Food District

Ultimate

Administrator
Staff member
LOCATION
Quán ăn
▶ Hotpot
gssqSFk.jpeg
DESCRIPTION
Quán Hotpot.
▶ BBQ
t1UCUfp.jpeg
DESCRIPTION
Quán BBQ.





 

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Sylvia Darlington



INFORMATION
Food District- Quán BBQ [12/2056]


“Chào bác, Julie đi đây.”

[
fgksRrI.jpeg
]
Gái Anh vẫy tay chào bác bảo vệ trực dưới ký túc xá trước khi chạy xuống hầm gửi xe để lấy chiếc Cup 50 màu nâu đất của mình. Dù quán đồ nướng mà cô nàng hẹn với Sylvia cách đây không xa lắm, nhưng vì muốn tạt qua tiệm rượu để mua một số thứ nên cô mới phải dắt xe ra.

Brrrrr

Tiếng động cơ xe ồn ào vang lên khi gái Anh đề máy lên. Từ hồi vào học đến giờ cô chỉ dùng xe có mấy lần vì quanh trường thì cái gì cũng có cả.
Thường thì người ta sẽ đi xe buýt, vừa rẻ, lại vừa tiện, chứ chả đi xe máy làm gì cho tốn xăng như cô. Nhưng khổ nỗi xe bus và Julie Waston lại là hai khái niệm không tồn tại cùng nhau. Có xe bus thì không có Julie, và ngược lại, có Julie thì không có xe bus. Đơn giản là vì gái Anh ghét mùi máy lạnh trên xe bus, ghét việc nó không có cửa sổ, ghét việc ngồi chung ghế với nhiều người và quan trọng nhất, là Julie bị say xe!!

Làn gió chiều mát lạnh, mang theo ít khói bụi của thành phố của phả vào gương mặt Waston. Hình như quán đồ nướng nằm bên trái đường, ngược hướng với xe của cô. Gái Anh đợi bớt xe rồi thì phóng cái vụt qua, mém nữa thì đụng vào đuôi xe bán tải đậu gần đó. May mà chủ xe không có ở đây - cô thầm cảm thấy may mắn. Đã 5 giờ 45 phút, cách cuộc hẹn 15 phút và Julie cuối cùng cũng có mặt tại quán đồ nướng. Hôm nay cô nàng chọn một bộ đồ khá là thoải mái. Một chiếc sweater màu kem, có in dòng chữ Happy màu xanh nước biển đậm ở mặt trước, một chiếc quần jean tối màu không có họa tiết gì kèm theo và đôi giày bata màu trắng. Bình thường cô sẽ khoác áo dạ thay vì mặc sweater, nhưng cô đã bỏ lại nó ở trên tàu cùng với thầy rồi. Tự dưng nghĩ tới làm Julie hơi buồn. Cô vào bàn đặt trước sẵn, gọi một chai bia, sau đó đặt một cái hộp được đóng gói cẩn thận, cao đâu đó tầm hai gang tay lên bàn. Sylvia vẫn chưa đến. Tranh thủ trong lúc chờ cô bạn tóc trắng, Julie gọi một ly trà nóng, để nhâm nhi trong lúc lướt Bsky.


@Sylvia Darlington
 
Last edited:

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Julie Waston


Food District
Sylvia Darlington



hoZ226F.jpeg

5 giờ 30 phút chiều, Sylvia đã xuất hiện tại bến xe gần nhất với địa điểm đã hẹn, vận một chiếc áo len cổ lọ phối cùng váy ngắn và đôi bốt đen tuyền cùng màu. Tất len dài ôm lấy chân, tất nhiên, không là loại có độ xuyên thấu, được cô nàng tin dùng cho buổi đi ăn hôm nay. Gia đình thường chú trọng chuyện ăn mặc, không thể nói rằng chúng không ảnh hưởng đến mỗi quyết định lựa quần áo khi ra đường của cô nàng nhà Darlington.

Từng bước đi hướng đến quán ăn nom thong thả, Sylvia muốn bản thân được tận hưởng khí trời mát mẻ của mùa đông, bởi sang hè rồi, sẽ chẳng có cơ may nào thuyết phục cô nàng chường mặt ra đường. Làn gió hiu hiu thổi, như hưởng ứng với những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng. Và rồi, bị cắt ngang bởi một cú tạt đuôi xe trước mắt.

Còn đang bận nghĩ xem tay lái này là người vừa được cấp bằng hay có máu đua đến độ vặn ga thật mạnh chỉ để phóng qua đường, tầm mắt xanh chợt rơi vào mái tóc nâu khi người kia xuống xe. Tình cờ thật, chẳng phải là người bạn đã hẹn cô để giải quyết nợ nần đấy sao?

Khóe môi khẽ nhếch lên có chủ ý, Sylvia chỉnh lại dây đeo của chiếc túi, tiếp tục bình thản rảo bước đến quán ăn hẵng còn cách một khoảng. Vào bên trong quán nướng, Sylvia có chút lạ lẫm trước mùi thịt nướng liên tục quẩn quanh bên chóp mũi, rõ ràng không quen thuộc. Nhưng cô tạm gạt chúng qua một bên, tập trung tìm một người trong trang phục ban nãy mà cô đã nhìn thấy.

"Xin chào. Tôi đến rồi đây."

"Trên đường đến đây, tôi thấy có một người phóng chiếc cup nhanh lắm. Cô đến đây bằng gì thế?"

Sylvia mỉm cười chào hỏi, không quên nhắc đến sự kiện thú vị ban nãy. Cô nàng chọn ghế ngồi đối diện Julie Waston mà yên vị rồi đặt chiếc túi nhỏ gọn sang một bên, không quên dành một ít chú ý qua chiếc hộp đang có mặt ở trên bàn.

"Quà tặng của nhà hàng à. Hôm nay có chương trình gì sao?"






 
Last edited:

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Sylvia Darlington



INFORMATION
Food District- Quán BBQ [12/2056]


"Trên đường đến đây, tôi thấy có một người phóng chiếc cup nhanh lắm. Cô đến đây bằng gì thế?"

Khi tóc trắng hỏi câu đó, gái Anh biết rằng cảnh mình phóng xe qua đường đã bị cô bạn bắt gặp. Hy vọng là cổ không có thấy lúc Julie xém húc vào đuôi xe của người ta. Ngón trỏ khẽ đưa lên gãi nhẹ trên gò má, Julie đánh ánh mắt sang phải, lảng tránh sắc xanh trong đôi mắt của người đối diện.

"Chào bạn Darlington."

" Ùm, Julie chạy cup đến đây á. Chỉ chạy nhanh thôi, chứ không có đâm vào xe ai cả."

Đúng là không có đâm, chỉ là xém, xém nữa thôi- gái Anh âm thầm bổ sung trong đầu.

Vô tình liếc qua đôi bốt, rồi nhìn lên trang phục của Sylvia, Julie phải công nhận một điều rằng, gu ăn mặc của cậu ấy trông rất là trưởng thành, kiểu giống như chị gái quyến rũ nhà bên ấy. Gái Anh thấy Sylvia hỏi về cái hộp trên bàn nhưng cô không vội trả lời mà gọi phục vụ ra order món, sau đó chỉnh lại tư thế ngồi. Lưng thẳng tắp, hai tay nắm lại, đặt trên đùi, gương mặt ánh lên sự nghiêm túc, Julie hắng giọng rồi cúi đầu xuống, tạo một góc 45 độ so với mặt bàn.

"Sylvia, về chuyện hôm trước trên tàu, là Julie nóng nảy nên làm cậu bị thương. Cậu không có sai, cậu đơn giản chỉ nói ra sự thật mà thôi. Julie xin lỗi Sylvia, mong cậu bỏ qua cho lỗi lầm của Julie."

