Mittelos Classroom

engel

Member

William Baskerville

Marie Monroe


Lớp học Luật

Ra là cậu Monroe có một người em trai.

William thấy dáng vẻ của đối phương thoang thoảng buồn, có lẽ là cậu đã động đến chuyện không nên gợi. Không biết là có lý do mất mát tang thương nào không, nhưng chuyện riêng tư của người khác, tốt nhất vẫn không nên hỏi nhiều, "Nếu là chuyện buồn thì tôi xin lỗi nhé." Cậu hơi cúi đầu, tỏ vẻ hối lỗi. Những lúc thế này thì giao tiếp bằng cử chỉ là thỏa đáng nhất. Vừa không bị áp lực phải chuyển chủ đề, vừa không bị kết thúc cuộc trò chuyện giữa chừng.

Đáng lẽ mọi chuyện nên đến đây là ngừng. Không hiểu vì nguyên do nào, có lẽ do chủ đề "anh em trai" khiến cậu có chút bận lòng chăng? William chợt hỏi, "...Người em đó giống tôi ở chỗ nào vậy?"

Có lẽ đều có điểm chung là người có anh chị em, William hiểu rõ sức nặng của máu mủ tình thâm là như thế nào. Cậu cũng là một người từng có anh trai. Tuy không thể thấu toàn bộ nỗi buồn của Monroe, nhưng ít nhất một phần mười trải nghiệm của cả hai đã từng giống nhau. Cách xa một lần hay cách xa mãi mãi cũng đều là sự xa cách - Mà chắc chắn người trong cuộc không ai muốn trải qua.

@Absolute Darkness
 

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

William Baskerville


Mittelos, Camerata || Tháng 7, năm 2056

"Nếu là chuyện buồn thì tôi xin lỗi nhé."

Marie chỉ tiện mồm chia sẻ một chút, nhưng có vẻ William vừa mới có hiểu lầm gì đó? Marie quay sang thì thấy nét mặt cậu hiện lên vẻ khó xử, vì vậy cô vội nói:

"À, không, không phải chuyện buồn gì cả. Chỉ là lâu rồi chưa gặp cậu ta nên có chút hoài niệm thôi... À, cậu ăn thử chocolate đi?"

Im lặng một lúc, chợt William lại lên tiếng:

"...Người em đó giống tôi ở chỗ nào vậy?"

Marie dường như cũng không ngờ là William sẽ hỏi lại cô như vậy, vì vậy cô ngẫm nghĩ một chút rồi chậm rãi trả lời:

"Ừm... chỗ nào ấy hả..."

"Cả hai đều có vẻ khá e thẹn trước mặt người lạ chăng? Đều là những người rất quan tâm đến sắc mặt của người khác. Ừm... đều là người tốt? Ờ... tôi không biết nên giải thích thế nào nữa, chắc là cảm giác thôi. Kể một câu chuyện vậy. Hôm đó tôi cảm thấy cuộc sống này thật là mệt mỏi. Tôi đã chịu đựng quá đủ rồi. Vì thế tôi dành hết số tiền mình có để mua một bao thuốc lá, định hút cho đã rồi nhảy sông tự vẫn. Lúc tôi bước ra khỏi tiệm tạp hóa thì thấy cậu ta đang đi lòng vòng trước cửa. Ờ... ánh mắt của cậu ấy nhìn tôi giống hệt cách cậu nhìn tôi lúc nãy vậy, cái kiểu muốn nói gì đó rồi lại thôi ấy. Tôi nghĩ cậu ấy nhận nhầm tôi với ai đó, nên tôi bơ cậu ta luôn. Tôi ngồi hút liền nửa bao thuốc rồi cởi dép, nhảy xuống sông..."

"Ờ... sau đó... sau đó cậu ta nhảy xuống theo. Tôi hết hồn. Cậu ta dám nhảy nhưng mà không biết bơi. Tôi đang chìm mà nhìn qua thấy cậu ta chìm còn nhanh hơn tôi, vì vậy tôi đành phải bơi qua vớt cậu ta lên..."

"...Vậy đấy. Chúng tôi không phải chị em ruột, chỉ là chị em kết nghĩa thôi. Sau đó thì cậu ta vét hết tiền trong túi mua tặng tôi thỏi chocolate này nè."


