[France] Paris

Iceheart

Active member


Blue haired girl



Time: 2050 - Location: Strip Poker Party in Paris

Thật ra mới đầu gái chỉ muốn ở đây để ăn (thịt) là chính, cơ mà cái bầu không khí YOLO của mọi người ở đây làm gái cũng muốn... làm điều gì đó xấu xa, cuối cùng gái cũng làm thật. Gái nghĩ là mình bị điên nên mới tham gia trò này, gái cũng không biết sao mình có thể chiến thắng vì gái thường rất không may mắn ở mấy trò chơi hên xui. Thôi, lỡ rồi, dù gì cũng là ngày cuối cùng ở nơi này nên chắc bung lụa một chút cũng chả sao. Gái nghĩ mình là người duy nhất còn tỉnh táo ở đây vì gái không thích nhậu nhẹt, gái sẽ ngồi ngâm chân ở bể bơi, quan sát những người ở đây đề phòng có ai đó lăn ra (đột tử).

Haha.

Unlock Rank 1 cho mọi người ở Strip Poker Party


.
 
Last edited:

Crea

Active member




Shaun Roseworth

Gái không ăn rau




<< Some Paris Restaurant || 2050





Sinh viên... Thôi được rồi, vẫn là hơn tuổi cậu nhưng khoảng cách không quá lớn, may là chưa đến mức khiến Shaun phải gọi là cô à mà thôi. Quay lại vấn đề chính thì ngành Y có vẻ cũng khá thú vị đấy chứ, dù cậu không rõ người kia theo khoa nào mà nghe y như pháp y thế kia, có lẽ nên hỏi thử.

"Ngành Y có thú vị không? Cô theo mảng nào thế?"

Cậu muốn hỏi sâu sắc hơn, vì tò mò, nhưng Shaun cảm giác nếu cậu làm thế thì người bị bóp cổ không chỉ có mình cậu đâu. Vậy nên cuối cùng cậu trai nọ bèn yên ổn với một câu nói chung chung, tùy xem gái tóc xanh muốn trả lời thế nào.

"Cô có vẻ có nhiều ước mơ nhỉ... Mà, người ta vẫn có thể làm, ừm, nghệ thuật trong thời gian rảnh mà."

Ý là nếu muốn thì cô có thể đi theo tiếng gọi của nghệ thuật mà không cần phải ở chuyên ngành đó, kiểu vậy. Một dạng sáng đi bốc thuốc tối về vẽ tranh, cậu đoán.

"Bột và rau... Ý tôi là mấy thứ như bắp hạt, bắp cải và ờ... cái màu đỏ đỏ, là, hừm... cà rốt. Ừ, kiểu như thế."

Cậu lại hơi nhíu mày, hồi lâu sau mới đáp được đầy đủ câu cho người kia.

"Nhưng tôi thấy có vài chỗ bỏ cả thứ khác vào để, ừm, thay thế bạch tuộc ấy."

Như phô mai, nên nói chung cái món đó vẫn toàn là bột với rau, nhân thì hên xui lắm.

"Châu Á... Món Á do, người Âu nấu, hay là món Á đích thực?"

Shaun nghe gái tóc xanh hỏi thì tiếp tục suy nghĩ. Món Á của người Âu thì ở đây không hiếm, mỗi tội vị nó ra sao thì còn phải xem lại. Món Á của người Á thì phải biết nơi để tìm đến, không gặp hàng phake cũng khóc thét cả thôi.

Thiếu nam vừa nghĩ vừa đẩy phần súp lại cho người đối diện, đương nhiên là sau khi lọc bạch tuộc sạch sẽ không còn một mống.

"Bon Appétit."

Đùa chứ thực ra chỉ có hai miếng...






"Nobody here lives a healthy life"




@Iceheart .
 

Crea

Active member








Shaun Roseworth


Amiya Eleanora








<< Paris - Montmartre || 2050





Lúc Amiya chuẩn bị bò đi tìm áo che thân thì có một cái chăn bông được chìa ra trước mặt cô, kèm theo một giọng nói.

"Cậu, có cần giúp, không?"

Shaun Roseworth của năm 2050 nói đầy ngắc ngứ, một tay cầm cốc rượu vang, tay cầm cái chăn mà nhìn qua chỗ cô rồi hỏi. Ban nãy out sớm quá nên cậu ta bèn đi tìm chăn giúp mọi người, chờ ai bay màu thì đắp giùm một cái.


"Hangover"


@Mực
 
Last edited:

Crea

Active member








Shaun Roseworth


Glenn







<< Paris - Montmartre || 2050






"Quá khen. Thấy anh là người mới, chưa có... kinh nghiệm, nên tôi nhường đấy."

Shaun Roseworth bị lột chẳng còn mẩu nào trên người nhưng mồm thì vẫn mạnh lắm, làm như người ban nãy gáy xong thua sấp mặt không phải là cậu ta vậy. Cậu ta nốc hết cốc rượu, xong bảo.

"Lại? Lần này tôi, không nhường Glenn nữa."

Glenn có thể thấy nãy giờ thiếu niên nốc hơi nhiều rồi, dù đa phần là rượu vang nhưng vẫn trông chẳng xi nhê tí nào, hoặc là cậu ta giả vờ như vậy thôi.

"Lại thì, chờ tôi mặc quần áo, rồi, solo lại..."

Vì dù gì cậu ta hiện tại cũng đang trần trụi với thiên nhiên hồi nhiên như cây cỏ. Cơ thể trần của Shaun thực ra cũng không có gì thú vị, khá gầy lại còn lùn, có kha khá sẹo ở ngực, hông và cổ, cánh tay lại còn dán băng dán. Cậu trai nhà Roseworth thì trông như chẳng quan tâm đến việc này lắm, cứ ngồi đó mà uống rượu thôi.




"Solo but wtf"












.
@Kals
 

Kolulu

Member




???

???




