[Helsinki] Cure Maid Coffee

Cải

Active member


Hansen not the Maid

Shaun the Maid

???


Thời gian: ??/??/2050
Địa điểm: [Helsinki] Cure Maid Coffee



W29i9I4.jpg


I have to crop the CG cuz it looks like I've killed someone before work and no one will believe that just a tomato sauce-

"Em để cái này ở đây thì có ổn không ạ...? Thực đơn có gì khác nhau không ạ? Xin lỗi, em, ừm, lần đầu đến đây... Thực đơn đặc biệt của ngày, có phải là có món gì riêng biệt không nhỉ?"

"Ở đây, có chỗ để đồ riêng. Nên chủ nhân, không cần lo đâu. Tôi sẽ, cất hộ nhé?"


Hansen nhìn nụ cười của Shaun, rồi nhìn xuống bàn tay cầm cây đàn guitar của cô gái nhỏ có chút run, hay run nhiều cô nhìn không được rõ lắm, nhưng có vẻ như cậu trai nhỏ cầm không vững, nên tóc đỏ hơi nhích người một chút, đứng sát cạnh Shaun, cẩn thận luồn một tay xuống dưới đỡ giúp một phần của hộp đàn cho đối phương, ít nhất là cho đến khi cậu ta đem nó đi cất ở khu vực để đồ, cách đó không xa lắm ít nhất theo quan sát khi dẫn cô gái nhỏ đi vào bên trong và tới vị trí bàn ngồi của mình, mắt nhìn lướt menu treo ở phía đối diện.

"Đúng vậy, thực đơn đặc biệt của ngày là những món ăn và thức uống chỉ được phục vụ trong một ngày duy nhất, không lặp lại, đến ngày hôm sau sẽ được thay bằng những món khác. Đối với thức uống của tháng cũng như vậy." Hansen mỉm cười, từ tốn giải thích. "Còn thực đơn cố định là những món em muốn ăn và khi đến bất kỳ lúc nào cũng đều sẵn sàng được đem ra phục vụ cho em."

Và có lẽ, cô cũng phải cảm ơn anh hay chị chủ tốt bụng của quán khi viết menu có để cả tên tiếng Anh phía dưới cho người nước ngoài, ít nhất là đối với người lần đầu, và cũng là lần cuối đi, như Hansen, là cô không muốn gặp rắc rối lớn trong việc phát âm tiếng Phần Lan dễ dẫn đến hiểu nhầm tên và gọi sai món dẫn đến trải nghiệm không tốt đối với cô gái nhỏ đi.

"Như thế này."

Tóc đỏ chờ sau đó Shaun bê chiếc hộp đựng đàn và để ở nơi nó nên được để đi, mới hơi cúi người thấp xuống, một tay đỡ gáy quyển thực đơn để trên bàn, một tay mở từng trang.

"Trong thực đơn cố định, chúng tôi có một số món ăn chính như Champion Curry, Hamburger Steak, Pasta."

Vừa nói, Hansen vừa lật từng trang, sau đó còn nói thêm chúng sẽ được chế biến theo từng kiểu riêng như hình ảnh và mô tả món ăn ở phía dưới. Ví dụ như, pasta đi, nếu không thích ăn thịt có thể thử loại có sốt cà chua nấu chung với thịt hun khói và cà tím, nhiều thì hơn có thể thử sốt bò bằm và thịt viên ăn kèm, còn là tín đồ của cream pasta, có thể thử nó chung với thịt hun khói và rau chân vịt. Tương tự như với Champion Curry và Hamburger Steak cũng như vậy.

"Món phụ là các loại đồ chiên và salad." Như cá và khoai tây chiên, gà chiên.

Hansen nói tới đó có hơi nhíu mày, không rõ lắm, ít nhất là cô không để cho cô gái nhỏ nhìn thấy biểu cảm khó coi ấy. Vì sao tự dưng tóc đỏ lại có phản ứng như vậy thì, thật ra mấy món này cũng không khác gì mấy món ăn ngoài tiệm đồ ăn nhanh là mấy, món chính cũng không khác gì những món có thể gặp trong nhà hàng thông thường, nhưng giá thành lại cao hơn và... Chắc do trải nghiệm được hầu gái phục vụ thích hơn là hầu bàn đi?

"Nếu em không muốn ăn món mặn thì còn có đồ ngọt, em có thể gọi theo set hoặc gọi riêng." Tóc đỏ tiếp tục, ngón tay nhẹ chỉ vào tách hồng trà, không giống như những loại trà khác được liệt kê theo cột, thì loại trà này được để riêng lẻ ở trang kế, bên cạnh còn có dấu giống như đây là loại trà nhất định nên thử một lần khi tới đây vậy. "Riêng trà, tôi có thể gợi ý em thử Cure Hibis."

Trang cuối cùng của quyển thực đơn là đồ uống có cồn và một số loại nước uống khác, nhưng Hansen chỉ nói vài cái tên lướt qua thôi, ít nhất nếu theo hiểu biết của một người hay có những cuộc tụ họp và trò chuyện trên bàn nhậu, cô chỉ nói những loại đồ uống có cồn ở mức độ nhẹ.

"Còn thực đơn đặc biệt của ngày, em có thể thử Feast Plate và Parfait."

Còn chúng như thế nào thì chắc phải đến khi cô đi hỏi Shaun, hoặc một cô hầu khác của quán mới biết trong những món ấy có gì. Và thỉnh thoảng, Hansen phát âm tên những món mà không được ghi bằng tiếng Anh mà hoàn toàn bằng tiếng Phần Lan có chút vấp, giống như tiếng vẫn chưa thực sự thạo vậy, nhưng ít nhất không bị ngắc ngứ hay phải nhìn qua phía cậu trai nhỏ để cầu cứu...

Có nghĩa là Shaun dạy người mới thành công rồi đấy! )b


@Crea
 

Crea

Active member



Helsinki. Cure Maid Coffee
"Unexpected."


Lúc Shaun suýt tự rước họa vào thân thì Hansen đã đến cứu nguy cho cậu, vậy là cậu trai bèn quay sang nhìn cô với ánh mắt tràn ngập vẻ biết ơn. Cậu ta vốn định chạy ra giúp người nhưng sau đó lại bị người giúp ngược lại, thế là xấu hổ không để đâu cho hết. May mắn là cuối cùng thì vẫn ổn thỏa cả...

Còn về phần người khách kia thì, cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở bàn rồi đan hai tay vào nhau nghe Hansen giới thiệu thực đơn, ánh mắt ngại ngùng ban nãy cũng dần được thay thế bằng vẻ tò mò thích thú, cuối cùng cũng giống người lần đầu đến đây trải nghiệm và tò mò về mọi thứ hơn một chút rồi.

