Tsuruga Hotel - Balcony [Second Floor]

Ultimate

Administrator
Staff member
LOCATION
Tsuruga Balcony
▶ Tsuruga Hotel - Lobby
image.png
DESCRIPTION
Khách sạn Tsuruga - Tầng 2 - Ban công
INSPECTABLE ITEM
Sofa
Bàn gỗ vuông
Vách kính cao 2 mét
Chậu cây cảnh
Chai rượu
Đèn bàn
▶ Floor Plan
Untitled.png
DESCRIPTION
Floor Plan
INSPECTABLE ITEM
FLOOR PLAN (không thể Inspect)





 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Carolina Scott





Tsuruga Balcony


Sylvia Darlington




Ngọn gió lay lắt, cuộn thành từng cơn thổi miên man, lùa vào mái tóc trắng hoà cùng màu tuyết lạnh, Sylvia tựa vào thành chắn, cảm nhận từng cơn buốt khẽ như vô tình vụt qua của cuối xuân. Trên tay là một cốc rượu Chivas 38, thức uống hảo hạng mang lại cơn thoả mãn về mặt tinh thần, ấy vậy mà bây giờ lại chẳng thể hoàn thành công dụng của nó. Một ly, rồi hai ly, và có lẽ cô nàng vẫn sẽ tiếp tục dung nạp thứ chất lỏng chứa đầy cồn ấy, cho đến khi những hình ảnh về một ngọn lửa hoang tàn nghi ngút, cùng làn khói đen mịt mù có thể tan đi.

Nhưng, vốn là không thể dùng cồn dập lửa. Càng uống, Sylvia càng thấy tâm trí mình minh mẫn. Cơn bão dai dẳng mãi không dứt, hẳn sẽ mất thêm một thời gian dài mới có thể ngừng lại. Chỉ là, chính cô cũng chẳng biết là đến bao giờ.

Thêm một ngụm Chivas trôi vào thực quản, đôi mắt xanh thẳm màu đại dương mơ màng, ngắm nhìn khoảnh khắc giao thoa cuối ngày. Khoảng trời rộng chuyển giao giữa ngày và đêm, rực rỡ trong sắc cam hùng vĩ đều được thu lại, phản chiếu trong mặt hồ phẳng lặng. Sylvia hơi nghiêng đầu, ánh nhìn xa xăm chợt rơi vào bóng người vừa đến. Và cô không mở lời.








 
Last edited:
Carolina Scott
Sylvia Darlington


Ban công quầy bar. Hoàng hôn ngày 14, tháng 5, năm 2057.

Ánh tà dương tràn qua khung cửa lớn, phủ sắc vàng lên mặt sàn tĩnh lặng chỉ đôi khi có vài vị khách bước qua. Quầy bar tầm sáu giờ hơn, chẳng mấy bóng người. Người ta cũng chẳng mở nhạc, để những gót giày vang vọng trở nên rõ ràng, và những tiếng trò chuyện khe khẽ lạ thường thân mật. Màu tĩnh lặng mà rực rỡ khi bầu trời dần ngủ yên, trùm lên không gian rục rịch thức giấc. Với Carolina, nó mong bình yên kéo dài thêm chút. Cơ thể này đã thấm mệt, và đầu óc chẳng còn bao nhiêu tỉnh táo. Lần này tới đây để tìm chút men say, đầu hàng trước rệu rã từ ngày dài hỗn loạn. Nó cầu một giấc ngủ ngon, một thoáng giải thoát khỏi hiểm nguy rập rình từ bao giờ.

Khi nào... sẽ tới lượt nó?

Sắc lẹm kề cổ, ngột ngạt tràn phổi, hay đơn giản bằng một phát đạn xuyên tim?


Bước chân mỏi mệt níu lấy ánh tà dương, để những vạt đỏ cam mê hoặc dẫn đường. Nó cảm nhận chút ấm áp nhạt nhòa bám trên da thịt, và đứng lại trước ráng đỏ lộng lẫy đang ôm trọn khối cầu rực lửa, chầm chậm rơi khỏi nền trời. Giữa vẻ rực rỡ cuối ngày, ánh mắt nó dừng lại trên bóng dáng đơn độc. Mái tóc cậu khẽ lay trong gió nhẹ, cơ thể tựa vào lan can và những ngón tay hờ hững bao lấy ly rượu. Chất lỏng hổ phách trong tay thu lấy màu trời, lấp lánh quyến rũ. Đôi mắt trong điềm tĩnh như thường lệ, sáng tỏ như ngày trời không mây. Phân minh, mà khó đoán.