Thời gian: Năm 2050
Địa điểm: Montmartre



"Cảm ơn. Tôi không nghĩ là bữa tiệc đầu tiên trên đất Pháp tôi tham gia lại thành thế này."

Cô nàng mỉm cười nhận lấy cái khăn, cũng không tỏ vẻ chán ghét cục diện dở khóc dở cười này cho lắm. Trên đây ít nhiều cũng có gió, nhưng trung tâm nước Pháp thì gió kiểu gì so được với thành phố biển chứ.

Nói là nói vậy, cô vẫn choàng cái khăn lên người, vì thực ra coi như tiệc bãi biển hay bể bơi thì từng này đồ còn lại trên người cũng nhiều rồi.

"Anh thuê cả tòa này đêm nay sao?" Cô bé có hơi nhíu mày. "Nếu mời ít người như vầy thì cần gì cả tòa?"

Chắc là một nhân vật có máu mặt nào đó nhỉ, cũng không phiền nếu họ thích tiêu tiền.

@Sutler

[1]



mèo méo meo
 
Last edited:

Mực

Active member
Paris
[Paris] 2050.??.??


Amiya Eleanora


Shaun Roseworth




"À, cảm ơn cậu nhưng tôi không sao đâu, cứ để lại cho những người khác cần hơn đi."

Là những gì mà Amiya sẽ nói với một người lần đầu tiên gặp mặt, nhưng lần này thì cô chỉ nói chưa được nửa câu thì đã sững người lại.

"Shaun?"

Cô gái nhỏ không giấu nổi sự ngạc nhiên trên khuôn mặt, vô thức đọc lại tên người mình đã gặp 3 năm trước trong lần đầu tới Pháp. Tuy vậy ánh mắt và cách nói chuyện của người kia có sự khang khác không diễn tả bằng lời được, ít nhất là so với những gì Amiya nhớ về.

"À, xin lỗi nếu tôi có nhầm người... Cảm ơn cậu, nhưng cứ để lại cho những người khác cần hơn đi."

Dù sao thì Amiya cũng mang theo áo khoác riêng dù hơi mỏng, với cả cô không biết nó lạc đâu giữa dòng quần áo bừa bộn kia thôi.

[1][2]


 

Sutler

Member






William Sutler
???


Toà nhà homestay ở Montmartre - 2050
__________________

"Cảm ơn. Tôi không nghĩ là bữa tiệc đầu tiên trên đất Pháp tôi tham gia lại thành thế này."

"Ha ha. Thế mà lại vui nhỉ?"

Chưa bao giờ cậu trai nhà Sutler lại được trải qua một bữa tiệc như thế này cả. Quả nhiên là phải cảm ơn Shaun không biết bao lần cho hết vì những ý tưởng của anh ta. Nếu không thì bữa tiệc này sẽ chỉ có ăn uống cùng những trò nhàm chán như bao nơi khác.

"Nếu mời ít người như vầy thì cần gì cả tòa?"

Nhận được một câu hỏi cũng dễ hiểu thì William cũng chẳng lạ khi thấy cái nhíu mày từ cô gái kia. Cái lạ duy nhất có lẽ là phải đợi đến lúc này mới có người hỏi.

"Tại tiện thôi. Chẳng biết mọi người sẽ có ý tưởng thú vị gì nên tôi chuẩn bị sẵn không gian."

Một toà nhà 18 tầng cho hơn một trăm người thì đúng là hơi quá. Nhưng nếu bày trò này, tiếp đến trò sau thì họ phải dọn dẹp rồi mới tiếp tục được. Thế lại quá bất tiện nên WIlliam nghĩ thôi thà có cả một toà nhà, tha hồ quậy đến đâu cũng được.

Mà nói chỉ nhiêu đó có vẻ không thuyết phục lắm, chàng tóc vàng liền búng tay một cái.

"Dù gì thì trận chung kết phải khoảng nửa tiếng nữa mới bắt đầu. Hay tôi dẫn cô đến vài nơi mình chuẩn bị sẵn cho những sự kiện sau nhé?"



 
Last edited:

Crea

Active member




Shaun Roseworth

Glenn




<< Seine Riverside || 2050





"Sans rire? Sau-na... Tôi không quen... ừm, xông hơi lắm. Nhưng nếu có dịp sẽ thử culture của mọi người. Thế ra là, Glenn, thích xông hơi?"

Shaun Roseworth hiện tại giống như cái máy hát đĩa bị cà giật. Lâu lâu đang nói chuyện bình thường sẽ nhớ rằng mình đang phải làm stereotype French, thế là bèn bóp vốn từ xuống một chút, mỗi tội bình thường cậu nói năng cũng có trôi chảy lắm đâu, thế nên nhìn cứ như cái máy hát ở tiệm đồ cũ mà cứ quay hai ba vòng là phải đập bộp bộp cho chạy tiếp ấy.

"Nếu từ chối thì sẽ bị thủ tiêu à?"

Cậu nhướn mày đáp lại một câu cũng nửa đùa nửa thật với Glenn, sau đó nhìn vào cái cung hoàng đạo kia, ngẫm nghĩ một chút thì đáp.

"... Nếu ý anh là cái tiếp xúc ít với thế giới thì... ừm, có vẻ đúng đấy. Mấy cái kia thì... không. Có cần phải đúng hết không?"

Nhưng còn gì mà khó hiểu với sống tình cảm thì cậu không chắc đâu. Shaun đọc một hồi đến phần truyền thuyết chòm sao Cự Giải thì bèn tắt đài luôn. Cậu không đọc nữa, thay vào đó đi theo Glenn xuống khoang tàu bên dưới. Không bí bách hay đông đúc như cậu nghĩ, bên dưới tàu khá rộng, không gian trông vô cùng thoải mái. Lúc Shaun còn đang đứng chớp mắt nhìn thì đã thấy người kia ngồi vào ghế, thế là cậu bèn đi theo rồi ngồi xuống.

"Không. Giờ tôi không còn ra ngoài nhiều nữa. Đi bơi hay gì đó... cũng không còn cần thiết. Glenn thích ra ngoài, nhiều?"

