Tsuruga Hotel [Third Floor]

Ultimate

Administrator
Staff member
LOCATION
Tsuruga Hotel
▶ Tsuruga Hotel - Lounge
45xcvdzazo7.jpg
DESCRIPTION
Khách sạn Tsuruga - Tầng 3 - Hành lang
INSPECTABLE ITEM
Hành lang
Phòng ăn
Bếp
Dụng cụ ăn uống
Khu vực sinh hoạt chung
Bàn ghế gỗ ở hành lang
Chậu cây cảnh
Tượng giáp sắt
Tượng giáp sắt
Khiên sắt
Kiếm Katana
▶ Tsuruga Hotel - Room
9a950a3effb8.jpg
DESCRIPTION
Khách sạn Tsuruga - Tầng 3 - Phòng riêng
INSPECTABLE ITEM
Giường đôi
Phòng tắm
Bàn làm việc
Khe nhét thẻ từ
Tivi 50 inch
Bàn ghế gỗ
Chậu cây cảnh
Tủ lạnh
Ban công
Đèn bàn
▶ Floor Plan
7lxcpn9apn7.png
DESCRIPTION
Floor Plan
INSPECTABLE ITEM
FLOOR PLAN (không thể Inspect)





 
Last edited:

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Sasaki Rui





Tsuruga Hotel - Third floor


Sylvia Darlington




Nghe thấy gì cơ? Sylvia dù đang rất sẵn lòng hỏi thăm về tình trạng tâm lý của cả hai, ngay khi nhìn thấy phản ứng mãnh liệt từ quý danh của cô bạn tóc tím giấu tên. Nhưng tất nhiên là theo phép xã giao, cô nàng chỉ giữ một nét cười không đổi, thong thả ghi nhận từng lời đánh giá về người đang không có mặt tại đây. Higuchi à, rốt cuộc cô đã kết bạn với hai người họ bằng cách nào thế?

"Tôi sẽ xem đó như một lời khen cho cả hai."

Cô nàng nhà Darlington thản nhiên đáp lời, đôi đồng tử liếc qua Zantetsu Sakai, theo đánh giá sơ lược thì có lẽ là kiểu người thẳng tính. Bao gồm cả việc thể hiện yêu ghét rõ ràng. Vậy thì không phải là không có cơ sở.

"Ta lên tầng 3 nhé?"

Nhớ không nhầm, tầng 2 hiện là nơi chọn phòng của các học sinh Mittelos. Sylvia không cho rằng bản thân muốn một cuộc trò chuyện bị cắt ngang bởi nhiều âm thanh di chuyển hành lí từ khắp nơi. Hơn nữa, đôi mắt xanh nhìn qua căn phòng số 111 - hiện đang đóng im lìm, trong khi cùng người nọ lên tầng. Cẩn tắc vô áy náy, có những chuyện không nên nhìn thấy dẫn đến suy diễn thì tốt hơn.

"Tôi có mối quan tâm đến những gì cô đang có ý định nhắc đến. Nên xin mời."

Đứng trên hành lang im ắng của tầng 3, Sylvia là người đầu tiên mở lời.








 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 14-5-2057


Sasaki Rui
Hử? Quan tâm?


Sasaki nghĩ tầng 3 chắc cũng sớm có người lên chọn phòng thôi nhưng dù sao thì chắc họ cũng đang bận rộn chia hành lý, đủ cho 2 người bọn họ có chút thời gian nói vài câu xã giao. Bỗng nhiên Sasaki thấy Sylvia nói có mối quan tâm tới những gì cô định nhắc đến. Gái tóc trắng dài dẫn gái tóc trắng ngắn vào hành lang chỗ võ đường. Sasaki tựa lưng vào vách tường.


Sasaki Rui
Seika Higuchi không có bạn. Cổ sẽ không bao giờ nhớ sinh nhật của cô.


Không rõ ý của nữ kiếm sĩ kia là gì, có lẽ là nếu Sylvia muốn có một bạn bè quan tâm tới mình thì Seika không phải là người đó. Sasaki nhỏm người dậy khỏi vách tường, tiến tới chỗ cái bàn để ấm trà, tự rót cho mình một cốc rồi uống nước. Sasaki rót thêm một cốc cho Sylvia nữa. Cô đặt thanh gươm qua một bên, tay trái cầm cốc trà, tay phải đưa cốc trà cho Sylvia.


Sasaki Rui
Uống không?


 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Sasaki Rui





Tsuruga Hotel - Third floor


Sylvia Darlington




"Có thể lắm chứ? Tôi không ngạc nhiên."

Sylvia khoanh tay, chọn một tư thế đứng thoải mái, trên gương mặt thể hiện một thái độ đồng tình hờ hững. Mấy chi tiết chấp nhặt đến mức phiến diện, cô nàng tạm nén lại đôi lời muốn nói, đều chẳng đáng lưu tâm. Liệu còn góc khuất nào chưa được vén màn, để xứng đáng với thời gian đáng lẽ ra nên dành cho việc nghỉ ngơi không nhỉ?

"Nhiệt tình đến vậy, sao tôi có thể từ chối."

Sylvia mỉm cười, đưa tay nhận lấy ly trà. Hơi nóng tỏa ra từ cốc khiến cô không vội dùng, chỉ lặng lẽ giữ chúng trên tay, như một cách phản hồi lịch sự mà tiêu chuẩn. Điều mà ban đầu, cả hai học viên xuất sắc nhất học viện Kuro Fukuro đã không làm được. Môi trường giáo dục ở Nhật Bản sở hữu một hệ thống chọn lọc tài năng tốt thật đấy.

