledah nghĩ ngày hôm nay nếu so với hôm qua thì tương đối nhẹ nhàng, không có ai chết cả, còn gặp được cả thầy giáo cô giáo giám thị nữa. Nghĩ tới đây thì tóc hạt dẻ đã tắm xong, cô kẹp tóc bằng kẹp hình con thỏ và bộ pajama dễ thương.


Ledah
Ừm, chơi trò gì co-op nhé?


Ledah kiếm xem có trò gì chơi vui vui không. Ví dụ cả hai có thể chơi Overcooked cho 2 người, hoặc Moving Out cũng cho 2 người. Toàn là những trò co-op kinh điển. Cậu không nghĩ là Flavia ít chơi game, có khi là cô chỉ sợ nói ra cô là game thủ thì lại bị người khác oánh giá thôi. Nhưng dẫu sao chắc cũng không chơi nhiều bằng cậu được.


Ledah
Đây, thử trò Moving Out nhé. Nhiệm vụ là cậu ném đồ cho mình, rồi mình chuyển đồ ra xe. Kiểu để chuyển nhà á. Có dồ thì cậu vác 1 mình đc, có đồ thì 2 người mới vác được.


Couch Co-op là một thể loại game gần như bị lãng quên nhưng vẫn thi thoảng có những ngôi sao sáng le lói trong hàng vạn game được ra mắt hàng năm. Ledah đưa cho cô cái tay cầm Ninten-Duo Swap. Hai người ngồi cạnh nhau. Flavia thấy Ledah ở màn hình chọn char, vẫn chưa nhấn ok. Mắt của cậu hơi liếc nhìn cô, hít một bụng đầy mùi thơm từ mái tóc hạt dẻ trước khi chọn nhân vật.


 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Ledah Scystre
everytime we touch
Sau một hồi lựa chọn thì cả hai quyết định chơi trò Moving Out. Flavia gật gật khi nghe cậu giải thích luật chơi, cũng không quá khó, chủ yếu là như mọi trò Co-op khác thì cần phải có sự giao tiếp liên tục và mạch lạc giữa hai bên để có thể hoàn thành task một cách hiệu quả nhất. Tóc hạt dẻ chọn cho mình một con bạch tuộc ngồi xe lăn ở màn hình chọn nhân vật.

"..."

Khi cả hai đã chuẩn bị sẵn sàng để start game, Ledah thấy nhân vật của Flavia vẫn chưa ready, ngược lại tóc hạt dẻ còn quay sang nhìn cậu, hơi nghiêng đầu.

"Ledah sẽ ngồi như thế chơi sao?"

Ý là, cậu không cảm thấy đau lưng và bụng sao, từ những cú đấm hồi sáng. Nhưng Flavia chọn không nói thành lời. Cô nàng vỗ vỗ vào đùi mình, tay cầm console hơi đưa lên, mắt vẫn không rời người bên cạnh.

"Nằm xuống chơi sẽ dễ chịu hơn đó."
Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 3: The Bastard of Bregan
Ship of Fools


Ledah
.... Mực ngồi xe lăn hả?


Ledah cười khúc khích. Cậu lướt qua cả đống nhân vật xong quyết định dừng lại ở một nhân vật hình cốc mỳ tôm. Nhân vật này hình như lúc di chuyển sẽ làm văng nước mì và sợi mì trên đầu ra ngoài, khá buồn cười thôi chứ không có tác dụng gì hết. Tự nhiên cô hỏi cậu sẽ ngồi chơi như thế sao? Ledah đang tự hỏi mình có dáng ngồi kì cục gì không thì cô gái vỗ vỗ xuống đùi cô.


Ledah
Có phiền không? Vậy cảm ơn cậu...


Cậu cứ như đang lái một cái ô tô và tới ngã tư thì thấy đèn tín hiệu sáng cả 3 đèn. Flavia thấy gáy của cậu hơi cừa cựa nhẹ lên vạt váy của cái pajama, như thể tóc xanh sợ đầu của mình quá nặng so với phần đùi của một cô gái nhỏ. Ledah cảm thấy mềm ở sau gáy, như đang được nằm lên một vườn hoa vậy. Đầu của cậu tựa nhẹ lên trên, với một chút chậm rãi, một chút bối rối, một chút ngại ngần. Hơi ấm của cơ thể Flavia chìm qua lớp vải pajama, phả nhẹ lên gáy của cậu, vừa khiến cậu muốn lâng lâng, vừa khiến cậu muốn chạm chặt xuống đất.


