Phòng ngủ Magenta. Ngày 13, tháng 12, năm 2056.
Nó khoanh chân ngồi trên ghế tựa, nhìn ra mặt biển phía xa. Nâng trong tay là bé mèo bông tròn ủng. Có tai mèo, ria mèo, mà lại không có đuôi. Có thể nói bé là con mèo, nhưng không phải con mèo có đuôi. Mèo hay không mèo thật khó trả lời, nhưng Carolina chắc chắn em làm bằng bông.
'Bé bông bé bông...' - Nó lẩm bẩm trong đầu.
Cửa phòng đã đóng chặt từ nãy, khi đồng hồ điểm 8 giờ đúng. Ban đầu nó vội vã kéo theo chị Yuina mày mò cái máy scan, lờ mờ sợ hãi cái cảnh tượng lỗi thiết bị mà nằm lăn ra sàn. Thật may, chẳng có gì xảy ra cả. Nơi này tựa một căn phòng bình thường. Sự việc sáng nay như đã bốc hơi ngay khi mặt trời lặn dưới mặt biển, không còn dấu vết. Đó là khi mọi người thay đi những gấu quần bị ướt và vài bạn học sợ sệt đã bình tâm. Nó ngờ ngợ tưởng như bản thân đã phản ứng thái quá. Nhiệm vụ đầu tiên kết thúc thật nhanh, khi Caro còn bận nhìn trời mà ngẫm liệu câu trả lời có phải một đáp án trực quan như 'con thuyền'.
Nó lắc lắc chiếc vòng kim loại trên tay, dõi theo nhịp tim được hữu hình trên một đường thẳng, tay còn lại tự mình cảm nhận tiếng thình thịch bên ngực trái. Ngày hôm nay thứ này làm việc thật mệt nhọc. Màn biến động cảm xúc như tàu lượn và nguy hiểm ẩn ẩn của cái chết khiến nó muốn lắng nghe tim mình đập lâu hơn một chút.
'Mừng là mọi người an toàn.'
Nó trở lại với bé Meomeo, xoáy em thành vòng tròn như cái cách người ta làm bánh pizza. Tung lên, rơi xuống, và tung lên lần nữa. Nó muốn cười trước nỗ lực mạnh mẽ của mình. Gắng gượng mạnh mẽ, tỏ ra lý trí, tự nhủ mọi thứ trong tầm kiểm soát. Rồi mọi chuyện vẫn cuốn theo dòng chảy còn chính mình thì ngơ ngác.
Không có tai hổ, không có ria hổ, càng không có đuôi. Chắc chắn không phải con hổ, nhưng là hổ giấy.
"Hôm nay chị thấy sao ạ?" - Nó hỏi chị Yuina, đầu óc đang bay tận đâu phải mất một lúc mới nhớ ra để bổ sung thêm cho rõ nghĩa, bởi con người chưa phát triển để đọc được não nhau. - "Ý em là chuyện sáng nay."