Red
Đám sứ giả quyết định sẽ ở lại với Ryan, ở luôn đến khi nào anh ta đồng ý. Có lẽ bởi cả ba đều nhận ra nếu từ bỏ tại đây, Mustafa sẽ lộng quyền đòi nhiều thứ hơn nữa. Bản thân Red cũng muốn coi sự kiện này đến phút cuối cùng. Bỏ dở giữa chừng không phải phong cách của hắn.
Red đợi hai cô gái chìm vào giấc ngủ mới lặng lẽ đến trước cửa phòng giam, dựa vào song sắt, khoanh tay liếc nhìn tên tù binh đang ngắm ánh trăng bàng bạc ngoài cửa sổ. Màn đêm tĩnh lặng là lúc đầu óc con người dễ trở nên mụ mị nhất. Hắn tính tận dụng cơ hội này làm một cuộc trò chuyện thẳng thắn với Ryan, mong cả hai bên sẽ mở lòng tiếp nhận ý kiến của nhau.
"Xin lỗi vì cử chỉ lỗ mãng vừa nãy." Tóc nâu đỏ kéo một trong số bốn cái ghế canh tù lôi vào phòng thuở trước, ngồi thật thoải mái mới tiếp, "Là tại tôi ghen tức với anh."
Hắn bồi hồi nghĩ lại chuyện vừa qua. Ngay cả Red cũng biết hắn đã phần nào thả nổi cảm xúc bản thân trong cơn thịnh nộ diễn xuất. Và vì thế tóc nâu đỏ tặc lưỡi. Ừ, có lẽ hắn ghen tị với binh sĩ Elysion này thật.
"Anh thấy đấy, tôi không có gia đình."
Hoặc ít nhất, một gia đình theo quan niệm chính thống.
“Tôi được sinh ra trong một nhà thổ ở Equestarm. Cha mẹ đều có, nhưng…”
Red nhận ra đối phương có thể xuống mồ ôm theo những bí mật của mình bất cứ lúc nào, nên hắn kể một cách không xấu hổ về đứa trẻ được nuôi lớn bởi bàn tay một kỹ nữ, về ả kỹ nữ đẹp nhưng cũng rất tàn bạo, ngày ngày nghĩ ra trò chơi mới hành hạ đứa con của mình.
“Nghe anh gạt bỏ trách nhiệm gia đình sang kiếp sau, quả thật tôi đã rất bực.” Red cho rằng có một gia đình đầy yêu thương là rất may mắn. Vậy mà người đàn ông kia làm như nó chẳng quan trọng gì với mình. “Có một giai đoạn tôi không thể nói được từ gì vì quá sợ hãi.”
Hắn là chân sai vặt của mấy ả kỹ nữ hồi ấy, là cầu nối giao dịch giữa bầy chim trong lồng và thế giới bên ngoài. Vì câm như hến, không giới thiệu được tên, dần dà những người xung quanh bắt đầu gọi cậu nhóc bằng sắc áo thường khoác trên người, chính là cái áo choàng đỏ mẹ hắn tặng, để che giấu những vệt máu tươi ả gây nên.
Thi thoảng ả thả những mảnh kim loại vào phần cơm của hắn. Nếu chẳng may nuốt phải chúng, ói ra máu là điều chắc chắn. Mẹ thích nhốt tóc nâu đỏ vào lò sưởi rồi lấp miệng lại, bắt phải trèo ra bằng đường ống khói. Năm ngón tay bé nhỏ sẽ vừa nhem nhuốc vừa sưng tấy lên. Hắn sẽ ho khan cả ngày vì muội than không chán. Những trò đùa tai quái ấy lúc nào cũng làm tổn thương hắn, nhưng luôn vừa đủ để thân thể lành lặn trong vòng một đến ba ngày. Nghĩ lại thì rất tệ, nhưng…
“Anh biết thứ gì khiến tôi tiếp tục tiến về phía trước không?”
Hắn nở một nụ cười bé tin hin với chàng trai nọ.
“Hi vọng và ước mơ.”
Đoạn Red hào hứng kể Ryan ước vọng đổi đời thuở thơ bé, rằng hắn sẽ trở thành chàng kị sĩ giáp bạc sáng loáng, cưỡi con ngựa trắng, làm nhiều việc thiện. Đến tai nhà vua, ngài sẽ diện kiến hắn, gả hắn nàng công chúa trên tòa tháp cao cao… Một thời gian sau giấc mơ trở thành ‘trộm trái tim công chúa.’ Và giờ… ừ…
“Giờ tôi không có ước mơ nhất định.” Hắn vỗ tay cái bép, giọng tỉnh queo. Ý cười yên vị trên môi. Người thanh niên ấy nhìn tương lai mù mịt với đôi mắt sáng tựa ban ngày. “Nhưng vẫn tiếp tục bước đi tìm kiếm điều quan trọng.”
“Không như anh.” Chân hắn đạp cái bàn, nghịch ngượm. “Anh có tất cả nhưng chọn chôn chân một chỗ.”
Ryan rõ ràng có bạn bè, có gia đình ủng hộ, có cả đức vua một đề chế chống đỡ. Anh ta có mục tiêu rõ ràng, công việc ổn định. Từng có một nhân tình chịu mưa chịu gió ở bên. Còn tóc nâu đỏ, liệu hắn có bao giờ tìm ra một tấm lòng chân ái trong suốt cuộc đời này?
Tại sao khóc vì mất mát trong khi có thể nâng niu từng kỉ niệm đã qua?
Cơn đau khiến con người ta mạnh mẽ hơn, để dũng cảm đối diện chông gai tương lai, hắn tin là thế.
“Djeeta nói đúng đấy.” Đề phòng trường hợp Ryan không nhận ra, hai tay hắn đưa lên gần má, nâng nâng. Cô gái với mái tóc bồng bềnh tầm này này, anh còn nhớ không? “Chẳng có gì thay đổi nếu anh mục xương ở đây cả.”
“Ryan, cơ hội chỉ đến với những người tìm kiếm nó. Ngồi chờ một chỗ không giải quyết được vấn đề gì đâu.”
Red thở một hơi nhẹ nhàng. Cơn buồn ngủ kéo tới khiến hắn cảm thấy thật mệt mỏi. Bài diễn văn dài dằng dặc dần tiêu biến. Hắn nghĩ đã đến lúc rời khỏi phòng giam rồi.
Tóc nâu đỏ đứng dậy, ra ngoài cửa, kéo song sắt phòng giam lại. Tiếng cạnh của kim loại vang lên đầy u ám. Gendick đã đứng sẵn ngoài chờ khóa cửa. Hắn cười nhạt với Ryan. Nếu những gì mình nói không khiến anh ta cảnh tỉnh thì hắn cũng bó tay rồi.
“Ngủ ngon. Mong anh mơ về một tương lai tốt đẹp.”
Nói rằng họ sẽ ăn tối tại đây với Ryan, ở luôn trong tù cho tới khi anh ta đồng ý.