[Helsinki] Cure Maid Coffee

Crea

Active member




Shaun Roseworth


Glenn




<< Cure Maid Coffee || 2050




Shaun đương nhiên là ngồi xuống trong trạng thái căng thẳng tột độ. Tuy cậu ta bên ngoài không thể hiện ra như vậy nhưng bên trong thì đã thấy muốn cháy não rồi. Nhiều loại cảm xúc chạy vòng quanh đầu cậu trai trong mấy phút vừa qua, nhiều đến mức không thể đếm hay diễn tả nổi, nhưng điểm chung thì đều là hỗn loạn. Đúng ra cậu không sợ Glenn, cũng không có lý do để làm như vậy, thế nhưng đến cuối thì vẫn căng thẳng. Cũng không rõ lý do là vì sao, có lẽ là vì sợ anh thấy phiền, sợ anh xem mình như trẻ con, hoặc sợ gì đó mà ngay cả bản thân cũng không diễn tả được.

Cậu tự tin rằng mình cứu vãn được chuyện này, thế nhưng hiện tại càng nghe người kia nói thì sự tự tin đó bay nhanh như thể vừa có ai nhảy vào qua lối cửa sổ rồi đánh cắp nó và ném sang Đại Tây Dương vậy. Chung là mất sạch, cuối cùng chỉ còn lại một loại cảm giác kiểu, ôi trời, mình tiêu thật rồi.

Chắc là thế.

"... Tôi không, phân biệt được, taxi và dịch vụ di chuyển ở đây, lắm. Có lẽ, cũng đã xảy ra nhầm lẫn. Rồi."

Shaun Roseworth cuối cùng thật thà đáp. Thực ra cậu chẳng phân biệt được cái nào ra cái nào đâu, cũng không biết tiếng Phần Lan. Đáp xuống sân bay thì chọn đại một ông chú có vẻ đáng tin rồi leo lên xe mà đi thôi. Sau đó thì... ừm, như hiện tại.

"Thỏa thuận... Có thể báo lại. Miễn là tôi, đi một ngày cuối tuần thì sẽ, không sao cả. Những ngày khác, không bắt buộc."

Đại ý, nếu muốn du lịch thì mấy ngày khác vẫn du lịch được, chỉ cần cuối tuần đi làm bữa cuối là ổn thỏa.

Glenn sau đó giải thích và hỏi, mỗi tội người kia thì lại không nhìn lên. Cậu trai kéo dĩa bánh về phía mình, vẫn cố tránh ánh mắt của người thanh niên mà chỉ chăm chăm vào món bánh trên dĩa như thể nó là thứ thú vị nhất trên thế gian. Hai bàn tay cậu ta đỡ dưới dĩa bánh, một tay gõ vào dĩa, tay còn lại thì viết chữ trên nền dĩa, như một nỗ lực giấu thói quen khi căng thẳng của mình khỏi Glenn. May mà việc đó cũng không kéo dài lâu, Shaun tầm ba mươi giây sau thì lắc đầu rồi đáp.

"Glenn... Đáng tin. Đáng tin nhất. Vậy nên, mới không liên lạc."

"... Vì Glenn, còn nhiều chuyện khác, phải lo. Đúng không? Nên tôi nghĩ, không nên làm phiền Glenn. Tôi nghĩ mình, xử lý được việc này. Xử lý xong, hẹn Glenn đi chơi, sẽ không ai biết chuyện tôi, mất ví như vậy, cả."


Shaun nói, tay vẫn vẽ chữ nhưng giọng nói còn vấp váp hơn cả ngày thường. Dường như thói quen đấy cũng không giúp cậu ta ăn nói trơn tru hơn vào những lúc thế này. Đại ý của thiếu nam vẫn như cũ, sợ làm phiền người khác, nghĩ mình giải quyết được mọi chuyện. Vốn dĩ Shaun nghĩ rằng nếu bản thân có chuyện thì sẽ khiến người khác thấy phiền, vậy nên cuối cùng cố giấu. Kết quả? Như hiện tại đấy thôi.

"Xin lỗi. Tôi nghĩ, không thấu đáo. Khiến Glenn phải lo lắng, rồi."

Cuối cùng vẫn là xin lỗi trước. Cậu lại cân nhắc một thời gian, sau đó mới tiếp tục.

"Căn hộ kia. Nếu Glenn không phiền... Tôi có thể, xin trọ lại, chứ? Sẽ, trả đủ tiền trọ. Chắc chắn."

Nếu là Shaun của bình thường thì chắc chắn cậu sẽ chọn cách sau, cho dù có bất tiện đi chăng nữa. Ít ra chỉ là bất tiện cho cậu, chứ không bất tiện cho người kia. Mỗi tội cậu ta nghe Glenn nói nãy giờ thì bắt đầu có cảm giác nếu cậu tiếp tục nghĩ như trên thì thanh niên tóc trắng sẽ còn phiền hơn gấp bội, vậy nên mới có câu hỏi trước.



"Gonna regret this soon"
@Kals
 

Kolulu

Member




Rosemond


Glenn





Thời gian: Năm 2050
Địa điểm: Cure Maid Coffee


Rosemond, vẫn đang lỉnh kỉnh vali giỏ xách bên người, khi nhìn thấy Glenn đang ở đó, khi anh ngước lên nhìn thấy cô, và khi anh bước tới, cô để hết mọi thứ trên tay xuống sàn, để kệ cái vali đang tuột bánh lăn dần ra góc vỉa hè lát gạch, cũng cất bước tiến về phía anh.

Vì cô không có thói quen đứng yên một chỗ để chờ người khác bước tới bên cạnh mình.

Khi chỉ còn cách anh chừng một gang tay, cô có hơi ngước lên, nhìn anh một chút, sau đó đưa tay lên, vượt qua đầu mình, như cách so chiều cao thường thấy. Rosemond không thấp, nhưng so với Glenn thì cũng thật là… những ngón tay của cô có vô tình lướt qua những lọn tóc của anh, cũng tùy tiện chỉnh cho chúng vào nếp.

“Anh có thể thấy đấy, em vừa-mới-tới đây.” Cô trả lời, vừa nhớ lại quãng đường mà cô từ sân bay tới thẳng nơi này. “Em chỉ muốn nhìn thấy nơi này nhanh hơn một chút thôi. Em cứ cảm giác là Glenn đã cao hơn so với lần trước đó.”

Và cũng không nghĩ là lại có thể gặp anh nhanh hơn nữa.

Đó là, phải, những gì cô định nói, nhưng rốt cuộc thì cô cũng không đưa lời. Rosemond ở Helsinki so với ở Paris dường như có một chút gì đó… tươi tắn, và nhiệt thành hơn. Nếu Glenn nghĩ về khoảng thời gian bức thư tay đó được gửi đi và khi cô xuất hiện ở nơi này, đó là một khoảng thời gian không dài.

Quá nhanh so với một dự định du lịch bất ngờ và đường đột.

“Vậy, đây là nơi anh muốn cho em thấy, một maid cà phê.” Cô gật gù, đôi mắt xanh có ẩn hiện ý cười. “Em có tìm hiểu một chút, Glenn thích kiểu trang phục này sao?”

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô nghiêng đầu.

Bức thư ở trong túi xách của cô, thật may là những nhân viên ở đây đã rất tinh tế mang đồ đạc của cô lại.

Haha, cô lúc đó chính là muốn bỏ hết đồ trên tay xuống mà ôm anh một cái.

“Thư hồi âm, em trực tiếp mang nó tới cho anh.”

Cô đẩy bức thư lại cho Glenn. Đương nhiên nhận được một bức thư tay như vậy, cô cũng muốn có thể đưa lại cho người viết nó một điều tương xứng.

“Dear Glenn,

Helsinki is incredible and look really warm.

Maybe because I am coming to see you.

Now I'm here, next to you. The sky is more blue.

Rosemond.”

