Tsuruga Hotel - Lounge [First Floor]

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Futaba Sakura




Lumine High School


Shizuka Tsukishiro



An toàn trở về khách sạn, Sylvia lướt qua chiếc màn hình hiện đang đưa tin, trước khi khuất bóng trong căn phòng của chính mình. Rũ bỏ những trang phục, đạo cụ từng là một lớp ngụy trang, cô nàng thay đổi quần áo, rất nhanh đã trở về diện mạo thường ngày. Những gì thuộc về Shizuka Tsukishiro, đã chẳng còn lí do tồn tại.

Nghỉ ngơi trong căn phòng thêm một lúc, cho bản thân một ít thời gian phân tích tình hình, Sylvia chợt ngẫm ra một sợi dây liên kết vô hình trong khi xem xét từng vụ án. Không mất bao lâu để biến suy nghĩ trở thành hành động, cô nàng nhà Darlington thong thả đứng lên, cất bước tìm người mà bản thân muốn thấy.

Phát hiện mái tóc cam tại một vị trí không xa trên tầng 2, Sylvia từ tốn tiếp cận, trên môi mang một nụ cười đơn giản chào hỏi.

"Bạn học Sakura, mừng vì cô vẫn ổn."

"Trong thời gian cô ở lại đây, đã có người nào, hay thứ gì được gửi đến khách sạn không?"








 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 2: NEST OF NOCTURNAL ANIMALS
21h, 23-05-2057


Futaba Sakura
Thú thực là mình ở trong phòng suốt.


Không phải chuyến du lịch này là bắt buộc chứ không thì Futaba đã ở trong nhà chơi game rồi. Cô đeo tai nghe trong phòng chơi game. Ở đây thì có Kanade nữa nên nếu hỏi gì thì chắc Sylvia nên hỏi Kanade thì đúng hơn. Vừa hay thì Kanade đi ngang qua nên Futaba hỏi cô xem có chuyện gì ở ngoài phòng trong hôm qua không. Kanade gật đầu.


Kanade Katsura
Ông Lestrange có chỉ cho mình một ngọn hải đăng bỏ hoang ở hướng Đông kìa.


Futaba Sakura
.... Mình có bỏ lỡ gì nữa không vậy?


Futaba không hiểu sao mình có thể bỏ lỡ nhiều như vậy. Cô xụ mặt xuống một tí chờ Kanade nói tiếp. Gái tóc trắng mở điện thoại ra, cho Sylvia xem một căn nhà cạnh một ngọn hải đăng. Cửa bị khóa kín, tất nhiên là cô không vào được bên trong để biết ở trong cái gì. Nhưng mà dùng để tổ chức mấy cuộc thi gan dạ cũng vui lắm, nếu Sylvia không ngại đi nhà ma.


Kanade Katsura
Có một ngôi miếu tên Shiro ở gần đây nữa....


Futaba Sakura
Ồ, hay là cậu hỏi Kanade đi Sylvia...


Gái tóc cam thả lòng hai tay, khom khom người như con mèo mới bị tại một gáo nước lạnh.


 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Kanade Katsura




Lumine High School


Shizuka Tsukishiro



Đưa mắt nhìn qua người vừa đến, Sylvia mỉm cười chào đón, tạm thời đưa mái tóc cam vào danh sách những nguồn thông tin không hữu dụng.

"Xin chào, tôi chỉ muốn hỏi qua về những gì đã diễn ra trong khi tôi vắng mặt."

Vừa nói, đôi mắt xanh vừa dõi theo tấm ảnh căn nhà bên ngọn hải đăng, tâm trí vu vơ phác nên một vài câu hỏi, về những điều có thể xuất hiện trong khu vực bị bỏ hoang cũ kĩ này.

"Nhân tiện, cô đã đến ngọn hải đăng chưa?"








 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 2: NEST OF NOCTURNAL ANIMALS
21h, 23-05-2057


Kanade Katsura
Không có gì, mình chỉ tới ngọn hải đăng thôi. Mà nó khóa cửa. Nhưng mà bên ngoài nhìn sạch sẽ lắm.


Kanade không hiểu sao bỏ hoang mà không có bụi bám ở ngoài. Chả biết có ai dọn dẹp không. Nhưng mà vì khóa cửa nên mình không vào trong được. Ngọn hải đăng hình thập giác nên Kanade khá để ý, do thường mấy ngọn hải đăng làm hình tròn thì đúng hơn. Đây cũng là lần đầu Kanade thấy một ngọn hải đăng, giờ công nghệ phát triển rồi đâu có cần hải đăng nữa đâu.


