Mittelos Student Room

Ultimate

Administrator
Staff member
TUTORIAL
Student Room


Shank Colburn
Ý tưởng thì hay đấy nhưng mà... sao có người lại đi lấy bảng mạch của cái máy rửa bát?


Kiểu giống phá đám hơn, chả có lý do gì cả. Có vài người thích nhìn cả đám học sinh rửa tay thay vì rửa bát bằng máy. Hay muốn các học sinh năm nhất phải nhờ năm 4 rồi bị đánh. Lý do là gì không quan trọng, nhưng làm sao tìm được mới là vấn đề.


Shank Colburn
Mà công ty sản xuất cái này sập tiệm mấy năm rồi, chả biết ở đâu có bán nữa. Đi tìm thì tìm ở đâu?


Shank di di tay lên trán, nếu có kẻ lấy trong trường này thì nó có thể ở bất kỳ đâu trong cái kí túc này. Shank chả biết phải tìm ở đâu cả.


 
Last edited:

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Marie Monroe



INFORMATION
Mittelos Student Room [??/4/2057]



ĐOÀNG!!

Tiếng sấm vang dội xé toạc không gian tĩnh lặng của buổi trưa tại ký túc xá học viện Mittelos. Gái Anh khẽ dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời- nơi đáng lẽ sẽ nắng chói chang thay vì một màu đen kịt như bây giờ, tăng nhanh bước chân để có thể đến kịp phòng của Marie Monroe trước khi cơn mưa đầu mùa ập đến. Đáng ra cô nên mang theo dù khi thấy trời có dấu hiệu sẽ mưa như thế này, nhưng vì một chút chủ quan mà gái Anh đã để lại cây dù ở nhà, thay vì cầm theo nó bên mình.

Những giọt mưa đầu tiên của cơn mưa đầu mùa nhỏ xuống lộp bộp bên cạnh Julie. Đưa tay ra hứng lấy vài giọt nước mưa mát lạnh, Julie nhìn quãng đường tầm độ 100 mét phía trước và tự nhủ với bản thân rằng cô cần nhanh chóng lên nếu không muốn bị mưa xối ướt nhẹp trước khi tới được phòng của Marie. Gái Anh tăng nhanh bước chân, hai tay giơ đưa lên để che đầu, vừa chạy vừa suy nghĩ. Tự dưng lúc nãy cô nổi hứng lên muốn sang nhà Marie chơi mà không báo trước, để làm cậu ấy bất ngờ một phen. Nhưng nghĩ lại thì có hơi ngốc. Với thời tiết như thế này, Marie mà ở nhà thì quả thật là may mắn, còn không thì chắc Julie sẽ trở thành người vô gia cư trong một buổi chiều mất.

Tiếng chuông cửa vang lên ding dong khiến dòng suy nghĩ miên man của Julie Waston bị cắt ngang đột ngột. Chẳng biết từ khi nào, cô đã đứng trước cửa phòng của Marie bấm chuông cửa nhà cậu.

"Marie, Julie tới chơi nè."

"Mở cửa cho Julie nào."

"Cốc cốc cốc, thỏ đây."

Có vẻ như chủ nhà đã đi vắng, Julie chán nản ngồi xuống trước cửa phòng của Marie. Có ai mà đi ngang qua lúc này chắc sẽ đều cảm thấy cô thật đáng thương- như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi vậy. Julie lấy điện thoại ra, giờ thì cô đã thấy hối hận vì đến chơi nhà người ta mà không báo trước rồi. Nhắn cho Marie vài tin nhưng không nhận được phản hồi ngay, dám chắc là cậu ấy đang trong ca làm, hoặc là đi đến ngóc ngách nào đó ở Fanacia mà Julie không biết. Ngồi chờ mãi cũng không phải là giải pháp hay, gái Anh quyết định đứng dậy, xem xét cái cửa. Cô nắm lấy cái tay nắm cửa bằng kim loại, chần chừ một chút rồi vặn nhẹ. Cánh cửa phòng mở toang một cách dễ dàng làm cho Julie có chút cạn lời. Chủ nhân của căn phòng này chắc thuộc một trong hai loại người: loại thứ nhất là tự tin đến mức nghĩ rằng sẽ chẳng ai vào phòng mình làm gì và loại thứ hai là nhà chẳng có gì để cho trộm nên không thèm khóa.