Shaun nói, sau lại chìm trong suy nghĩ một chút. Lễ hội ngộ à...

"Nghe tôi cứ như ông mai hay gì ấy. Sinh ra vào lễ hội ngộ tình nhân à?"

Cậu trai tóc đen vừa nghĩ vừa đùa, nếu Glenn có bạn gái thì chắc cậu ta làm người chứng giám hay gì đó cho cả hai cũng được, có khi sẽ được may mắn trong tình yêu không chừng. Shaun hơi dựa người vào ghế rồi nhìn ra ngoài. Khung cảnh đẹp, sông lại êm ả, nhìn thế nào cũng thấy nơi đây vô cùng tuyệt, vô cùng ổn, tham quan cực kì đáng tiền. Mỗi tội...

"... Trước khi đi tiếp, tôi có chuyện cần thú nhận."

Shaun đột nhiên nói một câu như thế, xong khoanh tay nhìn sang chỗ người bên cạnh. Ờ thì cậu trả thù nãy giờ không thấy vui gì cả mà chỉ thấy khổ mình thôi, hơn nữa còn mệt tâm nữa. Tưởng tượng bọn họ đi với nhau dài dài mà như thế này thì làm quái gì cậu chịu nổi, cứ cà giật cà thọt như một cái máy hát dĩa bị mát dây chắc sẽ có lúc cắn lưỡi mất. Thế nên cậu bèn đằng hắng tận mấy cái, xong hít vào một hơi rồi thở ra, nhìn thế quái nào cũng như phản diện trong phim đang chuẩn bị bảo mình là phản diện, xong mới nói.

"... Thực ra tôi biết tiếng Anh, tôi chỉ là bị anh lấy mất bịch snack nên mới, ừm, quạu thôi. Muốn trả thù. Nhưng trả thù thất bại quá, tôi không muốn làm nữa..."

Shaun nói xong thì có hơi nhích người đi một chút, phòng khi cần bỏ chạy khỏi tàu nếu người kia quạu.




"Strangers"




@Kals
 
Last edited:

Iceheart

Active member


Blue haired girl


Black haired boy



Time: 2050 - Location: Some Paris Restaurant

Ngành Y có thú vị không? Cái này tùy mỗi người thôi. Với gái thì có, rất thú vị, khoa học và đầy tính logic. Gái nhớ lần đầu tiên coi CSI (Crime Scene Investigation), gái vẫn luôn ngưỡng mộ cái cách mà họ tìm ra chân tướng sự việc từ những thứ nhỏ nhoi nhất: nào là tóc, da, DNA, etc... Lúc đó gái đã tự hỏi liệu mình có thể trở thành một con người giỏi giang như vậy không?

"Bí mật."

Gái đáp, nói vậy cho nó thú vị chứ thật ra gái vẫn chưa quyết ấy.

Thi thoảng gái vẫn hay viết lách nhiều thứ nhưng một là gái sẽ cất nó trong một folder ẩn trên máy tính, hai là gái sẽ nát nó và đốt đi luôn. Có lẽ gái là kiểu con gái ích kỷ thích giữ mọi thứ riêng cho mình. Còn vẽ thì... eh, hồi nhỏ gái có vẽ nhưng lúc lớn lên thì dần dần quên hết rồi, nhiều phần là do thất vọng. Trí tưởng tượng là một chuyện, mô phỏng nó lại là chuyện khác và cứ coi như gái đã thất bại đi.

"Uh huh, tôi có thể ăn được bắp với cà rốt, tất nhiên là nó phải chín."

Không bao giờ ăn đồ sống, không bao giờ. Ngoài ra gái vẫn có thể ăn được khoai này, ờm, còn gì nữa không nhỉ? Đột nhiên não gái trống trơn, kiểu như vốn từ nó biến đi đâu mất trong những lúc mình rất cần nó vậy. Gái rất hay bị như vậy, hồi đó là hiếm khi, rồi thi thoảng và giờ nó gần như thường xuyên xảy ra luôn.

"Nếu thay bạch tuộc ra thì nó đâu còn gọi là Takoyaki nhỉ?"

Nhíu mày, gái nhớ "tako" trong tiếng nhật nghĩa là "bạch tuộc", còn "yaki" là chỉ món nướng. Cơ mà nếu gái biết cách làm thì gái sẽ bỏ mực và tôm vào thay vì bạch tuộc và rau xanh.

"Tất nhiên là do người châu Á nấu rồi, tôi không nghĩ người châu Âu có thể nấu món Á theo đúng hương vị của nó đâu."

Tính đến phần nguyên liệu thì đã đau đầu rồi, cái có cái không, chưa kể đến vị của rau củ đôi khi nó còn không giống nhau tùy theo điều kiện tự nhiên và khí hậu. Gái nhớ là mấy món ăn châu Á có hương vị đậm đà hơn nhiều, cũng không thường có một công thức nhất định như kiểu người châu Á cho gia vị vào cho tới khi tổ tiên họ bảo dừng lại ấy.


@Crea
 

samir

Active member


Kouen Ryouji

Blue hair white skin ̶d̶̶r̶̶a̶̶g̶̶o̶̶n̶ girl


Seine River- Paris |2050


Một cô gái kì lạ. Đó là suy nghĩ đầu tiên của anh khi nghe cô gái từ chối anh. Anh sẽ không bàn về chuyện đúng sai, vì một người cố gắng đi ngược lại suy nghĩ của số đông, thì không thể nói là họ sai được, họ chỉ khác so với những người còn lại mà thôi. Có một điều chắc chắn rằng anh không ghét những người như vậy. Thực tế là anh lại cảm thấy ngưỡng mộ họ, vì họ có thể bộc lộ cảm xúc và suy nghĩ của họ mà không cần quan tâm đến những lời đàm tếu ở xung quanh.