"À... Em nghĩ mình sẽ thử Champion Curry hoặc Hamburger Steak đi kèm với cá và khoai tây chiên. Về phần bánh ngọt, ở đây có món bánh đặc biệt nào không ạ? Em sẽ rất vui nếu có thể thử chúng."

Cô gái nhỏ yên lặng xem xét hết thực đơn từ A đến Z qua lời kể của Hansen, sau đó bày ra vẻ mặt ngẫm nghĩ một chút rồi mới lên tiếng.

Có vẻ như cô còn đang ngẫm nghĩ gì đó khác, vậy nhưng cuối cùng vẫn không nói ra mà chờ được giới thiệu về mấy món bánh ngọt trong thực đơn. Shaun đương nhiên vẫn đang quan sát bọn họ từ xa, vậy nhưng cậu ta nãy giờ chưa lên tiếng gì cả, chỉ thi thoảng bật ngón cái với Hansen ra dáng cổ vũ mà thôi. Cũng phải nói là trong thực đơn ở maid cafe, đúng là các món mặn nhìn không khác mấy menu của những nhà hàng phổ thông, vậy nhưng mỗi quán cafe đều có cách trang trí món ăn của mình khác nhau để hấp dẫn thực khách hơn, kiểu như viết sốt hay trang trí hoa cỏ gì gì đó lên đồ ăn. Mỗi tội chuyện này ban nãy Shaun quên nói đến...

Hansen Unlock Rank 3 with Shaun Roseworth



@Cải
 

Kolulu

Member




Rosemond


Kouen Ryouji




Thời gian: Năm 2050
Địa điểm: Cure Maid Coffee



Rosemond nghe người kia nói là người mới ở đây thì cũng không nói gì thêm, chỉ nhẹ gật đầu coi như cho qua chuyện. Dù cô không biết hai, ba ngày trước Kouen vừa vặn vì lí do gì mà tới, thì nói chung bây giờ cũng không vội.

Lúc anh quay trở về quầy pha chế của cửa hàng, cô cũng có dịp quan sát một chút. Cách để làm ra một món đồ uống thì nhiều lắm, và mỗi người pha chế lại có một phong cách khác nhau, nên Rosemond cũng coi như là ngắm người ta hơi kĩ. Trước giờ hình như cũng có vài lần họ đi bar với nhau, nhưng mà đều là khách, không có chuyện pha chế gì cả.

Nên đây đúng là một dịp hiếm thấy, và cô cũng không nhận ra Kouen có tài lẻ này. Nhưng thôi được rồi, đã là dịp hiếm thấy thì phải tận hưởng chứ.

Lúc món đồ uống được bưng lên, cứ như mới nãy anh còn là cosplayer còn bây giờ là diễn viên vậy, thay đổi nhanh thật. Dù cô cũng không lạ gì với việc Kouen có thể chế biến này kia nhưng, đây không phải Barcelona hay Dublin, hay Paris. Đây là Helsinki. Mỗi một nơi đều có cảm xúc khác nhau.

"Thực sự rất ngon. Món này có tên không?"

Là cà phê nhưng không hề đắng, mà hương vị còn rất ngọt ngào. Công tâm mà nói thì có lẽ Kouen cũng biết Rosemond thích những món nào không quá đắng, trừ những thứ có hạt dẻ ra.

"Nếu mà tôi về nước rồi muốn thưởng thức lại hương vị này thì phải làm sao đây. Cà phê bản địa của chúng tôi không giống thế này."

Rosemond (cố tình) làm ra vẻ tiếc rẻ nói.

@samir [1][2][3][4][5][6]



mèo méo meo
 

Kals

Member




NIQimBb.png
Shaun

HhVjQ8A.jpg
Glenn




Thời gian: 2050
Địa điểm: Maid Cafe, Helsinki

Burning matches.


Glenn nhìn Crea, bảo.

"Nếu vậy thì đi thôi."

Sau đó không nói gì nữa.

Bọn họ đi qua ngã tư, đi dọc quảng trường, tới bên kia đường để vào hầm để xe. Khái niệm "không xa" của người Phần có lẽ hơi khác so với người Pháp, bởi nãy giờ họ đi bộ cũng phải hơn mười phút rồi. Glenn thì vẫn thản nhiên như không, chắc đây là chuyện bình thường với anh.

Xe của Glenn là chiếc SUV crossover màu đen, mẫu mã thì chẳng phải mới nhưng cũng không cũ. Trông bề ngoài nó na ná những chiếc SUV thời cách đây 20-30 năm, nhưng đó là do người Phần chuộng phong cách này. Nội thất bên trong xe vẫn tiện nghi tân tiến, đầy đủ không kém các loại xe hiện đại.

Xe có chế độ tự lái, nhưng người Phần Lan ít ai dùng chế độ này. Họ vẫn thích tự mình cầm lái (và tự tay gây tai nạn) hơn.

"Cậu muốn ngồi trước hay sau?" Anh hỏi. "Thống kê giao thông cho thấy trong mỗi vụ tai nạn thì người ngồi ghế phụ có tỷ lệ chết cao hơn đấy."

Gã thanh niên nói tỉnh rụi, mặt không biểu cảm chẳng biết anh ta đang nói thật hay giỡn.


w1VRAXo.jpg



mèo méo meo
 

Crea

Active member



Helsinki. Cure Maid Cafe
"The clock strikes, and I'm running again."


Ba phút đi bộ đầu tiên, Shaun trông vẫn hoàn toàn bình thường. Cậu ta trông có vẻ hơi không thoải mái với áo khoác của mình một chút nhưng cũng chẳng nói gì, thi thoảng chỉ đưa tay lên kéo lại áo với chạm vào cổ rồi thôi. Bốn phút tiếp theo, tốc độ của Shaun có vẻ giảm lại một chút, vậy nhưng cậu vẫn theo kịp Glenn, chẳng qua là thi thoảng có hơi tụt lại phía sau thôi. Trong hơn mười phút đi bộ này, Shaun không mở miệng nói tiếng nào, chỉ im lặng đi như một cái máy rồi đút hết hai tay vào túi quần của mình, giống như đang nghĩ chuyện gì đó sâu xa lắm vậy.

Lạnh ngắt.

Thực ra cậu ta chỉ nghĩ được thế thôi. Shaun lẩm bẩm trong khi cảm giác não mình đóng băng. Pháp và Anh đương nhiên cũng lạnh, mỗi tội nhiệt độ bình quân không đáng sợ như cái lạnh của Phần Lan hiện tại, vậy nên cậu trai cảm thấy chết tâm không tả được. Nhưng may mắn là cậu cũng không phải chịu đựng quá lâu, vì sau đó bọn họ đã đến được hầm để xe.

