2048 || Bệnh viện
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, gần như không gây một tiếng động nào. Có lẽ người đứng đằng sau nó đã cố gắng cẩn thận hết mức có thể. Người mới đến là một chàng trai có mái đầu đen nâu, tối màu hơn cái đầu tóc của cô một chút.
Nhìn cũng đẹp trai đấy. Mayah nghĩ. Nhưng mà, cô có quen người này sao?
Không. Mayah khẳng định là cô không hề quen biết cái người trước mặt. Vì thế cô đã dành ra một khoảng thời gian để người ta có thể tự giới thiệu, hoặc là xin lỗi vì đã đi nhầm phòng.
Nhưng, ngược lại, sau màn tự giới thiệu của mình, Venn lại nói rõ là anh ấy đến đây để tìm cô. Đích danh Mayah Valrel này. Cô thầm nghĩ. Vậy là mình được lên tin tức luôn rồi đấy à? Liệu khi xuất viện rồi, khi mình bước ra đường, người ta có nhìn mình với ánh mắt thương hại dè chừng không nhỉ? Như kiểu người ta trầm trồ nhìn thấy Đứa Trẻ Sống Sót ấy?
Mayah tự cảm thấy buồn cười với mấy cái suy nghĩ linh tinh của mình. Thời gian dài nằm trong bệnh viện đã đẩy khả năng tự suy diễn của Mayah lên một tầm cao mới, nơi mà cô có thể để cả cuộc đời trôi qua trong một cái chớp mắt trước khi người đối diện kịp kể xong câu chuyện của họ.
Như kiểu khi mà crush say hello với bạn thì bạn đã đặt xong tên cho con cái của hai đứa rồi ấy.
"Chào anh."
Mayah đáp, mỉm cười lịch sự với anh chàng.
"Rất vui được gặp anh. Thật sự không phiền gì đâu. Anh biết đấy, ở trong này cũng khá là chán, kiểu nhàn rỗi quá mức ấy mà. Em rất vui khi anh ghé thăm. Nhưng chẳng hay là tại sao anh lại chú ý đến tin tức đó thế? Ý em là, tai nạn thì nó xảy ra hằng ngày ấy mà, nhìn anh cũng chẳng giống người mà sẽ đi thăm hết tất cả bọn họ, nhỉ?"
Mayah biết, Mayah hiểu, trên đời này chẳng có cái gì gọi là tự nhiên hết. Venn có lý do của anh khi đến thăm cô giờ này. Chẳng qua là, Mayah cảm thấy hơi tò mò về nó mà thôi.