Hộp quà trên bàn được đẩy về phía của tóc trắng, gái Anh lén nhìn lên để xem thử biểu cảm của cô bạn rồi lại cụp mắt xuống. Giọng nói lí nhí.

"Ừm...đây là một chút thành ý của Julie, cậu nhận đi thì Julie mới bớt thấy cảm thấy tội lỗi."


@Sylvia Darlington
 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Julie Waston


Food District
Sylvia Darlington



“Đã thấy. Có gì tôi sẽ làm chứng cho lời nói của cô.”

Sylvia ung dung buông lời đùa, cầm lấy tờ menu đọc qua tên của những món thịt mà đối phương vừa gọi. Vài cái tên quen thuộc lọt vào tầm mắt, vài cái thì không, dường như là tên riêng do nhà hàng sáng tạo. Đôi mắt xanh cong nhẹ, như thể chiếc menu này chứa đựng rất nhiều điều hay ho, Sylvia không lạ gì với một vài mánh khoé thương mại, nhằm để thu hút lòng hiếu kỳ của thực khách. Và khiến thương hiệu có chất riêng hơn.

“Trông những món cô gọi có vẻ ngon. Tôi chưa ăn lần nào nên hôm nay cô chủ trì nhé. Hử?”

Vừa gấp tờ thực đơn, Sylvia chợt nhìn thấy tư thế ngồi kì lạ của bạn. Nghiêm túc thế này, chắc là có việc quan trọng cần thông báo. Cô nàng bèn nghiêng đầu, thong thả chờ xem hành động tiếp theo của người nọ. Với tính cách của Waston, biết đâu sẽ bắt đầu bằng lời xin lỗi, hôm nay mình quên mang ví.

Vậy nên, trước câu từ buông ra có phần khác xa với suy đoán của Sylvia, đôi đồng tử sắc xanh hơi giãn ra, nán lại trên gương mặt người nọ một vài giây, trước khi mỉm cười đáp lời.

“Không sao, tôi biết chuyện này là điều có thể xảy ra.”

“Biết vì sao tôi lại làm thế chứ?”

Kể lại câu chuyện dưới một góc nhìn khác bằng chất giọng từ tốn, Sylvia đã sớm nhận ra những cảm xúc chất chứa trong cô bạn người Anh Quốc. Từ khoảnh khắc xảy ra mâu thuẫn giữa các tiền bối, từ việc là người đầu tiên tìm thấy Julie Waston giữa căn phòng lạnh lẽo với một xác người mà cô bạn muốn bảo vệ. Cô nàng đã biết, giọt nước tràn ly chỉ là điều sớm muộn.

“Trông sắc mặt của cô lúc đó khá tệ. Vậy nên, nếu tôi khiến cô có thể trút bỏ cảm xúc. Ít nhiều sẽ giảm bớt gánh nặng mà cô đang giữ. Tôi đoán thế.”

Hôm nay bỗng dưng nhiều lời rồi, Sylvia chống cằm, nhìn mèo Anh hết cụp tai rồi lại cụp mắt. Chuyện này có nên tính là chia sẻ để hiểu nhau hơn không nhỉ. Thường thì chẳng ai tự nhiên mà deeptalk giữa quán ăn đâu.

“Ra là quà cho tôi. Vậy tôi nhận nhé.”

Cô nàng cười nói, vươn tay kéo lấy hộp quà, đặt sang một bên. Cùng lúc nhìn thấy những đĩa thịt được mang tới, và cả vỉ nướng bằng thép. Sylvia nhìn thấy người nhân viên rời đi, không khỏi hiếu kỳ, quan sát những dụng cụ được đặt ra giữa bàn ăn.

“Mà, nhân viên ở đây không nướng cho chúng ta à?”

Nếu đúng là sự thật, thì đây là một tin đáng ngạc nhiên đấy.






 
Last edited:

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Sylvia Darlington



INFORMATION
Food District- Quán BBQ [12/2056]



Hòn đá đè nặng lên tâm trạng của Julie như được rũ bỏ khi Sylvia chấp nhận lời xin lỗi của cô một cách thoải mái và có phần dễ chịu hơn trong trí tưởng tượng của cô nàng. Không ngờ một người thoạt nhìn có vẻ khá thờ ơ như cậu ấy lại để ý nhiều đến vậy. Bàn tay khẽ cầm ly trà đưa lên miệng rồi nhấp một ngụm để cảm nhận hương vị có phần hơi đắng của ly trà, gái Anh lắc nhẹ cái ly, ánh mắt chăm chú nhìn vào mấy cái lá trà đang xoay vòng vòng.

"Cảm ơn cậu..."

"Lúc đó, cảm xúc của Julie đúng là có phần bị kiềm nén thật. Thật ra mấy chuyện xảy ra trên tàu cũng ảnh hưởng ít nhiều tới Julie, chỉ là lúc đó Julie lựa chọn bỏ qua nó mà không giải quyết. Lâu dần nó dồn lại rồi nổ cái bùm, kiểu như núi lửa phun trào ấy.”

Ngừng lại một xíu để cho phục vụ bỏ than vào bếp nướng trên bàn, gái Anh lấy cái kẹp sắt kẹp cục bơ, áp nó nó lên bề mặt của cái vỉ. Làm vậy để lát bỏ thịt lên, thịt sẽ không bị dính lên trên bề mặt của vỉ nướng và không bị khô. Julie bỏ lên vỉ mỗi thứ một ít, cả rau cả thịt đến khi cảm thấy trên vỉ đã khá đầy rồi thì ngưng lại, đặt cái kẹp xuống đĩa, tiếp tục ý còn đang dở lúc nãy.

“Và, xui xẻo thay, nạn nhân của vụ phun trào đó lại là bạn Darlington đây.”

Gái Anh khẽ cười, trông không có chút ăn năn nào. Cô sẽ không nói là lúc đó một phần do nhìn gương mặt bình thản của tóc trắng lúc đó trông hơi đáng ghét nên mới húc cậu ta đâu.

Tiếng xì xèo trên vỉ nướng nhắc nhở Julie rằng mấy miếng thịt có vẻ là chín rồi. Cô lấy một chiếc kẹp khác lên, gắp miếng thịt đã chín đặt vào chén người đối diện.

“Ăn lúc còn nóng, chấm với ít nước sốt nữa. Ngon lắm đó.”

Như để làm mẫu cho bạn xem, Julie cũng gắp một miếng thịt trong chén mình, chấm nó vào nước sốt màu mật ong rồi đưa lên miệng cắn một phát. Mùi thơm của thịt ngập tràn khoang miệng của cô, mềm như muốn tan luôn trên đầu lưỡi. Vừa định khui lon bia trên bàn nhưng sực nhớ ra là mình lái xe đến đây nên Julie lại thôi. Cô lấy bình trà, rót đầy ly lại cho mình, tự dưng thắc mắc rằng không biết Sylvia đến đây bằng cái gì nên liền hỏi.

“Sylvia đi xe gì đến đây? Lát Julie trống xe, cậu có muốn đi ké không?”


@Sylvia Darlington
 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Julie Waston


Food District
Sylvia Darlington


"Đừng nghĩ tốt về tôi đấy."

Đế thêm một câu ngay khi người kia vừa buông lời cảm ơn, Sylvia mỉm cười. Cô biết rõ ý nghĩa đằng sau lời nói ấy.