@Kals



mèo méo meo
 

Kolulu

Member




Rosemond


Kouen Ryouji




Thời gian: Năm 2050
Địa điểm: Cure Maid Coffee



"Tôi xin phép cầm giúp chị những cái túi này nếu chị không phiền. Xin hỏi chị đi mấy người ạ?"

“Cảm ơn. Tôi đi một mình thôi, mà tôi có người quen ở đây.”

Rosemond thản nhiên đáp lại như vậy, sau đó cũng để cho người ta đỡ lấy đống đồ trên tay mình. Cô chính là nếu không cần phải động tay thì chính là không muốn động tay, muốn thì cứ để cho người khác được giúp mình.

Tất nhiên về phương diện này thì, đó là một cách nói thôi. Cô không thường để cho ai đó nhúng tay vào chuyện của mình quá nhiều.

“Anh có đề nghị gì về những món đồ uống đặc biệt không? Món nào đó, ừm, hợp với tôi?”

Rosemond không nhìn menu mà chỉ nhìn anh chàng trước mặt, những lọn tóc khẽ rung khi cô trưng lên một cái nhếch môi có chút trêu ghẹo, nhưng cũng có chút tình tứ.

Lẽ ra đây chỉ là những câu hỏi giành cho bartender chứ không phải phục vụ, nhưng ừm, người trước mặt cô cũng có phải phục vụ đơn thuần đâu?

Mà dạo này văn hóa cosplay có phần thịnh hành ha.

@samir [1][2]



mèo méo meo
 
Last edited:

Cải

Active member


Hansen not the Maid

Shaun the Maid


Thời gian: ??/??/2050
Địa điểm: [Helsinki] Cure Maid Coffee



W29i9I4.jpg


I have to crop the CG cuz it looks like I've killed someone before work and no one will believe that just a tomato sauce-

"À, không sao đâu. Tôi ổn, chỉ là, nếu tìm được chuyến bay ổn, nhà trọ tốt thì, sẽ tốt hơn."

"Được, không thành vấn đề."

Vì tính chất đặc thù của ngành học lẫn công việc, một khi đã muốn tiết kiệm thì có thể tiết kiệm đến khi đem ra tiêu cũng không cảm thấy tiếc nuối, mà một khi phải tiêu xài những thứ đắt đỏ để đến khi cuối tháng chỉ có thể húp mì tôm chống đói sống qua ngày, cũng có luôn. Nên tóc đỏ nói câu như thế, trước khi cái sự tình một người mặt loading muốn nói mà thấy người còn lại nhiệt tình chỉ dẫn diễn ra, như vừa rồi vậy.

"Lúc chào khách, thì nên mỉm cười, nói mấy câu như là, mừng chủ nhân đã, về. Có thể đưa tay sang, một bên, mời khách vào chỗ. Giống như là... Ừm, một, cô hầu, mừng chủ nhân, trở về nhà, thật...? Cười thì, cười thân thiện, giống như là gặp lại, người thân, sau bao ngày xa cách, ấy."

Nói mấy câu như "Mừng chủ nhân đã về" hay đưa tay sang một bên mời khách vào chỗ ngồi thì không khó, tóc đỏ có thể nhìn Shaun và học theo ngay. Nhưng còn cười thân thiện... cái này thì Hansen không chắc chắn, nhưng có lẽ cô có thể thử.

"Hay là, cô Hansen làm thử, xem? Hoặc chờ, khách bước vào rồi, thực hành-"

Có lẽ.

Mắt hổ phách nhìn về phía cửa khi có tiếng chuông vang lên, rồi thì...

"Chào mừng quý khách." Mới vài giây trước, bộ dạng Hansen có phần đơ cứng với vẻ mặt forever loading, thêm vài giây sau đã thấy trên môi đào nở một nụ cười nhẹ nhàng mà tươi tắn cùng mái đầu hơi nghiêng một chút về phía bên tay phải khi cất tiếng chào. Tóc đỏ đứng gọn qua một bên, tay đưa về trước giống như nhường đường cho vị khách vừa bước vào đó. "Cho phép tôi được dẫn quý khách đến bàn của mình."

Sau đó thì hơi liếc mắt nhìn về phía Shaun ra ám hiệu, đại ý muốn nói với cậu trai là, "Tôi là như thế này có đúng không?".



@Crea
 

Crea

Active member





Shaun Roseworth


Hansen không phải khách


???



<< Cure Maid Coffee || 2050



Người bước vào tiệm là một cô gái nhỏ tầm mười bốn, mười lăm tuổi với mái tóc xanh và gương mặt hơi ngơ ngác một chút. Lúc cô thấy Hansen chào mình thì có hơi giật mình, trông hoàn toàn mất phương hướng. Hoặc là người lần đầu đi cafe hầu gái, hoặc là người dễ hoảng sợ, nhưng đằng nào thì cũng không quan trọng lắm, bởi vì người nọ sau đó đã vội vã mỉm cười rồi cũng cúi chào Hansen.

"V-Vâng, xin chào ạ. Em ngồi ở đâu, thì được nhỉ...?"

Meanwhile, lúc Hansen liếc mắt về chỗ Shaun thì có thể thấy cậu ta đang làm một loại động tác cổ vũ như vầy, trông nhiệt tình vô cùng.

XuCaQC4.png

Còn về chuyện hướng dẫn khách thì... Cô thấy cậu trai tóc đen đang đứng cách đó mấy bước bỗng nhích lại ngay quầy, lúi húi gì đó xong thì giơ một cái bảng lên, trên đó có mấy chữ bằng tiếng anh, đại loại là "Dẫn khách vào chỗ ngồi trong khi cười, và nhớ đưa thực đơn thật lịch thiệp. Cái quyển màu hồng lớn hình tròn trên quầy ấy."

Nói chung là dễ, hay ít ra trong mắt Shaun là vậy. Phần khó thì chưa đến đâu...



"Last day!"
@Cải
 

Kals

Member




NIQimBb.png
Shaun

HhVjQ8A.jpg
Glenn




Thời gian: 2050
Địa điểm: Maid Cafe, Helsinki

Experience business.


Glenn im lặng hồi lâu, có thể là cân nhắc cách xử lý, cũng có thể là đang sắp xếp lại ngôn ngữ của mình. Trong tình huống như thế này thì truy cứu cũng chưa chắc mang lại được kết quả mong muốn, có chăng chỉ làm mọi chuyện rối thêm. Việc hiện tại là xử lý vấn đề nơi ở của Crea, cũng như... công việc, và còn du lịch nữa. Giấy tờ có thể liên lạc cảnh sát và đại sứ quán, mặc dù có chút rườm rà, nhưng không phải không xử lý được.

Không phải anh không nghe Crea giải thích, chẳng qua, những lời đó vào tai Glenn thì cũng bằng không. Anh nghĩ, nếu thật sự tin tưởng anh, thì cho dù thế nào cũng sẽ tìm tới anh trước. Khả năng vì họ quen chưa lâu, hiểu chưa đủ, quan hệ sơ viễn, vậy nên có những vấn đề không muốn chia sẻ cũng là bình thường. Ai chẳng muốn giữ hình tượng của mình trước mặt người ngoài, phải không?

"Không cần, căn hộ đó tôi cũng hiếm khi ở, nếu cậu không tới thì tôi cũng phải gọi người tới dọn. Cậu tới ở cho có chút sinh khí là được."

Cuối cùng, Glenn lên tiếng. Anh soạn một email chuyển cho Crea, trong đó bao hàm địa chỉ ba chốt cảnh sát và quầy Lost and Found, địa chỉ căn hộ của anh cũng như một vài thông tin liên lạc cần thiết, phòng khi phải làm lại giấy tờ. Có lẽ cũng chỉ làm được tới vậy thôi. Nhìn đồng hồ, mới qua ba giờ chiều một chút.

"Chừng nào cậu tan ca?"

