Thời gian: Tanabata Festival
Địa điểm: [The World] Ω Milky Way River
Tanabata, Thất Tịch, lễ hội Sao, gọi bằng cái tên nào cũng được, nhưng có lẽ đó không phải lễ hội mà Arcane mong đợi nhất, hẳn do câu chuyện đằng sau ngày này đau thương quá rồi? Cô ta không biết, cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, chỉ lo rằng những đứa trẻ được nghe kể sẽ cảm thấy buồn bã, trước một kết cục lại không phải là happy ending.
Ban đầu Arcane không định tới, cũng không định rủ ai cả, nhưng khi được nhìn thấy những vì sao ở khoảng cách gần thế này, cô ta cuối cùng cũng mở danh sách bạn bè ra, nhắn tin rủ một người bạn tới. Nội dung ngắn gọn là,
"Có event, ở Omega server, nghĩ anh nên tới, thư giãn một chút.", và,
"Không cần phải tham gia trò chơi, cứ tới thôi.". Sau đó thì đưa tay gạt bảng tin nhắn và danh sách bạn bè sang một bên, tiếp tục ngồi yên, mắt nhìn xuống dòng suối, ngắm nhìn một lát, trước lúc qua phía đám đông đang tụ tập chơi trò chơi, làm Chức Nữ vượt sông Ngân Hà tìm gặp Ngưu Lang, và ngược lại cách đó không xa.
Nói thế nào được nhỉ...
Ở thành phố, không khó để có thể nhìn thấy chúng, chỉ cần tầng đủ cao và tầm nhìn đủ rộng, hoặc chỉ cần một chiếc kính viễn vọng, và ban công, là đủ. Và cũng là ở thành phố, không dễ gì để có thể chạm lấy, vì chúng ở rất xa, rất nhỏ. Là chạm vào nhưng không bắt được, tưởng là thực lại hóa ra không. Mà với một đứa trẻ từng được ngồi trên tấm vai vững chãi của ba, bàn tay bé xíu được bàn tay to lớn và thô ráp của ông nắm lấy đưa về phía từng ngôi sao một, vào ngày cuối cùng trước khi ông rời xa thế gian này... Việc được thấy chúng ở một khoảng cách gần hơn như thế này, vui có, mà buồn cũng có, khiến tâm trạng cứ thế mà trùng dần xuống, năng lượng tích cực cũng mất dần đi.
Chỉ một chút thôi.
Arcane sau đó tự tay vỗ nhẹ hai má, tự dặn lòng chính mình, là dù sao nhà phát hành cũng đã mất công, thôi thì coi như không phí tiền subcribe đi, rồi nghĩ thêm vài điều tích cực để kéo tâm trạng khá hơn, cuối cùng là chống tay đứng dậy. Cô ta không qua phía đám đông vội, mà đi dạo trước, dọc theo những bụi tre, lắng nghe âm thanh trong trẻo của những chiếc chuông gió, cùng ánh vàng nhàn nhạt của những chiếc đèn lồng dẫn lối đến cây cầu Ô Thước. Để rồi khi bước đến đầu cầu, phản chiếu trong đôi mắt mang sắc đỏ của rượu, là bóng dáng của một cậu trai nhỏ nhắn.
Trông cậu ta giống như đang cố làm điều gì đó, và cũng là giống như sắp sửa rớt xuống khỏi cây cầu vậy.
"Này."
Trước khi cậu nhỏ rơi thẳng xuống dưới dòng suối phía dưới, có một bàn tay đã kịp thời nắm lấy cổ tay còn lại của cậu ta và giữ lại. Nói đúng hơn, suýt thôi, vì cú bắt của Arcane có chút chậm, có lẽ do cô ta không quen di chuyển trong những bộ đồ như thế này, và đuôi yukata của cậu ta đã chạm nước, hoặc hơn, lay động những vì tinh tú phía dưới.
"Cậu sẽ không muốn bị cảm lạnh đâu."
Mặc dù đây là thế giới ảo, chuyện đó khó có thể xảy ra, cũng như ăn bao nhiêu cũng không cảm thấy đủ. Mắt đỏ nhìn đom đóm bay ngang tầm mắt, biến mất trong hư không, rồi nhìn lại cậu trai nhỏ trước mặt, cẩn thận kéo lên và dùng tay còn lại giữ để cậu ta lấy lại thăng bằng.
"Cậu muốn bắt đom đóm à?"
Arcane tiếp lời, giọng có chút không chắc chắn. Đom đóm ở đây thấy được, không bắt được, hoặc có, nhưng cô ta chưa tìm ra được cách.
"Tôi có thể giúp."
Cô ta nói rồi lại ngưng, như dừng lại để nghĩ một chút.
Nếu như trong The World, người chơi lựa chọn tạo ra một nhân vật giống, hoặc gần giống với chính mình ngoài đời, thì việc từng gặp nhau trước đó và cảm thấy có chút quen thuộc khi gặp lại là có khả năng xảy ra. Lúc này cũng vậy. Và đối với Arcane, cô ta có thể không quá giỏi trong việc ghi nhớ tên của người khác, đôi khi, nhưng gương mặt, dáng vẻ, giọng nói, thậm chí đến cả cách ăn mặc, cô ta lại có một trí nhớ đặc biệt tốt.
"Chúng ta... Từng gặp nhau trước đó chưa?"
"I feel small; but so are stars."