"Chào cậu, Sylvia."

Âm điệu cất lên vẫn bình thản như mọi ngày, có chăng chậm rãi hơn đôi chút. Đôi mắt trầm chẳng dừng lại trên người nọ quá lâu, đã rời đi chiêm ngưỡng vẻ bất biến của tự nhiên.

Carolina nhấp thử ly cocktail trong tay. Chất lỏng chảy xuôi theo cuống họng, thơm thơm man mát, quyện cùng chút cồn như có như không. Người pha chế kia đã gợi ý một món không tệ, dường như muốn cản nó lại khỏi 'phát súng' Dead in the Afternoon - thức uống mang cái tên quá hợp cho ngày hôm nay. Có lẽ vì chút phiếm hồng nơi khóe mắt, vì ngón tay lạ lẫm lướt dọc theo từng cái tên khi gọi món, người nọ đã gợi ý Tequila Sunrise - một thứ nhẹ nhàng hơn, và không kém phần phù hợp cho buổi hoàng hôn.

Dẫu sao thì...

Khung cảnh trải rộng khắp tầm mắt, không khí trong lành căng tràn hai lá phổi, hương cam thoảng thoảng nơi đầu mũi, vị ngòn ngọt tươi mát nơi cuống họng, chút men say xoa dịu tâm trí căng thẳng. Mọi việc, dường như, dẫu chỉ đôi chút, đã bất giác nhẹ nhàng hơn. Carolina hít một hơi thật sâu, thở ra nhẹ nhàng, khởi động lại tinh thần u ám. Nó còn sống tại thời khắc này, đã là điều đáng trân trọng.

Trông xa áng mây trên đầu lững thững trôi, nó thấy tâm trí mình cũng trôi đi như thế. Không nghĩ nhiều, không có gì đáng để nghĩ. Cảnh sắc trước mắt tựa một tuyệt tác nghệ thuật. Chậm rãi chuyển động, chậm rãi biến chuyển theo thời gian. Chẳng mất bao lâu để trí tưởng tượng dần đuổi theo những áng mây.

"Kìa Sylvia, cậu nhìn xem, đám mây đằng kia có tai mèo kìa."

Đôi môi nó kéo lên nụ cười nhẹ, gương mặt dần giãn ra, đưa tay chỉ đám bông gòn treo phía bên trái tầm mắt, gần hơn với bạn học Darlington. Một phần của đám mây dường như đã vướng lại trên mái tóc ai kia, và nó cá rằng chỉ cần chỉnh góc nhìn với hai bước chân, cô bạn kiêu kỳ đã có đôi tai mèo xinh xắn.
 
Last edited:

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Carolina Scott





Tsuruga Balcony


Sylvia Darlington




Chất giọng trong veo truyền bên tai, êm dịu mà nhàn nhạt tựa sương sớm. Dáng vẻ trầm lắng luôn giữ cho bản thân một thế giới riêng như chưa từng lay động, Sylvia dời mắt, để lời chào cất lên lặng lẽ tan vào trong gió thoảng. Để chính nó trở thành lời phản hồi.

Dẫu chưa từng có lấy một cuộc trò chuyện tử tế, và có lẽ ở khoảnh khắc này cũng không thay đổi. Bàn tay cầm ly rượu khẽ đung đưa, dường như đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ vu vơ trước mắt. Sẽ chẳng hại gì nếu cả hai cùng nâng ly kề cạnh, vì vẫn còn có thể nâng ly kề cạnh.

“Bạn học Scott thật giàu trí tưởng tượng.”

Thoáng suy nghĩ bâng quơ dần được thay thế bằng ý cười phảng phất. Ngón trỏ nhẹ nhàng nâng lên, hướng về một trong những đám mây trắng đương kéo thành một vệt dài.