Anh hỏi.

w1VRAXo.jpg



mèo méo meo
 

Crea

Active member




Shaun Roseworth


Glenn




<< Cure Maid Coffee || 2050




Nếu là lúc khác, có lẽ Shaun sẽ nói nhiều hơn hiện tại. Có thể cậu sẽ đùa một câu nhạt như nước ốc như thường ngày hay làm, có thể sẽ hỏi xem căn hộ Glenn sống ở đâu, có thể hỏi thế cậu cần chăm sóc căn hộ kia như một cô hầu gái đích thực không... Nói chung là có rất nhiều thứ, thế nhưng cuối cùng thì chỉ gật đầu trước lời đề nghị của người kia, sau đó ngập ngừng ít lâu thì hỏi lại.

"Căn hộ. Glenn sống. Có, xa đó không?"

Giọng Shaun hơi khàn, cuối cùng thì cũng không giấu được sự thật là mình đang lo. Cậu ta từ lúc phát hiện mất ví đến giờ thì toàn dùng thần chú mình là người lớn mình xử lý chuyện này được, mỗi tội đến mấy phút trước thì thần chú hết hiệu lực rồi, vậy là cảm thấy cồn cào vô cùng. Nửa lo nửa cảm thấy hoang mang, trong một thoáng không chắc mình nên làm gì tiếp theo. Trong lúc bận sắp xếp suy nghĩ để giúp bản thân bình tĩnh lại thì Shaun lại phun ra thêm một câu.

"Vậy. Mấy ngày tới. Glenn có, bận không?"

Nếu có việc gì thì tôi liên hệ Glenn, lúc đó có phiền không?

Câu hỏi ra đến đầu lưỡi thì bị Shaun cắn môi một cách thô bạo, ép nó xuống. Sau vài phút, lại thay bằng một câu khác.

"Ba tiếng nữa, là được."

Tầm sáu bảy giờ tối sẽ có người đến, lúc đó cậu trao đổi vụ làm việc là có thể thong thả rồi. Shaun vừa nói vừa dùng nĩa nghịch quả việt quất trang trí trên bánh, trong lòng thầm rủa mình một cái. Cậu cắn mạnh quá, môi hình như chảy máu cmnr, sao ăn tiếp mà không thấy đau miệng đây?



"The clock strikes, and I'm running again"
@Kals
 

Kals

Member




DPGFYYy.png
Rosemond

ik8AFND.jpg
Glenn




Thời gian: 2050
Địa điểm: Maid Cafe

One, two strokes of luck.


Khi Rosemond đưa tay lên chạm vào tóc anh, Glenn có hơi ngạc nhiên. Nhưng anh cũng không tránh đi. Khoảng cách giữa mỗi cá nhân là điểm đặc trưng của người Phần. Ở đất nước này, nếu không phải thật sự thân thiết với nhau, giữa người với người sẽ luôn giữ một khoảng cách nhất định. Ngón tay Rosemond lùa qua vài lọn tóc của anh, chỉnh cho chúng vào quy củ, đồng thời cũng gạt bỏ luôn khoảng cách giữa cô và anh.

Anh mỉm cười, nắm tay cô kéo xuống và đặt một nụ hôn nhẹ lên đó.

"Ừm, anh có thấy, em vất vả rồi."

Anh không nghĩ cô sẽ tới đây ngay. Rosemond luôn biết cách khiến anh ngạc nhiên một cách dễ chịu. Cô gái này xứng đáng được đối xử tốt hơn, đặc biệt khi cô ấy vừa từ chuyến bay xuyên quốc gia xuống, tốn có lẽ hơn nửa tiếng từ sân bay tới đây. Như bình thường, có lẽ người tới sẽ trở về khách sạn, nghỉ ngơi một chút rồi mới tới điểm đến trong dự định. Đồ đạc lỉnh kỉnh đi theo, di chuyển không ngừng, có lẽ cô gái mệt lắm. Nhưng anh không thấy nét mệt mỏi trên gương mặt cô, cũng không thấy chút tiêu cực nào cả. Cô gái đã có thể mệt mỏi, ủ rũ, nhưng Rosemond vẫn rực rỡ và tươi tắn, còn hơn cả khi họ gặp tại Paris.

Như mặt trời nhỏ rực rỡ trên bầu trời Bắc Âu. Glenn nghĩ.

Họ ngồi đối diện, laptop làm việc bị anh đặt sang một bên. Ừ công việc thì quan trọng đấy nhưng khi có người đã bỏ công đi qua vài múi giờ khác biệt tới thăm anh thì có vẻ email của khách cũng không quan trọng tới vậy. Nghe nói deadline là trong tuần này phải không, anh sẽ xử lý sau. Trước giờ Glenn làm việc luôn hiệu suất tới 200%, có một tuần về 100% thì chắc cũng... không sao đâu.

“Vậy, đây là nơi anh muốn cho em thấy, một maid cà phê.”

Nếu lúc này anh mà đang uống cà phê thì chắc anh sẽ sặc cà phê mất. Đúng là khi viết thư cho Rosemond thì anh có nhắc tới nơi này, và đúng là anh muốn đưa cô tới đây, nhưng lúc này nghe ra thì lại có vẻ không đúng cho lắm? Sai ở đâu? Glenn đưa tay lên che nửa mặt, chỉ chừa đôi mắt vẫn nhìn cô gái. Đôi mắt biết cười của cô như rọi thẳng vào tim anh, hồi lâu sau anh mới thanh minh được.

"Ý anh không phải như thế. Đúng là, anh muốn em tới đây, nhưng không phải, vì maid cà phê. Ý anh, là, ừm, anh muốn nói là-"

Con người có thể đứng pitch tự tin giữa Science Park, một mình đối diện Areena gần mười nghìn người, thế nhưng đột nhiên vào lúc này lại luống cuống thấy lạ. Cứ như có ai đó đã đến và cắt đứt dây điều khiển tư duy của anh, khiến lời giải thích không còn mạch lạc được nữa.

Anh định giải thích thế nào bây giờ, khi đúng là anh rủ cô tới đây? Giải thích thế nào khi cô nhắc tới trang phục hầu gái thì ừ, đúng là anh thấy nó có chút đặc biệt, chỉ một chút thôi, là dạng trang phục mà có vẻ như ai mặc thì cũng hợp (?).

Glenn bỏ tay xuống, sau vài giây (thực ra là nhiều hơn) ngắc ngứ nói không ra lời thì anh cũng bình tâm lại. Có lẽ bản năng sinh tồn của anh đang phát huy, nên nếu không phải là người chứng kiến tất cả thì sẽ chẳng ai tin là con người nửa phút trước còn bối rối thì giờ bình tĩnh, thản nhiên, như không có chuyện gì xảy ra, à, ho một cái, rồi nói.

"Ý anh là, ở đây vị trí khá tốt, khách cũng không quá đông, đồ uống cũng được, nếu em tới đây thì sẽ đưa em tới... Mà em cũng đã ở đây rồi."

Càng về cuối câu càng không có chút thuyết phục nào. Glenn trầm mặc, cuối cùng quyết định gọi thêm một ly cà phê. Một chiếc bánh tart trái cây. Menu được anh phiên dịch cơ bản kèm theo có sẵn hình ảnh, nhưng vì Rosemond mới từ máy bay xuống nên anh nghĩ thứ gì đó nhẹ nhàng cho cô vẫn tốt hơn. Nước ép trái cây, sinh tố hoặc cooler, hoặc bất cứ thứ gì cô gái muốn. Có lẽ giờ cô nói muốn mua long drink ở tiệm bên thì anh cũng đứng lên và mua ngay- Đùa thôi, mới di chuyển không nên uống long drink.

Nhận bức thư từ cô, thú thật anh có chút ngoài ý muốn. À, nhưng cô cũng có bao giờ làm như anh nghĩ. Từng con chữ rành rọt, dứt khoát, phóng khoáng như con người của cô. Đuôi chữ mềm mại, uyển chuyển. Người ta có câu nói, nét chữ thể hiện một phần mỗi người. Mỗi con chữ của Rosemond đều rất đặc biệt.

Anh đặt lá thư xuống, cười nhìn cô, bảo.

"Bưu điện Tây Ban Nha chắc phải khóc thét vì em đi xa như vậy chỉ để chuyển một bức thư. Nhưng cảm ơn em, anh rất vui. You made my day."