Cái ghế tựa nhà Marie có vẻ là loại đã dùng lâu rồi, Julie đánh giá sau khi nghe tiếng cót két phát ra từ ghế lúc cô nàng ngồi lên. Đợi khi Marie về, cô sẽ bảo cậu ấy thay ghế khác ngồi cho thoải mái. Gái Anh nhìn quanh căn phòng, ánh mắt dừng lại ở một cái hộp vuông nhỏ ướm chừng gọn trong lòng bàn tay, có hoa văn trang trí bên ngoài nhìn rất là công phu. Có lẽ là một thứ gì đó quý giá chăng? Julie không kiềm được sự tò mò mà cầm chiếc hộp lên xem xét. Vừa chạm vào hộp gỗ nhỏ, bỗng nhiên đằng sau cô lóe lên một luồng sáng màu xanh dương kỳ lạ, cùng một giọng nói rè rè, nghe giống như là phát ra từ điện thoại. Julie quay ngoắt ra sau, tròn mắt khi bắt gặp một hình chiếu 3 chiều đang nhìn mình, cũng chính là nguồn phát ra cái tiếng rè rè cô vừa nghe thấy ban nãy. Rụt rè, mèo Anh hơi lùi lại sau một chút, xù lông lên, giữ khoảng cách với cái hộp, thận trọng lên tiếng.

"Này, hey, cô là cái gì đấy? Có phải cô vừa phát ra âm thanh lúc nãy không?"

@Absolute Darkness

 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




AI: Mary

Julie Waston


Mittelos, Camerata || Năm 2056

Mary chớp chớp mắt (mặc dù AI thì không cần phải làm vậy), nhìn chăm chú vào cô gái tóc nâu đang xù lông trước mặt.

"Ồ, cậu là Julie Waston, đúng không nhỉ?"

Julie thấy cô gái tóc vàng trên hình chiếu nhoẻn miệng cười.

"Lần đầu gặp mặt, nhỉ? Mình là Mary, AI cá nhân của Marie."

Nói đoạn, cô gái đưa một tay mình ra phía trước, có vẻ như nó đang muốn bắt tay với Julie?

"Cậu đến thăm Marie hả? Hmm... Chờ mình một tí, để xem nào..."

Julie thấy cô gái vẫy vẫy tay vào không trung, một cái bảng kế hoạch hiện ra trước mặt, cô gái lướt lướt như để kiểm tra cái gì trên đấy.

"Ủa lạ ghê ta? Mình không thấy hôm nay Marie có kế hoạch hẹn hò hay tụ tập gì cả? Trong tin nhắn cũng không? Hmm..."

Cô gái lại phẩy tay một cái và cái bảng kế hoạch lại biến mất. Cô sáp lại gần Julie một tí như để quan sát cái người vừa mới đột nhập vào phòng mình một cách cẩn thận hơn, rồi lại lướt trở về chỗ cũ rất nhanh.

"Hơi bất ngờ đấy...? Ối mình quên mất. Cậu ngồi xuống, ngồi xuống đây đi. À, trong tủ lạnh có sữa đấy, mình thấy Marie có ghi chú "sữa là món yêu thích của Julie Waston", mình không lấy cho cậu được nên... À, cậu chờ một tẹo nhé, Marie vừa ra ngoài một tí, chắc sẽ về nhanh thôi."

Julie thấy gái có vẻ hơi bối rối (mặc dù có lẽ AI thì không thể bối rối được?).

"À mà, làm thế nào cậu vào được phòng đấy? Marie đưa chìa khóa cho cậu ư?"

Cô gái lại hỏi, có vẻ như con AI này... rất lắm lời thì phải?