“Vậy phía bên kia, khăn choàng của cô.”

Hình ảnh từ những đám mây trôi bồng bềnh kéo lấy tâm trí, Sylvia nhấp môi. Dư vị cay nồng đọng lại nơi thanh quản, lưu giữ trong lồng ngực một độ ấm nóng miễn cưỡng, ngày một tăng dần. Ly rượu vẫn hiện hữu trên tay, cô không ngừng lại.

Ly thứ tư, những dải sáng phân tầng rõ rệt. Gam màu ấm áp dần lụi tàn, chậm chạp chuyển mình sang sắc hồng phớt. Đôi mắt xanh lãnh đạm vẫn dõi theo trời mây, cùng một cái liếc nhìn, rất khẽ, sang cốc thuỷ tinh màu nắng, như bắt trọn từng tia sáng cuối ngày, óng ánh vàng cam.

“Hương vị của nó thế nào?”








 
Last edited:
Carolina Scott
Sylvia Darlington


Ban công quầy bar. Hoàng hôn ngày 14, tháng 5, năm 2057.

"Vậy sao?" - Nó bâng quơ đáp lại lời khen bằng câu hỏi bỏ ngỏ, chẳng đợi hồi đáp.

Theo lời Sylvia, nó thấy dải mây trắng thật dài, vắt ngang đường chân trời phía xa.

"Tớ thấy rồi, hóa ra mặt trời cũng cần được giữ ấm."

Đôi môi mỏng cong cong, bắt lấy niềm vui nho nhỏ. Dường như men say đang dần ngấm vào cơ thể, đan xen nét phóng khoáng trong ngữ điệu bông đùa hiếm thấy. Carolina nghiêng đầu nhìn cô bạn, trông đợi một phản ứng nhẹ nhàng, cùng nỗi lo âm ỉ được tequila vội vã trấn an.

Nó trông sang, mỗi khi bạn học thi thoảng tự rót cho mình ly rượu mới. Chai thủy tinh lấp lánh, đựng chất lỏng trong suốt như ngọc, đã vơi đi kha khá. Nó không rõ Sylvia đứng đây từ bao giờ. Bóng vai thẳng tắp, lạnh lùng đơn độc, một ly rồi một ly. Ấy mà, vẻ thanh lịch vốn có trong dáng bộ kia chẳng chút nào suy chuyển. Ánh mắt xanh trong thanh tỉnh, ý cười khó đoán trên đầu môi.

"Của tớ á?" - Nó hỏi lại người nọ, đầu óc từ tốn nghiền ngẫm hương vị trong tay. - "Tớ thấy khá ngon, hình như có nước cam tươi."

"Của cậu thì sao?"
 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Carolina Scott





Tsuruga Balcony


Sylvia Darlington




"Phải rồi."

Khẽ tựa cằm vào mu bàn tay, Sylvia nghiêng đầu, ánh mắt hưởng ứng cong thành vầng trăng khuyết. Từ góc độ này, có thể nhìn thấy một sắc nâu trầm, nhờ hoàng hôn ân cần bao lấy mà có thể hiện hữu.

Chiếc khăn choàng trắng từ từ trôi xa, nhường lại vị trí cho một dải mây dài màu hồng xuất hiện. Trông không khác mấy chiếc khăn choàng cũ, tâm trí phác lên một vài suy nghĩ lơ đãng. Hóa ra mặt trời cũng cần được làm đẹp.

Nhìn lại lượng chất lỏng đã vơi non nửa, như phản chiếu cả hình ảnh của cô nàng trong đáy cốc, Sylvia chưa say. Nhưng mi mắt đã rũ, tạo nên một dáng vẻ thâm trầm không thường thấy. Khi nghe đến một thoáng hiếu kỳ trong câu hỏi, cô nàng hơi nâng khóe môi, bàn tay cầm ly có chút ngẫu hứng mà đung đưa trước mặt người nọ.

"Cô muốn thử chứ?"








 
Last edited:
Carolina Scott
Sylvia Darlington


Ban công quầy bar. Hoàng hôn ngày 14, tháng 5, năm 2057.

