Mittelos Conference Room

Status
Not open for further replies.

Ultimate

Administrator
Staff member
LOCATION
Phòng hội thảo học viện Mittelos
▶ Conference Room 1
7oKue9v.jpg
DESCRIPTION
Mittelos Conference Room 1.
INSPECTABLE ITEM
Ghế Sofa
Bàn Sofa
Ghế khán đài
Bàn khán đài
Màn hình máy tính
▶ Conference Room 2
MLaUhui.jpg
DESCRIPTION
Mittelos Conference Room 2.
INSPECTABLE ITEM
Ghế Sofa
Bàn Sofa
Ghế khán đài
Bàn khán đài
Màn hình máy tính





 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
EVENT: Navie, Sylvia, Flavia, Zyaire, Marie, Julie


Sau một buổi học, trước khi chuyển qua khu phòng học khác thì Navie, Julie, Flavia, Sylvia, Marie và Zyaire thấy một đàn chị bảo là thầy Johan muốn gặp 6 đứa ở khu phía sau phòng hội trường.


Adele Eredia
Mấy đứa, qua bên này. Thầy Johan gọi có việc.


Khi đi ngang qua một khu đất trống, nhiều cây xanh thì Adele dừng lại, Julie thấy đàn chị Sabrina tiến tới phía sau, đạp nhẹ vào sau gối của cô, khiến cô khụy xuống một khoảng. Lập tức vài người nữa giữ tay từng người lại.


Sabrina Hildagard​
Bọn mày biết lỗi của bọn mày chưa vậy? Lần sau không uống được thì đừng có đi nhậu.


???
Và việc của mình thì tự làm, đừng có nhờ người khác.


Cô gái tóc đen đấm thẳng một cú vào bụng của Julie, đánh một cú ngang mặt Sylvia và Marie.


Adele Eredia
Này, đừng đánh vào mặt bọn nó, Katherine, đừng để người khác biết.


Katherine ???
À, xin lỗi.


Cô gái tóc đen đạp một phát vào bụng của Flavia, Zyaire và Navie một cú cuối. Sabrina đấm một phát vào lưng của Julie.


Adele Eredia
Lần đầu, bọn tao cảnh cáo thôi đấy.


Cả ba đàn chị bước ra khỏi chỗ vắng, để lại những đứa học viên năm nhất trải qua một trận tẩm quất thì nói quá, nhưng với đa số mọi người, đây hẳn là lần đầu họ dính vào bạo lực.


Flavia, Navie, Sylvia, Marie, Zyaire và Julie nhận Trait: Bruised: Giảm 2 Max Hp.


 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Julie Waston


Flavia Dohaeris


Zyarie Vie


Marie Monroe


Navie De La Croix



Mittelos Conference Room
Sylvia Darlington




Chát.

Cảm nhận được cơn bỏng rát nơi má phải, theo lực tác động, Sylvia khẽ nghiêng đầu, vài sợi tóc mềm mại rũ xuống, che đi biểu cảm trên khuôn mặt. Trong suốt cuộc truy vấn, cô nàng không hé môi nửa lời, cũng chẳng có lấy một hành động phản kháng.

Mãi cho đến khi bọn họ dần đi khuất, nàng mới từ từ đưa tay, bình thản phủi đi vết tích tiếp xúc ban nãy, từ những kẻ giữ chặt cô nàng. Sắc đỏ khó chịu vẫn hằn lên lớp da trắng muốt, nhói đau như liên tục nhắc nhở cô nàng về thực tại. Rằng những chuyện vừa xảy ra, chính là hành động giải quyết thường thấy của những kẻ không biết sử dụng điều gì khác ngoài bạo lực.

Cô có nên cảm thấy tức giận không?

Đáp lại những câu hỏi là một nụ cười nhẹ, Sylvia đến gần những người bạn học. Đồng tình với cảm xúc ngay lúc này thật chẳng có ý nghĩa.

"Mọi người ổn chứ?"

"Nào, để tôi giúp nhé. Cô đứng lên được không?"

Sylvia cúi người, đôi mắt xanh lướt qua tình trạng của những bạn học bị đánh vào vùng bụng. Chắc hẳn họ đã nhận chấn thương nặng hơn cô, sẽ khó lòng đứng vững. Bàn tay đưa ra tỏ ý giúp đỡ, Sylvia cẩn thận nâng một vài nữ sinh đứng dậy.






 
Last edited:

Julie Waston

Active member


Julie Waston

Flavia Dohaeris

Sylvia Darlington

Zyarie Vie

Marie Monroe

Navie De La Croix





INFORMATION
Conference room [??/07/2024]




"Đệch...đau đấy."

