[Fanacia] Cảng Zephyriden

Ultimate

Administrator
Staff member
LOCATION
Cảng Zephyriden
▶ IMAGE 1
OLmBlFS.jpeg
DESCRIPTION
Một trong những cảng hiện đại nhất thế giới, nằm ở quận Nebulapolis, thuộc thành phố Fanacia.
INSPECTABLE ITEM
Ghế thép
Bàn thép
Du thuyền
▶ IMAGE 2
ec2c2se.jpeg
DESCRIPTION
Sảnh chờ ở cảng.
INSPECTABLE ITEM
Ghế thép
Bàn thép
Du thuyền





 

Ultimate

Administrator
Staff member
TUTORIAL
Cảng Zephyriden


Khi cả lớp tới với cảng Zephyriden, đứa nào đứa nấy cũng mang theo một vali hành lí để chuẩn bị đồ đạc cho cả một tuần trên đảo. Tuy nhiên khi lên thuyền thì mọi người không thấy thầy Ninomiya đâu, thay vào đó là một người đàn ông lạ mặt. Cô giáo Sachiko vội tiến tới chỗ người đàn ông định hỏi xem chuyện gì xảy ra, anh ta có lên nhầm thuyền không thì thuyền trưởng đã vội chỗ cô giáo và nói nhỏ gì đó.

Cô giáo gật gật khi nghe thuyền trưởng cúi đầu xin lỗi. Rồi cô quay lại những học sinh của mình.


Sachiko Fujinuma
Cả lớp ơi, chuyến đi này bị overbooking và thuyền trưởng nói với cô rằng ghế của thầy Fujinuma sẽ được chuyển sang ngày hôm sau. Thầy Fujinuma sẽ tham gia tới đảo sau 1, cùng lắm là 2 ngày nữa. Mọi người đừng lo nha.


Teru Mizaki
Teru Mizaki - tôi xin lỗi đã làm hỏng chuyến đi của cả lớp.


Người đàn ông khẽ cúi đầu, quay trở lại chỗ của mình. Overbooking là hiện tượng khi người bán vé bán nhiều vé hơn số ghế họ có trên chuyến đi, để phòng trường hợp bị hủy vé thì họ vẫn đầy chỗ. Tuy nhiên có trường hợp xấu xảy ra nếu khi không ai hủy chỗ thì có người sẽ rơi vào cảnh không có ghế đi. Trong trường hợp này thì hãng tàu sẽ xếp cho họ đi sang chuyến sau, và bồi thường thêm một chút tiền. Đây là chuyện bình thường, không có vấn đề gì cả. Có vài đứa học sinh thở dài ngao ngán nhưng có vài đứa cũng cười tủm tỉm khi biết mình không có ai quản lý trong vài ngày.

Chiếc thuyền đã bắt đầu khởi động. Chân vịt đã quay. Các bạn nhìn thấy những gợn mây đen ở phía đường chân trời...

Một cơn bão đang đến.


Tutorial:
- Các player có thể post 1 bài ở topic này để chốt tham gia text game: The Case of Rosenkreuz Castle. Yêu cầu có 4 post trong suốt quá trình chơi game, tính cả post chốt bài.
- Sau khi chốt bài, các player có thể bắt đầu đoán tên các NPC.

 
Last edited:

Fotoula

Member

Fotoula Andreadi



Cảng Zhephyriden

Fotoula ấy thế mà chẳng thể ngờ được rằng bản thân sẽ dính vào một mớ rắc rối bồng bông. Cô thở dài ngao ngán, có lẽ buổi đầu tiếp xúc không được thuận lợi lắm.

Trước khi lên thuyền thì cô có ghé qua chỗ Scystre một chút để hỏi về tình hình của cậu ta. Cười nói một lúc, Fotoula lại bước trở lại đứng bên cạnh các bạn cùng lớp với mình. Khoảng thời gian chờ đợi khá lâu, cô nàng nhìn chiếc vali của mình rồi lắc lắc nó. Cũng không nặng lắm, vừa đủ cho 12 bộ quần áo và một số ít dụng cụ cá nhân khác như bàn chải đánh răng, lược, khăn tắm, kit sạc,...

