Food District



Carolina Scott

Kai Norito





Cửa hàng bánh mì. Vài ngày trước lễ Giáng sinh.

Tháng 12, còn vài ngày để chuẩn bị cho lễ Giáng sinh.

Nói là chuẩn bị nhưng thực tế Caro chỉ định mua một chiếc bánh, rồi nằm cuốn chăn cho hết mùa đông lạnh giá. Gia đình nó vốn không theo đạo, nhưng nào có ai từ chối cơ hội trao nhau lời chúc tốt lành, những món quà trong giấy gói màu, và cả một bàn đồ ăn thơm phức. Nhưng với Carolina, năm nay sẽ khác đi đôi chút. Vì lời chúc em trao sẽ phải vượt đại dương về châu lục khác, và giấy gói màu sẽ chẳng một lần hiện diện trên đôi tay nhỏ với những băng keo và kéo thủ công. Và bàn đồ ăn ú ụ với gà tây, thịt muối, khoai nghiền, súp nấm, bánh gừng,... lần này sẽ chỉ còn món bánh panettone yêu thích.

Bước vào tiệm bánh, mục tiêu hôm nay đã rõ ràng và chẳng mất bao lâu để Carolina thấy thứ mình muốn đang nằm lặng yên trên chiếc kệ gỗ, được gói gọn gàng trong túi kính thắt nơ đỏ xinh xắn.

It's beginning to look a lot like Christmas. Everywhere you go~

Lẫn trong tiếng nhạc của cửa hàng và cả lời ngân nga thầm lặng trong đầu, Carolina thoáng nghe một giọng nói quen thuộc. Lại nhìn dãy tủ trống không và chiếc nơ đỏ cuối cùng. Em cố kiềm lại nụ cười vui vẻ của mình mà ôm trên tay chiếc panettone ra quầy thu ngân, bên cạnh chủ nhân của câu hỏi nọ.

Take a look at the five and ten, it's glistening once again. With candy canes and silver lanes that glow~

Hóa ra là người quen. Bất ngờ thoáng qua biến mất thật nhanh trong đôi mắt nâu, em trao cậu bạn cái gật đầu khe khẽ như lời chào hỏi, đôi môi mỏng vô thức kéo lên nụ cười nhẹ vì ai kia còn vui vẻ bởi điều may mắn trước mắt.

"Không cần túi gói đâu ạ. Cháu cảm ơn." - Caro khẽ nói khi chủ tiệm đương kéo ra lớp giấy gói quà đỏ thẫm lấp lánh những ngôi sao trắng.





 

Ultimate

Administrator
Staff member
Bread Shop
Cửa hàng bánh mỳ


Chàng trai tiến tới chỗ cái Panettone, nhưng người bạn học cùng lớp đã lấy trước. Tiếng nhạc của bài hát do Michael Bublé viết ra không làm nguôi đi cơn giận trong lòng của Kai. Theo quan điểm của cậu là ai nhìn thấy nó trước thì nó là của người đó mà. Chàng trai tiến tới chỗ của Carolina, kéo cái Panettone lại chỗ mình trước khi chủ cửa hàng kịp quẹt mã vạch tính tiền cho cô. Người chủ cửa hàng ngạc nhiên, nhưng trước khi ổng kịp hỏi thì chàng trai đã nói trước.


Kai Norito
Khoan, tôi nhìn thấy nó trước. Tính tiền cho tôi đi.


Chủ cửa hàng ngạc nhiên khi thấy chàng trai giơ thẻ của mình, đặt ra trên bàn. Người chủ cửa hàng ngập ngừng một chút, nhìn về phía Carolina, vẫn chưa tính tiền cho chàng trai. Kai thấy vậy, vỗ tay nhẹ xuống bàn, giải thích với ông chủ cửa hàng.


Kai Norito
Tôi quen cô ấy ở trường, không sao đâu. Bọn tôi thân nhau lắm.


Kai quay sang phía Carolina, cười gằn. Người chủ cửa hàng hơi nhìn về phía Carolina, chờ một tiếng xác nhận của cô thì chắc mới dám tính tiền cho Kai. Cái bánh này chỉ còn một cái thôi, cửa hàng cũng không làm món này nhiều, và cũng chẳng có gì chắc chắn rằng lần sau quay lại còn cái bánh này.