"Luôn luôn có người sợ tôi khiến họ mất mặt với người khác, nhưng mà ở đây tôi chỉ là một du khách trong số hàng ngàn du khách nên mọi người sẽ không thể nhớ nổi một cô gái với đôi chân trần đâu nhỉ?"

Nghe xong anh cười lớn một tiếng. Thật thú vị. Cô gái này khiến anh cảm thấy thật thú vị. Anh không nghĩ rằng vẫn còn những người có suy nghĩ như vậy.

"Có thể" Anh đáp "Nhưng họ sẽ nhớ về hai kẻ ngốc đi khắp kinh đô ẩm thực này với đôi chân trần đó" Nói xong anh liền tháo tất và nhét vào trong đôi giày, rồi cầm luôn nó mà không đi giày lại. "Và đừng hiểu nhầm, thực ra tôi cũng muốn thế này, nhưng trước giờ không dám làm. Cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội để làm điều đó".

Phải rồi, đâu cần phải sợ vì những người kia nhòm ngó chứ. Họ cũng đâu biết anh là ai. Dù sao anh cũng chỉ là một vị khách du lịch. Được sống mà không cần lo nghĩ thật thoải mái.

"Vậy thì cô may mắn rồi. Họ bán cả giày thể thao đó. Ta đi nào"

@Iceheart
[Unlock rank 1 - Blue haired dragon]

 
Last edited:

samir

Active member



Kouen Ryouji

Glenn


Pastry shop _ Paris (France) |2050


"À, xin lỗi anh, thực ra tôi cũng không biết loại bánh đó tên là gì. Tôi cũng chỉ xem các video trên mạng về cách làm món bánh đó. Họ nấu hỗn hợp bột và cho rau vào giữa, đôi khi là trộn cùng với rất nhiều hành. Có thể gọi là bánh hành ha?"

Anh tự cười trừ. Nghe nó hơi lame nhưng thực chất loại bánh đó cũng chỉ như vậy. Đôi khi là thêm ít thịt hoặc trứng ở giữa để tô điểm thêm hương vị, nhưng thực sự những loại bánh đó chủ yếu là rau hoặc hành. Bản thân anh không phải là một người không ăn được hành, nhưng nếu như gặp một người ghét hành như em gái anh, chắc chắn nó sẽ bóp cổ anh nếu anh làm cho nó ăn cái bánh đó. Dường như đối với những người không thích ăn hành nói chung, và em gái anh nói riêng, hành giống như một loại thuốc độc mà nó thà dành cả tiếng đồng hồ để nhặt ra từng cọng trong bát của nó, còn hơn là nhắm mắt ăn.

"Phải, thực chất ra thì tôi đến đây để học hỏi từ những cuộc meeting của sếp từ hôm qua và hôm kia. Hôm nay chúng tôi đã giải quyết hết rồi nên tranh thủ đi tham quan thành phố xinh đẹp này." Anh trả lời ''Và đúng vậy, tôi không phải người gốc Ireland. Gốc gác của tôi là từ Nhật Bản. Ông nội tôi đã qua sinh sống tại Ireland được 60 năm rồi."

"Tôi nghe nói nền ẩm thực ở đó đa dạng lắm, cũng có nhiều đầu bếp giỏi nữa. Tôi có theo dõi một số video nấu ăn từ một đầu bếp châu Á, người Trung Hoa thì phải, nhìn khá thú vị, nhưng phức tạp." Anh chàng người Finland nói.

"Tôi cũng không tìm hiểu về nền ẩm thực châu Á quá nhiều, nhưng có một điều tôi biết là, đúng, ẩm thực Trung Hoa rất thú vị và phức tạp. Họ có truyền thống vô cùng lâu đời với nhiều vùng miền, nhiều thể loại. Nếu có dịp có lẽ tôi cũng sẽ đến đó tham quan và học hỏi về nền ẩm thực của họ. Nền ẩm thực của Hàn Quốc hay Nhật Bản cũng có những nét thú vị riêng của nó. Khi mà người Hàn có khá nhiều những loại thực phẩm muối chua, họ gọi là Kimchi, thì ở Nhật lại là đất nước nổi tiếng với những món sống như Sushi, Sashimi. Tôi đã từng thấy trên video họ ăn cả một con bạch tuộc sống nữa"

Mặt anh hơi tái đi vì nhớ lại cái cảnh này. "Không hiểu sao họ lại ăn sống được như vậy. Chứ tôi nhìn tôi đã thấy nổi da gà dựng tóc gáy rồi"

@Kals

 

samir

Active member


Kouen Ryouji



Party paylak in Paris | 2050


Nhận được cuộc điện thoại từ một cậu nhỏ tuổi mới quen tên Shaun, Kouen cũng khá đắn đo trong việc đi hay không. Nhưng anh nghĩ, chả mấy khi được vui chơi thoải mái cả ngày đến thế này. Và vô tình anh gặp lại cô bé xinh xắn Rosemond mà anh quen ở Tây Ban Nha nữa. Thật là trùng hợp một cách lạ thường. Nên anh đã lấy can đảm rủ cô bé đi cùng mình đến bữa tiệc kia. May mắn là cô ấy đã đồng ý.

Bữa tiệc diễn ra ngay bên cạnh bể bơi nên mọi người đã đề nghị chơi strip poker. Và cùng với host bữa tiệc và GM của trò chơi, anh là một trong ba người luôn đứng đầu trong việc .... bị lột đầu tiên.



 
Last edited:

Crea

Active member








Shaun Roseworth


Amiya Eleanora








<< Paris - Montmartre || 2050





"Không. Tôi đây. Chào lần nữa, Amiya."

Shaun đáp, bình tĩnh vô cùng, giống như là cậu ta đã phát hiện Amiya từ đầu bữa tiệc vậy, mỗi tội không lên tiếng thôi. Nhưng dù sao thì cậu ta cũng chẳng nghe cô nói, thay vào đó lấy chăn bông choàng qua cho thiếu nữ tóc trắng luôn, chẳng thèm nghĩ ngợi gì.

