Jon mãi không về. Đồng hồ đã báo quá sáu giờ hơn nửa tiếng nhưng cậu vẫn không trở về. Kể từ khi sự kiện the Blinding xảy ra, cả gia đình dựa vào nhau mà sống, vậy nên sự thiếu vắng một người trong căn nhà là khó có thể bỏ qua. Như thường lệ thì Jon sẽ ra ngoài mua đồ, sau đó trở về nhà, tất thảy không quá hai tiếng. Hôm nay cậu đi từ hai giờ, đã hơn bốn tiếng trôi qua nhưng vẫn không thấy bóng dáng người đâu.
Jon không phải người duy nhất trở lên nghiện sữa trong nhà. Hầu hết mọi người sau sự kiện the Blinding đều dần trở lên phụ thuộc vào thứ chất lỏng này. Mới đầu nó chỉ như một thói quen, sau đó lại như thuốc phiện, những cơn cồn cào dần xuất hiện nếu họ không được uống sữa. Từng có người lên tiếng về vấn đề này, đặt nghi vấn về lý do tại sao tất cả bị mù và tại sao họ đều khát cùng một loại đồ uống, hẳn phải có mối liên hệ nào đó. Nhưng thời gian trôi, con người phải đương đầu với cơ số rắc rối do việc mất thị giác diện rộng gây nên, vô số bất tiện cùng tiện ích được đưa ra, có người chỉ ra rằng dù sao sữa cũng là thực phẩm dinh dưỡng, khác với heroin, thuốc phiện, trăm lợi không hại, cũng có người nói không ai tìm ra được mối liên hệ giữa chứng mù và loại thực phẩm này...
Cuối cùng, mọi chuyện đi vào dĩ vãng, mọi người chấp nhận sữa như thức uống thứ nhất, nước sạch xuống thứ hai. Cũng may, sau sự kiện the Blinding thì giá sữa rẻ như cho, rẻ hơn cả nước lọc, thế nên cũng chẳng mấy ai phàn nàn. Người như Jon rất nhiều, ra ngoài một lần mua cả mười lít về, nhưng uống chẳng được bao lâu lại hết, lại đi mua.
Như uống nước ấy mà.
Trong nhà có ba người, Jon là người nghiện nặng nhất. Phần lớn số sữa trong nhà là bố cậu, sau đó tới cậu, cuối cùng là mẹ. Một phần vì trước sự kiện the Blinding thì bà là người ăn chay. Sau sự kiện, dẫu vẫn kiên quyết với lý tưởng của mình nhưng cơn khát cồn cào và áp lực dần đổ lên người mẹ. Cuối cùng, bà cũng chấp nhận uống sữa, chỉ là uống ít hơn và chia làm lượng nhỏ. Jon uống liên tục khi có thể, cậu nghiện sữa nặng nhưng phải để phần cho bố vì ông là lao động chính trong nhà, và kể từ ngày sự kiện xảy ra thì gánh nặng trên gia đình đặt lên vai ông nhiều hơn. Cậu xung phong đi mua sữa, một phần vì bản thân có thể nắm rõ lượng sữa trong gia đình, phần khác thì... ai biết, thi thoảng cửa hàng có giảm giá, và cậu có thể mua nhiều hơn, Jon có thể lấy một chút từ phần giảm giá đó và dùng cho bản thân mình.
Bảy giờ tối, bố Jon trở về nhà, mệt mỏi và muốn dùng bữa. Mẹ cậu nói rằng Jon vẫn chưa trở về, và rằng nhà đã hết sữa rồi. Biết được cậu đi từ sớm mà chưa trở về, bố cậu giận lắm. Ông mắng vài câu, định bụng ra ngoài tìm cậu quý tử nhà mình để lôi cổ về. Mẹ cậu, nửa muốn ngăn người chồng đang nóng nảy, nửa lo lắng vì sự bất thường của con trai. Có lẽ để chồng mình ra ngoài tìm nó cũng tốt, dù sao cũng hơn là ngồi chờ. Và bà hy vọng Jon có lí do cho sự mất tăm mất tích của mình.
Nhưng ngay khi bố Jon vừa đặt chân ra ngoài, hướng về phía cửa hàng thì mẹ Jon nghe thấy tiếng gõ cửa. Bà dừng việc dọn bàn đang làm, hỏi vọng ra.
"Ai đó?"
"Mẹ, là con, Jon đây."
"Jon?"
Bà bước ra đứng gần phía cửa. Một cảm giác lạnh sống lưng đột nhiên xuất hiện, như thể có thứ gì kì quái đang chăm chú dõi theo bà. Phía bên kia cánh cửa Jon đang đứng, bà nghe rõ, đúng giọng thằng bé rồi. Bà định mở cửa, nhưng lại nghe tiếng lách tách kèm theo, có lẽ là tiếng túi nilon ma sát vào nhau. Bà hỏi.