Ledah
C-chơi nhé?


Màn chơi bắt đầu. Căn nhà là một tòa nhà 2 tầng, người ở tầng trên - là Flavia sẽ ném đồ đạc xuống tầng dưới để cậu đón và đem ra xe chở phía ngoài. Đây là màn thiết kế rất dễ với hầu hết các món đồ là có thể cầm bằng một người, nhưng Ledah cảm thấy thật khó để tập trung. Mùi thơm thơm từ cơ thể của cô khiến đồ Flavia quăng xuống vỡ loảng xoảng. Giữa những âm thanh của tiếng game, cậu vẫn nghe thấy hơi thở chậm rãi của tóc hạt dẻ, và sự co run nhè nhẹ ở cơ thể của cô. Không cần ngẩng lên, chắc cậu cũng đoán được cô gái có thói quen thi thoảng nghịch nghịch ngọn tóc.


 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Ledah Scystre
everytime we touch
"... Là bạch tuộc." - Flavia chỉnh lại.

Bọn họ chơi một màn mà cô sẽ phải quăng đồ từ tầng 2 xuống và Ledah sẽ chụp lấy nó để bỏ vào xe tải, nhưng vì lý do nào đấy nhân vật của Ledah cứ trượt đi một hai centimet khỏi vị trí đồ rơi của cô, khiến đồ của Flavia cất công lấy được lại đáp thẳng xuống mặt đất. Tóc hạt dẻ cứ nghĩ trò chơi này dễ, nhưng không hiểu sao bọn họ mãi không qua nổi màn này... Nghịch nghịch lọn tóc trước vai, cô gái nhỏ cuối cùng cũng bỏ cuộc khi bọn họ thua lần thứ 3 ở màn cơ bản.

"Này, cậu có chơi nghiêm túc không đó!"

Flavia cúi đầu xuống khi đã bấm pause game, lấy tay béo nhẹ má cậu bạn. Cứ như thế này hai đứa sau khi nghỉ hưu mà mở dịch vụ dọn chuyển nhà thì ai mà dám nhờ chứ hả. Nhìn thấy khuôn mặt bị béo của Ledah ngộ nghĩnh, cô gái nhỏ bắt đầu lấy đà làm tới nghịch nghịch hai bên má cậu bạn.

"... Vết thương của cậu, dưới bụng, vẫn còn đau chứ?"
Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 3: The Bastard of Bregan
Ship of Fools


Ledah
... Okay.


Ledah vừa chơi vừa lim dim mắt trong sự thoải mái. Bảo là tập trung chơi nhưng mà làm sao tập trung được chứ. Cậu chỉ muốn rúc vào trong lòng của tóc hạt dẻ và ngủ ở trên cặp giò nhỏ nhắn này thôi. Không hiểu sao cô gái vẫn còn có thể tập trung chơi được. Dây thần kinh xấu hổ của cổ bị đứt hay chập mạch hay sao á, Ledah nghĩ. Bình thường cậu chơi trò này cũng không đến nỗi tệ mà hai người chơi hoài chả được 3 sao nữa. Chơi tới lần thứ ba mà vẫn chưa qua bàn cơ bản nên cô nàng đã nhấn nút pause game, lấy tay bẹo má của cậu.


Ledah
Hết đau rồi. Cảm ơn cậu.


Nếu bị đấm vào bụng, vào lưng mà được nằm thế này thì chắc ngày mai Ledah lại đi trao đổi chiêu thức với Jaeger nữa. Nhìn từ dưới, cậu cuốn ngón trỏ vào lọn tóc của cô. Hai tay của cậu khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ đang bẹo má mình. Ledah kéo nhẹ bàn tay của cô ngang qua mặt, hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô. Mắt chớp chớp nhẹ, hơi nhắm lại trước khi mở ti hí nhìn tóc hạt dẻ.


Ledah
Để thế này một lát nữa đi.

Thích lắm.

Ledah ngước mắt lên nhìn tóc hạt dẻ. Cậu kéo tay của cô áp vào má mình lâu thêm một chút, hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô. Nụ hôn nhẹ thể hiện sự tôn trọng, lòng quý mến và lịch thiệp, và mong muốn bảo vệ cô của chàng trai và có lẽ là cả một chút lãng mạn nữa.