Fotoula chậm rãi bước lên thuyền, cô nghe lại những lời Sachiko Fujinuma - sensei nói rồi âm thầm gật đầu. Cô nàng khoác bên ngoài một chiếc áo khoác chất nỉ cotton có màu xanh đen. Cô gồi theo số ghế đã được chỉ trước rồi ngủ một giấc đợi đến nơi.



 

Ultimate

Administrator
Staff member

Ledah Scystre


Fotoula Andreadi




INTERACT: LEDAH & FOTOULA
Du thuyền


Fotoula tìm thấy Ledah đang ngồi một mình đọc sách ở một cái ghế cuối du thuyền, giống y vị trí của cậu ta ở trong lớp học vậy – Bàn cuối, góc trong cùng. Trên tay cậu ta đang cầm quyển sách nói về động thực vật học trên đảo Rosenkreuz, nhưng vẫn để ý thấy có người tiến lại gần. Mắt cậu ta vẫn nhìn vào quyển sách, không hướng lên nhìn gái tóc đen.

“Tôi ổn, không sao hết.”

Chàng trai nói với cô gái tóc đen, gập quyển sách lại ngước nhìn về phía cô.

“Lần sau đừng lo chuyện bao đồng nhé.”

Có vẻ cậu ta cũng đồng ý với Gryffon lúc đó. Đánh bài chuồn và kệ sự bất bình. Dẫu vậy lúc Klausse và Fotoula can thiệp thì cậu cũng can thiệp, dù có vẻ như điều này không đúng với từ điển hành động của cậu ta. Ledah mở lại quyển sách và bắt đầu đọc tiếp.






 

Mực

Active member
Flavia Dohaeris
Trường học Imperia [2024.??]

Flavia trông vẻ ngoài như không quá quan tâm đến những vấn đề xung quanh, thực chất lại là người dễ nghĩ nhiều trong lòng. Cô không nghĩ trường Imperia lại không đủ chi phí để bao trọn cả tàu cho chuyến đi này, ngạc nhiên là một nhưng thất vọng là nhiều. Nhưng cô cũng hiểu rõ nhất rằng đó không phải vấn đề mà một học sinh cần quan tâm, và chỉ đưa mắt nhìn qua người đàn ông lạ mặt kia trước khi quay về chỗ ngồi bên cửa sổ ánh tà chiều.

Lật từng trang sách trước mắt và dẫu cô gái nhỏ có cố gắng thế nào, những mẩu chuyện trước mắt đều không tài nào vào nổi tâm trí cô lúc này. Một nỗi bất an không rõ dấy lên trong lòng tóc hạt dẻ, kết thúc bằng một hơi thở dài và tiếng gấp sách. Mắt đỏ sau đó hướng về phía cửa sổ, nơi những đám mây đen gần như bao trùm cả bầu trời, chỉ để lộ lại khoảng trống vừa đủ cho ánh tà chiều le lói nơi đường chân trời.




 

Viktor

Member

Vũ Trần



About this.
[2024.04.26]


Vũ lặng lẽ nhìn về phía xa, nơi cơn bão đang tiến đến. Bầu trời lúc này trông thật khó chịu - rõ ràng vẫn sáng và trong như khi anh mới tới nơi đây, nhưng phía chân trời đã bị mây đen kéo tới che kín. Cảm giác không hoàn hảo đó thật dễ khiến con người ta cảm thấy ngột ngạt và bức bối - Vũ cũng không phải một ngoại lệ. Anh nheo mắt, đưa ngón trỏ lên chỉnh lại cặp kính của mình, tay còn lại khẽ siết chặt để giữ bản thân bình tĩnh.

Anh không phải một người dễ bất an, nhưng mọi thứ... có vẻ như đang đi theo hướng làm anh lo lắng. Hay tất cả chỉ là những hoài nghi do bộ não anh tự vẽ ra? Liệu đây có đơn giản chỉ là sự hồi hộp hay không? Nếu như có chuyện gì không hay xảy ra thì sao...?

