Tsuruga Hotel [First Floor]

Ultimate

Administrator
Staff member
LOCATION
Tsuruga Hotel
▶ Tsuruga Hotel
Leonardo-Phoenix-10-a-dramatic-cinematic-photograph-of-a-majes-3.jpg
DESCRIPTION
Khách sạn Tsuruga - Tầng 1
INSPECTABLE ITEM
Phòng bếp
Khu vực sinh hoạt chung
Phòng của nhân viên
Lối vào phía trước
Lối vào phía sau
Bàn ghế ở sảnh
Chậu cây cảnh
Bộ giáp hiệp sĩ
Kiếm và rìu treo tường
▶ Floor Plan
image.png
DESCRIPTION
Floor Plan
INSPECTABLE ITEM
FLOOR PLAN (không thể Inspect)





 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 14-5-2057


Khách sạn Tsuruga có diện tích khoảng gần 1 héc ta, mọi người trong học viện Mittelos nhận ra đây là một khách sạn tương đối lớn với 4 tầng, tổng cộng khoảng 40 phòng, mỗi phòng có diện tích cỡ 40 mét vuông, thiết kế kiểu Vintage. Khi vào sảnh, mọi người thấy khách sạn có thang máy ở ngay chính diện. Mỗi tầng có khoảng 3-4 bộ giáp kiểu trung cổ, trên vách tường thì có treo cả kiếm, giáo và khiên sắt.


Lionel Lestrange
Chúng ta tới nơi rồi, đây là khách sạn Tsuruga. Các vị sẽ ở tầng 2 và tầng 3. Mỗi tầng 8 người. Các vị có thể ở phòng riêng. Nếu muốn đi đâu thì tài xế Taka Aono sẽ chở các vị đi. Tuy nhiên phải đăng ký trước, do phía cảnh sát yêu cầu lịch trình di chuyển.


Taka Aono
Taka Aono, nếu các vị cần di chuyển thì cứ gọi cho tôi. Lát nữa tôi sẽ đi đón những học viên của Jabaek tới.


Vừa đặt chân xuống khách sạn, Lionel bảo mọi người dừng lại ở quầy lễ tân để lấy thẻ phòng trước. Tương tự như những khách sạn khác thì khách sạn Tsuraga sử dụng thẻ từ, Lionel bảo mọi người muốn lấy phòng nào thì cứ gặp để sắp xếp. Có nhiều người cũng đang ở khách sạn này. Học viên của Solayark, Kuro Fukuro và Jabaek nữa. Khi cả nhóm đang chọn phòng thì có mấy người từ tầng trên xuống. Một cô gái tóc hồng nhảy lên bám vô đầu Zyaire, vỗ vai Julie, Sylvia và Flavia. Cô gái nhỏ chỉ cao khoảng 1m5, chắc cũng cỡ cỡ Diana.


Airi Megumi
Mọi người! Nhớ Airi không nè! Giờ mình là học viên năm 2 trường Solayark rồi!


Gryffon Grant
Gryffon Grant, rất vui được gặp những bạn mới, và cũ. Học viên năm 2 - Solayark.


Đi cạnh chàng trai tóc đen 1m75 là một chàng trai tóc xanh cao nhỉnh hơn cậu ta 1-2 phân. Cậu có mái tóc xanh, khoác một cái áo gió mỏng, mang theo một thanh katana dài được bọc trong một tấm vải lớn. Cậu vẫy tay chào mọi người, dừng mắt lại khi thấy Flavia, mỉm cười nhẹ.


Ledah Scystre
Ledah Scystre. Năm thứ hai của Solayark.


Người cuối cùng là một cô gái tóc trắng, đang cầm theo một cái đàn violin. Julie, Flavia và Fotoula có khi cũng nhận ra cô gái này.


Kanade Katsura
Kanade Katsura, mình không phải thám tử. Chỉ là từng học cấp 3 với mấy bạn ở đây thôi, nên có dịp thì đi chung tới Hokkaido. Bọn mình đều ở tầng 2 cả.


Tới lúc này những người tầng 3 mới xuống, Lionel giới thiệu đây là những học viên của Kuro Fukuro - đều là người Nhật cả. Họ vốn tới đây từ sáng ngày hôm qua, đang ở đây để nghỉ ngơi. Người đầu tiên là một chàng trai tóc xù, cao khoảng 1m7, đi chân trần, mặc áo thun và quần vải như thể vừa ngủ dậy.


Kozo Yoichi
Kozo Yoichi. Học viên năm hai Kuro Fukuro.


Đi cạnh chàng trai tóc đen là một chàng trai khác tóc dài hơn, hông của cậu ta là 2 thanh kiếm gỗ đeo hai bên, cậu ta mặc một cái hakama, có vẻ như là người tập kiếm đạo. Chàng trai ngó qua nhóm mọi người, nhận ra cô gái đeo kính tóc tím đang hơi lùi lại một bước.


Zantetsu Sakai
... Higuchi hả? Sakai này.


Alastor Seraphynius
Tôi là Alastor Seraphynius, ủa, vậy cậu có quen người ta hả Zantetsu?


Sasaki Rui
Tôi là Sasaki Rui. Cả tôi và Sakai hồi cấp 3 học chung lớp với Higuchi.


Một cô gái tóc trắng cũng vừa bước xuống từ cầu thang bộ, cũng đeo theo kiếm gỗ, liếc mắt nhìn về phía Seika. Gái tóc tím nhún vai, vớ lấy cái thẻ từ của phòng 111.


Seika Higuchi
Tôi về phòng trước đây.


Seika tiến về phía thang máy, Futaba cũng lục đục đi theo, đúng lúc có một cô gái khác cũng bước vào theo sau. Cô mặc đồ y tá, tóc đen, ra tay chặn cửa. Futaba đẩy số hành lí của mình vào thang máy theo gót Seika.


Mikan Tsukimi
Mikan Tsukimi. Phiền cô giữ thang máy một lát.


Lionel Lestrange
Chỉ cho cô ấy về phòng nhé cô Tsumiki. Phòng của cô ấy là phòng 111.


Airi Megumi
Mọi người! Chọn phòng đi! Để mình mang hành lý lên phòng giúp cho!


Airi cũng đẩy hành lí vào thang máy, kèm theo là hành lí của mọi người nữa. Cô nàng dáng nhỏ nhưng được cái chịu khó hoạt động. Khi tầm người thứ 8 bước vào thì thang máy kêu rè một tiếng.


Lionel Lestrange
Thang máy này chỉ có tải trọng khoảng 7-8 người, tương đương khoảng 700kg thôi.


