[Paris] Paris Saint-Joseph Hospital

Crea

Active member








Shaun Roseworth


Mayah Valrel








<< Paris Saint-Joseph || 2048.





Wait what do you mean chỉ có khoảng 6-7 anh theo đuổi nữ chính, thế là cái tổng tài kiều thê kia có nhiều hơn 7 anh à? Mà khoan từ khi nào 6-7 anh lại là bình thường vậy phim Hàn Quốc em gái cậu coi thì 3 anh đã là nhiều rồi đó thậm chí cả mớ light novel harem em trai cậu đọc hồi trước cũng chỉ có 4-5 cô là nhiều rồi??? Shaun càng nghe Mayah nói càng thấy choáng váng đầy mình, cảm giác cái này không phải là vũ trụ mới đâu, mà là thiên hà mới, hệ mặt trời mới luôn rồi...

À đó khoan đã chưa kể đến việc hai anh quay ra yêu nhau nữa tình tiết gì thú vị thế-

"À, à, ừm... Cám ơn Mayah, tôi sẽ về nghiên, cứu, thêm..."

Lần hiếm hoi Shaun ngắc ngứ vì lượng thông tin quá mới mẻ chứ không phải là vì cậu ta quên mất cách giao tiếp. Thiếu nam nhà Roseworth còn đang lật tới lật lui cái bìa thì đã (lại) được cô bạn nắm tay dắt sang một trang sử mới trong cuộc đời, cụ thể là một đống những cái tên thể loại cậu không hề hay biết...

Mỗi tội Shaun nghĩ mình không thể ngắc ngứ mãi được!!! Cà lăm khi nghe giới thiệu sách thì còn đâu là bản lĩnh nam nhỉ?? Đàn ông đích thực là phải biết mạnh dạn đi tới những nơi mình không biết, khám phá những thứ mình chưa hay, chứ không phải là ú ớ khi người ta giới thiệu hàng mới hàng nóng cho mình, oke Shaun Roseworth???

Thế nên cậu ta rất mạnh dạn đập bàn (thực ra là không) mà gọi món, à nhầm là tuyên bố.

"Tôi thích tổng tài bá đạo, cấm luyến và cao H nữa. Cậu có bộ nào theo chủ đề đó không??"

Thực ra cậu đách biết chúng nó là gì nhưng nghe cao cao có vẻ ngầu nên cậu chọn đại ấy chứ...

9oZSeGY.png

TkJpjFy.png




"Encounter"





@Absolute Darkness
 

Absolute Darkness

Active member




Mayah Valrel

Shaun Roseworth


2048 || Bệnh viện
"Tôi thích tổng tài bá đạo, cấm luyến và cao H nữa. Cậu có bộ nào theo chủ đề đó không??"

"..."


Bây giờ tới lượt Mayah cạn lời.

"Cậu... cậu..."

Cậu nửa buổi mà Mayah vẫn không biết nên nói cái gì, bèn thở dài "haizzz" một cái rồi rút ra một quyển được giấu khá kỹ ở dưới nệm, trên bìa ghi mấy chữ "Văn học chuyên sâu dành cho học sinh giỏi".

"Shaun, nói thật, tôi rất là quý cậu nên mới đưa cho cậu. Đây là quyển truyện tâm dark của tôi. Cho cậu mượn về nghiên cứu."

Mayah nhét quyển "Văn học chuyên sâu dành cho học sinh giỏi" vào tay Shaun, đoạn nói tiếp.

"Nội dung của quyển sách này không tầm thường, nên tôi phải ngụy trang nó một chút, thậm chí còn có thể mang lên lớp đọc."

Mayah trịnh trọng nói, thậm chí còn nháy mắt với Shaun một cái chắc nịch.

Mayah cảm thấy Shaun chính là bạn tri kỷ của mình, liền cho cậu ta một cái Rank 3.


@Crea


aaa
 

Crea

Active member








Shaun Roseworth


Mayah Valrel








<< Paris Saint-Joseph || 2048.