Quan sát động tác của Julie Waston thoăn thoắt xử lí những nguyên liệu, cô nàng nhà Darlington cảm thấy bản thân không nên chỉ ngồi và chờ, liền góp thêm công sức bằng cách lên tiếng cổ vũ. Từ những câu từ lịch sự như "Cô vất vả rồi", "Cẩn thận nhé" đến lời hay ý đẹp như "Cô nướng thế nào tôi cũng ăn được", "Trông ngon miệng nhỉ" đều được cô nàng mang ra dành tặng bạn học. Trong tình huống này, Sylvia không tiếc lời khen, chỉ lo rằng đối phương không đủ kiên nhẫn để nghe hết. Khi Waston ngưng gắp đồ ăn, tiếp nối chủ đề ban nãy, cũng là lúc cô nàng thay đổi nội dung cuộc trò chuyện.

"Vận xấu nên trở thành nạn nhân à? Tôi thấy có uẩn khúc."

Sylvia cong môi đối đáp, không chỉ rõ phần nào trong câu hỏi có ẩn chứa lời bình luận phía sau. Cẩn thận tháo đôi găng tay đen tuyền, cô nàng cầm đũa kim loại, mi mắt khẽ nâng nhìn Waston ăn trước như một ví dụ. Có phải vì thức ăn ngon nên bạn học đột nhiên trở nên cực kỳ nhiệt tình, đến mức vô tình xem cô là trẻ con không nhỉ.

"Cảm ơn cô."

"Chúc ngon miệng, Waston."

Chậm rãi ăn một miếng thịt, Sylvia gật gù đồng tình với lời khen không ngoa ban nãy. Rằng món nướng ở đây có hương vị khó cưỡng. Mặc dù ăn cùng với sốt khiến Sylvia có cảm giác một vài loại thịt được ướp sẵn trở nên mặn hơn, nhưng điều này đã được giải quyết bằng việc cuộn chúng trong lá salad mà cô vừa chú ý đến. Cảm giác mùi thịt nướng quanh đây đã không còn lạ lẫm như ban nãy.

"Tôi đi bus đến. Xe máy à?"

Sylvia ngừng lời, cảm thấy trang phục của bản thân hôm nay có chút bất tiện khi là người ngồi sau. Chưa kể, bản thân còn là kiểu người ngồi cách xa chủ lái một khoảng.

"Tôi sẽ ngồi nghiêng đấy, cô chở được không?"






 
Last edited:

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Sylvia Darlington



INFORMATION
Food District- Quán BBQ [12/2056]


Đôi tay của gái Anh thoăn thoắt cắt miếng thịt ra thành các phần vừa miệng, rồi sau đó lại đưa tay trở lên mấy miếng thịt trông có vẻ đã chín sang mặt sau. Trông cô nàng chuyên nghiệp không thua gì nhân viên làm việc ở quán, đến độ nếu như mà mang thêm cái tạp dề rồi đứng ngẫu nhiên tại bàn nào đó nướng thịt cho khách thì cũng chả ai nghi ngờ gì. Gắp lát khoai nướng cho vào chén, Julie cảm thấy vành tai mình hơi nóng lên bởi cơn mưa lời khen đến từ người bạn đối diện. Suốt cả một buổi, cậu ấy đều dùng những câu từ hết sức hay ho để cổ vũ cô, mà không sử dụng lặp lại câu nào. Hơi bị siêu đấy, nếu là cô chắc có khi chỉ lặp đi lặp lại được vài câu thôi.

"Vận xấu nên trở thành nạn nhân à? Tôi thấy có uẩn khúc."

"Hahaha..."

Julie cười ngại ngùng. Sylvia cứ như có khả năng đọc suy nghĩ của người khác vậy, nói trúng phóc hết những gì mà cô không dám nói ra. Cảm giác bị đâm trúng tim đen đúng là khiến người ta xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ để chui xuống, Julie cũng không ngoại lệ. Cô ho khẽ một cái, nhìn qua Sylvia đang từ tốn gắp thịt nướng lên kẹp với rau ăn. Không hiểu sao chỉ là gắp thịt với rau chấm nước sốt thôi mà bạn học Darlington trước mặt kia có thể làm một cách thanh lịch và tao nhã đến vậy, hệt như các tiểu thư đài các thời xưa.

"Nhìn Sylvia dùng bữa xong Julie cảm thấy cách mình ăn không khác người nguyên thủy là mấy."

Dòng suy nghĩ bỗng dưng mất kiểm soát mà thoát ra ngoài. Vốn chỉ định nghĩ thầm trong đầu thôi, nhưng Julie không ngờ rằng bản thân lại buột miệng nói ra luôn. Hy vọng tiếng ồn trong quán cùng với âm thanh thịt nướng xì xèo sẽ ít nhiều che lấp đi câu nói vừa rồi của cô, hoặc ít nhất là khiến cho Sylvia không nghe rõ. Julie nhìn sang Sylvia, thở phào vì trông cô bạn vẫn chăm chú cuộn thịt vào lá salad chứ không nhìn qua hướng này. Trông cổ có vẻ tận hưởng- dấu hiệu cho thấy rằng đồ ăn ở quán không đến mức dở tệ.

“Hửm, không sao đâu. Julie tự tin có thể giật danh hiệu tay lái lụa số 1 Mittelos nếu như tổ chức giải vào năm sau đấy.”

Lái xe là một trong những thú vui của Julie. Cô thích cái cảm giác ngồi trên xe, lướt qua khắp những cung đường, cưỡi trên những ngọn gió để vi vu khắp nơi. Tất nhiên, nhanh nhưng mà vẫn an toàn, ít nhất chính cô cảm thấy như vậy, tạt đầu xe tải nhưng tạt có tính toán thì vẫn là an toàn mà, phải không?

Tóc đen gãi gãi đầu. Cô không dám chắc là sẽ chở Sylvia về ký túc xá một cách hoàn hảo mà không khiến cho cô bạn hoảng sợ hay gì đâu à nha.



@Sylvia Darlington
 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Julie Waston


Food District
Sylvia Darlington


Cầm trên tay cốc nước uống đề tên Signature mà cô nàng đã ngẫu nhiên chọn lựa, Sylvia nhấp môi, cảm nhận được hương vị hỗn hợp từ vài loại trái cây. Chẳng khác gì mocktail, cô nàng lơ đãng nghĩ, nhưng chất lượng vẫn tốt hơn những loại sử dụng 9up thay vì soda. Đôi đồng tử lia qua gương mặt đang chăm chú nướng thịt, phản ứng im lặng trước những lời khen có cánh, Sylvia khẽ cong môi, như vừa phát hiện ra một điều lý thú. Không phải bị những câu từ kia nhấc khỏi mặt đất rồi đấy chứ?

Đối diện với nụ cười không cần nhìn cũng biết gượng, Sylvia tựa cằm vào mu bàn tay, híp mắt cười với cô bạn, không nói thêm lời nào. Hệt như cả hai vừa có một cuộc trò chuyện vô cùng vui vẻ. Hoặc chỉ có một người đang tận hưởng niềm vui thông qua việc quan sát. Cứ thế, bữa ăn lại tiếp tục.

"Tôi thì có kinh nghiệm trong việc bình luận đấy. Nếu cô cần."

Sylvia nhẹ nhàng dùng khăn lau miệng, thản nhiên tiếp lời một câu nói tưởng chừng đã lạc đi trong bầu không khí ồn ào, náo nhiệt. Câu từ mà Waston vừa nêu, cô nàng đánh giá cao sự dũng cảm khi sẵn sàng lấy bản thân ra để so sánh với người nguyên thủy. Không rõ người nọ lấy đâu ra những từ ngữ đa dạng như thế.

Nhưng khi nghe đến câu tiếp theo, Sylvia đáp lại bằng một nụ cười mỉm. Mơ hồ, khó hiểu.

