Ceek Amusement Park

Ultimate

Administrator
Staff member
LOCATION
Khu vui chơi giải trí Ceek
▶ Amusement Park
RmC9ONP.jpg
DESCRIPTION
Khu vui chơi giải trí ở Camerata, đây là khu vui chơi giải trí duy nhất trên hòn đảo này. Ceek nằm cách xa học viện Mittelos khoảng 5km.
INSPECTABLE ITEM
Haunted House
Roller Coaster
Pendulum Ride
Reverse Bungee
5D Theatre
Titan Ferris Wheel
Drop Tower
Water Park





 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Julie Waston


Mittelos, Camerata || Tháng 12, năm 2056

F1IAMGI.jpeg

Marie cười thầm khi Julie ôm chặt lấy eo mình, chắc hẳn là cô nàng còn có thể cảm nhận được cơ bụng số 11 của Marie đằng sau lớp áo nữa.

Công viên Ceek không quá xa, chỉ cách trường khoảng 5km nên hai người đi cái vèo là tới. Marie chạy xe vào bãi, bãi giữ xe giờ đã thưa bớt. Có lẽ người ta không có sở thích đi chơi công viên vào đêm đông lạnh giá, chắc là vậy nên mới có vụ phát vé vào cổng miễn phí, mà chắc là Marie và Julie cũng thuộc dạng hai đứa dở hơi này mới quyết định đi chơi công viên vào lúc xâm xẩm tối như thế này mà thôi.

Marie đá chống cái cạch, xuống xe, đưa hai tay về phía Julie vẫn còn đang ngồi ngơ ngác.

"Tới nơi rồi, xe của chúng tôi có dịch vụ đặc biệt, xin hỏi quý khách có cần được bế xuống không ạ?"

Marie cười toe toét. Những cái khác thì không biết, nhưng chắc chắn vụ này là có sự lên kế hoạch từ trước!

@Julie Waston



aaa
 

Julie Waston

Active member


Julie Waston

Marie Monroe





INFORMATION
Ceek Amusement Park [??/07/2056]




Nhìn vẻ mặt cười tươi như hoa của Marie khiến Julie cũng vui vẻ mỉm cười theo. Cô gõ nhẹ lên trán của Marie, bế cái gì mà bế chứ, cô đâu có bị đau chân hay gì đâu mà cần Marie phải bế xuống. Nghĩ là nghĩ thế, nhưng Julie cũng không hoàn toàn từ chối Marie, cô nắm lấy một bàn tay đang đưa ra của Marie rồi mượn lực của cô bạn để nhảy xuống xe.

"Hừm...cậu đừng có tưởng muốn bế Julie là bế được nhé."

Vừa xuống xe, Julie lập tức thả tay Marie ra rồi quay ngoắt đi, bỏ lại cô bạn đang đứng đằng sau, đúng kiểu vừa xài xong là bỏ luôn của mấy gã công tử phong lưu thời xưa. Chạy ra khỏi bãi giữ xe, Julie không khỏi trầm trồ trước quy mô của công viên Ceek. Dù chỉ mới xâm xẩm tối, nhưng ánh đèn từ bên trong công viên cũng đủ để sáng rực cả một khoảng trời chiều. Thoáng thấy người bán kem dạo ngang qua, gái Anh ngay lập tức chạy đến mua hai cây kem, một vị vani cho bản thân và một chocolate cho Marie. Cầm trên tay hai cây kem, Julie tung tăng chạy về phía Marie, huơ huơ hai cây kem trước mặt cậu.

"Marie muốn ăn không? Nếu muốn thì gọi Julie là chị đi, Julie sẽ đưa kem cho cậu."








@Absolute Darkness
 

Encyclopaedias

New member

Navie


Kei Tachibana


INFORMATION
Ceek Amusement Park [2056.12.??]


Một ngày cuối tuần vui vẻ, một sinh viên năm nhất vui vẻ. Một đứa như Navie thường ngày sẽ rất ít khi nghĩ đến chuyện ra ngoài dạo chơi. Đương nhiên rồi, ai nhìn vào mà chẳng thấy được điều đó. Vậy mà hôm nay nó lại có tâm trạng đến công viên giải trí cơ đấy, có lẽ là tự thưởng cho sự chăm chỉ của bản thân trong mấy tháng vừa qua? Nó cũng chẳng quan tâm điều đó, chỉ là tự dưng muốn đến đây chơi thôi.

Navie nhớ (?) khi nó còn bé xíu, bố mẹ cũng thường đưa nó đến công viên giải trí vào mỗi cuối tuần, được chơi mấy trò chơi thú vị ở đó, được xem người ta chơi đùa, cười nói rôm rả. Ấy là Navie của hơn một chục năm về trước. Bây giờ, nhìn nó mà xem, nó thậm chí còn chẳng có ý muốn đi kết thân với thật nhiều bạn mới ở học viện mà chỉ dành thời gian cho riêng bản thân nó mà thôi. Hôm nay có thể gọi là gì nhỉ, "quay trở về tuổi thơ", hay là "tìm lại niềm vui đã bị mất"? Kệ đi, cứ xem thử ở đây có gì vui đã.

@Ultimate
 

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Julie Waston


Mittelos, Camerata || Tháng 12, năm 2056

F1IAMGI.jpeg

Marie suýt nữa thì bật cười thành tiếng vì cái sự nghịch ngợm quá đỗi đáng yêu của bạn mình. Ừm, chắc là Julie không biết rằng nếu Marie thật sự muốn bế cô nàng thì có thể bế cái một, nhẹ như không luôn, nhưng Marie thích cái cách mà Julie sẽ nghĩ ra những trò khác nhau để làm mình bất ngờ. Cuộc sống đáng sống phải là như thế chứ, Marie thầm nghĩ, trong lúc Julie tung tăng chạy trước, bỏ lại cô lững thững theo sau với gương mặt bất đắc dĩ.

Rất nhanh, Julie quay trở lại với hai cây kem cầm trên tay. Ồ, có cả vị chocolate mà cô thích nữa.