Shaun nhận quyển sách từ tay Mayah mà cảm thấy bản thân cứ như nam chính phim tu tiên sau 7749 pha té vực và bị đâm sau lưng thì cuối cùng cũng tìm được bí kíp tu luyện tối thượng mà cụ tổ giáo phái đã giấu dưới chân núi nên bị hào quang của nó làm cho chói mắt hay gì ấy. Hành động của cậu ta đối với quyển sách này hiện tại vô cùng cung kính, cung kính đến mức Mayah có thể thấy người nọ tay cầm sách mà dường như nín cả thở, cảm động đến mức chỉ có thể ấp úng mà thôi.

"Cám ơn... Mayah. Chắc chắn tôi sẽ đọc thật kĩ, và giữ gìn nó thật tốt."

Hoặc cuộc đời cậu sắp rẽ sang một trang sử mới. Who knows.

"Hi vọng lần tới, có thể cùng cậu đàm đạo về quyển này."

Mayah Valrel Unlock Rank 3 with Shaun Roseworth

aXpWMOq.png




"Encounter"





@Absolute Darkness
 

Mực

Active member


Amiya Eleanora

??



"Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ."

Amiya nói, khẽ lắc đầu trước đề nghị được phép mở cửa giúp của vị bác sĩ kia. Cô kéo cánh cửa, chiếc xe cũng lăn dần sang hành lang. Tóc trắng tiến về phía thang máy, bấm tầng cao nhất. Khi lên đến nơi, những người khác cũng đã xuống ở những tầng dưới, chỉ còn Amiya ở tầng trên cùng. Số phòng bệnh ở đây cũng không nhiều, mang một không khí vắng vẻ và im lặng của một bệnh viện vốn dĩ cần.

Cô kéo chiếc xe lăn về căn phòng có bảng hiệu exit, bên trong là một cầu thang dẫn lên tầng thượng, rồi chỉ dừng lại ở đó. Những bậc thang phía trước trông thật dốc, và dù có thể lên được, cũng không chắc gì có thể mở được cánh cửa tiến ra ngoài, những loại cửa kéo vào hoặc nắm cửa bật ra đều là những dạng rất khó để mở đối với Amiya. Cô gái đóng cửa lại, ở tầng cao thế này rồi, khu thang đi bộ này hẳn cũng sẽ không còn ai. Chỉ độc một mình cô gái trẻ, cùng ánh sáng mập mờ rọi từ khung cửa xuống. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy một nơi gần đến thế nhưng lại không thể tiếp tục, quả thật có chút chạnh lòng.

Amiya kéo chiếc xe áp vào tường, rồi nhắm mắt lại. Dạo này cô hay mơ những giấc mơ, về những thứ trong The World, những người bạn đồng hành, và đôi chân có thể được tự do bay nhảy mọi nơi. Tay cô gái nhỏ rướn xuống mặt sàn đá lạnh, nhưng dĩ nhiên không thể với tới. Cô nhớ rằng sàn đá trong game lạnh lắm, lạnh và cứng, ngược hẳn với bãi cát của biển, mềm và ấm...

"Chúng tôi không chắc nữa, cô đến tận đây để hỏi sao? Phải làm rất nhiều xét nghiệm, kèm theo phẫu thuật và vật lý trị liệu, ngoài ra còn cần sự nỗ lực từ bệnh nhân. Hơn nữa, nếu không tính cả về tiền bạc thì..."

Có lẽ sẽ là một kì tích... nhưng bây giờ thì, chúng tôi không thể nói trước điều gì, sẽ cần phải theo dõi thêm.


Những lời của bác sĩ vang lại trong tai cô gái, dai dẳng, không dứt, như một lời nguyền vậy. Giống như căn bệnh của cô.

"Làm sao... có thể bỏ cuộc được cơ chứ... Đã tiến xa đến thế này rồi, đã cố gắng đến thế này rồi!"

Amiya nghiến răng, hai bàn tay dùng hết sức bình sinh chống vào chiếc xe, cố gắng nâng cả người đứng dậy. Dưới cái nắng nóng của mùa hạ tháng 7 Paris, mồ hôi nhanh chóng đổ ra khắp người cô gái sau nhiều lần cố gắng. Cho đến khi người của cô dường như nhấc được một cm khỏi chiếc ghế, tóc trắng mỉm cười ngẩng đầu, những lọn tóc trắng rũ xuống khắp khuôn mặt cô gái trẻ.