Choice
- Để Kai mua cái bánh
- Kéo cái bánh lại, bảo là mình mua
- Khác



 


Carolina Scott

Kai Norito





Cửa hàng bánh mì. Vài ngày trước lễ Giáng sinh.

"Tớ là người chọn mua nó trước mà." - Giọng em nhàn nhạt, vẻ như phân trần. Đôi tay khẽ kéo cao chiếc khăn quàng trên cổ, và chẳng đợi bao lâu để rút ra chiếc điện thoại từ túi áo. - "Tính tiền cho cháu với ạ."

Tiếng nhạc dường như đã mất hút từ bao giờ, cùng với không khí giáng sinh và ấm áp ngày lễ còn tràn ngập mới đây. Không rõ thứ đang lợn cợn trong lòng liệu có lộ rõ trên gương mặt kia, Caro mong là không, dẫu cho nó thừa biết bản thân khó giấu giếm nổi điều gì. Như là sự khó chịu, và nhiều phần muốn rời khỏi đây thật nhanh. Ánh nhìn thoáng dừng lại trên gương mặt của người trông quầy, rồi khẽ khàng chuyển hướng mà bám lấy chiếc nơ đỏ và túi bóng kính - giờ đây đang nằm gọn bên tay bạn học kế bên, yên lặng chờ đợi cuộc đụng độ này qua đi.

Chúng nó thân nhau từ khi nào ấy nhỉ? - Tranh thử đôi ba giây lơ đễnh mà tự hỏi, Carolina chẳng kiềm được một nhịp thật nhanh, thật nhanh lén nhìn qua cái nhếch môi bên cạnh.

Làm gì có đâu.




 

Ultimate

Administrator
Staff member
Bread Shop
Cửa hàng bánh mỳ


Kai cười cười với ông chú, mỗi tội ở đây chẳng ai cười cả. Thứ duy nhất ở đây căng là Carolina Scott và ông chủ cửa hàng đã nhận được khoản tiền chuyển khoản từ điện thoại của cô. Về mặt lý thuyết thì cái bánh này là thuộc quyền sở hữu của cô rồi. Nhưng mà bỏ cuộc không nằm trong từ điển hành động của Kai Norito thì phải.


Kai Norito
Khoan, nếu vậy, làm một trận tỉ thí không?


Tất nhiên nếu nam tử hán đánh nhau với con gái thì chắc cũng không đàng hoàng lắm. Vậy nên là Kai đề xuất một trò chơi công bằng hơn.


Kai Norito
Chúng ta thi một cuộc thi giải đố, ai giải được sẽ được cái bánh, nếu cô thắng thì tôi chuyển tiền cho cậu, ok không? Sợ gì chứ, đúng không?


Tỉ thí giải đố chứ không phải đánh nhau hay rap battle. Kai nghĩ là kho đề thi giải đố phá án trường Mittelos sẽ không ít câu hỏi. Nhà trường có cả phần mềm ôn tập. Chàng trai nghĩ cô gái sẽ không từ chối một trận solo.

Choice
- Đồng ý
- Từ chối



 



Carolina Scott

Kai Norito







Cửa hàng bánh mì. Vài ngày trước lễ Giáng sinh.

"Không."

Nó đáp gọn lỏn. Chẳng níu thêm một giây nào khi tiếng xác nhận thanh toán vang lên từ phía quầy thu ngân. Bàn tay em thoăn thoắt với lấy chiếc bánh đang nằm trước mặt Kai rồi nhanh chóng đẩy cửa rời khỏi đây, không quên bỏ lại lời cảm ơn cho chủ tiệm và câu tạm biệt cho bạn học.

Hình ảnh bé hamster nhỏ xíu bỗng vụt qua tâm trí Carolina, tan biến mất hút như cách nó vừa đào thoát khỏi phiền phức khi nãy vậy.





 

Ultimate

Administrator
Staff member
Bread Shop
Cửa hàng bánh mỳ


Kai nhìn cô bạn lấy cái bánh và rời khỏi cửa hàng bánh mỳ. Chàng trai có vẻ mặt kinh hoàng, ngỡ ngàng khi thấy một người từ chối một trận tỉ thí. Biết thế đề suất rap battle cho xong.


Kai Norito
Carolina? More like Cowardlina!


Kai mở điện thoại, lên Bsky của mình và đăng ngay một dòng status mới.