Đột nhiên bị đạp một cái từ phía sau, rồi trong lúc còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Julie đã ăn ngay hai cái đấm vào bụng và lưng khiến cho Julie bình tĩnh thường ngày nổi điên lên. Cái gì thì có thể nhịn, chứ đã bị đánh thì không có chuyện ngồi yên. May mắn là lúc tập boxing, việc bị đấm vào bụng là chuyện thường xuyên cho nên cô chỉ thấy hơi nhói, còn ở lưng thì đau đấy, kiểu như muốn rớt luôn phổi ra ngoài luôn. Julie nhìn sang Flavia, khá lo lắng vì cô bạn nhỏ vốn mỏng manh mà lần này mấy bà chị lại không hề nhẹ tay chút nào. Chạy đến chỗ Flavia, Julie cẩn thận đỡ cô bạn dậy, rồi bảo các bạn đến hết phòng y tế kiểm tra xem có sao không. Một bàn tay chìa đến trước mặt cô, là Sylvia. Julie không biết cậu ta cảm thấy sao, nhưng nhìn nụ cười nhẹ của cô bạn là đủ hiểu Sylvia không có ý định đuổi theo mấy bà chị kia. Mượn lực tay của người trước mặt để đứng dậy, Julie phủi phủi bụi trên người mình, nhẹ giọng cảm ơn cô bạn. Vốn muốn đi đấm một trận nhưng nghĩ lại cần bàn tính rõ ràng nên cô tạm kìm lại cơn giận. Gái họ Waston hít một hơi sâu, tưởng tượng đủ viễn cảnh tẩn cho mấy bà chị một trận rồi thở hắt ra. Bây giờ quan trọng là đưa các bạn đến phòng y tế để kiểm tra, vì vừa nãy mấy bà chị đánh không hề nương tay tí nào. Julie bước đến chỗ Navie, khom người xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô bạn, ấn thử một cái rồi hỏi.

"Navie có thấy đau quặn lại không, cậu đứng dậy được chứ?"

Quay sang Sylvia đang đứng, Julie mím môi.

"Này, cậu ổn thì giúp Julie dìu Navie đến phòng y tế nhé. Julie sẽ đỡ Flavia đi."

Nhìn một bên má của Marie sưng đỏ lên, không hiểu sao lửa giận trong lòng Julie một lần nữa bùng lên, cô gằng giọng, cố tỏ ra bình tĩnh.

"Marie và Zyaire nữa, hai cậu có ổn không, tụi mình cùng đến phòng y tế thôi. Cố gắng nhé."

Đánh chỗ nào không đánh, lại tán ngay lên mặt người ta. Julie tự hứa với lòng lần tới chắc chắn sẽ cho mỗi bà chị một đấm ngay sống mũi, cho chừa cái tội ỷ lớn hiếp bé.


 

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe


Mittelos, Camerata || Tháng 7, năm 2056

Tự nhiên vừa hết tiết đi ra khỏi phòng thì bị mấy đàn chị hẹn cả đám ra sau nói chuyện, não Marie vẫn còn đang kẹt ở chỗ bài giảng lúc nãy nên cũng mơ mơ hồ hồ đi theo mọi người, còn chưa kịp nhận thức chuyện gì xảy ra thì đã bị chửi phủ đầu. Marie thấy ngờ ngợ nên toan mở miệng ra nói lý lẽ.

"Khoan đã, hình như có hiểu lầ-"

Bốp!

Chưa kịp nói hết câu thì nguyên một cú đấm bay thẳng vào mặt Marie và Sylvia đang đứng kế bên. Không rõ do nhìn mặt hai đứa này đẹp nên đánh cho bõ ghét hay trông tụi nó có vẻ nguy hiểm nhất nên đánh trước phủ đầu ra oai với đám còn lại thì gây được hiệu ứng đe đọa cao hơn. Marie không biết, mà chắc Sylvia cũng không biết, nhưng cái mà Marie biết bây giờ là cô bị sốc. Sốc tới nỗi đờ người ra luôn.

Đây không phải là lần đầu Marie dính vào một cuộc ẩu đả, hồi còn lang thang ở Duskend Marie kinh qua không ít trận đấm nhau. Cái làm Marie bị sốc là do cô không ngờ ở môi trường đại học văn minh tiến bộ này mà người ta đấm nhau như cái đám mất dạy đầu đường xó chợ. Nói cách khác là Marie bị sốc văn hóa. Đợi tới khi cơn sốc qua đi, Marie lấy tay sờ sờ lên mặt, không sưng lắm, chắc sẽ không tổn hại gì tới nhan sắc.

Marie dường như không nghe thấy mấy người bạn học bên cạnh mình đang nói gì, chỉ nghe Julie hỏi han gì đó, đành ậm ờ trả lời.

"Ờ.. ừm... m-mình ổn, mọi người ổn chứ?"

Marie cảm thấy nhức đầu kinh khủng, nhức đầu tới nỗi muốn nôn ngay tại chỗ. Bụng cô quặn lên. Đừng có mà tới vào cái lúc bỏ mẹ này chứ. Marie vội lấy tay bụm miệng mình lại, cố ngăn cơn buồn nôn, nhưng não của cô dường như hoạt động độc lập và chống lại ý chí của chủ nhân nó.

"Xin lỗi, mình có việc, phải đi trước đây."

Marie ném lại một câu rồi chạy thẳng một mạch đi mất.

@Ultimate



aaa
 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
One shot, two shot, three shot, four
All my friends are on the floor
Flavia dường như đã có linh cảm xấu về chuyện này.

Thứ nhất, có chuyện gì quan trọng tới mức phải gọi học sinh ra sau giờ học? Hơn nữa nơi hẹn gặp cũng không phải là gần các khu vực hành chính hay trực thuộc phân ban quản lý hay giáo viên.

