Maglev Train Station 1

Absolute Darkness

Active member




Vincent Nguyen

Flavia Dohaeris


May 2057 || Ga tàu

Vincent chậm rãi bước đi bên cạnh Flavia, cố tình làm như không để ý đến sự bối rối thoáng qua của cô nàng, để yên cho cô tự chìm vào suy tư của chính mình. Ánh mắt mông lung, bước chân chậm dần, ngón tay vô thức cuốn lấy lọn tóc. Vincent nghĩ, cậu ta tốt hơn là im lặng, không nên chen lời cô nàng làm gì, vì có vẻ như cô là người có nhiều tâm sự. Mà thật ra, cậu ta nghĩ là mình có thể đoán được phần nào. Chuyện của lớp này quá nổi tiếng, lên cả báo, trên mạng xã hội thì rần rần suốt cả tháng trời, tất cả mọi người đều bàn tán về sự kiện đó cả. Không sang chấn tâm lý thì cũng uổng...

"... Lý do gì khiến cậu muốn trở thành thám tử vậy?"

Có vẻ như Flavia không muốn tiếp tục đề tài nặng nề kia nữa, cô nàng khéo léo chuyển câu chuyện lên người Vincent, còn cậu ta thì chủ động để cuộc trò chuyện này trôi theo ý cô nàng.

"Mình cũng đang muốn hỏi cậu câu đó đấy."

Vincent nhìn Flavia, đôi mắt đen chạm phải ánh nhìn của cô nàng. Cậu ta mỉm cười, nói sao nhỉ?

"Gia đình mình có định hướng nghề nghiệp rõ ràng cho con cái. Cậu có đọc The Godfather chứ?"

Cậu ta nhịp nhịp ngón tay lên thân tàu, cẩn thận lựa chọn một câu trả lời.

"Nếu cậu có đọc thì đại khái là gia đình định hướng mình trở thành một nhân vật kiểu giống như Tom Hagen ấy. Một Consigliere của gia đình. Một người hiểu nhiều biết rộng, đưa ra những quyết định quan trọng trong gia đình, làm gương mặt đại diện, xử lý những vấn đề trong và ngoài gia đình, đại khái là vậy. Gia đình mình cho rằng việc đào tạo một thám tử cũng khá tương đồng với việc đào tạo một Consigliere, thế là họ gửi mình vào đây. Mình thì lại là người đơn giản, dễ thỏa hiệp, thêm nữa là có chút trí tò mò..."

Vincent nhún nhún vai, nụ cười hiện lên vẻ lười nhác u ám. Có vẻ như đây là một lời giải thích tương đối dễ tiếp cận, tuy vậy, sau khi ngẫm nghĩ một lúc thì cậu ta vội bổ sung thêm:

"Tất nhiên nhà mình không phải mafia gì đâu nhé, chỉ là công việc kinh doanh bình thường thôi."

Chút u ám vừa thoáng qua nhanh chóng biến mất, trên gương mặt ưa nhìn lại hiện lên vẻ hòa nhã thường ngày. Cậu ta mỉm cười, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách.

"Còn cậu thì sao?"



@Mực


aaa
 

Mực

Active member


Behind the Story
13 May
Flavia Dohaeris
Vincent Nguyen
Story Container
#1 #2 #3

Flavia nghe Vincent chia sẻ về gia đình của cậu, những định hướng rõ ràng được sắp đặt, một vị thế đủ để có những quyền lợi cho con đường cậu theo đuổi, và những người ở cạnh để giúp đỡ cậu về điều đó. Có những người xem đó là sự may mắn, một số lại xem là sự áp đặt. Nhưng góc nhìn của Vincent như thế nào, tóc hạt dẻ không nghĩ mình đủ tư cách để vượt qua làn ranh suy nghĩ đấy. Có những thứ không biết sẽ tốt hơn, cũng không cần nhất thiết phải hỏi.

"Hm... mẹ tớ làm trong ngành nghệ thuật. Ba tớ là nhân viên văn phòng. Cuộc sống không quá khá giả nhưng chi phí trong nhà cũng đủ lo liệu. Tớ muốn trở thành thám tử vì một vụ án nhất định từng trải qua ở thời cấp 3, trước đó thì tớ cũng không có định hướng rõ ràng cho tương lai."

Tóc hạt dẻ chia sẻ, đôi bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn trước.

"Nhà tớ thì cứ bảo tớ làm gì cũng được, kiểu để con cái tự do chọn lựa. Tớ nghĩ nếu một ngày tớ chọn bán hotdog ngoài đường thì chắc họ cũng sẽ ủng hộ quyết định của tớ."

Sau đấy âm thầm giả làm khách hàng mua hết số hotdog của cô... nhưng đó là chuyện của không gian giả tưởng. Flavia ngẩng đầu, nhìn đôi mắt ẩn sau lớp tóc mái rũ xuống khuôn mặt trông cũng có vẻ điển trai nọ, thầm nghĩ nếu Vincent không học làm thám tử thì cậu ta cũng có thể dễ dàng trở thành diễn viên sao hạng S với ngoại hình như vậy. Còn tính cách thì... cô cũng không rõ nữa. Ở cùng phòng với người này sau này liệu có thành scandal không nhỉ?

"Vincent đã từng nhìn thấy người chết bao giờ chưa? Kiểu một vụ án thật sự."




Thank you midnightbrownie. for a wonderful background image and Cải for the HQ version!!

 
Top