Bánh tart, cà phê của Glenn và đồ uống của cô gái được đưa ra không lâu sau đó. Chiếc bàn không thật sự rộng, bàn hai người, một bên để laptop của Glenn và nửa trong còn đặt vali của Rosemond. Họ ngồi hàng ghế bên ngoài, trò chuyện về trên trời dưới biển, cô có thể nói về mọi thứ và anh lắng nghe. Anh cũng muốn biết về cô, nên nói.

"Em nghỉ ngơi chút đi, ăn thử Finnish tart. Người ta bảo nó có vị đặc trưng của mùa hè nơi này. Trước khi qua đây em có đặt chỗ ở chưa, nếu rồi chút anh đưa em về."

Anh nâng cốc cà phê lên uống. Cà phê quả thật như mạch máu, là liều thuốc an thần của người nơi đây. Uống vào là bình tâm. Nhưng anh thì cần gì bình tâm nhỉ? Anh cũng không rõ nữa.

"Anh vẫn tiếc vì không được đón em. Em tới đây khiến anh thấy rất vui, nhưng nếu lần sau anh vẫn mong mình có thể được chờ, đón em tại sân bay." Như vậy, có lẽ Helsinki sẽ có thể chào mừng em một cách dịu dàng hơn.

Anh ngừng lại một chút, hỏi.

"Em định ở lại đây bao lâu?"

xViolaMinerva_NordicViolet_PlumGalette_LightFoodPhotography_MeltingIceCream_Pie_AlmondFlakes-1.jpg

@Kolulu



mèo méo meo
 
Last edited:

Kals

Member




NIQimBb.png
Shaun

HhVjQ8A.jpg
Glenn




Thời gian: 2050
Địa điểm: Maid Cafe, Helsinki

Experience business.


Anh không trả lời, đợi đối phương nói hết suy nghĩ của mình mới cân nhắc. Glenn hiếm khi tính toán, nhưng nếu đã muốn chi li thì anh sẽ cẩn thận từng chút một. Ai bảo tâm lý con người là thứ mỏng manh nhất trên thế gian này chứ.

Có đôi lúc anh hi vọng mình không phải con người.

"Thường tôi hiếm khi trở lại căn hộ bên đó, hầu hết chỉ có cuối tuần."

Công ty của Glenn thuê văn phòng trong một toà nhà cao tầng cỡ lớn nội Metropolis. Những ngày sale căng thẳng, cần trực liên tục trên văn phòng, cả đội của bọn họ hiếm khi về nhà. Hơn một nửa số phòng tại tầng đó là của công ty anh, đương nhiên cũng có phòng nghỉ cho nhân viên. Ngày thường Glenn có thể sẽ trở về nhà một chút, đặc biệt là từ ngày có chơi The World. Nhưng nếu Crea tới và cậu cảm thấy không thoải mái thì...

Tất nhiên Glenn sẽ không nói ra.

"Không hẳn. Đang vào hè rồi, nên công việc cũng nhàn tản. Nếu cậu muốn đi đâu chơi có thể nói, tôi đưa cậu đi. Không biết đi đâu cũng được, tôi dẫn cậu đi."

Cũng đơn giản như khi Crea mang anh đi thăm Paris. Đây không phải là đáp trả, mà là hành động tự nhiên. Khi một người tự nhiên muốn đối xử tốt với người khác thì phải có lý do gì đó chứ, đúng không? Hay chỉ đơn giản là người ta muốn làm việc tốt thôi?

Anh nhìn đồng hồ, ba tiếng.

"Tôi sẽ đợi. Cậu cứ làm việc của cậu, đừng lo, đừng nghĩ nhiều. Khi nào tan ca thì gọi tôi."

Ba tiếng, anh chờ được.

Lại nhìn chiếc bánh trên bàn, để ý Crea không ăn được bao nhiêu, anh hỏi.

"Không hợp khẩu vị cậu hả?"

w1VRAXo.jpg



mèo méo meo
 

Crea

Active member




Shaun Roseworth


Glenn




<< Cure Maid Coffee || 2050




"Tôi, hiểu rồi."

Shaun nghe người ngồi bên kia bàn nói, chỉ im lặng một chút rồi thôi, cũng chẳng hỏi gì hơn ngoài ba chữ xác nhận mập mờ kia. Theo lý thì cậu ta đang là khách, đến ở nhờ chỗ người khác mà còn nghĩ ngợi hay hỏi han nhiều quá thì sẽ là không tốt đúng không? Nên cho dù có mấy thắc mắc giống như là Glenn có mấy căn hộ, nếu như có việc thì liên hệ ở đâu sẽ ổn, căn hộ này có cần để ý gì không, vân vân mây mây, thì cậu vẫn sẽ không nói ra. Mà cũng chẳng sao, Shaun tin rằng mình có thể sống ở đó mà không gây phiền toái quá mức. Chỉ là vài ngày ở Phần Lan thôi mà, sẽ không sao đâu.

Không sao, không sao, không sao đâu.

Mấy chữ đó chạy vòng quanh đầu Shaun Roseworth vài phút, giống như câu thần chú thứ hai sau khi câu thứ nhất hết tác dụng, lại khiến cậu tự ám thị bản thân rằng mình đang làm rất tốt. Sẽ chẳng có chuyện gì hết, cậu ổn mà, sẽ không gây phiền toái cũng không khiến người khác khó chịu. Ừm, chắc chắn là thế.

Đương nhiên thiếu niên tóc đen trong lúc nghĩ ngợi từng này thì vẫn bày ra vẻ mặt căng thẳng quá đà của mình. Chỉ đến khi Glenn nói về việc đi chơi thì mới thả lỏng được một chút, cậu trai nhìn lên, ngẫm nghĩ vài giây thì nói.

"Đi, cottage nhé? Còn lại thì, du lịch hay thắng cảnh gì, đều được cả. Miễn là, tiện cho Glenn nhất. Tôi đều ổn."

Shaun lên tiếng, không nêu tên mấy địa điểm hay ho ở Phần Lan cậu muốn đi, cũng chẳng nói về mấy món ăn hay gì mà cậu muốn nếm thử. Cậu ta nhắc đến cottage, còn lại thì chỉ nói đơn giản như thế thôi.

Có lẽ, hoặc là không.

"Và, nếu được thì. Bánh ngọt Phần Lan. Nghe bảo mọi người, dùng với cà phê? Tôi muốn, thử..."

Cuối cùng vẫn không nhịn được mà phải nói ra mấy chữ về bánh ngọt. Mỗi tội nói xong cậu cũng có hơi sượng, vậy là lại dời tầm mắt xuống cái bánh trên bàn, cũng tiện nghe Glenn hỏi, vậy là vội vã lắc đầu.

"... Không phải không hợp. Mà là, tôi..."

Tôi gì, tôi chơi ngu nên giờ đau mồm à? Nói ra điều đó nghe ngượng chết được, nhưng mà chống chế thì...

Shaun vừa nghĩ, lại theo phản xạ chạm tay vào môi mình, thế là hơi nhăn mặt. Đau vcl!!!!!!

"Ban nãy tôi, ừm, bị thương chút nên. Ăn không được, ổn lắm..."

Chẳng phải là nói dối, nhưng cũng không phải là sự thật hoàn toàn. Ừ thì đúng là bị thương mà, nhưng là vì sao thì cậu không nói đâu-

Shaun vừa nói xong thì cũng có tiếng chuông cửa. Có thêm khách, dường như là một cặp đôi, chắc cũng đến để trải nghiệm.



"The clock strikes, and I'm running again"
@Kals
 

Kals

Member




NIQimBb.png
Shaun

HhVjQ8A.jpg
Glenn




Thời gian: 2050
Địa điểm: Maid Cafe, Helsinki

Burning matches.