"Marie muốn ăn không? Nếu muốn thì gọi Julie là chị đi, Julie sẽ đưa kem cho cậu."

Trông cô bạn có vẻ đắc ý lắm. Nếu người ta đã thích, thì cớ gì Marie không thể chiều chuộng cô bé đáng yêu này chứ?

Nghĩ vậy, Marie tiến lên một bước, cúi người, dụi dụi đầu vào cổ Julie, ngửi ngửi mùi thơm của cô nàng quanh quẩn nơi đầu mũi, cất giọng làm nũng.

"Julie à~ Chị à~ em muốn ăn keo chocolate, cho em xin một miếng đi mà..."

Để tăng tính thuyết phục, Marie ngẩng đôi mắt cún con lên nhìn Julie, hít hít mũi.

"...Xin chị đấy?"

@Julie Waston



aaa
 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: Red Blood, Green Heart, Blue Sea
Lớp học Mittelos




Navie dừng chân ở lại một khu trò chơi bắn súng. Nhiệm vụ khá đơn giản, cầm súng lên và bắn được mấy cái cốc nhựa là win. Người chủ quán đưa cho Navie một khẩu súng để cô bắn thử. Miễn phí. Cứ thử đi. Thường mấy trò này tương đối khoai bởi khẩu súng có tâm ngắm nằm lệch so với vị trí bắn. Thế nhưng Navie dễ dàng bắn trúng ngay phát đầu. Trong học viện Mittelos, tốc độ của Navie cũng tương đối tốt và nhạy cảm với các trò chơi cần sự nhanh nhẹn và chính xác.

Ông chủ quán để khẩu súng xuống dưới gầm bàn và hỏi xem cô có muốn thử tiếp không? Chỉ với 25 Macca cho 10 lần bắn. Một cô gái khác cũng tiến tới gần cho Navie, liếc qua khẩu súng.


Kei Tachibana
Ủa, hình như cậu cũng là học viên Mittelos nhỉ?



Choice:
- Trả 25 Macca để lấy 10 lần bắn
- Từ chối trả 25 Macca
- Khác


 

Julie Waston

Active member


Julie Waston

Marie Monroe



INFORMATION
Ceek Amusement Park [??/07/2056]


"Này này..."

Julie vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn người cao hơn mình gần một cái đầu giờ đây lại đang dụi đầu vào cổ mình mà làm nũng. Thật là, cô chỉ bảo Marie gọi mình là chị thôi, ai ngờ cái tên này lại lợi dụng cơ hội đó mà tranh thủ làm trò khác chứ. Nếu không bận cầm hai cây kem trên tay thì chắc là cô đã gõ cho Marie vài cái cho chừa cái tội cơ hội. Đôi đồng tử màu hổ phách khẽ đánh sang hướng khác, tránh đi sự công kích từ ánh mắt cún con của người kia, Julie hắng giọng, nét mặt có đôi chút hồng lên.

"Được rồi, được rồi, Julie nghe rồi. Marie đừng có cọ nữa, đứng thẳng lên lấy kem này."

May mắn là thời tiết hôm nay không quá lạnh, giúp cho những viên kem không bị tan chảy quá nhanh. Julie ngước mắt nhìn lên bầu trời, nơi mà đang dần trở nên xám xịt khi mặt trời rời xa. Không biết rằng sau này, khi một lần nữa nhìn lên bầu trời đêm, liệu rằng có còn sự yên bình và vui vẻ như hôm nay hay không? Và, liệu rằng, có thể cùng người bên cạnh trải qua khoảnh khắc như thế này bao nhiêu lần nữa? Lắc đầu để xua đi những câu hỏi khiến tâm trạng bản thân chùng xuống, thay vào đó là tập trung để suy nghĩ xem sẽ chơi trò gì cùng với Marie, gái Anh cũng không biết cô bạn sẽ thích chơi cái gì, vì thế cô nàng cúi đầu xuống hỏi Marie, giọng nói mang theo chút ý cười.

"Bạn nhỏ Marie muốn chơi trò gì nào?"







@Absolute Darkness
 

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Julie Waston


Mittelos, Camerata || Tháng 12, năm 2056

F1IAMGI.jpeg

Marie nhận lấy cây kem chocolate từ tay Julie, tiện thể làm nũng cọ cọ thêm mấy cái vào má cô nàng. Làn da thiếu nữ mềm mềm, thơm thơm, dễ có khi làm những người có khả năng phòng ngự kém tan chảy luôn trên đó. Marie luyến tiếc tách mình ra khỏi Julie, liếm liếm cây kem chocolate của mình. Ngọt quá đi mất. Thật lòng mà nói, Marie không quá thích đồ ngọt, nhưng ở bên cạnh Julie thì dường như chẳng có thứ gì là đủ ngọt ngào nữa...

Bầu trời giờ đã chuyển hẳn sang sắc đêm, hai cô gái lặng im bước đi cạnh nhau. Marie trông Julie như đang có điều suy nghĩ nên không muốn cắt ngang dòng suy nghĩ của cô bạn. Cứ đi thôi. Miễn là đi bên cạnh nhau. Rồi mọi thứ sẽ ổn cả.

"Bạn nhỏ Marie muốn chơi trò gì nào?"

Chợt, Julie lên tiếng hỏi. Marie nãy giờ vẫn lặng im quan sát Julie cốc nhẹ lên trán cô nàng một cái, mỉm cười.

"Chỉ gọi Julie là chị một lần lúc nãy thôi mà giờ đã tưởng mình lớn hơn người ta thật rồi, hửm? Nói cho Julie biết, tôi còn lớn hơn Julie một tuổi đấy nhé, Julie phải gọi tôi là chị mới đúng!"

Marie ỷ mình cao hơn Julie một cái đầu, đưa tay lên xoa đầu cô nàng, giống như trêu chọc một đứa trẻ vậy.

"Từ giờ em bé Julie sẽ phải nghe lời tôi, dám gọi tôi là bạn nhỏ nữa là sẽ bị phạt đấy nhé!"

