Ilyninsky gật đầu theo từng câu nói của cậu, như để thể hiện sự đồng cảm. Ngoài đời cô cũng là một người ít tiếp xúc và giao tiếp với những người khác, trừ khi là cùng chung một nhóm học tập. Cơ thể cô cũng không cho phép tham gia những hoạt động ngoại khoá quá nhiều, và tiệc sinh nhật thì có lẽ còn là một điều xa vời hơn cả thế. Mặc dù vậy, giống như những điều ước được treo lên thanh tre mảnh của ngày lễ Thất tịch, không ai đánh thuế cho một chút hoài bão và ước mơ. Một ngày nào đó cô mong rằng, bản thân cũng có thể hoà nhập được với những người xung quanh.
Nếu như một ngày tưởng chừng như là giấc mơ đẹp đó đến, dù thế giới xung quanh có kết thúc vào ngày mai, Ilyninsky cũng có thể an tâm mà ra đi cùng một nụ cười. Có lẽ.
"Nhưng không nói đến thế giới xa xôi đó, thì Ilyninsky cảm thấy tôi là một người như thế nào?"
"Là một người rất mạnh mẽ, và quyết đoán."
Có lẽ không mất tới năm giây sau câu hỏi của cậu, tóc trắng đã không ngần ngại trả lời ngay. Cô không phải người sử dụng ngôn từ tốt, khả năng giao tiếp hay thứ mà người ta vẫn gọi là EQ chắc cũng không phải cao, nhưng nếu là sự thật thì Ilyninsky cảm thấy thật dễ dàng để nói ra.
"Cậu có mục tiêu riêng, và luôn nỗ lực để có thể đạt được nó. Cậu phá đi những nguyên tắc, và thay thế chúng bằng những cái mới, mang phong cách của cậu."
Đối với nhiều người điều đó có thể là bồng bột, mang tính thử thách cao và không đáng để thử. Nhưng cô có lòng tin rằng nếu đó là Dark, mọi chuyện sẽ đi một cách suôn sẻ. Dù sao thì cậu cũng đã chứng minh điều đó qua vô số lần cô và cậu cùng sát cánh với nhau chiến đấu. Ilyninsky nâng ly rượu, đưa mắt nhìn mặt trăng lúc nào cũng toả sáng trên bầu trời của Field MoonTree.
"Nếu tôi và cậu cùng lớp, có khi chúng ta sẽ thành bạn tốt. Hội những người tẻ nhạt không tham gia câu lạc bộ nào, giống vậy."
Cô gái nhỏ bật cười, có điều giờ cô đã thành sinh viên đại học rồi. Lên đại học thì làm gì còn có lớp cố định nữa chứ, những dãy bàn ghế giống nhau, giảng đường và bảng trắng cũng vậy, chỉ có người ngồi cạnh thay đổi liên tục.
... Khoan, học sinh?
Màu mắt xanh biếc như ngỡ ra điều gì, rời khỏi ánh trăng mà quay về phía cậu. Ilyninsky đưa tay, chạm nhẹ ly rượu của cậu, kéo nó xuống một chút, rồi nghiêng đầu hỏi, vẻ mặt đôi phần nghiêm nghị.
"Cậu... đủ tuổi uống rượu chưa vậy?"
Mặc dù cô đã nghe tới việc The World cho phép người chơi từ 17 tuổi tham gia, nghĩa là những học sinh năm cuối cấp 3 vẫn có thể chơi như bình thường, nhưng suy nghĩ những người xung quanh cô có người học cấp ba thực sự chưa bao giờ chạm đến Ilyninsky. Mà cô vẫn nghĩ nhà phát hành nên để tuổi chơi game trên 21, 17 là quá trẻ cho những trò chơi thế này.
Ilyninsky thở dài, buông tay khỏi ly rượu của cậu. Có chút đắn đo, nhưng cô không muốn vì sự cứng nhắc của bản thân mà làm hỏng niềm vui của cậu tối nay. Dù sao thì, nếu chỉ là một chút thì có lẽ là được, cô sẽ ngăn lại nếu thấy cậu uống quá nhiều.