Carolina unlock Rank 1 với Kai Norito



 


Carolina Scott

Katherine Cunningham

Sabrina Hildagard

Adele Eredia




Quán nướng. Đêm Giáng sinh.

Mặt trời chậm loang vạt cam đỏ cuối ngày khi em xuất phát từ ký túc xá. Trời đông, đêm xuống thật nhanh, ngày may mắn níu lại chút nắng chiều mới đây trong buổi chạng vạng. Ngồi trên chuyến xe lắc lư, trông xa mảng sáng tối giao nhau, đáy lòng thoáng lo âu, và nhiều phần mong chờ.

Silent night, holy night. Đường phố Camerata mang vẻ nhộn nhịp hơn mọi khi, thật lạ. Nó đã quen với những đêm Giáng sinh yên bình, lặng lẽ. Khi người ta quây quần bên gia đình và mọi hàng quán đều tắt ngúm, để lại đường phố trống vắng cuốn theo cơn gió đông. Thật khác với khung cảnh trước mắt.

All is calm, all is bright. Em bám lấy kỷ niệm trong trí nhớ khi len lỏi qua đám đông nối đuôi nhau dọc con đường hướng về quảng trường lớn phía trước. Cây thông cao lớn lấp lánh những món trang trí chiếm lấy vị trí trung tâm, ánh sao sáng thấp thoáng sau bóng người nhấp nhô dạo chơi trong đêm thánh.


X-Grill, 5 giờ chiều. Quán nướng ngào ngạt mùi thịt ngọt ngào, lẫn trong tiếng xì xèo chẳng dứt. Tuy còn sớm nhưng những ghế ngồi đã được lấp hơn nửa, vài con robot bận bịu chạy ngang dọc với cánh tay giơ ngang từng khay thịt đỏ au, nạc mỡ đầy đủ. Nó trông thấy đàn chị từ xa, họ nhàn nhã cười nói gì đó, thật vui vẻ. Treo trên môi nụ cười nhẹ, em cẩn thận gỡ đi vẻ xa cách vốn có suốt dọc đường đơn độc. Em cẩn thận cất lời chào, tiếng chào nhỏ xíu chỉ to hơn bản đồng ca xì xèo lách tách cạnh bên một chút, và vừa đủ để vượt qua tiếng người cười nói xung quanh.

"Em mới tới. Mọi người đã gọi gì chưa ạ?"

Lại một nụ cười nữa. Caro lễ phép hỏi đàn chị khi em nhanh chóng gỡ tấm áo dạ dày cộp và túi đeo sau lưng, đặt gọn bên cạnh. Lúc này nó mới có cơ hội nhìn kĩ xung quanh. Em lén lút nghía sang bàn bên, để tìm thấy nguồn cơn cho hương thịt béo ngậy đang quẩn quanh đầu mũi.




 

Ultimate

Administrator
Staff member
BBQ X-Grill
Quán nướng


Carolina thấy đàn chị thì họ vẫy tay gọi cô, cả ba đàn chị đang uống nước lọc trong khi chờ đàn em năm nhất. Người phục vụ quán nhanh chóng tới bàn của mọi người. Sabrina đưa cái Menu cho cô, chỉ yếu là thịt nạc chứ mấy đàn chị cũng không thường ăn mỡ. Adele nhoẻn miệng cười khi thấy Carolina. Katherine hơi nhướng người một chút để cô gái năm nhất có chỗ ngồi cạnh mình. Cả bốn người ngồi quanh cái bàn, Katherine ngồi cạnh Carolina, Adele và Sabrina ngồi cạnh nhau.


Sabrina Hildagard
Chưa, em gọi món đi. Uống được rượu chứ? Uống được hả? Ok.


Sabrina tất nhiên chả chờ câu trả lời của Carolina, Katherine chỉ biết lắc đầu cười ngán ngẩm khi thấy cô bạn gọi cho mỗi đứa một chai soju. Nhân viên phục vụ quán bắt đầu mang vài chai soju kèm những khay thịt đầu tiên ra. Carolina thấy Sabrina rót rượu cho cả bọn, những chai Soju mang hương vị nguyên vẹn truyền thống được nhiều người yêu thích, với nồng độ cồn chỉ 16,9%.


Adele Eredia
Bọn chị đang bàn xem ăn xong thì làm gì, chắc lên shop quần áo tầng trên mua sắm.


