Crea
Active member
Shaun Roseworth
Glenn
<< Cure Maid Coffee || 2050
Shaun đương nhiên là ngồi xuống trong trạng thái căng thẳng tột độ. Tuy cậu ta bên ngoài không thể hiện ra như vậy nhưng bên trong thì đã thấy muốn cháy não rồi. Nhiều loại cảm xúc chạy vòng quanh đầu cậu trai trong mấy phút vừa qua, nhiều đến mức không thể đếm hay diễn tả nổi, nhưng điểm chung thì đều là hỗn loạn. Đúng ra cậu không sợ Glenn, cũng không có lý do để làm như vậy, thế nhưng đến cuối thì vẫn căng thẳng. Cũng không rõ lý do là vì sao, có lẽ là vì sợ anh thấy phiền, sợ anh xem mình như trẻ con, hoặc sợ gì đó mà ngay cả bản thân cũng không diễn tả được.
Cậu tự tin rằng mình cứu vãn được chuyện này, thế nhưng hiện tại càng nghe người kia nói thì sự tự tin đó bay nhanh như thể vừa có ai nhảy vào qua lối cửa sổ rồi đánh cắp nó và ném sang Đại Tây Dương vậy. Chung là mất sạch, cuối cùng chỉ còn lại một loại cảm giác kiểu, ôi trời, mình tiêu thật rồi.
Chắc là thế.
"... Tôi không, phân biệt được, taxi và dịch vụ di chuyển ở đây, lắm. Có lẽ, cũng đã xảy ra nhầm lẫn. Rồi."
Shaun Roseworth cuối cùng thật thà đáp. Thực ra cậu chẳng phân biệt được cái nào ra cái nào đâu, cũng không biết tiếng Phần Lan. Đáp xuống sân bay thì chọn đại một ông chú có vẻ đáng tin rồi leo lên xe mà đi thôi. Sau đó thì... ừm, như hiện tại.
"Thỏa thuận... Có thể báo lại. Miễn là tôi, đi một ngày cuối tuần thì sẽ, không sao cả. Những ngày khác, không bắt buộc."
Đại ý, nếu muốn du lịch thì mấy ngày khác vẫn du lịch được, chỉ cần cuối tuần đi làm bữa cuối là ổn thỏa.
Glenn sau đó giải thích và hỏi, mỗi tội người kia thì lại không nhìn lên. Cậu trai kéo dĩa bánh về phía mình, vẫn cố tránh ánh mắt của người thanh niên mà chỉ chăm chăm vào món bánh trên dĩa như thể nó là thứ thú vị nhất trên thế gian. Hai bàn tay cậu ta đỡ dưới dĩa bánh, một tay gõ vào dĩa, tay còn lại thì viết chữ trên nền dĩa, như một nỗ lực giấu thói quen khi căng thẳng của mình khỏi Glenn. May mà việc đó cũng không kéo dài lâu, Shaun tầm ba mươi giây sau thì lắc đầu rồi đáp.
"Glenn... Đáng tin. Đáng tin nhất. Vậy nên, mới không liên lạc."
"... Vì Glenn, còn nhiều chuyện khác, phải lo. Đúng không? Nên tôi nghĩ, không nên làm phiền Glenn. Tôi nghĩ mình, xử lý được việc này. Xử lý xong, hẹn Glenn đi chơi, sẽ không ai biết chuyện tôi, mất ví như vậy, cả."
Shaun nói, tay vẫn vẽ chữ nhưng giọng nói còn vấp váp hơn cả ngày thường. Dường như thói quen đấy cũng không giúp cậu ta ăn nói trơn tru hơn vào những lúc thế này. Đại ý của thiếu nam vẫn như cũ, sợ làm phiền người khác, nghĩ mình giải quyết được mọi chuyện. Vốn dĩ Shaun nghĩ rằng nếu bản thân có chuyện thì sẽ khiến người khác thấy phiền, vậy nên cuối cùng cố giấu. Kết quả? Như hiện tại đấy thôi.
"Xin lỗi. Tôi nghĩ, không thấu đáo. Khiến Glenn phải lo lắng, rồi."
Cuối cùng vẫn là xin lỗi trước. Cậu lại cân nhắc một thời gian, sau đó mới tiếp tục.
"Căn hộ kia. Nếu Glenn không phiền... Tôi có thể, xin trọ lại, chứ? Sẽ, trả đủ tiền trọ. Chắc chắn."
Nếu là Shaun của bình thường thì chắc chắn cậu sẽ chọn cách sau, cho dù có bất tiện đi chăng nữa. Ít ra chỉ là bất tiện cho cậu, chứ không bất tiện cho người kia. Mỗi tội cậu ta nghe Glenn nói nãy giờ thì bắt đầu có cảm giác nếu cậu tiếp tục nghĩ như trên thì thanh niên tóc trắng sẽ còn phiền hơn gấp bội, vậy nên mới có câu hỏi trước.
"Gonna regret this soon"