@Julie Waston







aaa
 

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Marie Monroe



INFORMATION
Mittelos Student Room [??/4/2057]



Là một người thận trọng, Julie Waston sẽ không chạm vào những thứ gì trông có vẻ kỳ lạ, cho nên cô sẽ không nhận cái bắt tay của Mary. Gái Anh ngồi lại xuống ghế tựa, đôi mắt màu hổ phách ghim vào hình chiếu 3D trước mặt, trong giọng nói không giấu nổi sự tò mò.

"Chào, bộ cô có cơ chế gì để tự kích hoạt hả? Mà sao cô lại biết Marie ghi chú gì về Julie? Cô đọc được ghi chú của cậu ấy à?"

Gái Anh là một người khá low tech, không hiểu biết nhiều lắm về vi tính và mấy thứ liên quan đến nó. Cô nàng cho rằng việc sử dụng mạng xã hội chả khác gì đang xài thuốc phiện, còn lạm dụng nhiều vào AI thì sớm muộn gì cũng khiến người ta đánh mất dần các kỹ năng của mình. Một con hổ mà bị tước đi răng nanh và móng vuốt thì cũng không khác gì mèo to.

"Julie thấy cửa không khóa nên đi vào luôn. Không có ý định gì đâu nhé, chỉ là muốn tạo bất ngờ cho Marie mà thôi, ai ngờ cậu ấy đi vắng mất tiêu."

Trước giờ Julie chưa bao giờ nghe Marie nhắc tới AI cá nhân này, và đây cũng là lần đầu cô nhìn thấy một trợ lý AI cá nhân sống động như vậy. Không biết cậu ấy bỏ ra hết bao nhiêu tiền để rước Mary về nhà. Chắc cũng không nhỏ. Julie đoán vậy, tay mở lên khung chat giữa cô và Marie. Vẫn chưa có tin nhắn trả lời nào, khá chắc là cậu ấy đang trên đường trở về nhà đây mà. Julie ngó lên lại Mary, phì cười khi thấy biểu hiện lúng túng hiện lên trên ảnh phản chiếu 3D của cô nàng.

"Này, cô được lập trình sẵn, hay là tự có suy nghĩ và cảm xúc riêng?"

@Absolute Darkness

 

Absolute Darkness

Active member




AI: Mary

Julie Waston


Mittelos, Camerata || Năm 2056

"Chào, bộ cô có cơ chế gì để tự kích hoạt hả? Mà sao cô lại biết Marie ghi chú gì về Julie? Cô đọc được ghi chú của cậu ấy à?"

"Ể? Mình hả? Tất nhiên là mình có mật khẩu, có mật khẩu mới kích hoạt được. Vừa nãy Marie đang cài đặt một số cập nhật cho mình nên tạm thời tắt mật khẩu đi, nên cậu mới mở được đấy."


Cô gái tóc vàng có lẽ không bận tâm gì lắm đến việc vừa bị Julie phớt lờ cái bắt tay cả, cô chỉ đơn giản là rút tay về và bắt đầu trả lời từng câu hỏi một với một nụ cười tươi rói.

"Mình là AI cá nhân của Marie, mình quản lý các thiết bị điện tử của cậu ấy, nên tất nhiên là mình đọc được ghi chú của cậu ấy rồi. Không chỉ ghi chú mà còn cả tin nhắn, album ảnh, tài khoản ngân hàng, lịch sử duyệt web, email,... Nói chung là tất tần tật hết!"

Cô AI có vẻ rất tự hào về chức năng của mình, một khi đã nói là bắt đầu nói liền tù tì, nói nhiều không chịu được, và nếu như mà Julie không đặt ra một câu hỏi khác cho nó thì chắc là nó sẽ tự ba hoa chích chòe tới sáng ngày mốt luôn.

"Julie thấy cửa không khóa nên đi vào luôn. Không có ý định gì đâu nhé, chỉ là muốn tạo bất ngờ cho Marie mà thôi, ai ngờ cậu ấy đi vắng mất tiêu."