Adele là người đặt những miếng thịt nướng lên vỉ nướng trong khi Katherine thì là người nướng. Carolina nhận ra là mấy đàn chị là người làm hết và cô không phải động tay vào một việc gì. Những lát thăn bò cắt mỏng được tẩm ướp bắt dầu dậy mùi. Mùi của rau củ, nấm và bắp bắt đầu quyện vào tạo thành những món thịt rau nướng thơm điếc mũi.


Katherine Cunningham
Ở trên đang có giảm giá đấy, có khăn quàng cổ khăn Cashmere đấy.


Katherine cắt vài miếng thịt ra để chúng chín nhanh hơn, trải đều và lật qua lật lại trên vỉ nướng. Sabrina nâng ly rượu lên với cả bọn.


Katherine Cunningham
Cạn ly nhé? Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ.


Sabrina Hildagard
Sao người ta lại cạn ly nhỉ? Mày có biết không?


 
Last edited:


Carolina Scott

Katherine Cunningham

Sabrina Hildagard

Adele Eredia




Quán nướng. Đêm Giáng sinh.

Chưa được bao lâu từ khi nó bỏ lại cơn gió đông ngoài khung cửa. Đầu mũi em khẽ chun, hưởng thụ làn hơi nhàn nhạt bốc lên từ ly nước còn ấm được cuốn giữa hai bàn tay. 'Thích thật đấy.' - Carolina tự nhủ.

Phong cách nhanh gọn của chị Sabrina chẳng để nó một giây suy nghĩ về đồ uống, chứ đừng nói tới chuyện trả lời. Tờ thực đơn tìm tới Caro đã bị đẩy trả về phía tiền bối. Nó cười trừ, từ chối trách nhiệm nặng nề:

"Mọi người gọi đi ạ, em không kén ăn. Với cả em không biết nhiều về gọi món này kia lắm."

Ly nước ấm chưa vơi được mấy ngụm thì đồ ăn đã được nhanh chóng mang ra. Chai soju lập tức được mở, chờ đợi những miếng thịt xèo xèo trên vỉ nướng. Carolina hiểu quá rõ hai tay lóng ngóng của mình mà ngoan ngoãn ngồi cạnh bên. Nó thỉnh thoảng giúp chị Adele đặt đồ lên vỉ, chứ tuyệt nhiên không đả động tới nan đề liệu miếng thịt kia khi nào cần cắt nhỏ, cắt nhỏ ngang hay dọc, khi nào cần lật và khi nào chúng sẽ chín. Bàn tay thừa thãi cầm hờ ly rượu mới được rót, và trong mắt em nhiều thêm một chút cảm kích khi trông những lát thịt dần chuyển màu ngon mắt.

"Em thấy cũng được đó ạ." - Caro đồng tình với chị Adele khi mọi người lên kế hoạch sau bữa ăn. Tủ đồ của nó phần lớn đã được mua từ lâu, tuy đủ dùng nhưng mua thêm cũng tốt. Carolina gật gù, cảm nhận cơn đói rục rịch trong bụng và tự nhủ bản thân không nên uống quá nhiều.

"Giáng sinh vui vẻ."

Em cười mỉm, trông bốn ly rượu gặp nhau giữa không trung, vang những tiếng cụng nho nhỏ. Nhấp môi chút soju sau lời chúc, để vị đăng đắng lan tỏa trong khoang miệng. Dòng rượu chảy qua cuống họng, để lại hậu vị ngòn ngọt tươi mát. Ngon thật đấy, và thật khác biệt với món cider em thường uống. Và cuối cùng, đồ ăn đã chín, Carolina e thẹn thầm cảm ơn chị Katherine mà tự gắp cho mình một miếng. Cuốn chúng trong lá xà lách, kẹp thêm chút ớt chuông, bỏ thêm một miếng nấm và chấm cùng sốt cay đặc trưng của quán. "Phù phù." - em khẽ thổi cho bớt nóng trước khi cắn một miếng thật to. Nụ cười hạnh phúc của đồ ăn ngon, ánh mắt lấp lánh bên vỉ nướng ngày lạnh, thật tuyệt.

"Đồ ăn ngon ghê. Mọi người hay ăn ở quán này ạ?"