Glenn uống thêm một ngụm cà phê, cân nhắc việc xin nghỉ vài ngày tới để lái xe về Lappeenranta. Cũng không xa khỏi Helsinki lắm, chỉ khoảng hai tiếng lái xe, nhưng để đến được cottage của gia đình thì cần đi thêm một tiếng nữa. Ba tiếng di chuyển, vài ngày để đi thăm thành phố và Saimaa, sau đó trở về. Cũng được. Nên anh gật đầu.

"Cottage nhà tôi ở Lappeenranta, cách đây khoảng ba giờ di chuyển. Gần đó có một hồ lớn, cả vài đảo xung quanh, cậu muốn đi câu hay cắm trại trong rừng đều được. Mùa này cũng là mùa dâu dại và nấm, nếu thích làm bánh thì luôn có nguyên liệu. Thế nào?"

Anh nhìn Crea chờ câu trả lời. Glenn cũng không biết mình hi vọng gì, khi rõ ràng đối phương đã nói tuỳ tiện nhưng anh vẫn nêu ra một danh sách những thứ có thể làm và cho cậu chọn. Có thể là do việc lựa chọn quá khó khăn, thời gian không nhiều, tốt nhất dành cho những việc cậu thích làm thì hơn. Cũng có thể vì trong mắt Glenn mọi thứ đều không khác biệt.

Giữa lúc họ đang trò chuyện thì có khách mới tới. Hai người. Glenn không quan tâm lắm, người ở đây mỗi người một việc, minding their own business, nhưng Crea thì không bởi vì đang trong giờ làm của cậu. Dẫu trong quán vẫn còn nhân viên phục vụ khác, và cậu hoàn toàn có thể mượn cớ vì anh chưa order xong mà ở lại, nhưng nếu cậu muốn đi làm tròn nghĩa vụ của nhân viên thì anh cũng không cản được. Chẳng qua trước khi đứng lên anh có hỏi cậu về món bánh, sau đó cậu đáp gì đó và anh cau mày.

"Cậu làm gì mà để bị thương?"

Tạm thời bỏ qua mấy vị khách mới tới, có khi Crea cũng không rời khỏi bàn này được cho tới khi khách ở bàn hài lòng, hoặc cậu chuẩn bị được nghe câu nói quen thuộc của mọi Karen trên thế gian: I want to speak to your manager.

w1VRAXo.jpg



mèo méo meo
 

samir

Active member


Kouen Ryouji

Rosemond


Cure Maid Cafe _ Helsinki |2050


X94YOFu.png
Vừa dẫn cô gái vào bàn, vừa đổ mồ hôi hột. Nếu cô biết người ở trong bộ dạng kia thật sự là anh thì xấu hổ mà bơi luôn về Ireland mất. Nhưng có vẻ cô ấy không nhận ra anh. Các cử chỉ hay giọng nói đều như những thực khách bình thường, khiến anh cũng cảm thấy an tâm hơn.

"Chúng tôi nổi tiếng với loại cà phê phin rang nhẹ (light-roast filter coffee). Cà phê sẽ có vị chua, tươi mới, nổi bật mùi nhựa cỏ cây, và ít đắng." Đó lẽ ra là những điều anh sẽ nói khi gặp một khách người nước ngoài. Tuy nhiên, cũng không phải lần đầu anh gặp cô, dù có thể không hoàn toàn biết hết về cô nhưng anh vẫn mạnh dạn đề nghị

"Perhaps a sweet drink will perfectly fit for a sweet lady like you. Would you like to try our special coffee?"

Dù anh không muốn lộ thân phận, nhưng anh muốn làm một thứ gì đó dành tặng cho cô gái này.
@Kolulu

 

Crea

Active member




Shaun Roseworth


Glenn




<< Cure Maid Coffee || 2050




Glenn gật đầu rồi nói ra tên một địa điểm mà cậu nghe thấy lạ hoắc. Đành chịu, Shaun vẫn chưa nhớ hết tên mấy nơi nổi tiếng ở Phần Lan, nhưng mà trong trường hợp này có vẻ cũng không cần để ý lắm, bởi vì người kia tiếp tục nói về việc họ có thể làm. Câu cá, cắm trại, hái dâu và làm bánh. Rõ ràng là đưa cho cậu lựa chọn, vậy nhưng Shaun đáp rất nhanh, lại là một câu như thế này.

"Có thể, cắm trại bên ngoài cottage. Rồi, đi thuyền quanh hồ, câu cá. Có được không? Sau đó thì, hái dâu dại. Làm bánh. Tôi, biết làm bánh dâu dại, ấy."

Trẻ con mới chọn người lớn lấy tất? Không, có lẽ không phải. Thiếu nam tóc đen chỉ đơn giản là thích hết mấy việc Glenn vừa nêu, vậy nên cũng muốn tất. Người đơn giản, kiểu thế. Hoặc là một dạng trẻ con thì lấy tất những gì nó thích, chẳng chừa cho ai.

"À-"

Shaun thực ra chưa đứng dậy khỏi bàn. Cậu ta chỉ mới cử động một chút thôi, định hướng dẫn khách hay gì đó theo phản xạ. Mỗi tội sau đó Glenn hỏi sâu hơn, tâm trạng cậu trai thì nửa đã chạy ra ngoài cửa rồi nên sau đó chỉ có thể đáp vội mà không kịp nghĩ.

"Cậu làm gì mà để bị thương?"

"... Cắn trúng môi, thôi. Tí là, tự khỏi ấy mà."

Vậy nhưng chưa kịp làm gì thì đã thấy có người từ trong bếp đi ra, đương nhiên cũng mặc đồ hầu gái. Người nọ bước lại chỗ hai người khách, thuần thục đưa thực đơn và hướng dẫn, sau khi nhận được order rồi thì bèn quay lưng đi vào bếp.

Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đến mười phút. Quá nhanh, quá chuyên nghiệp, lúc đi ngang qua Shaun còn thuận tay vỗ vai cậu một cái, ý bảo, Xử lý vị khách này của cậu cho tốt đi. Cố lên. Tôi hỗ trợ lần này thôi.

Không biết bộ dạng căng thẳng nãy giờ của cậu có phải đã lọt vào mắt người trong bếp hay không, nhưng đồng nghiệp vừa giúp cậu một phen, thôi thì không nghĩ nhiều vậy-

Shaun ngồi xuống ghế lại, thở phào một cái, chẳng qua ngồi xong mới nhớ nãy mình vừa bảo mình cắn môi, thế là bèn đờ ra.

Không phải cái lý do này nghe nhảm nhí vl à??? Cậu cảm thấy mặt mình hơi sượng, vậy là bèn liếc ra ngoài cửa sổ theo phản xạ.



"The clock strikes, and I'm running again"
@Kals
 
Last edited:

Kals

Member




NIQimBb.png
Shaun

HhVjQ8A.jpg
Glenn




Thời gian: 2050
Địa điểm: Maid Cafe, Helsinki

Burning matches.


Glenn nghe hết đề nghị của Crea, ghi nhớ chúng vào trong đầu, tay cũng tiện thể gõ note. Anh ừm một tiếng tỏ vẻ mình không phản đối, ngoài ra còn để xem cậu có mong muốn nào khác không. Tiếc là không có.

Không sao, tới đó nếu cậu muốn làm gì khác thì anh cũng xử lý được. Có lẽ.

Crea giải thích, nói gì đó về vết thương của mình. Glenn nhìn cậu, sau đó thấy cậu tránh ánh mắt của anh mà liếc qua cửa sổ bên cạnh. Anh cũng nhìn sang, chẳng có gì.

"Ừ, tôi biết rồi. Cẩn thận một chút. Tôi sẽ ở đây, khi nào cậu tan làm thì gọi."

Anh nói, hồi lâu sau bổ sung.

"Lấy thêm cho tôi một tách cà phê nữa. Cà phê đen, không đường không sữa, cảm ơn."

w1VRAXo.jpg



mèo méo meo
 

Crea

Active member



Helsinki. Cure Maid Cafe
"The clock strikes, and I'm running again."


"Tôi, hiểu rồi. Cám ơn, Glenn."

