Kushiro Port || 21.05.2057
Đứa nhỏ nhìn hai cậu bạn nhiệt tình giúp nhỏ thử nghiệm sức hút của cần cẩu nam chân với tấm ván thép có thể tìm thấy ở khu vực bên ngoài để chứng minh lý thuyết mà nhỏ vừa mới nói lúc nãy đó, bộ dạng cực kì quan ngại khi bọn họ sử dụng chính người thật để làm chứ không phải cái túi gạo nhỏ cất công bê từ phía dưới bếp lên.
Nhưng dù sao thì đấy cũng không phải là chuyện chính,cũng không thêm người bị thương, nên bỏ qua đi.
Yenisei đi vòng thêm một hai vòng nữa quanh hiện trường quan sát thêm lúc nữa, rồi lôi quyển sổ cùng cây bút viết ra và ngồi thụp xuống ở một góc ghi ghi chép chép cái gì đó như thể đang cố xâu chuỗi lại những gì nhỏ có được xuyên suốt từ đầu cho đến tận bây giờ. Thỉnh thoảng lại thấy nhỏ vẽ thêm rồi lại gạch đi vài nét, trong đấy có cả tên của Hideo cùng một hai người khác bị nhỏ đồng loạt gạch đi.
Nhỏ cứ cặm cụi như vậy chắc mất chừng ba mươi phút hơn gì đó, sau rồi mới thấy đóng bút lại và đứng dậy, mồm bắt đầu nói liến thoắng một hồi giống như đứa trẻ vừa giải được một bài toán khó cần phải trình bày ngay vậy.
"Trước tiên, để có thể dàn dựng được hiện trường một vụ án trông giống như một vụ tự tử, hung thủ cần phải thu thập được đủ thông tin, đúng không?" Giống như vẽ, viết, làm nghiên cứu, điều tra khảo sát, tất thảy mọi thứ đều cần phải có sự thu thập,
"Điều đó đồng nghĩa với việc, trước khi chính thức ra tay, hung thủ đã tới cảng nhiều lần để có được thông tin cần thiết, bao gồm quy trình và thủ tục vận chuyển hoặc xuất khẩu hàng hóa, hệ thống giám sát, sơ đồ cảng, sự tồn tại của chuột ở cảng và những thứ khác tương tự."
Nói chung là mấy thứ cần thiết để có thể dùng làm cơ sở và đem đi lập được kế hoạch chi tiết trước khi ra tay mà nhỏ có ngồi liệt kê tới sáng chắc cũng sẽ còn thiếu ở chỗ nào đó, vì nhỏ có yeet người bao giờ mà cần suy nghĩ tính toán cẩn thận chi li đến mức đấy đâu.
"Phía anh Kuukyo và cảnh sát tới cảng không phải vì được báo cho hay tại đây xảy ra án mạng," thậm chí là đến chính người quản lý duy nhất hiện có mặt tại cảng là Hideo còn không biết đến sự tồn tại của hiện trường. Còn nếu bảo anh ta diễn kịch trước mặt bọn họ thì, nhỏ không tin lắm, với cái bộ óc suy nghĩ tương đối đơn giản đó,
"mà là để đi tìm đầu rong biển."
Đại khái nếu trong thành phố bị phong tỏa mọi lối thì cảng là lựa chọn an toàn nhất để tẩu thoát. Nhưng nếu đến cảnh sát cũng nghĩ tới con đường này thì đầu rong biển chắc cũng không ngu ngốc đến mức tự chui đầu vào rọ, anh ta đủ thông minh để lừa đám học viên như lừa gà đến thế cơ mà.
"Mấy đứa học viên chúng tôi cũng không tới đây vì biết sẽ có án mạng và nạn nhân lại còn là thầy của mình," Nhỏ không nhắc đến lá thư mà bọn họ nhận được lúc 8 giờ sáng tại sảnh tầng 1 của khách sạn, nhìn chung là thông tin không cần thiết đưa vào,
"vậy thì, câu hỏi đặt ra ở đây là làm sao hung thủ biết được chắc chắn chúng tôi sẽ có mặt tại đây vào sáng nay tại cảng để dàn dựng hiện trường vụ án trước đó?"
Nói cách ngắn gọn, người dàn dựng chuyện này không chỉ đã quen thuộc với cách thức hoạt động và sơ đồ cảng, mà còn nắm được lịch trình của đám học viên như nhỏ như cái kẹo trong lòng bàn tay. Như thế đã có thể gạch tên của Hideo cùng chứng minh sự vô tội của anh ta trong chuyện này cùng tên của Abe đi trong danh sách nghi can được rồi.
"Đấy là bước thứ nhất: Thu thập thông tin trước khi gây án."
Nhỏ gập ngón tay cái lại khi giơ xòe năm ngón tay bên phải, tức là tay không thuận của nhỏ đang còn trống mà không vướng bận quyển sổ hay cây bút gì cả.
"Tôi trước đó có nói về thời gian ước chừng gây án sau khi khám nghiệm tử thi để xác nghiệm thời gian tử vong và làm như thế nào để hung thủ có thể đưa được thi thể của nạn nhân để đưa lên phòng tầng 2 mà không bị phát hiện rồi," Nhỏ tốn enzyme để nói cỡ đó, thử nghiệm cỡ đó mà còn hỏi sao Hideo ngồi chềnh ềnh ở dưới tầng 1 để giám sát toàn bộ hoạt động của cảng lại không phát hiện ra, cũng như các vị trí có góc camera giám sát không ghi lại được bất kì hình ảnh đáng ngờ nào thì nhỏ đảm bảo sẽ táng thẳng vào mỏ người đó không chút ngần ngại nào.
