Phòng thí nghiệm. Ngày 6, tháng 5, năm 2057.
Carolina thoáng ngẩn người khi nghe phản hồi của cỗ máy tiên tiến. Revan chạy như một bánh răng không biết mệt - ít nhất đó là những gì anh ta thể hiện, dù con bé chẳng tin. Cái thế giới chỉ xoay quanh công việc và học hành, nó chịu không nổi, và càng không thể đồng cảm. Ánh mắt em ra hiệu với Yuina, khi cái đầu lặng lẽ lắc lắc không chút tán thành.
Chưa thể hiện đủ cung bậc ghét bỏ với lối sống nhàm chán, ngón tay chị khẽ lướt qua lọn tóc trên vai em, mái đầu kia hơi cúi, Carolina nhìn trong mắt chị điều gì đó ánh lên màu tiếc nuối. Là sao nhỉ?
"Chắc em cũng không làm đâu..." - Nó vô thức buột miệng, khi bộ não dần quá tải với lượng thông tin tràn về. Từ lọn tóc buông thõng, đung đưa giữa những ngón tay mảnh khiến cơ thể em lúng túng chẳng dám cử động, tới vẻ buồn buồn vô cớ đọng trên những thanh âm, lửng lơ giữa những câu từ... Là sao nhỉ?
Em chăm chú nhìn gương mặt kia, tựa một thám tử thực thụ nghiên cứu vụ án, cố gắng lật mở bí ẩn thật xa lẫn lộn giữa làn sương mù. Trái, phải, ngang, dọc, một màn sương trắng bao lấy hai chữ thám tử.
"À... vâng, lúc qua đó em sẽ ngó thử."
Thu lại ánh nhìn, chẳng phải vì nó bỏ cuộc, vì nó biết chị sẽ ngại. Em thản nhiên tiếp nối cuộc trò chuyện ngắt quãng, nhảy cóc từ những con Shadow nơi đáy vực Abyss về tới Hokkaido phủ tuyết ngày tháng năm. Cho cùng thì, Caro cũng biết, bản thân mình chẳng khác một đứa trẻ khi cố gắng thấu hiểu cảm xúc của ai đó.
Nó kéo từ đâu chiếc ghế mà uyển chuyển ngồi xuống cạnh đàn chị, sau đó kéo đại một tập giấy gần nhất, chậm rãi đọc nội dung bài giảng của học sinh cuối năm ba. Và, đúng rồi, Caro chẳng hiểu gì cả.
"Em có thể giúp chị gì không ạ?" - Nó hỏi, khóe môi nhẹ cười khi cẩn thận trả tập giấy kia về y trạng.