"Amiya lại đến Pháp? Đồ án? Tham quan? Hay là... hừm, du lịch?"

Cậu trai tóc đen ngắc ngứ một chút, xong tự rót thêm cho mình một ly rượu mà hỏi tới, hoàn toàn không nhận ra tham quan với du lịch nghĩa tương tự nhau mà.



"Hangover"












@Mực
 

Mực

Active member
Paris
[Paris] 2050.??.??


Amiya Eleanora


Shaun Roseworth




"A..."

Bỗng dưng Shaun khoác cho Amiya cái áo khoác, khiến cô chợt không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể lí nhí mấy câu cảm ơn.

"Rất vui được.. gặp lại cậu, Shaun. Lần này là tôi đi du lịch, tự túc một mình đó."

Amiya đáp, sống mũi có hơi vểnh lên. So với 3 năm trước thì Amiya đã độc lập hơn nhiều rồi, có thể đi đây đó mà không làm phiền tới người khác nữa. Gia đình cô thấy thế cũng thoải mái hơn, cho phép cô đi du lịch miễn là liên lạc thường xuyên với nhà là được.

"Nước Pháp nhỏ bé thật nhỉ. Bánh lần trước tôi tặng cậu đã ăn chưa?"

Chắc là ăn rồi chứ hả, chứ bánh để 3 năm thì...

[1][2][3][4]


 

Kolulu

Member




???

???




Thời gian: Năm 2050
Địa điểm: Champs-Élysées


Cô gật đầu như muốn nói là, "Tôi sẽ chú ý", những ngón tay cũng nhẹ nhàng mân mê chiếc khăn tay, trên môi vương ý cười. Nhưng kì thực là, nào phải là cô không biết chuyện đó.

Vậy nhưng trước câu hỏi bất ngờ của anh ta, những bước chân của cô cũng kẹt lại sau khung cửa.

"Nhiều sữa một chút, tôi quen uống ngọt vào buổi sáng."

Cô nhẹ nhàng đáp rồi ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ gần cửa ra vào, đưa mắt nhìn ra đường phố một cách lơ đãng, ngón tay của bàn tay bị bỏng vô thức cuốn lấy những lọn tóc xoăn, như thể chút đau lúc nãy cũng không còn đáng ngại. Nắng chiếu trên đường nhàn nhạt, phần nhiều là do những hàng cây cao ở đại lộ che khuất. Con đường đẹp nhất Paris, không, có khi là đẹp nhất nước Pháp này từng trở thành nơi được biết bao bộ phim tìm tới để có những cảnh quay lãng mạn nhất.

Ngồi chờ rất thong thả, thực ra mua một ly cà phê chỉ khoảng mấy phút nhưng cô cảm giác mình đã ở đây cả buổi sáng. Thời gian ở đây tựa hồ trôi rất chậm.

Khi người quay lại, cô mở lời.

"Làm phiền anh một chút, anh có biết quanh đây có những cửa hàng thời trang nào không?" Căn bản lúc nãy cổ tay áo bị dính một mảng lớn cà phê, và cô thì không muốn tiếp tục chuyến đi dạo của mình với một cái tay áo bị bẩn.

@Kals [1][2][3][4]



mèo méo meo
 

Mực

Active member
Paris
[Paris] 2050.??.??


Amiya Eleanora


???




Tiệc tàn, Amiya kéo chiếc xe ra khỏi tòa nhà, ngắm nhìn sự lộng lẫy của Paris về đêm. Paris dù là 3 năm về trước hay hiện tại đối với cô mà nói đều phang phác nét trữ tình, khiến người ta cứ muốn dừng lại mơ mộng một chút không nỡ rời đi. Kiểu như tối nay có anh chàng nào lái xe limo tới đón Amiya về dinh thự 12 tầng không, hay là có cô bạn gái nào mặc váy vũ hội rồi dẫn tay Amiya đến một buổi nhảy không... Mơ mơ màng màng mấy chuyện không đâu một lúc thì Amiya quyết định đi về trước khi quá trễ, mẹ bảo những cô gái lang thang buổi đêm dễ bị bắt cóc lắm.

"... Xin lỗi, cô gì đó ơi, tôi ở đây."

Amiya giơ giơ tay lên để người kia chú ý.

"Tôi là người hồi nãy cùng chơi với cô trò trong kia á, tên là Amiya. Amiya Eleanora." - Cô giới thiệu bản thân trước. - "Xin lỗi vì hơi đường đột nhưng cô có muốn đi bộ về chung không? Hay bắt taxi cũng được, nếu chỗ cô xa. Nghe nói con gái đi đông người buổi tối thì an toàn hơn."

Amiya thành thật giải thích, dù sao thì cũng là con gái với nhau, hơn nữa cũng thấy người ta lột đồ nhau cả rồi thì mấy chuyện này đâu còn ngại gì nữa đâu nhỉ?

"À nhưng mà nếu cô không muốn thì cũng không sao đâu."


 

Crea

Active member








Shaun Roseworth


Amiya Eleanora








<< Paris - Montmartre || 2050





"Paris là nhà tôi. Amiya đi Paris, khả năng cao sẽ gặp lại. Đi nơi khác trên đất Pháp... Không chắc nữa."

Shaun tỉnh bơ mà đáp, cảm thấy chuyện này là vô cùng bình thường, bởi vì cô gái tóc trắng quay lại Paris nên cậu mới có dịp gặp lại người kia, chứ nếu Amiya đi Marseille hay Tours gì thì khả năng thấy Shaun ở đó là 0%. Mà thực ra cũng không cần đến mấy điểm đó nữa, chỉ cần là not-Paris thì chắc chắn Shaun không có mặt ở đó.

"Du lịch một mình ổn chứ, Amiya?"

Cậu hỏi, nhân tiện với tay lấy thêm một chai rượu, lòng thầm cám ơn sự rộng rãi của cậu trai nhà Sutler rồi lại nói.

"Uống gì đó không?"