Nét vui vẻ lộ rõ trên gương mặt em, và đôi tai không quên dỏng lên để nghe mọi người chuyện trò. Caro lục tìm trong trí nhớ mẩu thông tin dường như chẳng chút liên quan tới vỉ thịt ướp tiêu trước mặt. Em khẽ cụp mắt, và đợi một thoáng qua đi trước khi đáp lời Sabrina:

"Để tránh ai đó trong nhóm người bị bỏ độc... Em nhớ là vậy, cũng không chắc nữa."

"Vì khi cụng ly, rượu thường bị sánh ra ngoài. Cũng là một cách tạo niềm tin trên bàn tiệc, mà chuyện này xưa lắm rồi..."

Em kết thúc câu chuyện bằng nụ cười nhỏ và ánh mắt bám trên bát sốt cay, hai tay cẩn thận làm thêm phần rau cuộn thịt một cách máy móc khi tự hỏi liệu có ổn không khi nhắc tới chuyện đầu độc đêm Giáng sinh.




 

Ultimate

Administrator
Staff member
BBQ X-Grill
Quán nướng


Sabrina thấy Carolina từ chối nhận trách nhiệm đi chợ. Đàn chị tóc hồng dí cái menu vào mặt cô một lần nữa. Adele thở dài lắc đầu, Katherine cười tủm tỉm. Không kén ăn cũng phải chọn. Nó không phải là việc cô kén ăn hay không, Sabrina biết Carolina là đứa đầu tiên khi vào nhập học thì ở nhà dọn phòng thay vì đi đú đởn với bạn bè. Cô gái khá rụt rè, bằng chứng thể hiện qua việc 1 phần 3 gương mặt của cô lúc nào cũng nấp sau cái khăn quàng cổ.


Sabrina Hildagard
Đây có phải là giờ kiểm tra đâu mà sợ câu trả lời sai. Chọn gì cũng được. Thực đơn này viết bằng tiếng Anh.


Người nhân viên phục vụ định gợi ý món cho Carolina thì Adele bảo cậu ta để yên cho Carolina chọn. Ba người đàn chị muốn cô có khả năng tự lập, đứng vững trên đôi chân của mình. Khi người ta mang món ăn tới thì Adele mới nói tiếp. Carolina thấy thực đơn BBQ ở đây có hải sản, thịt bò, thịt heo, thịt gà và cả thịt cừu nữa. Các đàn chị nhìn đàn em của mình, đảm bảo cô có một buổi tối vui vẻ, bắt đầu với việc cô tự chọn món cô thích.


Adele Eredia
Ừ bọn chị hay ăn ở đây, tầm nửa năm nữa bọn chị rời trường rồi, em nhớ tự chăm sóc bản thân. Thực ra là từ tháng 2 là khả năng bọn chị sẽ đi thực tập rồi.


Đàn chị nhìn cô gái nhỏ kẹp thịt vào xà lách, cho thêm gia vị và nước sốt theo ý của cô Có vẻ như bọn họ cũng muốn nhìn cô ăn, đủ để cảm thấy no vậy. Mấy miếng thịt BBQ được tẩm ướp hương vị đặc trưng, chua ngọt tuyệt vời của tương cà chua và hương khói. Mỗi khi có miếng nào được đưa vào miệng, Carolina cũng có cảm giác như cô được uống thịt bò chứ không phải ăn nữa. Adele uống một ngụm rượu trong khi Sabrina lật lật lại mấy bắp ngô. Katherine nghe cô em gái giải thích vì sao người ta cụng rượu với nhau. Hàm ý của cạn ly như tỏ ý là tôi tin tưởng bạn. Clink Clink.


Katherine Cunningham
Nghe thấy không Sabrina, đàn em của bọn mình rành phết.


Sabrina nhếch mép cười. Katherine lấy tay cầm một bắp ngô bỏ vào đĩa của mình, Adele làm tương tự. Carolina nhìn thấy cái bắp ngô có phần hơi cháy nhè nhẹ, chắc hẳn cũng tương đối nóng nhưng họ có vẻ không màng lắm. Sabrina đánh mắt về phía Carolina, cắt thêm cho cô mấy miếng thịt nữa. Lần này đĩa của cô có đầy thịt cừu, phần thăn lưng, phần ngon nhất của một con cừu cho cô em gái năm nhất.