Từ giờ những NPC sau có thể tương tác:
- Lionel Lestrange
- Taka Aono
- Airi Megumi
- Gryffon Grant
- Ledah Scystre
- Kanade Katsura
- Kozo Yoichi
- Zantetsu Sakai
- Alastor Seraphynius
- Sasaki Rui
- Mikan Tsumiki


 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


???-01


???-02





Tsuruga Hotel


Sylvia Darlington




Bước chân vào khu khách sạn tiện nghi cùng đoàn người mới đến, Sylvia đánh mắt nhìn quanh. Ngoài khung cảnh phủ đầy tuyết lạnh khi di chuyển trước kia, sảnh lớn nơi đây mang lại một cảm giác ấm cúng trái ngược. Không tệ.

Lưu lại vài đánh giá về mức độ nguy hiểm của những tàn dư thuộc về đế chế Âu cổ, Sylvia tiếp tục kéo vali đến dãy hành lang. Ánh nhìn lơ đãng dạo quanh một vòng kiến trúc, trước khi dời sang những gương mặt lẫn cũ lẫn mới vừa xuất hiện. Tất nhiên là không quên chào hỏi bọn họ.

Nhưng thu hút sự chú ý của cô nàng hơn cả, lại là bầu không khí kì lạ đang diễn ra xung quanh tâm điểm là Seika Higuchi. Lia mắt nhìn qua bóng dáng của cô bạn khuất sau cửa thang máy, cô nàng bắt đầu cất bước, trên môi treo một nụ cười lịch sự.

“Rất vui được gặp mặt, tôi là Sylvia Darlington, bạn cùng lớp của Higuchi.”

Đối diện hai học viên cùng lớp với ai kia trong quá khứ, đôi mắt xanh cong lên thân thiện. Xét theo thái độ không lấy làm thoải mái từ mái tóc tím, có lẽ bản thân sẽ tạm thời cho phép lòng hiếu kỳ lên ngôi.

“Cả hai đều học kiếm đạo à. Là chương trình học bắt buộc sao?”








 
Last edited:

ryanclow

Member

Sorcha Voler


Lionel Lestrange


CHAPTER 2: ?
Tsuruga Hotel, 14-05-2057


Sorcha Voler theo sau những người khác cùng tiến vào căn khách sạn bốn tầng rộng rãi và sang trọng. Nơi này có vẻ theo lối kiến trúc cổ điển, tới cả những món vật trang trí cũng theo lối Âu cổ với cả kiếm, khiên và giáp. Nói chung là rất phù hợp để làm bối cảnh cho một quyển tiểu thuyết trinh thám. Sorcha có cảm giác dejà vu với ý nghĩ này của bản thân. Cô thoáng nhớ về màu đen nhẻm và mùi cháy hăng nồng của những cái xác trên tàu. Dù là người chẳng mấy tin vào linh cảm, cô cũng không tránh khỏi có dự liệu chẳng lành.

"Chào ngài. Không biết thầy Ishikawa đã tới đây chưa? Tôi nghĩ những việc ở trên tàu cũng nên báo cáo qua với thầy ấy."

Bỏ qua những gương mặt lạ lẫm và ý nghĩ rằng nơi này đang sớm trở thành một trại hè, cô đến gần chỗ người quản lý hỏi thăm.

"Và cái thang máy kia có máy phát điện dự phòng hay gì đó hỗ trợ trong các trường hợp mất điện chứ? Như ngài thấy..." - Cô phác tay về phía chiếc xe lăn của mình. - "Sẽ khá bất tiện cho tôi nếu thang máy không hoạt động bình thường."

@Ultimate





 

Somania

New member

Dome E.Christian


Lionel Lestrange


20570514
Tsuruga Hotel [First Floor]

Phần lớn nhịp điệu và quá trình cho vụ án đầu tiên có những diễn biến quá nhanh; thậm chí khiến cho Dome cảm thấy ngột ngạt. Cậu ta vẫn còn đang bồi hồi cái cảm xúc rằng đàn anh (dù chỉ mới gặp vài lần) trở thành hung thủ giết 4 người bạn học và tẩu táng trên con tàu đáng lý nên là một chuyến du lịch cho bọn họ. Giờ đây lại phải tiếp xúc với những cái tên mới, hắn càng thêm phần ngán ngẩm (?). Ánh mắt của Dome thường vi vu tại những họa tiết trên tòa khách sạn. Là người Đan Mạch, kiểu kiến trúc này là thường thấy tại các tòa lâu đài cổ đã qua cải tạo, ngược lại khiến Dome có một cảm giác quen thuộc khó tả.

Mặc dù vậy, cảm giác này cũng không tồn tại quá lâu, hắn lách người để nói chuyện cùng với vị chủ của khách sạn lớn này, trong sự dò xét;

"Xin chào ngài, trước hết phải cảm ơn sự giúp đỡ của ngài đã đón chúng tôi về khách sạn. Ban nãy tôi nghe đoạn đối thoại của ngài về tổ chức Enigma với các vị cảnh sát, bọn chúng có năng lực lớn như vậy sao? Và còn thường xuyên hành động tại Hokkaido chứ?"


@Ultimate






 

nhclaire

Member

Chise Wanatabe


Taka Aono



CHISE WATANABE
Mittelos Classroom.



Cuối cùng thì cũng đã thoát khỏi cái chỗ lân lân người theo hương hoa mây mù giăng lối kia, Chise theo chân cả đoàn bước vào trong sảnh khách sạn, nhìn thấy nhiều khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, trong lòng lại dâng lên nỗi bất an. Không phải nói chứ nhóm học viên của bọn, đi đến đâu lại có án mạng đến đấy, chứng thực từ kỳ sát hạch đầu vào lần trước và chuyến tàu vừa rồi, không biết tiếp theo sẽ còn điều gì tiếp diễn. Nếu chỉ là những người xa lạ lướt qua đời nhau thì không nói làm gì, nhưng đã quen biết thì lại khiến cô nhóc này lưu tâm.

Chép miệng một cái, tự nhắc nhở bản thân đã nghĩ nhiều rồi. Chise lại gần người đàn ông nom là cao to nhất ở đây trò chuyện:

"Ngài Aono, đi trên tàu mấy ngày nay ngột ngạt quá, nếu bây giờ lên phòng ngay thì chẳng khác nào từ không gian đóng kín này sang một không gian đóng kín khác, thế thì chết mất. Cháu có thể cùng ngài đi đón những học viên của Jabaek không?"

Biết trước còn có tinh thần chuẩn bị xem có người nào khả nghi thêm nữa không, ai biết cái tổ chức Engima kia còn nhắm đến kỳ nghỉ lần này nữa không.






 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 14-5-2057


Cả chàng trai tóc đen lẫn cô gái tóc trắng đều nhìn về phía Sylvia, tỏ vẻ khó hiểu trước nụ cười thân thiện của cô bạn tóc trắng. Tất nhiên là họ chưa buồn đáp lại lời của Sylvia, hai người bọn họ quay qua nhìn nhau. Zantetsu cười nhếch mép trong khi nét mặt của Sasaki chẳng buồn giãn ra chút nào.


