Cyan Bedroom 1
Chưa kịp định hình chuyện gì, William đã thấy đau nhói ở đầu gối. Marie là người đã ra tay.
William thề, đó là khoảnh khắc kinh hoàng nhất cả cuộc đời của cậu — Marie, trong lúc cậu đang choáng váng, cô nàng đã bước chân ra khỏi căn phòng, vào lúc Night Time, với một nụ cười trên môi như thể Thần Chết cũng chỉ là một tên gọi.
Đừng có đùa.
Nét mặt bình tĩnh của cậu trai hoàn toàn bị phá vỡ. Ngay cả khi phải bị giam trong lồng chứa nước, ngay cả khi phải đối mặt với các điều lệ chết chóc, cậu cũng chưa từng sợ hãi. Thế mà giờ đây, lần đầu tiên kể từ khi anh trai ra đi, cậu lại một lần nữa biết
sợ.
Không thể cử động. Không thể hít thở. Chỉ có thể giương mắt nhìn. Nếu bộ não cậu là một hệ thống, thì hẳn cảnh báo đỏ đã phủ lấp màn hình.
Bây giờ trong đầu óc cậu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Người đứng đó đáng lẽ phải là cậu. Nếu có người phải chịu trách nhiệm cho cái thử nghiệm ngu ngốc này — Đấy chắc chắn phải là cậu.
Tại sao ai cũng muốn thay đổi điều đó vậy?
Thế rồi, nhịn thở — Một giây, hai giây, ba giây. Vài giây nhân sinh như muôn kiếp ngàn đời. William nghe thấy tiếng đồng hồ đếm ngược.
87, 86, 85...
Cơ thể cậu hành động trước khi bộ não kịp xử lý. William lao vào Marie, ôm chầm lấy cô. Tay chân cậu lạnh lẽo, đầu óc nóng lên, duy chỉ có người cậu đang ôm là hơi thở bình bình, nhiệt độ người sống.
"Đừng làm như vậy nữa." Giọng cậu khàn khàn. William nghe thấy nhịp tim Marie đang đập. Trong đầu cậu lúc này chỉ còn một suy nghĩ: Thật tốt quá.
Tốt quá rồi. Cô vẫn còn sống.
Nếu Marie Monroe vì cậu mà trở thành một cái xác vô hồn, dù cậu có thể sống sót, chắc chắn sẽ ám ảnh cả đời mất.
@Absolute Darkness