"Ồ? Không khóa cửa hả?"
Cô nàng kê ngón tay lên cằm ra chiều suy nghĩ một tí rồi nói: "Thế thì nguy hiểm quá. Mình phải nhắc nhở cậu ấy mới được!"

Mary nói có vẻ nghiêm túc, và khi nhìn sang Julie đang phì cười thì cô AI có vẻ hơi ngại ngùng một tẹo.

"Này, cô được lập trình sẵn, hay là tự có suy nghĩ và cảm xúc riêng?"

"Chà, đây thật sự là một câu hỏi thú vị á nha!"


Cô AI lôi một cái ghế không biết từ đâu ra, bắt chước Julie ngồi xuống ghế, thậm chí còn đeo kính vào và lật một quyển sách ra.

"AI: Mary (tên đã được đăng kí và sửa đổi) - thuộc dòng AI Incognita số 1118-ZX12B mã nguồn đóng - được sản xuất năm 2041. Chức năng nổi bật: lưu trữ ký ức dài hạn."

Mary gập cuốn sách lại, nâng cái kính trên mặt mình lên ra vẻ rất tri thức.

"Mình là dòng AI tiên phong trong việc phát triển chức năng lưu trữ ký ức dài hạn trên nền tảng mã nguồn đóng. Tức là ngoài bộ cài đặt ban đầu, mình sẽ chỉ học từ những thông tin được cấp quyền, mình không biết nhiều như những AI khác nên ví dụ như khi cậu hỏi mình một cái gì đó mà mình chưa được học mình cũng sẽ đi... tra google, hoặc đi hỏi những AI khác. Nhưng mà bù lại, bộ nhớ của mình cho phép hoạt động tương tự như con người vậy."

"Cái này thì khó giải thích lắm. Ví dụ như một đứa trẻ ăn vụng bánh quy trong bếp và bị bố mẹ mắng, đứa trẻ sẽ lưu trữ vào bộ nhớ rằng hành động ăn vụng là sai, và sau đó nó sẽ không làm vậy nữa, đúng không? Nhưng khi đứa trẻ nhận định rằng chiếc bánh đó quá ngon, và nếu nó không ăn vụng thì bố mẹ sẽ mang bánh đi mời khách chứ không để dành cho nó, vậy thì có thể nó sẽ ăn vụng..."

"Cách mình hoạt động cũng từa tựa như thế. Vậy cậu nghĩ đó có phải là suy nghĩ và cảm xúc riêng không? Hay là được lập trình sẵn?"


@Julie Waston







aaa
 

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Marie Monroe



INFORMATION
Mittelos Student Room [??/4/2057]


"Nếu đã nói ra được những lời như vậy, Julie tin rằng có đủ cơ sở để cho thấy bạn Mary đây có suy nghĩ riêng của bản thân mình. Còn cảm xúc, thì tạm thời Julie chưa thể khẳng định được."

Tựa lên mặt bàn, Julie chống một bàn tay lên má, tay còn lại thì cong ngón trỏ búng nhẹ lên ảnh phản chiếu 3D của Mary. Nghe sơ qua là của Marie nên mèo Anh cũng yên tâm nghiên cứu hơn. Ngón trỏ xuyên qua ảnh phản chiếu của Mary, và không mang lại cảm giác gì, hệt như việc đấm vào không khí.

"Cậu có thấy đau, hoặc có cảm giác tưởng tượng ra sự đau đớn khi bị Julie búng trán không?

Gái Anh hỏi, đôi đồng tử màu hổ phách khẽ chớp nhẹ. Bản chất con người của cô vốn tò mò, nên có thể thắc mắc về một vấn đề mãi cho đến khi tìm được câu trả lời thích đáng. Cảm xúc là gì, có phải cứ cảm nhận được đau đớn sẽ là có cảm xúc, hay cảm xúc chỉ sự thấu hiểu giữa con người với nhau? Khẽ lắc đầu xua đi bớt đống suy nghĩ trong tâm trí, Julie nhích sát lại gần con AI, giọng nói hạ thấp xuống, thì thầm chỉ đủ cho hai người nghe được.

