Tsuruga Hotel [Second Floor]

Ultimate

Administrator
Staff member
LOCATION
Tsuruga Hotel
▶ Tsuruga Hotel - Lobby
Untitled.png
DESCRIPTION
Khách sạn Tsuruga - Tầng 2 - Hành lang
INSPECTABLE ITEM
Hành lang
Phòng ăn
Bếp
Dụng cụ ăn uống
Khu vực sinh hoạt chung
Bàn ghế gỗ ở hành lang
Chậu cây cảnh
Tượng giáp sắt
Tượng giáp sắt
Khiên sắt
Kiếm Katana
▶ Tsuruga Hotel - Room
9a950a3effb8.jpg
DESCRIPTION
Khách sạn Tsuruga - Tầng 2 - Phòng riêng
INSPECTABLE ITEM
Giường đôi
Phòng tắm
Bàn làm việc
Khe nhét thẻ từ
Tivi 50 inch
Bàn ghế gỗ
Chậu cây cảnh
Tủ lạnh
Ban công
Đèn bàn
▶ Floor Plan
image.png
DESCRIPTION
Floor Plan
INSPECTABLE ITEM
FLOOR PLAN (không thể Inspect)





 
Last edited:

Mực

Active member


Flavia Dohaeris


Mọi chuỵện cũng xem như là đã ổn thỏa. Tóc hạt dẻ vờ như không biết cục bông hồng đang bám trên cổ mình, cũng quay đầu đi khi nhận ra màu trời quen thuộc. Flavia để chiếc vali của mình cho những người khác xử lý, dù sao đã ở đây thì cũng không có chuyện mất cắp đồ đạc. Nghe nói Airi sẽ mang hành lý lên giúp, Flavia cũng như không còn sức để từ chối mà rất tự nhiên chấp nhận lời đề nghị của cô bạn.

"Phiền cậu rồi, mình sẽ ở phòng 101."

Không phải ở chung phòng với người khác khiến Flavia Dohaeris có phần dễ chịu. Cô chọn bừa một căn phòng nằm trong góc, khuất khỏi những khu vực sinh hoạt chung khác. Cô gái nhỏ cúi chào từng người mới, vẫy tay với người quen trước khi leo lên những bậc thang có phần nặng nề hơn thường ngày. Mùi khói đen và thịt thối vẫn còn lưu giữ nơi đầu lưỡi, và chúng khiến cô bỗng cảm thấy buồn nôn.

Đóng lại cánh cửa phía sau lưng mình, thân hình nhỏ bé ngồi thụp xuống, tựa lưng vào cửa. Tóc hạt dẻ cúi đầu, hai tay ôm đầu gối, nhắm mắt vùi mặt xuống. Người đầu tiên nhìn thấy kế hoạch của Nagito chính là cô, nếu lúc đấy Flavia suy nghĩ kĩ hơn một chút, liệu đã có sự thay đổi nào chăng? Những suy nghĩ của sự hối hận bám lấy tâm trí cô, ùa vào cùng với những hình ảnh cuối cùng của những người bạn. Đó là những người cô chưa từng nói chuyện, nhưng nếu một ngày kia đó chính là những người bạn cùng lớp thì sẽ như thế nào đây?

Bọn họ chỉ đều là những học sinh vô tội, giống như Flavia Dohaeris, Julie Waston, Sylvia Darlington, Carolina hay Sorcha Voler.

Một thám tử rốt cuộc cần phải đi qua bao nhiêu sự bất lực, để có thể hoàn toàn trưởng thành đây? Để có thể một ngày ôm những sự hối hận đấy chuyển chúng thành hạnh phúc của người khác? Phải mất bao lâu để một thám tử có thể thật sự trở nên mạnh mẽ? Bọn họ có thể trở nên mạnh mẽ không?

"Hic... hic..."

Từng giọt nước rơi xuống gò má nhỏ, những giọt nước Flavia Dohaeris nhất quyết sẽ không để bất kỳ ai nhìn thấy trừ khi cô bị gắn cái vòng tay chết tiệt nào đấy. Cơ thể nhỏ bé thu mình lại giữa căn phòng rộng, ôm lấy những nỗi buồn và hối tiếc của bản thân, và của tương lai những sinh mệnh đã không còn có thể bước tiếp.


 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 15-5-2057


Kanade Katsura
Flavia hả?


Từ lúc Flavia về phòng tới giờ, lúc cô ra khỏi phòng đã là tầm quá nửa đêm một chút. Kanade đang ngồi ở chỗ sảnh chờ phòng khách sạn với một cái laptop để đọc thông tin mà báo chí đăng về vụ giết người bằng cách thiêu sống trên đoàn tàu Maglev. Cô thấy mừng vì mình không ở trên chuyến tàu đó, nhưng với Flavia thì cô trải qua một cảm giác hãi hùng không thể nào hết. Kanade có thể coi là phục kích ở trước cửa phòng Flavia từ tối tới giờ mới được gặp cô.


Kanade Katsura
Cậu ăn gì chưa vậy? Từ sáng tới giờ chưa thấy cậu ra khỏi phòng.


Kanade không hẳn là thân với Flavia, cả hai có nói chuyện chút chút nhưng cũng hơn kiểu bạn xã giao một chút. Kanade có nghe mọi người trong đội trinh thám học viện Solayark kể về Mittelos, gặp Flavia và Julie khiến Kanade cũng nhớ lại khi nào từng gặp họ trên đảo Rosenkreuz. Với một người nhạy cảm với cái chết như Flavia thì chắc nhìn thấy nhiều xác như vậy trong một ngày, cô cũng không tưởng tượng được tóc hạt dẻ đang nghĩ gì, vì thế cô hỏi nhanh, phòng khi cô gái nhỏ lại chui vào cái hang của mình.


Kanade Katsura
Cậu có ổn không?


 

Mực

Active member


Flavia Dohaeris


Kanade Katsura


Vốn chỉ định bụng kiếm chút đồ ăn khuya, tóc hạt dẻ không nghĩ mình sẽ vô tình gặp phải người bạn lâu năm. Flavia nhớ đến những quyết định của bản thân ngày hôm đấy, cũng như khuôn mặt của người giáo viên đã đoản mệnh. Những kí ức buồn được giấu sâu thẳm trong miền ký ức, lại một lần nữa trỗi dậy trước khi tóc hạt dẻ hít một hơi thở dài và khiến mặt biển trong lòng lặng yên.

"Tớ ổn, chỉ là đang đói một chút nên kiếm gì đó ăn thôi. Kanade cũng vậy sao?"