Shaun liếc nhìn laptop cá nhân của người kia, trong một thoáng dường như định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Lúc nghe anh bảo sẽ ở lại đến khi cậu tan làm, trong một thoáng thiếu niên đã theo phản xạ mà định nói ra mấy câu như Glenn không cần phải làm vậy, nếu có việc thì để tôi sau cũng được, tan làm tôi chờ Glenn quay lại. May mắn là cậu đã không, vì cũng rất nhanh sau đó Shaun nhớ ra rằng người này mang máy tính đến cafe, thế chắc có nghĩa là anh ra đây để làm việc, vậy nên ở lại thêm một chút đến lúc cậu xong việc thì chắc cũng không sao.

Có lẽ. Hi vọng thế.

Cậu thở ra một hơi, sau đó nghe Glenn gọi món thì vội vàng nghiêm chỉnh lại. Thực ra cũng không có gì nhiều lắm, chỉ là một tách cà phê thôi. Cà phê đen, không đường không sữa.

Shaun chớp mắt.

"Đã hiểu. Phiền chủ nhân, đợi một chút. Em sẽ làm, ngay đây."

Cậu đứng dậy khỏi ghế rồi làm một động tác cúi chào thanh niên tóc trắng theo đúng chuẩn của mấy cô hầu gái, kèm một câu nói cũng mang đậm tác phong của maid cafe. Shaun quay lưng vào bếp, một lúc sau bèn quay ra với tách cà phê trên tay. Phần còn lại của buổi làm việc cũng không xảy ra thêm biến cố to tát gì, mấy vị khách vào trải nghiệm sau đó có người đi một mình, có người đi theo nhóm, nhưng Shaun và người trong bếp giải quyết cũng ổn thỏa cả. Khách không nhiều cũng là yếu tố chính, chứ đông hơn thì không chắc họ có làm được thế này không...

May mà không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều về chuyện đó, vì lúc đồng hồ điểm năm giờ rưỡi thì có thêm nhân viên đến. Hai cô gái, có vẻ như là nhân viên kì cựu, vừa đến là bắt tay vào làm việc ngay. Mười lăm phút sau đó lại có thêm người đến, người này thì sau khi nói với Shaun mấy câu bèn vào trong bếp trao đổi, có lẽ là quản lý cà phê.

Nhưng trao đổi cũng không lâu lắm, vì đúng sáu giờ thì Glenn có thể thấy Shaun bước ra ngoài, lần này không phải trong trang phục hầu gái nữa, có vẻ như đây mới là trang phục thiếu niên tóc đen mặc ban đầu. Cậu đi thẳng đến bàn Glenn rồi ngồi xuống, nhìn trái nhìn phải xong thì hỏi.

"... Glenn, cần thêm. Cà phê không? Công việc, ổn chứ? Ăn gì, không? Tôi có thể, làm bánh. Trên thực đơn, ấy?"

Trông Shaun có hơi ngập ngừng, có lẽ muốn bắt chuyện mà không biết nên nói gì.

1x9Ov7I.png



@Kals
 

Kals

Member




NIQimBb.png
Shaun

HhVjQ8A.jpg
Glenn




Thời gian: 2050
Địa điểm: Maid Cafe, Helsinki

Burning matches.


"Đã hiểu. Phiền chủ nhân, đợi một chút. Em sẽ làm, ngay đây."

Glenn nhướn mày, nhìn Crea nhưng không bình luận gì thêm. Nhìn xuống đồng hồ trên tay, cũng chỉ còn vài tiếng nữa. Vừa kịp, nộp xong báo cáo cho sếp liền có thể ngồi kiểm tra hòm thư. Mùa hè cũng là mùa nghỉ lễ của châu Âu, công việc của anh cũng không chồng chất như trước nữa.

Sáu giờ, anh đóng hòm thư công ty, mở trang chủ thành phố Lappeenranta. Thường thì vào mùa này, hội đồng thành phố sẽ cập nhật thông tin lễ hội cũng như các địa điểm tổ chức sự kiện liên tục. Nếu đã định đưa người tới thì nhân thể trải nghiệm luôn. Lappeenranta không phải thành phố đẹp nhất, rộng nhất của Phần Lan, nhưng nó có vẻ đẹp riêng của mình.

Không hào nhoáng như Paris, nhưng cũng tựa như Rovaniemi vào giáng sinh.

Có người đi tới, ngồi xuống đối diện anh. Glenn nhìn sang.

"Cậu tan ca rồi à?"

Anh nhìn đồng hồ, lại hỏi tiếp.

"Cậu có thể làm bánh gì?"
w1VRAXo.jpg



mèo méo meo
 

Crea

Active member



Helsinki. Cure Maid Cafe
"The clock strikes, and I'm running again."


"Cậu có thể làm bánh gì?"

Shaun gãi má, nhìn lại người thanh niên ngồi đối diện mình, sau ba giây thì nói.

"Bánh... Phần Lan? Tráng miệng, Phần Lan. Cũng được. Và ừm, tôi tan ca rồi. Nhưng bếp đang, trống. Có thể dùng thêm, một chút."

Thực ra quầy bếp của quán cafe này không nhỏ, đương nhiên xây dựng để dự trù lúc quán đông khách nên vẫn còn chỗ trống nếu Shaun muốn làm bánh ngay lúc này. Khách cũng bắt đầu vào quán rồi nhưng chưa đến đỉnh điểm, có lẽ cậu sẽ có tầm một tiếng trước khi hết chỗ chen chân vào.

Còn chuyện cậu ta làm như thế nào thì... Có công thức hết rồi mà, đúng không? Shaun tự tin vào khả năng nấu nướng của mình, không sao cả, chỉ cần có công thức là món gì cậu cũng nấu được hết-

Nên nói chung là sau đó Glenn thấy thiếu niên tóc đen thò tay lấy quyển thực đơn, giống như là muốn hỏi anh ăn gì để cậu đi làm. Mỗi tội lúc mở ra rồi thì mới nhớ thực đơn toàn tiếng Phần aka cái ngôn ngữ cậu chỉ mới thông suốt được 10%.

Thế nên ba giây sau đó, Shaun rất bình tĩnh, rất nhanh nhẹn mà mở thực đơn quay sang chỗ Glenn, sau đó cười như kiểu anh chọn đi món gì tôi cũng biết hết.

"... Món gì, làm nhanh, sẽ ổn hơn. Ừm, tôi sợ chốc nữa, khách đông. Khó dùng bếp."

Còn bổ sung thêm một câu.


1x9Ov7I.png



@Kals
 

Cải

Active member


Hansen not the Maid

Shaun the Maid

???


Thời gian: ??/??/2050
Địa điểm: [Helsinki] Cure Maid Coffee



W29i9I4.jpg


I have to crop the CG cuz it looks like I've killed someone before work and no one will believe that just a tomato sauce-

Tóc đỏ nhìn động tác cổ vũ khi cô liếc mắt về phía Shaun để ngầm hỏi mình có đang làm đúng hay không, rồi lại thấy cậu trai nhỏ hơi nhích người về phía quầy, hí hoáy một chút, rồi giơ bảng lên bằng tiếng Anh, khá đáng yêu đấy. Sau đó thì cô có đọc lướt nhanh, nhưng đại loại thì Hansen cũng hiểu mình phải làm gì sau đó...

Dẫn khách vào trong, đưa thực đơn một cách lịch thiệp, còn thực đơn là quyển nào đó màu hồng lớn hình tròn ở trên bàn thì không có gì đang để nói, thế nhưng, vẫn phải cười nữa à...? Chân mày hơi nhíu lại, làm cái nghề dịch vụ này, quả nhiên, cho dù khách có như thế nào cũng không được cau có khó chịu mà phải luôn tươi cười, cũng giống như khi cô gửi concept idea cho khách, sửa lên sửa xuống đến mức muốn mua dự sẵn bình oxy để thở luôn, đến cuối vẫn là quay về concept ban đầu, khó chịu đến mấy cũng không được đánh khách mà nhẹ dạ bảo vâng.

"V-Vâng, xin chào ạ. Em ngồi ở đâu, thì được nhỉ...?"