Vũ thở dài, nhìn quanh quất để tìm kiếm những bóng người quen thuộc. Anh cần náu mình vào một đám đông.






 

Fotoula

Member

Fotoula Andreadi

Ledah Scystre



Cảng Zhephyriden

"Lần sau đừng lo chuyện bao đồng nữa nhé."
Fotoula ngồi xuống cạnh chàng trai, cô mỉm cười mà đáp:

"Có lẽ không được, tôi quen lo chuyện bao đồng rồi. Chẳng phải lúc đó cậu đã giúp chúng tôi sao?"
Cô nàng cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình thì cũng liền nhìn lại. Nghĩ lại thì, lúc đó cậu ta đã bảo sau này Fotoula và Klausse nếu gặp vấn đề nữa thì nên tự giải quyết bằng nắm đấm. Cô im lặng một lúc, lần mò trong túi áo một túi kẹo rồi dúi vào tay cậu một cục kẹo dâu. Cô nàng lại mỉm cười vui vẻ mà khen ngợi cậu.

"Cậu cũng giỏi thật đó. Tôi không nghĩ là cậu ta lại bị hạ dễ như thế."

Cô gái thoáng nhìn xuống cuốn sách mà cậu đang cầm.

"Rosenkreuz sao? À, là sách thực vật học, sự đa dạng của thảm thực vật nơi đó như thế nào vậy? Cậu kể tôi nghe được không, Le-... Scystre?"


 

Ultimate

Administrator
Staff member

Ledah Scystre


Fotoula Andreadi




INTERACT: LEDAH & FOTOULA
Du thuyền


"Tôi không muốn thấy cảnh học sinh trường khác đánh nhau với học sinh trường mình."

Nên học sinh trường mình đánh nhau thì tốt hơn, xử lý nội bộ luôn dễ hơn xử lý với người bên ngoài. Hình phạt cho Scystre là gì thì cũng không ai biết, và chắc cậu ta cũng chả nói. Nghe Fotoula bảo Ledah giỏi thì cậu cũng chả tỏ thái độ gì, chỉ nhún vai. Tự nhiên gái tóc đen dúi vào tay cậu một cục kẹo dâu thì cậu ta mới chịu ngước lên nhìn cô.

"Đồ ngọt không tốt cho sức khỏe."

Nói thế nhưng chứ Ledah vẫn bỏ cục kẹo vào mồm, nhưng sau đó thì tay cậu ta cầm quyển sách chặt để Fotoula không bỏ thêm cái gì vô nữa. Là thành viên CLB Sinh học, chắc cậu ta cũng nắm ít nhiều về sức khỏe con người, sức khỏe động vật hay sức khỏe cây cối. Tự nhiên cô gái hỏi về động thực vật ở đó khiến Ledah dừng đọc một lúc, cậu ngẫm nghĩ một lúc:

"Đa phần là không nên ăn cây cỏ ở trên đó. Ở đó nhiều thảo dược, cây cỏ đa số là Psychoactive Plants - tức là có tác động lên thần kinh. Ví dụ như lá cây Valerian, đặc biệt là rễ của nó có thể pha làm trà, hay thuốc, có tác dụng buồn ngủ mạnh. Valerian, cây nữ lang, có hơn 200 loại và loại ở đảo Rosenkreuz là một trong những loại mạnh nhất."

Để nói ra thì rất nhiều, Ledah lật lại gáy quyển sách để xem quyển này xuất bản lâu chưa. Cũng mấy năm rồi nên có khi thực vật ở đây đã thay đổi. Nhìn chung thì có rất nhiều thứ nhưng cơ bản chắc chả có ai đi bứt cỏ dại để ăn, nên cậu chắc điều này cũng không quan trọng lắm.

"Cậu mang snack suốt chuyến đi đấy hả?"

Ledah liếc nhìn cái vali của Fotoula.