Tóc hạt dẻ mỉm cười. Những bọng mắt đỏ cũng đã được che kĩ lưỡng dưới lớp phấn trang điểm, chỉ có đầu mi vẫn còn đươm ươn ướt. Nếu không phải con người cần ăn uống để sống thì chắc người ta cũng không thấy Flavia ra khỏi phòng cả ngày hôm nay. Đưa mắt nhìn sang cô bạn, mái tóc trắng dường như đã dài hơn trước, và trông cậu cũng trưởng thành hơn. Nghe nói cậu ấy không theo nghề thám tử...?

Như thế cũng được, Flavia vốn cũng rất thích nghe tiếng đàn của cậu.



 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 15-5-2057


Kanade Katsura
Ừm, mình không ngủ được nữa.


Kanade ngồi thẳng người, gập cái laptop lại. Flavia thoáng thấy hình ảnh của tờ báo nói về vụ án mà cô vừa mới trải qua, Kanade không tiện hỏi Flavia về những vụ án mà cô trải qua, vì trông cô bạn có vẻ hơi... sầu não khi trải qua những vụ án liên hoàn, những người chết nằm thành một hàng trong một toa tàu. Gái tóc trắng nghĩ cô bạn vừa trải qua một bộ phim kinh dị mà tóc hạt dẻ là nhân vật chính.


Kanade Katsura
Để mình lấy cho cậu gì ăn nhé.


Gái tóc trắng chạy ra chỗ phòng bếp và quay lại với một cái bánh mỳ dưa lưới, vài miếng thịt jăm bông và một ly trà sữa. Tất cả đồ ăn được để trên một khay gỗ. Bên cạnh là một cái khăn ướt, một cái khăn khô và cả dĩa lẫn đũa nữa. Kanade biết Flavia cũng vừa trải qua những gì, kể từ vụ án năm nào khi cô là người bị tình nghi đầu tiên.


Kanade Katsura
Làm thám tử cực quá nhỉ?


 

Mực

Active member


Flavia Dohaeris


Kanade Katsura


Flavia gật đầu, cảm ơn sự chu đáo của Kanade. Một khẩu phần ăn có hơi nhiều với cô gái nhỏ, xét đến việc dẫu có đói thế nào thì tóc hạt dẻ cũng không có tạng người để ăn một lần lượng nhiều thay vì chia ra từng bữa nhỏ. Dùng nĩa gắp nhẹ những miếng jambon bỏ vào miệng, vị mằn mặn nơi đầu lưỡi lại có chút quen thuộc.

Khi nghe đến câu hỏi của Kanade, Flavia chỉ gật đầu mỉm cười nhẹ.

"Ừm, mà, chắc là cũng do có nhiều thứ cần để suy nghĩ."

Về sự sống cái chết và làn ranh của chúng, tóc hạt dẻ cũng không thể đếm được mình đã ngồi suy nghĩ về vấn đề này được bao nhiêu lần rồi. Có lẽ cô sẽ dùng cả cuộc đời làm thám tử để đi tìm câu trả lời, mà cũng chẳng rõ chúng có tồn tại hay không. Uống một ngụm trà sữa để vị ngọt thoang thoảng đọng lại nơi đầu lưỡi, lại đưa ánh nhìn về người bạn bên cạnh.

"Không sao đâu, ngã xuống đứng dậy là nghề của tớ mà."

Đoán được tâm ý lo lắng của cô bạn, tóc hạt dẻ nói, sau đấy nhích người về gần cô bạn một chút. Như thể hơi se lạnh của vùng đất Hokkaido đã từ lúc nào lẻn qua những kẽ cửa sổ mà quấn lấy hai cô gái nhỏ, hoặc chỉ đơn giản là sự gần gũi bình thường của những người bạn lâu năm chưa gặp lại.

"Nghĩ nhiều đến vậy, nhưng việc duy nhất cần phải làm là tiến về phía trước thôi. Kanade bây giờ chắc đang học về lĩnh vực âm nhạc sao?"



 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 15-5-2057


Kanade Katsura
Làm thám tử mà, nghĩ nhiều là đúng rồi.


Kanade nhìn cô bạn dùng nĩa xiên bớt đồ ăn, tóc trắng mỉm cười an tâm đôi chút. Dù sao nếu bạn còn tâm trạng để ăn thì tức là bạn còn chút nghị lực chiến đấu. Cô cũng hiểu là Flavia cần một chút giãn ra xả hơi. Nếu bước qua mỗi toa tàu mà thấy một cái xác cháy thì chắc Kanade sẽ trốn ở trong phòng cả 2 tuần suốt chuyến đi. Cô bạn thấy Flavia hơi nhích lại gần một chút, gái tóc trắng khoác nhẹ vai của Flavia, như để tóc hạt dẻ có chút hơi ấm, và để tóc trắng tìm một chút hơi ấm từ người bạn mình. Cô cởi cái mũ trắng ra đội lên đầu Flavia.


Kanade Katsura
Đỡ lạnh hơn không?


Căn phòng rộng, cái xe lạnh của những ngày cuối đông Hokkaido vẫn còn đó, Kanade hít một hơi dài khi nghe Flavia hỏi về lĩnh vực âm nhạc. Cô gật gật đầu, nhưng giờ là sinh viên năm 2 rồi. Cô chống hai tay vào cằm, nhìn về phía cửa sổ.


Kanade Katsura
Mình học trường khác với mọi người, đang học ở Nhật. Mình đang muốn thành lập một ban nhạc, mà bạn bè đại học, hơi xa cách.... Ban nhạc cấp 3 của mình thì không còn nữa..


Tới giờ Kanade vẫn nói chuyện với những người bạn cấp 3 của cô hiện giờ ở Fanacia và giờ lâu lắm rồi cô mới có dịp gặp mọi người. Tóc trắng ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ. Tuy nhiên họ không còn ở chơi với nhau nhiều như hồi xưa, chính xác hơn là kể từ khi trên đảo Rosenkreuz về thì nhóm bạn bè của cô cũng không thân thiết với nhau như hồi xưa nữa. Chuyện rất dài, Kanade không biết phải kể từ đâu.


Kanade Katsura
Mình nhớ... cậu ấy... Nhưng nhà mình không muốn mình đi gặp cậu ấy...


Kanade không biết Flavia còn nghĩ tệ về cậu ấy không, cô nàng hơi cúi mặt xuống nhìn mui giày.


 

Mực

Active member


Flavia Dohaeris


Kanade Katsura


"Ừm, cảm ơn cậu."