Zantetsu Sakai
Nghe thấy gì không Rui?


Sasaki Rui
Không ngờ có người nói dối dễ như thở vậy. Higuchi làm gì có bạn?


Sylvia Darlington, bạn của Seika Higuchi? Sasaki lắc đầu. Nếu hai người này quen Seika từ cấp 3 thì tức là họ quen Seika lâu hơn Sylvia rồi. Nghe thấy Sylvia tò mò về việc học kiếm đạo thì Zantetsu chỉ cười xòa, giơ bàn tay có khá nhiều vết chai do tập kiếm lâu ngày xua xua bầu không khí.


Zantetsu Sakai
Những học viên xuất sắc của học viện Kuro Fukuro đều được tặng một thanh gươm, ai đi trong học viện mà mang kiếm là niềm tự hào của học viên đó. Bọn tôi được tặng mà nghĩ không dùng thì phí nên học Kendo thôi.


Kiểu như ở Camerata thì bạn được miễn học phí, chỗ ăn, chỗ ngủ, và nhiều quyền lợi khác thì ở học viện Kuro Fukuro được tặng một thanh katana. Mỗi nước có một nét văn hóa và giá trị khác nhau nên không thể so sánh cả hai thứ với nhau được. Không phải hai người này được tập kiếm, mà họ được tặng kiếm, chứ không rõ họ có dùng được thanh katana đeo trên hông hay không.


Zantetsu Sakai
Tôi đi đón học viên Jabaek đây, gặp lại sau nhé Rui.


Khi Zantetsu đi khỏi đó thì Sasaki quay qua hỏi Sylvia.


Sasaki Rui
Ra ban công nói chuyện tiếp không? Chỗ này đông quá.


 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 14-5-2057


Lionel Lestrange
Thầy ấy có gọi cho tôi, nói rằng sau vụ ở trên tàu, thầy Ishikawa bị triệu tập về học viện Kuro Fukuro gấp. Chết 4 học viên là một vết nhơ lớn của liên minh học viện thuộc khu vực East Alliance lần này. Nếu số học sinh đăng ký vào các học viện cảnh sát, thám tử trong hè này giảm đi 20% thì có thể coi là tổ chức Enigma đã thành công.


Suy cho cùng đó cũng là mục đích chính của những tổ chức như Enigma, đánh vào những con mồi còn non thay vì chờ chúng lớn. Với những người muốn theo ngành thám tử, nhất là những người đang học cấp 3 thì thử hỏi có gia đình nào muốn con cái của họ trở thành thám tử sau những gì xảy ra trên tàu. Đám báo chí thì như lũ kền kền đang chờ một phát ngôn chính thức của học viện Kuro Fukuro. Thầy Ishikawa vốn là giáo viên học viện Kuro Fukuro, qua Camerata để giảng dạy một kỳ thì gặp nhiều vấn đề như vậy. Lionel nghĩ mình không cần nói thì Sorcha cũng có thể hiểu được chuyện này là một nồi lẩu thẩm cẩm phức tạp thế nào. Vừa nói thì Lionel vừa mở điện thoại kiểm tra tin nhắn trước khi đút vào túi áo.


Lionel Lestrange
Thầy Ishikawa vừa nộp đơn từ chức, thầy ấy vừa nhắn tôi vậy, nhưng có vẻ học viện vẫn muốn giữ thầy ấy lại. Suy cho cùng, đầu hàng là giải pháp dễ dàng nhất trước một câu đó khó. Khi bạn nghĩ rằng bạn không đủ thông minh, thì bạn đã thất bại rồi. Tôi nghĩ sẽ mất vài ngày để thầy ấy bình tĩnh lại.


Lionel xoa cằm, nghe câu hỏi của Sorcha về cái thang máy mất điện thì có chạy được không. Ông chú gật đầu.


Lionel Lestrange
Có hệ thống UPS dự phòng, khi mất điện thì thang máy vẫn sẽ đủ điện để đưa cô tới tầng mà cô muốn, sau đó nó sẽ cắt điện để đảm bảo không ai dùng thang máy khi đang mất điện.


Lionel Lestrange
Nếu cô cần trợ giúp gì khi ở đây, cô cứ nói, cô Voler.


 

Zyaire Vie

Member

Zyarie Vie


Airi Megumi


01
TSURUGA HOTEL



Chưa kịp vui mừng, mặt cô đã tái mét. Cô không nói gì, lẳng lặng đợi Airi tươi cười đẩy hành lý của mọi người. Cô ôm vali của mình, ngồi đợi ở ghế.

Cô hơi choáng váng khi xuống xe nên đúng là cô muốn nghỉ ngơi một chút, cả buổi cô nghe một đám người với một con AI tàn độc móc xỉa nhau muốn phát khùng. Mùi thịt cháy còn thoang thoảng, cô chỉ đành cố gắng quên đi bằng cách chà xát đôi găng tay và đưa lên mũi. Cảm giác vô cùng kinh khủng.

Bỗng dưng cô cảm thấy việc giao tiếp thật vô nghĩa khi nghĩ tới tương lai mờ mịt. Chết không người nhớ, thấy chết cũng không đau. Zyaire cúi thấp đầu khóc, gương mặt lại không chút thay đổi, chỉ hơi nheo mắt. Cô nhớ tới cảnh Airi ngồi bệt trong sàn nước, bắt đầu thấy chóng mặt.

"ZyyyyyYYYY!" Âm thanh truyền đến từ phía sau. Giây tiếp theo người cô bị ôm lấy bằng vòng tay của một cô gái nhỏ nhắn. Ôm chầm lấy như niềm vui, nhưng cũng ôm không quá chặt như thể không muốn làm người kia thấy khó chịu (hoặc sức của cậu ấy không đủ làm cô đau, cô không biết, cũng không cần quan tâm).

Zyaire không ngẩng đầu lên.

Chỉ có một người trong cuộc đời cô có thể có khả năng làm việc này.

Cô run rẩy chạm vào tay Airi. Tơ vò trong đầu cô bỗng dưng dệt thành lụa, mềm mại tuột xuống chỗ nào đó khác. Cảm giác như trải qua một hôm mưa lớn đắng lòng lại vô tình thấy một mầm cây nhỏ được tưới nước. Không có cảnh đằng sau, nhưng cô lại vô thức nghĩ tới nếu sớm hôm sau trời quang lại vô tình phát hiện mầm cây đó đã bị giẫm nát sẽ buồn tới mức nào.

"Airi, lần trước mình chưa kịp chào tạm biệt cậu. Thật may vì ta vẫn có thể gặp lại."











@Ultimate
 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 14-5-2057


Lionel Lestrange
Tổ chức Enigma không phải lớn, nhưng chúng thích trêu đùa với con mồi. Hành động thì bọn chúng làm ở mọi nơi ở khu vực Châu Á này, chứ không chỉ Hokkaido.