 

Fotoula

Member

Fotoula Andreadi

Ledah Scystre



Cảng Zhephyriden

Fotoula gật đầu đồng ý với những gì Scystre nói. Lúc ở sân bóng, Fotoula ra can ngăn như thế thôi chứ nếu cậu trai to như cái tủ lạnh kia vung nắm đấm thì cô nàng sẽ vác mạng chạy đi thật xa.

"Đồ ngọt không tốt cho sức khoẻ."
Fotoula trầm ngâm suy nghĩ một lúc. Kẹo quả thật không tốt nhưng đây vốn là sở thích của cô và vì đã thích nên rất khó bỏ.

"Không ăn nhiều là được, nó cũng chỉ là sở thích mà thôi."

Cô nàng lại chăm chú nghe cậu tóc xanh nói về thực vật ở nơi mình sắp tới. Hiểu thì vẫn hiểu nhưng càng nghe cô càng cảm thấy có gì đó kì lạ, ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra được liệu "Đa phần là không nên ăn cây cỏ ở trên đó..." có chứa ẩn ý gì hay không. Chợt cậu bạn nhìn về phía vali của cô rồi lại hỏi câu hỏi khó hiểu. Fotoula nhìn vali mất một lúc rồi bày ra vẻ mặt khá xấu hổ.

"Này... này tôi chỉ mang hai gói kẹo dâu thôi nhé! Còn trong ấy chủ yếu là tư trang cá nhân thôi."

Fotoula hậm hực quay mặt về phía cửa ra vào, cô nàng nhìn thấy bóng hình quen thuộc. Fotoula bất giác vẫy tay và gọi tên Hanamiya Hana dù không chắc người ta có thể nghe ở một khoảng cách khá xa.



 

Julie Waston

Active member
- Cảng Zephyriden, sáng sớm -

"Ồ~"

Một chỗ thiếu nữ với mái tóc đen nhánh, ngồi cuộn tròn mình trên ghế tựa lót đệm dày, chiếc áo dạ dài màu vàng được đắp lên trên người, một bên hơi sượt xuống để lộ cái áo dạ bằng len bên trong. Nắng chiều nhẹ chiếu lên người thiếu nữ, khiến cho nàng ta thoải mái mà giãn tay giãn chân, nằm dài như một chú mèo nhỏ đang lười biếng. Chú mèo lười đó không ai khác chính là Julie. Sở dĩ trạng thái hiện tại của cô nàng như vậy là ngủ nhiều vào buổi chiều, cộng với chứng say sóng nhẹ khiến Julie uể oải và thiếu sức sống hơn bình thường. Còn về việc làm tại sao chiều lại ngủ nhiều ấy à, thì là để tối nàng có đủ tỉnh táo để nghiên cứu sách dạy cờ để tìm cách đánh bại tên Mieses đáng ghét.
Nằm lười một lúc, Julie ngước mắt lên nhìn trời. Vài tia nắng cuối cùng của chiều tà cũng không thể chống lại được bóng tối đang dần ập đến, từng tia, từng tia lần lượt bị mây đen nuốt chửng. Có vẻ sắp mưa, Julie cảm thấy không khí có cảm giác lạnh và ẩm hơn lúc sáng. Julie với tay ôm lấy hộp cờ vua gỗ hương vào lòng, cẩn thận dùng áo dạ che chắn cho bộ cờ rồi tiếp tục ngồi nhìn trời mây. Có mưa thì chỉ cần chạy vài bước được vào trong thuyền rồi, cho nên cô nàng còn muốn ngồi ngoài này thêm một lát.

Gió biển mang theo vài giọt mưa lùa qua tóc của Julie, khiến tóc cô nàng bay toáng loạn. Nơi xa xa ngoài kia, có lẽ đã bắt đầu một vũ khúc điên loạn giữa gió và bão. Tốt hơn hết là nên đi vào trong, Julie thầm nghĩ. Cô nàng đứng dậy vươn vai, ôm bộ cờ vào lòng rồi chầm chậm đi vào trong khoang thuyền.
 
Last edited:

Iceheart

Active member


Klausse



Time: ??? - Location: cảng Zephyriden

"Thật sự là tới một tòa lâu đài trên đảo?"