Sabrina Hildagard
Lấy một bắp ngô đi. Phần thường cho học sinh giỏi.


Phần thường cho học sinh giỏi của đêm giáng sinh, mấy cái kiến thức này thường không có nguồn gốc cụ thể, nhưng mà mấy đàn chị cũng biết được một câu chuyện thú vị.


Choice
- Lấy tay không cầm bắp ngô
- Mượn cái gắp của chị Katherine để gắp ngô
- Khác

 


Carolina Scott

Katherine Cunningham

Sabrina Hildagard

Adele Eredia




Quán nướng. Đêm Giáng sinh.

Con bé cam chịu đưa tay nhận lại thực đơn đầy chữ, đếm sơ sơ cũng phải hai mặt giấy. Em nghiêm túc nghiên cứu tờ đề, tưởng như trước mắt là đồng hồ đếm ngược năm phút trước khi nộp bài. Ba người chị thực sự để cô tự chọn lựa. Họ cười cười và nhàn nhã nhấp ngụm nước ấm khi người nhân viên quán bối rối nở nụ cười lịch thiệp. Khoảng yên lặng kì lạ lê thê khi nó chúi mặt lướt qua dòng thực đơn đủ phức tạp để mở một quán buffet. Tôm, hàu, sò, bò, lợn, gà,... và chưa kể tới rau củ đi kèm.

"Cho em gọi... ba chỉ bò, thăn bò, nầm heo, thăn cừu, gà xiên, bạch tuộc sa tế, tôm sú..." - Tay nó lia qua những cái tên trên mặt giấy, vừa nói vừa chỉ cho bạn nhân viên. Giọng em hơi nhanh và thầm cầu mong bạn ta đừng hỏi lại những thứ mình vừa nói. - "...với cả set rau củ này, hai bắp ngô nữa.... Chắc vậy đã ạ, em cảm ơn."

Nó mỉm cười, kết thúc phần thi cá nhân, tạm hài lòng với bài làm của mình và sẵn sàng vứt tình huống này ra khỏi đầu.


Lời khen đột ngột của đàn chị mang cho em ý cười khó giấu. Carolina đành vơ lấy ly soju bên cạnh, nhấp môi thật nhanh trước khi đáp lại bằng câu cảm ơn, giấu đi ngại ngùng và nhiều phần tự hào. Em trông đĩa ăn của mình dần đầy lên khi chị Sabrina cứ mãi cắt thêm những miếng thịt cừu chín đều còn tỏa hơi nóng. Sự chú ý của mọi người khiến lòng em bay loạn những thứ lùng bùng, như đám bong bóng xà phòng bọn trẻ con hay chơi, bay cao thật nhiều và vỡ tan trong nắng chiều.

"A.. em cảm ơn ạ."

Carolina chẳng muốn từ chối ý tốt của người khác chút nào. Có lẽ phần thịt cắt nhỏ này em sẽ ăn bằng hết, dẫu sao chúng đều được nêm nếm thật ngon và nướng thật mềm. Caro thầm nghĩ, khi em nhẹ nâng đĩa ăn của mình gần hơn với chị Sabrina.

Giống với những miếng thịt sắp được dọn sạch, em nhanh nhảu lấy cho mình bắp ngô vừa được thưởng. Một tay dùng dĩa ăn cố định phía trên bắp ngô, một tay nhặt lấy xiên tre, từ từ dùng lực xuyên qua lõi ngô.




 

Ultimate

Administrator
Staff member
MITTELOS CLASSROOM
Lớp học sau kì nghỉ đông


Người nhân viên lấy một cái Tablet ra để note hết những món mà Carolina vừa gọi vào. Cô gọi như thể một loài động vật ăn thịt, tất cả các món từ gà, bò, lợn, đà điều, hà mã, khủng long thịt gì cũng phải được mang lên. Sabrina chống tay vào cằm, cười tủm tỉm khi thấy đàn em của mình đi chợ lần đầu trong đời. Người phục vụ đọc lại order của Carolina, trước khi quay về bếp để báo nhà bếp chuẩn bị. Katherine gật gù hài lòng.


Katherine Cunningham
Có thể cải thiện được không 2 cậu?


Sabrina Hildagard
Nên bảo là chị cảm ơn?


Adele Eredia
Thôi nào, đừng nit-picking quá. Để em nó bước từng bước một. Chưa học đi đã học chạy.