"Con về muộn thế, mọi người đều chờ. Bố con về mà không thấy con đâu. Ông ấy giận lắm, vừa đi ra ngoài tìm con. Trên đường về con không gặp bố sao?"
"Bố?"
Jon hỏi lại, hồi lâu sau bà nghe cậu bổ sung.
"Khi về con không chú ý, cũng không phát hiện ra bố. Cũng muộn rồi, con chỉ chăm chăm về nhà."
Giọng thằng bé khàn khàn, có đôi lúc không đều, như đang bị hụt hơi. Có lẽ là do bà cả nghĩ. Thằng bé có lẽ vội về nhà nên căng thẳng chăng? Cánh cửa mở, bà đón Jon vào nhà, hỏi thêm.
"Sao con đi lâu như vậy? Thường con đâu có đi lâu vậy mà không nói gì. Ở nhà mẹ lo."
Lại một khoảng im lặng. Lát sau Jon mới trả lời bà. Thằng bé lúc này bình thản hơn, có lẽ là đã bình tĩnh lại. Giọng nó không còn khàn nữa. Chẳng qua cảm giác bị người nhìn chăm chú vẫn còn đó khiến bà thấy khó hiểu vô cùng.
"Cửa hàng của Dave hết sữa, con phải đi xa hơn. Cũng lâu rồi không đi xa thế, con bị... lạc."
Không có thị giác khiến mọi chuyện bất tiện hơn rất nhiều. Bình thường quen đường đi mua tại cửa hàng thì thôi, nếu đột nhiên phải đổi tuyến đường, phải mày mò, rồi đi lạc thì cũng không lạ. Mẹ cậu ừ một tiếng, không hỏi thêm nữa. Bà với tay định lấy túi đồ mua về từ Jon nhưng lại chạm phải một mảng mềm, ướt dính như thể một miếng thịt tươi. Jon nhanh chóng tránh khỏi bà. Cậu giải thích.
"Mẹ... để con mang vào cất là được rồi. Hai túi nặng, để con xách."
Bà cảm thấy con trai bà hôm nay rất kì lạ, nhưng cuối cùng cũng bỏ qua, cho rằng cậu chỉ đang cố tỏ ra ngoan ngoãn để bù đắp cho lỗi của mình. Bình thường bà vẫn là người sắp xếp thực phẩm trong nhà, chia số lượng theo khẩu phần từng người. Mọi thực phẩm khác không sao, nhưng riêng sữa là bố Jon cực kỳ nghiêm khắc. Ông yêu cầu mỗi người chỉ có thể uống một lượng nhất định sữa mỗi ngày, không được vượt quá. Phần của ông luôn nhiều nhất vì là lao động chính trong nhà, nghe có vẻ khá ích kỷ, nhưng trừ chuyện đó ra thì mọi thứ khác đều bình thường nên cũng không ai phản đối nhiều. Có đôi lúc, Jon muốn uống thêm, bà cũng lén lấy phần của mình chia cho cậu, tất nhiên là không cho bố cậu biết.
Lần theo tay vịn bên tường, mẹ Jon quay ngược trở lại bàn với bát đĩa đã dọn ra gần hết. Hai năm trôi qua, bà cũng quen với việc di chuyển dựa vào tay vịn và cảm giác, nếu không bám tay vịn có lẽ sẽ có chút vấn đề. Jon đi sau bà, mang theo hai túi đồ mới mua về đặt vào tủ. Giờ chỉ chờ bố cậu về nữa là ổn thoả. Bà bảo Jon không cần đi tìm ông, lỡ như lại một người đi người kia về, không gặp nhau nữa thì mệt.
Chừng ba mươi phút sau, bố Jon trở lại. Tiếng cằn nhằn mệt mỏi của ông từ ngoài vọng vào, tới tận khi mở cửa vào nhà vẫn tiếp tục. Xem chừng ông vẫn còn giận lắm. Bà ngăn ông lại, nói rằng Jon đã về rồi. Cửa hàng hết sữa, thằng bé bị lạc, vân vân. Một khoảng lặng diễn ra sau đó, rồi ông lại cằn nhằn tiếp vài câu nhưng nhỏ tiếng hơn, rồi im lặng. Cả nhà ngồi vào bàn ăn, lại trò chuyện như không có gì xảy ra. Đâu đó giữa bữa ăn, Jon nói cậu cảm thấy mình nên giảm lượng sữa mình uống, rằng thấy mình đã quá phụ thuộc vào nó và cần cai dần dần. Mẹ cậu đồng ý, còn cổ vũ Jon vì đưa ra lựa chọn như vậy. Bố cậu, ông chỉ đơn giản nói, vậy thì tao sẽ lấy phần của mày bù vào. Mẹ Jon không vui cho lắm, nhưng bà cũng không thể ra mặt phản đối ông được, dù sao ông cũng mới trở về. Có lẽ tối nay họ sẽ trò chuyện riêng.