Marie nhe răng cười một cách xấu xa, bàn tay vươn ra nắm lấy tay Julie, kéo cô đi về phía cái đu quay lớn ở giữa công viên.

"Đi, chúng ta đi ngồi đu quay nhé?"

@Julie Waston



aaa
 
Last edited:

Julie Waston

Active member


Julie Waston

Marie Monroe



INFORMATION
Ceek Amusement Park [??/07/2056]


ANiz4DM.jpeg

"Ừm, ngồi đu quay thôi. Julie thích ngắm cảnh từ trên chỗ cao nhất của đu quay lắm."

Vòng đu quay của công viên Ceek là một vòng đu quay cỡ vừa, được trang trí trông rất bắt mắt bởi đèn và cả những họa tiết hình hoa lá chim chóc. Không biết là do bọn họ đến sớm qua hay sao mà bên dưới vòng đu quay vẫn còn khá thưa thớt, chỉ có một, hai cặp đôi đang đứng xếp hàng tại quầy vé. Julie nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt của cặp đôi trước mặt rồi lại nhìn về tay của mình và Marie. Cô tự hỏi bản thân rằng liệu đây chỉ là cái nắm tay bình thường của những cô gái khi đi chơi chung với nhau, hay là nó còn mang một ý nghĩa khác- giống như các cặp đôi nam nữ đang xếp hàng đằng kia. Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Julie nhưng cô nhanh chóng dập tắt nó. Năm 2056 rồi, chuyện mà ra đường gặp một cặp đồng giới là chuyện bình thường, hệt như chuyện bạn ăn cơm mỗi ngày. Tuy vậy, Julie vẫn không chắc chắn lắm về suy nghĩ vừa rồi của bản thân.

Người trước mặt vẫn đang chăm chú hướng về phía quầy vé, không hề biết rằng trong đầu của cô nàng họ Waston hiện rất là rối ren, thỉnh thoảng còn quay sang xoa đầu của Waston nữa. Trong lúc não trái và não phải của cô đang đánh nhau loạn hết cả lên mà người kia vẫn vô tư không biết gì khiến cho gái Anh tự dưng thấy bực mình. Cô trả đũa bằng cách quay sang cắn một miếng kem của Marie, khuôn mặt nhỏ vênh lên.

"Hừm. Không cho cậu xoa đầu Julie nữa. Rụng hết cả tóc của Julie bây giờ."

Không để Marie kéo mình nữa, thay vào đó, Julie chủ động nắm tay cô bạn tóc vàng đi đến chỗ quầy vé.

"Nhanh nào, tranh thủ lúc vắng người chúng ta cùng mua vé thôi."



@Absolute Darkness
 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Julie Waston


Mittelos, Camerata || Tháng 12, năm 2056

F1IAMGI.jpeg

Marie để yên cho Julie kéo tay mình. Để yên cho Julie mua vé. Để yên cho Julie kéo mình vào cabin. Ngồi im lặng khi hai người đã ngồi bên cạnh nhau bên trong vòng đu quay đang dần lên cao. Ánh đèn của khu vui chơi thu nhỏ lại dưới chân hai người.

Âm thanh náo nhiệt của Ceek ngày càng nhỏ dần rồi tắt hẳn. Trong cabin im ắng, có hai cô gái ngồi cạnh nhau, duy trì một khoảng cách vừa đủ để không quá xa cách, cũng không quá thân mật.

Marie đang chờ đợi.

Khi Julie dời tầm mắt ra khỏi khung cảnh bên ngoài, quay đầu lại, cô bắt gặp ánh mặt Marie đang nhìn thẳng vào mình, nụ cười mỉm thường trực trên môi cô vẫn như mọi ngày, chỉ khác là ánh mắt có phần dịu dàng hơn, thiếu đi cái vẻ thờ ơ bình thường, trông Marie vừa quen thuộc mà cũng vừa có gì đó khang khác.

"Julie, nhắm mắt lại đi."

Marie nói khẽ, rất khẽ, nhưng bên trong không gian của cabin, Julie có thể nghe thấy Marie nói rõ, từng chữ một.

"Tôi có một món quà, muốn dành tặng cho em."

@Julie Waston



aaa
 

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Marie Monroe



INFORMATION
Ceek Amusement Park [??/07/2056]


"Julie, nhắm mắt lại đi."

"Tôi có một món quà, muốn dành tặng cho em."


Khi vòng đu quay đạt đến nơi cao nhất, người trước mặt bỗng nói những lời này với Julie với một vẻ mặt mà theo cô là bớt đi một vài phần bất cần như thường ngày, thay vào đó lại nghiêm túc và dịu dàng đến lạ. Sự thay đổi trong ánh mắt của Marie khiến cho Julie cảm thấy vừa hồi hộp lại vừa mong đợi. Trong không gian mờ nhạt được chiếu sáng bởi ánh đèn từ các tòa nhà và đồ trang trí của cabin, đôi lông mi dài của người thiếu nữ có mái tóc màu đen chầm chậm rủ xuống, đan vào nhau. Khi mất đi ánh sáng từ đôi mắt, các giác quan khác như thính giác, khứu giác, xúc giác dường như được phóng đại lên gấp ngàn lần. Cảm giác lành lạnh khi mà gió khẽ chạm nhẹ vào da, mùi thơm của kem chocolate thoang thoảng trong không khí hay âm thanh sột soạt vang lên mà không rõ từ đâu xuất hiện, tất cả, đều khiến cho thần kinh của Julie căng thẳng.

Ba giây, năm giây dần trôi theo từng nhịp đếm thầm của Waston. Cô đan hai tay vào nhau. Sự im ắng trong khoang cabin khiến Julie không kiềm được mà gọi tên Marie. Có lẽ, nghe giọng của cậu sẽ khiến cho cô bình tĩnh hơn, giống như một con tàu lênh đênh trên biển mà thấy được ngọn hải đăng vậy. Gái tóc đen khe khẽ cất giọng, xua đi sự im ắng từ nãy đến giờ.