Ba đàn chị nhận xét sau khi nhìn thái độ gọi món của Carolina. Em cảm ơn? Chắc vậy đã ạ? Có vẻ hơi ngoan quá. Adele thấy đàn em cũng dễ mến, không muốn cô lại mất hết chất sau khi giao du với đàn chị. Nói tới đây, món thịt tiếp theo được mang ra. Cả đống thịt của Carolina được bày ra và các đàn chị bắt đầu đặt từng miếng lên chảo. Carolina dùng dĩa ăn cố định phía trên bắp ngô, định dùng một tay xiên tre thì Sabrina đã dùng tay không bốc luôn bắp ngô của cô. Cách làm của cô gái nhỏ không sai, chỉ là nó rón rén quá, không hợp mắt đàn chị thôi.


Sabrina Hildagard
Dịu dàng thế. Mạnh mẽ lên em.


Không biết bằng cách nào mà Sabrina có thể dùng tay không nắm bắp ngô vừa mới bỏ ra khỏi vỉ. Cô dùng tay trái giữ bắp ngô, tay phải lấy một cái xiên gỗ chọc vào lõi ngô một phát xuyên nhẹ vào khoảng 2-3cm. Sau đó cô nhấc cả bắp ngô bằng cái xiên, dùng xiên đập đập vào bàn. Mỗi cú đập thì xiên gỗ xuyên vào lõi sâu hơn một chút. Tới khi các xiên gõ xuyên gần hết vào lõi ngô, tóc hồng bình tĩnh cầm cái que nâng bắp ngô lên ngang mặt. Sabrina hôn nhẹ lên bắp ngô một phát, rồi thảy nhẹ cái xiên gỗ kèm bắp ngô vào bát của Carolina.


Sabrina Hildagard
Đó, như thế.


Sabrina cười, nháy mắt với Carolina.


 


Carolina Scott

Katherine Cunningham

Sabrina Hildagard

Adele Eredia




Quán nướng. Đêm Giáng sinh.

Người còn ngồi trên ghế mà mắt điếc tai ngơ sau phần thi gọi món. Carolina hai tay ôm lấy cốc nước ấm, ngây thơ đối diện cả ba cặp mắt đang nhìn mình đánh giá. 'Nước ngon.' - Em lẩm bẩm trong đầu khi ngoan ngoãn ngồi đợi đồ ăn được mang lên. Trên môi là nụ cười khờ hoàn toàn vô can mà nó dùng đã quen, nhất là trong tình huống như này.

Bữa ăn cứ thế tiếp diễn, cho tới khi 'nụ hôn' mà con bé chẳng ngờ đang lơ lửng trên không trung, tặng kèm bắp ngô nóng hổi chị Sabrina mới ném qua.

'À... Gì ấy nhỉ?' - Nó tự hỏi, khi tay trái còn cầm dĩa, tay phải cầm xiên tre chầm chậm thu về. Chầm chậm thu về thoát khỏi hơi nóng hầm hập của vỉ nướng, giờ đây đã trống không chẳng còn bóng dáng phần thưởng của em đâu.

Lại lần nữa, là nụ cười khờ ấy. Nhưng khi này nó ép cho ánh mắt mình nhìn thẳng chị tóc hồng mà cười dẫu chẳng được quá hai giây. Cười, giống hai khóe miệng kéo lên ngơ ngác thì hơn. Carolina bình tĩnh nhét thêm miếng thịt cừu vào miệng, đã quên chấm thêm sốt cay. Cái đầu nó vang váng trong thoáng chốc, đăm đăm trông nửa bắp ngô hơi xém đang nằm gọn trong bát. Nó bình tĩnh uống thêm ngụm soju, man mát. Một miếng thịt cừu nữa nhỉ? Ngon quá.

"Em-em cảm ơn. Chắc em sẽ đợi nó nguội xíu. Rồi em ăn sau."

Em ăn uống chăm chú, và mười phần mười để ý xem bắp ngô đã nguội chưa. Lia mắt nhanh về phía chị Sabrina một lần, câu cảm ơn nghẹn nơi cuống họng khi em từ chối nhận thêm sự chú ý về mình, Carolina yên lặng ăn hết bắp ngô, và dọn sạch cả phần thịt được tiền bối cắt cho.




