[Denmark] Copenhagen

Ultimate

Administrator
Staff member



City


Copenhagen, Denmark.


 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member

Nhà trọ của Amiya | 2050.06.01

Main Quest 2: The Cat and the Crow

Amiya vừa hoàn thành xong buổi tutorial của cô ở The World. Cô nhỏm dậy và nhìn đồng hồ đã gần 10h đêm. Mở cái kính đeo trước mắt, cô nhận ra bụng của mình đang bắt đầu đánh trống. Cô kéo cái xe lăn của mình lại gần để ngồi lên chậm rãi, chơi game online mà mệt hơn cô nghĩ. Cái đói cồn cào bắt đầu khiến cô vội lục lọi cái tủ lạnh xem còn đồ ăn không. Hết đồ ăn liền rồi, chỉ còn hai quả trứng gà, tương ớt, rong biển... Chả có thứ gì có thể khiến cô quên nổi cái đói đang đay nghiến dạ dày.

Lúc này, cô vội lăn bánh xe tới chỗ thang máy. Ở ngay dưới tầng 1 tòa nhà chung cư của cô có một cửa hàng 7/11 mở cửa 24/7. Cô nghĩ mình có thể xuống đó kiếm cái gì bỏ bụng.

Choice
- Xuống
cửa hàng tiện lợi 7/11
- Khác



 
Last edited:

Mực

Active member


Amiya


Nhà trọ của Amiya | 2050.06.01

Khi tỉnh dậy thì Amiya thấy đã quá 10 giờ đêm, và ngày mai cô còn có báo cáo đồ án phải nộp. Cô thề với trời đất bất cứ ai học ngành liên quan tới mỹ thuật kiến trúc ngủ dậy cũng sẽ bị trauma không biết có đủ thời gian chạy kịp deadline hay không, thế nên điều đầu tiên họ làm khi ngủ dậy là check giờ giấc rồi tính toán thời gian còn lại để chạy đường gấp rút.

Riêng lần này thì khác, Amiya cảm thấy bụng đói rã rời, như thể nếu cô không bò đi nạp dinh dưỡng thì sẽ gục trước khi kịp nghĩ tới chuyện chạy deadline. Thường trong những trường hợp thế này Amiya luôn trữ sẵn mấy bịch inEnergy để uống cầm bụng, nhưng cô mở tủ lạnh ra và thấy cả tủ lạnh trống trơn. Cố gắng nén tiếng thở dài, Amiya khoác hờ chiếc áo khoác rồi lăn bánh xuống cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới, mong là sẽ kiếm được gì để bỏ bụng.

Xuống cửa hàng tiện lợi 7/11



 

Mực

Active member


Amiya Eleanora

???


Copenhagen | 2050

Để phục vụ cho đồ án nghiên cứu thị trường mỹ thuật sắp tới, Amiya quyết định một lần xông pha ra... bên ngoài để thu thập thông tin làm khảo sát. Cô gái nhỏ in một mớ xấp tờ rơi, nội dung là những câu hỏi thường nhật, cách trả lời cũng rất gọn gàng, chỉ cần tick vào box có hoặc không. Điều này giúp những người qua đường có thể nhanh chóng trả lời mà không bị mất quá nhiều thời gian, dĩ nhiên là nếu họ muốn thì cô cũng có chừa chỗ để họ ghi thêm vào.

Thế là Amiya đẩy chiếc xe lăn đi, đứng giữa quảng trường Copenhagen, kế một trạm ga tàu điện. Ở đây sẽ có hai luồng người đi qua, một là từ hướng trạm ga và một là những người đi dạo ở quảng trường. Thầm đắc ý với lựa chọn của mình, Amiya bắt đầu phân phát tờ rơi cho người đi ngang qua. Nhưng vì hạn chế di chuyển nên cô cũng gặp không chút khó khăn trong việc mời chào, dù điều đó không làm lung lay ý chí phát hết mớ này của Amiya.

"Xin lỗi, anh gì ơi, có thể giúp tôi điền bảng khảo sát này không? Chỉ tốn chưa tới 1 phút thôi."

Amiya nhìn thấy một anh trai tóc đen đi ngang qua, bèn với với tay đưa tờ rơi cho người nọ, mong họ sẽ chú ý tới mình.



 

samir

Active member


Kouen Ryouji

???


Copenhagen _ Denmark |2050


Mặc dù làm ở văn phòng của cảng Xuất nhập khẩu Dublin, nhưng anh vẫn phải đi qua các nơi trong và ngoài nước để gặp gỡ, trao đổi với các đối tác và khách hàng. Và lần này, Copenhagen, một thành phố xinh đẹp và cũng là thủ đô của đất nước Đan Mạch. Là một quốc gia thuộc vùng Scandinava ở Bắc Âu, tháng 6 ở Đan Mạch khá dễ chịu, thời tiết mát mẻ, ngày và đêm không chênh lệch quá nhiều, giống với khí hậu của Ireland, nên Kouen không có cảm giác xa lạ lắm.

Nghe nói Copenhagen nổi tiếng với một số địa điểm như Cung điện Christiansborg, Nhà thờ Frederik hay Nyhavn ... , nên sau khi xong xuôi công việc, anh vẫn dư một ít thời gian để đi thăm quan nơi đây. Đi dạo qua quảng trường Copenhagen, anh bắt gặp một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đang đưa một tờ giấy về phía anh và nói gì đó bằng tiếng Đan Mạch. Cầm tờ giấy trên tay, có lẽ là một phiếu khảo sát gì đó, tại anh thấy các dòng chữ cùng một vài ô tick.

"Xin lỗi, tôi là người nước ngoài nên không hiểu lắm. Tôi có thể điền giúp cô nhưng cô có thể giúp tôi phiên dịch được không?"

Anh cũng muốn giúp cô gái, nhưng một chữ Đan Mạch bẻ đôi cũng không biết nên đành nhờ người ta phiên dịch vậy.
@Mực

 

Mực

Active member


Amiya Eleanora

???


