Thời gian: ??/??/2050
Địa điểm: [The World] Δ Hidden Forbidden Holy Ground
Ngoài đời, giả như đụng phải tám tay lưu manh tranh nhau đứng chặn cửa một đứa con gái, Arcane đủ khả năng để hạ cả tám mà không cần phải lên sở cảnh sát làm bản tường trình và kiểm điểm bản thân vì tội gây rối trật tự an ninh và tổn thương người khác, về mặt vật lý, như bẻ gãy tay, hoặc chân, chẳng hạn. Nhưng đây là The World, nếu phải xét về cấp bậc, cô ta không bằng tám người bọn gã. Xét về trang bị, từ vũ khí, giáp, đến các phụ kiện hỗ trợ khác, cô ta cũng không bằng tám người bọn gã. Thật
khó chịu.
"Bọn tao chắn hết lối ra rồi, hiện hình đi, con bé kia."
Nên khi kỹ năng tàng hình hết hiệu lực, đối mặt với nòng súng chĩa thẳng và sát với mặt, chỉ cần một cái bóp cò nhẹ và một sự phản ứng chậm chạp sẽ bay thẳng về thành, biểu cảm trên gương mặt Arcane lúc này ngày càng trở nên lạnh lẽo, và bàn tay nhẹ nhàng đưa về sau, giống như chuẩn bị rút vũ khí phòng thân. Tất nhiên, vào những thời điểm như thế này, cô ta chẳng cố gồng cho ra dáng chị đại để làm gì cả, mà tất cả chỉ gói gọn lại trong hai từ,
thật phiền.
Mọi chuyện sau đó thì thế nào?
Giống như thước phim hành động kết hợp kinh dị đến đoạn cao trào chắc chắn không dành cho trẻ nhỏ mà mỗi lần đi xem phim đêm cùng nhóm bạn học nữ, Arcane còn được trông thấy đủ dáng vẻ và biểu cảm trên gương mặt của những cô gái của tuổi đôi mươi, khi nhân vật nữ chính gặp nguy hiểm và bên cạnh cô ta lúc này không có một ai khác cả, thì vào thời khắc đấy, anh hùng xuất hiện. Chỉ tiếc là, nhân vật nữ chính này là ai, anh hùng này là của ai, chứ không phải là Arcane, hay ít nhất cô ta đã nghĩ như thế. Vả lại...
"Cô ra được rồi đấy."
Có ai muốn lần đầu gặp mặt lại trong tình cảnh tréo ngoe như thế này đâu? Lại còn là người, nếu nói hơi quá thì là thần tượng, còn nếu nói thật lòng thì là người muốn gặp dù chỉ nghe qua cái danh và đồng thời cũng là mẫu hình mà Arcane đang hướng đến sau này đi? Solo player. PKK. Những điều tương tự và có thể thực hiện về sau này, chứ vô địch Arena thì không hẳn.
"Cảm ơn anh."
Arcane khó khăn nhả ra ba chữ. Nếu không phải lỗi customize, hoặc vì một lý do nào khác, chẳng hạn, thì sự không vui một chút nào chắc có lẽ đã hiện rõ cả trên mặt thay vì chỉ có một sự lạnh tanh tẻ nhạt như thế này. Cô ta sẽ vui, nếu ở trong một tình huống khác.
"Vì đã đến."
Hẳn là, Asimov trước khi về Mac Anu đã nhắn cho đối phương một cái tin chăng? Arcane nghĩ vậy, một suy nghĩ nhất thời thoáng qua thôi, chứ không hỏi, có lẽ là vì cảm thấy không đủ thân thiết.
"Anh có muốn nói chuyện một chút không?"
Nán lại đây một chút, nếu không thích sự ồn ào ở Mac Anu.
"Hay về Mac Anu trước nhé?"
Nếu Haseo không muốn cuộc trò chuyện của bọn họ lại bị gián đoạn giống như cô ta và Asimov lúc trước... Biết đâu đấy, người mà cô ta vô tình gây hấn hồi mới vào cũng có hứng thú với nơi này, đến rồi thấy cô ta lại đòi giết nữa thì phiền phức lắm.
"Ý tôi là, tôi nghĩ chúng ta nên quay về hỏi thăm Asimov một chút... Bị hội đồng như vậy chắc là đau lắm..."
Bị rìu bổ thẳng vào người, hay bị súng của gã cầm đầu đám PK kia nã liên hoàn vào người, thêm tính chân thực mà The World đem lại cho người chơi, nhân vật đau thì ngoài đời chắc có lẽ cũng sẽ cảm thấy ê ẩm mình mẩy đến tận ngày hôm sau. Mà... Cũng không cần phải tính đến hai thứ đó dù không biết thuộc súng hệ gì có lẽ lát cô ta nên nhắn tin hỏi người quen để được phổ cập kiến thức, nhưng chỉ nói riêng súng đồ chơi của mấy đứa con nít ngoài đời thôi, hoặc súng bắn sơn, đánh vào người, kể cũng đau lắm đấy.