"Marie...?"


@Absolute Darkness
 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Julie Waston


Mittelos, Camerata || Tháng 12, năm 2056

F1IAMGI.jpeg


Julie nhắm mắt lại, còn Marie thì im lặng ngắm nhìn gương mặt của cô bạn. Thật bình yên làm sao, không có một chút đề phòng gì cả, nếu Marie có muốn làm chuyện gì xấu ở đây thì chắc chắn là Julie cũng không cách nào chống lại được. Khóe môi Marie cong lên thành một nụ cười nhẹ nhàng, một niềm vui nho nhỏ lan tỏa trong cơ thể. Cô không vội gì cả, chỉ muốn được kéo dài giây phút này ra thêm một chút để ngắm gương mặt của người đối diện mình.

"Marie...?"

"Shh..."


Marie ấn một ngón tay lên môi Julie, cô cảm nhận được hơi thở của cô bạn lướt trên làn da mình. Marie biết bây giờ Julie không thả nhìn thấy mình, nhưng nụ cười trên gương mặt cô vẫn không biến mất. Và, nếu như lúc này Julie có thể nhìn thấy, thì hẳn là sẽ thấy một Marie rất khác biệt.

"Tôi ở đây."

Marie nói, và hạ tay xuống khỏi đôi môi đang hé mở của Julie. Trông cô bạn có vẻ như còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Marie lấy từ trong túi ra một chiếc hộp. Tiếng lách cách khi cô mở hộp vang lên.

Bên trong là một sợi dây chuyền.

Julie có thể cảm thấy sự mát lạnh của kim loại khi Marie đeo nó lên cổ giúp cô, và cả tiếng hơi thở của Marie ở một khoảng cách rất gần, có thể, là ngay sát bên tai.

"Được rồi, Julie mở mắt ra đi."

Marie nói, với một nụ cười trên môi.

4Zoj3r9.png

@Julie Waston



aaa
 

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Marie Monroe



INFORMATION
Ceek Amusement Park [??/07/2056]


Cảm giác được sự lạnh lẽo vẫn ở trên vùng cổ của bản thân, Julie khẽ hé mắt ra khi nghe thấy lời của Marie.

Một sợi dây chuyền bằng bạc đã lẳng lặng nằm trên cổ của cô lúc nào không hay. Đi kèm sợi dây chuyền bạc là một viên đá nhỏ hình giọt nước đang phát ra ánh sáng dìu dịu nhẹ trong không gian tối tăm của cabin. Julie có biết loại đá này khi cô đi học việc ở xưởng sản xuất đá quý. Đá mặt trăng (Moonstone) là một loại đá quý thuộc nhóm feldspar. Nó có màu xám, vàng nhạt hoặc xanh nhạt, phổ biến nhất là màu trắng và được đặc trưng bởi tính chất ánh sáng đặc biệt gọi là "phản chiếu ánh sáng" hoặc "sương mù", tạo ra một hiệu ứng ánh sáng phớt xanh đẹp mắt khi được chiếu sáng. Đá mặt trăng thường được tìm thấy ở nhiều nơi trên thế giới, bao gồm Sri Lanka, Ấn Độ, Madagascar, Myanmar và Mỹ, hình thành bởi các khoáng chất hòa ta và quyện vào nhau khi magma chảy ra đột ngột làm nóng đáy đại dương. Julie từng nghe một đàn anh trong xưởng bảo là đeo trang sức làm từ đá mặt trăng có thể giúp các cặp đôi tăng cường tình yêu và sự hạnh phúc trong mối quan hệ, nhưng đó chỉ là đối với các cặp đôi trong mối quan hệ yêu đương mà thôi.

Mãi chìm trong suy nghĩ, Julie chợt nhớ ra là mình cũng có một món quà dành cho người trước mặt. Cô lục túi áo khoác dạ, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu nâu nhạt, thơm thoang thoảng mùi trầm hương, có khắc mấy dòng chữ Phạn ở trên nắp hộp đưa ra trước mặt Marie, giọng nói trở nên vui vẻ.

"Julie cũng có quà cho cậu đó nha. Marie đưa tay ra nào."

Không đợi Marie làm theo lời mình nói, Julie đã nắm lấy tay của Marie rồi mở cái hộp, lấy ra một chuỗi hạt bằng gỗ với các đường vân tuyệt đẹp mang vào tay của cô bạn.

"Đi ngủ cũng không cho cậu tháo ra đâu."

Gái Anh lém lỉnh cười, đôi mắt màu hổ phách cũng cong cong thành hình trăng non.

D1LcT9G.png


@Absolute Darkness
 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Julie Waston


Mittelos, Camerata || Tháng 12, năm 2056

F1IAMGI.jpeg

Marie chớp chớp mắt, nhìn chuỗi hạt được đeo gọn gàng trên tay mình. Cô thật sự không nghĩ đến việc Julie sẽ tặng quà cho mình. Cô há miệng, định nói gì đó. Có lẽ là lời cám ơn hoặc một câu cảm thán. Phải mất hẳn một lúc sau Marie mới chậm rãi cong lên một nụ cười.

"...Đây là lần đầu tiên có người tặng món quà giá trị như vậy cho tôi đấy."

Marie sờ sờ mấy hạt châu gỗ trên cổ tay mình, trông vui vẻ đến mức gò má cũng ửng hồng. Cô sẽ không nói cho Julie biết giá trị của chiếc vòng cổ mà Julie đang đeo có giá trị gần bằng một tháng lương của cô. Đó cũng là món quà giá trị lớn nhất mà Marie từng tặng người khác, kể cả khi là mua sắm cho bản thân, cô cũng hiếm khi tiêu xài số tiền lớn bằng này. Điều đó có thể hiểu là cậu cực kỳ quan trọng với tôi. Marie nghĩ thế.

"Tôi đã nghĩ là lúc nhìn thấy nụ cười của Julie khi đeo chiếc vòng cổ này, tôi sẽ vui lắm, nhưng Julie đúng là biết cách làm người khác cảm thấy ấm lòng đấy."