Copenhagen | 2050

Thấy cậu trai kia bắt chuyện bằng tiếng Anh, Amiya đoán chắc đây là khách du lịch. Cô gái tóc trắng bắt đầu lấy một tờ giấy khảo sát mới bằng tiếng Anh, cũng đã được cô chuẩn bị kĩ càng trước rồi nói tiếng Anh với người kia. Thẳng thắn mà nói thì tiếng Anh của cô không được tốt lắm, người ta nghe hiểu được khúc nào là cô mừng lắm rồi.

"Cảm ơn anh đã quan tâm tới khảo sát này!" - Amiya vui vẻ cười, nói lời cảm ơn. - "Đây là bản tiếng Anh nếu anh không phiền, có thể điền bản này cũng được. Có gì không hiểu thì anh cứ hỏi tôi nhé."

Rồi tiện tay đưa cho họ cây bút luôn.

"Anh là khách du lịch sao? Nếu vậy thì khúc này ghi là 'khách du lịch'..."

Amiya cũng chuẩn bị một tờ giấy khảo sát tiếng Anh ở cạnh, rồi khoanh khoanh mấy chỗ cần thiết để điền cũng như những thông tin quan trọng. Những lúc này thì cô lại cảm thấy việc ngồi xe lăn thật là bất tiện quá đi, vì cô cũng muốn nhướn người xem thử người kia đang điền như thế nào. Nhưng có những chuyện nó là vậy rồi không thay đổi được, suy nghĩ mãi cũng sẽ thành tiêu cực. Điều mà Amiya nên cảm thấy vui lúc này là dù người kia không hiểu tiếng Đan Mạch nhưng vẫn chạy lại để giúp cô điền, như thế đã là tốt lắm rồi.



 

samir

Active member


Kouen Ryouji

???


Copenhagen _ Denmark |2050


Dù có thấy thương cô gái, tại nhìn thấy cô đang ngồi xe lăn, nhưng tuyệt nhiên không phải vì thương hại mà anh giúp cô ấy. Anh thật tâm muốn giúp cô gái này, một phần vì cũng không có việc gì gấp gáp, đứng lại giúp cô ấy một chút cũng không sao. Bản thân anh ngày xưa học cũng đã từng phải đi xin khảo sát, nhưng chỉ ở mức trong trường thôi. Phải có một nghị lực mạnh mẽ lắm mới ra đây để làm phiếu khảo sát đó.

Tiếng Anh của cô gái khá dễ nghe, dù accent lơ lớ của người nước ngoài, nhưng kết hợp với giọng nói thanh dịu, khiến nó trở nên khá bắt tai. Phiếu khảo sát về đề tài mỹ thuật, và anh cũng khá mù mờ về khoản này, nhưng cũng cố gắng điền cho hết các hạng mục.

"Phải, tôi là khách du lịch. Thật ra thì là đi công tác, nhưng tiện thể tranh thủ thời gian du lịch đây đó luôn."

Vừa điền vừa ngẫm nghĩ một chút, rồi như nhận ra điều gì đó, anh hỏi cô:

"Cô sinh sống ở đây chắc cũng biết vài địa điểm đáng tham quan phải không? Cô có thể chỉ cho tôi vài địa điểm không?"

Nhìn vào phiếu khảo sát về mỹ thuật kiến trúc, anh đoán chắc cô đang học ở trường đại học nào đó quanh đây, nên chắc cũng khá rành đường với mấy chỗ du lịch nổi tiếng. Anh tin rằng hỏi một người local còn tốt hơn ngồi xem google cả vạn lần ấy chứ.
@Mực

 

Ultimate

Administrator
Staff member

Nhà trọ của Avyanna | 2050.06.01

Main Quest 2: The Time Tagger

Avyanna Hansen vừa hoàn thành xong buổi tutorial của cô ở The World. Cô nhỏm dậy và nhìn đồng hồ đã gần 10h đêm. Mở cái kính đeo trước mắt, cô nhận ra cô đang đói cồn cào, tới mức mắt của cô hoa lên như một người đang tụt đường huyết. Cô khá chắc rằng học kiến trúc cũng khiến cơ thể suy nhược nhưng ngồi dậy vươn vai khoảng 30 giây thì cơ thể của cô đã bình thường trở lại, trừ cơn đói vẫn còn đó.

Cô mở tủ lạnh ra. Tủ lạnh chẳng còn đủ đồ ăn làm món gì đáng kể cả. Nếu cô hài lòng với ít thịt 100 gram thịt gà thì có lẽ được nhưng cái dạ dày của cô giờ đủ sức ăn từ nửa con tới một con gà nguyên. Avyanna cân nhắc...

Choice
- Xuống
cửa hàng tiện lợi 7/11
- Khác



 
Last edited:

Cải

Active member



Avyanna Hansen


Thời gian: 2050/06/01
Địa điểm: [Denmark] Copenhagen | Nhà trọ



Nếu cô hài lòng với ít thịt 100 gram thịt gà thì có lẽ được nhưng cái dạ dày của cô giờ đủ sức ăn từ nửa con tới một con gà nguyên...

Số thịt gà này nếu bảo quản cẩn thận vẫn có thể đem chia ra thành từng bữa, hoặc cùng lắm là đem chế biến thành pate cho bốn đứa nhỏ, còn bản thân thì có thể mua mấy bịch Maoam Bloxx, Tyrkisk Peber, một ít chocolate và snack kèm với vài lon nước tăng lực là đủ. Không được healthy cho lắm, nhưng vẫn hơn là để bụng rỗng và hạ đường huyết. Tóc đỏ nghĩ như thế, khi ánh mắt dừng lại ở chiếc túi đựng hạt thức ăn cho mèo đã gần hết, và ông bố bất đắc dĩ của năm đã nhảy lên giường từ lúc nào mà khẽ dụi cái đầu nhỏ vào tay cô.

"Của nhóc đây."

Tóc đỏ nói như thế, khi đổ vào trong bốn chiếc bát đã trống trơn thêm một ít hạt, đồng thời thay cả bốn bát nước sạch cho chúng trước khi lấy chiếc áo choàng dạ đen treo trên giá, khoác lên người và đi xuống cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới.

Choice: Xuống cửa hàng tiện lợi 7/11.



 

Mực

Active member


Amiya Eleanora

???


Copenhagen | 2050

"Đan Mạch nói chung và Copenhagen nói riêng nổi tiếng cho những công trình kiến trúc và bảo tàng nghệ thuật của nó, thế nên đây thường là nơi ghé thăm của nhiều nhà nghệ thuật lừng danh thế giới, kiếm ý tưởng cho tác phẩm của họ." - Amiya giải thích. - "Ừm, kể ra thì cũng nhiều lắm, anh có đặc biệt hứng thú với thứ gì không? Nghệ thuật, âm nhạc, phong cảnh?"

Kể ra thì không đếm xuể được, hơn nữa nếu biết người kia có hứng thú với lĩnh vực nào thì khoanh vùng tìm kiếm sẽ dễ hơn. Giả dụ như ở Copenhagen cũng có khu Thuỷ cung Quốc gia nổi tiếng, hoặc khu vui chơi giải trí lâu đời Bakken. Không nhiều bằng lĩnh vực nghệ thuật nhưng cũng đáng để thử. Cá nhân Amiya thì có từng ghé qua Thuỷ cung một lần rồi, từ lúc nhỏ. Nhìn những sinh vật nhỏ hơn mình gấp mấy lần được bơi lộn tự do dưới nước, kể ra cũng có phần ganh tị.

"À, khi nào điền xong thì anh bảo tôi nhe."

Amiya cười cười.



 

Ultimate

Administrator
Staff member

Seven-Elven | 2050.06.01

Không cần Amiya bế con mèo lên, nó nhảy phốc một cái lên vai của cô rồi bám vào sau lưng cô gái. Hai người anh trai khó hiểu nhìn hai đứa em gái xuống tầng 5, họ chưa bao giờ ở tầng này. Con mèo nhảy ra khi ở tầng 5 ngay lập tức khi cái thang máy dừng lại.

Bám trên lưng Avyanna, con mèo phóng về phía trước, Amiya lại nghe thấy giọng nói vang lên trong đầu một lần nữa: Theo tôi. Hướng này. Cô lăn bánh theo sau thấy một căn nhà đang hé cửa. Con mèo lạ mặt đứng trước cửa căn phòng. Amiya nhìn thấy một vệt máu dài ở trên sàn. Con mèo nhảy lên lòng của cô.

Avyanna tiến vào trước, thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy.

Là một cái tai người. Tai trái. Bê bết máu.

Tiến vào trong, Avyanna nhìn thấy một cô gái bị cụt một tai đang dùng con dao cắt bếp để cắt nốt cái tai còn lại của cô ta. Khung cảnh hãi hùng đến mức cả cơ thể của Avyanna như đang bảo với cô rằng đây chỉ là một giấc mơ. Cô gái ngân ngấn lệ đang run run dùng tay cứa lên cái tai phải của mình để cứa nốt lên lên phần sống tai, khiến cái tai đã đứt được một đoạn 2/3.

Choice [Avyanna]
- Cản cô gái lại
- Khác

Choice [Amiya]
- Gọi cảnh sát
- Khác




 
Last edited:

samir

Active member


Kouen Ryouji

???


Copenhagen _ Denmark |2050


"Hmm, chắc là âm nhạc và phong cảnh." Anh trầm ngâm nghĩ. Nếu nói về nghệ thuật mà kiểu vẽ vời hay điêu khắc là anh mù dở rồi. Ngoài ẩm thực ra thì anh cũng thích âm nhạc, dù không tìm hiểu sâu rộng đến mức kiểu hàn lâm được, mà chỉ là thích nghe thôi. Còn phong cảnh thì đi đây đó thăm thú cho biết. Chả nhẽ đến Đan Mạch hay một nước nào đó khác mà lại không biết nước bạn có cái gì, trông nó như thế nào, công trình kiến trúc ra sao thì dở, dở lắm luôn.

Điền xong xuôi, anh đưa tờ rơi cho cô gái, rồi chạy về phía máy bán hàng tự động mua hai lon nước ngọt. Anh nghĩ chắc cũng vất vả khi làm việc khảo sát này, vì anh cũng đã từng làm rồi, đặc biệt là khi đôi chân không còn hoạt động bình thường nữa. Giơ hai lon lên anh nói:

"Mua tặng cô nè. Cô muốn lon nào? Một cái ấm và một cái lạnh. À mà phải rồi, làm khảo sát xong cô rảnh không? Tôi cũng không biết đường xá ở đây, và đi một mình thì cũng ..... hơi buồn nên nếu có người đi cùng thì tốt quá."

@Mực

 

Mực

Active member


Amiya Eleanora

???


Copenhagen | 2050

"Vậy cảm ơn anh."

Amiya nhận lại tờ khảo sát từ anh chàng, nhìn anh chạy đi rồi tiếp tục công việc của mình. Nói nhiều nên có hơi khàn cổ, đúng lúc cô gái nhỏ định giải lao mua nước uống thì...

"... Cho tôi sao?" - Amiya nét mặt mười phần ngạc nhiên, nhìn anh chàng vừa lúc này chạy lại, cầm hai chai nước rồi hỏi cô như thế. - "Tôi... ừm..."

Tình thế có hơi khác so với bình thường, khiến cô gái nhỏ bất khả kháng không biết phải phản ứng như thế nào. Hội ngộ trên đời, có những lúc chỉ gặp một thoáng rồi đi mất, mà hầu hết đều như thế. Cô cứ tưởng anh đã đi mất rồi cơ, thế mà lại quay lại, còn tốt bụng mua cho cô một chai nước nữa. Bình thường thì có lẽ người khác sẽ khéo léo từ chối, nhưng Amiya nhìn anh không phải người xấu, cũng muốn tin vào chút linh cảm của mình.

"Anh... chắc không phải thuộc tổ chức bắt cóc trẻ em và người tàn tật nhỉ?" - Cô bật cười hỏi, giọng có hơi trêu ghẹo. - "Tôi dẫn anh đi cũng được, nhưng anh có thể phụ tôi dọn đồ một chút không? Có mấy thùng xốp với xấp giấy đằng kia."

Rồi nhận lấy một trong hai chai nước, không quên nói lời cảm ơn. Cô thì nóng lạnh sao cũng được, nên cứ cầm đại một trong hai cái thôi. Khảo sát thật ra chắc cũng gần xong, cô cũng không muốn để anh đợi.

"Ừm... anh muốn tới trường tôi không? Nghe có vẻ lạ nhưng trường tôi cũng nhiều thứ hay ho lắm. Gần đây thì chắc chỉ có thế, muốn nhiều hơn thì phải đi xa nhưng tôi chỉ sợ anh không tiện."

Dù sao thì thời gian là vàng là bạc mà.



 

Mực

Active member


Amiya Eleanora

Johan Eleanora

Thorvald Hansen

Avyanna Hansen


Seven-Eleven | 2050.06.01

Amiya và cô bạn lăn bánh theo con mèo, rồi dừng trước một cửa phòng để hé mở. Amiya để con mèo nhảy vào lòng mình, vô thức ôm chặt nó. Không hiểu sao cô có điềm không lành về căn phòng này, gần nửa đêm rồi ai lại để cửa hé mở như thế chứ? Dù khu chung cư này đúng là thuộc hạng nhất nhì, nhưng thế này thì vẫn...

Thế rồi cả hai nhìn thấy vệt máu, kéo dài vào trong.

Cô bạn tóc đỏ nhanh chóng chạy vào, bản thân Amiya cũng muốn đi vào giúp nhưng nhìn thấy ghề cửa, cô biết xe của mình có xịn tới đâu cũng không thể vượt nổi. Hơn nữa cô không rõ cấu trúc căn phòng, nếu không cẩn thận sẽ bị kẹt ngay. Đó là cô đang cố gắng suy nghĩ logic hết mức có thể để dạt qua hết những cảm xúc hỗn loạn hiện giờ.

"C-cô Avyanna..?"

Khi người đi chung duy nhất với cô cũng biến mất sau cánh cửa, một nỗi sợ choáng ngợp lấy cô gái. Đến tận bây giờ cô mới nhận ra một cái tai rướm máu nằm trên sàn, Amiya lấy tay kéo đầu con mèo ôm vào lòng, bản thân cũng vô thức ôm chặt lấy nó.

"...Avyanna? Có chuyện gì trong đó vậy?"

Cô có nên gọi cảnh sát không? Cấp cứu? Gõ cửa phòng bên cạnh? Gọi điện cho hai anh ở tầng trên? Rất nhiều giải pháp có thể được đưa ra nhưng bây giờ cả việc cầm điện thoại cô còn không cầm nổi, nói gì tới đủ bình tĩnh để giải thích tình hình cho người khác. Cô gái nhỏ toát mồ hôi lạnh, ngón tay run run không đủ dũng khí để gọi bất kì ai dù điện thoại đã ở ngay trước mặt. Dù là tên cô bạn Amiya cũng không nói to, chỉ dám nói ở một thanh âm vừa đủ.

Amiya im lặng chờ đợi. Có lẽ hy vọng duy nhất của cô bây giờ là được nghe tiếng đối phương đáp lại, giải thích tình hình ở trong, dù chỉ một chút thôi cũng được.

Hoảng quá không biết làm gì



 

samir

Active member


Kouen Ryouji

???


Copenhagen _ Denmark |2050


"Anh... chắc không phải thuộc tổ chức bắt cóc trẻ em và người tàn tật nhỉ? Tôi dẫn anh đi cũng được, nhưng anh có thể phụ tôi dọn đồ một chút không? Có mấy thùng xốp với xấp giấy đằng kia."

"Nếu tôi thuộc tổ chức bắt cóc thì lon nước vừa rồi sẽ tẩm thuốc mê và cô cũng sẽ bị tôi bắt luôn bây giờ ấy" anh cười một cách gian xảo và nói. Thấy cô cười, giọng hơi trêu ghẹo nên anh cũng trêu lại cô xíu xíu. "Thôi, tôi đùa chút thôi. Haha Đừng tưởng thật nhé."

Đằng nào cũng nhờ cô gái dẫn đường, nên anh cũng vui vẻ giúp cô xếp lại đống thùng xốp và giấy tờ của cô. Sắp xếp chồng giấy thật ngăn nắp, anh bưng lên rồi bê giúp cô luôn.

"Ừm... anh muốn tới trường tôi không? Nghe có vẻ lạ nhưng trường tôi cũng nhiều thứ hay ho lắm. Gần đây thì chắc chỉ có thế, muốn nhiều hơn thì phải đi xa nhưng tôi chỉ sợ anh không tiện."

"Tôi cũng không rõ các địa điểm quanh đây, nhưng tôi không sợ xa đâu, chỉ sợ làm phiền cô thôi."

Đến trường cô gái cũng được, anh cũng đã từng thăm trường kiến trúc của bạn anh rồi, còn ngồi làm đồ án giúp nó nữa. Kể ra thì trường nó cũng có mấy thứ hay ho như mấy cái đồ sinh viên làm rồi được trưng bày như một tác phẩm nghệ thuật trong viện bảo tàng vậy. Nên anh đoán chắc trường cô cũng như vậy.
@Mực

 

Cải

Active member



Avyanna Hansen


Amiya Eleanora


Cat


Thời gian: 2050/06/01
Địa điểm: [Denmark] Copenhagen | Seven-Eleven



Đi theo phía sau Amiya, cùng với con mèo, Avyanna không nghĩ ngợi được gì nhiều cho lắm, cho đến khi tóc đỏ cảm thấy một lực ấn xuống, nhẹ thôi, sau đó không còn cảm thấy sức nặng của con mèo lúc nãy nữa, đổi lại là mùi kim loại và tanh, giống như mùi của máu, khiến đầu tóc đỏ tự động nhảy số. Đại khái trong đầu chỉ cô lúc này chỉ hiện lên đúng ba từ, có biến rồi.

Mắt hổ phách nhìn cô gái nhỏ đi cùng, rồi lách mình qua cánh cửa khép hờ tiến vào bên trong trước. Và ừ, đúng là có biến rồi.

Cô không biết gái hận đời đến mức nào mà muốn tự hủy đi hai tai của mình, một tai thì đã đi từ trước, trên sàn, từ bên ngoài thì chỉ là một chút mùi thoảng qua thôi, giờ là nồng hẳn lên, và máu thì còn tươi, hẳn rồi. Tai còn lại, nếu tóc đỏ không phản ứng nhanh, chắc cũng bay nốt. Thế là, mắt hổ phách lướt nhìn quanh căn phòng trọ có chiếc khăn bông nào treo ở gần đó có thể thuận tiện với lấy xuống liền được không, có vị trí nào cao để sau khi cướp được con dao thì để lên đấy, không cho gái với tới, còn mình thì phải dùng khăn ấn hai bên tai lại để cầm máu trong lúc chờ xe cứu thương, hoặc cảnh sát, cũng được, đến đây.

Xác định được rồi thì thực hành thôi.

Avyanna, với cái bụng đói và không được ăn bất cứ thứ gì kể cả đấy chỉ là một viên kẹo trong đống junk food bán phía dưới, nhanh nhẹn với lấy chiếc khăn treo, dùng bên tay cầm khăn đấy giữ thật chắc và thật chặt lấy bên cổ tay cầm dao của gái trước, tay còn lại cẩn thận gỡ chuôi dao ra khỏi tay gái, lấy được rồi liền xoay mũi dao về phía mình, phép lịch sự tối thiểu và cũng là để tránh làm tổn thương đến đối phương nếu có xảy ra tranh chấp, và để lên trên nóc tủ cao cao không được gần cho lắm. Lưng ngắn đến mấy nhưng được chân tay dài ngoằng thì cũng phải biết cách tận dụng.

Sau đó, cũng may là khăn với đủ lớn để từ bên này vòng qua sau gáy và áp vào bên còn lại đang chảy máu, liền ấn vào để cầm máu.

"C-cô Avyanna..?"

"...Avyanna? Có chuyện gì trong đó vậy?"


Nghe tiếng gọi khe khẽ vừa đủ nghe như tiếng mèo kêu mềm xìu của cô gái nhỏ ở phía bên kia cánh cửa, tóc đỏ hơi nhíu mày. Cô phải nói gì cho Amiya nghe, để cô gái nhỏ không cảm thấy lo lắng hơn trước cái tình cảnh này? Không thể cứ nói thẳng ra là có gái đang hận đời đang muốn tự hủy bản thân, bắt đầu bằng cách tự cắt phăng một bên tai rồi, bên tai còn lại cũng sắp bị cô ta xử lý cho xong sắp rớt xuống sàn theo và máu thì chảy nhiều lắm rồi được.

"Chúng tôi vẫn ổn."

Avyanna nói câu này trước, vì tóc đỏ ổn thật, và máu thì cũng đã cầm được rồi.

"Amiya, cô gọi giúp tôi xe cứu thương và cảnh sát được không? Gọi thêm cả hai ông anh đang ngồi chờ ở trên phòng cô luôn."

Hoặc gọi hai ổng xuống trước, nếu như Amiya lúc gọi quýnh quá không biết xử lý như thế nào thì vẫn còn người ở bên cạnh đỡ cho. Dù sao ở cái trạng thái này thì cô cũng không thể đi đâu được cả, càng không thể ép gái đi theo mình được. Avyanna nhíu mày thêm cái nữa khi đưa mắt hổ phách nhìn xuống gái. Nếu không phải vì đang đói, có lẽ ngoài sức ấn giữ cầm máu cho bằng được, cô đã đánh ngất gái từ lâu rồi.


 

Mực

Active member


Amiya Eleanora

Johan Eleanora

Thorvald Hansen

Avyanna Hansen


Seven-Eleven | 2050.06.01

Khi nghe thấy cô bạn trả lời, Amiya không kiềm được mà thở phào nhẹ nhõm, dù thật ra trong lòng cô vẫn không thấy khá hơn. Amiya gật đầu khi nghe thấy chỉ thị của cô bạn, tay cầm điện thoại vững hơn một chút. Cô lần lượt gọi cho cảnh sát và cấp cứu, cuối cùng là tới anh trai cô để giải thích tình hình.



 

Mực

Active member


Amiya Eleanora

???


Copenhagen | 2050

"Ừm vậy thì chắc chỉ có ghé trường tôi thôi."

Amiya nhận lại xấp giấy cuối cùng từ anh chàng, rồi sắp xếp gọn lại trong một chiếc cặp ôm trước ngực, chồng còn lại thì phiền anh chàng tốt bụng bưng hộ. Dù sao nếu đi xa thì cô cũng phải mất nhiều thời gian dọn về, những ngày đồ đạc lỉnh kỉnh thế này thì thật có hơi không tiện. Cũng may là trường cô đang cuối kì, dịp trưng bày những đồ án của các anh chị sắp tốt nghiệp. Amiya đã xem rồi nhưng đi thêm một lần nữa sẽ có nhiều cái nhìn hơn, thế cũng tốt.

"À còn chai nước này, hay anh... uống trước đi? Thế thì tôi mới tin tưởng anh được."

Cô gái đưa chai nước vừa nãy về phía anh, giọng nửa đùa nửa thật. Thật ra nắp chai không có dấu hiệu mở ra, nên có thể đoán được 99.99% chỉ là một chai nước bình thường thôi. Trừ khi có tổ chức nào đó quy mô tới nỗi sở hữu cả cái nhà máy sản xuất nước chứa thuốc mê.

Mà cũng không phải là không thể.

Thế là Amiya nhìn về cậu trai kia, cũng có chút mong chờ xem cậu ta sẽ làm gì.



 

Ultimate

Administrator
Staff member

Avyanna Hansen

Amiya Eleanora

Johan Eleanora

Thorvald Hansen

Cat

Police


??? | 2050.06.01

Avyanna dễ dàng khống chế được cô gái bằng cách dùng 1 tay giữ chặt lấy bên cổ tay cầm dao của gái trước, tay kia cô cẩn thận gỡ chuôi dao ra khỏi tay người đối diện. Tuy nhiên ngay khi cô chạm tay vào cô gái, Avyanna cảm thấy một tia điện giật nhẹ ngang qua chỗ tiếp xúc giữa cô và cô gái kia, như kiểu bị tĩnh điện giật nhẹ một cái vậy. Cô gái bị đứt một bên tai kia với tay về phía cô nói:

"Tôi phải c-...."

Lập tức, miệng cô gái há hốc. Avyanna không nhìn thấy cô ta đó kết thúc câu, thực tế cô gái đó còn không... khép miệng lại nữa. Giống như cô đang xem một phim và đang ấn nút pause lại. Amiya lúc này mới lăn xe qua được con dốc và nhìn vào cảnh tượng hãi hùng, cái tai trên nền nhà. Avyanna thì đang đứng trước một cô gái bị bất động.

Những giọt máu ở chỗ cái tai cũng không chuyển động, lúc trước nó còn nhỏ giọt xuống sàn nhà, những giọt máu cũng trở cứng đờ lại không chảy nữa. Avyanna nhìn thấy cô gái kia ngân ngấn lệ trước mặt, những giọt nước mắt cũng không chảy nữa.

Từng lọn tóc của cô gái kia cũng không ... lung lay nữa. Y như một pho tượng vậy. Amiya vội gọi cảnh sát, cùng xe cấp cứu cũng không hiểu chuyện gì xảy ra với người trước mặt mình.

Nhìn cảnh đó, Avyanna không nghĩ mình cần cầm máu cho cô gái, cô thực sự đã khống chế được cô gái kia. Cô gái kia hoàn toàn bất động.

Có thể nói người trước mặt của Avyanna đã bị... đóng băng trong dòng thời gian.

------------------------------------​

Hai người anh trai của họ quay xuống tầng 5 khi nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu. Avyanna và Amiya lúc này đói gần lả và họ mới có thời gian để bỏ cái gì vào bụng. Amiya không hiểu sao cô không nghe thấy tiếng con mèo lạ kia nói gì nữa. Thật ra cô có nghe được nhưng câu được câu mất khiến cô không sao định hình được.

"Có kẻ.. thoại...cắt...tai"

Hai cô gái vừa ăn số đồ ăn mà họ vừa mang lên, vừa giải thích cho hai người anh của mình rằng có một vụ tai nạn ở trong đó. Tạm thời họ đứng ở ngoài này ăn cho đỡ đói trong khi chờ cảnh sát và xe cứu thương lên. Ăn được hai cái bánh mỳ và uống hết mốc cốc cà phê sữa là đủ để hai cô gái nhỏ tỉnh táo lại. Vừa lúc này thì một người cảnh sát tới cùng nhân viên cứu hộ.

"Cô gái tự làm bị thương ở trong kia phải không? Cô có thể kể cho chúng tôi nghe chuyện gì đã xảy ra được chứ?" - Người cảnh sát hỏi Avyanna.

Choice [Avyanna] [Multiple Choice]
- Kể cho cảnh sát về tình trạng bị thương của nạn nhân
- Kể cho cảnh sát về tình trạng ... đóng băng của nạn nhân
- Đi vào cùng với cảnh sát và giải thích tùy theo câu hỏi của họ.
- Khác

Johan lúc này quay sang nhìn Amiya, nói chung anh cũng chưa... dám vào bên trong căn nhà. Chỉ nghe hai đứa em gái nói là bên trong có một người self-harm bị thương rất nặng, họ nhìn thấy vết máu ở trên vách cửa là họ cũng nghĩ chắc hai đứa em mình không nói xạo làm gì. Cả hai người anh trai đều không phải fan của thể loại phim horror nên tin là Avyanna đã xử lý được. Dù sao Amiya cũng đã gọi cảnh sát và cứu thương

"Ủa thế làm sao em biết ở tầng 5 hay vậy?"

Choice [Amiya] [Multiple Choice]
- Kể cho Johan rằng con mèo đã nói cho cô
- Kể cho Johan rằng cô có mũi rất thính/một linh cảm rất nhạy
- Nghĩ một câu chuyện hợp lý
- Khác



 
Last edited:

Mực

Active member


Amiya Eleanora

Johan Eleanora

Thorvald Hansen

Avyanna Hansen


Seven-Eleven | 2050.06.01

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Amiya không có thời gian suy nghĩ, cuối cùng đến khi cô nhận ra thì mọi thứ đã kết thúc rồi. Những câu chữ rõ ràng từ chú mèo, bây giờ cũng trở thành một mớ hỗn độn trong đầu cô gái. Mặc dù có lẽ ngay từ ban đầu chuyện có thể nghe được đã là không thể, nhưng khi mọi thứ vẫn còn dở dang thì lại không thể nắm bắt được thêm thông tin nào khiến Amiya có chút không vừa ý.

Nhìn thấy Johan xuống, nhịp tim Amiya dường như bình tĩnh hơn. Có lẽ gia đình là như thế, chỉ cần sự hiện diện của họ cũng có thể khiến tinh thần ổn định lại, nhiều hay ít. Cô gái nhỏ xoa đầu chú mèo, rồi quay sang Johan khi anh hỏi về lý do cô lên tầng 5.

"Những chuyện đó, có thể để sau được không?"

Đã là gia đình của nhau được hơn hai mươi năm, chắc Johan cũng hiểu Amiya không muốn nói thêm gì, dù có hỏi cũng vô ích. Cô gái đánh ánh nhìn về phía cô bạn tóc đỏ, không khỏi cảm thấy tội lỗi vì đã để cậu thấy thứ không nên. Kể ra nếu cô bạn ấy không cất tiếng trấn an Amiya, có lẽ cô sẽ thật sự chẳng biết phải nên làm gì.

Giọng của chú mèo đã thôi không phát ra trong đầu Amiya, bù lại chỉ là những tiếng meo meo bất lực đầy đáng thương. Nhìn xuống chú mèo trong tay, Amiya không khỏi kiềm được bèn ôm chặt lấy chú ta một chốc.

"Chúng ta có thể giữ con mèo này chứ? Có vẻ bây giờ nó không còn chủ nhân nữa..." - Nhìn anh hai bằng ánh mắt nài nỉ, cô gái nói. - "Em sẽ cố gắng chăm sóc cho tới khi chủ của nó khoẻ lại."



 

samir

Active member


Kouen Ryouji

???


Copenhagen _ Denmark |2050


"À còn chai nước này, hay anh... uống trước đi? Thế thì tôi mới tin tưởng anh được."

Lần này thì thật sự không biết cô gái đùa hay thật. Nhưng ánh mắt cô ấy nhìn anh xem anh định làm gì tiếp theo thì anh nghĩ cô ấy đang nghiêm túc.

"Nếu tôi uống thì ..... cũng hơi bất tiện xíu. Nãy là tôi đùa thôi, tin tôi đi. Hay là tôi mua lại cho cô chai khác nhé? Chứ thực sự muốn bắt cóc thì cũng đâu cần phải cho thuốc mê vào nước, chỉ cần xịt một ít lên chai nước, trong vòng 5s là mê man không biết gì rồi."

Anh cũng có chút hiểu biết về mấy thứ này, nhưng tất nhiên anh cũng không phải hạng người sẽ làm chuyện đó. Cũng chẳng biết làm thế nào, có khi là do ạnh trêu hơi quá đà rồi.

"Hoặc .... nếu cô cảm thấy bất tiện hoặc không tin tưởng thì tôi không làm phiền cô nữa. Xin lỗi cô"
@Mực

 

Cải

Active member



Avyanna Hansen


Amiya Eleanora


Johan Eleanora


Thovarld Hansen


Cat


Police


Thời gian: 2050/06/01
Địa điểm: [Denmark] Copenhagen | Seven-Eleven



"Tôi phải c-...."

Uhhhhhhhhh...

ZuWLaJ5.gif


Avyanna mặt lộ rõ sự khó hiểu và bối rối nhìn cô gái lúc này đã đông cứng như tượng đá. Mặc dù có vẻ như tình hình không tệ đến mức như thành chất liệu cẩm thạch như gặp phải Medusa, thậm chí, tóc đỏ cũng là đã cầm được máu và có thể buông đôi tay nhau ra được rồi, nhưng nếu đây là một hiện tượng gì đó liên quan đến supernatural, cô phải làm gì để đối phương cử động lại bình thường và nói được trọn vẹn hết ý?

Tóc đỏ chỉ kịp nghĩ tới đó thì thấy Amiya đi vào, sau đó là hai người anh trai, cấp cho ít đồ ăn mà lúc trước đã mua ở cửa hàng tiện lợi, nhấm nháp một chút cho cái bụng bớt kêu inh vì đói, chưa được bao lâu thì cảnh sát tới, giống như trong phim.

"Cô gái tự làm bị thương ở trong kia phải không? Cô có thể kể cho chúng tôi nghe chuyện gì đã xảy ra được chứ?"

"Cô ấy ở trong đó."

Avyanna nói, mắt hổ phách khẽ liếc nhìn sang cô gái nhỏ, và con mèo, cùng với hai người anh trai, nghĩ một lát, rồi nhìn lại người đối diện.

"Các anh muốn biết cụ thể chuyện gì?"

"Tại sao cô gái này lại... như thế này?" Là câu hỏi mà phía cảnh sát đặt ra cho Avyanna khi cùng cô đi vào bên trong.

Tóc đỏ im lặng trong giây lát, mắt hổ phách chuyển hướng nhìn theo gái, lúc này vẫn ở nguyên trạng thái đông cứng của một pho tượng, được nhân viên cấp cứu y tế khiêng ra, tiêm thuốc gây mê, cầm máu trước khi gái, bằng một cách thần kỳ nào đó, tỉnh lại, cử động bình thường và xe cứu thương lăn bánh đi mất, rồi nhìn lại vẻ mặt của cảnh sát với biểu cảm bối rối lẫn cả bốn chữ "What did you do?" hiện rõ lên trên ấy (*).

"Khi tôi đến nơi thì cửa để mở, không khóa, và cô ấy ngồi đó, ở trên sàn, tay cầm dao và cố gắng cắt nốt bên tai còn lại của mình. Tôi chỉ cố gắng cầm máu cho cô ấy, rồi mọi chuyện sau đó... như anh thấy đấy, tôi cũng không biết tại vì sao cô ấy lại trở nên như vậy cả."

Vì tóc đỏ không biết thật, nên khi nói câu đó, một vẻ mặt vô tội liền được trưng ra, đáp lại cho sự khó hiểu hiện hữu trên gương mặt của đối phương.

Choice: Đi vào cùng với cảnh sát và giải thích tùy theo câu hỏi của họ.

(*): Là gợi ý hàng auth của GM.


 

Mực

Active member


Amiya Eleanora

???


Copenhagen | 2050

"À..."

Amiya nhìn phản ứng của người đối diện, nhất thời cũng không biết phải đáp trả thế nào. Suy nghĩ một hồi, cô mở nắp chai nước rồi đưa lên miệng uống. Bình thường Amiya chỉ uống tầm một hai ngụm thôi là đã no rồi, thế nhưng lần này cô uống hẳn một phần ba chai. Vị có hơi lạ, cô chưa uống loại này bao giờ, chắc vì nó lúc nào cũng nằm ở tầng trên của kệ bán nước.

Nhưng... cũng không phải tệ.