"nên tôi chỉ tập trung vá lại những lỗ hổng về tấm ván thép, cách thức đưa chìa và sự tồn tại của con chuột thôi."
Nhỏ đi lại chỗ túi gạo đã mất công buộc mảnh thép vào để thử nghiệm, tháo chúng ra lại và cầm lấy hai mảnh một thiếc Pewter và một thép Cerrobend lên.
"Chúng ta bắt đầu từ tấm ván thép đi ha."
Nhỏ mặt không biến sắc dùng tay bẻ đôi miếng thiếc, nhìn thì giống đang phá hiện trường đấy, nhưng thực tế là nhỏ muốn cho thấy vì sao mấy mảnh thiếc đó lại có thể gãy một cách gọn ghẽ như vậy, trong khi nhỏ cố bẻ miếng thép đến độ run cả tay mà vẫn không được đó.
"Dưới bếp hay khu vực nhà kho, gọi thế nào cũng được nhưng đó là điểm mù thứ hai khi không có bất kì hệ thống camera giám sát được lắp đặt tại đó, có một bếp gas loại sử dụng cho du lịch và bộ dụng cụ gồm dao găm, kìm, búa. Hung thủ nung nóng miếng thép trên lửa của bếp gas và dùng mấy dụng cụ đó để làm bể miếng ván Cerrobend, từ đó trộn chung với mảnh thiếc của bình hoa để tạo dựng như đấy là bàn đạp để nạn nhân treo cổ tự tử mà không cần phải cất công bê nguyên cả tấm ván xuống và bị anh Katashi phát hiện ra.
Và nếu cần thiết, như cách chứng minh làm thế nào để đưa được thi thể nạn nhân lên bằng cần cẩu nam châm mới nãy, chúng ta có thể đem tấm ván thép Cerrobend xuống và thực hành ngay tại chỗ. Như vậy thì cũng sẽ không bị gọi là phá hoại gây ảnh hưởng đến bằng chứng của vụ án, trừ mảnh thiếc Pewter này tôi lỡ tay bẻ mất rồi."
Nhỏ bình thản bảo thế, xong thì đặt lại cả hai miếng thiếc và thép xuống dưới chân mà tiếp tục.
"Tiếp tới là làm thế nào để có thể đưa chìa vào trong phòng sau khi hung thủ đã đóng kín toàn bộ lối ra vào kể cả cửa sổ của phòng, nhỉ? Ban nãy lập luận ném vào thông qua khe cửa chính vì tấm ngăn phòng chắn ngang gây cản trở, cả việc lồng dây qua người con chuột để khóa cửa cũng không khả thi, nhưng chúng ta vẫn còn bột mì phết bơ ở chỗ cái bẫy, vậy thì,"
Nhỏ lấy chỗ bột mì phết bơ từ tay Hideo, nhét chìa khóa vào bên trong trước khi vo tròn lại, dùng lực lăn nó dưới đất sao cho nó đập vào tường và nảy lại ra phía bên ngoài*. Hiển nhiên là nó không dừng lại ở đúng vị trí ban đầu khi bọn họ kiểm tra hiện trường, vì nhỏ không giỏi tính toán góc độ bắn cùng lực bắn làm sao cho nó đúng cho lắm, ngày cấp ba đi học không đội sổ mấy môn liên quan đến tính tính toán toán đó đã là may mắn lắm rồi.
"Chỉ cần làm như thế sau khi đã khóa kín cửa lại và nhốt cả con chuột ở bên trong đó thôi. Còn bản thân con chuột ấy à?"
Yenisei cầm lại miếng bột mì phết bơ lên, sau đó tay còn lại tạo hình con chuột há miệng chúi xuống như thể đang ăn miếng bột mì đó trên tay nhỏ cho đến khi mất hẳn và chỉ để lại chiếc chìa khóa nằm gọn trong lòng bàn tay nhỏ.
"chỉ cần đến măm măm no say phi tang miếng bột mì phết bơ thay cho hung thủ và trở thành vật đánh lạc hướng điều tra mà thôi."
Nhỏ mô tả xong thì lặp lại hành động cũ, là gập thêm ngón tay thứ hai vào như nói đấy là bước thứ hai - phương thức dàn dựng hiện trường vụ án sao cho thật giống một vụ tự tử nhất có thể, và nếu như điều tra không kĩ, thì Hideo tầm này chắc phải ngồi ăn cơm tù rồi. Bước thứ ba và cũng là bước cuối thì thôi, không cần bàn nhiều tới, vì dù không phải tất cả thì bọn họ cũng đã là đang có mặt ở đây rồi.
"Cháu nói thế có đúng không, chú Aono?"
Nhỏ quay sang, hỏi. Thay vì chất vấn tại sao lại làm thế, thầy có làm gì đâu hay mấy câu tương tự vậy, nhỏ chỉ muốn biết những gì nhỏ nói đó có đúng sự thật không hay nhỏ chỉ đang overthinking và ra vẻ chơi trò chơi thám tử phá án đồ đó. Xong thì nhỏ lại lấy từ trong túi ra viên kẹo bạc hà nữa, bóc vỏ bỏ thẳng vào miệng trong lúc đợi đối phương lên tiếng phản hồi cho nhỏ mà thôi.
(*): Sylvia hân hạnh tài trợ chương trình này.