Marie chỉ chỉ vào thanh chocolate trên tay William.

"Còn cậu thì sao? Cậu có anh chị em nào không?"

@engel



aaa
 

engel

Member

William Baskerville

Marie Monroe


Mittelos Classroom

...Không biết phải bày ra biểu cảm thế nào với câu chuyện này của cô nàng nữa.

Nói là buồn cũng không đúng, nhưng vui cũng không phải. Duy chỉ có một điều may mắn là Marie Monroe đã còn sống đến tận bây giờ. Có lẽ phải biết ơn cậu trai ngày ấy đã nhảy xuống sông cứu người. Ngày nay thì e rằng chẳng nhiều người có lòng tốt đến vậy.

William xé túi, cắn lấy một miếng chocolate mà ban nãy Marie đưa tặng. Không đắng quá, cũng không quá ngọt, có thể nói là vừa đủ. Cậu không phải là chuyên gia phẩm vị nên cũng không biết nhận xét thế nào, nhưng tựu chung là không tệ lắm. Tốt hơn cậu nghĩ. Cậu không biết Marie kiếm đâu ra cửa hàng bán loại chocolate này, nhất là khi, theo lời cô nàng nói, "chỉ một và duy nhất". Có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ ghé qua thử. Hẳn đây sẽ là một cửa hàng mang hương vị hoài cổ.

Cậu chỉ cắn một miếng nhỏ, thế nên vị ngọt đắng tan nhanh và lan tỏa khắp miệng. Đối với câu hỏi của Marie, cậu chỉ ậm ừ, "Tôi có anh trai." Đáng nhẽ cậu chỉ nên dừng lại ở đây thôi, bởi William không phải kiểu người dễ dàng bày tỏ đời tư của mình cho người khác biết. Nhưng vì Marie đã kể câu chuyện về cuộc đời cô, thế nên William cho rằng mình cũng cần phải trả lại một cái giá tương xứng.

"Anh ấy mất rồi. Trong một vụ tai nạn, bọn họ nói vậy." Cậu nhắm mắt, lại cắn thêm một miếng chocolate. Đây là lần đầu tiên cậu kể chuyện đời mình cho người khác nghe nên khó tránh khỏi có chút căng thẳng. Người ta thường nói nhai cái gì đó trong miệng sẽ dễ dàng hơn, "Tôi không thể nhìn mặt anh tôi lần cuối. Chiếc xe anh ấy lái bỗng nhiên nổ mạnh và bốc cháy dữ dội." William không nói nữa, vị đắng tràn ra trong khoang miệng, nhưng lúc này đây, không hẳn chỉ là vị của chocolate.

"...Thật khó để nói anh tôi là người thế nào. Có lẽ tôi chưa từng hiểu anh ấy." William nói một câu không rõ nghĩa, tựa như đang lầm bầm với bản thân mình. Cậu quay sang nhìn Marie, "Bất kể quá khứ đã từng xảy ra những gì, điều quan trọng là cả cậu và tôi đều đã đứng đây hôm nay. Như thế là đã đủ rồi."

Một lời an ủi chăng? Cậu trai chưa bao giờ là người giỏi an ủi. Nhưng có chăng đây là câu nói gần với "lời an ủi" nhất từ trước đến nay mà cậu từng thốt ra khỏi miệng.

@Absolute Darkness
 

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

William Baskerville


Mittelos, Camerata || Tháng 7, năm 2056

Hóa ra người có chuyện buồn không phải là Marie mà lại là cậu bạn William. Marie trầm ngâm lắng nghe câu chuyện của cậu. Nếu đây mà là người khác thì Marie hẳn là sẽ mời người ta chơi đồ cho quên sầu nhưng mà...

...Marie nhìn từ trên xuống dưới đánh giá William. Cái cậu này thì chắc là không chơi đồ? Vậy nên Marie đành nhịn cái ý tốt của mình lại.

"...Bất kể quá khứ đã từng xảy ra những gì, điều quan trọng là cả cậu và tôi đều đã đứng đây hôm nay. Như thế là đã đủ rồi."

William quả thật là kiệm chữ như vàng, nhưng mà lời nào lời nấy nói ra đều sâu sắc động lòng người, không như cái ngữ ăn nói hàm hồ của Marie.