Klausse nhìn ra bên ngoài cửa kính và nghĩ tới việc mình phải ở một tuần trên một hòn đảo lớn, không rõ có hoàn toàn tách biệt với bên ngoài này hay không. Ngoài trời trông như sắp nổi bão khiến cô cảm thấy khởi đầu không được tốt lắm, hi vọng nó không báo hiệu điều gì xấu sắp xảy ra.

"Hi vọng không có werewolf hay serial killer."

...

Chỉ là Klausse đột nhiên nhớ tới vài tựa game mà cô từng chơi qua.


.
 

Absolute Darkness

Active member




Jacqueline Thu Nguyen

Vũ Trần


Boong tàu

Jacqueline đi theo đoàn người bước lên tàu, giữa xung quanh là những con người xa lạ mà cô chỉ biết mặt chứ không nhớ tên. Giữa đoàn học sinh ít ỏi đến từ Camerata, cô gái nhỏ nhìn những người bạn của mình đang rôm rả trò chuyện về chuyến đi chơi sắp tới. Không biết làm gì để đỡ cảm thấy lạc lõng, Jacqueline dành cúi đầu nghịch điện thoại. Đây là chiếc điện thoại vệ tinh mà bố cô đã đặt làm riêng cho cô, để đảm bảo cô có thể gọi cho ông bất kỳ lúc nào, bất kể khu vực mà cô đến thuộc bất kỳ quốc gia hoặc vùng lãnh thổ nào, bất kể nơi đó có sóng điện thoại hay không.

"Bố ơi, con đã lên tàu rồi, chúng con đang khởi hành đến đảo Rosenkreuz, trời hôm nay đẹp lắm, bố đừng lo lắng gì cả nhé!"

Jacqueline nhấn gửi tin nhắn cho bố, và tin nhắn trả lời cũng hiện lên trên màn hình không lâu sau đó.

"Con gái yêu, bố rất mừng vì con thấy vui, nhưng dự báo thời tiết nói rằng đảo Rosenkreuz hôm nay sẽ có bão. Con gái yêu đã mang theo ô rồi chứ? Đi chơi cũng cần chú ý sức khỏe con nhé. Nếu con cảm thấy không ổn, hãy gọi cho bố bất cứ lúc nào."

"Vâng, thưa bố. Nhưng bố đã hứa là sẽ không phái bất kỳ vệ sĩ nào đi theo con nữa rồi đấy nhé?"

"^^"


Bố Jacqueline đáp lại cô bằng một cái icon mặt cười mà ngày nay chỉ còn thế hệ phụ huynh mới sử dụng. Jacqueline luôn cảm thấy rằng việc có vệ sĩ đi kè kè theo mình là rất kì cục, dẫu cho họ có đứng từ rất xa, thì đó vẫn là một rào cản tâm lý cực kỳ lớn đối với cô gái. Jacqueline cảm thấy khó mà giao tiếp hay làm quen với bạn bè một cách tự nhiên được. Nhưng hiện tại, bố cô đã hứa rằng đây sẽ là một chuyến đi chơi hoàn toàn bình thường, và ông sẽ không để bất kì ai đi theo Jacqueline hết (mặc dù cô gái nhỏ cực kỳ nghi ngờ việc đó), cô nghĩ, chắc đã đến lúc cô thử bắt chuyện với một ai đó một cách bình thường rồi chăng?

Jacqueline thận trọng quan sát xung quanh và cuối cùng nhìn thấy Vũ đang đứng gần mạn tàu, nhìn xa xăm về phía chân trời. Cô hồi hộp bước về phía cậu bạn với trái tim đập thình thịch liên hồi trong lồng ngực. Thế này không quá đường đột chứ? Lỡ đâu cậu ấy đang chờ một ai khác? Liệu mình tự nhiên bắt chuyện thế này có làm phiền cậu ấy không nhỉ? Lỡ cậu ta không thích mình thì phải làm thế nào?