Tóc hạt dẻ cười đáp, tay kéo nhẹ chiếc vành nón, tựa vào vai Kanade. Nghe nói nhóm bạn cũ không còn cùng chơi với nhau quá nhiều, Flavia cũng có chút tiếc nuối, âm thanh bọn họ tạo cùng nhau trước giờ vẫn luôn để lại những ấn tượng khác biệt trong cô. Tóc hạt dẻ đưa tay xoa nhẹ mái đầu trắng bên cạnh, cảm giác khi Kanade bỏ mũ ra thật trông giống một con thỏ trắng nhỏ đáng yêu.

"Tớ vẫn thường nghe nói âm nhạc kết nối con người. Có thể không phải là bây giờ, nhưng tớ tin các bạn khác vẫn nghĩ về cậu như cách cậu nghĩ về bọn họ. Có thể con đường của các cậu không còn giao thoa nhiều như trước, nhưng không có nghĩa sau này sẽ không như thế."

Những người lựa chọn ở cạnh nhau thì sẽ ở cạnh nhau, những người lựa chọn không thì sẽ rời khỏi nhau. Những thứ bản thân không thể quyết định được, cũng không nên lấy đó làm lý do suy nghĩ. Flavia dường như hiểu được người Kanade nói đến là ai, đôi mắt sầm lại trong suy nghĩ đôi chút.

"Có lý do gì cậu có thể kể mình nghe chứ?"

Lý do mà Kanade không muốn bản thân đi gặp. Flavia không quá thân thiết với người đó, thế nên góc nhìn chỉ có thể xem như từ một thám tử. Mà từ một thám tử, không dễ có tội danh nào khó tha thứ hơn là nhuốm tay bản thân bằng máu người khác. Kể cả là Ena Shinomiya, hay là thầy Johan Eleanora đi chăng nữa.



 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 15-5-2057


Kanade Katsura
Cậu lạc quan nhỉ?


Kanade nghe Flavia nói về con đường không giao nhau bây giờ nhưng biết đâu sau này sẽ giao nhau. Cô không biết sau mỗi cái chết thì tóc hạt dẻ gặp khủng hoảng tâm lý như thế nào. Cô gãi gãi tóc của Flavia lúc cô bạn tựa vào vai mình. Tuy hai người bọn họ không thân nhau lắm, nhưng cũng chung một tình yêu với âm nhạc, cũng có những kỷ niệm với nhau. Kanade thở dài một tiếng.


Kanade Katsura
Nhà mình bảo mình không nên đi thăm những kẻ giết người.


Theo những gì Flavia nhớ thì nhà Katsura tương đối giàu và cô là người thân nhất với Ena. Tất nhiên chẳng có cha mẹ nào muốn con mình quan tâm tới một kẻ giết người. Nhưng Kanade không muốn bỏ cậu ấy ở lại, Ena giờ chẳng còn ai thân thích cả. Tất cả những người từng quan tâm tới cậu ấy là vì tiền, Kanade không muốn kể chuyện này cho Flavia, nhưng cô cũng muốn nghe ý kiến trái chiều, muốn nghe từ những người làm thám tử, những người thượng tôn pháp luật, những người đi tìm sự thật.


Kanade Katsura
Mình từng ghét cậu, vì cậu nặng lời với Ena lúc đó... Xin lỗi, thôi bỏ đi...


Kanade hỏi các bạn bè cũ nhưng rồi dần dần qua năm tháng, cô có cảm giác Ena không còn trong tâm trí mọi người nữa. Flavia thấy tóc trắng tâm trí đang rối bời, có quá nhiều thứ muốn nói sau 2 năm không gặp nhau, giờ cô chẳng biết kể từ đâu nữa.


Kanade Katsura
Giờ mình đang ở Nhật, có một bạn chơi Cello muốn thành lập ban nhạc với mình. Thú thực là cậu ấy chơi cũng tốt, nhưng mình muốn chơi với người khác..


 

Mực

Active member


Flavia Dohaeris


Kanade Katsura


Tóc hạt dẻ im lặng lắng nghe những chia sẻ của cô bạn, có chăng xen kẽ những câu chữ là cái gật đầu, hay dụi nhẹ vào vai cậu, như để những suy nghĩ đó không chỉ đơn giản biến mất trong không khí, mà đọng lại trong ký ức của cả hai. Ở thời khắc này, thời điểm hiện tại. Flavia không nói gì về Ena, bởi cô nghĩ Kanade đã có câu trả lời của riêng mình. Có những thứ dẫu tuân theo quy luật đúng sai, cũng không thể bẻ được mối quan hệ có sẵn giữa người với người. Một trái tim dễ tuân theo lý trí, là một trái tim không còn sự gắn kết nữa.

Flavia Dohaeris không bao giờ muốn tha thứ cho những gì thầy Johan đã làm, nhưng nếu được quay trở lại và lựa chọn, cô vẫn sẽ lựa chọn trở thành học sinh của thầy. Chúng ta không thể hoàn toàn tha thứ hay chấp nhận tất cả một con người, điều duy nhất trái tim có thể làm là tìm những điểm tương đồng và sống cùng với chúng. Và khi những điểm tương đồng đấy mất đi hoặc phai nhạt dần, cũng là lúc những mối quan hệ lựa chọn rời xa khỏi nhau.

"Ra là vậy." - Cô gái nhỏ gật đầu. - "Có lý do nào Kanade muốn chơi với người khác không...? Hay là có vấn đề gì giữa cậu và người chơi Cello kia?"

Nếu Kanade có gì cần chia sẻ, tóc hạt dẻ sẵn sàng ngồi một buổi để lắng nghe cậu. Flavia húp một ngụm trà sữa, để hơi ấm lan tỏa trong vòm họng trong cái se lạnh về khuya của Hokkaido.


 

Mực

Active member


Flavia Dohaeris


4z9cvrnwgm7.png

Khi màn đêm dần buông xuống, cả thành phố xứ tuyết chìm trong vẻ đẹp tĩnh lặng vốn có của nó. Bông tuyết rơi xuống tựa như sao trên trời, lấp đầy những khoảng trống của thành phố nhỏ và để lại cái se lạnh cho những cái bóng vẫn còn vội vã trên đường phố. Giữa khung cảnh tĩnh mịch và buốt lạnh đấy, người ta nghe thấy đâu đấy tiếng cười giữa những ô cửa sổ hắt màu nắng, của những con người đã đi qua sự vội vã mà ở lại nơi này.

Bắt đầu có lẽ là từ một ý tưởng nhỏ vô tình đưa thành lời nói, lại vô tình trở thành chủ đề nói chuyện một cách tự nhiên, và giữa những sự vô tình đấy có những con người đến gần nhau, vì mỗi lý do của mỗi bản thân họ. Có thể là sự ham vui nhất thời, hoặc vì mùi bánh nướng tỏa ra từ trong phòng, cái vẫy tay hay kéo người lại cố chấp, nhưng vì lý do gì đi chăng nữa, bọn họ cũng đang ở đây, trong cùng một căn phòng, để chơi lột đồ nhau.