"Waston này, tôi không nghe rõ."

Cô nàng lên tiếng, với chất giọng nhẹ tênh, ý cười trong đôi mắt càng sâu hơn.

"Cô nhắc lại được chứ?"






 
Last edited:

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Sylvia Darlington



INFORMATION
Food District- Quán BBQ [12/2056]


Người trước mặt bỗng dưng mỉm cười, đôi mắt dài híp lại, trông như một con cáo, à không, phải là một con rắn trắng đang rình săn con mồi của mình mới đúng. Khẽ rùng mình, Julie không hiểu sao mà Sylvia lại bảo mình lặp lại câu nói vừa rồi. Lúc nãy cô nói nhỏ xíu xiu, cộng với âm thanh ồn ào trong quán nữa mà Sylvia vẫn nghe rõ mồn một, còn lần này cô nói rõ ràng như vậy cậu ta lại không nghe. Tuy có chút thắc mắc, nhưng tóc đen vẫn rất vui lòng nhắc lại câu nói vừa nãy của mình, chiều lòng quý cô đang ngồi trước mặt.

"À, ừm, Julie nói là nếu năm sau học viện chúng ta mà tổ chức đua xe thì Julie tự tin sẽ giật được giải nhất."

Sự tò mò thôi thúc mèo Anh hỏi thêm một câu.

"Sao thế, Sylvia cũng hứng thú với đua xe hả?"

Nếu Sylvia mà hứng thú với đua xe thật thì đúng là bất ngờ à nha. Julie sẽ dắt cậu ấy về Anh rồi cho cậu chạy thử con Kawasaki Z900 175cc mà cô cất trong tủ kính ở nông trại nhà mình. Tự dưng cô thấy mong chờ câu trả lời của Sylvia ghê, hy vọng là tóc trắng sẽ nói là có. Đôi mắt của gái Anh sáng như đèn pha ô tô khi nghĩ đến viễn cảnh dắt Sylvia về nhà rồi đua xe cùng cổ, chắc chắn sẽ rất là vui. Chợt Julie nhớ ra là mình không biết Sylvia đến từ đâu, hay vốn là dân gốc ở Camerata. Hình như là cổ chưa nói lần nào thì phải.

"Sylvia này, Julie thắc mắc một xíu là cậu đến từ nước nào ấy? Cậu muốn trả lời thì cứ trả lời, không thì cũng không sao nhé. Tại Julie tò mò quá thôi."


@Sylvia Darlington
 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Julie Waston


Food District
Sylvia Darlington



"Ngạc nhiên thật, cô đã hoàn toàn thuyết phục được tôi nên đi đến trạm dừng."

Không nghĩ đối phương nhận ra câu từ của mình đang vô cùng ủng hộ cho một lời từ chối, Sylvia thu lại nụ cười, điềm nhiên cảm thán. Sự hiểu lầm chưa dừng lại ở đó, khi cô nàng nhà Darlington bắt đầu nhìn thấy gương mặt vô tư lự cùng thắc mắc của Julie Waston. Không rõ người nọ đã mường tượng điều gì trong tâm trí nhỉ.

"Tôi không có hứng thú cạnh tranh cúp vô địch với cô đâu."

Cô nàng thong thả vắt chéo chân, tạo thành tư thế ngồi ưa thích. Ở năm 2056, phần trăm người biết lái xe máy tại Camerata chỉ tính trên đầu ngón tay. Ngoại trừ Waston, Sylvia không nghĩ mình có quen biết với bất cứ người nào đi chiếc cup, mà cũng chẳng cho rằng nó còn được sản xuất. Không loại trừ khả năng cô bạn có niềm ưa thích với xe cổ. Về phần Sylvia, cô nàng có mối quan tâm về một loại phương tiện di chuyển, nhưng không phải là loại xe mà đối phương đang nhắc đến.

"Nếu đổi thành lái xe thì tôi đồng tình. Cảm giác được chạy hàng trăm kilomet trên một giờ là một trải nghiệm thú vị."

Sylvia nhàn nhã đối đáp, đôi đồng tử sắc xanh lia về biểu cảm của người đối diện. Hân hoan như vậy, có lẽ cô nàng không thể không ghi nhớ. Với sở thích này của bạn học, Sylvia cầm lấy ly nước, chậm rãi uống một ngụm, âm thầm cân nhắc về một ngày Waston sẽ được mời lên chiếc Tesla bởi cô nàng cầm lái. Đôi khi, Sylvia sẽ tìm đến những phút giây thư giãn trên cung đường vắng. Có thêm đôi ba người đồng hành trên chuyến đi của nàng cũng không thành vấn đề.

"Sao bỗng dưng lại rào trước đón sau thế, sợ đắc tội với tôi à?"

Cô nàng nhà Darlington khẽ cười, mang ý trêu chọc, đoạn vươn tay lấy thanh kẹp kim loại chưa sử dụng, dùng nó để gắp phần thịt chín vào trong bát của bạn. Chẳng phải người kia đã chú tâm vào việc nướng quá rồi sao.

"Cô ăn đi, tôi kể."

"Camerata thuộc đảo Guam, địa phận của Hoa Kỳ. Tôi được sinh ra ở đây. Vậy có thể xem tôi là người Mỹ."

Ngừng lại một vài giây, Sylvia nghĩ về hai từ có thể. Sau cùng quyết định đế thêm đôi câu cắt nghĩa.

"Nhưng cha tôi là người Anh. Mẹ tôi là người Pháp. Cả hai người nhập tịch vào Mỹ. Nên cũng có thể xem tôi là con lai."

"Còn cô thì sao? Tôi đoán cô là người Anh chính gốc phải không?"

Công bằng đánh giá, Sylvia sẽ hoàn toàn tin người trước mặt thuộc về đất nước được mệnh danh là xứ sở sương mù, nếu tên của cô bạn là Julie Watson.






 
Last edited:

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Sylvia Darlington



INFORMATION
Food District- Quán BBQ [12/2056]


"Ngạc nhiên thật, cô đã hoàn toàn thuyết phục được tôi nên đi đến trạm dừng."

Đùng!

Câu nói của Sylvia như tiếng sét giữa trời quang, đánh cái ầm vào những tưởng tượng nãy giờ của mèo Anh. Cậu ấy từ chối sao? Không thể nào, cô là tay lái lụa cơ mà. Có lẽ đã có hiểu nhầm ở đâu đó, cô cần phải giải thích ngay, trước khi chiếc xe bus giành mất việc chở bạn của cô về. Mèo Anh vẻ mặt đầy hoang mang, vội vàng lên tiếng.

"Ý Julie là, tay lái lụa, là lái xe rất an toàn mặc dù tốc độ cao hơn bình thường. Tức là không nguy hiểm-"

Tầm mắt vô tình lướt qua chiếc váy đen của cô bạn khi Julie nhìn xuống đất để suy nghĩ lời giải thích. Hàng lông mày đang nhíu lại ngay tức khắc dãn ra, nhẹ nhõm. Ra là vậy, đã hiểu vấn đề. Cô nháy mắt với tóc trắng, môi nở nụ cười tươi.

"Sylvia yên tâm, Julie sẽ bảo vệ tà váy của cậu an toàn khỏi những cơn gió."

Mà có vẻ Sylvia không phải người chơi hệ xe máy như Julie, mà là người chơi hệ xe bốn bánh. Công nhận cảm giác lái con xe bốn bánh chạy với tốc độ hàng trăm km trên một giờ đúng là rất tuyệt vời, nhưng đó là đối với người cầm lái thôi. Người ngồi sau, mắc chứng say xe như Julie thì chắc vừa viết di chúc vừa cố gắng để dung dịch dạ dày không tràn ra ngoài. Mà nếu Sylvia muốn có người đồng hành thì cũng được, cô sẽ uống thuốc ngủ rồi đắp chăn nằm ở đằng sau, để cho cô bạn thích chở đi đâu thì chở.