"Tôi cũng nghĩ thế. Tôi là một người luôn biết 'đủ'."

Marie mỉm cười.

"Cám ơn bạn Baskerville, cuộc trò chuyện này rất có ý nghĩa đối với tôi. Kì thi sắp tới, nhờ cậu giúp đỡ nhé!"

- End tt -


@engel



aaa
 

Ultimate

Administrator
Staff member
MITTELOS CLASSROOM
Lớp học sau kì nghỉ đông


Futaba tới lớp học sau kì nghỉ đông dài. Cô ước gì kì nghỉ đông kéo dài tới hết mùa đông chẳng hạn. Cô cũng ước cho mùa đông dài hơn, cỡ 6 tháng thay vì 3 tháng. Cuối cùng là một năm có hai mùa đông thì hay... Tới nơi, cô ườn ra bàn, thấy một người bạn cùng lớp lúc này cũng tới chỗ cạnh mình. Cô lầm bầm nhưng vẫn chưa để ý đó là ai.


Futaba Sakura
... Lười quá.


Gái tóc cam chép miệng, thấy một mái tóc hạt dẻ lúc này ngồi xuống bên cạnh mình. Flavia Dohaeris. Tất nhiên hai người cũng quen nhau từ đợt đầu năm nhất rồi, mà không có dịp nói chuyện mấy. Cô gái ngoảnh mặt qua phía bên kia bàn nhìn Flavia, nhìn mấy đứa khác như Erika, như Seika...


Futaba Sakura
Sao phải đi học nhỉ? Bọn mình qua môn rồi.


Cô nhướng mày nhìn Flavia. Thầy Johan đã cho bọn nó điểm A hết tất cả các môn, chính ra kỳ 2 bọn nó có thể không cần làm bài kiểm tra nữa mà kiểu gì cũng sẽ qua. Nhà trường cũng không có ý thay đổi quyết định của thầy, nhưng yêu cầu bọn nó vẫn đi học đầy đủ. Ít nhất là đủ số buổi tối thiểu của một môn. Futaba sẽ cố tham gia một nửa số buổi là đủ.


Futaba Sakura
Cậu ở nhà thế nào, Dohaeris?


Với Futaba thì nghỉ đông là để ở nhà, cả nghỉ hè cũng thế.


 
Last edited:

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Winter
Flavia nhìn qua bộ dạng nằm ườn trên bàn của cô bạn, cảm thấy như một con mèo cam nhỏ đang sưởi nắng.

"Có lẽ bởi vì đích đến cuối cùng của việc học không nằm ở những con điểm."

Tóc hạt dẻ trả lời, lấy đầy đủ giấy bút từ trong chiếc cặp của mình và để lên bàn. Cô suy nghĩ về câu hỏi của cô bạn một chút, như thể có nhiều thứ cô đã trải qua và không biết tóm lại hết cho cô bạn như thế nào, hoặc cũng có thể vì bọn họ sắp vào tiết và cô không nghĩ Futaba là người sẽ dừng nói chuyện nếu giáo viên bước vào lớp.

"... Cũng tạm được."

Flavia chống cằm, nhìn về phía bảng trắng.

"Tớ có ghé Fanacia chơi một chút."

Tầm mấy ngày, cô đi thu thập dữ liệu về những văn hóa và kiến trúc cũ, cũng là một cách để nghỉ xả hơi sau những tháng ngày liên tục nhìn mấy thứ đồ công nghệ cao và bức tường thép dày đặc.
Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 

Ultimate

Administrator
Staff member
MITTELOS CLASSROOM
Lớp học sau kì nghỉ đông


Futaba gật gù đồng tình với Flavia, hơi ngạc nhiên khi thấy cô bạn lôi giấy và bút để note lại bài học. Trong khi Futaba nói riêng hay gần như tất cả các học sinh khác nói chung đều note lại tất cả mọi thứ trên lớp bằng một cái laptop. Giờ là kỷ nguyên số rồi, cái gì chả lưu lại. Futaba hơi ngẩn ngơ khi nhìn thấy quyển sổ và cái bút.


Futaba Sakura
Ghé Fanacia hả? Mình cũng muốn qua đó, thăm Imperia, những tòa thành cổ ở đó, rồi còn vườn hoa...