Nhưng mọi thứ nhanh chóng đã được sáng tỏ.

Hai khuỷu tay bị giữ chặt khiến Flavia không thể cử động dù chỉ một chút, kí ức của cô lúc đó bỗng trở nên mờ nhạt, chỉ nhớ cô gái nhỏ đã kêu lên tên của Julie rất to khi thấy người bạn gục xuống trước mắt mình. Sau đó là những cái tát, đòn húc vào những nơi mà một người con gái không bao giờ nên chịu phải.

"Tại sao..."

"Và việc của mình thì tự làm, đừng có nhờ người khác."

"Các người... cũng không phải đang lo chuyện không phải của mình đấy chứ...? Dùng lý lẽ tốt đẹp để lấy lý do bạo biện cho hành vi bạo lực...."

Thật là đáng kinh tởm. - Flavia nghĩ mình đã nói câu đó, hoặc không.

Cả ba người kia nhìn thấy tóc hạt dẻ lấm lem bụi đất, từng cọng tóc buông xã ra phía trước, chóp đầu rối như vò tơ nhện, chỉ duy có đôi mắt màu hổ phạch nhìn cả ba căm phẫn, nhiều phần chán ghét. Bị húc vào bụng nên Flavia không có sức nói nhiều, cô có cảm giác mình đã mất ý thức đi tầm vài giây, lúc tỉnh lại thì đã được Julie dìu một bên vai. So với việc bị đâm kim tiêm hút máu thì bị đánh vào bụng có khi còn tệ hơn.

Game này không có rank nhma 3 sempai kia Reverse Rank vs Flavia
Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 

Zyaire Vie

Member

Zyarie Vie


INFORMATION
CONFERENCE ROOM
[2056.07.??]

Zyaire bần thần đứng dậy, dựa theo tay của Julie. Cô chỉ bị đạp một cái vào bụng, không tới mức nào, dù sao thì chỗ đó vốn đã nhiều vết thương. Mắt cô đỏ ửng. Julie dường như là đối tượng bị nhắm đến, bởi cô bị đánh những ba lần. Cô thấy khó chịu và bất lực. Đúng là thể loại nào cũng tồn tại được.

Cảm giác giống như gặp lừa đảo vậy đó.

Cô đi theo mọi người tới phòng ý tế, tiện ngầm xem xét tổn thương của mỗi người. Mấy người kia thực sự không có ý định nhẹ tay, mặt cô tối sầm lại. Cơn đau âm ỉ làm cô khóc nấc, nhưng cô vẫn không nói gì. Tám cái. Đếm cho đủ. Ẩu đả sẽ bị mời phụ huynh, nhưng làm gì có phụ huynh nào lặn lội để tới được đây chứ? Nếu vậy thì...





 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
FINAL CHAPTER: Stultifera Navis
Ship of Fools


Thuyền Stultifera Navis phát tín hiệu cầu cứu khi di chuyển tới vùng biển quốc tế. Hai tàu hải quân của Camerata nhanh chóng tiếp cận đoàn tàu vào ngày thứ 7, khi họ đang dùng bữa trưa. Kết thúc 1 tuần đầy biến động trong cuộc đời của những học sinh Mittelos. Cảnh sát tất nhiên giữ họ lại để thẩm vấn trong vài giờ, họ kể về những gì xảy ra trên tàu. Với người nhà Bregan, với Reyhend Atris và với thầy Johan Eleanora. Tối ngày thứ 7, họ được ra khỏi đồn cảnh sát để trở về kí túc xá. Báo chí đã bắt đầu đánh hơi thấy vụ này và vây quanh trường Mittelos, hòng nắm được những tin tức mới nhất về hung thủ của vụ án này.

Nhà trường để cho họ cả ngày 20 để nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, tất cả được triệu tập lên phòng giám hiệu. Họ được đưa tới một căn phòng với cái bàn dài, ở đó chỉ có có hiệu trưởng học viện Mittelos là có mặt trực tiếp. Còn hiệu trưởng một số học viện khác đều có mặt trực tuyến, hoặc không tham gia. Trong phòng còn có một người khác đeo áo choàng với cái mặt nạ che nửa mặt phía trên. Một số người có thể nhớ đã từng thấy anh ta rồi.


???
Rất vui được gặp các trò, thầy là Wojslav Bechelaren, hiệu trưởng Mittelos. Ở đây thầy có cựu học sinh ở Mittelos, hiện đang làm việc cho GRAM, là Revan Kuukyo. Người sẽ được phụ trách điều tra chính về những chuyện xảy ra trên tàu Stultifera Navis. Ngoài ra ở đây còn có đại diện của học viện các nước thuộc khối East Alliance như học viện Kuro Fukuro của Nhật Bản, Jabaek của Hàn Quốc hay Solayark của Fanacia...


Wojslav Bechelaren
Trước tiên, liên minh học viện thám tử East Alliance rất tiếc vì sự cố của bài kiểm tra này. Thầy sẽ đảm bảo các trò nhận được bù đắp xứng đáng về mặt vật chất và tinh thần, sau những gì đã trải qua.