Dẫu trong căn phòng không quá rộng, người ngồi trên giường người ngồi dưới đất, người không hiểu sao lại trong nhà vệ sinh hay có người lại thích đứng ngoài ban công, bọn họ tụ tập về đây cũng vì chung một mục đích. Những khay bánh được để giữa bàn, những quyển sách được xếp lại gọn gàng thể hiện sự chu đáo của người tổ chức bữa tiệc. Cô gái tóc hạt dẻ mặc cho mình bộ váy ngủ trắng hai dây, khoác bên ngoài lớp áo mỏng và đôi tất ren kéo dài đến đùi. Dẫu có nhiều thứ đã xảy ra, và có những cảm xúc vẫn chưa ổn định lại, Flavia Dohaeris mong đây có thể sẽ là dịp để mọi người gắn kết với nhau hơn, bằng cách lột đồ nhau.

Bọn họ sau này sẽ trải qua nhiều thứ cùng nhau, có thể là những kỉ niệm vui vẻ như ngày hôm nay, cũng có thể là những sự đau buồn và chia ly khó tránh trên con đường thám tử, nhưng dù có chuyện gì đi chăng nữa, Flavia nghĩ là mình sẽ không hối hận khi lựa chọn con đường này, và những người bạn này. Dù sao thì... bọn họ cũng là những người đã nhìn thấy những phần sâu thẳm nhất trong cô gái nhỏ, vượt qua cả những lớp áo và những bức tường. Giữa bọn họ sau ngày hôm nay, dù thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ có một sự kết nối đặc biệt với nhau. Flavia Dohaeris tin như vậy.

Những chiếc xúc xắc được thả ra ở tấm thảm giữa căn phòng, điều hòa bật chỉnh ở nhiệt độ vừa phải, và tiếng đồng hồ điểm đêm khuya báo hiệu cho cuộc vui chính thức bắt đầu.






 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 15-5-2057


Kanade Katsura
Không phải thế... tên cậu ấy là Toya và cũng có tiếng trong giới nhạc Classical từ năm cấp 3 rồi...


Kanade gãi gãi lọn tóc trắng, vuốt ngón tay vào lọn tóc của cô. Không phải người kia không chơi tốt. Kanade không muốn nói xấu bạn kia bởi người đó chẳng làm gì sai cả. Cô biết vấn đề là ở mình chứ không phải ở người kia, cả cô và người kia đều có tài năng cả.


Kanade Katsura
Khó nói lắm, kiểu như nếu Ena là nhạc Jazz thì Toya là nhạc Rock...


Ví dụ như thế, Kanade không biết giải thích sao nữa. Cô thích nhạc Jazz, cô muốn chơi nhạc Jazz, cô không muốn chơi nhạc Rock, kiểu như thế. Kanade muốn được chơi với Ena, nhưng đôi lúc bạn phải học cách buông bỏ ước muốn của mình, để theo con đường hợp lý hơn. Flavia thấy Kanade vòng hai tay của cô qua đầu gối trước khi bỏ cả hai chân lên ghế. Đầu tóc trắng tựa vào đầu gối, đôi mắt nhìn trong bâng quơ, nhìn về phía Flavia trong vài giây trước khi nhổm dậy.


Kanade Katsura
Xin lỗi mình nói nhiều, cậu mệt thì chắc đi nghỉ đi.


Kanade đứng dậy, nắm tay Flavia trong một hai giây trước khi buông tay cô, trở về phòng của mình.


 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 3: THE END IS NIGH
2h, 24-05-2057


Tầm 2 giờ chiều thì Julie thấy Gryffon cũng đi ngang qua. Cậu đang định kiếm một người chơi board game, tranh thủ thấy cô nàng đang ngồi đó không có ai chơi cùng cũng hơi cô đơn nên Gryffon để bộ board game xuống chỗ Julie. Hộp board game chắc là khoảng 3-4 bộ gì đó, toàn mấy trò chơi 2 người được.


Gryffon Grant​
Julie, chơi board game không?


Gryffon lấy thêm mấy cái bánh donut để cả 2 có thể vừa ăn vặt vừa chơi. Chơi được tới tầm 6h tối thì cả hai đi ăn trưa thêm một tí, lúc tối có thêm Ando cũng ngồi vào chung với hai người. Chàng trai biết nó là đứa tham gia xài doping nhưng dù sao tuổi đời cũng còn trẻ nên đây coi như cũng là bài học cho nó.


Gần 10 giờ đêm, Gryffon bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Mãi hết một ngày rồi vẫn chưa có ai tới cứu. Ando lật đật trở về phòng, nó cũng ở chung tầng với Gryffon nên cũng không lo có chuyện gì bất trắc.


Gryffon Grant​
Làm mình nhớ lại hồi xưa cậu cũng trông phòng của Winona đấy.


Gryffon sẽ đi chung với Julie từ giờ tới 10h đêm, cùng với Ando.



 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 3: THE END IS NIGH
20h, 26-05-2057


Tối ngày 26/5, tất cả đám học viên đã tập trung ở khu sảnh tầng 2. Ghế đã được kê ra, đám nữ sinh cấp 3 ngồi một bên và những thám tử học viện ngồi ở một bên. Cả đám nữ sinh đã biết chuyện Ekari đã chết và biến thành Ghoul rồi. Fiona đã giải thích với đám bạn rằng tất cả mọi người ở đây đều vì một lý do duy nhất.


Seika Higuchi
Chúng ta ở đây để tìm ra xem ai là hung thủ đã giết Ekari Makino.


Zantetsu Sakai
Tất cả để điện thoại ở đây để kiểm tra
.


Cả đám mở điện thoại ra, mở mục tin nhắn. Tất nhiên là Sylvia và Flavia không phải mở vì họ không có điện thoại. Cả đám thay phiên nhau kiểm tra điện thoại, mỗi đợt kiểm tra có khoảng 2-3 người. Nhưng chẳng có tin nhắn nào đáng ngờ.


Grenn Yeun
Cũng có thể kẻ đó đã xóa tin nhắn. Dù sao giờ thì tôi sẽ tóm tắt chuyện gì đã xảy ra. Ekari Makino đã chết, bị biến thành Ghoul.


Ledah Scystre
Lần cuối nhìn thấy Ekari Makino, là khoảng trưa ngày hôm kia - ngày 24. Lúc các nữ sinh trường Lumine đi ăn trưa với nhau.


Kurumi Inoue
E-em có nhớ. Sau khi lấy đồ ăn thì cậu ấy về phòng.