Nhưng tất nhiên, thông tin thì vẫn cần được nghe tường tận. Duy trì nụ cười điềm nhiên trên môi, cô nàng lại chẳng đời nào bỏ qua một cơ hội tìm hiểu sự thật, chỉ vì một phút đánh giá cá nhân về con người đến hành vi, vô tình lan rộng ra cả phạm trù môi trường và xã hội.

"Cô bảo rằng bản thân là bạn học cũ của Higuchi đúng không?"

"Vậy tôi cho rằng cô cũng biết cả nguyên nhân mà cô ta chuyển đến Mittelos, thay vì học trong Kuro Fukuro như dự định?"








 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 14-5-2057


Sasaki Rui
Không, tôi nhắc lại lần nữa, Seika Higuchi không có bạn.


Nếu Sylvia nghĩ Seika là bạn thì chắc một là cô vừa học xong khóa tự thôi miên bản thân, hai là cô vừa bị chấn thương sọ não. Vì Sylvia không nằm trong cả hai trường hợp trên nên Sasaki nghĩ sẽ kể cho cô một trong những chuyện về Seika Higuchi hồi cấp 3. Thú thực là lúc nghe có 4-5 người chết gì gì đó trên tàu Maglev, cô đã nghĩ Seika là thủ phạm. Kiểu như là: Ồ, cuói cùng cô ta đã không kiểm soát được bản thân và tự tạo ra mấy cái xác rồi.


Sasaki Rui
Chắc là vì bị đuổi học? Cuối cấp 3, cô ta xin gia nhập CLB chăm sóc động vật của trường. Tôi và Sakai ở trong CLB đó.


Lúc đó Sasaki vẫn còn ngây thơ khi nghĩ Seika là một người yêu động vật. Cô ta chỉ có khái niệm sinh vật sống, sinh vật chết, vậy thôi. Một ngày cuối buổi thì cả bọn thấy một con thỏ bị ốm trong chuồng thú. Nó bỏ ăn và nằm chán chường ở một góc chuồng, Gái tóc trắng là người thương động vật, tối hôm đó cô đã về nhà và tìm các nguồn tài liệu để chữa bệnh cho nó.


Sasaki Rui
Sáng hôm sau, con thỏ đó biến mất. Tôi tìm thấy cô ta đang mổ xác con thỏ ở trong một căn nhà gỗ phía sau trường.


 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Sasaki Rui





Tsuruga Hotel - Third floor


Sylvia Darlington




Nghe thấy lời khẳng định như thể dù trời cao có sập, dù cô bạn được nhắc đầy đủ cả họ lẫn tên có đỡ giúp mười nhát dao đi chăng nữa. Thì đối với Sasaki Rui, tóc tím vẫn là không có bạn. Sylvia bèn mỉm cười lấy lệ, những ngón tay chậm rãi khép lại trên thành cốc. Chỉ tiếc là nhiệt độ còn cao, chưa tiện uống.

"Bị đuổi học à? Vì sao lại nhận kỉ luật nặng đến thế?"

Tiếp tục lắng nghe câu chuyện cùng vài câu cảm thán giữa đôi lần ngắt quãng, cô nàng cuối cùng cũng đã nắm được ngọn nguồn nguyên nhân. Ngạc nhiên là, với lối kể chuyện khách quan như vậy, mà rốt cuộc đối phương lại đi đến kết luận cảm tính.

"Tôi không đánh giá cô ở cấp 3 vì không đủ năng lực suy luận. Nhưng bây giờ, chẳng phải câu chuyện mà cô vừa kể đã có những chi tiết rõ ràng là chưa được kiểm chứng?"

Ngừng lời một lát, Sylvia cân nhắc về các khả năng có thể xảy ra, sau đó thong thả tiếp tục.

"Cô chưa từng nghĩ đến việc Higuchi đã cố gắng cứu chữa nó sao?"









 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 14-5-2057


Sasaki Rui
... thì có nhiều người làm chứng, nó cũng thừa nhận với thái độ dửng dưng.


Vậy nên Sasaki nghĩ là đuổi học là xứng đáng. Cô nàng khoanh tay nhìn Sylvia nghịch nghịch ngón tay trên thành cốc chứ không uống vội, Sasaki thì uống tiếp cốc nước và nhớ về ngày hôm đó, đó là lần đầu tiên cô thấy xác chết của một con sinh vật sống mà do con người nuôi. Gái tóc trắng kể là lúc cô phát hiện ra thì Seika được triệu tập lên phòng hiệu trưởng. Thầy hiệu trưởng trao đổi với cô giáo, vói gia đình và cả với bạn bè cùng lớp.


Sasaki Rui
Cứu chữa? Cô ta bảo mình không làm gì sai cả. Lúc bị bắt thì cô ta bảo đang kiểm tra cơ thể nó như thế nào.


Nếu một người thấy xác một con thỏ thì điều đầu tiên không phải là đi báo cho mọi người biết sao? Chả có lời nào nói về việc cứu chữa, gương mặt của Seika lúc đó vô cảm, lạnh lùng tới đáng kinh ngạc. Sasaki lúc đó không thể tin nổi một cô gái có thể hành xử như thế. Với hai bàn tay nhuốm máu cũng một con dao mổ sắc lẻm. Sasaki nghĩ một ngày Seika sẽ giết người, thú thực là lúc đọc vụ án trên tàu xong thì cô đã nghĩ Seika là hung thủ, tiếc là không phải. Nhưng không sao, Sasaki Rui là người kiên nhẫn.