Chỉ là không biết, Marie trong lòng Julie có tương tự như Julie trong lòng cô không hay không.

"Cám ơn cậu."

Marie nắm lấy tay Julie, nói một cách chân thành.

@Julie Waston



aaa
 

Ultimate

Administrator
Staff member
Ceek Amusement Park
Khu vui chơi



Khu giải trí Ceek là một trong những nơi đông nhất của Camerata với số du khách thăm quan lên tới con số cả ngàn mỗi ngày. Đây là một trong những khu vui chơi giải trí lớn nhất thuộc khu vực Châu Á Thái Bình Dương và không khó hiểu khi có người bị lạc ở đây. Kei đang ngồi xếp hàng chờ chơi trò đập búa lấy quà, thì cô thấy một đứa bé gái chắc khoảng 7-8 tuổi gì đó đang lấy tay dụi dụi mắt với gương mặt nức nở ở cách đó không xa.


???
Sniff.... Sniff....



Kei quay đầu nhìn cái hàng sắp tới lượt, cô ngó qua cái list giải thưởng ở trong trò đập búa. Mắt của cô nhìn tới giải nhất ở trong trò chơi, rồi lại quay qua đứa bé. Cọng tóc trên đầu của Kei cong qua cong lại, cô thở dài trước khi tiến tới chỗ đứa nhóc, không để ý rằng cũng có một cô gái khác của trường Mittelos cũng tiến lại gần.


Kei Tachibana
Mày làm thám tử mà Kei, phải giúp mọi người chứ...


 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Kei Tachibana


Ceek Amusement Park
Sylvia Darlington


dee844d9e8d74a85b178e194e7809af8.jpg
Sylvia đang đứng tại góc khuất gần đó, cùng một con Capoo trên tay, có kích cỡ tương đương phần thưởng người ta nhận được trong các quầy gắp gấu. Cô nàng rũ mi, tầm mắt hạ xuống món đồ xanh bông mềm mại, dường như không thể hiện bất kỳ vẻ hứng thú. Vậy vì lí do nào, mà nàng phải giữ nó lâu hơn nhỉ?

Tiếng khóc nhỏ khiến cô từ từ ngẩng đầu. Trong phạm vi quan sát, Sylvia hoàn toàn nhìn thấy một bé gái, theo sau là một nữ sinh tóc đen đang ở gần bên. Tình huống diễn ra vừa đúng thời điểm. Cô nàng cong môi, ngón tay lướt nhẹ mở màn hình điện thoại, gõ qua vài chữ ngắn gọn, trước khi thong thả rời vị trí đứng, tiếp cận hai người.

"Kei Tachibana, lần đầu trò chuyện. Cô vẫn chưa đi hết Camerata sao?"

Trong khi những người khác đã trở lại Fanacia, dường như cuộc gặp tình cờ với người trước mặt khiến cô có ít nhiều chú ý. Lia đôi đồng tử về đứa trẻ, Sylvia không ngần ngại đặt con Capoo màu xanh vào tay đối phương. Một bất ngờ nho nhỏ có thể tạm thời điều hướng cảm xúc.

"Tôi tặng. Em lạc gia đình à?"





 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
Ceek Amusement Park
Khu vui chơi



Kei nhớ là từng gặp Sylvia ở trên chuyến tàu định mệnh mà chưa có dịp nói chuyện với cô. Đa số thời gian trên thuyền của mọi người là để phá án, chứ không phải để làm quen. Đây là dịp tốt để hai người có một buổi giới thiệu bản thân đúng nghĩa. Tất nhiên sở hữu năng khiếu quan sát thì Kei cũng biết tên người đối diện rồi mà không cần phải hỏi tên.


Kei Tachibana
Lúc đầu ở đây có một tuần, mình còn chưa đi hết trường Mittelos nữa. Cậu là Sylvia Darlington?


Kei thấy cô bé gật đầu nên cả hai cũng có thể xác nhận là cô bé bị lạc gia đình. Cô bé nói với Sylvia là mẹ của nó bảo đi vệ sinh rồi nó thấy một sạp kem nên chạy qua đó mua kem, lúc quay lại thì không thấy mẹ đâu. Cô bé ngồi chờ ở đây được 30 phút rồi mà vẫn chưa thấy mẹ nên... Kei nhìn cô bé, vươn vai dài một cái để giãn gân cốt như kiểu người đang chuẩn bị cho một cuộc thi chạy điền kinh.


Kei Tachibana
Chị hiểu rồi, em tên gì nhỉ? Em tả được mẹ không nhỉ?


Miwa
Miwa ạ, mẹ em mặc một cái áo đỏ, tóc đen dài mà mẹ em hay búi lại phía sau...


Miwa được Sylvia cho con Bugcat Capoo đáng yêu thì cô bé cũng nín khóc tương đối nhanh. Bản thân Kei có một đứa em gái và một đứa em trai trạc tuổi cô bé này, nên nghĩ đi nghĩ lại thì cô biết mình cũng không bỏ mặc nó được. Bộ đồ seifuku của cô thường mặc chính ra lại rất phù hợp trong việc chạy một vòng quanh khu vực này để tìm một ai như thế. Đi tìm người với Kei là công tác chân tay rồi. Cô giơ chân phải lên cao, gập đầu gối theo hướng 90 độ, rồi hạ xuống. Làm tương tự với chân trái, cứ như thế được khoảng 4-5 lần thì cô nghĩ mình đã sẵn sàng. Cô quay sang phía Sylvia, xoa nhẹ đầu con Bugcat Capoo của cô bé.


Kei Tachibana
Cậu trông Miwa, để mình chạy một vòng quanh đây tìm xem có ai như thế ko nhé. Nhìn ai lạc mất con trông mặt là biết ngay.


 
Last edited:

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Kei Tachibana




Ceek Amusement Park


Sylvia Darlington




"Trí nhớ không tệ."