Sau đó, Ekari Makino đã xuất hiện ở 7h sáng ngày hôm sau, bị biến thành Ghoul ở trong thang máy. Không rõ bằng cách nào mà có một con Ghouls đã lên được tầng 2, cắn cô ta rồi sau đó bấm thang máy trở lại xuống bên dưới? Airi đăm chiêu nhìn mọi người.


Airi Megumi
Vậy nên hung thủ phải là một người trong số chúng ta! Và đó là ai...? Và nếu có thông tin gì thì mọi người nhớ chia sẻ...


Tất cả các player có thể tự do thảo luận. Tất cả các player có thể vote người mà mọi người nghĩ là hung thủ.

Tới ngày 27/7 (real time) - nếu không suy luận ra hung thủ, sẽ coi như sẽ không tìm ra hung thủ.


 

Mực

Active member


Flavia Dohaeris


"Trừ những người có chứng cứ ngoại phạm vào tối hôm qua, những người còn lại có thể kể họ đã làm gì không? Có ai khác gặp được Ekari ở bữa trưa hôm đó không?”

Nhỏ hỏi. Nó đi chung với Sasaki xong ở tới sáng, may là ra khỏi đấy người yêu vẫn còn tóc xanh chứ không phải tóc trắng.

"Bắt đầu từ cậu đi, Ledah."

Flavia nhớ cậu ta không có chứng cứ ngoại phạm, mà nếu có với ai thì cũng là có chuyện. Với cô.



 
Last edited:

Julie Waston

Active member

Julie Waston



INFORMATION
Tsuruga Hotel- Second Floor [??/??/2056]



"Hồi xưa...cũng tại mình mà Winona mới chết..."

Julie thở dài một hơi khi nhắc lại lúc đó. Cô cứ nghĩ, có người canh chừng là thủ phạm sẽ bớt lộng hành, nhưng không tính tới việc hắn ngang nhiên giết người rồi đổ cho cô. Lần này, lại thêm một sinh mạng nữa chết ngay trước mặt cô khiến cho gái Anh không khỏi hoài nghi mình không hợp với việc canh gác. Hất vai tóc đen, Julie hỏi.

"Tối qua cậu có thấy gì lạ không? Lúc Julie đi pha trà về thì chả thấy cậu đâu nữa..."





 

ryanclow

Member

Sorcha Voler


CHAPTER 3: THE END IS NIGH
Tsugura Hotel - Second Floor, 26-05-2057


Sorcha có một chút giả thuyết nên trước khi đến buổi họp mặt bàn luận, cô đi vòng quanh các tầng lầu và xem xét những bộ giáp sắt dùng trang trí ở đây xem có gì bất thường không.

[Inspect giáp sắt]

@Ultimate





 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 3: THE END IS NIGH
20h, 26-05-2057


Nghe câu hỏi của Flavia, cả đám nữ sinh bắt đầu trả lời trước. Vào khoảng gần 12h giờ trưa thì cả đám ngồi ăn trưa ở đó, Nizuki nhớ là cả đám ngủ chung với nhau, dồn lại trong 2 phòng tầng 3 và 2 phòng tầng 4 vì sợ. Chỉ trừ Ekari cô nàng vẫn chả sợ gì hết. Trước thái độ ngại ngùng của Nizuki, Lionel giải thích với đám nữ sinh rằng đây là những thám tử của các học viện danh tiếng ở thuộc khu vực East Alliance, vậy nên các cô gái có thể tin tưởng họ.


Nizuki Kimura
Vậy... Đầu tiên là 11h45, Fiona, Aivalf và em có ở tầng dưới nghe thấy tiếng nhạc ở phòng Ekari, em định rủ 2 người đi ăn trưa, tiện thể bảo Ekari tắt nhạc thì nhạc tự tắt khoảng vài giây rồi bật lại. Sau đó em tới phòng ăn cùng với Fiona và Aivalf thì thấy Kurumi, Tomoe và Tojo đã ở phòng ăn. Sau đó tầm 5-10 phút là Ando và Ayaka tới nữa.


Các học sinh khác gật đầu. Họ cũng nhớ theo trình tự là như thế. Ando thì bị Julie dí tầm sáng nên nó phải mất một thời gian trấn tĩnh lại. Tomoe gật đầu cũng đồng ý là nhớ là lúc ăn trưa thì cả đám thấy Ekari đi ra từ phòng vệ sinh ở khu vực phòng trà xong rồi.


Tojo Tsukasa
Em đi với Tomoe và Kurumi ngủ chung với nhau, từ sáng tới lúc ăn trưa. Bọn em cũng có nghe thấy tiếng nhạc bị ngắt thoáng chốc lúc ăn trưa. Hình như lúc ý Ekari đang ở trong phòng vệ sinh.


Tomoe Kunikida
Em nhớ là lúc đang ăn thì thấy Ekari đi ra từ phòng vệ sinh xong rồi cậu ấy lựa đồ ăn ở khu buffet rồi về phòng thôi.


Ando nhớ lúc cô lên khu buffet lúc đó cũng có thấy Ekari đang về phòng của cổ. Đó là lần cuối các nữ sinh cấp 3 và Flavia nhìn thấy Ekari. Cô nàng không ra khỏi phòng thì phải. Lúc chiều bọn họ cũng chỉ ở trong phòng thôi.


Kurumi Inoue
Em ở chung phòng với Tomoe và Tojo từ lúc ăn trưa tới chiều. Đi ăn tối cũng ăn chung, xong thì bọn em về phòng chơi tới 11h đêm thì đi ngủ ạ.


Ando Hagiwara
Em cũng thế, với Ayaka.


Fiona Bregan
Nizuki ngủ chung với em cả tối nữa.


Ledah khoanh tay lại nghe thông tin thì thấy Flavia hỏi tới lượt mình. Chàng trai liếc mắt nhìn cô gái. Ledah cũng định đi tìm Flavia lúc đó mà cuối cùng chả thấy cô đâu, giờ nghe cô kể mới biết là cô đi với Sasaki cả buổi. Gái tóc trắng xác nhận câu chuyện của Flavia, cũng chờ một câu trả lời của tóc xanh.


Ledah Scystre
Mình có mặt ở phòng Dojo thảo luận từ 10h tới 11h, sau đó 12h15 thì đi ăn trưa. Xong bữa trưa thì tầm chiều về phòng để làm một cái thang dây từ ga giường để thử xem có trèo xuống được tầng 1 không. Mình làm tiếp tới gần 10h tối thì nghỉ.


Gryffon Grant
Lúc mình ra đó lấy ấm nước rót cà phê uống được một cốc thì mệt quá nên về ngủ. Lúc về phòng thì mình có thấy ban công phòng Ledah sáng đèn.
Vụ của Winona không phải lỗi của cậu đâu, Julie.