Cuối bữa tối, mỗi người bọn họ uống một cốc sữa. Mẹ Jon và Jon. Bố cậu không có thói quen uống sữa sau bữa ăn, ông thường mang sữa theo uống khi đi làm, và bất kì khi nào ông cảm thấy muốn, đấy là ông nói vậy. Ông còn nói, ngày mai mẹ Jon và ông cần đi tới hội đồng thành phố để hoàn thành nốt giấy tờ, nói là thứ gì đó liên quan tới giấy phép sửa chữa nhà. Họ đã luôn muốn sửa lại nhà mình, nhưng số lượng thợ có thể làm việc trong hoàn cảnh sau sự kiện the Blinding là rất ít, chưa kể tới các chi phí sau đó. Sửa nhà để thuận tiện hơn cho cuộc sống sau này, tại sao không?
Sau bữa tối là dọn dẹp nhà cửa, nghỉ ngơi rồi đi ngủ. Trước khi đi ngủ, mẹ Jon uống thêm một ly sữa. Jon chuẩn bị cho bà. Không hiểu sao hôm nay bà cảm thấy khát hơn thường lệ.
Nửa đêm, mẹ Jon bị đánh thức bởi tiếng lịch kịch, lép nhép từ bên ngoài. Bà thức dậy, vẫn còn nửa mê man, xoa mắt và rời khỏi phòng. Bóng tối khiến bà không nhận ra sự khác biệt, nhưng càng tới gần bếp, cảm giác bất thường càng rõ ràng. Bà nhận ra bà có thể thấy mọi thứ trước mắt mình, khi bóng tối lùi dần đi nhường chỗ cho ánh sáng nhân tạo. Ánh trăng từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ phòng bếp cùng với ánh đèn sáng từ tủ lạnh. Trong bếp, một sinh vật đang lục cục, hì hụi trước cửa tủ lạnh mở.
Thứ đó đứng một đống trước cửa tủ lạnh, cả thân hình khổng lồ như một tảng thịt bầy hầy. Toàn thân đỏ lòm, trên thân nó loang lổ lỗ chỗ, dính vài mảng da. Những miếng da nhờn nhợt, trước ánh đèn tủ lạnh nửa dán nửa bong tróc trên thân thể sinh vật, có đoạn da phồng lên, nổi lốm đốm như thể bị luộc chín. Hai hốc mắt nó tối om, hàm răng trắng hếu lởm chởm, nhọn hoắt. Nó nghe thấy bà tới nên quay lại nhìn bà, còn nở một nụ cười rộng đến mang tai. Cổ của nó đột nhiên dài ra, vặn xoáy một vòng ba trăm sáu mươi độ rồi tiến lại gần bà, rầm rì.
"Mẹ?"
Bà thở không nổi khi hai hốc mắt trống rỗng sâu hoắm đó dí thẳng vào mặt mình. Hàm răng nhơn nhởn tanh tưởi, lởm chởm dán sát vào tầm nhìn, cả mùi hôi của thịt thối rữa bốc lên từ phía nó xộc lên não. Mẹ Jon thét lên kinh hãi. Tiếng hét của bà đánh thức người chồng còn đang ngủ trong phòng. Ông bật dậy, quay sang bên cạnh giường, mơ hồ gọi.
"Mẹ nó ơi?"
Không có tiếng trả lời. Ông quyết định rời khỏi giường, lần mò đi ra ngoài. Khi ông gần tới được phòng bếp, có tiếng đáp trả ông. Giọng vợ ông vẫn luôn nhẹ nhàng và hiền lành như vậy, nhưng lúc này nó lại khiến ông lạnh buốt cả người.
"Không có gì đâu ông, tôi dẫm phải miếng vải trên sàn nên trượt chân thôi."
Bố Jon im lặng hồi lâu. Ông lẩm bẩm, cằn nhằn về việc mình nửa đêm bị đánh thức, rằng sao bà có thể la lớn chỉ vì chuyện như thế, rằng mai ông phải đi làm sớm rồi trở về phòng. Mấy ai biết khi ông về phòng ngủ, đặt lưng xuống, lưng áo ông đã ướt đẫm.
Sớm hôm sau, bố Jon rời khỏi nhà tới hội đồng thành phố. Ông đi một mình, bảo rằng vì hôm qua mẹ Jon bị ngã giữa đêm nên tốt nhất nên nghỉ thêm. Ông mang theo một ít đồ ăn, nói rằng sau khi từ hội đồng về sẽ tới nơi làm việc. Ông cũng nói khả năng hôm nay sẽ về muộn, hai mẹ con không cần chờ.
Bố Jon không trở về nữa.