Gái tóc cam đặt ngón trỏ dưới cằm, hơi hướng mắt nhìn lên như đang suy nghĩ gì đó. Những thứ gì cổ kính hẳn là sẽ hấp dẫn Flavia, trong khi với Futaba thì cô thích ở đâu có máy tính hơn. Cô hợp với đồ điện tử, với màn hình LED, với bàn phím, với con chuột.


Futaba Sakura
Nhưng mà mình không hợp ra ngoài lắm, không sao, mình có thể thăm bằng google view.


Futaba hơi tiu nghỉu, cô nàng nhỏm người dậy khi thấy một người đàn ông tóc dài, màu hồng bước vào. Thầy trông khá trẻ, có khi nhìn như một học viên cùng lớp với họ, chỉ là cao cỡ 1m85 hay 1m9 gì đó. Anh chàng có mắt đỏ, da trắng, gương mặt điển trai cùng nụ cười nửa miệng. Giáo viên mới thì phải.


Alastor Seraphynius
Chào cả lớp. Thầy là giáo viên chủ nhiệm tạm thời của lớp 31A trong kì này. Tên thầy là Alastor Seraphynius.


 
Last edited:

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Winter
Công nghệ goggle view hiện đại thì cũng không khác gì tham quan thật sự, bọn họ còn có thể dùng thiết bị ảo để trông như thật sự đang đi tới chỗ đó, chỉ có điều thứ họ nhìn thấy không phải là thật - chính xác hơn là quá khứ của một nơi nào đấy. Flavia thì khác, cô thích nhìn mọi thứ ở thì hiện tại hơn.

Flavia nhìn thấy thầy chủ nhiệm mới bước vào, trông cũng khá trẻ, trạc tuổi thầy Johan.

"Chủ nhiệm tạm thời, nghĩa là sẽ có người khác chính thức thay thế ạ?"

Tóc hạt dẻ giơ tay hỏi, không hề có ý sâu xa nào khác.
Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 

Ultimate

Administrator
Staff member
MITTELOS CLASSROOM
Lớp học sau kì nghỉ đông


Futaba ngồi ngay ngắn lại khi thấy giáo viên mới. Nhiều người trong số họ cũng ngạc nhiên khi thấy chàng trai khá trẻ. Không rõ bao nhiêu tuổi nhưng mà dõng dạc ngồi ở ghế giảng đường bên dưới thì nhiều người nghĩ chắc cũng là thám tử tầm cỡ mới được mời về giảng dạy.


Alastor Seraphynius
Phải. Nhưng đừng có nghĩa là các cô cậu được chểnh mảng. Tôi nổi tiếng cộc tính, không thì...


???
Không thì sao? Cậu to gan đấy, Alastor.


Chàng trai tóc hồng vội vàng giật mình, đứng dậy tiến và chỗ ngồi của học sinh. Cả lớp 31A ngớ người khi thấy một người mới vào cũng tiến lên chỗ giảng đường, cũng chỉ trạc tuổi anh ta, nhỏ con hơn nhiều. Chàng trai vội quay qua phía người thanh niên tóc đen đội mũ nồi vải màu nâu đất, cúi đầu xin lỗi. Người thanh niên kia gầy hơn, mắt híp và chỉ cao khoảng 1 mét 7 mà thôi.


Shinichi Ishikawa
Xin thứ lỗi vì tôi vào muộn 5 phút mà đã có người tới mạo danh. Tên tôi là Shinichi Ishikawa. Tôi vốn là giáo viên bên học viện Kuro Fukuro ở Nhật được mời qua đây.


Khi thấy Alastor đã an tọa ở một cái bàn học, người thanh niên mới nói tiếp. Người thầy viết lên bảng chữ Kuro Fukuro tiếng Nhật bằng chữ Kanji lên màn hình máy tính để mọi người biết. Nó được ghép từ Kuro (黒) - nghĩa là đen và Fukuro (梟) - nghĩa là con cú. Nhiều người ở đây không biết tiếng Nhật, nhưng Futaba biết nên cô cũng biết luôn học viện Kuro Fukuro cũng tương đương như Mittelos nhưng mà là ở Nhật thôi.


Shinichi Ishikawa
Kỳ 2, các cô cậu sẽ được tới Nhật, rồi Hàn Quốc, đi qua các nước thuộc khu vực East Alliance. Vậy nên tôi qua làm công tác chuẩn bị. Alastor là một học viên của tôi, ngoài ra còn mấy học viên của học viên khác nữa.