Gryffon thở dài, ngồi xuống cạnh chỗ Julie. Cậu nhớ là số trà và cà phê đó được lấy trong một cái hũ riêng chứ không phải loại cà phê và trà túi lọc thông thường. Chàng trai không nghĩ mình mệt nhanh đến thế, nhưng đó là cốc cà phê dở nhất mà Gryffon từng uống.


Ledah Scystre
Ừm, lúc đó mình còn thức, xong rồi thì cũng tắt đèn đi ngủ thôi.


Alastor Seraphynius
Mình chơi game chung với Navie và Futaba. Từ lúc gà vào chuồng cho tới lúc gà cất tiếng gáy. Ngủ lại đó luôn.


Kozo Yoichi
Tôi cũng thế, khác là xem phim với Higuchi và Darlington thôi. Không có ra khỏi phòng.


Zantetsu Sakai
Tôi đi chơi board game với Voler và Redsnow...


Zantetsu nhớ sáng nay thấy Sorcha đi kiểm tra mấy bộ giáp sắt. Không rõ là có thông tin gì không. Không rõ là còn ai không có bằng chứng ngoại phạm nữa.

yd5cervbqb4.jpg

Grenn Yeun
Tôi với Otto có thảo luận về vụ án ở chiều hôm qua sau khi ăn trưa xong. Tới tối tầm 10h có gặp Mikan ở trước cửa phòng tầng 4, nói chuyện một lát trước khi ai nấy tự mở cửa về phòng mình.


 

Mực

Active member


Flavia Dohaeris


"Khe nhét thẻ từ có thể tráo với thẻ phòng của người khác. Khi tráo thì điện trong phòng sẽ mất một lúc. Đây có thể là lý do vì sao nhạc trong phòng Ekari đột ngột tắt một lúc."

Nhỏ nói.

"Nếu vậy cũng có nghĩa là hung thủ không cầm thẻ phòng của mình, và từ lúc tầm 11h45 khi nhạc tắt thì hung thủ không trở về phòng cho tới khi hoán đổi lại với thẻ phòng của Ekari. Nhưng mà tối hôm qua thì mọi người đều ở phòng của mình hoặc của người khác đúng không?"



 

Julie Waston

Active member

Julie Waston



INFORMATION
Tsuruga Hotel- Second Floor [??/??/2056]



“Có Julie là ở chỗ thang máy. Hôm đó tớ thấy không an tâm nên quyết định ở lại canh đêm. Tớ với Gryffon thức chơi bài một lúc, rồi Gryffon về phòng cậu í.”

Lông mày khẽ nhíu lại, Julie sờ sờ cằm của mình, cố nhớ xem tối qua uống trà hay cà phê trước khi ngủ. Ngay lúc vừa nhớ ra, gái Anh lập tức bổ sung.

“À sau đó vì buồn ngủ nên Julie có đi pha cà phê để uống, ai dè một lát thì ngủ gục luôn…”

Trà với cà phê pha đậm đều giúp bạn thức được lâu hơn, đỡ đi phần nào cơn buồn ngủ, nhưng đấy là đối với người không bị say cà phê hay trà thôi, còn với người say thì chả khác gì thuốc ngủ.





 
Last edited:

ryanclow

Member

Sorcha Voler


CHAPTER 3: THE END IS NIGH
Tsugura Hotel - Second Floor, 26-05-2057


"Hừm... có vẻ như có ai đó đã động chân tay vào mớ cà phê và trà, tương tự như lúc ở trên tàu. Tôi có kiểm tra qua các bộ giáp sắt của các tầng thì thấy có một bộ có vẻ đã bị xê dịch động chạm và một bộ khác có dính máu ở mặt sau, khá kín đáo nên nếu không dò xét kỹ sẽ không thấy."

Cô nói lại với mọi người những gì mình tìm được cùng với cả ảnh chụp trên điện thoại.

"Tôi vẫn chưa nghĩ ra thủ phạm dùng chúng như thế nào nhưng có vẻ các bộ giáp sắt đó là mấu chốt để tạo ra một Ekari Ghoul trong thang máy tầng hai mà không có thêm con Ghoul nào lên đến đây."

Rồi nhìn xuống những ghi chú mà mình đã viết lại từ lời khai của những người khác, cô hỏi thêm.

"Hình như cô Tsumiki, cô Katsura và chú Lestrange vẫn chưa nói về bằng chứng ngoại phạm? Với cả, mọi người có thấy hay nghe gì kì lạ không?"

@Ultimate





 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 3: THE END IS NIGH
20h, 26-05-2057


Tojo Tsukasa
Vậy là tầm gần 12h trưa? Nhạc bị tắt là do...?


Tomoe Kunikida
Có người đã đổi thẻ trong phòng của Ekari?


Kurumi Inoue
Đấy là lý do nhạc bị cắt vài giây?


Fiona Bregan
Nhưng mà bọn em đều ăn trưa lúc tiếng nhạc cắt. Nizuki và em thì đi cùng với chị.


Airi Megumi
Mình với chú Lestrange và Katsura chơi bài với nhau, có nghe tiếng nhạc bị mất vài giây.


Kanade thấy Sorcha nghi ngờ cô, Airi và Lionel, cũng phải vì hiện giờ chỉ còn có 3 người bọn họ chưa lên tiếng. Dù sao thì cô cũng ở chung với hai người khác, nên dễ dàng có thể để người khác xác nhận.


Kanade Katsura
Mình cũng xác nhận thông tin này. Bọn mình có chơi board game tới gần sáng. Mèo nổ, Uno...


Ledah Scystre
Nếu hung thủ tráo thẻ thì từ lúc đó tới lúc gây án hắn không thể vào phòng của mình. Giờ tới lúc kiểm tra chứng cứ ngoại phạm của mọi người...


Danh sách:
1. Navie, Alastor và Futaba chơi game chung với nhau tới sáng.
2. Sorcha, Maelle, và Zantetsu không thể gây án do chơi board game với nhau.
3. Flavia và Sasaki đi với nhau, và Sasaki có mở phòng của cổ.
4. Airi, Kanade và Lionel chơi board game.
5. Sylvia, Kozo và Seika trong phòng xem phim tới sáng.
6. Mikan, Otto và Grenn có bàn luận trước cửa phòng 3 người rồi cả 3 đều nhìn thấy người khác tự mở phòng của mình.
7. Tất cả các nữ sinh đều không có cơ hội lấy được thẻ trong phòng Ekari.