Nói chung còn nhiều vấn đề nữa về tổ chức này mà Lionel nghĩ Dome sẽ biết được sau này. Nhưng hiện tại ông chú không tiện nói ra vì nó là thông tin của phía cảnh sát, và ông chú cũng không muốn cậu cảm thấy... chùn bước trước những vụ án mà đám tội phạm này có thể gây ra. Ngày hôm nay thì Dome đã nhìn thấy 4 cái xác bị cháy rồi đấy thôi. Nếu là người bình thường thì chắc đã nghĩ tới việc bảo lưu kết quả 3 năm còn lại.


Lionel Lestrange
Và phải... Tôi từng làm cảnh sát, giờ giải nghệ rồi.


Trong khi đó người tài xế nghe tới việc Chise đi tàu mấy ngày ngột ngạt quá (?) Cô chỉ ở trên tàu có 12 tiếng nhưng người tài xế nghĩ ở trên tàu 12 tiếng nhưng hít muội đen bay ra từ 5 cái xác chết cháy chắc cũng tương đương 5 ngày. Giờ bảo cô về phòng chắc cũng không khác gì cái toa tàu, giờ cái Chise cần là một khoảng không rộng, open space. Zantetsu cũng leo lên xe bus với Chise.


Zantetsu Sakai
Tôi đi với nhé, cậu cũng là người Nhật hả?


Tương tác chuyển đến Maglev Train Station.


 

Somania

New member

Dome E.Christian


Lionel Lestrange


20570514
Tsuruga Hotel [First Floor]

Dome có thể hiểu được sở thích ác liệt của những kẻ tội phạm vì hắn từng đọc nhiều loại trinh thám và các cuốn sách về tâm lý; nhưng điều khiến hắn để tâm chính là sự tồn tại của một tổ chức có thể lớn mạnh đến thế khi ngang nhiên giết vài người trước mặt những người còn lạ (dẫu chỉ là 1 đám học sinh) và khiến giới giáo dục, truyền thông hay thậm chí là đả động tới chính trị.

Và tất nhiên, bọn chúng có thể sẽ chẳng buông tha cho sự kiện này; nơi tập trung tận 3 hay 4 trường học và đủ để phá hủy niềm kiêu hãnh của một liên minh lớn. Quả là những kẻ làm rầu nồi canh.

"Ra là vậy...Ồ, tôi có thể hỏi vì sao ngài lại giải nghệ chứ?"

Có lẽ sẽ dọa được người bình thường. Nhưng một kẻ nguyên tắc cũng thường có những suy nghĩ rất cố chấp về các quyết định của mình, hắn nhìn sang tòa lâu đài này và tự hỏi giữa việ clàm chủ một khách sạn lớn và thường xuyên phải đấu trí cùng những kẻ ác gở thì sẽ dễ lựa chọn như thế nào.

"Cách bài trí của nơi này khiến tôi lại thấy nhớ quê nhà của tôi. Nhìn những bộ đồ sắt thép này xem, một cách bài trí cổ xưa. Chúng chỉ là đồ trang trí thôi sao?"

Ý là, hắn đã từng nghĩ nơi này sẽ là một khách sạn kiểu Nhật Bản thuần túy với suối nước nóng cơ.


@Ultimate






 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 14-5-2057


Airi Megumi
Sao đó, cậu để mình kéo hành lí về phòng cho. Không cần nói lời tạm biệt đâu, sau này bọn mình còn gặp lại dài mà.


Airi bám lưng của Zy khi thấy cô bạn vẫn cúi đầu, hành lí thì vẫn cứ giữ đó. Cô bạn tóc hồng quấn quít bên cạnh Zy mà thấy cô nàng có vẻ hơi sầu não. Cái đầu tóc hồng cạ vào mái tóc đen ngắn ngang vai của Zy, Airi thấy rõ chút run rẩy trong cái chạm của cô bạn. Gái tóc hồng chưa kịp gặng hỏi có chuyện gì thì ông chú Lionel đã giải thích ngay.


Lionel Lestrange
Chuyến tàu của nhóm Mittelos gặp nạn, 4 người bị chết cháy, nên tôi nghĩ cô Megumi hãy để cô ấy trấn tĩnh lại đã.


Tóc hồng nghệt mặt ra một chút, không ôm Zy từ sau mà lặng lẽ tiến ra trước mặt cô bạn, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay của Zy.


Airi Megumi
Nếu cậu cần tâm sự gì thì có mình ở đây này. Phòng bọn mình giường đôi đấy, mình nghĩ là ở chung đi. Giống ở trên tàu ấy.


Lionel khong phản đối chuyện này, phòng nào cũng được trang bị giường đôi. Nếu hai cô gái có nhu cầu ở chung thì ông chú cũng không phản đối. Chỉ tiếc là tiền phòng không nhân 2 được thôi. Nhắc lại hồi xưa ở trên cái tàu kia cũng một phần sống và một đống phần chết thì hai cô gái vẫn thoải ngủ chung với nhau đấy thôi.


 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 14-5-2057


Lionel Lestrange
Khi nào có thời gian thì tôi sẽ kể, nhưng tôi không hối hận. Thay vì làm cảnh sát thì làm quản lý khách sạn, cũng đâu có tệ.


Tính ra còn là được thăng chức ở một ngành khác. Lương cảnh sát mà làm được quản lý khách sạn kể ra cũng giỏi, nếu không muốn nói là phi lý. Nhưng có vẻ Lionel không phải là chủ sở hữu trước đây của cái khách sạn này. Dome thấy Lionel đánh số phòng cho mỗi người:
Flavia ở phòng 101, Julie sẽ ở phòng 102, Sylvia sẽ ở phòng 103 và Navie sẽ ở phòng 104. Dome sẽ ở phòng 105, Vincent ở phòng 106 và Ivan ở phòng 107.


Lionel Lestrange
Đồ trang trí thôi nhưng nặng lắm.
Giáp làm bằng thép Tungsten, Kiếm thì làm bằng thép mạ bạc.


Một bộ giáp sắt bình thường thời Trung cổ chắc cũng nặng cỡ 20-30 kg. Nhưng Tungsten là một trong những kim loại có khối lượng riêng rất cao, nên một bộ giáp có thể nặng tới 100kg hơn. Kiếm thì chắc khoảng 3-4kg một thanh. Dome nhìn thấy mấy bộ giáp cái nào cái nấy cũng được để trên bệ có gắn bánh xe được nâng lên. Để khi cần thì hạ bánh xe xuống là cái kệ đứng cho bộ giáp có thể đẩy đi được.


Lionel Lestrange
Quê nhà của cậu ở đâu vậy, cậu Christian? Ở tầng 3 có phòng truyền thống, cậu có thể thử mặc yukata và kimono, và ngắm hoa anh đào. Có cả một khu võ đường ở bên cạnh. Ở tầng 4 có một khu tắm lộ thiên nếu cậu thích.


