Mực
Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Ledah Scystre
The ocean's colors
"Giờ nhìn màu xanh, mình chỉ có thể nghĩ tới cậu thôi.""Vậy thì mỗi lần cậu ngẩng lên bầu trời, đều có thể nhìn thấy tớ rồi."
Cô gái nhỏ nhắm mắt, cảm nhận dư vị ngọt nơi đầu lưỡi và có chút luyến tiếc khi nó rời đi. Flavia nhớ về những quyển sách lãng mạn mình đã đọc, và cô nhận ra mình chưa bao giờ thật sự hiểu ý nghĩa của tình yêu, cho đến hiện tại. Và cô cũng chưa bao giờ nghĩ, sự rời xa của một người cũng có thể khiến cô cảm nhận một nỗi buồn sâu sắc đến như vậy.
Một phần trong cô muốn đứng dậy ôm lấy cậu, bảo cậu đừng đi, hoặc cô sẽ đi, bởi lẽ cô tin rằng mọi con đường sánh cùng cậu đều là con đường đúng. Phần còn lại, phần của lý trí và trách nhiệm - của những sự thật vẫn chưa sáng tỏ, bắt cô chôn vùi lấy những cảm xúc đáng trân trọng đấy. Cô gái nhỏ đứng trước ngã rẽ của những sự lựa chọn, và như một đứa trẻ trước tờ kiểm tra giấy trắng, đã không còn biết đâu là đáp án chính xác. Và khi những lời cần nói được thốt ra, sự thúc giục trong lựa chọn càng khiến cô sợ hãi với việc tiến lên.
... Sợ hãi?
.
.
Và rồi dường như cô đã hiểu tất cả, lý do tại sao Flavia Dohaeris phải chần chừ đến thế, tại sao cô không thể nói những gì mình muốn nói, làm những gì bản thân muốn làm. Cô hướng mắt về phía ngôi trường, lướt qua con thuyền đang neo lại, và trái tim dường như đã cứng rắn hơn một chút. Bởi lẽ lý tưởng của cô gái nhỏ từ lúc cô quyết tâm theo đuổi con đường này chỉ có một - để có thể bảo vệ những người cô yêu thương. Dẫu cho nó có là sự dày vò bản thân, hay là sự hi sinh những cảm xúc này đi chăng nữa.
Dẫu cho việc bảo vệ những người đấy, đồng nghĩa với việc rời xa họ đi chăng nữa.
"..."
Cô mỉm cười nhẹ, nụ cười thoáng buồn. Ledah là người đã tự nguyện bước vào chiếc vòng, cũng là người đã đứng lên bảo vệ cô gái khi bị chất vấn về cây súng. Và bọn họ sau này nếu có thể gặp lại nhau, hẳn là cậu vẫn sẽ đứng ra trước bảo vệ cô như thế. Trái tim nhỏ sao có thể không rung động trước tất cả những chuyện đấy, làm gì có bất kỳ tính lý trí nào khiến con người ta lùi xa người họ hết mực yêu thương như vậy. Đứng trước hạnh phúc trong tầm tay, chỉ có những kẻ ngốc mới lựa chọn từ bỏ chúng.
Nhưng thám tử bọn họ, vốn là những kẻ ngốc nghếch đến khờ dại như thế.
Flavia kéo nhẹ Ledah để cậu ngồi cạnh mình, và đưa mắt về cánh đồng hoa hướng dương bạt ngàn trước mắt.
"Ledah, tớ yêu cậu ở mọi vũ trụ, có lẽ nhiều hơn cả những gì tớ và cậu có thể tưởng tượng được. Tớ thích nghĩ đến việc chúng ta có một căn nhà riêng của mình, có lẽ là có con nữa.... nếu cậu muốn. Tớ cũng thích nuôi mèo, một con mèo cam. Chúng ta có thể đọc sách vào những ngày cuối tuần, cùng làm một góc nhỏ bartender để tớ có thể cùng uống rượu với cậu tùy hứng. Tớ yêu cậu, và tớ mong cậu hiểu rằng điều đó sẽ mãi mãi không thay đổi."
I love you in every universe, and I would date you in every one of them.
"Nhưng trái tim của tớ vĩnh viễn là trái tim của một thám tử."
"Con đường của một thám tử... sẽ chỉ trải đầy đau thương và chia ly, thậm chí là cái chết. Tớ không muốn cậu trở thành một phần của nó."
"Thế nên... xin lỗi cậu, Ledah."
But not this one.
Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718
Last edited: