Cyan Bed Room 1

Ultimate

Administrator
Staff member
LOCATION
Phòng ngủ Cyan 1
▶ Bedroom
2wyJUtt.jpeg
DESCRIPTION
Phòng ngủ.
INSPECTABLE ITEM
Bracelet Deactivator
Bảng tên trước phòng
Đèn đọc sách
Giường đôi
Giường bunk bed
Đèn đọc sách
Màn hình tivi
Bàn nhỏ
Bình nước
Giá phơi đồ
Cốc nước
Phòng tắm
Điều hòa nhiệt độ
▶ Bracelet Reader
Us1qVQV.png
DESCRIPTION
Máy đọc trước cửa phòng.
INSPECTABLE ITEM
Bracelet Reader
▶ Floor Plan
lG0pFo2.png
DESCRIPTION
Floor Plan.
INSPECTABLE ITEM
Bản vẽ (Không thể Inspect)





 
Last edited:

engel

Member

William Baskerville

Marie Monroe


Cyan Bedroom 1


7:50 P.M | Day 2

Còn mười phút nữa cho đến Night Time. William đã chuẩn bị món cơm chiên hải sản đặt sẵn trong phòng. Lần này thì vị không tệ lắm, có lẽ là tốt hơn món thịt cừu hầm khoai tây cậu đã nấu hôm qua. Cậu có chia cho Marie một phần. Không biết có ngon không nhưng dù sao cũng đủ no bụng.

Đáng lý ra thì cậu không nên ăn tối muộn thế này. Nếu có chuyện gì đó khiến bữa ăn bị dời lại, cậu thường sẽ ngủ một giấc đến sáng hôm sau. Nhưng có lẽ hôm nay đặc biệt hơn hẳn mọi ngày. Con người ta sẽ không biết một ý tưởng táo bạo sẽ dẫn đến đâu nếu không thử nghiệm — Và hôm nay là một ngày như thế. Cậu sẽ thử nghiệm vài thứ, có lẽ an toàn, mà cũng có lẽ nguy hiểm. Cậu thì không lo lắng lắm đến tính mạng bản thân, nhưng đồng thời cậu cũng không muốn liên lụy Marie bằng bất kỳ cách thức nào.

Tiếc là cuộc thử nghiệm này cần có hai người mới thực hiện được.

William nhắm mắt, chậm rãi nhấm nháp món cơm chiên trong khoang miệng.

Mong rằng đây không phải bữa cơm cuối cùng. Cậu còn muốn ăn chocolate của Marie tặng lắm.

"Sắp đến 8:00 PM rồi." Nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình TV, William nói khẽ. Như thường lệ, cậu đứng lên dọn dẹp bát đĩa cho ngay ngắn, sau đó mới quay sang hỏi cô bạn cùng phòng của mình, "Cậu có sợ không?"

William biết chắc rằng phản ứng của Marie sẽ là gì. Dù chỉ vỏn vẹn vài tháng học cùng lớp với nhau, cậu cũng đã rành rẽ tính cách cô nàng rồi.

Thế mới nói nhân duyên thật sự là vô cùng kỳ diệu.

8:00 PM.

Cứ như thế, không nói một lời, cả cậu và Marie đều vươn tay ra scan máy.

Có một điều cậu chưa nói với Marie trong kế hoạch này.

Dù có thế nào đi nữa, cậu cũng sẽ không để cô phải chịu nguy hiểm.


@Absolute Darkness
@Ultimate

 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

William Baskerville


On the ship - Night 2 || Tháng 12, năm 2056

Lúc chiều, sau khi ra khỏi phòng, tránh xa khỏi mấy cái xác, William bỗng dưng đến bẽn lẽn trước mặt cô. Ban đầu Marie còn tưởng là William định làm lành với mình, nhưng hóa ra là cậu bạn muốn cùng cô thử nghiệm cái vòng tay. Cậu bạn muốn biết là nếu scan phòng sau đó ra ngoài vào night time thì có bị làm sao không? Marie ban đầu cảm thấy ý tưởng đó hơi ngáo, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì cô cảm thấy nó rất có lý. Nếu như người ta có thể scan để ra khỏi phòng vào night time... Vậy thì có nhiều vấn đề ở đây hơn là cô nghĩ. Marie gật đầu đồng ý với William cái rụp. Hai người về phòng và cùng nhau ăn bữa tối trong im lặng. Marie nghĩ là WIlliam nấu ăn không tệ, nhưng lần sau có lẽ để cô nấu thì sẽ ok hơn, ấy là nếu như có lần sau...

Đúng 8 giờ, Marie và William cùng đứng dậy, liếc mắt nhìn nhau đầy ẩn ý. Ai cũng hiểu ý tứ của đối phương nên không cần nói nhiều làm gì nữa. Cả hai cùng giơ tay lên scan. Đèn led sáng lên, và Marie đá cái 'bụp' vào sau đầu gối của William, cậu ta khuỵu xuống ngay lập tức.

"Xin lỗi nha, tôi không muốn đấm cậu, nên cậu chịu khó chút nhé William."

Chắc William nghĩ là mình đã giấu kỹ lắm rồi nên chắc Marie sẽ không nhận ra ý định thật sự của cậu ta đâu, nhưng mà nhìn cái nét mặt lấm la lấm lét của cậu ta thì Marie chỉ đành thở dài trong lòng: lộ bỏ xừ.

"Hôm qua tôi nói rồi, cậu mà làm chuyện gì liều lĩnh ngu ngốc thì tôi sẽ đấm cậu."

Marie vừa hét vừa chạy một mạch ra cửa. Chân hai người dài ngang nhau nhưng mà tất nhiên là dây thần kinh vận động của Marie xịn hơn hẳn William nên không đời nào cậu ta chạy nhanh hơn cô được kể cả khi cậu ta có chuẩn bị trước.

Lúc William đứng dậy được thì Marie đã đứng bên ngoài phòng rồi.

"Bắt đầu đếm đi, bạn William."

Marie toe toét cười, như thể cô vừa mới giành chiến thắng trong một cuộc thi marathon danh giá vậy.


@engel @Ultimate



aaa
 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: Red Blood, Green Heart, Blue Sea
Ship of Fools


Nếu là Day time thì cửa mở như bình thường, nhưng là Night Time thì họ buộc phải scan vào máy bên trong. Tức là Deactivator giờ lại đóng vai trò như một cái Bracelet Reader. Để mở cửa cho họ. Ngay lập tức, cánh cửa bật mở. Giờ là Night Time.


Marie
"Bắt đầu đếm đi, bạn William."


Ngay khi Marie bước ra ngoài phòng, cái Bracelet của cô chuyển sang đếm ngược, y như lúc cô mới bước vào trong căn phòng vậy. 90....89... 88... Nếu đếm đến 0, khả năng cao cô sẽ tạch. Nên cô cần phải quay về phòng ngay lập tức.



 

engel

Member

William Baskerville

Marie Monroe



Cyan Bedroom 1


Chưa kịp định hình chuyện gì, William đã thấy đau nhói ở đầu gối. Marie là người đã ra tay.

William thề, đó là khoảnh khắc kinh hoàng nhất cả cuộc đời của cậu — Marie, trong lúc cậu đang choáng váng, cô nàng đã bước chân ra khỏi căn phòng, vào lúc Night Time, với một nụ cười trên môi như thể Thần Chết cũng chỉ là một tên gọi.

Đừng có đùa.

Nét mặt bình tĩnh của cậu trai hoàn toàn bị phá vỡ. Ngay cả khi phải bị giam trong lồng chứa nước, ngay cả khi phải đối mặt với các điều lệ chết chóc, cậu cũng chưa từng sợ hãi. Thế mà giờ đây, lần đầu tiên kể từ khi anh trai ra đi, cậu lại một lần nữa biết sợ.

Không thể cử động. Không thể hít thở. Chỉ có thể giương mắt nhìn. Nếu bộ não cậu là một hệ thống, thì hẳn cảnh báo đỏ đã phủ lấp màn hình.

Bây giờ trong đầu óc cậu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Người đứng đó đáng lẽ phải là cậu. Nếu có người phải chịu trách nhiệm cho cái thử nghiệm ngu ngốc này — Đấy chắc chắn phải là cậu.

Tại sao ai cũng muốn thay đổi điều đó vậy?

Thế rồi, nhịn thở — Một giây, hai giây, ba giây. Vài giây nhân sinh như muôn kiếp ngàn đời. William nghe thấy tiếng đồng hồ đếm ngược.

87, 86, 85...

Cơ thể cậu hành động trước khi bộ não kịp xử lý. William lao vào Marie, ôm chầm lấy cô. Tay chân cậu lạnh lẽo, đầu óc nóng lên, duy chỉ có người cậu đang ôm là hơi thở bình bình, nhiệt độ người sống.

"Đừng làm như vậy nữa." Giọng cậu khàn khàn. William nghe thấy nhịp tim Marie đang đập. Trong đầu cậu lúc này chỉ còn một suy nghĩ: Thật tốt quá.

Tốt quá rồi. Cô vẫn còn sống.

Nếu Marie Monroe vì cậu mà trở thành một cái xác vô hồn, dù cậu có thể sống sót, chắc chắn sẽ ám ảnh cả đời mất.

@Absolute Darkness


 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

William Baskerville


On the ship - Night 2 || Tháng 12, năm 2056

Marie nhìn cái vẻ mặt hốt hoảng của William, hơi hơi ngẫm nghĩ một tí, rồi dang hai tay ra.

"Vậy thì để ăn mừng tôi còn sống, cậu có thể đến ôm tôi một cái. Bro hug."

William đực mặt ra, còn cô thì phá lên cười.

"Đùa cậu thôi. Ngay từ đầu tôi đã nghĩ là không chết ngay được. Trực giác của tôi đỉnh lắm. Mạng tôi thì lại là cái mạng con gián sống dai nữa."

Cô nháy mắt với William.

"Bởi vậy nên lần sau, tôi sẽ là người bước vào lồng, chứ không phải cậu, rõ chưa?"

@engel



aaa
 
Top