Ngập ngừng đôi ba giây để xử lý mời mời đột ngột, nó trông ly rượu đong đưa nhè nhẹ giữa những ngón tay mảnh dẻ. Nhiều phần tò mò rục rịch thôi thúc, và những mẩu ngại ngùng đang dần bị cuốn bay theo hương say, Carolina đưa tay nhận lấy lời mời.

"Có. Cảm ơn cậu."

Đặt ly cocktail trên chiếc bàn cạnh đó, nó chuyển sự chú ý của mình lên ly chivas. Chất lỏng nhẹ nhàng chao nghiêng, Carolina từ tốn nhìn ngắm. Gần như vậy, nó trông rõ sắc vàng óng ánh, trong suốt. Quyến rũ như mật ong, mà chẳng chút ngọt nào. Khẽ nhấp môi, đầu lưỡi tê tê trước men say mát lạnh, đắng ngắt. Hương rượu lan tỏa trong khoang miệng, để vị đắng áp đảo giác quan. Với tâm thế của một nhà nghiên cứu, nó nhấp thêm ngụm nữa, đào bới sự ngon lành trong món rượu trứ danh. Lại một lần đắng chát, nhưng bất ngờ thay, đầu mũi kia như bắt được chút hương quả nhạt nhòa. Một ngụm nhỏ, hai ngụm nhỏ. Nó trông ly rượu chẳng còn bao nhiêu, đánh bạo nốc sạch chỗ còn lại.

Choáng. Và đắng. Không có gì ngoài vị đắng.

Carolina nhắm chặt mắt, bình tĩnh nuốt hết tê dại trong một ngụm. Nó không đời nào sẽ nhả ra, vì điều ấy thật bất lịch sự, và nhiều hơn bởi lòng tự tôn của chính mình.

Chẳng dám ngước nhìn Sylvia, Caro vội bước tới bàn đứng, rót cho cô bạn một ly hoàn hảo như ban đầu. Ngón tay lén lút lau trên nơi mình vừa chạm môi, trả ly rượu cho cậu.

"Đắng thật, có vẻ như tớ không hợp rồi."

Nó ngượng ngùng nhìn Sylvia, gượng cười.

Tequila Sunrise lặng lẽ nằm trên bàn chẳng dám đụng thêm. Carolina khoanh tay tựa người vào lan can, mái đầu hơi cúi, đợi men say dần bao lấy cơ thể. Một thoáng im lặng kéo dài. Nó thấy ý thức mình như mờ đi trong tâm trí. Nó chống cằm, nghiêng người nhìn cô bạn bên cạnh, khẽ thầm thì lời khen: "cậu giỏi thật đó". Carolina chẳng biết cậu ấy có hiểu không, và nó đã quá lười để giải thích thêm. Ánh mắt lơ đãng dừng trên ngương mặt lành lạnh, chăm chú.

Sắc trời lần nữa xoay chuyển, vầng dương đã thật gần với đường chân trời. Hokkaido tháng năm, tiết trời còn lạnh, khiến chút nắng hồng trở nên thật quý giá. Ấm áp hư ảo vỗ về mái tóc nâu, vuốt ve gương mặt nghiêng nghiêng mơ màng. Bầu trời dìu dịu sắc hồng đằm thắm, hắt trong đôi mắt xanh của ai kia đã nhận ra bản thân được ai đó nhìn ngắm.

"Mắt cậu đẹp thật đấy..."

Nó cười, với bờ má ửng hồng dưới nắng chiều.
 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Carolina Scott





Tsuruga Balcony


Sylvia Darlington




Ly rượu được trao đi, Sylvia đặt tay lên thanh chắn, ánh mắt đã ngừng dõi theo bóng người vừa cẩn thận đón lấy lời mời. Có lẽ vào ngày mai, khi tiết trời quang đãng, khi một cái cong môi lại có thể nâng lên không chút vướng bận, cô nàng sẽ chào đón người bạn học bằng một thái độ niềm nở hơn thường ngày. Tiếc rằng không phải bây giờ.