"Xe đẹp, ghê. Ừm. Ngầu. Như Glenn, ấy."

Shaun nhả ra được mấy chữ ngắc ngứ chữ trong lúc cơn lạnh chạy từ não xuống tim gan phèo phổi, đóng băng luôn giác quan của cậu ta. Cậu không rành về các loại xe hơi lắm, thế nên ngoài hai chữ này ra thì cũng không biết cảm thán gì. Glenn nói về thống kê giao thông, cậu nghe hết nhưng lúc này chỉ nghĩ được một chuyện duy nhất trong đầu, thế nên sau đó Shaun trỏ tay ra sau, hỏi.

"Không phải, người ngồi phía sau. Mới có khả năng sống sót thấp, hả? Chỗ đó, không có gì, che chắn. Cả chỗ ngồi sau, ghế phụ nữa."

Ba ghế phía sau thì ghế giữa có khả năng sống sót thấp nhất do trước mặt trống trải, hai ghế kia ít ra còn có lưng ghế tài xế và lưng ghế phụ chắn giúp. Ít ra theo Shaun nghĩ thì là như thế, mỗi tội cậu ta không định ngồi đằng sau, bởi vì...

"Ngồi cạnh tài xế. Nhiều túi khí. Cơ hội sống sót, cao hơn. Đấy."

Không, thực ra vì cậu nghĩ là trên xe sẽ có máy sưởi chỗ ghế tài xế và ghế phụ thôi, so sánh giữa việc ngồi cạnh máy sưởi với ngồi ở phía xa xa thì đương nhiên cậu sẽ muốn ngồi với cái máy sưởi rồi. Mà cũng không thể nói như thế được, nghe quê lắm, vậy nên Shaun bèn nghĩ ra một cái cớ khác cho thuyết phục hơn, cụ thể là như sau.

"Hơn nữa là. Ngồi kế, đại ma vương tương lai. Glenn thấy, hãnh diện không?"

Cực kì thuyết phục. Mỗi tội nói câu này ở đời thực nghe chẳng khác gì bị hoang tưởng cả.


1x9Ov7I.png



@Kals
 

Cải

Active member


Hansen not the Maid

Shaun the Maid

???


Thời gian: ??/??/2050
Địa điểm: [Helsinki] Cure Maid Coffee



W29i9I4.jpg


I have to crop the CG cuz it looks like I've killed someone before work and no one will believe that just a tomato sauce-

"À... Em nghĩ mình sẽ thử Champion Curry hoặc Hamburger Steak đi kèm với cá và khoai tây chiên. Về phần bánh ngọt, ở đây có món bánh đặc biệt nào không ạ? Em sẽ rất vui nếu có thể thử chúng."

Hansen im lặng một lát, giống như không có ý định đáp vội vàng, và cũng là để nghĩ xem, mình nên nói gì tiếp theo. Có vẻ như Champion Curry và Hamburger Steak dù là tên gọi chung, nhưng phía dưới đó trong quyển menu được chia ra thành bốn, đối với Hamburger Steak, về nước sốt, và có khi là sáu đi, đối với Champion Curry, về những thứ ăn cùng của món.

Như Hamburger Steak, chẳng hạn, có sốt demi-glace, loại sốt truyền thống đi, ngoài ra còn béchamel hay sốt trắng, rồi sốt cà chua, hay thậm chí, là một phần ăn tuy là dành cho trẻ em, nhưng lại được trình bày theo kiểu của người lớn, còn tại sao lại nói như thế... Tóc đỏ đoán, chủ yếu là qua cách quán để hình mô tả trong thực đơn, miếng steak sẽ nhỏ hơn khẩu phần ăn của người trưởng thành một chút, sốt demi-glace đậm vị hơn, kèm theo đó có tôm chiên xù, thêm chút sốt tartar và một đĩa gà rán, khi trình bày lên sẽ có cảm giác đầy đặn mà vẫn giữ được sự phong phú và hòa hợp cho món ăn.

Tới Champion Curry, phần nước sốt tuy không thay đổi được gì nhiều, có lẽ là để giữ lại hương vị đặc trưng đi, mà phần thịt ăn kèm dù ít hay nhiều cũng được thay đổi. Bạn không thích thịt bò thì có thịt gà, mà không thích thịt gà thì đã có tôm, muốn ăn đủ cả ba thứ trong một đĩa thì hãy gọi Reward Curry, đó cũng chính là phần thưởng dành cho bạn vì đã vất vả làm việc một ngày thật chăm chỉ. Kiểu như vậy.

"Em muốn phần Champion Curry hay Hamburger Steak của mình như thế nào?"

Hansen hỏi lại, giống như muốn nghe cô gái nhỏ đưa ra lựa chọn của mình một chút, vì nếu bảo tóc đỏ chọn hộ, khéo lát thấy cô kéo Shaun qua một góc để hỏi ý kiến cũng nên. Và còn, về phần món bánh đặc biệt... Mắt hổ phách lướt nhanh trang giới thiệu món tráng miệng một lát, nghĩ thêm một tẹo, rồi mới trả lời.

"Có Quadrate Mont Blac, em có muốn thử không?"

Đế bánh tart nhỏ nhắn, phủ đầy bằng phần kem hạnh nhân phun sợi mềm mại bên trên, như lớp tuyết trắng phủ trên đỉnh Alps, chỉ nhắc đến tên thôi thì ai cũng biết đến hình dáng đặc trưng của Mont Blanc. Nhưng, có lẽ, Hansen đoán rằng Mont Blanc của Cure Maid không giống như những chiếc bánh được trưng bày trong tủ kính của những chiếc tiệm làm bánh bên ngoài kia, khi nó có chữ Quadrate đi kèm. Hình vuông nhỉ, tóc đỏ cảm thấy khá tò mò về cách làm của nó nữa, nên nếu như cô gái nhỏ đồng ý với món bánh đó, lần này, chắc chắn một trăm phần trăm, Hansen sẽ phải nhờ đến sự trợ giúp của Shaun thật đấy.

"Em có muốn uống thêm gì chứ?"

Có món chính, có tráng miệng, mà còn là bánh ngọt thì cũng nên có trà đi cùng phải không?