Gryffon Grant
Mình chơi bài với Julie, xong Julie đi pha trà cho cả hai. Mình đi vệ sinh xong đi uống trà rồi về phòng. Lúc tạm biệt Julie thì khoảng gần 10 giờ hay gì đó...


Gryffon Grant
Nếu hung thủ không phải những người trong danh sách, thì là ai?


 

ryanclow

Member

Sorcha Voler


CHAPTER 3: THE END IS NIGH
Tsugura Hotel - Second Floor, 26-05-2057


Chợt, Sorcha vỗ trán. Tại sao cô lại không nghĩ đến chứ?

"Mấy bộ giáp đó đều làm từ Tungsten nặng nề. Hung thủ sau khi đột nhập vào phòng của Ekari sẽ tiêm một mũi thuốc mê cho con bé rồi đẩy nó vào thang máy, buộc chân lại cùng với các bộ giáp sao cho vừa đủ tải trọng của thang. Sau đó hắn chỉ cần bấm cho thang máy xuống tầng 1, khi thang máy mở lũ Ghouls sẽ vào để xâu xé miếng mồi ngon. Đợi vừa đủ thời gian, hắn bấm cho thang quay lại tầng trên. Nếu còn Ghouls bên trong, thang sẽ không đóng lại được. Vì vậy mà sẽ không có con quái nào lên cùng với cái xác lúc này đã bị cắn đến tan nát. Các bộ giáp sau đó được trả lại vị trí ban đầu và lau dọn vết máu nhưng vì có chỗ khuất nên mới còn để lại dấu vết. Nếu xét nghiệm hẳn sẽ có thể xác định được vết máu trên giáp mà tôi tìm thấy là của ai."

Cô nhìn quanh những gương mặt, điểm lại một lượt bằng chứng ngoại phạm mà họ đã đưa ra trong đầu.

"Gryffon này, cậu chơi bài với Julie là ở trước thang máy nhỉ? Sau đó khi cậu về phòng của mình, có ai nhìn thấy không?"

@Ultimate





 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Julie Waston
The hard times have passed,
and things are gradually going to get better.
Khi suy đoán của Sorcha Voler dừng lại, từng mảnh ghép cũng trở về vị trí của chúng. Bầu không khí trong căn phòng chùng xuống, và trên sàn những tia nắng cuối cùng trong ngày rọi qua khung cửa sổ bị bóp nghẹt bởi những cái bóng, và vẽ lên từng nét nứt vỡ của những cành cây khô héo giãy giụa trước cái sức sống của mùa xuân. Màn đêm hạ theo những chiếc bóng mà nuốt trọn từng vết ố hoen ỉ trên bờ tường theo thời gian và thả xuống sự tĩnh mịch nghẹt thở của một đêm sẽ là không ngắn với họ. Từng âm thanh biến mất, như thể có ai đã tàn nhẫn cướp chúng đi và nghĩ rằng sẽ trả lại vào một ngày không xa, để lại chỉ có tiếng nứt vỡ của những cảm xúc không nghe được, và những ngôn từ đã biến mất trước khi kịp mấp máy trên đầu môi.

"Julie Watson có thể đã bỏ thuốc ngủ vào ly của Gryffon, để cậu ấy sớm trở về phòng. Nếu kiểm tra kĩ hơn có thể sẽ tìm thấy bằng chứng, như là khăn lau những chiếc giáp dính máu mà cậu ấy đã vứt đâu đấy chẳng hạn."

Hình dáng âm thanh nứt gãy trong trí tưởng tượng của Flavia, lại vô cùng dễ dàng để thốt ra. Giống như lời giải của một bài toán mà cô đã thuộc lòng trong sách giáo khoa, cách ứng xử của một thám tử và những bản năng đã hình thành không dễ để xóa bỏ.

"Cậu ấy có thể đã tráo thẻ phòng với Ekari, sau đấy xung phong đứng canh ở hành lang cùng với Gryffon vì không thể trở về phòng của cậu ấy được. Waston sau đấy tiếp tục bỏ thuốc ngủ vào ly trà pha cho Gryffon và đợi cho đến khi cậu ta về phòng để sử dụng thẻ vào phòng Ekari, đánh thuốc mê cô ta rồi thực hiện vụ án như Voler đã trình bày. Những người khác ở khoảng thời gian đó đều có bằng chứng ngoại phạm, nên không thể là hung thủ được."

Cái se lạnh của Hokkaido bằng cách nào đấy tràn qua những khe cửa đóng kín, và để từng lời nói ra dường như lại có chút khó khăn hơn những lời trước. Nếu lời giải của vụ án này nằm trên một quyển sách, hẳn đã có ai đó làm mờ đi những dòng cuối cùng, để cô gái nhỏ nheo mắt mà nhìn theo từng con chữ, những hạt mưa đầu mùa cũng như vậy rơi xuống trên trang sách cuối cùng đấy. Mà, mùa đông thì làm sao có mưa được cơ chứ.

Hít lấy màn sương nặng của buổi đêm và để chúng nghẹn trong cổ họng, chặn đi những lời muốn nói nhưng không thể, cũng đã không còn cảm thấy cần thiết. Những ngón tay đưa lên cổ mình, cảm nhận thứ kim loại nào đấy đã gắn bó từ rất lâu mà tháo chúng xuống. Tóc hạt dẻ tiến tới gần Watson, thả sợi dây chuyền bạc cho đến khi những tiếng leng keng gõ trên nền nhà. Món quà đầu tiên cậu dành tặng cho cô, bây giờ mang theo cả những tâm tư của Flavia, gửi trả lại cho cậu.

"... Nhìn xuống tay cậu đi, Julie Waston."

"Chúng đang nhuốm cùng màu đỏ với tay của Ekari đấy."

Những lý do dường như không còn quan trọng, cũng chẳng bao giờ quan trọng. Giọng nói của cậu, khuôn mặt của cậu, những kí ức của bọn họ có cùng với nhau, Flavia Dohaeris đặt chúng ở lại điểm cuối hành trình của cậu. Còn cô thì sẽ bước tiếp, trên con đường mà chính cô đã lựa chọn. Một chút tình cảm cuối cùng, cô gói gọn nó trong hai chữ 'may mắn', và chỉ dừng lại như vậy thôi. Cậu cũng sẽ không cần hơn thế, ít nhất là trên con đường cậu đã lựa chọn. Không có lời giải thích nào cho những bài toán không có lời giải, và cũng không có câu nói nào trao cho những tình cảm đã vụn vỡ. Chỉ có những con đường khác nhau, lựa chọn ở lại, và lựa chọn rời đi.