Hansen nén tiếng thở hắt, tay lén đưa ra sau giơ ngón cái thay lời muốn nói là Tôi hiểu rồi.

Nếu quán không có quy định cụ thể về cách xưng hô giữa hầu gái và khách tới, hoặc có, nhưng tóc đỏ không nhớ hay thực sự để ý đến. Nói chung thì, có lẽ, cô sẽ đổi xưng hô cho thuận tiện một chút, như phía bên mấy anh quản gia đối với cô chủ nhỏ của mình, cũng được. Dù sao, hầu gái cũng có người này người kia, tính cách khác nhau, không thể cứ ép vào một khuôn mẫu mãi, đúng không?

"Cho phép tôi dẫn em đi, hướng này."

Tóc đỏ tiếp lời, môi nhẹ nở nụ cười khi nói, tay hạ xuống và đi trước dẫn cô gái nhỏ tới một vị trí ngồi mà đối diện bên kia là thực đơn đặc biệt trong ngày của quán, cô đoán thế, vì đọc qua mặt chữ có vẻ giống như chữ ở trên quyển màu hồng kia. Và thay vì đứng sững lại và đột ngột quay lại để đối diện với người ở phía sau, Hansen nhẹ quay người theo phía tay thuận là tay trái, nhẹ đưa tay ra và hơi nghiêng đầu một chút với cô gái nhỏ, giống như thay lời muốn nói, Đây là chỗ ngồi của em hay Mời em ngồi.

"Tôi gửi em thực đơn."

Đợi đến khi cô gái nhỏ ngồi xuống, ngay ngắn hay ở tư thế khiến em cảm thấy thoải mái nhất có thể, Hansen mới lấy quyển thực đơn và nhẹ nhàng đặt lên bàn, trước mặt em, bằng hai tay.

"Em cũng có thể xem qua thử thực đơn đặc biệt của ngày hôm nay của quán, ở phía bên kia."

Tóc đỏ điều hướng nhìn cô gái nhỏ sang bảng thực đơn được treo phía đối diện. Quán không lớn cũng không quá nhỏ, thiết kế theo phong cách cổ điển, ánh sáng nhẹ không quá gắt, còn tận dụng được nguồn tự nhiên của ban ngày từ phía cửa sổ bằng chất liệu kính ở phía cuối kia, chắc có lẽ sẽ không gây khó khăn gì cho em khi nhìn sang bên đó.




@Crea
 
Last edited:

Kals

Member




NIQimBb.png
Shaun

HhVjQ8A.jpg
Glenn




Thời gian: 2050
Địa điểm: Maid Cafe, Helsinki

Burning matches.


Anh nhìn Crea chật vật nhả ra từng chữ trong tên các món ăn. Sau khi chắc chắn cậu đã nói xong, Glenn mới trầm ngâm, bảo.

"Thực ra, chúng tôi có nhiều hơn là chỉ một loại bánh."

Nên nói bánh Phần Lan thực ra cũng không thu gọn được phạm vi lựa chọn là bao đâu. Có những loại bánh còn không có trong menu quán này, dù sao đây cũng chỉ là maid cafe, anh nghi ngờ chuyện Crea có thể làm được nó ngay tại đây.

Nhưng thôi, có những thứ không cần nói ra.

Glenn gấp laptop lại bỏ vào cặp xách, đặt gọn mấy ly cà phê rỗng vào một bên, nói.

"Nếu cậu tan ca rồi thì chúng ta đi thôi."

Đồ uống lẫn bánh đều đã thanh toán trước khi được mang ra, về cơ bản chỉ cần Crea được nghỉ là họ có thể rời đi. Xe của Glenn đỗ cách cửa hàng một đoạn, để tại khu vực nhà xe của công ty do quán cafe không có chỗ đỗ xe. Họ sẽ phải đi bộ một đoạn.

Chiều tối ở Helsinki nhiệt độ xuống khá nhanh dù đang chớm hè. Bên trong cửa hàng có máy điều hoà, nhiệt độ luôn ổn định, nhưng khi mở cửa ra ngoài thì chênh lệch cũng phải năm, sáu độ là ít. Glenn nhìn Crea với áo khoác của cậu, bảo.

"Kéo áo lên đi."
w1VRAXo.jpg



mèo méo meo
 

Crea

Active member



Helsinki. Cure Maid Cafe
"The clock strikes, and I'm running again."


"Thực ra, chúng tôi có nhiều hơn là chỉ một loại bánh."

"Ha..."

Shaun đã định nói điều gì đó. Điều gì đó, cậu nghĩ. Thanh minh, chống chế, chứng tỏ rằng bản thân không bị ngáo và thể hiện mình cũng có chút ít hiểu biết về văn hóa Phần Lan, để trông không như một tên ngốc chém gió. Mỗi tội đến cuối cậu trai vẫn không nói được chữ nào, giống như sự tự tin thường ngày của cậu ta bị ăn mòn ngay từ giây phút Glenn gọi món trong quán cà phê này vậy. Thế nên Shaun chỉ haha hai tiếng rồi nhìn đi chỗ khác, may mà sau đó cũng có cớ để chuyển chủ đề, nói đúng hơn là cớ để rời quán...

"Ừm. Glenn, không lạnh sao?"

Thanh niên tóc trắng nhìn cậu rồi nhắc nhở lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, vậy là Shaun cũng cúi đầu, cài áo khoác kín cổ. Áo khoác cổ cao, lúc cài xong thì chỉ còn nửa mặt cậu ta thò ra ngoài nên trông có chút buồn cười. Vậy nhưng thiếu niên tóc đen cũng không để ý đến chuyện đó lắm, cậu cài áo xong thì lẽo đẽo đi theo Glenn như một cái đuôi, lại hỏi. Cậu nhìn trang phục của anh từ trên xuống dưới, có vẻ như đang cân nhắc về độ chịu lạnh của thiên thần ngoài đời thực. Hoặc không, ai mà biết được.

"Ghé sang, khách sạn, để tôi trả phòng được không? Hay là, quay lại vào. Ngày mai?"

Shaun nghiêng đầu. Khách sạn ở đây không xa lắm, hành lý cậu dọn cũng nhanh, căn bản chưa kịp bày bừa gì nhiều. Thủ tục trả phòng thì cậu trai tin là không lâu, dù sao cũng là khách sạn quảng cáo service tốt. Nhưng giờ cũng đã sáu giờ tối, cậu không rõ đoạn đường đến căn hộ của Glenn dài bao xa, có lẽ sáng mai quay lại đây sẽ tốt hơn. À mà khoan còn tiền đi xe nữa...

Tự dưng trong một thoáng cậu thấy hơi lùng bùng não, có lẽ dạo này nghĩ nhiều quá rồi.



1x9Ov7I.png



@Kals
 

Kolulu

Member




Rosemond


Kouen Ryouji




Thời gian: Năm 2050
Địa điểm: Cure Maid Coffee



Nếu có thần giao cách cảm thì chắc là cô nghĩ anh nên chuẩn bị bè rồi phao các thứ rồi bơi về Ireland luôn là vừa vặn rồi đấy. Một bộ đồ với một ít phụ kiện có thể khiến người ta không nhận ra anh sao? Trừ khi dịch dung còn không thì…

Cô có hơi quay mặt đi chỗ khác, nụ cười trên môi có phần cong hơn. Tất nhiên không phải cô làm ra vẻ ngượng ngùng vì câu nói đó, chỉ là do cô đang cảm thấy khá là… vui vẻ mà thôi.

Còn nói trắng ra là buồn cười muốn chết.

“Được, vậy nghe theo anh. Tôi có thể chờ xem.”

Cô gấp lại menu đưa cho anh ta, nhân tiện nói thêm một câu.

“À mà anh đã làm ở đây lâu chưa vậy, những lần trước tôi tới thì không thấy anh. Người ăn nói dịu dàng thế này, tôi chắc là mình sẽ không quên?”

Nhỉ?

Quen hai năm rồi chứ ít gì.