Vô vàn câu hỏi liên tục nhảy ra trong đầu Jacqueline theo mỗi bước chân cô gái tiến đến gần Vũ. Khoảng cách giữa hau người không tính là xa, và bây giờ thì nó đã được thu hẹp lại rất gần. Cuối cùng, Jacqueline cũng đã bước tới vị trí bên cạnh cậu ấy.

"Ừm... Xin chào, cậu đứng ở đây một mình sao?"

Jacqueline ngại ngùng mở lời, với đôi mắt bắt chước Vũ nhìn vào đám mây đen xa xa nơi chân trời - cô không dám nhìn thẳng vào mặt người khác.

@Viktor


aaa
 

Hanamiya Hana

New member

Hanamiya Hana

Fotoula Andreadi

???



Cảng Zephyriden


Hana rảo bước bên trong cái du thuyền trôi dạt trên biển khơi, chà, y như nó nghĩ – chuyến đi này có vẻ không tồi đâu.

Chợt, nó nhìn Fotoula – cô bạn cùng trường mà nó quen. Không hẳn là thân thiết, nhưng hay nói chuyện xã giao thì có. Như một phép lịch sự, nó cười mỉm, vẫy tay lại rồi bước đến chỗ Fotoula. Ồ, kế bên Fotoula là một chàng trai, người mà nó nhận xét là có vẻ lạnh lùng. Hana cất tiếng:

- Chào nhé, Fotoula. Thế nào, chuyến đi tham quan của cậu ổn chứ?

Đoạn, nó nhìn về phía chân trời xa tít tắp. Khung cảnh sẽ rất nên thơ trữ tình, lênh đênh trên biển khơi và ngắm nhìn vẻ xanh trong của bầu trời. Ấy là khi, nó không trông thấy những đường gợn đen lơ lửng ấy.

Bão sắp tới.



 

Ultimate

Administrator
Staff member

Ledah Scystre


Fotoula Andreadi


Hana Hanamiya




INTERACT: LEDAH & FOTOULA
Du thuyền


"Đến ngày thứ 4 trên đảo là tôi sẽ biết."

Ledah định nhếch mép cười nhưng cũng không cười nổi. Mang 2 gói kẹo dâu hay 2 thùng thì cậu không biết nhưng cậu sẽ xem ngày thứ 4 Fotoula mặc bộ đồ của ngày thứ nhất hay một bộ đồ mới. Còn chuyện không ăn nhiều thì không sao cả, đúng rồi. Nhưng Ledah cũng chẳng tin điều đó lắm. Giống người nghiện gacha vậy, thứ duy nhất ngăn họ tìm tới waifu và husbando của họ là ví tiền thôi.

Tới lúc này thì một cô gái tóc nâu khác tới, tóc của cô gái ngắn nhưng lại để hai mai dài. Chàng trai nhìn cô gái kia gọi luôn tên của Fotoula nên đoán họ cũng thân nhau, chắc là chung lớp, ngồi sát bàn nhau, ăn trưa cùng nhau và có khi còn đút nhau ăn nữa.

"Tôi là Ledah Scystre."

Chàng trai tóc xanh chào Hana Hanamiya, trước khi quay qua Fotoula. Cậu đứng dậy, nhường chỗ của Hana.

"Bạn cậu tới rồi thì tôi qua chỗ khác nhé."

Fotoula unlock Link 2 với Ledah Scystre.






 

Cải

Active member
Erik Schneider
Zephyriden Harbour || 2024. Month? Day? No idea

Erik không có bất kì một cái vali hay balo nào mang theo người mà chỉ có độc chiếc áo khoác đen dài choàng bên ngoài đựng mọi thứ gã cần, nên có lẽ đấy là lý do vì sao gã bị giữ ở lại để kiểm tra đồ dùng cá nhân lâu đến thế, cũng như là người gần cuối (?) bước lên thuyền.

Gã cũng chẳng để tâm đến người đàn ông lạ tên T ngồi đó khi năng lượng của gã giống như chiếc điện thoại còn một phần trăm pin sẵn sàng sập nguồn bất cứ lúc nào. Gã chỉ đơn thuần đi kiếm cho mình một góc cạnh cửa sổ và thả người xuống, lưng tựa ghế, hai tay khoanh trước ngực và nhắm mắt lại.