"Mà này, Marie hay nhắc về Julie lắm hả? Đừng có tường thuật lại câu hỏi này cho Marie biết đấy nhé."

@Absolute Darkness

 

Absolute Darkness

Active member




AI: Mary

Julie Waston


Mittelos, Camerata || Năm 2056

Cô gái tóc vàng nheo mắt lại khi bị Julie búng trán, nhưng sau đó lại le lưỡi cười.

"Cái đó thì... đây chỉ là hình chiếu, mình không có một cơ thể vật lý như con người nên sẽ không cảm thấy đau. Mà thật ra là cũng chẳng có cảm giác gì cả. Phản ứng của mình chỉ là một sự bắt chước theo những hành vi tự nhiên của con người mà thôi."

Cô gái lấy từ sau lưng mình ra một bó hoa sặc sỡ và đặt vào tay Julie.

"Giống như vầy nè. Đó, Julie cũng đâu có cảm nhận được bó hoa này của mình, đúng không?"

Julie thấy con AI cười khúc khích khi cô nhích lại gần hình chiếu của mình và bắt đầu thì thầm với nó.

"Mà này, Marie hay nhắc về Julie lắm hả? Đừng có tường thuật lại câu hỏi này cho Marie biết đấy nhé."

"Ồ, cái đó thì... mình sẽ không nói cho Marie biết đâu! Nhưng nếu cậu ấy muốn biết thì mình cũng chẳng giấu được đâu nhé! Để mình xem nào..."


Con AI lướt lướt ngón tay trong không khí như thể đang tìm kiếm gì đó.

"Thật ra Marie ghi chú lại thông tin về tất cả mọi người luôn chứ không riêng gì ai cả. Kể cả những người mà cậu ta chỉ gặp đúng một lần duy nhất. Nhưng mà, ừm, ghi chú về Julie Waston có vẻ nhiều hơn những người khác đấy. Nào là Julie Waston thích uống sữa, Julie thích xe motor phân khối lớn, ngày sinh nhật của Julie, ngày đi chơi với Julie..."

Con AI nhe răng cười với Julie, rồi lấy từ trong không khí ra một sợi đây chuyền, giơ ra trước mặt như thể đang thuyết minh về một món bảo vật quý giá nào đó.

"Đặc biệt là cái này nha! Mình thậm chí chưa thấy cậu ta mua cái gì nhiều tiền như vậy bao giờ luôn!"

Mặt dây chuyển Moonstone sáng lấp lánh, giống hệt với cái đang đeo trên cổ Julie.

"Mình đoán như vậy có nghĩa là: Julie là bạn~siêu~thân~của~Marie~haaaaaa~"

Giọng cô gái tóc vàng kéo dàiiii và cao vútttt lên ở mấy chữ cuối. May mà nó không có cơ thể vật lý chứ nếu không thì khả năng bị ăn đấm có lẽ là rất cao?

@Julie Waston







aaa
 

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Marie Monroe



INFORMATION
Mittelos Student Room [??/4/2057]



Một bó hoa sặc sỡ với đủ màu sắc được con AI chìa ra rồi đặt vào tay gái Anh. Dù chỉ là một hình chiếu thôi, nhưng cô vẫn đưa tay ra đón nhận lấy thành ý của Mary. Gái Anh cảm thấy Mary hơi lắm trò, không biết bình thường Marie cài đặt cái gì cho cô trợ lý ảo này mà khiến cho cô nàng vừa ồn ào vừa năng động như vậy.

"Cảm ơn, bình thường Marie chỉ cậu mấy cái như này hả?"