Sasaki Rui
Thầy hiệu trưởng bảo dù sao cũng nên báo cho trưởng nhóm CLB chăm sóc động vật trước khi tự ý làm gì đó. Và hành động của cô ta dù làm thế nào cũng là sai nhé.


Sasaki lườm Sylvia, ngón tay cái của cô nàng ấn vào đốc kiếm, gạt cái lưỡi gươm ra khỏi vỏ, xong ấn lại lưỡi gươm trở về vỏ của nó.


Sasaki Rui
Ai nuôi mèo mà thấy mèo chết cũng đem chôn cẩn thận, đứa nào bỏ xác mèo vào thùng rác là tôi đánh đấy.


Còn ở đây là mổ banh xác nữa. Sasaki không phải người ủy mị, nhưng cô có tình thương với động vật nhất định, có lẽ thế.


 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Sasaki Rui





Tsuruga Hotel - Third floor


Sylvia Darlington




Ồ? Ra là một cô nàng nhà giàu tình cảm. Sylvia đi đến kết luận, lấy biểu cảm cau có của đối phương làm thú vui, trong khi ung dung nhấp một ngụm trà ấm. Có vẻ như không đủ bằng chứng để xác thực bất kỳ điều gì. Nhưng với thái độ nhất mực không đổi, đôi mắt xanh lia về đốc kiếm vừa được đẩy vào, cũng có chút thiệt hại đấy nếu thay Seika Higuchi nhận vài lời.

"Tôi hiểu rồi, vậy đây là lí do để đuổi học một người sao?"

Sylvia lên tiếng, mở đầu cho một cuộc chất vấn. Không có lời bình luận nào đan xen giữa những tình tiết sau cùng của câu chuyện.

"Thế thì có khác gì câu chuyện cậu bé trộm bánh mì. Chúng ta đâu còn là người ở những thế kỉ mù quáng?"








 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 14-5-2057


Sasaki Rui
... Cô bênh nó đúng không?


1. Vì sao lại nhận kỉ luật nặng đến thế? 2. Cô chưa từng nghĩ đến việc Higuchi đã cố gắng cứu chữa nó sao? 3. vậy đây là lí do để đuổi học một người sao?

Sasaki đã nghe tới câu thứ 3 xong là đã muốn bóp cổ Sylvia bằng đôi bàn tay của mình rồi. Rõ ràng là Sylvia đang cố lập luận sao cho thứ ánh sáng chiếu vào nhân cách của Seika Higuchi là đèn sân khấu. Thật ra là cô đã nghi nghi kể từ lúc Sylvia bảo cô ta là bạn của Seika rồi. Thứ duy nhất Sasaki nghĩ bây giờ là có phải hai người này đều nằm trong đội pháp y của học viện Mittelos không, có phải hội chị em trên bến dưới thuyền với nhau không. Cô tiếp tục ngồi nghe lập luận yếu ớt đến từ Sylvia.


Sasaki Rui
Nếu nó muốn mổ động vật thì nó đã xin phép rồi. Người ta trộm bánh mì vì rất đói và muốn có đồ ăn, còn Seika Higuchi trộm xác thỏ không phải vì cô ta thích món thỏ hầm đâu.


Cái người mà muốn làm mà không được thì tự ý làm, Seika là một kẻ chống phá xã hội điển hình và Sasaki sẽ không bao giờ thay đổi ý nghĩ đó về gái tóc tím. Dù cô nói thế nào thì Sylvia chắc cũng không thay đổi quan điểm về Seika, thậm chí theo Sasaki thì cô gái nhà Darlington còn có dấu hiệu dung túng cho những hành động đó nữa.


Sasaki Rui
Tôi e là cuộc nói chuyện của chúng ta đã kết thúc rồi.


Sasaki quay đầu, đặt ly trà lên bàn trước khi rời khỏi ban công, để lại Sylvia một mình.


 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Sasaki Rui





Tsuruga Hotel - Third floor


Sylvia Darlington




"Hửm? Tôi chỉ đưa ra một giả thiết khác, giúp trái tim cô nhẹ nhàng hơn mỗi khi nghĩ về gánh nặng trong lòng đấy chứ?"

"Cô không thấy thế thì, tiếc thật."

Sylvia thong thả đối đáp, trông qua những cảm xúc đang chực trào bùng phát của người đối diện, lại thành ra chỉ muốn thêm dầu vào lửa. Vậy đây là một cuộc chiến trong suy nghĩ à? Cô có nên lấy thêm một ví dụ thực tế về tính phân minh trong câu chuyện, thay vì lắng nghe Sasaki Rui chăm chăm vẽ nên một Higuchi theo suy nghĩ của cô ta không nhỉ.

"Tôi đã nghĩ chúng ta đều đang nói đến mức độ kỉ luật."

"Nhưng hoá ra cô lại quan tâm đến việc Higuchi có thích món thỏ hầm hay không hơn à?"

Cô nàng nhà Darlington cong môi, gật gù ra vẻ cảm thán. Vậy là còn nghĩ cho sở thích của tóc tím hơn cô mường tượng. Hiểu lầm rồi.

"Lần tới có gặp, tôi hỏi cho nhé."

Sylvia từ tốn uống hết cốc trà, ánh nhìn nhàn nhã dõi theo bóng lưng của người kia cho đến khi khuất hẳn. Trên môi vẫn điềm nhiên duy trì một nụ cười.