Kanade Katsura
Nhiều cái trên ngọn hải đăng đó hình thập giác lắm, tay nắm cửa khóa ngoài cũng hình thập giác... Chắc để khi nào không còn đám Zombie ở ngoài thì mình sẽ dẫn cậu đi.


Kanade không ngại dẫn Sylvia tới đó, dù sao nó cũng gần ở khu vực này thôi. Tất nhiên là không phải bây giờ, giờ mà ra ngoài thì khác gì làm mồi cho đám Ghouls. Cô gái không phải thám tử nên không biết điểm khác nhau của nó là gì.


 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 3: THE END IS NIGH
7h sáng, 25-05-2057


Julie bật dậy lúc 7h sáng. Tối qua cô thức canh ở tầng 2 nhưng không hiểu sao cô ngủ gật mất. Lúc này Gryffon ra khỏi phòng cậu, đi xuống tầng dưới kiểm tra xem Julie sao. Ở vụ án lần trước thì cô cầm một khẩu súng canh gác một người cần bảo vệ. Khác là lần này cô không có cầm khẩu súng nào hết, vậy nên Gryffon nghĩ sẽ không sao cả.


Gryffon Grant
Julie, ăn sáng... không...


Gryffon lay lay Julie dậy. Cậu nhận ra những tiếng cạch... cạch... cạch... từ thang máy cứ phát ra liên tục. Nó đang không thể đóng được? Vì một lý do nào đó mà nhìn kỹ lại thì cậu mới nhận ra... Từ ngoài nhìn vào, cậu thấy có một người ở trong thang máy đang cố với ra khỏi cửa nhưng bị trói lại chân ở gần đó.


Ekari Makino
Gr.... Gr....


Chàng trai vội vàng lay Julie dậy thật mạnh. Ekari Makino đang ở trong thang máy. Mắt của cô gái chuyển sang màu đỏ, người của cô ta chi chít những vết cắn của Ghouls. Chàng trai không thể tin nổi vào mắt mình.

Ekari đã trở thành một con Ghoul.


 
Last edited:

Mực

Active member


Flavia Dohaeris


Flavia nhìn thấy Ekari Ghoul thì quyết định xoay gót để mọi sự lại cho mấy người có sức mạnh và trí não giải quyết. Cô đi tìm chủ khách sạn rồi hỏi ngay khi tìm thấy anh ta.

"Xin lỗi, cho tôi mượn chìa khóa thẻ từ vào phòng của Ekari được không?"



 

Somania

New member

Dome E.Christian


Ekari Makino


20570525
First Floor


Như một cách người ta có giác quan thứ sáu đối với những chuyện bất lành xảy ra, người con trai gốc Đan Mạch kia hiếm khi có loại dự cảm mà lao ra cái hành lang thẳng mặt với con người đang hóa hình dị biến. Ngoài việc làm thám tử, từ nhỏ gia đình hắn vốn là gốc kỵ sĩ của vùng xa xứ, vậy nên Dome mới có niềm hứng khởi với những bộ giáp kia. Chẳng hiểu sao, giờ thì trùng hợp đến lạ.

Phản xạ lẹ làng, Dome rút thanh kiếm đang treo cùng chiếc khiên chắn hờ, áp lại chỗ thang máy để chắn cái tầm mà con Ghoul có thể chực nhào ra khi tay phải cầm trên thanh kiếm, chuẩn xác xiên thẳng vào đầu não nó.

Tàn nhẫn như một loại giải thoát cho người bạn kia.







 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 3: THE END IS NIGH
7h sáng, 25-05-2057


Con Ghoul vốn từng là Ekari có lẽ chỉ nguy hiểm khi nó được thả rông thôi chứ giờ đối tượng bị trói lại thế này thì Dome cũng có thể dễ dàng nhắm một phát vào đầu của đối tượng bằng thanh kiếm treo trên tường. Ekari đã được giải thoát, với cái đầu bị chém làm đôi.


Grenn Yeun
Xong rồi...