Một miếng thịt được gắp vào chén của Waston ngay khi cô định bảo rằng cô cũng đồng ý với quan điểm của tóc trắng. Lắng tai nghe lời nói có chứa một chút ý cười ở trong, Julie dùng đũa kẹp lấy miếng thịt, chấm vào nước chấm, lắc đầu.

"Không phải sợ đắc tội, chỉ là Julie thấy vấn đề này hơi riêng tư, sợ rằng có thể làm cậu không thoải mái thôi."

Ra Sylvia sinh ra ở đây. Vậy là dân bản địa rồi. Julie cũng hơi bất ngờ vì sự đa quốc tịch trong cô bạn. Anh, Pháp, Mỹ, hẳn ba quốc gia sừng sỏ. Nhắc đến ba mẹ, gương mặt gái Anh có chút thoáng buồn. Ba mẹ cô mất tích sau một vụ tai nạn máy bay. Cô không muốn tin là họ chết rồi, chỉ là mất tích đến giờ vẫn chưa tìm được thôi. Đây cũng là một trong những nguyên nhân sâu xa khiến cho cô muốn gia nhập Mittelos.

"Mẹ Julie là người Anh, ba Julie là người châu Á đến làm việc tại Anh nên Julie cũng không hẳn là chính gốc, có một phần dòng máu châu Á vẫn chảy trong người Julie."

Chắc biểu hiện rõ ràng nhất của việc Julie có phần châu Á trong người là thông qua việc cô nàng có thể dùng đũa một cách thành thạo và xem cơm là thực phẩm chính trong ăn uống hàng ngày. Gái Anh uống hết ly trà trên bàn rồi tiếp tục.

"Hẳn cậu cũng thấy họ của Julie khá lạ đúng không. Nó phải là Watson chứ không phải Waston. Nhưng mà lúc ba của Julie điền giấy khai sinh, không hiểu do ông vui mừng quá hay là run sợ nên lỡ ghi sai họ của Julie đó mà.”

Sau này phát hiện lại nhưng chưa kịp sửa thì cả hai người đã không còn trở về nữa. Gái Anh cũng chả muốn sửa, bởi lẽ, đó là thứ giúp cô luôn nhớ về ba mẹ của mình. Nói tới đây tự dưng thấy hơi buồn, cô liền đổi một câu khác để vực dậy tâm trạng của bản thân.

"Thế, quý cô đây có thể cho Julie một cơ hội để đưa cô về nhà không?"

Ngả người tựa vào thành ghế đằng sau, Julie khoanh tay trước ngực, đôi mắt hẹp hơi nheo lại.



@Sylvia Darlington
 
Last edited:

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Julie Waston


Food District
Sylvia Darlington


"Tôi thì lại nghi ngờ điều đó."

Sylvia nâng giọng, trông biểu cảm của người kia thật đa dạng. Nếu phải liên tưởng thì cô nàng sẽ liệt Waston vào danh sách mèo cam, đơn thuần lại thú vị. Dám cược là chẳng ai sẽ buông lời đảm bảo an toàn của người ngồi sau bằng cách chia sẻ rằng mình là một tay lái lụa như cô bạn đâu.

"Đến cả câu hỏi xã giao mà tôi cũng không trả lời. Thì chỉ có thể là cô đã gây thù chuốc oán."

Cô nàng nhà Darlington hơi nhếch môi, cười đáp. Cô đến từ nước nào, Sylvia đã nghe được cụm từ này hàng trăm lần từ những lần tiếp xúc với người quen, kẻ lạ. Dần dà, cô nàng còn học được cách dẫn dắt cuộc trò chuyện, bắt đầu từ những câu hỏi tưởng chừng như đơn giản đến những chủ đề mới. Hoặc, kết thúc cuộc trò chuyện trong một câu nói, một nụ cười. Mà húc đầu cô thì người nọ không ngại, nhưng đưa ra một câu hỏi cơ bản thì lại sợ cô không thoải mái. Hai khía cạnh trong con người Waston mâu thuẫn đấy nhỉ.

"Trông cô có vẻ ngạc nhiên, nhưng không khó hiểu. Có người còn tỏ ra vô cùng niềm nở sau khi biết về lai lịch của tôi."

Lia mắt đến đôi tay cầm đũa, Sylvia hiểu ý. Đối với hầu hết người phương Tây, đũa không phải là dụng cụ ăn uống thường ngày. Việc cô nàng biết sử dụng chúng đều từ luyện tập mà thành. Và dường như, cô đã lờ mờ hiểu được nguyên nhân của câu nói ban nãy, khi bầu không khí có vẻ chùng xuống, đôi chút.

"Đây có thể là họ độc nhất đấy, Waston."

Sylvia mỉm cười, không đào sâu thêm về chủ đề có thể khiến người kia phải bày ra vẻ mặt không vui. Hoặc vào một ngày đẹp trời khác chẳng hạn. Uống hết ly nước trên tay, cô nàng vẫy tay ra hiệu với người phục vụ, đánh mắt sang cô gái vừa gửi lại lời mời. Khóe môi khẽ cong lên theo lời nói.

"Sau khi thanh toán. Cô có thể xem như tôi không từ chối."






 
Last edited:

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Sylvia Darlington



INFORMATION
Food District- Quán BBQ [12/2056]


"Hey bạn gì ơi, tính tiền giúp Julie bàn này."

Nhanh như chớp chính xác là từ dùng để miêu tả cho tốc độ của Julie lúc này. Vừa nghe ra sự đồng ý trong lời nói của tóc trắng, bàn tay của cô liền ngay lập tức đưa lên. Kẹp chiếc thẻ màu đen thuộc loại vô danh vào giữa ngón trỏ và ngón giữa, gái Anh áp nó lên vùng cảm ứng của thiết bị mà nhân viên đưa ra. Một tiếng bíp vang lên, báo hiệu rằng đã thanh toán thành công, tiền đã được trả. Giờ thì đã đến lúc để đưa người đẹp về nhà rồi.

“Đi nào, ra xe và Julie sẽ chở Sylvia về ký túc xá, hoặc lượn vài vòng nếu như Sylvia muốn.”

Sải những bước dài để nhanh tiến tới chỗ chiếc xe, Julie đưa tiền cho người bảo vệ sau đó tiến tới dắt cái xe ra khỏi bãi. Gái Anh leo lên xe, tra chìa vào ổ rồi khởi động máy. Đèn tốt. Xăng tạm ổn. Gương chiếu hậu cần chỉnh một tí. Người lái, có. Người ngồi sau hiện chưa có mặt. Tiếng giày cao gót lộc cộc trên nền gạch lát vỉa hè dần trở nên to hơn, Julie đá chống xe lên, tay cầm sẵn chiếc mũ bảo hiểm màu cafe sữa hiệu Helmet cho khách quý của mình. Chiếc mũ này với mũ mà cô đội trên đầu là cùng mua từ một cửa hàng, nhưng màu khác nhau, một chiếc đen, một chiếc cafe sữa, tất nhiên là không phải đồ cặp.

“Sylvia có leo lên được không? Hay cần Julie đỡ lên?”

Vừa đeo găng tay vào, gái Anh vừa hỏi. Mặc váy mà leo lên xe máy thì bất tiện thật. Bạn không thể leo lên một cách bình thường bằng kiểu vòng một chân qua, mà phải nghiêng người, đạp vào giá đỡ để nâng phần hông lên yên xe. Rất cồng kềnh, đó là lý do có bạn gái thì nên có xe ô tô thay vì một chiếc xe máy cực chiến.