Flavia unlock Rank 1 với Alastor Seraphynius và Shinichi Ishikawa.


 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Winter
Flavia hơi ngạc nhiên khi thấy người thầy viết tên trường chứ không phải tên mình lên bảng, dù sao thì tên thầy nghe cũng như tên của một thám tử đại tài trong bộ manga nào đấy kéo dài gần cả chục thập kỷ... Nghe nói tới việc đến các nước khác có khiến tóc hạt dẻ có chút hứng thú, cô giở vở note ra và vẽ nguệch ngoạc mấy nước thuộc khu vực East Alliance.

Nghe nói tới học viên của những học viện khác, Flavia vẽ thêm cái đầu người bằng bút xanh gần đấy, rồi lại nhanh chóng xóa xóa đi.

"Bọn em sẽ làm gì ở đó ạ?"

Flavia một lần nữa giơ tay hỏi.
Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 

Ultimate

Administrator
Staff member
MITTELOS CLASSROOM
Lớp học sau kì nghỉ đông


Shinichi Ishikawa
Các cô cậu tới đó để nghỉ ngơi là chính, nhưng ... chúng tôi đang tìm người để hỗ trợ điều tra trong trường nữ sinh Aether. Nhà trường không cho chúng tôi điều tra, nhưng có một người trong trường đã đưa tin mật nhờ chúng tôi điều tra.


Shinichi mở điện thoại, ấn một nút trên điện thoại. Màn hình máy chiếu phía sau thay đổi thành hình ảnh môi ngôi trường rộng vài héc ta. Aether là trường nữ sinh quốc tế, học phí đủ cao đến mức mà bạn muốn vào học thì bạn đã phải là một đứa trẻ sinh ra với cái thìa bạc trong miệng rồi. Shinichi hiện tiếp bảng sơ đồ tòa nhà của ngôi trường. Có tổng cộng 6 dãy nhà với 40 phòng khác nhau. Phòng IT, phòng Gym, hai phòng hội họa, hai phòng nhạc, bốn cái thư viện.


Shinichi Ishikawa
Vậy là xong về ngôi trường, giờ chúng ta nói về thành phố. Trường nữ sinh Aether nằm ở đảo Hokkaido - phía Bắc Nhật Bản, thuộc thành phố Kushiro. Là thành phố ven biển Thái Bình Dương. Tất nhiên học viện Mittelos sẽ đài thọ chuyến đi này để nếu các cô cậu không điều tra được thì coi như đây là một chuyến đi chơi đi. Thầy hiệu trưởng bảo tôi là dù sao các cô cậu cũng trải qua một bài kiểm tra giữa kỳ chết chóc nên muốn các cô cậu có một chút thư giãn.


Dù sao họ cũng mới là những thám tử năm nhất, chuyến đi này thực chất có bảy mươi phần trăm là đi chơi ở các vùng làng quê Nhật Bản. Ba mươi phần trăm còn lại là về vụ án mà nữ sinh kia nhờ. Tất nhiên việc học sinh cấp 3 mà nhờ điều tra chắc cũng không phải là thứ gì đó to tát đáng để chú tâm.


Shinichi Ishikawa
Thú thực, các cô cậu cứ coi như đây là một tháng du lịch ở Nhật, rảnh thì giúp nữ sinh kia điều tra. Bản thân tôi nghĩ vụ này không nghiêm trọng, tôi cũng không có hứng điều tra nếu đây là chuyện nữ sinh đánh nhau toác đầu chảy máu.


Tóm lại chuyến đi tới Nhật này là chuyến đi chơi là chính, còn cái kia chỉ là làm nhiệm vụ phụ thôi.


Futaba Sakura
Có thưởng gì không thầy?


Shinichi Ishikawa
Có tiền, tất nhiên. Những ai muốn đăng ký tới Nhật, vui lòng gặp tôi sau buổi học. Tôi sẽ đưa ID giả để vào trường và thông tin của người đưa tin trong trường Aether, nếu các cô cậu muốn. Còn không thì cứ đi tắm suối nước nóng ở đó đi. Đây có thể coi là hợp đồng đầu tiên của các cô cậu.


 
Last edited:
Top