Grenn thở dài khi nhìn cái xác nằm thẳng cẳng trong thang máy. Seika nhìn cái xác của con Ghoul vốn từng là đối tượng tình nghi của cả đám trong vụ án án mạng liên hoàn từ lúc họ đặt chân tới Kushiro tới giờ. Khám xác thì cô từng làm, nhưng mà khám xác sống thì cô chưa từng làm bao giờ. Seika cũng không dám lại gần cái xác. Cả đám nhìn nhau. Gryffon với Grenn lấy một cây giáo dài chọc chọc vào cái xác phải tới tầm 5 phút rồi mới dám dùng nó để kéo xác của Ekari ra xa khỏi thang máy. Kanade lúc này cũng qua nhìn thấy cái xác bê bết máu bị kéo một đoạn dài trên nền nhà, vội vàng quay mặt đi. Fiona đang lấp ló ở một góc cũng nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng.


Seika Higuchi
Mọi người có muốn khám gì thì khám đi....


Ekari Makino đã chết. Tất cả giờ sẽ có thể Inspect được như bình thường

 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington





Lumine High School


Shizuka Tsukishiro



Sylvia hơi đanh mặt, nhưng chẳng nói gì thêm. Mùi máu tanh xộc lên chỉ cảm thấy vô cùng khó ngửi.

"Để tôi kiểm tra."

Inspect: Thang máy.








 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 3: THE END IS NIGH
7h sáng, 25-05-2057


Seika Higuchi
Nhìn này, có một khoảng không có máu bắn vào. Khả năng cao là nạn nhân đã nằm ở đây.


Seika nhìn xung quanh thang máy, chính ra máu bắn cũng không nhiều và chủ yếu ở tầm thấp, điều này củng cố cho một suy luận của Seika. Đám Ghouls kia đã cắn Ekari lúc cô đang nằm trong thang máy.


Seika Higuchi
Khả năng cao là lúc bị cắn thì cô ta nằm ở trong thang máy.


7w6c2v3ww8y.jpg

 

Somania

New member

Dome E.Christian



20570525
First Floor


Dome cầm kiếm đi vào kiểm tra.

Inspect Gương & Ekari (Ghoul)







 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 3: THE END IS NIGH
7h sáng, 25-05-2057


Dome tiến hành kiểm tra gương và xác của Ekari, cùng với cậu là Seika và Zantetsu và Grenn. Dẫu sao cả đám cũng đề phòng hết sức việc Dome có thể bị con Ghouls kia chồm dậy cắn thêm một phát nữa nên viẹc mang theo vũ khí là hoàn toàn bình thường.


Seika Higuchi
Xác của nạn nhân có rất nhiều vết cắn và dấu tay của Ghouls. Bị Ghouls cắn và sau đó hóa thành Ghouls.


Zantetsu Sakai
Cái gương không có vấn đề gì cả, cũng không bị vỡ, chỉ dính máu tầm thấp thôi
.


yq9c3ewqxk4.jpg

Grenn Yeun
Cậu có suy luận gì về việc nạn nhân bị cắn ở đâu không?


 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Sorcha Voler
The hard times have passed,
and things are gradually going to get better.


[Rạng sáng hôm sau ngày xét xử]

Những như người ta tưởng ở khoảnh khắc giao mùa nơi cơn gió ấm của mùa xuân sẽ kéo đến, lại chẳng vén được lớp màn tuyết nặng nề bám trên phần mặt đất cằn cõi khó chịu. Trên từng nhánh thông cao đến nứt gãy tựa vào bầu trời người ta nhìn thấy lốm đốm vài chấm trắng nhỏ, điểm tựa như hoa - đôi lúc theo gió mà bay, hoặc ườn ra lười biếng cho đến khi bất lực tan đi ở nắng đầu chiều.

Flavia đứng một mình giữa thảm tuyết trắng xóa, lưng thẳng, mắt đặt vào khoảng không vô định trước mắt. Chính xác hơn là ở những cành cây thông về đằng xa, nơi một bông tuyết nhỏ vô tư đáp từ cành cây nọ sang cành cây khác, từng bước nhảy liến thoắng như sợ thời gian đuổi kịp. Và rồi với từng cử chỉ nhẹ nhàng như sợ đánh thức mọi chuyển động của thời gian, cô khom người quỳ xuống, hai tay ôm lấy phần đầu gối đỏ ửng mà áp gò má cũng tựa cùng màu lên đấy. Mắt vàng nheo lại, rồi mở to ngạc nhiên, đôi lúc lại giấu tiếng cười khúc khích giữa những hơi thở ấm.

Vậy mà, lại có tiếng động kì lạ phát ra từ sau.