Cậu tự rót cho mình một ly rồi hỏi Amiya, vẻ mặt lần này vô cùng nghiêm túc.

"Bánh tôi còn giữ trong tủ lạnh làm thực phẩm... ừm, khẩn cấp, phòng khi tận thế. Tủ lạnh ở Pháp tốt lắm, mấy năm rồi chưa hỏng."

Dừng một chút mới tiếp.

"... Đùa đó, tôi ăn rồi. Ngon lắm. Cám ơn Amiya. Lần trước chưa kịp đãi cậu bánh Pháp, xin lỗi."




"Hangover"












@Mực
 

Mực

Active member
Paris
[Paris] 2050.??.??


Amiya Eleanora


Shaun Roseworth




"Cảm ơn cậu, nhưng tôi chỉ uống một ly thôi, lát tôi còn phải đi về nữa."

Amiya nhận một ly đáp lễ, tự hỏi không biết đâu ra cả mớ rượu thế này...

"Ừm, cũng tới được nhiều nơi mà hồi trước không tới được, ăn được nhiều món, gặp được nhiều người." - Amiya nhấp một ngụm, cẩn thận không uống quá nhiều vì tửu lượng của cô không được tốt lắm. - "Tôi cũng ăn nhiều bánh Pháp lắm rồi, nên cậu không cần cảm thấy áy náy đâu. À nhưng bánh Shaun làm thì tôi chưa được ăn."

Nhân tiện thì bánh mà cô tặng Shaun 3 năm trước là bánh tự tay nhà làm, thế nên khi nghe Shaun bảo ngon cô gái nhỏ cũng cảm thấy tự hào về bản thân dữ lắm.

"Shaun thấy khó chịu ở đâu sao? Thấy cậu có vẻ không được khỏe... Hay là chúng ta ra ngoài một chút đi?"

Thấy cậu bạn nói chuyện hơi khác thường nên Amiya cũng có phần lo lắng, có khi do không khí náo nhiệt quá chăng? Thời tiết ở Paris dạo này có phần se lạnh, không biết Shaun có mặc đủ ấm không. Amiya nhìn về hướng Shaun, nét lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.

[1][2][3][4][5][6]


 

Kals

Member




7fSP77l.png
Shaun the sheep

Glenn



Thời gian: Unknown - Pre-TW
Địa điểm: Seine riverside

A journey on Seine



"Nó là một thói quen, xông hơi tốt cho sức khoẻ mà. Cậu đã nghe chuyện mỗi đất nước có một stereotype chưa, sauna chính là một loại stereotype của Phần Lan. Đại khái vì là đất nước của xứ lạnh nên con người cũng lạnh theo, nếu từ chối lời mời sauna của người ta thì cũng giống như việc từ chối làm quen với họ vậy. Không phải tất cả mọi người đều như thế, nhưng đúng là có tình huống vậy."

Glenn giải thích. Về cơ bản nó cũng như một câu nói đùa thôi, dù có vẻ hơi nhạt. Anh cũng nói thêm một chút về các loại stereotype mà người ta hay nghĩ về người Phần, ví dụ như ít nói, khó gần, thích uống rượu và hút thuốc, vân vân, nhưng không phải tất cả đều đúng. Cung hoàng đạo cũng vậy. Người ta cũng hay bảo Ma Kết là đám người thích dĩ hoà vi quý, hay nhường nhịn, Glenn thì...

Anh ta chỉ cười và không bình luận thêm, nói rằng Crea không cần chú ý nếu thấy vài mô tả không giống mình. Mỗi người đều có một chút khác biệt, một vài con chữ không thể khái quát chính xác cả vạn người chung ngày sinh được. Cái quan trọng là...

"Hả?"

Glenn nhìn Crea đằng hắng, hít vào thở ra lấy hết sức mình để thú tội, sau đó cả người cậu ta căng thẳng như thể chỉ cần anh cử động đột ngột một chút là đối phương sẽ phóng đi ngay và luôn. Anh... không biết làm gì hơn ngoài cười phá lên, có lẽ là cười ra nước mắt (hoặc không). Nhìn bộ mặt căng thẳng của Crea đúng là không nỡ. Thực ra chuyện cũng không có gì quan trọng, Crea thích giả vờ thì cứ giả vờ, dù sao người phải diễn cũng là cậu chứ không phải Glenn. Anh đã từ bỏ việc giao tiếp bằng tiếng anh bập bẹ và liến thoắng nãy giờ, chỉ có cậu là vẫn chậm rãi nghe, chậm rãi suy nghĩ, rồi chậm rãi trả lời bằng nửa tiếng pháp nửa tiếng anh...

Có lẽ Crea cũng cảm thấy diễn một lát không sao, diễn lâu khó quá nên mới nói thật.

Glenn cười chán chê mới mở balo ra, móc bịch snack chuyển sang cho người kia, rồi bảo.

"Thực ra cậu không cần làm nhiều vậy, chỉ cần nói một câu thôi mà. Vốn dĩ còn nghĩ cậu không hiểu tiếng anh, nhưng dần dần thay đổi cách nói mà cậu vẫn nghe được thì cũng thấy lạ rồi, chỉ là tôi không muốn nghĩ nhiều. Ai biết cậu lại thú nhận như thế này..."

Anh chống cằm nhìn Crea, cười hỏi lại lần nữa.

"Thế bây giờ nói chuyện bình thường được chưa, tôi có cần tự giới thiệu lại không?"




mèo méo meo
 

Kals

Member




Mgwmpvu.png
Kouen Ryouji

Glenn




Thời gian: 2050 - Pre TW
Địa điểm: Pastry shop

Bakery bakery


Glenn nghe tới chuyện ăn cá sống với bạch tuộc sống thì nhún vai, anh bình luận.

"Văn hoá khác biệt thôi, họ ăn quen rồi thì sẽ khác với những người chưa ăn bao giờ. Tôi nghe nói có vài người ở Trung Hoa còn dùng hồ tiêu và ớt làm thực phẩm chính nữa, anh biết không? Bản thân tôi không ăn được mấy đồ cay, chỉ cần nghe thấy cũng khó xử rồi mà họ thì..."