Wojslav Bechelaren
Hiện tại, cậu Kuukyo đã điều tra sơ bộ, thông qua lời khai và manh mối còn sót lại trên tàu. Cậu Kuukyo đã có những suy đoán ban đầu về hung thủ của các vụ án. Cậu có thể nói. Chúng ta sẽ nói nhanh thôi, chiều nay học viện còn phải tổ chức đám tang cho thầy Johan Eleanora.


Revan Kuukyo
Tôi đã có suy luận của mình, nhưng tôi muốn nghe ý kiến của các cô cậu trước... Các cô cậu có suy đoán gì về hung thủ cũng như từng bước hung thủ gây án chưa?


Endgame Choice:
Red:
Nói cho thầy hiệu trưởng về việc Reyhend bị giết bởi ai. Trình bày cách thức gây án, dẫn link redtext (nếu có)
Blue: Nói rằng sẽ nói sau với Revan sau đám tang của thầy Johan. Trình bày cách thức gây án, dẫn link redtext (nếu có)
Green: Nói cho rằng họ chưa tìm ra Reyhend bị giết bởi ai.

Chú ý: Chỉ cần 1 player nói ra ai là hung thủ giết Reyhend và trình bày đúng cách thức từng bước gây án, sẽ tính là tất cả đã nói.


 
Last edited:

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Sylvia Darlington

Flavia Dohaeris



INFORMATION
Conference Room [??/2/2046]


"Em muốn thảo luận một chút với các bạn cùng lớp."

Julie giơ tay lên trước khi có người khác nói ra câu trả lời. Cô quay sang hướng Sylvia và Flavia, gật đầu ra dấu muốn nói chuyện. Không để các bạn đợi lâu, Julie đã mở lời trước.

"Lựa chọn của các cậu là gì? Nói ra sự thật hả?"

Khẽ nhịp ngón tay lên bàn, Julie bổ sung thêm.

"Chúng ta có thể thảo luận không? Ít nhất hãy nói sau đám tang của thầy. Tôi không muốn tên của thầy gắn liền với tội danh kẻ sát nhân. Tôi biết là như vậy là không đúng, nhưng ít nhất, tôi xin các cậu, hãy đợi qua đám tang của thầy."

Gương mặt của Julie từ lúc từ tàu trở về vẫn phảng phất vẻ buồn bã không tài nào nguôi. Vài đêm không ngủ làm cho đôi mắt của cô thâm quầng như gấu trúc, gương mặt cũng nhợt nhạt thiếu sức sống hơn bình thường. Âm lượng của cô nhỏ dần về đến cuối câu. Cô rất hiếm khi khẩn cầu người khác, và nếu có thì là trong trường hợp cô hoàn toàn bất lực và nó phải liên quan đến một điều hoặc một người mà cô vô cùng trân trọng. Julie cúi đầu nhìn xuống dưới sàn nhà, tay mân mê một chiếc bút trong khi chờ đợi câu trả lời từ hai người bạn.



 
Last edited:

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Julie Waston


Conference Room
Sylvia Darlington


“Không phiền đâu, cô nói đi.”

Vị trí ngồi của Sylvia không xa bạn học, khi nghe Julie Waston có ý muốn trò chuyện, cô nàng đã đại khái đoán được nội dung. Mi mắt hơi rũ, đôi đồng tử xanh thẳm đảo qua gương mặt kiên quyết, lại nhuốm một nét đượm buồn của bạn.

Quả là một trái tim mạnh mẽ. Sylvia nghiêng đầu, đối diện với đôi hổ phách trong đáy mắt bằng một ý cười.

“Nhìn tôi nào, không muốn nghe câu trả lời sao?”

Chưa gì mà đã né tránh ánh mắt rồi. Cô nàng chống cằm, chờ bạn ngẩng đầu, nhìn sang bản thân rồi mới nhẹ nhàng tiếp lời.

“Tôi ủng hộ quyết định của cô.”

Kể từ ngày trở về, cả hai vẫn chưa có một cuộc trò chuyện tử tế. Thật tình cờ khi cuộc trò chuyện lại một lần nữa hướng về thầy, về vụ án. Và một cơ hội để hiểu nhau hơn.

“Bù cho tôi một buổi đi ăn nhé.”






 
Last edited:

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Julie Waston
Sylvia Darlington
last decision
"..."

Flavia im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, đôi lúc ngước lên nhìn đôi mắt thâm quầng và sự mệt mỏi thể hiện rõ qua từng cử chỉ của Julie Waston. Kẻ sát nhân? Thầy Johan?

... Nhưng sự thật là như vậy mà?

Tại sao phải đợi qua đám tang, khi có những người nắm chức quyền cao và có thể phán định một cách công minh tại đây? Hay là Julie không tin tưởng vào quyết định và luật pháp của nhà trường? Danh dự của người đã khuất?

... Nhưng bọn họ đã chết rồi mà?

"Sau hay trước thì có khác biệt gì sao?" - Flavia cất tiếng. - "Pháp luật và sự thật là không phân biệt, tất cả mọi thứ phải được đưa ra ánh sáng khi có cơ hội. Hay cậu muốn nói rằng bản thân sẵn sàng chịu trách nhiệm cho bất kỳ chuyện gì sẽ xảy ra? Cậu, học sinh năm nhất chỉ mới trải qua 2 vụ án? Hay là đồn đẩy trách nhiệm cho Revan Kuukyo?"

