engel
Member


Tsuruga Hotel First Floor
"Sao cậu lại xin lỗi tôi chứ? Cậu có lỗi gì đâu." William nhướng mày lộ rõ vẻ nghi hoặc. Để thoã trí tò mò, cậu lần lượt mượn từng loại vũ khí một, rồi cứ thế mà vung vẩy lung tung như một đứa trẻ vừa tìm được món đồ chơi yêu thích.
Nếu là kiếm thật thì hẳn cậu cầm còn không nổi chứ nói gì đến múa may quay cuồng, vừa vung tay, cậu vừa nghĩ. Nhưng đúng là cảm giác khi cầm của mỗi loại vũ khí rất khác nhau. Cứ thử lung tung để trải nghiệm cũng là một lựa chọn không tồi, dù sao có lẽ cậu cũng không quay lại đây lần thứ hai.
William trao trả lại thanh Bastardsword về vị trí cũ. Đột nhiên, như nghĩ đến điều gì đó, cậu lại quay sang nói với Mikan:
"Shōtengai nghe có vẻ thú vị đấy. Nếu có dịp thì tôi mong được đến đó một lần. Ừm, tốt nhất là khi không có nhiệm vụ..." Đến đoạn sau, giọng nói William nhỏ dần. Dù sao mang tâm thái đi du lịch hưởng lạc vẫn luôn tốt hơn là đi phá giải một vụ án mạng nào đó. Dẫu bản thân cậu có là một người ít ra ngoài, nhưng nếu vì những món đồ tinh xảo thế này thì bước chân ra ngoài một lần cũng đáng lắm.
William nhìn qua một lượt từng món vũ khí treo tường như thể lưu luyến không rời, sau đó mới chậm rãi xoay lưng lại. Cậu nhìn Mikan, khẽ ho một tiếng:
"Cậu Tsumiki, cảm ơn cậu đã trò chuyện cùng tôi." William ngừng một chút, cậu định "chém" một câu tiếng Nhật nào đó để có vẻ hoà nhập với cộng đồng người Nhật, nhưng rồi lại thôi. Thay vào đó, cậu chỉ nhẹ nhàng nói, "Mong lần sau chúng ta lại có thể trò chuyện vui vẻ cùng nhau."
Nếu là kiếm thật thì hẳn cậu cầm còn không nổi chứ nói gì đến múa may quay cuồng, vừa vung tay, cậu vừa nghĩ. Nhưng đúng là cảm giác khi cầm của mỗi loại vũ khí rất khác nhau. Cứ thử lung tung để trải nghiệm cũng là một lựa chọn không tồi, dù sao có lẽ cậu cũng không quay lại đây lần thứ hai.
William trao trả lại thanh Bastardsword về vị trí cũ. Đột nhiên, như nghĩ đến điều gì đó, cậu lại quay sang nói với Mikan:
"Shōtengai nghe có vẻ thú vị đấy. Nếu có dịp thì tôi mong được đến đó một lần. Ừm, tốt nhất là khi không có nhiệm vụ..." Đến đoạn sau, giọng nói William nhỏ dần. Dù sao mang tâm thái đi du lịch hưởng lạc vẫn luôn tốt hơn là đi phá giải một vụ án mạng nào đó. Dẫu bản thân cậu có là một người ít ra ngoài, nhưng nếu vì những món đồ tinh xảo thế này thì bước chân ra ngoài một lần cũng đáng lắm.
William nhìn qua một lượt từng món vũ khí treo tường như thể lưu luyến không rời, sau đó mới chậm rãi xoay lưng lại. Cậu nhìn Mikan, khẽ ho một tiếng:
"Cậu Tsumiki, cảm ơn cậu đã trò chuyện cùng tôi." William ngừng một chút, cậu định "chém" một câu tiếng Nhật nào đó để có vẻ hoà nhập với cộng đồng người Nhật, nhưng rồi lại thôi. Thay vào đó, cậu chỉ nhẹ nhàng nói, "Mong lần sau chúng ta lại có thể trò chuyện vui vẻ cùng nhau."
@Ultimate