 
Last edited:

Mực

Active member


Behind the Story
14 May
Flavia Dohaeris
Sasaki Rui
Story Container
#1 #2 #3

Flavia đội một chiếc mũ đen, phần mũ vành kéo xuống nửa trên khuôn mặt để che đi vết hoe đỏ trên khóe mắt. Mi mắt cô nặng trĩu, tưởng chừng như thứ tốt nhất có thể làm cho bản thân lúc này là dành một khoảng thời gian dài trên giường nghỉ, cuối cùng lại kết thúc bằng tiếng reo của bao tử và cổ họng đau lên nhiều phần. Với cơ thể nhỏ xíu rã rợi của mình, Flavia Dohaeris bước từng bước lên bậc cầu thang, nghĩ bản thân sẽ ngâm mình trong suối nước nóng một chút, trước khi trở về phòng và lấy thêm đồ ăn.

Ít nhất kế hoạch đã là như vậy, cho đến khi đôi tai thỏ bắt được những mẩu chuyện vặt trên hành lang mà có lẽ đối tượng cũng là người cô quen, về một người cũng không hề xa lạ với tóc hạt dẻ. Bước chân dừng lại ở khoảng cách vừa đủ để có thể nghe thấy câu chuyện nọ, lưng dựa tường để đỡ cho đôi chân phần mệt mỏi. Trong cuộc sống vẫn luôn có những câu chuyện như thế, những câu chuyện tưởng chừng vô lý nhưng lại là sự thật, những định kiến khác nhau, những góc nhìn chênh lệch... Nếu ví con người và suy nghĩ của họ như những hạt cát, hẳn chúng cũng dễ để lấp đầy cả ngân hà thôi. Chúng ta là ai để đánh giá người khác, cũng chỉ là những hạt cát như nhau thôi.

Gót chân quay bước, nếu Julie cũng ở đây, Flavia hẳn cũng sẽ thuyết phục cô bạn như thế thôi. Chuyện của người khác, tốt nhất vẫn là không để bản thân cảm thấy có trách nhiệm. Nếu sự thật chỉ có một, người tìm thấy được sẽ có thể tiến lên, còn người không, mãi mãi sẽ sống trong sự ảo tưởng của họ. Thám tử không phải anh hùng, không đứng về lẽ phải, thì hẳn cũng không cần cảm thấy có trách nhiệm với lẽ đúng sai. Chỉ là lẽ bình thường thôi, thám tử hay con người, đều như vậy.

Chỉ tiếc, bọn họ đều vẫn chưa phải thám tử, cũng chưa phải người lớn. Chỉ là những đứa trẻ, vô tình gặp nhau trên cùng một con đường thôi.

"... Này."

Canh chỉnh thời gian chính xác để bắt lấy cổ tay người nọ khi họ bước ngang mình, tóc hạt dẻ dùng chút nỗ lực cuối cùng còn sót lại, kéo người nọ cho đến khi có được sự chú ý hoàn toàn của họ. Chiếc mũ vành đen kéo xuống thấp, và nếu xét về chiều cao thì người kia hẳn là cao hơn tóc hạt dẻ, nhưng cô gái vẫn quyết tâm ngẩng cao đầu. Cô muốn người kia nhớ rõ khuôn mặt của mình, để sau này cô ta còn bảo Seika Higuchi không có bạn thì Flavia còn có cớ bảo cô lục lại trong bộ não cá vàng của mình hình ảnh của mình. Mà không chỉ Flavia Dohaeris, còn có cả Sylvia Darlington, và tất cả những người bạn cùng lớp khác.

Seika Higuchi có thể hơi lập dị, cậu ta không biết cách ăn nói và cái kiểu thẳng thắn tới biến thái của cậu ta lúc xem phim cũng từng khiến Flavia rất bất ngờ. Nhưng sau tất cả những gì đã trải qua, Flavia biết Seika Higuchi không phải là người xấu. Ít nhất, đó không phải điều mà một người bạn cũ đã từng rời khỏi cậu ta có quyền đánh giá. Lực nắm cổ tay siết nhẹ.

"Seika Higuchi là một thành viên của lớp bọn tôi. C-cậu ấy có thể có sở thích hơi lập dị, nhưng tất cả mọi người trong lớp đều xem cậu ấy là bạn. Nếu cậu không nghĩ được lời nào tử tế để nói, cũng đừng nói như thể mình hiểu tất cả về Seika Higuchi như thế."

Flavia không rõ Seika Higuchi nhìn cô hay những người khác trong lớp là con người hay là cái xác, nhưng cứ tạm tạm vậy đi chứ giờ lỡ đâm lao thì phải theo lao thôi.

"Với cả, ở cạnh cậu ấy cũng học được nhiều thứ lắm, ít nhất là cậu ta cũng không bao giờ nói xấu người khác sau lưng. Còn về kiến thức hả... à... ừm..."

"Ví dụ như cậu có biết người ta có thể giả có thai bằng cách gửi nước tiểu đấy. Nước tiểu của phụ nữ có thai có human chorionic gonadotropin (hCG), có thể phát hiện ra được. DNA thì khó kiểm tra hơn trong nước tiểu nên là khó phát hiện hơn. Trong nước tiểu nếu muốn tìm thấy DNA thì phải thông qua tế bào biểu bì. Ngoài ra cậu còn có thể nhét chai rượu vào âm đạo để làm giả bằng chứng mình bị xâm hại đấy. Đại loại là cậu ta bảo như thế..."

"Nói chung là!!"

Tóc hạt dẻ giật cổ tay người kia.

"Cậu mau xin lỗi Seika Higuchi đi! Con người của cậu ấy, từ bây giờ không cần cậu ở cạnh đánh giá nữa!"







 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 14-5-2057


Sasaki Rui
Cái gì đấy?