Họ Christian khiến nhiều người nghĩ tới Dome là người phương Tây. Lionel vừa nói vừa chuẩn bị tiếp phòng cho những học viên kế. Vẫn còn nhiều người chưa có phòng.
Seika ở phòng 111, Futaba ở phòng 112 và Sorcha sẽ ở phòng 113.



 

Somania

New member

Dome E.Christian


Lionel Lestrange


20570514
Tsuruga Hotel [First Floor]

Dome tỏ vẻ đã biết sau khi được phân chia phòng. Nhiều người có vẻ không chịu được, nhưng bọn họ đã tỉnh từ lúc 3h sáng và liên tục chạy đua với Enigma lúc đó cho tới hiện tại. Có lẽ là đã hơn 9h và họ chưa được nghỉ ngơi thêm. Nên hắn không phản đối việc có một kì nghỉ bằng cách lên phòng 4 đi tắm lộ thiên và quay về phòng đi ngủ. Chỉ là thời tiết này có thích hợp không nhỉ? Dẫu sao ở phương Tây, họ quả thật không có tập tục này.

Hắn quay nhìn về phía những bộ giáp khi Lionel trả lời với vẻ tiềm tòi hiếm có.

"Vậy thông thường dọn dẹp bên trong cũng cực lắm nhỉ, dù sao khó di chuyển như vậy mà."

Sau khi nghe thấy câu hỏi của người kia, Dome quả thật thành thật trả lời. Christian là một họ có thể xem như là phổ biến, nhưng ít ai biết rằng hắn là một trong những bàng hệ hoàng thất Đan Mạch chừng 50 năm trước.

"Quê của tôi ở Đan Mạch, hiện tại phần lớn họ hàng vẫn vậy. Chỉ có vì công việc của gia đình nên chúng tôi thường xuyên phải di chuyển. Nhưng nếu thầy Ishikawa đã quay trở về, hiện tại ngài sẽ phụ trách toàn phần vơi chúng tôi và lịch trình tiếp theo sao?"


@Ultimate






 

ryanclow

Member

Sorcha Voler


Lionel Lestrange


CHAPTER 2: ?
Tsuruga Hotel, 14-05-2057


“Tôi thì cho rằng khi bạn nghĩ rằng mình đã đủ thông minh cũng có nghĩa là bạn thất bại rồi.”

Sorcha đáp. Có thể bọn họ đã thua một vố đau nhưng thiết nghĩ việc họ phát hiện ra mưu kế trộm long tráo phượng của Komoeda từ sớm cũng đã phần nào gây trở ngại cho kế hoạch nào đó nếu còn ẩn giấu của Enigma. Dù sao thì công việc thám tử này mà họ theo đuổi cũng vốn dĩ là luôn chậm một trước, phải lần mò trong bóng tối của tội ác để tìm ra ánh sáng từ sự thật. Nếu là vì một chuyện thế này mà suy nghĩ lại, có lẽ vốn dĩ những cá nhân đó đã không nên bước chân vào ngành.

Nhưng lẽ dĩ nhiên cô phân tích được tình hình rắc rối hiện tại và cũng biết tại sao trông Flavia lẫn Zyaire lại có vẻ không ổn như thế. Đó đều là phản ứng bình thường của con người trước việc phải chứng kiến cái chết tàn khốc của bốn người trẻ tuổi kia nhỉ? Chỉ là trong đám học viên Mittelos có lẽ cũng không thiếu những cá thể “bất thường”.

“Thật cảm ơn ngài về lời đề nghị.” – Nở nụ cười đẹp, cô gật đầu đáp lời với Lestrange. Một cái họ quen thuộc với ai yêu thích những tác phẩm trinh thám cổ điển. – “Nếu cần gì tôi sẽ nhờ. Mà ngài có thể giới thiệu qua một vài dịch vụ do khách sạn cung cấp, giá cả và giờ hoạt động của chúng không? Tôi đoán là chúng tôi sẽ dành khá nhiều thời gian tại đây vì dù sao cũng bị hạn chế hoạt động mà.”

@Ultimate





 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 14-5-2057


Lionel Lestrange
Phải, cũng may là không khí ở đây khá trong lành, chỗ này cũng vừa dọn xong nữa.


Đây hẳn là lý do những bộ giáp trông cũng sáng như mới. Nhưng nhìn chung thì Lionel sẽ thuê người dọn toàn bộ khu này vào cuối mỗi tháng. Còn hàng tuần thì chính ông chú sẽ là người dọn dẹp chỗ này. Vừa nói, Dome thấy Lionel tiếp tục xếp phòng cho những học viên khác của Mittelos, lần này họ được xếp ở tầng 3.
Carolina ở phòng 201, Zyaire sẽ ở phòng 202, Yenisei sẽ ở phòng 203 và Chise ở phòng 204.
Còn những học viên của trường khác thì hẳn là đã được xếp phòng rồi.


Lionel Lestrange
Tôi cũng có quen biết với thầy Ishikawa, nên tôi sẽ thay mặt thầy Ishikawa lo cho các cô cậu cho tới khi thầy ấy quay lại. Nếu có câu hỏi gì, các cô cậu có thể hỏi tôi, đừng ngại.


Nếu giờ Dome muốn lên tầng 4 tắm thì chắc cũng không phải ý tệ. Lionel mở điện thoại ra, kiểm tra tin nhắn xem có tin gì từ người thầy giáo không. Có vẻ thầy Ishikawa sẽ bận lắm cho những ngày tới, tuy không phải lỗi của thầy nhưng dưới tư cách là người dẫn dắt đám học viên thì thầy cũng có trách nhiệm phần nào. Lionel nói câu cuối trước khi chào tạm biệt Dome.


Lionel Lestrange
Ra là Đan Mạch. Đó là một nơi rất đẹp, tôi đã từng tới rồi. Mong cậu sẽ thích ở đây.


Nhà nghiên cứu chính trị Francis Yoshihiro Fukuyama đã từng nói Đan Mạch là một trong những nhà nước gần với sự hoàn hảo nhất mà ông từng thấy. Không biết chuyến đi này gần với sự hoàn hảo nhất của Dome không, nhưng chắc đây là khởi đầu của cơn ác mộng thì đúng hơn.



 
Last edited:

Cải

Active member


Yenisei Vasilyev


Lionel Lestrange

Tsuruga Hotel || 14.05.2057

Yenisei đứng đợi ở một góc ở sảnh, mái đầu đỏ ngẩng lên nhìn bộ giáp được trưng bày. Nhỏ đứng đó chừng lúc, không biết chính xác là bao lâu, nhưng vừa vặn đủ một khoảng thời gian để đứa trẻ của Nga đó trở về trạng thái hòa nhã ban đầu. Rồi thì khi trông thấy người xung quanh người đàn ông tóc trắng vãn bớt đi, mới là thấy nhỏ chậm rãi tiến lại gần.

"Chú Lestrange."

Nhỏ gọi, giọng vừa đủ để người nọ phát hiện ra cây nấm lùn đứng kế bên mình là nhỏ thay vì túm nắm kéo vạt như khi ở ga tàu.

"Chú có thời gian không? Cháu muốn nhờ chú dẫn cháu đi tham quan xung quanh khách sạn của mình một lát."

"Hoặc nếu không thì chú cho cháu xin bản đồ của khách sạn, cháu tự mình khám phá cũng được."

Vẫn lý do như cũ, phòng khi bị lạc, cũng là để thích nghi với môi trường mới dễ dàng hơn mà thôi.



 

engel

Member

William Baskerville

Mikan Tsukimi

Lionel Lestrange


Tsuruga Hotel First Floor

Phải thú thực một điều rằng phong cách Âu cổ tại nơi này rất phù hợp với phẩm vị của William. Từ nhỏ đến lớn, bao giờ cậu cũng ưa thích đồ cổ, nhất là những vật liên quan đến sắt thép. Không phải những kỵ sĩ giáp sắt thời Trung cổ trông rất ngầu lòi sao? Hơn nữa, có thể vung vẩy tay chân trong khi mang trên mình bộ giáp nặng đến nhường ấy không phải chuyện đùa. Đối với cậu thì e rằng chỉ cầm một thanh kiếm trên tay thôi cũng là quá sức.

William Baskerville khá tiếc nuối nghĩ, nếu có thể bế luôn những bộ giáp và thanh gươm này về trưng bày ở nhà mình thì tuyệt biết mấy.

Giữa dòng suy nghĩ vẩn vơ, trong lúc vô tình, cậu liếc mắt nhìn sang cô gái tóc tím cũng đang đứng bên cạnh. Không hiểu sao, nhìn cô nàng khiến cậu bỗng nhớ đến tên đàn anh cũng-không-vô-dụng-lắm của mình. Nếu nhớ không nhầm thì tên của cô là... Mikan Tsumiki?

Cậu không chắc lắm về cô nàng này. Cô trông có vẻ kiệm lời và chỉ giới thiệu mỗi tên. Cá nhân thì cậu chưa từng thấy cô nàng xuất hiện ở Mittelos bao giờ, nên ắt hẳn cô là một học viên của Kuro Fukuro.

"Xin chào, tôi là William Baskerville." Cậu nhìn đối phương, khẽ gật đầu xem như chào hỏi. "Rất lâu rồi tôi mới lại có dịp du lịch xa nhà, đây đúng là một khung cảnh hiếm thấy ở Camerata. Không biết ở Nhật mặt hàng trưng bày thế này có phổ biến không nhỉ?" Ý cậu là áo giáp và kiếm thời Trung cổ. Nhưng nếu ở Nhật thì katana hẳn là thứ phổ biến nhiều hơn. Dẫu sao thì nơi đó cũng rất nêu cao truyền thống dân tộc. Nghĩ lại thì, nơi này vậy mà lại trưng bày những thứ đậm chất phương Tây thế này, cũng có thể gọi là phá cách.

Đoạn, cậu quay sang hỏi Lionel Lestrange, "Tôi có được thử cầm thanh kiếm trưng bày này không, thưa anh?"

@Ultimate


@Ultimate
 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 14-5-2057


Lionel Lestrange
Nếu một lúc nào đó bạn cảm thấy mình là người thông minh nhất căn phòng, bạn nên tìm một phòng khác.


Lionel nhìn Sorcha và nghĩ cô cũng là một người cầu tiến, luôn tìm cách để bản thân trở nên hoàn thiện hơn. Dù sao trinh thám cũng là trò mèo đuổi chuột với lũ tội phạm. Ông chú nghĩ cái xe lăn khiến Sorcha thiệt thòi hơn so với người bình thường nhưng có khi nó sẽ giúp cô trở thành một trong những thám tử kiểu armchair - loại thám tử tìm ra lời giải mà không bao giờ ra khỏi nhà. Trong tiểu thuyết của Sherlock Holmes thì ông từng nói nếu phá án bắt đầu và kết thúc trên một cái ghế bành thì anh trai tôi - Mycroft Holmes là người giỏi nhất. Biết đâu Sorcha sẽ trở thành một Nero Wolfe thứ 2.


Lionel Lestrange
Phòng nào ở đây cũng hoạt động 24/7, trừ phòng ăn thì 10h tối sẽ đóng nhưng nếu muốn ăn khuya thì cô cứ nói. Tôi sẽ chuẩn bị riêng. Giá thì phía học viện Mittelos đã lo rồi, nên cô không phải lo.


Tóm lại là mọi hoạt động trong khách sạn này là miễn phí. Trừ khi cô làm gì ngoài khách sạn này thì Sorcha mới cần quẹt thẻ thôi. Tiện thể thì nói về việc dành thời gian ở đây, đúng là Sorcha sẽ bị hạn chế hoạt động nên tốt hơn là Lionel nên nói cho cô biết.


Lionel Lestrange
Tuy bị hạn chế hoạt động nhưng đừng lo, ở tầng 3 có phòng truyền thống, nơi cô có thể thử trà đạo và các trang phục truyền thống của Nhật. Tầng 4 có một khu tắm lộ thiên - Open Onsen.


Ngoài ra thì mấy học viên Kuro Fukuro cũng mang board game nữa, nếu Sorcha thích có thể chơi với họ. Ngoài ra khu máy tính ở tầng 1 phòng Lounge cũng có kết nối mạng và máy cũng tương đối mạnh, đủ để cô ngồi chơi cả buổi - nếu cô muốn.



 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 14-5-2057


Lionel Lestrange
Được, nhưng mấy bộ giáp khá nặng nên cậu đừng di chuyển. Thanh kiếm thì sau khi thử, cậu có thể để nó lại về vị trí cũ.


William thấy Lionel tiến tới chỗ một thanh kiếm treo tường, đưa cho William. Ở trên tường có đủ thể loại kiếm. Kiếm Longsword, Kiếm Bastardsword, Kiếm cầm hai tay Zweihander và cả kiếm Rapier nữa. Không phải trên tường không có Katana nhưng William có thể dùng một thanh mà cậu thích, nhưng chỉ được nghịch một tí thôi trước khi trả về vị trí cũ.


Mikan Tsumiki
Tôi không rõ. Có lẽ ở mấy khu phố shōtengai thì không đâu.


