Absolute Darkness
Active member
2050 || Nhà.
"Trùng hợp ghê đấy, nhà tôi cũng đúng lúc hết đồ ăn vào tối hôm đó. Marcel không về. Và tôi phải tự lết ra đó mua đồ ăn."
Chứ thường thì dễ gì Mayah chịu ra khỏi nhà. Cô bé nghĩ. Vậy còn Dương Minh thì sao?
"Hình như tối đó Dương Minh cũng đến để mua đồ ăn. Tôi đoán thế, tôi có ngó qua mấy món mà cậu ấy tính tiền... Vậy điểm chung là cùng học trường một trường, cùng đến một cửa hàng, và cùng đói vào lúc mười giờ à? Okay nghe ngớ ngẩn thật đấy?"
Mayah ngả người ra sau một chút. Tạm thời gác qua vấn đề tìm hiểu về siêu năng lực của bọn họ, thì có một chuyện đáng lo hơn là việc này xảy ra ở một nơi quá đỗi gây chú ý, có khi sẽ có chút rắc rối không biết chừng.
"Tôi nghĩ tạm thời việc này chỉ có hai chúng ta biết thì hơn."
Mayah sau khi ngồi suy nghĩ cả buổi thì rút ra một câu.
"Tôi không chắc Dương Minh có thật sự giống tôi với cậu hay không, hay chỉ là vô tình có mặt ở đó thôi... Nhưng dù sao, giờ mọi thứ cũng bình thường trở lại rồi. Nếu có ai hỏi đến thì chúng ta nhất trí nói là không biết gì hết nhé. Đêm đó tôi lên cơn đau tim và hen suyễn, được chưa?"
Mayah lục lọi trong tủ, lấy ra vài lọ thuốc khác nhau. Với mớ thuốc này thì lời nói của bọn họ sẽ uy tín vcl luôn, thề.
"Không siêu năng lực, không có bắt cóc giết người gì cả. Chỉ là vô tình tôi lên cơn và cậu có mặt ở đó để giúp, và ông chú đeo kính đấy thì không hợp tác thôi, oke?"
Tạm thời kịch bản trước mắt là như thế. Lúc đó hỗn loạn quá nên Mayah cũng không rõ tình hình, nhưng nhớ kỹ lại thì cô và Shaun cũng không có hành động đáng nghi nào quá mức.
Cứ thế trước đã.
@Crea