Có điều Glenn không nói, ở Bắc Âu cũng khá ưa thích các loại cá. Nhớ không nhầm, bên Iceland còn có món cá mập thúi bốc mùi, người tới người chê nhưng dân địa phương coi đó là đặc sản và ăn nườm nượp. Còn ở đâu nữa nhỉ, hình như châu Á, người dân bên đó muối cá, chờ cho thịt cá lên men rồi chắt nước làm gia vị...

Glenn ghi lại mấy món Kouen gợi ý, lại nghe đối phương nói một hồi về ẩm thực phương Đông. Vốn định trò chuyện thêm chút nữa nhưng bên quầy hàng đã gọi số, tới lượt thanh toán rồi nên thôi. Nhanh tay nhặt brownie beetroot mà Kouen đã gợi ý trước đó bỏ vào giỏ rồi tới quầy thanh toán, trước khi đi Glenn còn cáo lỗi.

"Tới lượt tôi thanh toán rồi. Cảm ơn gợi ý của anh nhé. Nói chuyện với anh rất vui, hiểu biết của anh về ẩm thực hơn tôi rất nhiều, thú vị vô cùng. Biết là anh đi công tác nên có lẽ thời gian rảnh không nhiều, nhưng nếu được có thể để lại cách liên lạc không? Vài hôm nữa khả năng tôi lại đi mua bánh tiếp, nếu anh có thể tư vấn thì tốt. Email hay gì đó đều được, của tôi là-"

Kouen unlock rank 1 with Glenn.





mèo méo meo
 

Kals

Member




7fSP77l.png
Shaun the sheep

Glenn




Thời gian: 2050 - Pre TW
Địa điểm: Montmartre, Paris

Fun game, drunk game


"Quá khen. Thấy anh là người mới, chưa có... kinh nghiệm, nên tôi nhường đấy."

Glenn cười, không vạch mặt người ta.

"Lại? Lần này tôi, không nhường Glenn nữa. Lại thì, chờ tôi mặc quần áo, rồi, solo lại..."

Anh nhún vai, nhưng thay vì mặc lại áo thì xếp một hàng ly trên bàn, đổ đầy rượu rồi nói.

"Lại cũng được nhưng đổi cách chơi đi, ai thua thì uống, mặc lại cởi ra mãi phiền."

Thực ra là lười. Với cả lột cũng lột rồi, mặc vào lột lại không có gì đặc sắc hết. Ban nãy Glenn nghe host của bữa tiệc nói lát sẽ có đồ ăn tới, hình như có cả nướng thịt. Có lẽ bọn họ chơi xong ván này, thịt nướng tới, ăn thịt uống rượu là vừa vặn.

"Đừng nhường nữa nhé."

Glenn cười nhắc.




mèo méo meo
 

Kals

Member




DPGFYYy.png
???

Glenn



Thời gian: Unknown - Pre-TW
Địa điểm: Coffee shop, Champs-Élysées

Outsider's trivias


Cà phê... nhiều sữa...

Glenn hơi khựng lại khi nghe câu trả lời của cô gái, nhưng cũng chỉ trong giây lát. Anh ừ nhẹ một tiếng rồi trở lại bên trong. Quán vẫn đông đúc, sự vụ kia chỉ để lại xáo trộn trong thoáng chốc rồi thôi. Ly cà phê bỏ dở ban nãy cũng đã bị dọn đi, quầy counter vừa lúc trống khách, Glenn bước tới chọn đồ luôn. Nghiêng người nhìn thoáng qua, bên ngoài cửa sổ có người chờ.

"Một cốc cà phê đen không đường, một cốc cà phê latte... ngọt một chút."

Nhân viên đứng quầy dường như đang dùng ánh mắt vô cùng kỳ lạ nhìn anh. Glenn vô cùng bình tĩnh mà nhìn lại. Không thể trách, trước giờ anh đâu có uống cà phê ngọt. Anh chỉ gọi đồ giùm, nhân viên ở đây mới là dân chuyên nghiệp, chắc họ biết nên làm gì.

Chắc thế.

Lát sau, Glenn trở ra, một tay cầm ly cà phê đen nóng hổi, tay còn lại là cà phê latte trong ly sứ, bên trên phủ một lớp kem mềm. Cửa được mở bởi một nhân viên quán, vì hai tay anh đều bận, trước khi ra ngoài còn không quên nói cảm ơn.

Anh đi tới chỗ cô gái, lời mở đầu khiến Glenn có chút ngạc nhiên. Anh đợi cô gái nói hết, trong lúc cô nói thì đặt tách cà phê xuống. Ly của cô là ly sứ, của anh là ly giấy. Dựa theo những gì cô nói, lẽ ra anh nên chọn ly giấy cho cô, nhưng thôi.

"Cà phê của cô đây. Tôi không rõ về đồ uống ngọt lắm nên chỉ nhắc lại yêu cầu của cô với nhân viên. Quanh đây đúng là có vài cửa hàng, chỉ là tôi không chắc liệu chúng có phù hợp hay không. Tay cô thế nào rồi?"

Glenn kéo ghế ngồi xuống phía còn lại của bàn để tiện trò chuyện, không hay khi để một thiếu nữ phải ngẩng lên khi nói chuyện với mình. Khi nãy họ va vào nhau, vì quá chú ý tới vệt cà phê nóng trên tay mà anh không để ý tới trang phục, giờ cô nói mới phát hiện một mảng lớn màu cà phê đã vấy lên tay áo cô. Con gái thích nhất trang phục của họ sạch sẽ, đẹp đẽ, bị dính vết cà phê lên không những khó lau còn dính và để lại màu. Anh nhớ em gái mình từng càu nhàu vì anh từng để cà phê dây lên đế đựng đồ của con bé. Anh học thuộc bài rồi, cô gái này chắc cũng vậy.