Chỉ vậy, không hẳn ngủ, khi cơn bão đằng sau không sớm thì muộn, cũng là kéo từng hạt mưa đập trên khung cửa bên tai.
 

Fotoula

Member

Fotoula Andreadi

Hanamiya Hana



Cảng Zephyriden

Hanamiya Hana thật sự nghe thấy tiếng của cô, cô gái nhỏ tiếng lại gần nơi Fotoula và Ledah đang ngồi. Cô nàng chưa kịp cất lời thì Ledah đã rời đi, cô ngơ ngác nhìn anh rồi vẫy tay chào tạm biệt. Fotoula ra hiệu cho Hana ngồi cạnh mình, cô đưa Hana một cục kẹo rồi mới trả lời câu hỏi của cô gái.

"Tôi sao? C-cũng ổn, tuy có mấy chuyện không nằm ngoài dự tính của tôi. Cũng có những người làm tôi khá bất ngờ."

Fotoula ghé sát người về phía Hana, cô nàng kể cho Hana nghe về những chuyện mình đã gặp. Hana chắc hẳn cũng kể cho Fotoula nghe về những chuyện ở phòng âm nhạc. Hai người cứ thế mà ngồi cạnh nhau, tán ngẫu những câu chuyện lặt vặt suốt cả chuyến đi.



 

Viktor

Member

Vũ Trần


Jacqueline Thu Nguyen



About this.
[2024.04.26]



"Là Jacqueline sao?"

Cái tên của cô bạn đồng hành cùng anh ở thư viện vang lên trong đầu Vũ. Nói thật thì anh đang có ý định lánh vào đâu đó để bớt suy nghĩ dông dài về những điều không hay có thể xảy đến; nhưng trò chuyện cùng đồng hương cũng là một việc không tệ. Vũ nhanh chóng dọn sạch tiêu cực ra khỏi đầu, lịch sự đáp lại.

"Chào cậu. Trông cậu có vẻ khá thư giãn nhỉ? Có vẻ cậu khá quen với việc đi du lịch và di chuyển trên thuyền thì phải."

Vũ không phải một người ham mê du lịch, nhất là đi quá xa. Trừ khi cơ hội tới và anh không thể chối từ, thì Vũ thích việc dành thời gian cho cuộc sống nhỏ bé và đơn giản của mình hơn là đến một nơi xa lạ, với đầy rủi ro. Lần này cũng vậy. Nếu không phải mẹ Trần cứ giục anh phải ra ngoài để tiếp xúc với nhiều người hơn, làm quen với bạn bè mới; còn bố thì hứa sẽ cân nhắc về đề xuất đổi laptop của Vũ nếu anh chịu ra khỏi nhà, thì Vũ đã không nghĩ đến chuyến đi này rồi.

"Tôi thì không quen với việc này lắm. Vả lại cũng ít có cơ hội đi xa, nên chưa thể quen với bầu không khí du lịch được. Nếu có gì quá mới lạ, không biết tôi có thể tìm đến cậu để học hỏi không, bạn học Jacqueline?"

Vũ mỉm cười, trong đầu thầm mong chờ rằng việc bản thân đột nhiên hành xử thân thiện sẽ không khiến cô bạn này cảm thấy kì lạ.

@Absolute Darkness





 

Absolute Darkness

Active member




Jacqueline Thu Nguyen

Vũ Trần


Boong tàu

Jacqueline cảm thấy Vũ thân thiện hơn mình nghĩ nhiều, tự hỏi tại sao hai người lại chưa từng trò chuyện với nhau trước đây, cô đáp lời Vũ:

"À, tớ là người dễ thích nghi với môi trường mà. Kiểu nhạc nào cũng nhảy được ấy. Nhưng mà nhìn cậu có vẻ không thoải mái lắm nhỉ? Say tàu sao?"