Shōtengai là phố mua sắm ở Nhật, nói vậy thì có nghĩa là Mikan có đi ngang qua mà không mua được. William hẳn là thích mấy cái này nên mới hỏi Mikan để tìm hiểu thêm về văn hóa Nhật. Vậy mà Mikan không có câu trả lời nào giúp được cho William cả. Cô nàng có gương mặt lạnh lùng, trở nên nhu mì hơn đáng kể. Mắt của Mikan đảo qua một bên, vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.


Mikan Tsumiki
X-X-Xin lỗi cậu vì không giúp được gì.



 

Gà Không Cay

New member


||
OF NUMBER NINE AND NESTS



Ivan Von Furstenberg

Vincent Nguyen


02.

Cậu cảm thấy như thế nào khi đối diện cái chết như vậy?

Như nhấc một bao tải, ngay ngày mai thôi tao sẽ quên tiệt. Con người ta sẽ chẳng bao giờ thèm nhớ việc hôm qua đã xách những gì đâu.

.

Nguyên lai sự việc là như này: Von Furstenberg thiếu một ít tiền để vừa mua takoyaki vừa mua okonomiyaki vừa mua dorayaki và việc bò lên phòng lôi ví ra lấy thêm chút đỉnh khiến ảnh, thú thiệt là, có hơi nhác người. Gã đàn ông đã lẩn quẩn dưới lầu (với thời gian vừa vặn bằng thời gian đi từ đó lên phòng lấy tiền) với phiền muộn là thế áng độ vài phút, bàn tay lục túi này moi túi kia hòng nhặt ra dăm ba bạc vụn thế nhưng chỉ có một túi kẹo đầy vung. Để một khoảng Von hoài nghi nghĩ đến nguy cơ tiểu đường của mình, để đôi nhịp anh tự vấn mình về bao thuốc lá đã nhét mịa khe đít hay đâu mà giờ tìm chả thấy.

"..." Von-không-có-gì-trong-người lần đầu cảm thấy thế giới này thật khốn nạn, cho hay.

.

Kẹo được rải trước cửa thang máy và được rải dài đến một góc tường tương đối khuất người, xung quanh nơi đó lúc nạn nhân xuất hiện không có ai. Theo tính toán (thực sự tính toán), nạn nhân sẽ là một bạn nữ nhỏ nhắn (hoặc nam nhưng cũng nhỏ nhắn nốt), một người chắc chắn sẽ không địch lại được tầm vóc của Von trong kèo này và phải chấp nhận đứng yên để bản thân bị "tống tiền". Mình chỉ vay và sau mình sẽ trả, Von đứng ở một điểm đâu đó cạnh thang máy và tính nhẩm trong đầu, đạo đức vô cùng với cái trò quỷ ma ấy.

Và khi mà nạn nhân thực sự xuất hiện (mà sau này Ivan Von Furstenberg không chắc đó có phải là quả báo hay không) thì lại là câu chuyện khác. Gấu đen dồm Vịt vàng với chỗ kẹo của mình trong tay mà lòng ngũ vị tạp trần, nên hay không khi lát nữa ảnh đè người anh em xã hội chủ nghĩa lên tường và liệu rằng việc xông thẳng tới xin tiền luôn có phải một quyết định sáng suốt hơn hẳn? Von trề môi và tiến về phía mà mình đã dàn cảnh sẵn rồi, hiển nhiên là ảnh luôn đi sau Vịt Vàng nhé.

Vào khoảnh khắc Ngài Vịt bước vào đúng vị trí đặt viên kẹo cuối cùng (sát tường, cách chừng 3cm), khi Vịt Vàng nhổm dậy là đã thấy Ngài Gấu đặt tay lên hai phần tường xung quanh Vincent một cái đùng làm thế kabedon giam người chính giữa. Đoạn, anh nâng cằm đối phương lên làm dáng tiêu sái vô cùng.

"Bảo bối à, anh đói quá, em có muốn cho anh vay ít tiền mua bánh không?" Và ảnh nở một nụ cười rực rỡ như ban mai như bóng đèn như tất tần tật những gì có thể lấp lánh trên đời này mà một nhà văn có thể miêu tả "Không đưa là anh hun bảo bối một cái đó nha"

Dường như sợ mình chưa đủ thành ý, cu ta bèn đưa chân đạp lên tường (lí do ảnh rải kẹo ở góc phòng), nghiêm túc (?) đối phương lại luôn chứ chờ đợi gì nữa.

iPefNk0L_o.jpg



@Absolute Darkness



 

Absolute Darkness

Active member




Vincent Nguyen

Ivan Von Furstenberg


May 2057 || Hotel

"Hử?"

Vincent đứng im trong thang máy, kể cả khi thang máy đã kêu một cái ting và cửa đã mở, một bên chân mày của cậu ta được nhấc lên cao hơn so với cái còn lại để biểu đạt sự khó hiểu lên gương mặt (trông có vẻ bad boy) của mình. Vì một lý do nào đó, mà trước cửa thang máy được rải một hàng kẹo dài, mất hút phía sau khúc cua. Gì đây trời? Cậu ta chưa từng nghe nói là có trẻ con trong khách sạn này. Mà cũng không lý do gì một đứa trẻ lại rải kẹo giữa đường thế này, nhỉ?

Cậu ta cúi xuống, nghiên cứu mấy cục kẹo, và tất nhiên, không có ý định nhặt nó lên. Có trời mới biết đây là âm mưu quỷ quái gì, Vincent nghĩ. Sau khi nghiên cứu một hồi lâu và không đi đến kết luận gì, cậu ta chậm rãi, bước từng bước nhẹ, không gây ra tiếng động, đến chỗ góc khuất nơi mà hàng kẹo biến mất. Cậu ta nghĩ, xem xem chuyện gì đang xảy ra? Tuy là một người tương đối cẩn thận, nhưng buồn thay là có cái tính tò mò chết người, Vincent mẫu mực bước vào cái bẫy như thể một nhân vật chính trong mấy bộ phim kinh dị điển hình. Non đâu đó được nửa đoạn đường, trực giác thám tử trong người Vincent thụi vô bụng cậu ta một cái, nhắc nhở cậu ta rằng hình như sau lưng có người theo dõi. Vincent nhíu mày, hẳn rồi trực giác ạ, đây là một cái bẫy cơ mà. Cậu ta thận trọng đi đến hết con đường, để rồi đối diện với một góc tường trống không.

Bằng một phản xạ phi thường, Vincent xoay người, tay vung lên, sẵn sàng tung một đấm vào ảnh đại diện của bất cứ thằng con xấu số nào dám bày cái trò khỉ này, nhưng đối phương thậm chí còn nhanh hơn cả cậu ta. Một cái bóng khổng lồ lóe lên, ập đến chỗ cậu ta từ phía trên đầu, hay nói chính xác hơn là vồ, phải, một cái bóng đen không lồ cao hai mét vồ lấy Vincent.

Screenshot_2025-05-26_103523.png

"Bảo bối à, anh đói quá, em có muốn cho anh vay ít tiền mua bánh không?"