"Nếu cô không phiền thì có thể khoác tạm áo khoác của tôi. Chờ chút nữa uống xong cà phê, và chắc chắn rằng tay cô không bị bỏng, chúng ta có thể đi mua đồ. Thời trang Paris có lẽ sẽ không đến nỗi khiến cô thất vọng."




mèo méo meo
 

Crea

Active member








Shaun Roseworth


Amiya Eleanora








<< Paris - Montmartre || 2050





Thực ra Shaun cũng chẳng biết rượu từ đâu ra nhưng vì William bao nên cậu sẽ nghĩ là rượu từ cậu ta ra, chứ hoàn toàn không phải là do cậu đang dùng người ta làm bia đỡ đạn để việc bới ra mấy chai vang từ hư vô dễ hơn đâu-

"À... Amiya ở gần đây không? Nếu xa thì có lẽ là, nên về sớm."

Thiếu nam nhà Roseworth nghĩ nghĩ một chút rồi nói, tay đưa lên như định dùng cử chỉ diễn tả gì đó cho hành động của mình nhưng cuối cùng lại đổi ý mà bỏ xuống. Chủ yếu vì cậu đang không chắc mình định nói gì tiếp theo, nếu Amiya định về thì nên về sớm chứ về đêm đi một mình cũng không an toàn? Cậu nghĩ là thế, nhưng nhìn tới nhìn lui lại chẳng biết diễn tả sao cho mượt nên bèn bỏ cuộc luôn, thay vào đó lấy một dĩa bánh ngọt gần đấy đặt giữa cả hai. Đồ ăn nhẹ phục vụ cho bữa tiệc thì cũng có một ít, nghe bảo tí nữa sẽ có thịt nướng hay gì đấy nên coi như đây là khai vị cũng được.

"Bánh tôi làm... Amiya, ừm, nghĩ tôi biết làm bánh sao?"

Cậu chớp mắt. Bởi vì không biết người nọ đang nói đùa hay là sao nên Shaun bèn đực mặt ra trong một thoáng. Đãi bánh Pháp theo ý Shaun là dẫn cô gái đi ăn mấy tiệm bánh ngọt nổi ở Pháp thôi. Nấu nướng thì đúng là cậu có biết một chút đấy, nhưng mà nấu cho người khác thì còn phải xem lại, dù gì nấu cũng chỉ có mình cậu ăn nên nêm nếm định lượng sẽ khác hẳn nấu cho người khác, khéo thành phẩm làm ra có khi chẳng hợp khẩu vị của ai hết. Không phải là thấy phiền hay gì, chỉ là đột nhiên bị hỏi như thế khiến Shaun có hơi ngạc nhiên. Và hoang mang. Có lẽ.

"Không, tôi ổn mà. Chắc do uống hơi nhiều thôi. Amiya muốn ra ngoài hóng gió?"

Cậu nghĩ một chút, lại thêm vào.

"Cần thì tôi dẫn ra ngoài? Nghe bảo, trên tầng thượng, cảnh cũng đẹp lắm."




"Hangover"












@Mực
 

Iceheart

Active member


Blue haired girl


Red eyed boy



Time: ??? - Location: Seine River

Hai con người chân trần đi dọc theo bờ sông Seine của nước Pháp dưới con mắt của nhiều người khác, nhưng gái không để tâm mấy. Đoạn gái quay sang nhìn người đi bên cạnh mình, hơi nghiêng đầu suy nghĩ.

"Anh cũng là du khách phải không?"

Giờ gái mới để ý là trông anh ta không giống người Pháp lắm, chính xác là không giống người châu Âu mà trông giống người châu Á hơn ấy. Đây không phải lần đầu gái gặp người đến từ các châu lục khác, chỉ là gái hơi tò mò một tí về các nước châu Á thôi.

"Anh có muốn vào không?"

Gái quay sang hỏi khi hai người đứng trước một cửa hàng giày dép. Ờ thì da mặt gái bỗng nhiên bớt dày đi một chút khi nhận ra mình sắp phải bước vào cửa tiệm của người khác với hai bàn chân không được sạch sẽ cho lắm. Với cả, hai người đi vào thì sẽ đỡ ngại hơn.


@samir
 

Mực

Active member
Paris
[Paris] 2050.??.??


Amiya Eleanora


Shaun Roseworth




"Cũng không xa lắm đâu, đi bộ tầm 10 phút thôi. Cảm ơn Shaun." - Amiya trả lời. - "Bánh thì ừm, không biết sao tôi có cảm giác Shaun biết nấu nướng? Nếu sai thì tôi xin lỗi..."

Chỉ là có cảm giác thế nên buột miệng nói ra, Amiya cũng không suy nghĩ gì nhiều. Nhưng mà, ừm, quả thật cô có thể tưởng tượng ra cảnh Shaun ở trong phòng bếp, nặn nặn mấy cái bánh rồi bỏ vào lò nướng. Kết quả ra sao thì cô xin phép không tưởng tượng tới.

"Thế sao? Nếu Shaun không phiền thì tôi cũng muốn lên thử xem sao."

Amiya lắc lắc cái ly chưa vơi được một nửa trên tay. Cô không hảo rượu cho lắm, cảm giác uống xong thì đầu óc cứ lâng lâng, hơn nữa lại có vị đắng nghét không tan khỏi đầu lưỡi được. Tuy nhiên vì để đáp lễ Shaun, với cả Amiya cũng không muốn mang ly rượu lên cả tầng thượng để vừa uống vừa ngắm cảnh như mấy cái cảnh phim Hồng Kông, thế nên...

Cô dốc ly rượu lên mà uống một mạch hết cả ly.

Uống xong thì có cảm giác như địa ngục vậy.

"......"

"Cảm ơn cậu. Rượu ngon lắm."

Oẹ oẹ oẹ oẹ oẹ oẹ oẹ oẹ oẹ oẹ oẹ oẹ oẹ oẹ.

[1][2][3][4][5][6][7][8]


 
Top