Cô giữ nguyên vị trí, nhưng ánh mắt đã sớm chuyển sang người nọ. Ngón trỏ để giữa hai mím môi, ra hiệu cho người kia dừng lại trước khi chỉ về phía nhánh cây thông nọ - nơi may mắn thay - vẫn còn một cục bông tuyết chẳng màng suy nghĩ gì mà vô tư giữa những điệu nhảy. Chúng quấn lấy cành cây theo nhiều cách khác nhau, giữa những giai điệu rộn ràng của riêng chúng.

Ngón trỏ hạ xuống, và Sorcha nhìn thấy những dòng chữ được viết ra trên lớp tuyết.

Thật tốt vì đã có thể nhìn thấy chúng.

Bởi giữa những điều khiến người ta hoài nghi về thế giới, thật tốt khi những niềm vui cuối cùng có thể giữ lại theo cách này.

Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 

ryanclow

Member

Sorcha Voler


Flavia Dohaeris


EPILOGUE
Rạng sáng sau ngày xét xử


Một ngày sau ngày xét xử dường như mùa xuân vẫn chưa thể thật sự về trên vùng đất Hokkaido giờ đã nhuốm bao tang tóc. Những bông tuyết mỏng tang lãng đãng buông mình, điểm bạc mái đầu của những nhành cây đen nhánh khẳng khiu in trên nền trời u ám. Chút nắng chiều nhỏ nhoi dẫu có thể sưởi ấm thêm một chút đầu ngón lạnh tê vẫn chẳng đủ xua tan hẳn nét ủ dột còn đọng trên từng hàng mày còn rũ của bao người. Và nỗi buồn thương giăng mắc mà cô chẳng thể thấu cũng không thể tránh né này bóp nghẹt lấy Sorcha, đặt lấy cô trong một sự bứt rứt khó nguôi.

Vậy nên khi bắt gặp dáng hình nhỏ bé của Flavia đang đứng thẳng giữa khoảng sân rộng, quay lưng về phía mình, Sorcha đã có chút khó xử. Nhưng có lẽ phần vì tiếng tuyết vỡ lạo xạo dưới bánh xe đã phản bội lại sự hiện diện cũng mình, phần vì cái cách cậu bỗng dưng khom người thụp xuống giấu mặt vào hai gối đã làm cho cô hoảng hốt, Sorcha vậy mà cứ lặng lẽ tiến lên, đã sẵn sàng đối diện với sự buồn bã chỉ lại bất ngờ bởi tiếng cười khúc khích nho nhỏ vọng ra từ đôi bờ vai run nhẹ.

Và rồi, cậu quay sang, sắc nâu ấm áp như ngời lên trong nắng chạm lên bầu trời xanh còn phủ lớp sương mờ lạnh lẽo. Nhướng mày trước cử điệu ra hiệu im lặng của cậu, cô dõi theo hướng tay chỉ để bắt gặp thứ bông tuyết nhỏ đang rít rít chuyển mình trên những nhánh cây cao. Lồng ngực nghẽn lại rồi rất nhanh giãn ra theo nụ cười nở toét trên môi, Sorcha đưa tay, vui thích như một đứa trẻ mơ hồ họa theo đường nét bay nhảy của chú chim. Một bông tuyết rơi lạc nhân cơ hội mà hạ mình đáp xuống, tan ra trên đầu ngón, lưu lại cảm giác se lạnh thoáng qua.

Thật tốt vì đã có thể nhìn thấy chúng.

Cúi mắt lại theo tiếng lạo xạo để đọc hàng chữ giờ hiện ra trên nền tuyết, Sorcha dành thêm chút thời gian để quan sát bờ má hây đỏ của cô bạn cùng trường trước khi khẽ khàng lên tiếng, phá bỏ sự im lặng. Dẫu sao cô cũng nhìn thấy rồi.

“Thật tốt vì có thể gặp được cậu.”

Gặp được nụ cười thế này. Một điều tốt đẹp khác mà từ cái buổi trưa tại thư viện trường cô đã nghĩ đáng để ngồi yên lặng hàng giờ canh giữ.

Sorcha lục túi, đưa ra móc treo chìa khóa mà cô đã mua định tặng cho vài người. Chỉ là sau ngần ấy sự việc, món quà này chợt trở nên quá nhỏ nhoi cũng chẳng phù hợp để chen vào nỗi niềm của họ, thành ra cứ giữ mãi đến giờ.

“Tặng cậu. Mong rằng cậu sẽ thích.”

yvdcwnb6q2y.png

@Mực





 
Top