Ngón trỏ nhịp nhàng gõ vào bề mặt kim loại, tạo ra thanh âm đều đều, vang lên chuẩn xác như một chiếc máy đếm metronome. Giai điệu chầm chậm chảy trong tâm trí, lửng lơ cùng muôn vàn điều ưu tư. Sylvia ngẩng đầu, thu lại một màu trời ảm đạm trong đáy mắt. Giây phút ấy, đọng lại trong lòng chỉ là một cảm giác lạc lõng đến lạ. Hay có lẽ, là gió trời lồng lộng đang lùa qua từng cơn buốt giá.

Và cũng vào khoảnh khắc ấy, một ly rượu đã được cẩn trọng đưa đến, cùng đôi lời nhận xét ngượng ngùng. Sylvia hơi ngoảnh đầu, bắt gặp sắc nâu trầm đang vô tình hiện hữu trong thầm lặng. Nhạt nhòa, mà đúng lúc.

"Đắng đấy. Nhưng cô đã thử."

Giữ cốc thủy tinh trên tay, cô nàng nhấp môi. Vẫn là hương vị hài hòa phức tạp, đi cùng với dư âm ấm áp kéo dài, liệu Carolina Scott đã thấy vậy chăng?

"Hm?"

Tầm mắt mang một thoáng hiếu kỳ dừng trên mái tóc nâu xõa lơi, hạ dần đến ánh nhìn mơ màng, cùng chất giọng vang lên vô tư lự, Sylvia bắt gặp động tác nâng ly của bản thân đang từ từ ngừng lại. Đôi đồng tử trong một khắc giãn ra khi chứng kiến sắc hồng mềm mại đang neo trên làn má, dù không mất bao lâu đã trở về trạng thái cũ.

"Thế à? Đã có ai nói rằng nụ cười của cô dễ thương chưa?"

Hướng gương mặt thanh tao về quang cảnh trước mắt, cô nàng khẽ nâng môi, có vẻ là đáng ngắm nhìn hơn.

"Tôi cược bản thân là người đầu tiên."








 
Last edited:
Carolina Scott
Sylvia Darlington


Ban công quầy bar. Hoàng hôn ngày 14, tháng 5, năm 2057.

"Ơ.. tớ... để tớ nghĩ thử xem." - Carolina thoáng nghệt ra trước lời khen ngợi bất chợt.

Bình tâm lại đôi chút, nó đăm chiêu suy nghĩ, nghiêm túc lục lọi trong tâm trí dần rời rạc. Nó vơ tay nhặt lấy những mảnh ký ức, ngắm nghía trái phải, cố xếp chúng thành một bức tranh hoàn chỉnh. Nửa ly rượu mạnh khi nãy cuộn chảy trong lồng ngực, dâng lên chút ấm áp lâng lâng cản lại cơn gió đêm đầu tiên, và cả một câu trả lời có nghĩa.

"Tớ... chắc là chưa..." - Carolina đầu hàng trước men say len lỏi đan xen trong tâm trí. Và có lẽ, đã tới lúc để dệt nên giấc mộng đẹp nơi thảo nguyên với đàn cừu be be.

"Cảm ơn cậu, Sylvia."

"Tớ cũng thích nụ cười của cậu nữa."

Nó chân thành tiếp lời, nhưng chẳng dám chăm chú nhìn cô bạn như khi nãy. Đôi môi mỏng khẽ mím, chặn lại thoáng ngại ngùng thôi thúc những câu từ mỹ miều.

Carolina hướng mắt về vầng dương rực hồng chói đỏ một mảng trời, cảm nhận hương đêm dần về, và nó biết ở phía xa kia sắp le lói những ngôi sao nhỏ bé.
 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Carolina Scott





Tsuruga Balcony


Sylvia Darlington




Chứng kiến nét bối rối hòa nhịp trong từng phản ứng nhỏ, nụ cười thong thả hiện hữu trên môi, Sylvia không tìm kiếm một lời phản hồi từ những câu từ đang bỏ ngỏ. Điều mà cô nàng muốn thấy, đối phương đã sớm đưa ra.

"Chà, cô say rồi."

Đặt ly rượu nằm gọn trên bàn, Sylvia mỉm cười, đến gần người bạn học, đơn thuần thu hẹp khoảng cách giữa hai người thêm một bước. Rượu vào, lời ra. Cô nàng sẽ chẳng phiền đâu, nếu có phải nhận thêm đôi lời ngọt ngào được bật lên từ chất giọng mềm mại.