Tự nhiên Sasaki thấy một cô gái tóc hạt dẻ tới túm cổ tay mình. Cô đảo người một vòng, khóa chặt cổ tay Flavia lại luôn. Sasaki là gái tập võ từ lúc mới biết đi, người đấu ngang kèo tay đôi cận chiến được với cô chắc còn chưa ra đời, Sasaki tự nhận thế. Cái nắm tay của một cô gái chiều cao khiêm tốn với cân nặng 45kg dễ dàng bị áp chế bởi người nặng hơn cô gấp rưỡi và cao hơn cô cả cái đầu. Gái tóc trắng giữ tay Flavia lại, cũng như để cô giữ tay mình, một phần vì muốn nhìn thẳng vào mắt người dám cả gan solo với cô.


Sasaki Rui
Thế hả? Chắc cô là người nói tử tế với tất cả mọi người cô từng gặp?


Con người nào mà không đánh giá người khác, không có thiên kiến, thì chắc là con robot rồi. Sasaki có thể đánh giá người khác, nhưng cô chắc Flavia hay ai cũng vậy thôi. Thậm chí tóc hạt dẻ còn đi lo chuyện bao đồng với người khác nữa. Tới đây thì cô nghe Flavia thao thao bất tuyệt về tài năng và con người của Seika. Sasaki ngẩn người ra một lúc rồi buông tay Flavia ra. Cổ tay của tóc hạt dẻ hằn lên những vết đỏ do bị những ngón tay cứng cáp của gái tóc trắng bám chặt.


Sasaki Rui
Cô ta còn không màng việc bị đánh giá như cô đâu.


Sasaki biết thừa thái độ của Seika cực kỳ dửng dưng khi bị người khác nghĩ xấu. Ở đây chắc chắn là Flavia hay Sylvia đang lo chuyện ruồi bu, chuyện bao đồng. Hai người kia dù thế nào cũng chỉ quen được Seika hơn một năm, còn Sasaki quen Seika móm mém hết ba năm học cấp ba rồi.


Sasaki Rui
Tôi có quyền tự do làm những gì mình thích, bao gồm cả đánh giá người khác, cô cũng có quyền đánh giá tôi. Nhưng đừng có bảo tôi xin lỗi Seika Higuchi.


Bảo người ta làm gì thì người ta sẽ không làm cái đó đâu. Sasaki buông tay Flavia ra, giơ thanh kiếm gỗ lên hoành ngang thân, nếu muốn đánh nhau thì cô sẵn sàng tiếp cả Flavia Dohaeris lẫn Sylvia Darlington. Khả năng suy luận của cô có thể chỉ thua có Kozo, nhưng khả năng đánh nhau của cô thì nằm trong top của học viện Kuro Fukuro rồi. Nếu tóc hạt dẻ là dòng thác lũ, thì tóc trắng là tảng đá trơ lì, nhất quyết không thay đổi.


 

Mực

Active member


Behind the Story
14 May
Flavia Dohaeris
Sasaki Rui
Story Container
#1 #2 #3

Tóc hạt dẻ nhìn những vết hằn đỏ trên tay mình, xoa xoa nhẹ. Flavia không nghĩ mình là người tử tế với tất cả mọi người cô gặp, ít nhất là không phải với người đối diện này... Nhìn người nọ rút thanh kiếm gỗ, tóc hạt dẻ cảm tưởng mình đi bộ ngang phải thanh kiếm cũng bị nó chọt cho ngất mấy ngày, chứ đừng nói là một trận tỉ thí đường hoàng với học sinh ở đất nước samurai. Bảo trong lòng cô không nhùn thì sẽ là sai, nhưng bước chân không lùi lại là sự thật.

Thích đánh giá ai thì đánh giá nhưng mà lại đi đánh giá người ta trước mặt bạn cùng lớp mới của họ cái cô này cổ bị khùng hả?

"..."

Trong sách kể rằng khi một thanh kiếm được rút ra, chúng tượng trưng cho tấm khiên bảo vệ cho những người đằng sau, cho những tình yêu và cả lý tưởng. Flavia không rõ người trước mắt có ý gì khi rút kiếm ra, có lẽ là vì danh dự, nhưng điều đó cũng không quan trọng nữa. Khi một người nghiêm túc muốn đối đầu, lòng tôn trọng nhất định của tóc hạt dẻ đối với họ chính là đáp lại sự nghiêm túc đấy. Với cả, Flavia không phải không có thứ cần bảo vệ. Kiếm của cô có thể làm bằng không khí và kĩ năng của cô có thể ngang con gấu đỏ (tức là tầm cỡ giơ hai tay để người ta thấy mình đáng sợ xong bỏ chạy), nhưng Flavia không quay lưng bỏ chạy, cũng sẽ không bao giờ như thế.

"Cậu nói rằng Seika Higuchi không có bạn, nhưng cậu ấy có. Luận điểm của cậu sai rồi, nên cậu phải xin lỗi cậu ấy."

"Tôi sẽ không đi đâu cho tới khi nhận được lời xin lỗi của cậu đâu."

Ước gì cô cũng có thanh kiếm ngang hông để rút ra cho ngầu, thôi thì lần kế mượn tạm quả GRAM Suit của trường vậy. Tầm cỡ đó thì mấy thanh kiếm xịn đến mấy cũng chỉ là sắt vụn thôi....







 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 14-5-2057


Sasaki Rui
Thế thì đi mà hỏi cô ta. Bạn theo kiểu bạn cùng lớp thì không tính nhé.