@Sylvia Darlington
 
Last edited:

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Julie Waston


Food District
Sylvia Darlington


Phản ứng ngay tắp lự không có lấy một động tác thừa, khiến Sylvia khẽ nâng mi mắt, như vừa nhận ra đôi điều ẩn trong hành động của cô bạn. Duy trì nụ cười trước sự nhiệt tình ấy, cô nàng đeo găng tay, lấy chiếc túi nhỏ, thong thả bước ra ngoài cùng món quà được tặng. Nghĩ nhiều rồi.

“Phải xem tay lái của cô thế nào.”

Tiếng bốt đen vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, hướng về bóng người đang đứng chờ trên chiếc xe màu kem. Sylvia đưa hộp quà vào tay người nọ, còn bản thân nhận lấy chiếc nón, cùng lúc nghĩ rằng nên đảm bảo an toàn hơn là phân chia ưa thích. Nếu có lựa chọn, hẳn cô nàng đã bỏ chiếc mũ qua một bên. Chỉ tiếc là thời trang không quan trọng đến vậy.

“Bạn học Waston ân cần thế này. Nhưng cô chỉ cần giữ thăng bằng xe là được.”

Sylvia mỉm cười đối đáp, trong khi quay lưng với vị trí ngồi. Cô chậm rãi điều chỉnh lực, dồn vào hai tay giữ trên yên xe, nhẹ nhàng đặt bản thân vào nơi còn trống. Có chiều cao hẳn là một điểm mạnh, Sylvia chỉnh lại tư thế, trước khi Julie Waston tra chìa, nổ máy, những việc đơn giản sao có thể làm khó được nàng.

“Xong rồi đấy. Bài kiểm tra lái xe của cô có thể bắt đầu.”

Gửi lại một cái vỗ nhẹ vào vai của đối phương, Sylvia quyết định thôi mường tượng về hậu quả mà chuyến đi này có thể mang lại. Nếu có lần tới đi với Waston, cô nàng nhà Darlington không nghĩ bản thân sẽ vận lại kiểu trang phục này.





 
Last edited:

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Sylvia Darlington



INFORMATION
Food District- Quán BBQ [12/2056]



Yên xe đằng sau bị lún nhẹ xuống một nhịp, sau đó là một cái vỗ lên vai, Julie biết rằng đây là tín hiệu của việc cô có thể bắt đầu xuất phát. Gái Anh vặn tay côn, đề số rồi chạy xe ra ngoài đường. Hình như Sylvia giữ thanh sắt đằng sau xe chứ không giữ lấy cô. Julie cười khẽ, điều này quả là phát hiện mới mẻ về cô bạn nhà Darlington. Đường phố của Camerata chủ yếu là các phương tiện công cộng , xe ô tô cá nhân và xe bay, rất hiếm khi nào nhìn thấy một chiếc xe máy. Nói chung như vậy cũng dễ chạy xe hơn, đỡ phải chen lấn trong làn xe máy.

"Chỗ kia là quán Bar mà hôm lớp chúng ta chọn để họp lớp kìa."

Gái Anh chỉ tay vào cái chấm nhỏ nhấp nháy ở đằng xa phía bên kia đường. Buổi họp lớp hôm ấy thực sự rất đáng nhớ, từng góc khuất của mọi người khi say xỉn lên đều được bày ra bên ngoài, Julie cũng không ngoại lệ khi mà mọi người giờ đây đều biết cô nàng là một con ma men chính hiệu, chỉ cần có rượu vào là thành người khác. Không biết sau này có còn được tụ họp như vậy nữa không, khi mà mọi người đều đã ra trường và chọn được hướng đi khác cho mình. Julie hơi tò mò, không biết dự định tương lai của cô bạn ngồi sau sẽ là gì, chắc là trở thành Investigator nhỉ?

"Ừm, sau này bạn học Darlington muốn trở thành thám tử hay là muốn trở thành cảnh binh?"

Tay ga từ từ hạ xuống, giảm tốc độ xe, mục đích là để nghe rõ hơn nếu như cô bạn có trả lời. Cảm giác chạy xe lòng vòng thành phố, trò chuyện cùng với một người bạn sau lưng là cách để hiểu nhau tốt hơn cả khi ra quán nói chuyện, vì lúc đó khoảng cách giữa cả hai con người trở nên thu hẹp lại. Gió vụt qua mặt Julie, cô hơi híp mắt lại, cảm nhận cái lạnh của gió đêm, tâm trạng vì thế cũng có phần cởi mở và muốn chia sẻ hơn.

"Julie thì chắc sẽ chọn trở thành một cảnh binh đó."



@Sylvia Darlington
 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Julie Waston


Food District
Sylvia Darlington


Thả dòng suy nghĩ trôi theo cảnh vật từng lúc thay đổi, Sylvia lần đầu tiên được ngắm nhìn cung đường ở một góc độ mới, trên một phương tiện mà cô nàng chưa từng đi. Ánh đèn đường nhập nhoạng, những tòa nhà cao lớn, Sylvia từ từ ngẩng đầu, một vầng trăng khuyết thấp thoáng cùng những vì sao, cứ thế được thu lại trong đôi mắt xanh màu biển, nơi có những gợn sóng đang nhẹ nhàng lăn tăn.

"Waston này, tôi nghĩ có một chiếc xe máy như cô cũng là một lựa chọn không tồi."

Khóe môi khẽ cong lên, ánh nhìn vẫn dõi theo khung cảnh trước mắt. Nghe thấy lời nói cùng cái chỉ tay của đối phương, cô nàng hơi nheo mắt, hướng về phía được thông báo, như muốn xác nhận rằng bạn không nhìn lầm. Romain Camp Bar à? Sylvia hơi nhếch môi cười, nếu cô nhớ không lầm.

"Là nơi cô vừa khiêu vũ vừa uống rượu giao bôi với ai đó phải không?"

"Bạn học Waston còn uống say đến mức phát sợ đối với vài người đấy."

Cô nàng nhắc lại kí ức mà người kia có lẽ sẽ cảm thấy xấu hổ với một thái độ không đổi. Tiếc là cô sẽ không thấy được phản ứng trên gương mặt của đối phương. Sylvia lại một lần nữa thay đổi đánh giá, xe máy vẫn có chút bất tiện hơn.

"Tôi sẽ trở thành điều tra viên. Sẽ không có con đường thay thế đâu."

Sylvia đáp lời, giọng nói vang qua kính chắn bị giảm đi một phần âm lượng. Đôi lời tự bạch của bạn khiến cô nàng có chút suy tư. Sylvia không can dự vào quyết định của Waston, nhưng ý tưởng ấy vẫn không khỏi khiến cô nàng cảm thấy hiếu kỳ. Về động lực.

"Cô sẽ làm cảnh binh sao? Có nguyên nhân nào cụ thể không?"





 

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Sylvia Darlington



INFORMATION
Food District- Quán BBQ [12/2056]



"Waston này, tôi nghĩ có một chiếc xe máy như cô cũng là một lựa chọn không tồi."