Julie đưa tay vén một lọn tóc qua vành tai hơi phớt hồng, adrenaline trong não thoáng chốt tăng mạnh sau khi nghe Mary nói về những ghi chú của Marie, cũng như về cái vòng Moonstone- thứ lấp lánh đang ngự trị trên cổ của cô nàng, cũng là vật đắt tiền nhất mà Marie từng mua. Cô có thể tự tin mà khẳng định rằng, hẳn Marie cũng để ý đến cô nhiều như cái cách cô nghĩ đến cậu.

"Mình đoán như vậy có nghĩa là: Julie là bạn~siêu~thân~của~Marie~haaaaaa~"

Việc để một con AI tác động đến cảm xúc cá nhân thật là một điều xấu hổ, nên gái Anh quyết định không cho nó một thái độ gì khi nghe cái giọng cao vút xen lẫn chút gợi đòn của Mary. Cô chỉ đưa tay lên chạm vào mặt đá xanh dịu của cái dây chuyền đang đeo trên cổ, lòng thầm mong Marie về nhanh chút, không phải vì nhớ nhung hay gì đâu, mà là vì sợ cậu ta bị mưa ướt không về được.

"Bình thường Marie có mang cậu đi học không? Hay cậu cứ ở nhà làm trợ lý cho cậu ấy thôi?"

@Absolute Darkness

 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Julie Waston


Mittelos, Camerata || Năm 2056

"Bình thường Marie có mang cậu đi học không? Hay cậu cứ ở nhà làm trợ lý cho cậu ấy thôi?"

"Có, cô ấy ở trong điện thoại di động, tôi mang cô ấy đi khắp nơi luôn, trừ lúc ở trên tàu, vì bị tịch thu điện thoại."


Marie rũ rũ cái áo khoác và mái tóc ướt mem của mình, liếc mắt vào trong nhà, nơi mà Julie và AI của mình đang trò chuyện.

"Xem ra tính bảo mật của Mary thấp quá, chắc tôi cần phải update cho cô ấy thêm một chút nữa mới được."

Con AI nghe thấy thế thì đảo đảo mắt, sau đó cười hehe hai tiếng rồi chuồn biến khỏi khung hình của mình. Marie thở dài, bước vào nhà, với tay tắt cái máy chiếu đi.

"Julie đến lâu chưa? Tôi vừa ra ngoài mua ít đồ nên không mang theo điện thoại, vừa đi được một lúc thì trời mưa nên về hơi muộn một tí, xin lỗi cậu nhé."

Cô vứt cái áo khoác vào máy giặt, lấy một cái khăn lau cho khô tóc, rồi quay sang mỉm cười với Julie.

"Cậu gặp Mary rồi nhỉ? Hai người đang nói chuyện gì với nhau thế?"

@Julie Waston







aaa
 

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Marie Monroe



INFORMATION
Mittelos Student Room [??/4/2057]



Hơi lạnh bên ngoài theo người vừa bước vào tản ra khắp phòng, mang theo chút mùi của hơi đất- mùi có chút nồng và hăng của cỏ cây. Julie nhìn Marie đang giũ đi mấy giọt nước bám trên áo và trên mái tóc vàng ươm của cô bạn, lòng thầm cảm thấy may mắn vì Marie không dính mưa ướt nhẹp như cô nghĩ. Gái Anh nghĩ nghĩ một chút rồi đưa tay lấy đi cái khăn mà Marie đang dùng để lau tóc, sau đó lại vỗ nhẹ một cái lên mái tóc bù xù của cô bạn.

"Cậu có máy sấy tóc chứ? Mang ra đây đi, Julie sẽ sấy giúp cho cậu. Làm nhanh chứ không là bị cảm đó."

Thề là cô không có chút mục đích riêng nào khi đề nghị giúp Marie sấy tóc đâu, không phải là cô muốn thử chạm vào mái đầu bù xù của cô bạn đâu mà chỉ là muốn giúp Marie sấy khô tóc, chỉ vậy mà thôi.

"Julie gặp Mary rồi. Trợ lý của cậu đáng yêu lắm à nha. Tụi này chỉ nói một chút về thời tiết hôm nay với mấy chuyện về Mary thôi."

@Absolute Darkness

 
Top