"Haha... thấy không, kì tích cũng có thể xảy ra một cách dễ dàng như vậy đấy."

Rầm

Với chút sức lực còn sót lại, cô dùng khuỷu tay chống đầu khi cả thân mình rơi xuống. Cô gái tóc trắng với bộ váy cùng màu nằm trên nền đất, màu nắng hắt qua khung cửa sổ cũng không thể đến được nơi của cô. Amiya nhắm mắt, cả người buông thõng.

Sàn đá ngoài đời, cũng lạnh như trong game vậy...




1



 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




Mayah Valrel

Amiya Eleanora


2048 || Bệnh viện
Mayah nhắm mắt lại, làn gió nhẹ thổi qua sân thượng của bệnh viện, hòa với ánh tà dương cam đỏ phủ khắp đất trời, phản chiếu lại trong đôi mắt xám. Một năm nằm viện và vô số buổi chiều lặng lẽ trôi qua ở đây đã khiến Mayah khắc ghi trong tim hình ảnh tráng lệ của Paris đẫm ánh hoàng hôn. Cho dù giờ đây đã không phải nằm viện nữa, thì Mayah vẫn thi thoảng đến đây, chỉ để ngắm nhìn khoảng trời của mình trong đôi chốc.

RẦM

"..."

Cái gì thế nhỉ?

Mayah nhíu mày, nhấc cái nạng của mình lên và tiến về phía cửa, tìm hiểu xem cái gì đã phá vỡ sự tĩnh lặng của mình. Cánh cửa mở ra đập vào mắt mayah một cảnh tượng khá... bất ngờ. Một cô gái trẻ, có vẻ là đã ngã khỏi cái xe lăn của mình.

Mayah phân tích nhanh tình hình trong đầu rồi đặt cặp nạng của mình sang một bên, ngồi xuống ở bậc thang, dùng cả hai tay để đỡ cô gái ngồi dậy.

"Cậu không sao chứ?"

Mayah nhỏ giọng hỏi, nhưng giọng nói của cô vẫn vọng lại trong cái cầu thang thoát hiểm trống không.

"Cậu muốn lên sân thượng sao?"

Mayah mỉm cười. Những người bị hạn chế khả năng di chuyển có vẻ như có một cái gì đó chấp niệm với những nơi cao thì phải? Ít ra thì đó là một vị trí tốt để quan sát những nơi mà họ không thể đến. Lúc Mayah còn nằm viện cũng thế. Cô bé luôn nằng nặc phải rời khỏi giường vào mỗi buổi chiều để lên sân thượng ngắm hoàng hôn.

"Đứng dậy đi, tôi sẽ đưa cậu lên đó."

@Mực


aaa
 

Mực

Active member


Amiya Eleanora

??



Amiya nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đến gần, cùng giọng nói vang lên bên tai. Mái tóc rũ xuống khuôn mặt trắng bệch, hai mắt mở hờ ra, đờ đẫn nhìn khuôn mặt đối diện với mình. Tóc trắng cứ ngỡ mình sẽ phải nằm đây thêm một chút, một ngày, cho tới khi nào ai đấy nhận ra sự vắng mặt của cô và chạy đi tìm kiếm...

Nhưng chắc sẽ không có ai đâu.

Khi hai bàn tay kia vừa vươn ra, dường như có ý muốn giúp đỡ cô ngồi dậy, đáp lại đôi mắt nâu kia chỉ là sự lạnh lùng. Cô gạt đi bàn tay của người nọ, một cách dứt khoác, như thể hiện sự giận dữ không phải với đối phương, mà là với chính bản thân mình. Không phải trong những câu chuyện thường có một nhân vật tỏ ra mình có một quá khứ đen tối và oán trách mọi thứ xung quanh sao, kiểu nhân vật mà Amiya ghét nhất ấy, thế nhưng lại không thể không cảm thấy đồng cảm.

"... Cậu có đôi mắt đẹp thật."

Là đôi mắt đã nhìn thấy rất nhiều thứ, Amiya có thể cảm nhận được điều đó. Cô cũng không hiểu vì sao mình lại nói vậy, có lẽ vì cô học ngành liên quan tới nghệ thuật, nhìn thấy những gì bản thân cảm thụ thấy là đẹp, sẽ cất lời khen ngợi. Người ta hay bảo đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, một đôi mắt nhìn thấy được nhiều điều, nghĩa là một tâm hồn với tấm lòng rộng mở.