Ít ra là vẫn hơn hẳn một người. Sylvia cong môi, vài ngón tay thon vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, tạo nên một âm thanh tán thưởng nửa vời, rồi nhanh chóng tắt ngóm. Ghi nhớ quý danh của các mối quan hệ, bao giờ cũng nên là một điểm cộng.

Lắng nghe câu chuyện từ cô bé được một đoạn, gương mặt cô nàng dường như có chút lơ đãng. Là địa điểm đó à? Mà chưa kịp nghĩ xa hơn, những bài khởi động từ mái tóc đen nhánh lại khiến cô nàng dời mắt. Chẳng ngờ người nọ lại có chủ đích chạy một vòng quanh khu công viên rộng lớn. Sylvia mỉm cười, tâm trạng buồn chán dần được đẩy đi. Trước khi người bạn học xuất phát, cô nàng nhà Darlington không quên đưa tay ra dấu hiệu cổ vũ.

"Mặc dù đi cả ngày cũng chưa hết đâu, nhưng chúc cô may mắn."

Sau khi người bạn học chạy khuất, Sylvia dẫn cô bé đến quầy kẹo bông. Thời gian chờ đợi không kéo dài lâu. Nhận lấy hai kẹo bông đầy màu sắc, cô cùng Miwa trở về hàng ghế dài.

"Em thích kẹo bông không? Tôi, ừ, chị cho em một cây."

Lia mắt sang cô bé, Sylvia đưa một cây lại gần đứa nhỏ. Cây kẹo bông còn lại vẫn giữ trên tay, dường như không có ý định ăn chúng. Và dẫu cho cô đã khéo léo che lấp điều này, nhưng sẽ chẳng phủ nhận được sự thật, rằng Sylvia không có kinh nghiệm tiếp xúc với trẻ con.









 

Ultimate

Administrator
Staff member
Ceek Amusement Park
Khu vui chơi



Kei nhìn Sylvia vỗ tay khen thưởng, mặt của cô cười tủm tỉm một chút. Tự nhiên Sylvia bảo đi cả ngày cũng chưa hết khiến Kei giật giật mí mắt. Cô lấy cái băng hachimaki, cuốn lên trán, sau khi hoàn thành động tác khởi động. Hachimaki là dải băng buộc đầu bằng vải, thường thấy nhất là loại màu trắng hay đỏ. Hachimaki được đeo vào nhiều dịp khác nhau như một biểu tượng của nỗ lực hoặc lòng dũng cảm, đặc biệt là bởi những người trong quân đội, hoặc đơn giản là để ngăn mồ hôi chảy xuống mặt... Kei gồng tay lên cơ bắp, bắp tay của cô nổi lên một chút, rõ ràng là Kei cũng có tí cơ nhờ tập luyện thể thao thường xuyên.


Kei Tachibana
Người nhà Tachibana không cần may mắn, chỉ cần nỗ lực thôi, cậu chờ đấy.


Cô bé Miwa ngớ người khi nghe chị gái xưng là tôi xong lại chuyển thành chị. Tất nhiên cô bé cũng chả để ý được quá 5 giây bởi mấy giọt nước mắt đã bị chùi sạch đi khi thấy cây kẹo bông khổng lồ. Cô bé gật đầu lia lịa và miệng gặm cái kẹo bông giá 1 Macca của Sylvia.


Miwa
Dạ, có ạ.


Mười lăm phút trôi qua, Sylvia nghe thấy tiếng ở loa phát thanh rằng có một người đang tìm con. Tiếp theo mười lăm phút nữa thì cuối cùng cũng có một nhân viên bảo vệ tới chỗ của hai người cùng với một vị phụ huynh cũng đứng tuổi. Bà mẹ cảm ơn Kei vì đã tìm giúp con gái của mình. Sylvia thấy Kei mặc bộ đồ seifuku ướt sũng mồ hôi.


Kei Tachibana
Dạ không có gì đâu bác...


Khi cả mẹ con và người bảo vệ đi rồi thì Kei quay qua chỗ quầy đập búa, cô gái tiu nghỉu khi nhìn thấy quầy hàng đã đóng cửa. Giải nhất và giải nhìn đã có người lấy. Cô gái ngồi bệt xuống cạnh Sylvia, cọng tóc trên đầu rủ xuống. Cô gái cho ngón trỏ vào chỗ cổ áo, gạt cho nó nới rộng ra một chút.


Kei Tachibana
Mệt nhỉ?


 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Kei Tachibana




Ceek Amusement Park


Sylvia Darlington



Tiếng loa phát thanh truyền tin lan ra một khu vực, Sylvia vẫn dặn cô bé ngồi yên. Kei Tachibana hẳn đã tìm thấy đích đến trong cuộc chạy dạo vòng quanh công viên của bản thân. Không cần đưa cô bé đi đâu xa, người cần đến sẽ được dẫn đến.

Nhìn thấy Miwa vui vẻ ăn kẹo bông, đôi đồng tử sắc xanh thoáng nét hài lòng, cô nàng nhà Darlington tựa lưng vào thành ghế. Tầm mắt hướng về dòng người đang qua lại. Có chút náo nhiệt.

Cô không phải chờ lâu. Sau khi cô bé được trở về với mẹ, Sylvia liền bắt gặp người nọ đang nhìn sang khu trò chơi. Đến cả cọng tóc mà cũng biết ủ dột theo cảm xúc, cô nàng nghiêng đầu, xuất hiện một vài liên tưởng đến con Capoo bông. Là muốn lấy giải?

"Phần thưởng cho cô, tuyên dương người tốt việc tốt."

Đưa cây kẹo bông đủ màu về phía Kei Tachibana, Sylvia cười, mang ý khích lệ, không mấy bận tâm đến trang phục đang ướt mồ hôi của đối phương, thường thì không dễ dàng tìm được những người sẵn lòng hết mình vì người khác.

"Cô đi một mình hửm? Cảm nhận vui chơi ở đây thế nào?"