Cô đã luôn tự hỏi tại sao bản thân lại rơi những giọt nước mắt đấy và ôm lấy sự hối hận sau từng vụ án, có lẽ vì trước giờ Flavia chưa từng là một thám tử. Chỉ là một cô gái nhỏ với chút khả năng suy luận, lại nghĩ bản thân có thể thay đổi thế giới. Đứng trước đàn anh Revan, lại tự tin nghĩ rằng mình có thể bằng cách nào đấy bảo vệ những người mình thương, và sẽ có con đường của những thám tử ở cạnh nhau. Một con đường bọn họ có thể đi từng bước chậm rãi, nhưng chắc, sẽ là có mâu thuẫn, nhưng cũng sẽ có nụ cười. 'Chỉ cần bọn họ ở bên cạnh nhau' - cho đến cuối cùng lời ước nguyện của cô gái nhỏ ở tuổi 18, chỉ đơn giản là như vậy.

Nhưng có lẽ cách suy nghĩ của cô đã sai từ những gốc rễ cơ bản. Con đường của thám tử vốn là một con đường cô độc, và nó sẽ chỉ dễ dàng hơn khi cô trút bỏ hết những cảm xúc có thể có, để lại chỗ cho những lập luận và suy nghĩ. Khi nhìn mọi thứ từ góc nhìn khách quan, Flavia Dohaeris lần đầu tiên cảm thấy gánh nặng trong lòng dường như đã được trút bỏ. Gánh nặng giữa cảm xúc và lý trí, cô để một phần của chúng tại đây, nơi này. Vì những thứ không cần thiết, cũng không cần phải mang theo trên hành trình này. Những giọt nước mắt cũng không cần phải rơi xuống, bởi cũng không còn ai để chúng có thể đặt tâm tư vào.

Như thế, mọi chuyện chắc chắn sẽ dễ dàng hơn thôi.

Người ta không có lời giải cho cảm xúc, nhưng sẽ có lời giải cho những lập luận. Flavia không hiểu tại sao bầu trời lại xanh và đẹp hơn khi ở gần cậu, không hiểu chiếc chăn kéo ngủ chung sao lại ấm áp đến như vậy, tại sao những lời cậu nói lại khiến cô bất giác cười, giọng nói của cậu ấm hơn khi ghé sát vào và gò má lại đỏ hơn khi tựa vào nhau. Bây giờ bầu trời không còn mang quá nhiều sắc thái như thế nữa, và đến cả giọng nói, hình dáng của cậu cũng đã trôi theo những hình ảnh đó, trở về nơi mà chúng thuộc về, ở quá khứ và ở trong những kí ức.

.

.

"Nếu cậu thấy lập luận của tôi có chỗ nào không đúng, cứ tự nhiên."

Cô sẽ gỡ từng mảnh vỡ dối trá của cô ta, cho đến khi lột trần được sự thật đằng sau lớp mặt nạ nhuốm máu đấy và đưa cô ta ra trước công lý thật sự - thứ mà cô ta đã ngông cuồng nghĩ rằng mình có được trong bàn tay. Flavia khoanh tay, ánh mắt đanh lại nhìn kẻ giết người trước mắt.

Kể cả phải thở cùng bầu không khí với cô ta cũng thật khó chịu. Có khi thở chung với đám Ghouls bên dưới còn dễ thở hơn.

Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 3: THE END IS NIGH
20h, 26-05-2057


Gryffon Grant
Đầu tiên là khoảng 9h30 tối: Julie đi pha cà phê, mình tranh thủ đi vệ sinh. Lúc mình quay lại vào bếp thì thấy 2 ly, nghĩ là Julie pha cho minh một ly nên uống luôn.


Gryffon Grant
Nhưng mà uống xong ly cà phê thì mình thấy mệt nên về phòng luôn. Lúc về thì không thấy ai cả.


Còn sau đó Julie bảo Julie uống cốc trà của cô rồi cô ngủ mất thì cũng có thể xảy ra, đây là lý do mà Julie bảo lúc cô quay lại cô không thấy Gryffon nữa. Cậu nghĩ là hung thủ đã cho bột gây mê vào cả ấm trà hay ấm cafe mà Julie đã dùng. Nhưng dựa trên những gì Flavia vừa nói thì chính Julie là người bỏ thuốc ngủ vào ly cà phê của Gryffon.


Kanade Katsura
Ý của Flavia là... Julie chính là thủ phạm đã giết Ekari? Nói gì đi Julie? Không phải...


Kanade nhớ mình đã từng ở tình cảnh này, khi một người bạn của mình là hung thủ. Những lời của Flavia nói lúc đó với Ena như những lưỡi dao cứa vào lòng của cô khi đó. Nhưng là một thám tử, với một trái tim sắt đá không có chỗ cho tình cảm. Cô chết trân trước buổi phá án của mọi người. Kanade cố nhìn mà không thấy, nghe mà như điếc.

"... Nhìn xuống tay cậu đi, Julie Waston."

"Chúng đang nhuốm cùng màu đỏ với tay của Ekari đấy."


Đó là những câu nói y như vậy, Kanade cảm thấy đây là gánh nặng của một thám tử, khi có thể chấp nhận được một người bạn yêu quý nhất của mình là hung thủ. Mọi người nhìn Flavia thả sợi dây chuyền bạc xuống nền nhà. Cái se lạnh của màn đêm và những hạt sương đặc quánh ở quanh gò má của Flavia khiến tất cả im lặng.


Airi Megumi
Julie ơi, nói gì đi.


Mikan trở về phòng của cô, lấy ra một cái đồ nghề phá án của cô, bên trong có vali chứa thuốc gây mê mà cô đã bị trộm nhưng còn cả đống đồ nghề khác để giúp cô phá án. Seika phụ Mikan lấy ra một cái máy kiểm tra vân tay và kiểm tra mẫu máu. Vụ án càng bộc phát thì hung thủ càng khó để xóa dấu vân tay của mình. Nếu Julie có phi tang chứng cứ bằng cách dùng khăn máu lau những bộ giáp mà cô đã sử dụng để làm tăng tải trọng thì có thể tìm thấy cái khăn máu đó. Trong căn nhà này hẳn phải có một cái khăn dính máu của Ekari ở đâu đó. Gái tóc tím lấy một mẫu trong bộ giáp, so sánh với máu của Ekari.


Seika Higuchi
Máu bên trong bộ giáp là máu của Ekari.


Seika Higuchi
Nếu tráo thẻ như vậy, cậu có nghĩ dấu vân tay của cậu hay của Ekari có thể lưu ở đâu sẽ thành bằng chứng không thể chối cãi không...?


Seika nhìn sự lặng im của Flavia giống như sự thật cuối cùng mà tất cả những thám tử phải vượt qua. Cô sẽ để những từ cuối cùng dành cho Julie Waston.


 
Last edited:
Top