"Tôi không đứng dậy được đâu, xin lỗi."

Vì đã làm phiền cậu. Cô không nghĩ sẽ có ai khác ở gần đây.

"... Cứ mặc kệ tôi đi..."




1
2



 

Absolute Darkness

Active member




Mayah Valrel

Amiya Eleanora


2048 || Bệnh viện

Vậy ra là cậu ấy thật sự không động đậy gì được cái chân đấy nhỉ? Mayah không thấy vết tích của chấn thương như băng bó hay gì đó, vậy chắc hẳn là việc không đi lại được của câu ấy cũng không phải mới đây.

"Được thôi. Không đứng được thì cũng phải ngồi được chứ. Nằm bò ra sàn thế thì không hay lắm đâu nhé. Ít nhất là về mặt thẩm mỹ."

Mayah nhún vai, không thèm chấp cô gái vì gạt tay của mình ra, trái lại còn đưa tay ra đỡ cô ấy dậy thêm một lần nữa. Lần này thì không thèm hỏi nữa mà trực tiếp xốc nách người ta, kéo lên ngồi cùng bậc thang với mình.

"Khoảng hai năm trước tôi cũng từng nằm bò ở đây cả ngày rồi, không dễ chịu gì đâu, cậu biết đấy." - Mayah liếc về phía cặp nạng được dựng kế bên của mình - "Cậu đang điều trị ở đây à?"

Là một người từng trải (hoặc ít nhất là Mayah tự cho là vậy), thì cô bé hiểu được đằng sau ánh mắt lạnh lùng của cô gái tóc trắng đó là gì. Cảm giác hơi buồn cười khi nhận ra hình bóng của bản thân năm xưa đâu đó trong thái độ dỗi hờn của cô gái lạ. Và Mayah hiểu được rằng bất kỳ ai luôn mồm bảo "kệ tôi đi" thật ra là đang gào thét trong lòng một sự thấu hiểu.

Đối đáp bằng lời nói đôi khi sẽ gây ra những sự tổn thương không đáng có. Một sự giúp đỡ đúng lúc sẽ có tác dụng hơn nhiều.

Mayah lấy từ trong túi ra một gói bánh nhân dứa Đài Loan nho nhỏ, đặt vào tay cô gái.

"Tặng cậu này, bánh nhân dứa Đài Loan phiên bản giới hạn. Tôi phải săn ghê lắm mới mua được đấy."



@Mực


aaa
 

Mực

Active member


Amiya Eleanora

??



Amiya thấy người kia xốc mình lên, hai tay cũng theo phản xạ vỗ vào người kia mấy cái, tất nhiên là không mạnh, nhưng cũng không nhẹ, giống như một nỗ lực vô vọng, cố gắng vùng vẫy dù biết kết quả sẽ không thay đổi. Tất nhiên kết quả đó là ngồi cùng bậc thang với người nọ, với một bên vai tựa vào tường, phần tóc mái rũ xuống che đi một nửa khuôn mặt của cô.

"Không... tôi đến đây từ Đan Mạch, để làm một xét nghiệm quan trọng."

Chỉ sau khi nhìn thấy chiếc nạng của người kia, Amiya mới thấy bản thân có thể mở lòng ra một chút, có lẽ vì biết được người kia cũng hiểu một phần cảm giác của mình, thế nên có chút an tâm, lại có chút đồng cảm khó nói. Cô nhìn gói bánh của cô bạn, đôi mắt tỏ ra hiếu kì. Đài Loan? Không phải nơi đó rất xa sao?

"... Cậu không ăn sao?"

Mặc dù nhìn có vẻ hấp dẫn, nhưng cô bạn cũng bảo rằng bản thân phải vất vả lắm mới có được, thế nên một thứ giá trị như vậy Amiya cũng không muốn cứ thế tiếp nhận. Cô gái nhỏ nghiêng đầu, cố nhìn những kí tự trên gói bánh để hiểu xem chúng nói gì nhưng chỉ vô vọng.




1
2



 
Top