Flavia không tin vào Revan Kuukyo, hay bất kỳ ai ngoại trừ bản thân cô. Người ta không có đủ trái tim và tâm sức để chịu trách nhiệm cho hành động của ai khác. Những người nói họ có thể luôn không làm được, và dằn vặt bản thân vì chuyện đấy.

Thám tử là người đưa mọi thứ ra ánh sáng, không phải mò mẫm trong bóng tối và để sự thật trôi dần vào quên lãng. Kể cả việc đó có làm tổn hại đến ai, người sống hay người chết. Chính vì thế bọn họ mới có thể tiến đến được hiện tại, và sống để kể về những câu chuyện.

Chúng ta chỉ đơn giản không biết mình đang tiến về trước hay lui về nếu cứ đi mãi trong bóng tối.

"Danh dự của thầy, sẽ là thứ học trò của thầy bảo vệ, không phải những kẻ qua đường kia."

Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Sylvia Darlington

Flavia Dohaeris



INFORMATION
Conference Room [??/??/2056]



Câu trả lời của Sylvia Darlington khác hẳn với những gì Julie dự đoán. Cô đã nghĩ, một người sẵn sàng nói thẳng ra sự thật dù bị đánh như cậu sẽ không chọn cách trì hoãn việc đưa sự thật ra ánh sáng, nhưng không ngờ, Sylvia lại ủng hộ cho quyết định của cô. Tảng đá thứ nhất đè nặng lên lồng ngực của gái Anh dường như đã biến mất. Đôi mắt xanh kia cong nhẹ, mang theo ý cười khi bảo cô đền bù cho cậu một buổi đi ăn. Julie gật nhẹ đầu, chắc chắn rồi, cô nhất định sẽ mời Sylvia đi ăn một bữa, cũng tiện để xin lỗi vì đã húc vào trán của tóc trắng khi ở trên tàu.

"Ừm, nhất định. Cảm ơn rất nhiều, bạn học Darlington."

Vẫn còn một người nữa cần thuyết phục để kéo dài việc đưa sự thật ra ánh sáng, thật không may người đó lại là người mà cô tin tưởng nhất- Flavia Dohaeris, một cô gái nhỏ nhắn, nhưng có một sự kiên định lớn lao đối với mọi quyết định của mình. Từng lời của tóc hạt dẻ đều được Julie chăm chú lắng nghe vì cô biết rằng nếu muốn thuyết phục cậu, cô cần phải có một lý do, một mục đích đủ lớn để khiến cậu thay đổi ý định. Sau khi đợi bạn dứt lời, Julie mới bắt đầu dùng giọng điệu có phần hơi chầm chậm, nhưng rõ ràng để thuyết phục bạn mình.

“Flavia, Julie không có ý như thế. Sự thật vẫn sẽ được đưa ra ánh sáng. Cậu đã bảo trước hay sau có khác gì nhau đúng không? Vậy tại sau không thể chờ sau đám tang của thầy?”

Giọng nói của Julie có phần hơi run, kèm theo sự gấp gáp của hơi thở trong từng lời nói. Chỉ cần thuyết phục được Flavia, chỉ cần thêm sự đồng ý của cậu ấy nữa thôi, danh dự của thầy sẽ được bảo toàn.

Danh dự của thầy, sẽ là thứ học trò của thầy bảo vệ, không phải những kẻ qua đường kia ư? Julie lắc đầu, về khoản này, cô không tài nào đồng ý được với tóc hạt dẻ.

“Bảo vệ, cậu muốn bảo vệ danh dự của thầy như thế nào? Đánh hết tất cả những kẻ xúc phạm danh dự của thầy hả? Nếu mà vậy, thì cậu làm sao để cản được nếu bọn họ làm vậy trong suy nghĩ?”

Nhận thấy giọng nói của bản thân xu hướng trở nên gay gắt, Waston liền lập tức hạ thấp giọng nói, cố gắng giữ bản thân ở mức bình tĩnh. Cô không thể nổi nóng vào lúc này, một phần vì mệt mỏi và một phần vì người bạn trước mặt. Áp lòng bàn tay lên trán để tạm thời che đi vẻ mệt mỏi nơi đáy mắt, Julie nghĩ về những lời mà Sylvia vừa nói- cậu đồng ý với mong muốn của cô. Điều này dường như tiếp thêm sức lực cho cô nàng họ Waston, bằng chứng là những mảnh sáng tưởng chừng như đã vụn vỡ đang bắt đầu lóe lên lại trong đôi mắt màu hổ phách của cô.

"Flavia, nhìn tớ đi."

Quay sang nắm lấy bàn tay của tóc hạt dẻ, sau đó nhẹ nhàng áp nó lên lồng ngực, ngay nơi trái tim đang đập của mình, Julie nhìn thẳng vào đôi đồng tử giống mình đến bảy tám phần, ánh mắt trở nên dịu dàng mặc dù trên mặt vẫn còn vẻ tiều tụy.