Đương nhiên là không tồi chút nào, vì xe máy nhỏ gọn hơn ô tô, lại có tốc độ không thua kém, có thể vượt qua nhiều khúc cua hoặc đường hẹp tốt hơn ô tô. Nhưng để mà có một chiếc xe tốt thì cái giá phải trả là không nhỏ chút nào. Nghe câu hỏi của Sylvia, Julie có hơi cảm thấy xấu hổ. Hôm đó cô hơi quá chén thật, nhưng vào lúc cuối cũng đã tỉnh táo hơn nhiều. Julie có thể tưởng tượng ra nụ cười mỉm và đuôi mắt cong cong của Sylvia khi nhắc lại chuyện này. Để xách minh suy nghĩ của mình, cô buông một tay khỏi tay côn, chỉnh lại gương chiếu hậu sao cho nhìn rõ được mặt của người ngồi sau rồi đặt tay lên tay côn lại. Khẽ đánh ánh nhìn qua chiếc gương chiếu hậu vừa được chỉnh hướng, gái Anh biết ngay rằng cô đã đúng.

"Julie có thể thấy bạn học Darlington đây cười Julie đấy nhé."

Khẽ cười, Julie nhìn thẳng về con đường trước mặt. Câu trả lời của cô bạn tóc trắng không nằm ngoài dự đoán của cô. Điều không ngờ là Sylvia hỏi về nguyên nhân mà Julie quyết định trở thành một cảnh binh. Đôi môi của cô mím lại, ánh mắt trở nên xa xăm. Dự định ban đầu của cô cũng vốn là trở thành điều tra viên, nhưng qua một vài sự kiện, đã khiến cho gái Anh thay đổi ý định.

"Thật ra, cũng không có gì. Julie nghĩ rằng mình sẽ hợp với cảnh binh hơn, khi mà lí trí còn bị cảm xúc chi phối nhiều. Môi trường quân đội sẽ giúp Julie trưởng thành hơn, chắc vậy."

"Với cả, khi làm cảnh binh, chắc có lẽ tớ sẽ bảo vệ được nhiều người hơn...ít nhất, là có đủ sức mạnh để bảo vệ người thân và bạn bè xung quanh."



@Sylvia Darlington
 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Julie Waston


Food District
Sylvia Darlington



"Cô nhìn trộm tôi đấy à?"

Cô nàng nhà Darlington khẽ nghiêng đầu. Qua chiếc gương chiếu hậu, cô vừa vặn bắt gặp đôi đồng tử màu hổ phách vừa đảo về phía trước. Sylvia cong môi, có ý cười hứng thú, như thể điều mình vừa chứng kiến có chút hiển nhiên. Người đẹp mà.

Đồng hành với Waston trên đoạn đường đêm, lắng nghe vài câu chuyện nhỏ, Sylvia phần nào hiểu được suy nghĩ của bạn. Chọn gia nhập quân đội để hoàn thiện bản thân, cá nhân cô nghĩ đây không phải là con đường dễ dàng. Thậm chí có phần nguy hiểm hơn phần lớn sự nghiệp của một đời người. Dẫu vậy, dù có là lựa chọn nào chăng nữa, cô không nghĩ Julie Waston sẽ lùi bước.

Và đâu đó trong vô vàn hình ảnh của tương lai sau này, có lẽ nàng thám tử vẫn sẽ đón chào cô bạn cảnh binh của mình bằng một nụ cười, điềm nhiên không đổi.

"Cô muốn nghe gì không? Một lời cổ vũ hay bày tỏ sự cảm động nhé."

Ở hiện tại, Sylvia cảm thấy việc buông những lời khách sáo chỉ là chuyện đơn giản. Những gì bạn nói, cô đều đã hiểu. Chỉ đơn thuần nàng muốn giao lại việc chọn thoại cho chủ lái.

"Nhưng đừng hối hận với lựa chọn của mình đấy. Nghĩ kĩ."






 
Last edited:

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Sylvia Darlington



INFORMATION
Food District- Quán BBQ [12/2056]



Julie chợt nhận ra rằng cô bạn tóc trắng của mình rất thích cười. Hầu như lúc nào cô cũng có thể bắt gặp một nụ cười trên gương mặt của tóc trắng, dù phần lớn là cười mỉm, kiểu cười tạo cho người khác cảm giác bí ẩn và tò mò. Thú thật, lần đầu tiên gặp mặt Sylvia, Julie đã xếp ngay cô bạn vào hàng những đối tượng nguy hiểm, cần đề phòng khi tiếp xúc của lớp 31A, nhưng dần dần sau này khi tiếp xúc nhiều hơn, thì cô đã loại Sylvia ra khỏi danh sách đó. Có điều là nụ cười của tóc trắng vẫn khiến mèo Anh xù lông lên mỗi khi nhìn thấy.

"Julie đường đường chính chính nhìn Sylvia mà, không hề lén lút chút nào."

Chút lo lắng xa xôi trong lòng cô nàng họ Waston nhanh chóng bị câu nói của Sylvia thổi bay đi theo làn gió. Tâm trạng của cô theo đó cũng trở nên bay bổng hơn mà vít tay ga tăng thêm tốc độ. Julie hơi ngửa đầu, ánh mắt thoáng nhìn qua mấy ngôi sao sáng ở trên trời, trong giọng nói mang theo tiếng cười khẽ.

"Thử với lời cổ vũ xem sao, bạn Darlington. Julie rất là mong đợi đó nha."

Chỉ còn vài km nữa là đến ký túc xá, gái Anh thả chậm lại tốc độ của xe, như muốn kéo dài thêm quãng đường về nhà để được tiếp tục trò chuyện cùng với cô bạn của mình. Thay đổi quyết định ư? Bắt Julie ngồi tàu lượn siêu tốc mà không ói nghe còn dễ hơn nhiều.

"Julie nghĩ kỹ rồi. Tuy khác công việc với nhau, nhưng chúng ta vẫn có thể làm việc chung, và hỗ trợ nhau theo cách nào đó. Dù sao, không nên đặt hết trứng vào cùng một cái giỏ ha?"



@Sylvia Darlington
 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Julie Waston


Food District
Sylvia Darlington


Với tính cách của Waston, sẽ không lạ gì khi cô bạn sẵn sàng đáp trả những lời trêu chọc từ cô nàng. Tay ga được vặn lên, chiếc xe máy giật nhẹ, đôi tay của Sylvia vẫn giữ chặt thành xe, đôi đồng tử lại liếc qua tấm gương chiếu hậu. Có lẽ không phải để bụng chuyện gì với cô đâu. Một thoáng suy nghĩ vẩn vơ lướt qua, cô nàng lên tiếng nhắc nhở.

"Ngắm nhìn trời đêm là đặc quyền của người ngồi sau. Còn bạn học Waston, mau nhìn đường đi."

Nghe thấy phản hồi, về lời cổ vũ, Sylvia còn nhận ra một vài thanh âm vui vẻ lẫn trong câu từ của đối phương. Cô nàng mỉm cười, vì sự đơn thuần trong quyết định của bạn. Bởi chúng không chỉ giới hạn trong 2 lựa chọn đã nêu. Những ngọn gió man mát như đang đồng hành cùng bọn họ, là người ngồi sau, cô nàng không hoàn toàn cảm nhận được cái cảm giác lành lạnh ấy. Đôi mắt xanh nhìn về cung đường phía trước, quan sát cảnh vật trôi đi ngày một chậm dần.

"Tôi tin cô sẽ làm được."

Cô nàng nhà Darlington hé môi, ngữ điệu vang lên mang theo ý nghĩa đơn giản. Hiếm khi nào Sylvia lại bỏ qua thú vui đánh đố trong chính câu từ của bản thân.

"Tôi không ngại nếu sau này cô làm việc dưới thẩm quyền của tôi đâu."

Quay lại với chất giọng ráo hoảnh, Sylvia bình thản thêm vào một lời dự đoán. Như thể cô tin rằng, không sớm thì muộn, điều này sẽ thành hiện thực.