"Xin lỗi, là anh có lòng tốt nhưng tôi đã khiến anh khó xử rồi." - Amiya nói, mặt cũng hơi xìu xuống. - "... Chúng ta đi thôi nhỉ? Cũng đã sắp xếp xong rồi."

Có vẻ cô gái nhỏ không muốn nhắc lại vấn đề này nữa, một phần có lẽ vì tội lỗi. Amiya mở điện thoại ra rồi bắt đầu tra đường đi bằng app chuyên dụng.

"Tôi là Amiya Eleanora, tôi có thể biết tên anh được chứ?"

Cô gái cất lời khi cả hai đang di chuyển đến điểm tới.



 

Ultimate

Administrator
Staff member


Avyanna Hansen


Amiya Eleanora


Johan Eleanora


Thorvald Hansen


Stray


Police




??? | 2050.06.01

Johan nghe em gái mình bảo chuyện đó có thể nói sau cũng được. Người anh cũng nghĩ không gặng hỏi nữa, trong đầu Johan nghĩ ra mấy khả năng kiểu đáp án nào trong cuộc sống cũng có thể giải bằng việc hít ma túy. Johan đoán tự cắt tai của mình có thể dấu hiệu của phê thuốc, ờ thì anh biết mấy đứa ngáo ngáo còn chả thể phân biệt được tai mình với miếng nạc vai ở chợ.

"Chúng ta có thể giữ con mèo này chứ? Có vẻ bây giờ nó không còn chủ nhân nữa.. Em sẽ cố gắng chăm sóc cho tới khi chủ của nó khoẻ lại."

"Tất nhiên, chúng ta có thể gọi nó là... Stray."

Johan gợi ý. Thorvald nhìn Johan với ánh mắt kiểu: Really? Đây đâu phải mèo hoang, chủ của nó chỉ là một đứa phê cần thôi. Thorvald nói thêm vào:

"Nếu cần thức ăn cho mèo thì Avyanna có nhiều lắm. Phận con sen mà."

Phận của Avyanna là phận con sen mà. Con Sen là cụm từ đã xuất hiện từ rất lâu vào khoảng những năm cuối thế kỷ XIX. Nó là phiên âm của ““jeune servante” trong tiếng Pháp để chỉ những người hầu gái trong các gia đình quyền quý, thượng lưu xưa. Ngày nay, “con Sen” là cách gọi của người giúp việc hay ô sin. Nói chung Avyanna suốt ngày phải cung phụng mấy con mèo. Dù đang mải trả lời cảnh sát nhưng cô gái nhà Hansen vẫn có thể nghe thấy anh mình châm chọc:

"Khi tôi đến nơi thì cửa để mở, không khóa, và cô ấy ngồi đó, ở trên sàn, tay cầm dao và cố gắng cắt nốt bên tai còn lại của mình. Tôi chỉ cố gắng cầm máu cho cô ấy, rồi mọi chuyện sau đó... như anh thấy đấy, tôi cũng không biết tại vì sao cô ấy lại trở nên như vậy cả."

"Có lẽ là do chất kích thích... Dù sao cảm phiền 2 cô cho tôi số điện thoại. Khi nào cô gái kia tỉnh dậy, chúng tôi sẽ gọi hai người."

Cảnh sát không nghĩ là Avyanna cắt tai của cô gái kia, đột ngột lúc cái cáng được khiêng qua người Avyanna thì cô gái đã buông tay xuống, cô gái đột ngột trừng trừng mắt, lịm đi. Các bác sĩ vội vàng lắp máy thở cho cô. Cảnh sát nói vào điện đàm và một số cảnh sát khác đã bắt đầu căng dây vàng với dòng chữ Do Not Cross như kiểu chỗ này là hiện trường án mạng. Người cảnh sát đưa cho Amiya và Avyanna số điện thoại cá nhân của anh ta:

"Nếu hai người còn nhớ ra gì, làm ơn liên hệ theo số này."

Cả hai cô gái mệt thừ người và bò lên phòng để nghỉ. Về đến nhà, Avyanna thấy 4 con mèo của cô quấn quít dưới chân, cô bế thử một con lên thì nó không bị đóng băng. Nếu đây không phải một giấc mơ, có lẽ cô mới là người phê cần.

Sáng hôm sau, cảnh sát gọi điện cho Avyanna và Amiya, nói rằng cô gái trong bệnh viện đã tỉnh và cả hai làm ơn vui lòng đến bệnh viện để xác minh vài thứ...

Amiya và Avyanna unlock Rank 1 với Stray.




 
Last edited:

samir

Active member


Kouen Ryouji

Amiya Eleanora


Copenhagen _ Denmark |2050


Cũng hơi cảm thấy có lỗi vì trò đùa vừa rồi mà có lẽ cũng khiến cả hai khó xử.

"Tôi cũng xin lỗi cô vì có phần cử xử không phải. Nếu được, để tạ lỗi, tôi mời cô bữa ăn tối nay vậy."

Có lẽ cũng nên tạ lỗi bằng cách nào đó, nhưng hiện giờ nhất thời chưa nghĩ ra cách khác. Cách anh vẫn hay dùng, mà vừa đơn giản vừa hiệu quả, là mời người khác đi ăn. Không gì làm lành nhanh bằng con đường ăn uống. Và hơn nữa, cũng là để tìm hiểu người ta tốt hơn.

"Tôi là Amiya Eleanora, tôi có thể biết tên anh được chứ?"

"Ai da, có lỗi lần hai rồi. Bình thường cũng nên giới thiệu trước để người ta đỡ nghi chứ. Không rõ hôm nay anh bị nữa" anh nghĩ. Đập đập vào mặt hai cái cho tỉnh táo, vì tự dưng có cảm giác ngáo ra 2-3 phần rồi. Sau đó một tay đưa ra sau, một tay đưa lên ngực và cúi xuống như một quý ông:

"Rất vui được gặp cô. Tôi là Kouen Ryoji, tôi đến từ Ireland. Một lần nữa xin hãy thứ lỗi vì những lời nói và hành động có phần không phải vừa rồi."
@Mực

 
Top