"Julie hứa với cậu, chừng nào trái tim của Julie vẫn còn đập, thì Julie nhất định sẽ đưa sự thật ra ánh sáng, dù phải trả bằng bất cứ giá nào đi chăng nữa. Thế nên, cậu ủng hộ Julie lần này có được không?"

Như để tăng thêm tính thuyết phục của lời hứa, Julie đưa một tay lên làm động tác thề, vẻ mặt nghiêm túc.

"Nếu không đưa sự thật ra ánh sáng, Julie Waston này sẽ trả giá bằng cả tính mạng. Xin thề."



 
Last edited:

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Julie Waston
Sylvia Darlington
last decision
Bàn tay đặt nơi lồng ngực cậu cảm nhận rõ từng nhịp đập, cũng như sự chân thành trong từng cung bậc cảm xúc. Flavia đợi cậu nói hết những gì cần nói, rồi rút bàn tay lại.

"... Nếu không phải là lúc này, quyền quyết định sẽ không còn ở chúng ta nữa."

Mà là ở Revan Kuukyo. Flavia chỉ gặp anh ta đúng hai lần, nhưng qua cử chỉ và lời nói, cô có cảm giác anh biết nhiều hơn anh thể hiện ra. Hít một hơi dài, tóc hạt dẻ quay lưng, để cậu không nhìn thấy những rung động trong đáy mắt.

"Tớ không còn gì để thảo luận nữa."

Những gì cô gái nhỏ muốn nghe, đều đã được nghe cả rồi.

---

Bàn tay nhỏ giơ lên giữa phòng hội nghị.

"Flavia Dohaeris, học sinh lớp 31A." - Cô gái xưng tên, quay về phía của đàn anh Kuukyo. - "Trước khi nói đến hung thủ, em muốn trình bày các bước gây án."

"Đầu tiên, như mọi người đã biết, hung thủ của các vụ án lần lượt trên tàu là Reyhend Atris. Anh ta sau khi giao tranh thất bại với những học viên năm nhất đã cùng GRAM Suit của mình chạy về cố thủ tại Captain Room. Mặc dù khí NHC độc có khả năng thẩm thấu xuyên quần áo, nhưng không có tác dụng với cá nhân trong bộ GRAM Suit, khiến Reyhend thành công vào phòng điều khiển."

"Sau đấy, tất cả bọn em nghĩ ra cách sử dụng con GRAM Mech để tiến vào bên trong, ngăn chặn kế hoạch cuối cùng của Reyhend - đánh chìm cả con tàu."

[Link Red text]
Không vấn đề với tao. Đặt con con robot ở trước cửa phòng, khóa cửa lại. Sau đó về phòng của bà để coi nó qua màn hình, tôi sẽ điều khiển theo dõi camera để điều khiển nó. Cho nó bước qua phòng cảm biến cân nặng, đống khí NHC sẽ vô dụng. Sau đó hạ càng, sẽ cho con robot mở cửa bằng thẻ trắng. Cuối cùng là tháo càng và tiến vào phòng, tao có thể điều khiển nó đánh gục thằng Atris.

"Hung thủ sau đó đã lợi dụng kế hoạch này để leo lên con GRAM Mech, cùng nó tiến vào qua hành lang mà không bị bọn em phát hiện." - Dừng lại một chút, cô giải thích thêm. - "Do Camera chỉ có thể nhìn trực diện ở trước, nên những hình ảnh ngoài camera sẽ không được thu lại. Ngoài ra, dữ liệu ghi thời gian mở đóng cửa phòng cũng chỉ thể hiện 2 mốc thời gian - lúc Reyhend vào lần đầu tiên và lúc bọn em điều khiển GRAM Mech bước vào."

[Link Red text]
haVzvkh.png
Dohaeris, xem này, máy chủ ở phòng điều khiển có ghi lại những lần mở cửa và đóng cửa. Đây là dữ liệu không thể bị ghi đè, nên tin tưởng được

[Link Red text]
haVzvkh.png
Tải trọng của con robot là 100kg nên nó hoàn toàn có thể chịu được sức nặng của cô. Camera hơi giật nhẹ 1 chút lúc mới chịu thêm tải trọng của 1 người, nhưng nhìn chung hoàn toàn bình thường.

"Hung thủ không thể giết Reyhend từ ngoài khi Reyhend mở cửa, do sau khi đóng cửa Reyhend vẫn phát hình ảnh và âm thanh của mình để cảnh báo bọn em. Chứng tỏ hung thủ chỉ có thể gây án ở lần mở cửa thứ 2 - lần GRAM Mech bước vào. Nghĩa là khi cửa được mở, hung thủ đã nhảy xuống và gây án, trước khi camera của GRAM Mech chiếu đến cái xác của Reyhend."

"Sau đấy hung thủ đợi GRAM Mech vô hiệu hóa khí độc NHC để đi ra ngoài, và nấp vào ống thông khí không bắt vít ở phòng 1, đợi bọn em bước vào rồi mới lẻn ra, bắn phát súng cuối cùng vào người Johan Eleanora."
[Link Red text]
QNXwAVa.png

"..."

Hít một hơi dài, Flavia đảo mắt nhìn quanh căn phòng, chậm rãi quan sát biểu cảm của từng người.