 
Last edited:

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Sylvia Darlington



INFORMATION
Food District- Quán BBQ [12/2056]



"Đã rõ. Thưa bạn học Darlington."

Thuận theo câu nói của bạn mình, gái Anh nghiêm giọng theo kiểu quân đội. Tương lai thì sao không biết, nhưng cô nghĩ nếu Sylvia muốn làm cấp trên của cô thì cũng phải chịu được vài chục cái húc trán nữa, vì Julie Waston vốn không phải người dễ bảo.

"Chưa chắc đâu, có khi sau này gặp lại, cậu phải gọi Julie là đại úy Waston thì sao? Kiểu như Captain Camerata chẳng hạn?"

Nói xong thì Julie cười hì hì. Chắc tại mấy hôm nay xem phim của Marval nhiều quá cho nên mới bị lậm, nhưng mà Captain Camerata nghe cũng ngầu thật. Tấm bảng ghi chữ KTX Mittelos ngày càng gần, gái Anh thả nhẹ tay lái, chở Sylvia xuống dưới chân của tòa nhà rồi dừng xe lại.

"Đến nơi rồi, xin mời quý khách xuống xe. Cẩn thận kẻo ngã nhé."

Đợi cho bạn xuống xe an toàn, Julie mới cởi mũ bảo hiểm ra, thong thả khoanh tay, tựa người vào phần đầu xe máy. Cô nhìn Sylvia, đôi mắt hơi nheo lại, khẽ đánh giá, xem xét. Hình như Sylvia có cao hơn cô một chút, nhưng với đôi bốt đen và dáng người gầy lại khiến cảm giác là Sylvia cao hơn cô hẳn một cái đầu. Tuy là cao hơn, nhưng muốn làm sếp của cô thì còn cần hơn nhiều cái nữa lận.

"Trên thang điểm từ 1 đến 5, cậu chấm cho chuyến xe này bao nhiêu điểm?"

Gái Anh cười cười, đưa ra câu hỏi trước khi mang xe gửi vào hầm, muốn nghe thử ý kiến của bạn học về chuyến xe của mình trong hôm nay, để có gì cô còn tham khảo điều chỉnh lại cho lần sau, nếu lại có dịp đi cùng tóc trắng lần tới, hoặc đơn thuần chỉ muốn biết cảm giác của người ngồi sau tay lái của mình.



@Sylvia Darlington
 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Julie Waston


Food District
Sylvia Darlington


"Thế thì tốt. Sau này giữ liên lạc với cô nhiều hơn."

Sylvia cười cười, thong thả bước xuống xe. Tháo mũ bảo hiểm một cách gọn gàng, cô nàng đưa nó về phía Waston. Một vài ngọn tóc màu bạch kim bay phất phơ giữa tiết trời mát mẻ, có chút dễ chịu. Quả nhiên, cảm giác được đón gió vẫn tốt hơn. Hơi cúi người tìm lấy hộp quà, Sylvia chợt nhận thấy ánh mắt dừng trên bản thân. Cô không nhìn người nọ, nhưng nụ cười thường trực đã cho thấy điều đó.

"Nếu là tôi cho điểm thì 4,25."

Cầm lấy hộp quà trên tay, thanh âm vang lên từ thanh quản một cách tự nhiên, như thể đã có sẵn một con số trong đầu. Cô nàng từ tốn xoay người, đôi đồng tử sắc xanh hướng về phía bạn, lại tiếp tục lên tiếng nhận xét với một thái độ thản nhiên.

"Trừ 0,25 nhìn trời, trừ 0,25 đột ngột tăng tốc, trừ 0,25 vì chỉnh gương chiếu hậu để nhìn tôi."

"Dù lỗi cuối có thể châm chước. Nhưng tiếc là hôm nay, tôi khó tính."

Sylvia mỉm cười châm chọc, khéo léo khỏa lấp đi một phần suy nghĩ thực sự về số điểm mà bạn mình nhận được. Ấy là nếu người bạn học Waston nhận ra. Sau hôm nay, cô nàng nhà Darlington cho rằng mình sẽ có một vài thay đổi trong quan điểm. Hoặc là những ý tưởng kì lạ, bất chợt. Lái một chiếc xe mô tô chẳng hạn.

"Hiểu đơn giản thì chuyến đi hôm nay không tệ. Có thể có thêm lần sau."






 

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Sylvia Darlington



INFORMATION
Food District- Quán BBQ [12/2056]


Julie thoáng ngẩn ngơ khi nhìn mái tóc dài màu bạch kim bay phất phơ trong gió. Cảnh trời đêm như một tấm màn màu đen tuyền, điểm vài vệt trắng của các ngôi sao ngoài xa, hòa quyện cùng với người trước mặt, tạo thành một bức tranh tả thực đầy sống động và xinh đẹp. Gió đêm trở nên lạnh hơn, gái Anh hơi rụt đầu vào cổ áo len, khiến cô nàng trông khá giống một chú rùa đang trốn vào mai. Điểm số mà cô bạn tóc trắng đưa vừa rồi khiến Julie có đôi chút ngạc nhiên, vì cô nghĩ là Sylvia sẽ cho thấp hơn như thế, đâu đó 3 điểm chẳng hạn.

"Julie nghĩ là cậu sẽ không cho điểm cao đến vậy cơ. Hóa ra trong mắt Sylvia Julie lái xe giỏi như thế."

Câu cuối rõ ràng là do gái Anh tự suy diễn ra chứ chắc chắn là Sylvia không suy nghĩ như thế. Lát nữa chắc là cô xe mang xe xuống hầm, rồi đi dạo vài vòng qua tiệm tạp hóa nên sẽ không đi cùng Sylvia lên phòng. Julie bật lại chìa khóa xe, nhưng không đội mũ bảo hiểm vì quãng đường từ đây đến hầm xe không xa lắm. Trước khi chạy xe xuống hầm, gái Anh không quên chúc cô bạn mình có một giấc ngủ đẹp.

"Tạm biệt, ngủ ngon nhé bạn Darlington."

End tương tác với Sylvia tại đây.


@Sylvia Darlington
 

Ultimate

Administrator
Staff member
Bread Shop
Cửa hàng bánh mỳ


Carolina tìm thấy một cửa hàng bán bánh mỳ ở khu bán đồ ăn. Thứ lọt vào mắt cô là một cái bánh Panettone đang đặt ở chính giữa tủ kính gỗ - loại bánh ngọt truyền thống của Ý, đặc trưng với hình dáng lớn như một cái cupcake nhưng to gấp 5 lần. Nó có nhiều lớp và phần nhân phong phú bên trong bao gồm nho sấy khô, cam candied, bánh thơm điếc mũi.


Kai Norito
Ở đây có Panettone không ông chú?


Chủ cửa hàng nói chỉ còn một cái. Nhưng Carolina là người tới trước nên cô có thể lấy cái bánh đó trước. Cô cũng ở gần mục tiêu hơn và người ta vẫn có câu nhất cự ly nhì tốc độ nên dù cậu bạn học có nhanh cỡ nào thì cũng không thể bằng được cô. Chỉ nhìn thôi thì cô gái nhỏ đã cảm nhận được hương vị ngọt ngọt dịu nhẹ trên đầu lưỡi. Thêm vào đó là vị chua của quả khô, thoang thoảng hương thơm của rượu, và đặc biệt là rất mềm, rất rất nhẹ. Panettone không phải là loại bánh có quanh năm, như ở đây thì thường chỉ dịp Giáng sinh mới có bán. Có thể nói đây là một món classic của Ý và không nên bỏ lỡ trong dịp giáng sinh...

Choice
- Lấy cái Panettone trước
- Lấy cái khác



 
Top