Nhưng hôm nay, có lẽ là một ngày khác. Một ngày mà cô chẳng muốn lấy người kia để làm thú tiêu khiển cho bản thân.

"Ta về thôi." - Sylvia cong môi, quyết định đặt chuyến ngắm mây nho nhỏ này vào hồi kết.

"Phòng của cô nằm ở đâu?"

Một cái đặt tay hờ vào lưng khi cả hai cùng quay bước, dường như là một cách mà cô nàng nhà Darlington đảm bảo cho người bạn học, trước những cơn choáng váng có thể xảy đến hậu Chivas. Rời khỏi tầng ban công lành lạnh, Sylvia từ tốn đi kề bên, bỏ lại sau lưng là một rặng cây xanh rì phía xa, nơi mặt trời đã khuất bóng. Cảnh vật được trả lại một màu nguyên thủy mà vũ trụ đương tạo nên. Là báo hiệu về một thời điểm mà con người cần được ngơi nghỉ.

"Cảm ơn."

Đứng trước cửa phòng người nọ, Sylvia nhẹ nhàng lên tiếng. Đôi mắt xanh màu biển nán lại trên khoảng không gian chưa được khép kín.

"Và ngủ ngon, bạn học Scott."

Tiếng đóng cửa vang lên, rất khẽ, cùng lời phản hồi từ đối phương. Sylvia xoay gót rời đi, chậm rãi hướng về nơi cô đã đặt ly rượu nọ.

End role.








 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 2: NESTS OF NOCTURNAL ANIMALS
Tsuruga Hotel, Balcony


Về đến phòng Ledah mãi mới thay được bộ đồ hóa trang ra để trả cho Fiona. Chàng trai không biết đám nữ sinh kia có biết không cậu đang hóa trang thành con gái không, chàng trai khẽ mở hé cửa phòng đảm bảo xem không có ai rồi mới ra khỏi phòng. Nãy cậu nhìn qua ban công nghe thấy tiếng mấy con Ghouls lảng vảng dưới khu rừng nên thi thoảng còn ngó xuống tầng 1 xem mấy đống bàn ghế còn nguyên vẹn không


Ledah Scystre
Phew...


Ledah cất đống đồ cross dress vào một cái túi rồi đem trả cho Fiona, xong xuôi thì cậu mới ra hành lang, kiếm một cái ghế để ngồi mở điện thoại ra xem tin tức xem có thông tin gì về Nagito, hay về tình hình thành phố Kushiro không. Hỗn loạn là từ có thể được dùng để miêu tả tình trạng này. Vừa ngồi ấn điện thoại, chàng trai ngồi đun một ấm nước, úp một cốc mỳ tôm. Cậu thấy đứa nào đứa nấy cũng tích trữ ít nhất 10 hộp mỳ tôm trong phòng. Cậu định nhắn tin xem Flavia có muốn ăn một cốc không để cậu úp luôn, xong quên mất là cô nàng để quên điện thoại rồi. Cậu tìm tới phòng của Flavia, tay cầm theo một ly mỳ, gõ cửa.


Ledah Scystre
Cậu muốn ăn mì tôm nửa đêm không?


 

Mực

Active member


Flavia Dohaeris


Ledah Scystre


Nhiều thứ xảy ra, Flavia về lại tới cái giường ở khách sạn thì chỉ muốn nằm ra. Vụ án hay Ghouls gì đó, những bất an tất nhiên không tự dưng mà bay mất, nhưng cũng không vì thế mà chọn ở lại trên cơ thể mệt nhoài của cô gái nhỏ. Vừa lúc tính chợp mắt đi ngủ thì tiếng gõ cửa phòng vang lên khiến cô gái nhỏ có chút phòng hờ. Thường mà gõ cửa phòng ban đêm thế này chỉ có thể là người yêu hoặc người muốn giết mình thôi.