 

Ultimate

Administrator
Staff member
Ceek Amusement Park
Khu vui chơi



Cây kẹo bông giá 1 Macca khiến Kei thở dài cầm cây kẹo bông. Cô chạy bở cả hơi tai xong lúc về được thưởng một cây kẹo bông ra 1 Macca, Kei nhìn cây kẹo bông, nhận lấy bằng một tay, táp một miếng trước khi chạy ra chỗ trụ nước uống miễn phí gần đó. Sylvia thấy Kei đổ đầy cái bình nước mà cổ mang theo bằng nước miễn phí. Cô nàng vừa ăn kẹo bông, vừa uống nước.


Kei Tachibana
Cảm ơn cậu.


Tuy được cảm ơn, nhưng Kei vẫn có nét mặt và đôi mắt hơi vô hồn. Đồ ngọt và nước rất tốt cho sức khỏe. Kei nghĩ mình sẽ không bị tụt đường huyết sau khi chạy marathon khắp khu vui chơi này. Cô gái vừa có nét dễ gần, vừa có nét khó gần, vừa có khả năng thể hiện cảm xúc mãnh liệt, vừa có chút vô cảm. Cô nàng ăn mấy mấy miếng kẹo bông nữa.


Kei Tachibana
Mình đi một mình, chứ đi với Airi thì ... không có ý gì, nhưng mà ... yuck.


Kei lè lưỡi. Một miếng kẹo bông lại bị gặm nữa. Kẹo bông thì to nhưng mà gặm được 4-5 miếng là hết, Kei ăn cũng thuộc dạng tương đối nhanh nữa. Dù gì đây cũng là đồ ngọt, và lúc nào con gái cũng có dạ dày cho cái này. Vừa ăn, cô gái tóc đen vừa liếc mắt nhìn cái quầy chơi game gần đây, cô như một cái máy quét tìm xem có chỗ nào có phần quà đáng để thử sức không.


Kei Tachibana
Công nhận ở đây cái gì cũng rộng, cũng bự. Ví dụ 20 Macca ở Fanacia thì được một phần cơm, với 4 miếng thịt gà tẩm bột với một phần nước hoa quả size lớn. Ở Camerata thì một phần cơm được 7 miếng thịt gà tẩm bột với một cốc soda to bằng bồn tắm.


 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Kei Tachibana




Ceek Amusement Park


Sylvia Darlington



Sylvia thong thả rảo bước, đôi khi lại liếc sang biểu cảm của bạn học, gật gù trước lời bình luận từ người nọ. Xét trên phương diện nào đó, cô nàng có thể mường tượng được nguyên nhân vì sao Kei Tachibana lại quyết định đi đến công viên một mình. Tìm kiếm vài khoảnh khắc yên bình chẳng hạn.

"Thế thì phải giữ cái "không có ý gì" của cô thật cẩn thận đấy."

"Nếu không thì, thiệt hại biết đâu không chỉ dừng ở 1 cây kẹo bông."

Sylvia cười cười, bước chân chuyển hướng qua con đường của các quầy chơi. Cách so sánh của đối phương khiến Sylvia phải mất thêm một vài giây xử lí. Cô không nghĩ bản thân sẽ đếm từng miếng gà, hay có những ấn tượng về đồ ăn như thế khi du lịch ở một nơi khác. Mà, cô dừng lại, cũng chẳng cần thiết phải phân tích thêm sự khác biệt giữa cả hai làm gì.

"Ông chủ, cho tôi 1 lượt chơi hai người."

Đứng trước một quầy ngẫu nhiên thu hút sự chú ý của Sylvia, cô nàng dùng thẻ đặt vào máy scan, quét vân tay. Sau đó đánh mắt qua người nọ, đưa lời mời với chất giọng nhẹ tênh.

"Chơi nhé. Xem tài nghệ cô thế nào."








 

Ultimate

Administrator
Staff member
Ceek Amusement Park
Khu vui chơi



Kei cũng chỉ biết cười trừ, cô nàng không phải là không muốn đi chơi với Airi, nhưng hòi cấp 3 cô cũng gặp khó khăn trong việc kết bạn. Mặt của Kei thể hiện rõ lời cô muốn nói với bạn mình nhưng không biết nói sao, cô biết Airi tốt tính nhưng cô cũng muốn có một chút Me-Time. Thời gian riêng cho bản thân. Với cả hai cô gái dù hay đi chơi với nhau như thế nào cũng có những điểm khác nhau. Ví dụ như mấy trò động tay động chân, nặng nhọc như thế này cô bạn tóc hồng hổng có ham, nhưng Kei lại là người rất sẵn sàng và thậm chí có phần muốn chơi.


Kei Tachibana
Cậu trả tiền cho mình hả? Cảm ơn.


Giá tiền chơi một lượt còn nhiều hơn cái kẹo bông gòn 1 Macca. Ít nhất là trong đôi mắt của Kei thì cũng có chút sức sống quay trở lại. Chỗ Sylvia vừa trả tiền là một căn phòng phát hình chiếu hologram, người chơi có nhiệm vụ cầm súng bắn vỡ những hoạt ảnh hologram 3 chiều đó. Ở đây nhiệm vụ của họ là sống sót trước một bầy quái vật tấn công - mang tên Ghoul., một dạng quái vật ở dưới khu khai thác Abyss, được truyền thông tuyên truyền như một dạng zombie của thế kỷ 21.


Kei Tachibana
Năm hai ở Fanacia, mình nghe thầy bảo bọn mình sẽ được học đánh với các loại quái vật. Ghoul là một trong số đó đấy.


Chúng khá là yếu và có thể tiêu diệt bằng súng đạn như bình thường. Vũ khí duy nhất của chúng là móng tay và răng, như một con zombie. Thậm chí chúng còn yếu hơn zombie. Khi bị một con Ghoul cắn, chúng sẽ không xé xác bạn ra như mấy bộ phim zombie. Ghoul là loài quái vật thuộc tộc Necrophage, tức là loại quái vật ăn xác. Chúng sẽ cắn bạn, khiến bạn bị nhiễm độc rồi chúng sẽ bỏ đi. Chất độc trong cơ thể bạn có thể biến bạn thành một con Ghoul khác, hoặc giết chết bạn luôn. Khi chết rồi thì chúng mới ăn xác của bạn vì chúng chỉ thích thịt đã thối rữa. Chất độc thường sẽ giết bạn trong vài giờ, còn nếu lâu hơn thì khả năng cao là bạn sẽ bị biến thành một con Ghoul khác.