Hansen hỏi xong câu đó thì không nói thêm gì nữa, giống như yên lặng chờ cô gái nhỏ đưa ra quyết định, và đôi mắt hổ phách kín đáo liếc nhìn về cậu trai nhỏ đang tích cực đứng cổ vũ mình từ phía đằng sau. Tóc đỏ lặng lẽ đưa tay ra phía đằng lưng, khuất tầm nhìn của vị khách nhỏ một chút, lúc đầu giống như giơ ngón cái, ý là Cảm ơn cậu, tôi vẫn ổn, mà rồi lại thay đổi giống như một dạng tín hiệu cần sự hỗ trợ từ cậu trai nhỏ vậy, dù cô không chắc mình có làm đủ rõ để đối phương có thể hiểu được hay không nữa...

Shaun Unlock Rank 3 with Hansen thanks but I still need your help-


@Crea
 

Crea

Active member



Helsinki. Cure Maid Coffee
"Unexpected."


"À, ừm..."

Cô gái tóc xanh khi nghe Hansen hỏi thì bày ra vẻ mặt bối rối thấy rõ, giống như là không nghĩ mình sẽ được hỏi như thế. Nói ra thì có hơi ngại nhưng cô hoàn toàn không biết về sự kết hợp giữa những món này như thế nào. Sốt thì nhiều loại, trình bày cũng khác, chưa kể còn có cả phần thịt ăn kèm nữa. Vị khách nọ ngồi nghiên cứu thực đơn thêm một chút thì thấy đầu óc mình xoay mòng mòng như mấy cái emoji bối rối trên mạng, vậy nhưng bên ngoài vẫn cố giữ lại một chút bình tĩnh để suy nghĩ. Mỗi tội không biết có thành công hay không, vì khi cô đang xì khói trên đầu và Hansen làm mấy dấu tín hiệu cầu cứu thì đã thấy Shaun bước đến từ sau lưng vị khách nọ và đối diện với Hansen, liếc nhìn tình hình hiện tại một chút rồi đặt một tay ngang miệng, thói quen của cậu ta mỗi khi cần ngẫm nghĩ việc gì đó. Không rõ cậu đọc được tín hiệu cầu cứu hay là trực giác, nhưng dù gì cũng đã bước qua đến nơi rồi.

"Em có, bị dị ứng với món gì, không? Nếu không thì, tôi sẽ khuyến khích gọi, Reward Curry. Một phần thưởng, dành cho người đã vất vả, và một. Vị chủ nhân đáng yêu, xứng đáng, được trân trọng, nhỉ?"

Shaun mất tầm ba mươi giây để suy nghĩ, sau đó bước đến thực đơn trỏ tay vào phần cà ri với đầy đủ ba loại thịt trong đó để gợi ý cho vị khách của bọn họ. Giọng của cậu ta vẫn vấp lên vấp xuống, nhưng từ ngữ thì nghe như vừa nhặt từ trong phim ảnh ra vậy. Không rõ học từ phim hay truyện tranh, nhưng ít ra Shaun nói mấy câu này mà không bị ngượng mồm, sau đó lại tiếp tục nói về phần Hamburger Steak kia. Cũng không có gì nhiều lắm, chỉ trỏ cho cô gái thấy mấy lựa chọn có kèm thêm gà rán với tôm chiên xù, sau đó cười.

"Chủ nhân, chỉ cần gọi theo. Sở thích thôi. Còn lại, chúng tôi sẽ lo liệu."

Ý là cô muốn gọi gì thì gọi, nấu nướng thì... ừ, bọn họ lo cả mà. Hay ít ra hôm nay Shaun sẽ phải vào bếp, theo lịch phân công là thế.

Cậu trai nói chuyện với cô gái nhỏ vài phút, sau đó lùi lại phía sau chờ cô lựa chọn. Vị khách kia có vẻ sau khi xì khói đủ lâu thì cũng đã đưa ra được vài lựa chọn cho riêng mình. Cô ngẫm nghĩ vài giây rồi lên tiếng, mắt vẫn dán vào quyển thực đơn.

"Ừm, vậy... em muốn một phần Reward Curry ạ. Hamburger Steak thì kèm với gà rán, sốt truyền thống là được."

Cô ngẩng lên, hơi cười, vẻ mặt thoạt xanh thoạt đỏ nãy giờ cũng đã mất đi chút ít.

"Mont Blac cũng ổn. Em có thể có một phần bánh không ạ?"

Shaun cười, sau đó huých nhẹ vào khuỷu tay của cô gái bên cạnh mình.

"Về phần đồ uống, chúng tôi có thể. Giới thiệu vài loại trà, đi kèm với bánh ngọt. Chủ nhân, có hứng thú không?"



@Cải
 

Kals

Member




NIQimBb.png
Shaun

HhVjQ8A.jpg
Glenn




Thời gian: 2050
Địa điểm: Maid Cafe, Helsinki

Burning matches.



"Xe đẹp, ghê. Ừm. Ngầu. Như Glenn, ấy."

Glenn liếc nhìn Crea, chậm rãi tiết lộ.

"Kiểu dáng chiếc xe này thịnh hành từ thời bố tôi."

Tức là nó già lắm rồi, hot trend như các ông chú trung niên vậy, cậu không cần phải khen tôi như thế. Không biết Crea có hiểu được cái sự hài hước khô khan này không, mà có khi Glenn cũng chẳng quan tâm lắm. Bởi khi nói xong thì anh cũng mở khoá xe và ngồi vào vị trí lái. Crea ngồi đâu tuỳ ý cậu, lời giải thích ban nãy về vị trí ngồi cũng chỉ là trò đùa nhạt.

Ngay khi cửa xe đóng, Glenn liền bật sẵn máy sưởi, anh biết không phải ai cũng quen với cái lạnh phía Bắc. Mất vài phút để xe ấm lên, anh tranh thủ thời gian này xử lý bộ kết nối không dây và mở bản đồ chỉ đường.

"Thắt dây an toàn vào."

Anh không phải tay lái giỏi nhất đất này. Chả có người Phần nào lái xe giỏi hết. Nên nếu lên xe với một người Phần Lan mà để họ cầm lái, bạn phải sẵn sàng cho chuyện tồi tệ nhất. Ví dụ như đang đi trên đường thì húc phải tuần lộc chẳng hạn. Hoặc vào mùa hè, như họ bây giờ, thì đối tượng để húc là mấy tấm biển chặn đường đổi tuyến cho vịt đi bộ.

Glenn vừa lái xe, vừa bật GPS lên.

"Tới khách sạn của cậu trước."

Anh điền địa chỉ vào thanh chỉ đường rồi đi theo nó. May phước, 2050, công cụ chỉ đường đã không yêu cầu ô tô của họ phải biết bay hay bơi được qua sông để tới địa điểm đích. Quãng đường đi ngắn, với lộ trình chính xác chỉ mất chưa tới mười phút. Khách sạn không lớn, nhưng trước cửa có vị trí đỗ xe.