Sasaki chưa từng thấy ai cứng đầu như Flavia Dohaeris. Nếu đây là cách giới thiệu bản thân của tóc hạt dẻ thì cô thực sự ấn tượng, nếu Sylvia chỉ là bênh Seika kiểu mập mờ thì Flavia như đứng hẳn sang phía Seika, rào phe của cô lại bằng gối lông vũ và thú nhồi bông. Bẵng đi một năm học đai học không gặp nhau, cô chẳng hiểu Seika đã làm gì mà quen được hai người như thế này. Sasaki chỉ muốn về phòng bây giờ và cô gái nhỏ như con sóc kia dám cản đường cô.


Sasaki Rui
Mà tôi xin lỗi...


Cô rút thanh kiếm gỗ, chân của cô gạt ngang chân của Flavia, thanh kiếm bị kéo một đoạn thành tiếng vút trong không khí. Nó đẩy cả nửa thân trên của Flavia vào vách tường. May mà trán của cô không đụng trước vào tường trước nếu không thì đây là một đòn trời giáng rồi, cú ủi kết hợp với gạt chân ép cho lưng và vai của tóc hạt dẻ đập vào vách tường gỗ sát đó. Cú đập không quá mạnh, nhưng cũng đủ để khiến Flavia đau ê ẩm. Đây không phải lần đầu tiên Flavia dính vào bạo lực, hồi mới nhập học thì cô cũng bị ba đàn chị đánh cho một trận. Với một người ghét sử dụng bạo lực, thì cô lại rất hay dính vào bạo lực. Sasaki không cười, chỉ lắc đầu ngán ngẩm rồi quay gót, tiến về phía thang bộ.


Sasaki Rui
Vì đã đánh cô.


Gái tóc trắng buông thả lỏng vai, hít một hơi dài. Công nhận là chả có ai vừa lùn vừa yếu mà dám đứng trước mặt Sasaki như thế cả. Mỗi tội có trái tim to thì không đủ để thắng, cái mà bạn cần là bắp tay to cơ.


Sasaki Rui
Tôi sẽ nhớ tên cô đấy.


 

Mực

Active member


Behind the Story
14 May
Flavia Dohaeris
Sasaki Rui
Story Container
#1 #2 #3

Với tấm lưng ê ẩm dựa vào tường, Flavia Dohaeris để ra những tiếng thở dốc. Cô đã bảo là thanh kiếm đấy chỉ cần chọt nhẹ là lăn ra cơ mà, thậm chí Sasaki Rui không cần gạt giò tóc hạt dẻ mà chỉ cần đưa kiếm đẩy nhẹ là Flavia tự động ngã luôn. Một kết quả nằm trong những dự toán, có những cơn đau nhức vượt mức nhưng so với bị lấy kim tiêm hút máu thì có lẽ vẫn còn đỡ hơn nhiều.

Tóc hạt dẻ nhìn tóc trắng rời khỏi hành lang, cũng không còn sức để ngăn cản. Nếu có một điểm tương đồng mà Flavia tìm thấy giữa mình và người nọ, hẳn là cách cả hai đều nhìn thẳng về mục tiêu mà bước đi, có lẽ là thêm chút ngoan cố. Chỉ là con đường của người kia đi lên bằng sức mạnh, còn của Flavia là tri thức. Mỗi con đường có những thử thách khác nhau, nhưng những con đường đi lên bằng sức mạnh cô chỉ mong máu không vấy quá nhiều lên gót giày người nọ.

Nghỉ ngơi một chút thì Flavia cũng đứng dậy, cơ thể cô cũng khỏe lại một chút rồi nhưng mà...

Tức quá!!!!

Tức chết đi mất!!!

Cô ta nghĩ mình là ai chứ, cầm cây kiếm đi loanh quanh nói xấu bạn người ta tới lúc bảo xin lỗi đi thì đánh người ta à!!!

Flavia nghĩ nếu không phải mình đã trải qua một vụ thảm sát ngày hôm qua thì cảm xúc của cô sẽ không mất ổn định đến thế này. Giữa những nỗi buồn chưa vơi là sự tức giận cao trào của sóc nhỏ, cảm tưởng như nếu bây giờ có ai đụng vào thì cô sẽ xù lông nhím ngay vậy. Bọn họ nghĩ mình là ai cơ chứ, 'tôi sẽ nhớ tên của cô', bố ai cần cô nhớ cơ chứ cái đồ trắng bóc như omomatic này. Flavia nguyền rủa có ai đó quăng một đống quần áo màu vào chỗ máy giặt chung của cô ta để đống quần áo đấy biến thành màu hoa tắc kè luôn đi.

Những lúc có những cảm xúc không thể giải tỏa này tốt nhất là tìm người nói chuyện... Flavia có vài gợi ý trong đầu, ví dụ như là Julie Waston, nhưng tóc hạt dẻ có một hình tượng nhất định với cô bạn nên cô cũng không muốn thể hiện mặt này của mình với cậu. Sylvia cũng trông như là người có những suy nghĩ riêng của cậu ấy, và tâm sự với Carolina cũng mang lại cảm giác dễ chịu, kiểu được chữa lành nhưng thứ lúc này Flavia tìm kiếm không phải là chữa lành mà là nấu xói cái con thỏ kia tới sáng cơ.

