Seika biết ý của Sorcha đúng, nếu cô xin phép thì tình huống này đã chả bao giờ xảy ra và Seika đã không bị gán mác là con điên của trường. Nhưng cô không như thế, cô biết chắc xin phép thì họ cũng sẽ bảo điều này không đứng đắn với một học sinh cấp ba. Seika biết lời khuyên của Sorcha là đúng, nhưng lúc đó ... gái tóc tím đi chậm rãi theo xe lăn của Sorcha, khoanh tay lại với ngón trỏ gõ gõ vào bắp tay.
Tôi biết là xin họ chả cho đâu.
Seika tự tin vào điều cô nói, không rõ là cô tự tin vào bản thân nên chọn giải pháp lách luật, hay cô là người không thích tuân theo nguyên tắc hay cô chỉ là có ham muốn mở banh con thỏ đó ra, cô không biết mình nghĩ gì lúc đó. Lúc bị Sasaki Rui chất vất thì cô cũng thừa nhận thẳng luôn là ý định báo cho trường chưa bao giờ vọt qua đầu cô. Nếu người ta không ưa mình, thì mình cũng chẳng cần phải cố nói chuyện với người ta. Thật ra là dù người ta có ưa Seika thì cô cũng chẳng quan tâm tới người kia lắm. Sasaki lúc đó mắng thẳng mặt Seika dữ lắm, nhưng Seika không nói ra, ít nhất là trước mặt Sorcha.
Vết cắt thường khó phân biệt lắm, còn tùy vào góc đâm, lực đâm, đường vân của con dao. Ý là có thể làm được nhưng không được dùng làm bằng chứng trước tòa. Trừ khi bị đâm khoảng 20 phát thì may ra bảo tôi tìm điểm chung của chúng thì dễ hơn.
Vết đâm thường khó đánh giá, lưỡi gươm có thể không xuyên hết làm đánh giá chiều dài của lưỡi gươm không đúng. Lực đâm có thể mạnh hơn bình thường khiến nó đâm sâu hơn cả chiều dài lưỡi gươm, là đánh giá sai về thanh kiếm. Rồi còn đường vân bị xê dịch khi va chạm với da thịt. Lúc cuối cùng, Seika mói nhận xét về ba của Sorcha, về phản ứng của người khác khi cô cầm dao mổ.
Cô có ghét nhà vì họ không thích cô mổ xẻ không?