@samir [1][2][3][4]



mèo méo meo
 

Crea

Active member



Helsinki. Cure Maid Coffee
"Unexpected."


"À... Vâng, ạ. Em cám ơn chị."

Cô gái tóc xanh có vẻ là người mới thật, hay chí ít theo cái cách mà cô nhóc thể hiện khi đi vào quán cà phê thì cũng không có nhiều kinh nghiệm lắm. Cô gái nhỏ nhìn quanh một chút trước khi đi theo Hansen vào bên trong, đến cái bàn mà người nọ chỉ rồi rụt rè ngồi xuống, đương nhiên không quên tháo hộp đàn phía sau lưng mình rồi đặt sang bên. Ừ, cô đeo một hộp đàn vào quán thật, có vẻ như là đàn guitar, dựa vào hình dạng của nó.

"Em để cái này ở đây thì có ổn không ạ...?"

Thiếu nữ nghiêng đầu, có vẻ hơi bối rối vì không rõ quán có chỗ để đồ không. Đặt ngay bên cạnh mình cũng được nhưng cô không biết liệu quán có quy định gì riêng cho việc này, thế nên cuối cùng vẫn đánh tiếng hỏi Hansen trước.

"Thực đơn có gì khác nhau không ạ? Xin lỗi, em, ừm, lần đầu đến đây... Thực đơn đặc biệt của ngày, có phải là có món gì riêng biệt không nhỉ?"

Cô nhỏ cười gượng, trông có vẻ hơi ngại. Cây đàn vẫn cầm trên tay, nhưng ngay trước khi Hansen kịp trả lời về chỗ để đồ thì thiếu nam tóc đen trong vai hầu gái phụ tá đã bước đến, nhanh nhẹn đỡ lấy cây đàn của người nọ rồi bảo.

"Ở đây, có chỗ để đồ riêng. Nên chủ nhân, không cần lo đâu. Tôi sẽ, cất hộ nhé?"

Shaun cũng cười, mỗi tội cậu ta cười hơi gượng, tay lại run run. Dường như có ai đó định chạy ra giúp Hansen nhưng cầm cây đàn không nổi, thế nên chưa gì đã cảm thấy hơi hối hận rồi-



@Cải
 

Kals

Member




NIQimBb.png
Shaun

HhVjQ8A.jpg
Glenn




Thời gian: 2050
Địa điểm: Maid Cafe, Helsinki

Burning matches.


"Tôi không sao, quen rồi."

Anh trả lời, chờ Crea cài áo cẩn thận rồi mới mở cửa ra. Bên ngoài quả thật có chút lạnh như dự đoán. Glenn rảo bước trên vỉa hè với Crea đi ngay sát phía sau.

"Ghé sang, khách sạn, để tôi trả phòng được không? Hay là, quay lại vào. Ngày mai?"

Anh trả lời, giọng bình thản như đang nói chuyện đương nhiên.

"Tôi để xe tại tầng ngầm để xe cách đây không xa. Chúng ta qua đó lấy xe trước, sau đó về khách sạn của cậu trả phòng. Trên đường đi về căn hộ có siêu thị, có thể vào đó mua đồ. Trong nhà có đầy đủ dụng cụ nấu ăn, cậu có thể làm bánh gì cũng được."

Dường như đột nhiên nghĩ tới gì đó, Glenn dừng lại, quay sang nói với Crea.

"Nếu cậu mệt thì chờ ở đây một chút, tôi đi lấy xe rồi quay trở lại."

Anh quên mất cậu mới tan ca. Có lẽ ban đầu nên để cậu chờ trong quán vẫn tốt hơn là đứng ngoài này. Gần bọn họ cũng không có điểm dừng, chỉ có một băng ghế gỗ có thể ngồi nghỉ một lát.


w1VRAXo.jpg



mèo méo meo
 

Crea

Active member



Helsinki. Cure Maid Cafe
"The clock strikes, and I'm running again."


"Không mệt."

Shaun trả lời rất nhanh khi nghe Glenn nói, dù trước đó lúc anh kể về đoạn đường bọn họ sẽ di chuyển thì cậu trai nọ cũng chỉ nghe rồi im lặng gật gù, tỏ ý đã hiểu chứ chẳng nói gì hay bình luận. Vậy mà lần này có thể đáp lại vô cùng nhanh, hệt như phản xạ vậy.

"Tôi, đi với Glenn, nhé? Ừm, không mệt đâu."

Quay lại quán cà phê ngồi chờ chắc chắn sẽ ấm cúng hơn, nhưng cậu không muốn lắm. Tay cậu đưa ra, nắm lấy một góc nhỏ vạt áo người bên cạnh rồi nói, giống như sợ không níu lấy thì chốc nữa sẽ bị lạc, hoặc chỉ là muốn có gì đó để trấn an bản thân.

"Giờ, trong kia, chắc cũng đông khách. Mọi người lại bận, tôi sợ vướng tay..."

Ý là cậu ta mà về ngồi chiếm chỗ trong quán thì không tốt, vậy nên cứ ở ngoài này là tốt nhất. Có lẽ thế, có lẽ không có Chúa mới biết Shaun đang nghĩ gì.



1x9Ov7I.png



@Kals
 
Last edited:

samir

Active member


Kouen Ryouji

Rosemond


Cure Maid Cafe _ Helsinki |2050


X94YOFu.png
"Ờ ... ờm .. ờ ... tôi... "

Anh không biết trả lời sao nữa. Ánh mắt cô nhìn anh có vẻ như đã nhận ra rồi. Anh liếc sang một bên, mặt anh hơi tái đi vì ngại. Không biết có cái lỗ nào cho anh chui xuống cho đỡ nhục chứ giờ có người quen nhận ra anh đang mặc maid thì nhục chết mất.

Nhưng cũng chỉ mất tầm năm mười giây, anh lấy lại được bình tĩnh và trở lại với phong thái phục vụ chuyên nghiệp của mình.

"E hèm, tôi là người mới, thưa chị. Tôi mới làm ở đây hai - ba ngày thôi."

Vừa nói anh vừa đưa tay lên ngực, đầu hơi cúi xuống để che đi sự ngại ngùng, rồi đi vào phía bên trong. Anh nhanh chóng tìm một người ra chạy thay cho anh một lúc, và xin phép người đang đứng quầy, cho anh pha chế cốc cà phê của vị khách này. Cũng không rõ vì sao ngoài nãy thì còn đổ mồ hôi hột với thấy ngại, nhưng giờ thì anh lại hoàn toàn khác. Một khi anh nấu hay điều chế thứ gì thì anh tập trung gần như 100% vào công việc đó.

Kiểu cà phê này anh được học ở quê nhà, dù nó không xuất phát từ Ireland. Đầu tiên phin một tách như bình thường để lấy nước cốt cà phê đen. Trong lúc chờ những giọt cà phê thơm ngon nóng hổi đang chảy từng giọt xuống cốc từ phin, anh lấy máy để đánh bông kem tươi, thêm một xíu muối, chỉ một nhúm nhỏ, để hài hoà vị. Dùng cà phê hoà cùng với một ít socola nóng. Thêm 2 giọt rượu rum để tăng mùi thơm của cốc cà phê. Cuối cùng thì rắc thêm chút bột nhục đậu khấu lên chốc để trang trí. Một món khá đơn giản nhưng rất ngon, vừa làm nổi bật vị cà phê nhờ cà phê phin và rượu rum, vừa béo béo ngậy ngậy của kem tươi đánh bông.

Pha xong, anh cảm thấy bình tĩnh hơn. Dường như anh cảm thấy chuyện có lộ ra hay không cũng không còn quan trọng nữa. Phong thái tự tin và chuyên nghiệp thể hiện bằng nụ cười mỉm thân thiện. Đặt chiếc cốc lên khay cùng một đĩa nhỏ đựng một vài chiếc bánh ăn kèm, anh bưng chiếc khay bằng 5 ngón tay đặt ở giữa giống như cái vòng kiềng.

"Ole hyvä (here you are)"
@Kolulu

 
Top