"Có cần tôi lên cùng không?"

Anh hỏi khi Crea loay hoay tháo dây an toàn, chuẩn bị bò xuống.

w1VRAXo.jpg



mèo méo meo
 

Cải

Active member


Hansen not the Maid

Shaun the Maid

???


Thời gian: ??/??/2050
Địa điểm: [Helsinki] Cure Maid Coffee



W29i9I4.jpg


I have to crop the CG cuz it looks like I've killed someone before work and no one will believe that just a tomato sauce-

Hansen nhìn cô gái nhỏ trước mặt trở nên bối rối trước những gì mà mình nói, có chút không rõ là do nói tiếng không đủ tốt khiến đối phương nghe không hiểu, hay nói được tiếng rồi mà lại quá nhanh và quá nhiều thông tin khiến cô gái nhỏ bị quá tải, hay do cách làm việc của những cô hầu ở quán cà phê giống như cách dân kiến trúc làm việc là tham khảo hỏi nghe ý kiến nguyện vọng trước tiên, rồi mới là đến lượt bọn họ đưa ra ý của mình từ idea concept đến giải pháp thiết kế...

Dù là gì, thì trước khi đến lượt sự bối rối thể hiện rõ trên gương mặt, nếu có chụp ảnh thì chắc đến hơn nửa tấm ảnh là như nhau, may mắn thay, Shaun đã tới bên cạnh và giải vây cho cô rồi. Nếu có tấm gif hay emoji để mô tả Hansen lúc cậu trai nhỏ tới, thì có lẽ là cô trông như thế này:

o9NwCZW.gif

"Ừm, vậy... em muốn một phần Reward Curry ạ. Hamburger Steak thì kèm với gà rán, sốt truyền thống là được. Mont Blac cũng ổn. Em có thể có một phần bánh không ạ?"

"Về phần đồ uống, chúng tôi có thể. Giới thiệu vài loại trà, đi kèm với bánh ngọt. Chủ nhân, có hứng thú không?"


Hansen trong lúc đang nghĩ trà gì thì sẽ hợp với Mont Blanc thì nhận thấy được cái huých nhẹ từ Shaun đối với mình, bộ dạng bất động giống nhưng không phải ảnh tĩnh ở đấy phải mất chừng ba phút, mới là thấy tóc đỏ khẽ hắng giọng một chút mà tiếp lời của cậu trai nhỏ.

"Được chứ. Đồ uống kèm với Mont Blanc em có thể thử trà hoa Hibiscus."

Chính là Cure Hibis mà Hansen đề cập đến lúc trước, mà trà Hibiscus thông thường sẽ chua một chút, nhưng đối với Cure Hibis lại được cân bằng lại bởi chút vị ngọt nhẹ, không quá gắt, và tóc đỏ thì không thực sự rõ cách pha chế loại trà này của quán là như thế nào mà có thể ghi được trong mô tả của menu như thế...

"Nếu em không thích vị chua trà Hibiscus đem lại, có thể chọn trà xanh, vị đậm hơn, hoặc hồng trà, vị sẽ thanh hơn và cân bằng được độ ngọt của bánh."

Truyền thống ăn bánh uống trà là thế, nhưng sẽ còn một thức đồ uống khác có thể uống kèm là mocktail, ban nãy hình như lướt qua cô có thấy một loại tên What Moves You, Makes You được làm từ Blue Curacao và grapefruit, màu sắc tương đối dịu và bắt mắt. Mà cô không nói gì thêm ngoài ba loại trà vừa được kể đó, chắc có lẽ, là để tránh làm cô gái nhỏ tiếp tục bối rối hơn.


@Crea
 

samir

Active member


Kouen Ryouji

Rosemond


Cure Maid Cafe _ Helsinki |2050


X94YOFu.png
"Thực sự rất ngon. Món này có tên không?"

Tên của cốc cà phê này à? Anh cũng chưa bao giờ nghĩ về nó. Mặt anh thoảng chút bất ngờ, rồi đưa tay lên cằm như đang suy nghĩ:

"Tên của nó à? Hmm ... để tôi xem ... có lẽ là "tá gach rud breá". Nó có nghĩa là "everything is fine". Khi tâm trí tôi rối bời, phải suy nghĩ về một chuyện gì đó, hoặc có chuyện gì đó xảy ra trong đời, tôi thường ngồi lại và thưởng thức ly cà phê này. Nó khiến tôi trở nên bình tĩnh hơn, và nó khiến tâm trí tôi nghĩ rằng, mọi chuyện sẽ ổn thôi." Anh cười dịu dàng với cô. "Tôi hi vọng nó cũng khiến cô cảm thấy thư giãn."

Có ba thứ trên đời có thể khiến anh bình tâm lại nếu có bất cứ chuyện gì: cà phê, dao bếp và tay ga xe máy. Hoặc anh sẽ lao mình xuyên qua những cơn gió trên một chiếc phân khối lớn; hoặc làm một món gì đó mới lạ độc đáo, nhưng thường nó sẽ kết thúc bằng một thảm hoạ nào đó; hoặc anh sẽ ngồi trên ghế sofa và thưởng thức một tách cà phê đen thơm ngon.

"Nếu mà tôi về nước rồi muốn thưởng thức lại hương vị này thì phải làm sao đây. Cà phê bản địa của chúng tôi không giống thế này."

Cho đến hiện tại, có lẽ anh đã lờ mờ nhận ra từ ánh mắt và ngữ điệu trong câu nói của cô, rằng cô đã biết anh là ai rồi. Và anh đoán rằng, câu nói vừa rồi không phải một câu dành cho một người phục vụ, mà là một câu trêu đùa của cô dành cho Kouen.

"Vậy ... tôi pha cho em mỗi ngày nhé."

Anh nghiêng đầu mỉm cười tinh nghịch đáp. Dù gì cũng lộ rồi, bản thân anh cũng không muốn giấu thân phận của mình nữa. Anh mở lời:

"Tôi hoá trang kĩ vậy, nhưng hình như vẫn không qua được mắt em. Lâu rồi không gặp, thật mừng khi gặp lại em ở đây."