Ledah
Có cảm giác ở bên cạnh Flavia thì cái gì cũng làm được vậy.


 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Ledah Scystre
everytime we touch
Khi Ledah nắm lấy tay cô, Flavia cảm thấy tim mình như hẫng đi một nhịp và khi môi cậu áp lên mu bàn tay, không những một mà đến hai lần, thì tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn át đi bất kỳ âm thanh nào có trong căn phòng. Nhưng như một thám tử chuyên nghiệp, Flavia chỉ cần một chút hít thở sâu là đã có thể bình tĩnh lại, dẫu sức nóng ở hai bên gò má thì vẫn không biến mất đi chút nào.

"Khi Ledah đánh nhau với đàn anh Jaeger... tớ thật sự đã cảm thấy rất sợ."

Flavia nâng bàn tay cậu, lần này là để áp vào má mình. Cạ cạ bên má vào lòng bàn tay của cậu, tóc hạt dẻ bỗng cảm thấy bình yên đến lạ thường, và những câu từ cảm xúc lẫn lộn như những mảnh ghép dường như tự kết nối lại với nhau. Trong ánh mắt sâu thẳm màu hổ phách thoáng nét buồn khi gợi nhớ lại những ký ức ban sáng.

"Tớ không biết mình sẽ thế nào nếu cậu xảy ra chuyện nữa..." - Tóc hạt dẻ thành thật, có lẽ cô biết hoặc không, hoặc đơn giản chỉ là không muốn nghĩ đến. - "Phòng to thế này, tớ ngủ một mình thì sợ ma lắm."

Tóc hạt dẻ sau đấy cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ trên trán chàng trai khi luồn những ngón tay đan xen qua bàn tay của cậu và nắm chặt lấy chúng. Ledah thấy bàn tay nhỏ có hơi run nhẹ.

"... Hứa với tớ đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa, có được không?"
Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 3: The Bastard of Bregan
Ship of Fools

Ledah cười khẽ. Nhớ lần đó hội học sinh của Camerata qua thì cậu cũng phải đấm nhau, thậm chí đấm 2 lần. Lần đó thì dễ hơn. Lần này thì gặp đàn anh cứng hơn nhiều rồi, cậu không knock out được như lần trước. Bạn chỉ nhanh và bất ngờ cho tới một lúc giới hạn nào đó, rồi cuối cùng bạn cũng sẽ phải cần tới sức mạnh. Cậu cũng chẳng phải đứa hay đánh lộn, nhưng cậu vẫn muốn trấn an cô rằng mình cũng có kinh nghiệm trong mấy trò va chạm vật lý bằng nắm đấm này. Cậu cười nhẹ, ngón trỏ gãi gãi lên mu bàn tay cô.


Ledah
Hồi xưa mình cũng đấm nhau mà, không sao đâu. Đừng lo.


Ledah đang nghĩ tới một cách thoát khỏi cái vòng này đó là nắm tay Flavia thật chặt, có khi chắc lúc ý tim cậu ngừng đập luôn và cậu sẽ thoát khỏi cái vòng này. Tim của cậu như đang sắp nhảy khỏi lồng ngực khi thấy Flavia kéo tay cậu lên để áp vào má cô. Làn da của cô mềm mại, trăng trắng, phớt hồng một chút vì sự ngượng ngùng. Từng đầu ngón tay của Ledah hơi run nhè nhẹ, cạ cạ vào gò má cô như để nhớ mãi cảm giác này.


Ledah
Mình tưởng thám tử không tin vào ma. Vậy.... tối nay ngủ chung nhé?


Cậu cố đùa một câu để giảm bớt bầu không khí nặng nề và nóng nực bởi một cảm giác mà cậu nghĩ là mình biết, nhưng không biết nói ra như thế nào. Bàn tay của cậu quá nhỏ bé để có thể gánh vác sức nặng này, nên cậu cố nghĩ ra mấy câu nói đùa ngớ ngẩn. Bất thình lình cô gái hôn nhẹ lên trán cậu. Cả người Ledah như bị điện giật vậy. Môi của cậu hơi bặm lại, cảm tưởng như đang cố kìm nén một suy nghĩ gì đó.


Ledah
....Ừa, tớ hứa.


 
Last edited:
Top