Một dáng người cao 2m hiện ra trong tâm trí cô gái nhỏ, một người không quá thân cũng không quá xa lạ, ít ra thì anh ta cũng đã chạm vào những chỗ Flavia chưa từng để ai chạm vào, bế cô theo cái cách chưa ai từng bế... Flavia nhẩm lại số phòng của từng người, cô có cố gắng ghi nhớ chúng trước khi trở về phòng, nhưng vẫn chưa kịp ghi ra sổ tay. Nếu cô nhớ không nhầm thì phòng của Ivan có số 7, chỉ là không nhớ cùng tầng với Flavia hay ở tầng trên. Hầu hết học viên Mittelos sẽ ở tầng dưới nhưng tóc hạt dẻ cũng nhớ có vài người được phân vào phòng ở tầng trên, nhưng chỉ có thể là ở tầng 2 hoặc 3.

Tóc hạt dẻ nhìn đồng hồ, hơi trễ cho một chuyến viếng thăm nhưng không hiểu sao cô tự động nghĩ trong đầu là người kia sẽ không phiền. Hoặc nếu có thì cô có thể cho cậu ta im miệng bằng mấy viên kẹo ngọt lẫn kẹo sắt. Sẵn tiện đang ở tầng 3, Flavia lết cái cơ thể mệt nhoài đến trước cửa phòng 207, rồi quỳ xuống đưa vài viên kẹo lọt qua khe cửa. Nếu là Ivan thì cậu ta khả năng cao sẽ mở cửa luôn, còn nếu không thì chắc không phải phòng này. Cùng lắm thì Flavia chỉ cần cúi đầu xin lỗi vài cái với người bên trong, rồi đi xuống dưới là được.

Dù sao tinh thần của cô hôm nay cũng đã quá mệt để suy nghĩ rồi.







 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 14-5-2057


Lúc Flavia nhét mấy cái kẹo qua khe cửa thì cánh cửa mở ra ngay. Người ở trong phòng là một chàng trai tóc xanh, tay đang cầm một cái laptop, cùng trình duyệt đang hiển thị những tờ báo nói về vụ án trên tàu Maglev Train. Dù có sẵn người trong cuộc nhưng Ledah Scystre đang kiểm tra xem trên mạng thì những tờ báo có thông tin gì khác không. Tóc xanh mỉm cười với tóc hạt dẻ.


Ledah Scystre
Mình nhớ là qua ngày 5/5 rồi đó.


Ở Nhật thì ngày 5/5 là ngày lễ trẻ em, nằm trong Golden Week ở Nhật. Ngày này người ta thường treo cá chép và tặng cho trẻ con bánh Wagashi - một từ ám chỉ các loại bánh truyền thống của Nhật Bản. Ledah cúi đầu xuống dưới cửa xem trong số kẹo của Flavia có cái Kashiwa mochi hay Chimaki nào không. Cậu bảo cô gái nhỏ vào phòng trước khi đóng cửa lại. Mấy căn phòng này cách âm khá tốt nên Ledah không rõ Flavia gặp chuyện gì, nhưng mặt của cô hơi bí xị ra thì phải. Nếu Ledah cầm hai bên má của Flavia kéo qua hai bên, chắc nó cũng như miếng bánh mochi.


Ledah Scystre
Cậu có sao không? Để mình rót trà.


Ý của Ledah là vụ ở trên tàu, chàng trai lấy ấm trà trong phòng và rót cho cô một tách trà lài - Jasmine Tea. Nước trà có vị hơi chát nhẹ, ngọt hậu và mang mùi hương rất dễ chịu cùng gam màu xanh nhạt truyền thống. Chàng trai nhẹ đan những ngón tay vào những khoảng trống ở giữa các ngón tay của cô.


Ledah Scystre
Sao cậu lại nhét kẹo vậy?


 

Mực

Active member


Behind the Story
14 May
Flavia Dohaeris
Ledah Scystre
Story Container
#1 #2 #3

Cửa căn phòng mở ra và Flavia nghĩ mình đã đánh thua ván cược 50/50 này. Tóc hạt dẻ toan quay lưng bước đi nhưng mà cô quên mất là mình mới bị top võ công trường chuyên đánh cho úp lưng vào tường, thế nên trước lời mời của người kia, Flavia cũng không quá tỏ ra chối từ. Chỉ là những bước chân bước vào phòng có chút do dự, và cậu ta vừa đóng cửa lại đấy hả?

"Tớ cảm ơn..."

Hương trà thoảng nhẹ khiến cơ thể cô cũng có phần dễ chịu. Tóc hạt dẻ kéo một chiếc ghế bành gần đó rồi ngồi xuống, tự nhiên như đây là căn phòng của mình. Cảm giác lưng tựa vào lớp mềm xốp dễ chịu hơn hẳn là tì vào tường. Cô để những ngón tay của cậu đan vào tay mình, mắt mang màu nắng ngẩng lên nhìn cậu, chớp nhẹ.

"Tớ tính kiếm người khác để nói xấu nhưng mà tớ đi nhầm phòng..."

Một câu trả lời thành thật, khác với bản tính thường ngày của tóc hạt dẻ. Người ta bảo có thể dùng tình cảm để chữa lành những vết thương nhưng với Flavia lúc này thì chỉ có ngồi nói xấu người kia tới sáng mới liền lại được những vết thương cả trong lòng lẫn ngoài da này. Xấu hổ vì sự nhỏ nhen của mình, tóc hạt dẻ lại hơi cúi đầu. Ledah Scystre nằm xa nhất trong danh sách những người cô muốn chia sẻ câu chuyện này, không phải vì không tin tưởng cậu, Flavia chỉ nghĩ có những vấn đề bản thân tự mang đến thì cũng nên tự giải quyết, và kéo cậu vào để chịu cùng trách nhiệm không phải là một lựa chọn.

"... Thôi không có gì đâu, bỏ đi. Cũng trễ rồi, xin lỗi vì đã làm phiền cậu."