 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
MITTELOS CLASSROOM
Lớp học sau kì nghỉ đông


Adele huých nhẹ cùi chỏ vào vai của Sabrina khi thấy cô trêu chọc đàn em. Chắc hẳn đàn em ước gì cái bắp ngô và miếng thịt to lên gấp 10 để che bớt bộ dạng của cô lúc này. Katherine biết Sabrina cũng chỉ thích trêu chọc đàn em thôi. Carolina chắc đang chờ cho nụ hôn bay bớt trên bắp ngô rồi mới ăn.


Katherine Cunningham
No nê chưa?


Sabrina Hildagard
Vậy đi mua sắm gì đi.


Sau khi trả tiền, các đàn chị dẫn Carolina lên tầng phía trên, nơi cô gái thỏa sức được thử những bộ đồ với giá tương đối mềm so với một sinh viên năm nhất. Katherine giải thích là các ba người hay shopping ở đây vì cả 3 đứa xài chung một thẻ thành viên, hiện giờ là thành viên VIP nên giảm giá được 20% so với giá niêm yết. Adele lấy một cái khăn quàng cổ, quàng qua gáy của cô em gái. Khăn Cashmere là một trong những loại sợi tự nhiên cao cấp và đắt đỏ nhất, được lấy bằng cách chải lớp lông tơ của dê cashmere. Carolina lần đầu chạm vào một cái khăn cảm thấy mượt, mềm, ấm và mịn như vậy.


Adele Eredia
Thế nào, thấy thích không? Coi như bọn chị làm quà giáng sinh cho em đấy.


Adele chỉnh chỉnh lại cái khăn quàng cổ, Sabrina cười với cô em gái, Katherine chỉ nhắm mắt cười tủm tỉm. Mùa đông ở Camerata kéo dài 4 tháng với nhiệt độ đóng băng thường đạt tới -10°C nên cần phải giữ ấm cơ thể. Ba đàn chị khá là cứng cựa nên nóng hay lạnh thì đều chịu được, nhưng tuyệt nhiên họ không muốn cô em gái chịu lạnh.


Adele Eredia
Tranh thủ mua thêm quần áo cho em nữa. Ít nhất một bộ đi.


 


Carolina Scott

Katherine Cunningham

Sabrina Hildagard

Adele Eredia




Quán nướng. Đêm Giáng sinh.

Nó mân mê chiếc khăn choàng trên cổ, đầu ngón tay chìm trong xúc cảm êm ái. Ấm áp dần lan bao lấy khắp cơ thể, bao lấy trái tim thình thịch, nụ cười ngại ngùng, và cả đôi mắt ánh lên niềm vui. Em ngượng nghịu cảm ơn tiền bối, cùng lúc tâm trí đấu tranh trái phải cho lời nói tiếp theo. Em tìm mãi, tìm mãi, chỉ để thấy một khoảng không rỗng tuếch được bao quanh bởi lông cừu.

Biết nói gì hơn một nụ cười trân thành? Carolina cảm ơn đàn chị, lại ngẫm nghĩ đôi chút, để cất lời cảm ơn một lần nữa, không quên đem theo nụ cười ngượng nghịu từ đứa bé chẳng mấy khi nhận được quà.

Chiếc khăn mềm mại được Carolina ôm trong tay, choàng trên cổ chẳng rời, suốt buổi mua sắm dọc theo những dãy quần áo ngang dọc. Bốn người họ cùng đi dạo, cùng mua thêm thứ này thứ kia với túi lớn túi nhỏ rủng rỉnh. Chẳng bao lâu, đêm đã về, trên những cơn gió chen chúc thay cho đoàn người lướt qua đường lớn ngõ nhỏ.


Trước cửa ký túc xá.

"Chị ơi.." - Nó kéo tay chị Katherine, và gọi cả chị Adele, chị Sabrina níu chân đôi chút, trước khi từng người rẽ về những dãy hành lang khác nhau cho đêm an lành.

Chẳng đợi họ đáp lời, Carolina kéo ra ba chiếc túi nhỏ xinh mà đàn chị chẳng biết cô em đã lén mua tự khi nào. Chiếc túi giấy mang màu của lá thông, thắt thêm nơ đỏ được con bé yên lặng dúi vào tay từng người một.

"Giáng sinh vui vẻ ạ."

Lời chúc đơn giản, đính kèm một nụ cười.




 
Top