

Hunter
"Xin lỗi, tôi nhận nhầm."
Cậu thanh niên che mũ kia xoa nhẹ mái tóc rối màu nâu sẫm, mặt có vẻ ngượng nghịu sau sự nhầm lẫn tai hại cậu gây nên.
"Cậu cứ coi như chưa từng nghe là được."
Vừa nói, anh chàng vừa xoay lưng bỏ đi, mặc kệ Hunter có nghĩ gì hay phản ứng ra sao. Quái lạ là, Hunter chẳng buồn phản ứng, cậu nhếch mép phì cười do hết kiềm chế nổi, thật thú vị, cậu nghĩ thế. Không đến giây thứ hai mà nghĩ suy, người thanh niên bịt mặt kia tiến tới, vỗ lên vai người nọ.
"Ai cho phép cậu bỏ đi như thế?"
Một giọng hơi lếu láo cất lên sau lớp mặt nạ kia, như trêu chọc, Hunter tiếp.
"Cậu đã làm tôi tốn mất 1 phút cuộc đời và cả quá trình tìm rượu của tôi, nhỡ trong lúc này bình rượu loại tôi thích nhất vừa bị mua thì sao? Ít ra phải đền đáp cái gì đi chứ?"
Nhẹ ghì lên vai chàng trai trùm mũ, Hunter không để cậu cảm thấy khó xử, liền tiếp lời.
"Thật ra...tôi hơi mới với thành phố này, có vẻ cậu biết rõ đường đi nước bước, chúng ta tìm một quán nào đó rồi nói chuyện có được không?"
Đoạn người đấu sĩ hơi chậm rãi ngỏ lời mời xin giúp đỡ, bao tử cậu kêu khẽ một tiếng. Nhưng trong con hẻm khuất này, một tiếng gió lọt vào cũng bị khuếch đại thành tiếng lốc, huống chi cho thứ tiếng động kia. Thật là ngại quá mà...