Jacqueline lục lọi trong túi lấy ra một chiếc kẹo bạc hà thơm mát được bọc trong một tờ giấy gói kẹo kiểu truyền thống, bên trên có in logo của một hãng kẹo handmade lâu đời.

"Cậu ăn kẹo bạc hà không? Ăn vào đỡ hơn nhiều lắm đấy."


Để chuẩn bị cho chuyến đi này, dì Laura đã tốn hết tâm huyết chuẩn bị cho Jacqueline mười cái vali thuốc thang đồ ăn thức uống đủ cho cả làng ăn nguyên tuần, nhưng cuối cùng dưới sự khước từ dữ dội của cô, dì Laura đành phải gói gọn chúng trong một cái vali và một chiếc túi duy nhất để Jacqueline có thể mang theo bên người mà không cần 1 đội quân 18 anh vệ sĩ hùng hậu đi theo để xách nách các thứ cho cô.

"Thật ra tớ cũng đi khá nhiều nơi theo chân bố tớ đi công tác, nhưng hầu hết thời gian có lẽ tớ chỉ nằm trong nhà, trong phòng khách sạn, trong phòng chờ sân bay, ga tàu,... kiểu kiểu thế. Chúng đều giống nhau cả. Nên có lẽ đây mới thật sự là chuyến đi chơi đầu tiên của tớ đấy."

Jacqueline đặt kẹo vào tay Vũ, dù cho cậu có định ăn hay không. Giống như những đứa trẻ với nhau, việc cho ai đó kẹo trong túi mình, đối với Jacqueline, chính là thể hiện sự yêu mến đối với người đó.

"Vậy... cậu thật sự là người Việt Nam nhỉ? Ý tớ là, sao cậu lại đến học ở Camerata?"

@Viktor


aaa
 

Viktor

Member

Vũ Trần


Jacqueline Thu Nguyen



About this.
[2024.05.22]



"Về mặt di truyền thì đúng, tôi là người Việt Nam. Nhưng về mặt nếp sống hay cách sinh hoạt, thì có thể nói tôi là người Camerata."

Bố Trần đã đưa mẹ sang Camerata định cư từ khi Vũ còn chưa ra đời, khi bố được phân công cho một vị trí ở nơi xa xôi này. Trong anh vẫn là dòng máu của người Việt, có điều nhũng gì về Việt Nam mà Vũ biết đều đến từ Internet, lời kể của bố mẹ hay bạn bè mà thôi. Bản thân anh lại không hay đi xa và vẫn phải đi học, nên cũng chưa có dịp theo bố mẹ về thăm Việt Nam.

"Tôi được sinh ra và lớn lên ở Camerata, quốc tịch cũng là quốc tịch Camerata luôn. Ngoài tên và di truyền học ra thì tôi nghĩ mình không khác gì người Camerata đâu.

Vũ đưa mắt về phía xa, cố gắng thu càng nhiều thứ vào mắt càng tốt để không bị cơn say sóng đánh gục. Tuy nhiên, phải nói thật rằng anh cũng hơi bất ngờ trước viên kẹo bạc hà của Jacqueline và thái độ nhiệt tình của cô ấy. Vũ nhận viên kẹo, nắm lại trong lòng bàn tay.

"Thật lòng cảm ơn cậu. Tôi xin nhận viên kẹo này, nhưng thật đáng xấu hổ khi phải thừa nhận rằng trong trạng thái này thì tôi không dám ăn hay sử dụng bất kì thực phẩm nào cả, nên... tôi sẽ ăn nó sau khi cơn mệt mỏi đi qua. Một lần nữa cảm ơn cậu nhé, bạn học Jacqueline."

Vũ tháo dần những khoảng cách trong lòng anh giữa anh và Jacqueline. Có lẽ đây sẽ là khởi đầu của một tình bạn đẹp chăng?

Đối với Vũ, không điều gì hấp dẫn hơn sự sắp đặt của định mệnh. Anh thầm giải tỏa bớt lo âu trong lòng, và gieo xuống một hạt giống lạc quan trong mình.






 
Top