Amiya đi được một lúc thì dừng lại, mặc dù so tốc độ xe lăn với của người bình thường thì chẳng mấy chốc Ryouji cũng bắt kịp cô gái, nhưng cứ đi như thế không đợi thì... tất nhiên là không ai lại làm như thế. Đến khi chàng trai tóc nâu cùng sải bước cạnh cô, tóc trắng lại kéo xe lăn đi, trên đường còn tiện giới thiệu vài nơi xung quanh.
"Chúng ta đến nơi rồi."
Toà nhà chính được thiết kế theo kiến trúc chữ U, chừa ra một khuôn viên lớn để sinh viên có thể sinh hoạt ngoài trời những ngày nắng đẹp, kiến trúc cổ điển, vỏn vẹn 2 tầng nên toà này hầu hết được xây dựng theo kiểu giảng đường, dành cho các tiết lý thuyết. Cửa ra vào ở toà nhà chính cũng không quá lớn, chỉ là một cánh cửa đẩy vào, nếu không phải sinh viên chắc chắn sẽ không biết được đây chính là cửa chính. Ngay phía sau là một khuôn viên lớn nữa, nhiều cây xanh và có nhiều tượng điêu khắc của những hoạ sĩ kiến trúc nổi tiếng, nơi đây thường là nơi ăn trưa của sinh viên vì nó kết nối thẳng với đường lớn, có thể đi vòng vòng để mua đồ ăn về rồi ăn khá tiện. Ngay bên cạnh là toà nhà dành cho các môn thực tập, được xây dựng theo kiến trúc kiểu mới những năm gần đây, mỗi toà mang một màu sắc riêng và có những tầng lắp đặt cả cửa kính, tạo nên một toà nhà vừa mang nét cổ kính vừa có chút gì đó xen lẫn màu sắc hiện đại.
Amiya dẫn Kouen đến khu khuôn viên rộng nhất với nhiều tán cây, nơi đang diễn ra lễ hội trao đổi văn hoá và trưng bày đồ án cuối kì của các sinh viên từ năm 2 trở lên.
"Anh Ryouji có đói không? Gần đây có chỗ bán bánh mì ngon lắm, chúng ta có thể vừa ăn vừa đi dạo."
Cô bé ngỏ lời, dù sao thì vào đấy cũng nhiều thứ, đi được giữa đường lại thấy đói quay ra quay vào thì tốn thời gian thôi.