[Tài liệu lưu trữ công dân, hồ sơ số 137].
Ngày... tháng... năm...
Tuy tôi đã nói là không cần, nhưng bác Ed (bác sĩ trị liệu của tôi) cứ bảo là: tôi nên viết ra đi. Nếu không thể nói thì hãy viết. Viết nhật kí là cách để tự giao tiếp với chính mình. Tôi không nghĩ đó là một ý hay, nhưng tôi vẫn làm theo. Tôi không muốn làm bác Ed buồn. Tôi nghĩ bác Ed đề nghị như thế cũng vì muốn tốt cho tôi mà thôi.
Tôi nghĩ lúc đó tôi khoảng đâu đó 4 hay 5 tuổi, tôi không nhớ rõ lắm. Lão Xám - cha của tôi, hoặc ít nhất đó là cách tôi từng gọi ông ấy - đã đưa tôi đến nhà của [...] và bảo rằng đó sẽ là cha nuôi của tôi.
Lão Xám rất nghèo, lão khổ lắm. Lão sống trong một căn lều rách nát dưới cái cống lớn ở Duskend, được dựng từ mấy thứ người ta bỏ đi mà lão nhặt lại được từ trong thùng rác. Đủ thứ. Bìa Carton, vải rách, bao ni lông. Ấn tượng của tôi về nơi đó quả thật là vô cùng tồi tệ. Bây giờ nghĩ lại, tôi nhớ rằng lão Xám thật sự rất già, lưng lão còng như con tôm luộc và râu tóc thì xám ngoét màu bụi bẩn. Lão quá già để có thể là cha ruột của tôi, vì vậy tôi đồ rằng tôi chỉ được lão nhặt về nuôi mà thôi. Tôi thậm chí còn không biết tên thật của lão. Tôi gọi lão là cha. Người khác thì gọi lão là Lão Xám. Nhưng tôi biết tên của tôi. Tên tôi là Marie Monroe. Lão Xám bảo rằng đó là cái tên đẹp và rằng chính người đã sinh ra tôi - mẹ tôi - đã đặt cho tôi cái tên đó. Tôi biết ơn người đàn bà ruột rà xa lạ đã đặt cho tôi cái tên đó, nó quả thật là một cái tên đẹp, trong khi những đứa trẻ bằng tuổi tôi ở dưới cái cống đó đôi lúc còn không có cả một cái tên đàng hoàng. Mỗi khi ai đó gọi tên tôi, "Marie", tôi cảm nhận được tình yêu của mẹ dành cho tôi, dù cho bà đã vứt bỏ tôi lại nơi thế gian tăm tối này một mình.
Quay trở lại với cha nuôi của tôi. Tôi nghĩ ông là một người đàn ông nhân hậu. Ông cũng đã lớn tuổi và có vẻ là cũng khá giả. Bây giờ nghĩ lại thì tôi đoán rằng có lẽ ông là một chính khách do cách ăn nói có phần trịnh trọng và câu nệ của ông. Ông cho tôi ăn, cho tôi mặc, cho tôi chỗ ngủ êm ái và ấm áp, và quan trọng nhất là cho tôi đi học. Tôi đi học. Tôi biết đọc, biết viết, biết làm toán với những con số đơn giản và thậm chí là còn có bạn bè. Tôi được cha nuôi đưa đi nhà thờ vào mỗi ngày Chúa Nhật. Chúng tôi tham dự thánh lễ và cầu nguyện cùng nhau, cha nuôi bảo tôi rằng nếu tôi sống đời thiện lành và bác ái, tôi sẽ được lên thiên đàng.
Tôi nghĩ cuộc đời của tôi sẽ đẹp làm sao nếu tôi được trưởng thành thoải mái như thế, nhưng đó chỉ là những gì tôi nghĩ mà thôi. Đó là một buổi tối vào năm tôi mười tuổi, lúc đó tôi đang ở trong phòng khách xem TV và cha nuôi thì đang ở sau vườn chăm sóc mấy cái cây của ông. Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng ẩu đả ngoài vườn và tiếng hét của cha nuôi tôi. Rồi một tiếng súng vang lên, và tiếng ẩu đả dừng lại. Tôi chắc chắn rằng cha nuôi tôi không hề mang theo súng khi ông ấy đi ra vườn vì tôi chỉ thấy ông ấy mặc áo ba lỗ, quần đùi và đội độc một cái mũ tai bèo mà thôi. Tôi hoảng sợ, nhưng lạ thay, cũng bình tĩnh. Tôi nhanh chân chạy ra ngoài bằng cửa trước và vòng ra lại vườn sau, nấp trong một cái bụi lớn vừa đủ để che khuất thân hình của một đứa trẻ 10 tuổi. Tôi thấy cha nuôi tôi nằm trên đất, máu chảy ra từ ngực ông, mấy kẻ đột nhập thì đang bước qua xác ông để đi vào trong nhà, còn tôi thì đang chui ra ngoài qua cái lỗ chó.
Tôi không báo cảnh sát. Tôi quá sợ hãi để làm điều đó. Thay vào đó tôi chạy thật xa, và sau khi nghĩ là đã đủ xa, tôi tìm đường quay về quận Duskend. Tôi muốn tìm Lão Xám, điều mà mọi đứa trẻ đều sẽ làm theo bản năng - tìm kiếm sự an toàn. Tôi không tìm được Lão Xám, thay vào đó một đám băng đảng du thủ du thực tìm thấy tôi. Nhìn vào chiếc váy ngủ đắt tiền trên người tôi, mái tóc vàng hoe của tôi, đôi mắt xanh nhạt của tôi, nước da trắng sáng của tôi, có lẽ chúng nghĩ rằng tôi là một tiểu thư con nhà giàu nào đó đi lạc, thế là chúng quyết định bắt cóc tôi.
Ban đầu, chúng cũng đối đãi với tôi tử tế, nhưng rất nhanh sau đó chúng phát hiện tôi chỉ là một con chó hoang, chẳng ai phát thông báo tìm trẻ lạc hay dán ảnh tìm người, chắc chắn là còn chẳng có ai thèm đi tìm tôi chứ đừng nói gì đến khoản tiền chuộc kếch sù mà bọn chó chết đấy mơ tưởng, thế là chúng phải nghĩ ra cách khác, một cái gì đó khác để làm với tôi...