"Đó là tất cả của vụ án. Còn về hung thủ, do vẫn chưa có bằng chứng xác thực cụ thể, nên em xin phép không nêu suy luận cá nhân tại đây." - Tóc hạt dẻ dừng một lúc ở chỗ ngồi của Julie. - "Em yêu cầu cho các học sinh lớp 31A được làm việc riêng với Revan Kuukyo sau đám tang của thầy Johan Eleanora chiều nay, để đảm bảo không có sai sót nào dù nhỏ nhặt nhất xảy ra trong quá trình kết luận vụ án."

"Em xin hết."

Blue: Nói rằng sẽ nói sau với Revan sau đám tang của thầy Johan. Trình bày cách thức gây án, dẫn link redtext (nếu có)
Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Julie Waston


Flavia Dohaeris


Conference Room
Sylvia Darlington


Thành thật mà nói, Sylvia chẳng có mấy suy nghĩ về lựa chọn nói trước hay sau. Chúng không phải là một vấn đề quan trọng. Nếu theo suy nghĩ thông thường, lên tiếng trước là một quyết định tốt hơn. Vậy nên, khi nghe Julie Waston quan tâm đến vấn đề này, điều đầu tiên mà Sylvia đã nghĩ đến là nguyên do ẩn sâu trong lời đề nghị ấy.

Việc này trở nên quan trọng đến vậy, phải chăng là vì chúng xuất phát từ sự gắn bó, sau cùng được biến thành động lực mãnh liệt để đứng lên bảo vệ người mình thương yêu. Sylvia có thể hiểu, nhưng không bắt trọn được thứ xúc cảm mơ hồ, lại mạnh mẽ đến thế từ người bạn học. Và cô hiếu kỳ.

Liệu rằng việc đưa lời đồng tình sẽ đi ngược lại toàn bộ những gì cô được dạy chứ?

Chẳng biết được. Con người vốn là những cá thể phức tạp mà.

Tôi ủng hộ quyết định của cô.

Lựa chọn của Dohaeris cũng không là ngoại lệ. Cô nàng nhà Darlington đã có chút ngạc nhiên khi nghe thấy bạn học đứng lên, trình bày một cách mạch lạc về các bước gây án, lẫn mạch lạc về yêu cầu để bảo vệ người thầy của mình, theo góc nhìn của những người đã tỏ tường sự thật.

Sylvia mỉm cười, khi bắt gặp ánh mắt lướt qua của Flavia Dohaeris, đáp lại bằng một cách gật đầu ủng hộ. Có lẽ cũng giống cô bạn, cho dù kết quả của cuộc họp hôm nay có trở nên thế nào, cả Sylvia lẫn những người đã cùng nhau phá án không nghĩ rằng bản thân sẽ hối hận.






 

Ultimate

Administrator
Staff member
EPILOGUE: Farewell, Sensei
Johan's Funeral



Wojslav Bechelaren
Quả là một kế hoạch tỉ mỉ. Vậy còn hung thủ...?


Revan Kuukyo
Nếu Dohaeris đã nói vậy. Em tin có thể để sau đám tang, thưa hiệu trưởng.


Đám tang của thầy Revan được diễn ra ở khuôn viên trường, nơi mà các học sinh lớp A có thể phát biểu đôi lời trước khi thi thể của thầy được đưa tới nghĩa trang. Wojslav nói Johan đã là người dẫn dắt nhiều thế hệ học sinh trước đây nên không ít người quay lại trưởng để bày tỏ sự thương tiếc. Đám tang kết thúc vào khoảng 5h chiều tại một nghĩa trang ở gần biển. Nhiều học sinh lặng im, khẽ cúi đầu ra về khi ngôi mộ được hạ xuống. Lúc những nắm đất cuối cùng được đắp lên ngôi mộ thì chỉ chỉ còn Revan ở đó.

Khi không còn mấy người ở đây, người thanh niên lúc này mở ra một tờ phong bì với một lá thư và một tấm ảnh. Có vẻ anh đã tìm nó được ở trên con thuyền, ở chỗ nào mà không ai biết. Chàng trai nhìn lớp 31A vẫn còn nán lại, anh ta khẽ cất vào túi áo trước khi đọc nội dung của lá thư.


Revan Kuukyo
Thư của thầy Johan...


Gửi Revan,

Thầy viết cho em những dòng này khi đang nấp ở trong ống thông khí ở căn phòng dẫn vào Captain Room. Cách đây nửa tiếng thì đám học sinh có nói tới việc đột nhập vào căn phòng Captain Room bằng một con Robot điều khiển từ xa. Bọn nó là học sinh của thầy. Thầy biết bọn nó sẽ nghĩ ra và thú thực thầy rất tự hào vào thời điểm đó. Những học sinh của thầy sẽ sử dụng con robot được đưa lên tàu để vào được căn phòng kia và ngăn chặn con tàu này trước khi nó đâm vào tảng băng. Điều bọn nó không biết rằng thầy của bọn nó đang nấp ở trong ống thông khí ở căn phòng đầu tiên cùng với một kế hoạch cực kỳ điên rồ.