Nhìn quanh quanh quán cafe, cũng vì đang không phải giờ đông khách nên chỉ có một hai người ngồi ở phía trong của quán. Anh cao hứng nhấc cây đàn guitar ở trên kệ xuống. Cây đàn khá cũ, nhưng không có chút bụi nào do được lau thường xuyên. Anh ngồi xuống ở phía đối diện cô:

"Cô không phiền chứ? Tự dưng nhắc đến nên tôi muốn đàn lại một bài tôi hay nghe khi uống cà phê. E hèm ... Giọng tôi có thể không trầm nam tính như bản gốc đâu ... nhưng tôi sẽ cố gắng cover nó tốt."
@Kolulu

 
Last edited:

Crea

Active member



Helsinki. Cure Maid Cafe
"The clock strikes, and I'm running again."


"Kiểu dáng chiếc xe này thịnh hành từ thời bố tôi."

"..."

Shaun đần mặt ra tận vài chục giây, và nếu không phải vì Glenn mở khóa xe để cậu chui vào tìm đến hơi ấm từ máy sưởi thì chắc cậu ta sẽ còn đứng đó dài dài mà hòa làm một với thiên nhiên mất. Không biết cậu trai có hiểu được câu đùa của anh không nhưng chỉ thấy sức sát thương từ nó khá là nghiêm trọng, suýt nữa khiến người khác biến thành hóa thạch.

Mà thực ra cũng chỉ vì đại ma vương tương lai dễ bị khớp quá thôi.

Thiếu niên tóc đen bò vào xe như người chết khát giữa sa mạc tìm thấy ốc đảo. Cậu ta ngồi vào vị trí của mình là bắt đầu co lại thành một cục, đương nhiên trước đó không quên thắt dây an toàn theo lời người nọ. Shaun gà gật một hồi thì bọn họ đến được điểm đến đầu tiên, vậy là lại quay đầu cúi xuống tháo dây như một cái máy.

Cũng tiện nghe Glenn hỏi.

"Glenn, ngồi chờ. Thì có chán không? Hành lý thì tôi, xử lý được. Ừm, chắc là vậy."

Hành lý của Shaun thực ra cũng không nhiều lắm, quần áo quà tặng và cái laptop của mình, vậy thôi. Phòng thì cũng không có mấy thứ, thế nên chắc dọn cũng nhanh. Nếu Glenn muốn đi cùng thì Shaun cũng không cản, khác biệt giữa ngồi trong xe với đi dọn đồ chắc chỉ là nghe cậu ta nói linh tinh mấy chuyện trên trời dưới đất thôi.



1x9Ov7I.png



@Kals
 

Kolulu

Member




Rosemond


Glenn





Thời gian: Năm 2050
Địa điểm: Cure Maid Coffee


Nụ hôn lên tay khiến trong thoáng chốc cô cảm thấy gáy mình nóng lên, lan dần ra hai mang tai. Nhưng nếu là bình thường, với mọi người khác, sự đáp lại này sẽ khiến cô phải, bằng cách nào đó phòng thủ, như là bước lùi lại. Nhưng với Glenn thì, cô cũng không nhớ là lúc nào, vốn đã không còn điều đó nữa rồi.

Như thể, sự hồi đáp từ anh chính là điều mà cô cảm thấy mình có phần mong chờ nhất.

“Anh làm thế không sợ người khác nhìn sao?” Cô bật cười, bông đùa một câu. “Ở đây không có người quen của anh chứ, lại tưởng anh đã có người yêu... em sẽ không đền nổi đâu.”

Là như vậy đó, cô nghĩ Glenn nhất định sẽ rất được yêu thích, nhưng nếu vạn nhất có chuyện gì xảy ra mà cô phải đền thật thì cũng chẳng sao. Với lại, cô cũng không thực sự quan tâm tới chuyện đó lắm, vì nghĩ lại ở lần đầu gặp nhau, nếu anh ấy lại đúng như cô nghĩ, là một diễn viên nổi tiếng hoặc người mẫu mà hình ảnh trên tạp chí xuất hiện nhiều như cơm bữa, và cô có phải đón nhận những ánh mắt như thế nào, cô cũng thật sự thấy không sao cả.

Người nhìn theo thì cứ việc nhìn theo. Người chạy theo cũng cứ chạy theo thôi.

Nhưng ở đây không có người nhìn theo hay người chạy theo nào cả, chỉ có một Rosemond nheo mắt, nhìn một Glenn trước mặt cô, sự trầm ổn bình thường mà cô hay thấy ở anh đột nhiên được thay bằng vẻ bối rối kì lạ. Maid cà phê thì có gì không ổn à? Cô còn chưa kịp nói cho anh biết cô cũng thích kiểu trang phục này nữa, từ rất lâu về trước rồi cơ. Nhưng nhìn Glenn như thế cô bỗng thấy rất... đáng yêu, nên trong một phút xấu tính cô lại không muốn giải thích gì.

Thế là cô đưa cả hai tay về phía đó, lúc tay anh buông xuống, nắm lấy tay anh.

“Được, lần sau em tới đây, nhất định sẽ báo cho Glenn trước.”

But yes, if I am, become a highlight of your day, then it cost me nothing.

“Em đi xa tới đâu cũng không mệt, mệt là có thể bố và anh trai em sẽ lại gửi một đống tin nhắn thôi. Glenn có thể tự lập được sớm thì thật tốt nhỉ, nhưng có vẻ em đã xen vào một ngày làm việc của anh rồi?”

Nói ra câu đó nhưng nhìn cô nàng không có chút nào tội lỗi cả, dù đôi mắt xanh cũng có xao động ít nhiều. Cô vốn đã định tới đây, và chờ cho hết giờ làm việc tiêu chuẩn ở đất nước này rồi mới nhắn, nhưng rốt cuộc không cần phải chờ đợi, Helsinki giúp cô gặp anh sớm hơn dự định.

Cô… nhất thời đã không chuẩn bị được gì cho tốt cả, ngoài bức thư, và ánh mắt này.

Rosemond chống cằm, gương mặt nhỏ bé nghiêng đi, nhìn Glenn ở góc 15 độ, suối tóc của cô tràn qua gò má. Cô nghĩ về tự do ngắn ngủi này, cũng không biết phải cất lên lời gì. Nếu ngày dài ra một chút, chắc chuyển động chậm chạp này của mắt và một phần nào đó là tâm trí cô cũng sẽ có thể nhìn anh thêm một chút.

“So với lần trước, với một người không nhớ nổi mặt người khác như em, em có thể nhận ra Glenn nhanh hơn mình tưởng.”

Lúc đó cô còn nghĩ với trí nhớ nhòe nhoẹt của mình về mặt người, có khi nào sẽ lướt ngang qua anh ở một con đường nào đó mà không nhận ra không. Nhưng mà cô biết, sẽ không đâu!