Đi đến kết luận sau một hồi, những ngón tay buông khỏi bàn tay cậu và tựa vào thành ghế để nhấc cả cơ thể đứng dậy. Một giấc ngủ ngon sẽ khiến chúng nhanh chóng lành lại thôi, Flavia nghĩ thế. Tóc hạt dẻ nhìn những viên kẹo trên bàn, sau đấy lại hướng ánh nhìn về người trước mắt. Tay trái đưa lên, vén nhẹ lọn tóc mái phía trước của cậu bạn về sau tai.

"Cậu cắt tóc hả?"

Trông chúng có vẻ ngắn hơn lần trước cô nhìn thấy cậu, Flavia nhớ thế.







 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 14-5-2057


Ledah nhìn bước chân do dự của Flavia, lần trước cô chủ động rủ cậu ở chung phòng mà tiếng đóng cửa khiến Flavia có vẻ suy nghĩ mất mấy giây. Lúc đầu cậu nghĩ mở cửa, xong nghĩ đóng cửa, xong nghĩ mở he hé, cuối cùng là dừng lại ở đóng cửa. Nghe tóc hạt dẻ nói về việc tìm người để nói xấu, chàng trai nheo mày một lát, cậu đang nghĩ xem nên nói gì trong tình huống này. Ledah quyết định dừng lại ở một câu hỏi.


Ledah Scystre
Ưm, con gái thường có hội nói xấu hả? Nhét kẹo kiểu là thông điệp? Mà ... Người đó làm gì vậy?


Chàng trai nheo mày, chắc cậu vẫn chưa hiểu nhiều về giới tính chiếm một nửa địa cầu. Bình thường Flavia hay giấu cảm xúc của cô nhưng mà nói thật thế này thì chắc là nghiêm trọng rồi. Nếu nhét kẹo dưới khe cửa là tiếng gọi hội chuẩn bị nấu xói ai đó thì Ledah sẽ tự hỏi cô còn kiểu giao tiếp nào khác khó hiểu và dễ hiểu hơn không? Ví dụ như nhét gói cà phê thì là cậu đang nợ tôi tiền hay đơn giản là hơn sao không nhét tờ giấy ghi thông điệp mà cô muốn nói. Mà chắc Flavia không giận lắm, bằng chứng là lúc tĩnh tâm lại thì cô nàng đã bảo bỏ đi rồi.


Ledah Scystre
Không phiền đâu á, phòng mình lúc nào cũng mở cửa với cậu nhé. Cứ nhắn tin là được, không cần nhét kẹo đâu. Mình lúc nào cũng sẵn sàng nghe cậu nói.


Tóc xanh không ép cô phải nói nhưng cậu muốn cô biết là status của cậu có thể để Busy, có thể Away nhưng với Flavia thì lúc nào cũng là Online và Available. Chàng trai khẽ mỉm cười với cô thì thấy những ngón tay trái nhỏ nhắn đã đưa lên vén tóc cậu. Ledah nhắm mắt lại, nắm tay tóc hạt dẻ để ép tay của cô vào má. Những ngón tay nhỏ nhắn, mềm mại, thể hiện sự quan tâm một cách tinh tế của Flavia Dohaeris.


Ledah Scystre
Ừm, cắt chút thôi. Chắc sau này mình sẽ để như cũ.


Lúc cô gái đứng dậy khỏi cái ghế, Ledah có cảm giác cô gái nhỏ bước hụt khỏi cửa tử mấy lần rồi mà vẫn chưa một lần nào cô muốn từ bỏ về con đường mình đã chọn. Tính của Flavia Dohaeris là vậy, tóc hạt dẻ chạy tới những thứ mà người bình thường sẽ chạy đi. Sự lặng yên của căn phòng khiến Ledah chớp mắt nhè nhẹ, như để tiếng lim dim của đôi mắt hay tiếng tim đập thình thịch của mình phá vỡ bầu không khí này. Bất ngờ, cậu khẽ vòng tay qua ôm Flavia lúc cô đứng dậy, hôn nhẹ lên môi của cô một nụ hôn phớt.


Ledah Scystre
Mình biết là cậu muốn giấu mối quan hệ của bọn mình nhưng mà...


Cậu ấy cũng dễ thương lúc đang giận ghê.

Chắc đây là lý do mà cậu đóng cửa phòng, Ledah nghĩ mình cũng tính trước có thể có chuyện này rồi. Mong là nụ hôn giúp cô gái nguôi ngoai phần nào. Ledah khẽ mở cửa ra, để cho hàng loạt những suy nghĩ lo lắng của cậu theo khe cửa mà tràn ra ngoài.


Ledah Scystre
Nhớ cẩn thận nhé.


 

Mực

Active member


Behind the Story
14 May
Flavia Dohaeris
Ledah Scystre
Story Container
#1 #2 #3

Content available for Ultimate only.






 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Tsuruga Hotel, 14-5-2057


Content available for Mực only.


 

Mực

Active member


Behind the Story
14 May
Flavia Dohaeris
Ledah Scystre
Story Container
#1 #2 #3

Content available for Ultimate only.






 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Tsuruga Hotel, 14-5-2057


Content available for Mực only.


 

Mực

Active member


Behind the Story
14 May
Flavia Dohaeris
Ledah Scystre
Story Container
#1 #2 #3

Content available for Ultimate only.






 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Tsuruga Hotel, 14-5-2057


Content available for Mực only.


 

Mực

Active member


Behind the Story
14 May
Flavia Dohaeris
Ledah Scystre
Story Container
#1 #2 #3

Content available for Ultimate only.






 
Top