Vào lúc mà bọn nó đặt con robot xuống và đóng cửa, thầy sẽ nhảy lên nó và bước qua phòng khí NHC. Đây sẽ là chuyến đi một chiều và sẽ không còn cách nào để quay trở lại nữa. Nhưng mà thầy biết em sẽ giải ra được nếu em điều tra, vậy nên để thầy nói luôn. Khi con robot bước tới chỗ quẹt thẻ, nó sẽ hạ càng xuống và không thể quay đầu được, chỉ có thể nhìn thẳng vào chỗ quẹt thẻ. Thầy đã từng nhìn con robot đó, thầy biết đâu là điểm mù của nó. Đó là cơ hội của thầy, thầy sẽ nhảy xuống và bắn Reyhend ngay khi cánh cổng đó mở ra. Thầy chỉ mong Reyhend nó chưa phá tan buồng động cơ. Nếu nó đánh thắng con robot, sẽ là dấu chấm hết cho tất cả thầy và những người khác. Dù chỉ có 1% điều đó xảy ra, thầy cũng không thể mạo hiểm để điều đó xảy ra. Kế hoạch này mạo hiểm, và cần cả sự hy sinh nữa. Nhưng mà thầy tin kế hoạch của thầy sẽ thành công. Lúc con robot vào phòng, nó sẽ chỉ thấy cái xác của Reyhend. Lúc con robot vô hiệu hóa hệ thống phòng thủ, thầy sẽ nấp ở trong ống thông khí một lần nữa. Khi đám học sinh chạy vào phòng thuyền trưởng thì thầy sẽ chạy ra để tìm một mảnh vải, cuốn quanh khẩu súng và kết thúc câu chuyện của mình trước khi khí NHC làm điều đó. Trước khi ra boong tàu để nhìn biển lần cuối, thầy vẫn còn giữ viên đạn may mắn của mình và sẽ dùng nó để kết thúc tính mạng của mình. Thầy để lại lá thư này ở một chỗ mà em sẽ tìm ra nếu em là người khám con tàu đó.

Em sẽ nghĩ không phải chỉ có vậy. Đúng thế, sự thực là lúc cả đám quay từ tầng 4 xuống tầng 1 sau khi đánh với Reyhend. Thầy phát hiện trong túi thầy có một tấm ảnh của em gái thầy. Nó đang ngủ bên cạnh một máy đo nhịp tim vẫn còn đập, với một dòng chữ phía sau tấm ảnh: Giết Reyhend, hoặc em gái mày sẽ chết. Có khả năng có ai đó đã nhét vào túi áo thầy khi xô đẩy ở trong thang máy lúc lên tầng 4. Thầy không biết ai đã nhét vào đó, nhưng thầy đã quyết định ngay từ lúc đó rồi. Thầy không thể tìm thấy tấm thẻ trắng của Isidor làm rơi, nên thầy mới phải dùng cách này. Nếu nói ra, thầy biết sẽ chẳng đứa nào đồng ý quyết định của thầy, đây là quyết định của một mình thầy, và đây sẽ là vụ án trong phòng kín cuối cùng của thầy giành cho bọn nó. Sự thật rất quan trọng với một thám tử, thầy nghĩ là bọn nó sẽ giải được thôi. Nếu bọn nó giải được, em có tài khoản của thầy ở trường, hãy vào tài khoản và cho bọn nó điểm A để qua tất cả các môn ở kỳ này. Đây là một vụ án khó và thầy nghĩ các học trò lớp A xứng đáng với điều đó.

Đây là lựa chọn của thầy, và mong em cũng không trách thầy về lựa chọn này. Điều nuối tiếc nhất của thầy là không tìm thấy em gái và không thể nhìn thấy khóa lớp A của thầy tốt nghiệp. Thầy giống như một người tham gia một cuộc thi chạy tiếp sức nhưng làm rơi cây gậy khi người ta mới nổ súng.

Nhưng không sao cả, thầy tin các em sẽ nhặt được cây gậy mà thầy đánh rơi và đi tiếp đoạn đường của cuộc thi marathon này.

Thầy để lại tấm ảnh cho em. Giúp thầy tìm em gái nhé, Revan.

Tạm biệt,


Johan Eleanora


Như vậy mọi chuyện đã diễn ra đúng như những gì mà các thành viên lớp 31A nói. Revan hít một hơi dài, tiến tới chỗ thầy hiệu trưởng ở phía xa, trao đổi gì đó ngắn gọn trước khi quay lại phía ngôi mộ. Revan bước qua chỗ mọi người, không có tiếng chúc mừng nào tới từ người đàn anh với các đàn em sau khi giải xong vụ án trên chuyến tàu Stultifera Navis. Mái tóc xanh lòa xoa che đi đôi mắt Revan Kuukyo.


Người thanh niên với chiếc áo choàng đứng lặng im trước ngôi mộ. Anh tiến thêm vài bước, cúi đầu trước ngôi mộ, lặng im cho tới khi những giọt nước mắt chảy qua lớp kính che nửa mặt phía trên. Chàng trai đặt một tay lên bia mộ của Johan Eleanora.


Revan Kuukyo
Tạm biệt, Sensei.



Ending: Farewell, Sensei

The End.

Thank you for playing! Cảm ơn các bạn đã chơi game!


 
Status
Not open for further replies.
Top