Với cái suy nghĩ quyết tâm kia, cô nàng cắn miếng bánh một cách nhiệt tình, khiến đôi gò má với những đốm tàn nhang đột nhiên đỏ lên, dù chẳng hiểu quyết tâm để làm gì nữa khi anh đã ngồi đây ngay trước mặt cô rồi.

“Cái này, vị ngọt thật đó... giống như Glenn vậy.”

Cô liếm môi, cười với nét hồng trên má, buông ra một lời cảm thán có phần tỉnh rụi. Còn ở đây bao lâu, Rosemond cũng chưa nghĩ đến… thực sự khi cô đi, chỉ là cứ thế mà đi thôi. Cũng còn may cô đã tìm được chỗ ở ưng ý cách đây cũng chỉ khoảng vài km, có thể dạo quanh vùng trung tâm, cũng có thể ghé đến chỗ này. Ban đầu cô định là vậy.

"Một chiếc homestay ở gần đây, kì thực em không thích khách sạn lắm. Nơi anh ở có ở gần đây không?"

Cũng không phải cô cố tình lờ đi chuyện ở lại đây bao nhiêu ngày, cô đến đây có nghĩ gì nhiều đâu, vé máy bay ngày về còn chưa mua... cô chỉ muốn có thể có thời gian để có thể muốn gì làm nấy, không phải lo nghĩ đến ngày về. Thế nên sau một vài giây lơ đãng thì cô mới quay lại nhìn anh, nửa đùa nửa thật.

"Nếu em không về nữa thì thế nào?"

@Kals



mèo méo meo
 

Kals

Member




NIQimBb.png
Shaun

HhVjQ8A.jpg
Glenn




Thời gian: 2050
Địa điểm: Maid Cafe, Helsinki

Burning matches.



Glenn nhìn Crea gần mười giây, sau đó tắt động cơ xe tháo dây an toàn.

"Đi thôi."

Xe đậu một lát trước cửa khách sạn chắc cũng không sao, anh đi vào một phần xem có gì cần chuyển cùng người kia không, phần khác thì... trò chuyện với lễ tân một chút, nghe ngóng tình hình. Thói quen công việc, gặp người là trao đổi thông tin.

Có một điều bao năm cũng không thay đổi ở xứ này, dẫu tiếng Anh đã được phổ cập toàn dân, nhưng bọn họ vẫn thích dùng tiếng Phần để trò chuyện với nhau khi có thể. Có thể là tinh thần dân tộc, cũng có thể do cảm quan cá nhân, nhưng nếu giao tiếp bằng tiếng Phần trên đất này sẽ có nhiều ưu đãi hơn tiếng Anh, dù cho cả hai đều là quốc ngữ.

Như khi Glenn đi qua lễ tân, người ta chào bằng tiếng Anh, nhưng khi anh đáp lại bằng tiếng Phần thì đổi lại là một tràng trò chuyện. Nên bước chân Glenn chậm lại và cuối cùng dừng ở bàn lễ tân một lát.

"Phòng cậu số bao nhiêu?"

Đương nói chuyện, anh quay qua hỏi Crea.

w1VRAXo.jpg



mèo méo meo
 

Crea

Active member



Helsinki. Cure Maid Cafe
"The clock strikes, and I'm running again."


Shaun đi bên cạnh Glenn, có nghe thấy tiếng anh trò chuyện nhưng quyết định bỏ lơ, đơn giản là vì đó không phải loại ngôn ngữ cậu hiểu được. Thiếu niên tóc đen ngẩng lên khi nghe anh hỏi, vậy là nhìn lại tấm thẻ điện tử trong túi mình rồi bảo.

"Phòng số 504. Tầng 5, cửa thứ 4 từ bên trái đếm. Qua. Ừm, Glenn có, muốn nói chuyện không? Tôi đi, một mình cũng được."

Vì đúng là đồ đạc ít thật. Hôm đầu Shaun đến đây trong tình trạng vật và vật vờ, lại còn xanh lét mặt mũi vì mất ví nữa nên tâm trạng cứ trôi đâu trên chín tầng mây. Hai ngày qua thì càng không có xúc cảm gì với việc bày bừa đồ trong phòng để nghỉ dưỡng mà lo đến nỗi ăn cũng không cảm thấy ngon, chung là sẽ thu dọn nhanh thôi, nếu Glenn định ở lại trò chuyện thì cậu cũng không phiền.

1x9Ov7I.png



@Kals
 

Kals

Member




NIQimBb.png
Shaun

HhVjQ8A.jpg
Glenn




Thời gian: 2050
Địa điểm: Maid Cafe, Helsinki

Burning matches.


"... Ừm, Glenn có, muốn nói chuyện không? Tôi đi, một mình cũng được."

Glenn cười không đáp, quay sang nói với lễ tân một hồi. Lát sau Crea thấy chìa khoá phòng của cậu trong tay Glenn, lễ tân còn cười với cậu, nói cái gì đó mà chúc cậu may mắn và vui vẻ tận hưởng mùa hè của Phần Lan. Cũng chẳng biết anh kể gì với người ta để họ đột nhiên niềm nở hơn hẳn.

Mà cũng không quan trọng lắm, vì lúc này Glenn đã cầm chìa khoá phòng đưa cho cậu, bảo.

"Đi thôi, lấy đồ của cậu xuống. Lát nữa nếu cậu muốn làm bánh thì ghé qua siêu thị, nhà tôi có lò nướng."
w1VRAXo.jpg



mèo méo meo
 

Crea

Active member



Helsinki. Cure Maid Cafe
"The clock strikes, and I'm running again."


"..............."

Shaun nghĩ, hôm nay cậu cạn lời hơi nhiều rồi. Thiếu nam tóc đen không hiểu lắm chuyện gì vừa xảy ra, nhưng mà... chắc là kệ đi? Bọn họ có chìa khóa phòng, lại chuẩn bị lên thu dọn đồ, thế nên chắc là không sao đâu-

Cậu tự trấn an bản thân, sau đó cùng người bên cạnh đi lên thang máy. Tầng năm, không quá lâu nhưng cũng không thực sự nhanh, vậy nên cũng vừa vặn thời gian cho một vài sự kiện xảy ra. Chẳng hạn như khi Shaun vừa bước vào thang máy thì nghe tiếng điện thoại rung, vậy nên Glenn bèn lấy nó ra, nhìn nhìn chút rồi dứt khoát bấm tắt, vậy nhưng không bỏ lại vào túi mà vẫn cầm nó trên tay. Sau khi bọn họ ra ngoài và đến được phòng Shaun thì cậu mở cửa, bước vào rồi tiện tay đặt điện thoại lên chiếc kệ gần đó, cũng không chú ý đến nó mà tập trung vào việc thu dọn đồ đạc.