Nếu là thường ngày thì cô sẽ chẳng mở làm gì, nhưng nhớ tới cái tên tóc gai gai nào đấy bế mình lên xe lại cảm thấy trong lồng ngực có chút khó chịu, thế nên dành dùng chút sức lực còn lại mà mở cửa. Thật may là trong hai khả năng chỉ có thể xảy ra, nó rơi vào khả năng mà cô gái nhỏ đã mong đợi nhất.

"Không, tớ sợ bếu. Nhưng mà cậu vào đi."

Nhỏ mở cửa phòng, rồi đá đá chân cậu bạn để cậu ta mau mau cái chân mà bước vào phòng trước khi có ai đó nhìn thấy hai bọn họ với nhau.

"Tớ đang cố nghĩ cách giải quyển sách cậu tặng."

Flavia chỉ lên quyển sách dày cộm trên bàn, bên cạnh là những tờ note ghi chú và chiếc đèn vàng vẫn chưa tắt hẳn. Mặc dù đây không phải là hành động thích hợp nhất lúc này, lúc mà bọn họ cần suy nghĩ nhiều hơn về thủ phạm của những vụ án và cách để thoát khỏi đám Ghouls đang lởn vởn bên dưới. Cô đặt tay lên bìa sách, miết nhẹ để những đầu ngón tay lưu giữ đủ hương thơm của gỗ và của cả những kỉ niệm đẹp.

"Nhưng dù có nghĩ thế nào, đúng là có những thứ không thể chỉ giải ra một mình."

Cô gái quay người, lưng hướng về ban công. Gió thổi ùa vào căn phòng, làm bay những tấm rèm cửa trắng. Flavia đun ấm nước, rồi đợi cho nó đủ sôi để đổ vào ly mì của cậu. Tóc hạt dẻ rơi vào trầm tư, chỉ đặt ánh mắt lên những con số đang dần tăng lên trên ấm nước, thả mình vào những suy nghĩ và để chúng lấp đi cả sự hiện diện của người còn lại trong căn phòng.





 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 2: NESTS OF NOCTURNAL ANIMALS
Tsuruga Hotel, Balcony


Ledah nghe Flavia bảo sợ bếu thì bật cười một tiếng. Ngoài ma ra thì thì còn vài thứ khiến cô nàng này sợ nữa là cholesterol và chất béo. Nhưng cậu đang nghĩ xem đây có phải là một tình huống mà khi bạn trai hỏi bạn gái có muốn ăn gì không, cô ấy nói không nhưng bạn vẫn phải mang gì đó cho cô ấy ăn. Cậu lẻn vào trong phòng nhanh trước khi có người thấy. Từ vị trí này, Ledah thấy được phòng của vài người hàng xóm cạnh Flavia. Phòng của Julie, Sylvia và Navie. May mà không ai thấy.


Ledah Scystre
Đây có phải tình huống là bạn gái bảo bạn trai mình không muốn ăn nhưng cô ấy sẽ ăn tranh với bạn không?


Cậu bóc cái cốc mỳ tôm sau khi đã ụp đủ 3 phút. Tóc hạt dẻ nhìn thấy hộp Sumire Miso Ramen có 3 gói gia vị đã được Ledah cho hết vào. Gió gia vị, gói súp và gói aroma oil. Còn có cả mấy miếng thịt lợn khô ở trong này nữa. Ledah không hiểu họ làm bằng công nghệ gì, cậu lấy cái đũa làm từ gỗ và tách đôi, gắp một miếng cho Flavia. Bảo sợ bếu nhưng chắc ăn một miếng thì được chứ hả? Cậu cười tủm tỉm.


Ledah Scystre
Ừ, tớ nghĩ bọn mình không bị hung thủ tấn công vì đi 3 người đấy.


Chả phải trong mấy bộ phim kinh dị thì cứ đi đông là chả bao giờ chết sao. Ai mà đi lẻ trong phim kinh dị thì cũng biết là toang rồi. Ledah hướng mắt nhìn ra phía ngoài, dù trời tối mịt nhưng cậu thấy có vài con Ghouls ở dưới khu rừng. Cậu cũng mừng vì cả ngày hôm đó cậu đi với Fiona và Flavia, nếu hung thủ chọn người đi lẻ của học viện Mittelos để tấn công thì chắc hắn sẽ bỏ qua Flavia đầu tiên.


 
Top