"Không đưa là anh hun bảo bối một cái đó nha."


Vincent bị khép vô tường trong một cái tư thế hết sức kì dị. Mặt cậu ta không đổi sắc, nhưng cái nhân cách thứ hai của cậu ta đang gào thét cái đéo gì vậy trong đầu 800 lần. Im đi, cậu ta nạt nộ nó, Để anh xử lý vụ này.

Dù trong bất kì tình huống nào, Vincent cũng không dễ tự làm mình mất mặt. Cậu ta cau mày, mất khoảng 5s để phân tích tình hình trước mắt. Hóa ra là cái anh bạn dễ mến này muốn tống tiền cậu ta à?

Vincent nghiêng đầu, mỉm cười, trông vừa u ám vừa gian xảo hết sức. Không rõ đó là cái nhân cách thứ mấy đang trỗi dậy, nhưng chắc chắn là nó khác hẳn cái vẻ ngoài hòa nhã thường ngày của cậu ta.

IMG_6547.jpg

"Tiền thì anh không thiếu, nhưng chủ yếu là chú phải ngoan?"

Cậu ta nương theo lực nâng của Ivan, nhấc cằm lên, nhìn vào mắt người kia.

"Giờ, trước tiên là hạ tay hạ chân xuống đã."

Cậu ta nói, nhưng giọng điệu nghe có vẻ như là ra lệnh. Không biết rốt cuộc ai mới là người đang bị tống tiền ở đây nữa. Ngẫm nghĩ một tí, cậu ta thấy có vẻ mệnh lệnh này chưa đủ hardcore, liền cười tươi như hoa:

"Sủa gâu gâu đi."

Vừa nói vừa phe phẩy mấy tờ tiền vừa rút từ trong túi ra.



@Gà Không Cay


aaa
 

Gà Không Cay

New member


||
OF NUMBER NINE AND NESTS



Ivan Von Furstenberg

Vincent Nguyen


02.

Sao khứa Vịt Vàng nay cứ Xiêm Xiêm như lào ấy nhở? Là toàn bộ suy nghĩ của Gấu ta khi tình thế bỗng dưng bị Vịt kia áp đảo. Là một Gen Z không điển hình, hiển nhiên trong tình huống này Von sẽ không thể nghĩ ngay đến việc dự đoán bản đồ sao (mà người cầm đoán chừng phải ba bốn nhỏ cung Nước thì mới đa nhân cách được cỡ này) của người ta hay nghĩ vội đến việc mình lụi nhầm người. Mắt to dồm mắt nhỏ, rất khó để Vincent có thể thấy gì ngoài sự khó ở tiềm tàng trong đôi ngươi sâu thẳm vào khoảnh khắc Ngài Vịt vòi con gấu kia sủa gâu gâu.

"Hình như cưng quên gì đó gòi phải hong dợ?" Hạ chân xuống trước phòng trường đạp Vịt ta định hành hung lại mình. Von cất tiếng đáp lời đối phương, bàn tay to sộ bóp lấy cặp má nọ nhấc lên, đối diện với mặt mình một khoảng non nửa 7cm.

À, có thể là họ sẽ phải hôn nhau thật đấy. Von nghĩ vậy, thế nhưng ý tưởng về việc hôn một người vào lúc này thực chẳng có gì quá kinh khủng khi người bị hôn chưa bao giờ là nó (?). Von nhe răng cười khẩy, tóc mái lòa xòa rũ xuống làm lộ ra đôi ngươi u ám chẳng lọt chút ánh sáng nào.

"Cưng không phải là người được phép ra điều kiện đâu nha."

Von không chắc giữa cả hai ai sẽ là người chiếm ưu thế nếu cả hai phải đấm nhau, thế nhưng người đấm đau hơn chắc chắn phải là anh rồi.

@Absolute Darkness



 

Zyaire Vie

Member

Zyarie Vie


Airi Megumi


02
TSURUGA HOTEL



Cô sụt sùi ngẩng đầu lên, khuôn mặt lại trông không như đang đọng lại nỗi buồn gì. Tiện quá, đang nghĩ cách mở lời chung phòng với Airi đây, cậu cúi chào (hoặc cảm ơn) ông Lionel rồi cầm tay cô gái trước mặt.

"Cảm ơn cậu, mình vẫn còn sốc một chút thôi. Cậu muốn lên phòng mình hay mình lên phòng cậu?"

Zyaire đứng dậy phủi quần áo rồi kéo vali tới thang đi lên. Cô hơi xấu hổ một chút nên muốn nhanh chóng cho qua chuyện này.

"He, dù ở đâu thì mình cũng sẽ bảo vệ cậu, Airi à. Hai người chúng ta ở cùng nhau thì sẽ ổn thôi."

Dẫu sao thì an toàn hơn rất nhiều. Một trong hai gặp nạn thì may ra còn cứu được. Chắc là cô sẽ đi tìm kiếm một số trang giáo dục cứu thương và cách đối diện với nguy hiểm. Thám tử cái gì chứ, đều là con người mà thôi.










@Ultimate
 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 14-5-2057


Airi Megumi
Vậy về chung phòng với mình đi.


Airi dắt tay Zy về phòng của cô gái ở phòng 109. Phòng của cô gái cũng dọn đồ chềnh ềnh ra đủ thứ. Tính của Airi bừa bộn nên Zy nhìn thấy vali đã bị mở sẵn, đồ còn chưa được cất vào tủ quần áo khách sạn nữa. Phía trên bàn, Zy nhìn thấy sản phẩm của phái nữ được bày ra đủ thứ. Đồ chăm sóc khi tới tháng, son dưỡng môi, son đánh bóng môi, bàn chải và kem đánh răng, chỉ nha khoa, kem cấp ẩm cho da, th uốc nhỏ mắt, cột tóc, khăn giấy, laptop, bút, một quyển sổ nhỏ, sạc điện thoại, tai nghe, bình xịt hơi cay và cả một con dao nhỏ nữa.


Airi Megumi
Mình có mang một cái ô này... Để... trả cho cậu.


Airi rón rén lấy cái ô ở góc tủ ra đưa cho cô bạn. Cuối cùng món nợ làm mất ô của Zyaire đã được thanh toán sòng phẳng rồi nhé. Cái ô này không phải ô mới mua để trả lại, trông có vẻ giống đồ Airi dùng xong rồi đem cho Zy thì đúng hơn. Nhưng mà cái ô co làm mất của Zy cũng có phải đồ mới đâu! Airi tự thanh minh thế. Gái tóc hồng ngồi lên giường, nhảy loi choi bảo Zy lên giường chơi với mình.


Airi Megumi
Mình thích chung phòng với cậu lắm đấy. Như Julie toàn nạt mình không à.


Airi sẽ mặc định đi cùng với Zyaire ở nhánh story sau.


 
Top