"Ừm... Glenn, có thể nhìn giúp. Trên kệ, với tủ quần áo. Xem có dây sạc, điện thoại. Với quần áo. Giúp tôi, được không?"

Shaun hỏi trong lúc đi vào phòng bên trong thu dọn laptop với mấy thứ linh tinh của mình. Khách sạn thường có cả khăn tắm với bàn chải, nhưng cậu ta vẫn mang bàn chải riêng theo vì thói quen.

Mỗi tội lúc Shaun vừa biến mất ở phòng phía sau thì Glenn thấy điện thoại để trên bàn của cậu ta lại rung, có vẻ là người ban nãy gọi lại. Hoặc người khác, ai biết được.

Choice cho Glenn

- Kệ điện thoại
- Gọi Crea
- Nhìn xem ai gọi
- Khác

1x9Ov7I.png



@Kals
 

Crea

Active member



Helsinki. Cure Maid Coffee
"Unexpected."


"Ừm... Em nghĩ mình sẽ muốn thử hồng trà ạ, nếu như điều đó ổn. Ngoài ra chắc là không còn gì khác?"

Cô gái nhỏ nói sau một hồi suy ngẫm. Không biết cô có biết về truyền thống ăn bánh uống trà và sự kết hợp giữa các thành phần với nhau hay không, có lẽ là không dựa trên biểu cảm, và người nọ chỉ chọn thứ gì có vẻ êm tai với mình nhất mà thôi. Nhưng dù gì thì chọn cũng chọn xong rồi, vậy nên Hansen có thể thấy thiếu niên bên cạnh cô bày ra vẻ mặt trầm ngâm một chút, còn lẩm bẩm gì đó như là Mình cũng muốn một tách trà như thế. Mỗi tội cậu ta lẩm bẩm nhỏ lắm, nhỏ đến mức không nghe được nếu không đứng cạnh. Shaun cũng không trầm tư lâu đến thế, cậu ta nghĩ vài giây thôi thì đã nhanh chóng quay lại vẻ thường ngày, sau đó lùi bước ra sau để Hansen tiếp tục công việc, còn thầm thì gì nghe như là.

"Tôi, vào bếp trước. Nếu Hansen, muốn làm thử. Thì vào cùng, nhé."

Sau đó lướt đi vào bếp thật, để Hansen ở lại lấy thực đơn đi và chắc là hẹn món lên sau với cô gái nọ.



@Cải
 

Cải

Active member


Hansen not the Maid

Shaun the Maid

???


Thời gian: ??/??/2050
Địa điểm: [Helsinki] Cure Maid Coffee



W29i9I4.jpg


I have to crop the CG cuz it looks like I've killed someone before work and no one will believe that just a tomato sauce-

"Ừm... Em nghĩ mình sẽ muốn thử hồng trà ạ, nếu như điều đó ổn. Ngoài ra chắc là không còn gì khác?"

"Nếu sau đó em muốn dùng thêm, tôi có thể gợi ý món khác cho em."

Nếu cách phục vụ này là ưu tiên khách hàng gọi theo sở thích còn lại để nhân viên phục vụ của tiệm lo, thì giả sau đó cô gái nhỏ muốn thử dùng nếu lướt thấy trong thực đơn có món gì khác hấp dẫn hơn, cô có thể bổ sung thêm, kiểu như vậy.

"Tôi, vào bếp trước. Nếu Hansen, muốn làm thử. Thì vào cùng, nhé."

Rồi Hansen sau đó đọc lại món mà cô gái nhỏ đã chọn để kiểm tra nhanh xem đã đủ hay chưa, có đúng món hay không, đợi đối phương gật đầu hoặc đáp lại rằng như vậy đúng, đủ rồi, mới là gấp quyển thực đơn lại, cầm ở một bên tay để xuôi theo nếp váy, nhẹ cúi đầu rồi đi theo phía sau Shaun vào bếp.

"Cậu hướng dẫn tôi làm món mặn của quán được chứ?"

Mấy món Reward Curry, Hamburger Steak, gà rán sốt truyền thống, khoai tây chiên ăn kèm mà cô gái nhỏ đã gọi khi nãy, bởi mặc dù món ăn có vẻ giống với những cửa hàng khác, nhưng nếu trà bánh của tiệm có cách làm pha riêng thì với món mặn cũng vậy. Còn làm như thế nào thì tóc đỏ mù tịt, không phải là cách cầm dao thái thịt rửa rau chiên xào bao nhiêu lượng dầu cho đủ, mà là về công thức.

"Ở đây có cấm nhân viên ăn uống trong giờ làm việc không?"

Hansen hỏi tiếp khi tìm hộp trà để ở trên kệ.

"Tôi pha cho cậu một tách."


@Crea
 

Crea

Active member



Helsinki. Cure Maid Coffee
"Unexpected."


"Nếu sau đó em muốn dùng thêm, tôi có thể gợi ý món khác cho em."

Cô gái nhỏ nghe vậy thì gật đầu, sau đó bẽn lẽn nở một nụ cười với Hansen. Dường như cô vẫn còn ngại ngùng, nhưng ít ra đã đỡ hơn lúc mới bước vào rồi. Người nọ sau đó cũng không nói thêm gì nữa mà cuộn người lại rồi lấy điện thoại ra chơi Flappy Bird, để cho Hansen vào bếp cùng Shaun làm đồ ăn.

Trong bếp, cậu trai tóc đen đang chuẩn bị dụng cụ, thấy cô bước vào thì bèn gật, sau đó trỏ lên vách tường. Cũng như nhiều quán khác, công thức làm mấy món ăn trong thực đơn ở đây đã được dán lên tường cho nhân viên dễ xem lại, ngoài ra thì có một cuốn hướng dẫn nằm trong phòng cho nhân viên luôn, về cơ bản là không thiếu thứ gì.

"Ừm, cà ri thì thực ra có sẵn, chỉ cần hâm nóng và. Nêm nếm thôi. Steak với gà rán thì, nguyên liệu. Trong tủ."

Shaun vừa trỏ tay lên tường vừa nói, cũng chỉ hướng tủ đông cho Hansen luôn. Cậu trai nghe cô hỏi về việc ăn uống thì ngẫm nghĩ một chút rồi lắc lắc đầu, bảo.

"Miễn là, không ảnh hưởng. Đến khách. Thì cũng, không sao đâu."

Mà pha cho cậu?

"Hansen, không uống sao? Hai tách?"

Ý là, một cho cậu và một cho cô. Kiểu thế.



@Cải
 
Top