Người bán hàng cũng ngạc nhiên khi thấy Kei khá rành về lũ ghoul. Ông chú chủ cửa hàng nghĩ mình cũng không cần giải thích về bối cảnh trò chơi nữa. Khay đựng súng được tháo ra, cả hai cô gái được cầm 2 khẩu súng trường để bắn những con Ghoul hiện ra trên trong căn phòng.


Kei Tachibana
Ganbatte!


Kei để súng trên vai và bắn cực kỳ chuẩn xác. Động tác của cô giống với một người năng động, sự kết hợp giữa ngón trỏ và mắt khiến cô trông giống một người lính thực thụ. Bắn, lên đạn, quay người, bắn. Kei giết được 54 con ở lần đầu còn Sylvia giết được 12 con. Tổng điểm là 8000, không đủ cho một món quà tối thiểu là 15.000. Kei nhìn cái list quà, có vẻ tiêng tiếc nhưng cũng bỏ khẩu súng lại giá.

Kei Tachibana
Thôi nhé.


 
Last edited:

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Kei Tachibana




Ceek Amusement Park


Sylvia Darlington



"Fanacia đào tạo cảnh binh à? Bên cô có chương trình cho điều tra viên không?"

Sylvia cầm lấy khẩu súng, nghe qua những lời tường thuật của cô bạn thì tạm nhớ những thứ cần hiểu. Có thể nói, đây là lần đầu tiên cô nàng thực sự chơi một trò chơi ở các quầy hàng, nơi mà Sylvia chưa từng quan tâm đến. Cô nàng nhún vai, thong thả đứng chờ màn game được bắt đầu. Cũng chẳng hại gì khi thử nghiệm một trò chơi mới.

Và rõ ràng, đây chẳng thuộc về sở trường của bản thân, Sylvia dừng cuộc chơi tại số Ghoul giết được là 12, hiển nhiên cũng chẳng lấy làm thất vọng trước kết quả. Đưa mắt nhìn sang động tác di chuyển thuần thục của người bên cạnh, Sylvia gác súng, quan sát người kia chìm đắm trong trò chơi. Số lượng quái vật xuất hiện ngày một tăng, và sau cùng, nhìn thấy đối phương đạt mốc 54. Không tệ.

"Tôi nghĩ bản thân có thể kết luận rằng, cô là một thợ săn phần thưởng dày dạn."

Cô nàng mỉm cười, cùng lúc bước ra khỏi sạp quầy. Sylvia không tiếc gì những số điểm, nhưng xét qua biểu cảm chần chừ trước khi rời đi của người kia, đôi mắt xanh lại theo đó mà lướt qua danh sách phần thưởng.

"Món quà nào đã khiến cô chú ý?"

Cô nàng nhà Darlington nâng giọng hỏi thăm, trong lúc trao đổi vài câu về giá cả với chủ tiệm. Nếu có tiền là có thể giải quyết được vấn đề thì, biết đâu Kei Tachibana sẽ sở hữu một món quà nhỏ xinh đến từ Camerata.








 

Ultimate

Administrator
Staff member
Ceek Amusement Park
Khu vui chơi


Kei Tachibana
Có, nhưng mà bên mình chia ra làm Combatant và Non-Combatant.


Cảnh binh hay điều tra viên đều là Combatant. Bất kỳ khi nào bạn làm việc mà có khả năng bị tấn công bởi quái vật hay tội phạm thì đều là Combatant hết. Vậy nên chương trình đào tạo cảnh binh Enforcer hay thám tử Detective ở Fanacia đều không có, bạn phải học cả hai. Vậy nên người ta vẫn hay gọi là văn ôn võ luyện mà. Kei cảm thấy chơi trò này khá là khó, cần nhiều kỹ năng và nếu bạn giết được cỡ 100 con ghoul thì theo cô là khả năng cao là bạn đã một tay súng thiện xạ rồi.


Kei Tachibana
Ừm, có account xem phim một năm trên Netflix. Mình có hai đứa em, tối nào dịp cuối tuần cũng xem phim chung với tụi nó.


Giá một tháng đăng ký subscribe trên Netflix là khoảng 216 Macca, Kei nhớ rất rõ vì cô có thể coi là một cinephile - người nghiện phim, đặc biệt là những phim kinh điển. Tính nhẩm nhanh thì Kei đoán một năm Netflix sẽ có tương đương giá khoảng 2600 Macca. Đây là một phần thưởng tương đối lớn, và phù hợp với cô nữa. Kho phim trên đó cũng rất đồ sộ, còn cô gái thì vẫn còn nhiều thứ để coi. Không phải cô không mua được nhưng cô nghĩ mình sẽ 3 tháng sub 1 tháng thì hợp với túi tiền của cô hơn. Chủ tiệm gật gù với cô gái nhỏ, ông chú nhận ra cô có vẻ cũng không phải người giàu có gì. Người chủ cửa hàng hỏi cô gái về hai đứa em, xem tụi nó học lớp mấy rồi.


Kei Tachibana
Lớp 1 và 2 chú ạ. Cháu đang nuôi tụi nhỏ.


Chủ tiệm hơi ngạc nhiên khi nghe thấy cô gái đã phải một mình nuôi 2 em. Kei quay sang Sylvia, giải thích vội.


Kei Tachibana
Ba má mình bỏ đi, mình nuôi 2 em. Bố mình bỏ đi đâu thì không biết nhưng nghe nói mẹ mình tới bỏ Fanacia tới Camerata đấy.


Kei cười, mỗi ông chú bán hàng là không cười thôi. Nụ cười của cô vô tư, hoàn toàn không còn chút buồn nào khi nhắc tới đấng sinh thành nữa.



 
Last edited:
Top